Chương 3
Chiếc xe hơi đen chạy vào một sân nhỏ yên tĩnh. Trong sân chất một vài chậu hoa, bãi cỏ thì mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên là chủ nhân của nó chưa kịp chăm sóc.
Lục Tịnh An đeo cặp một bên vai nhảy xuống xe, đứng tại chỗ liếc mắt nhìn qua cái sân rồi đi tới cửa lớn.
Cô vặn chốt rồi đẩy cửa đi vào nhà. Trong phòng khách bày đầy những chiếc hộp lớn lớn bé bé. Các cô vừa mới dọn tới đây không lâu, rất nhiều thứ còn chưa kịp sắp xếp xong.
Mà ở trong mớ đồ lộn xộn đó có một bóng dáng mảnh khảnh đang chìm mình trên ghế sô pha. Đó chính là mẹ của cô - bà Lục Tuyết Cầm.
Bóng lưng người phụ nữ mong manh toát lên vẻ nhu nhược và bất lực khiến trái tim Lục Tinh An khẽ nhói lên. Cô vội vã đi về phía mẹ.
"An An, con về rồi à? Hôm nay về sớm nhỉ."
Nghe được tiếng bước chân, Lục Tuyết Cầm lau mắt, đứng dậy đón Lục Tịnh An.
"Đói bụng chưa? Có muốn dùng trước một chén canh không? Hôm nay mẹ nấu canh vịt già với củ sen, bổ lắm đấy. Con ngồi xuống trước, mẹ đi bưng qua đây cho."
Lục Tịnh An nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt bà, chân mày nhíu chặt.
"Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Hả?" Lục Tuyết Cầm có một thoáng ngớ người, sau đó lắc đầu nói: "Chuyện gì? Nào có chuyện gì đâu?"
Bà cúi đầu, làm bộ bận rộn đi về phía phòng bếp: "Có phải con thấy trong nhà còn rất lộn xộn đúng không? Hôm nay mẹ đi ra ngoài mua chút đồ, ngày mai sẽ bắt đầu dọn dẹp."
Nghĩ tới hôm nay bác Lâm vô cớ đến trễ, Lục Tịnh Anh xoay người đi ra phía cửa.
"Mẹ không nói thì tự con đi hỏi bác Lâm."
"Ôi, An An, con chờ một chút!"
Lục Tuyết Cầm vội vã ngăn cản cô, "Thực sự không có gì đâu. Chỉ là... Chỉ là hôm nay khi mẹ đi trung tâm thương mại mua đồ thì gặp ba con thôi..."
Lục Tịnh An không khỏi hoảng hốt, nắm cánh tay của bà quan sát trên dưới.
"Có phải là tên khốn kiếp kia lại đánh mẹ rồi đúng không?"
Lục Tuyết Cầm mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, trên mặt đã tẩy trang. Mặc dù sắc mặt bà tái nhợt cắt không ra giọt máu nhưng phụ nữ 35 tuổi rồi mà tình trạng da bà còn rất đẹp.
Trên cánh tay lộ ra ngoài của bà, ngoài vết thương cũ ra thì không có thêm vết thương mới nào. Lục Tịnh An thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đừng lo, trước đám đông thì ông ta có thể làm gì mẹ chứ?"
Lục Tuyết Cầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ông ta kéo tay mẹ nói chuyện, sau đó thì mẹ tranh thủ cơ hội chạy thoát mất..."
"Thật chứ?" Lục Tịnh Anh hơi hoài nghi.
"Mẹ lừa con làm gì? Vốn là còn muốn đến trường học đón con nhưng sau đó ngẫm lại, thấy lão Lâm vẫn nên đưa mẹ về trước..."
Lục Tuyết Cầm vỗ vỗ tay của cô, trấn an: "Yên tâm đi, ông ta không biết chúng ta mới chuyển địa chỉ. Chỉ vô tình chạm mặt ông ta mà thôi..."
Lục Tịnh An mím môi, cầm cổ tay của bà, nói với vẻ không yên tâm: "Mẹ, chúng ta vất vả lắm mới thoát khỏi tên khốn kiếp kia. Sau này sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ tuyệt đối không được mềm lòng nhé."
Lục Tuyết Cầm gật gật đầu, lại có chút khó xử mà nói: "An An, tốt xấu gì ông ta vẫn là ba của con, dù sao con cũng đừng gọi ông ta như vậy..."
Một cô gái, sao có thể cứ treo trên miệng cái từ tên khốn kiếp kia được chứ? Hơn nữa, Mục Khải Phát là tên khốn kiếp, vậy con gái bà là cái gì đây?
Lục Tịnh An lén trợn mắt, dù sao cô cũng sẽ không thừa nhận đó là ba mình.
Không muốn ầm ĩ với Lục Tuyết Cầm, cô dùng một tay quăng ba lô lên sô pha, đi qua bàn trà rót nước uống.
Lục Tuyết Cầm thấy cô không vui, đành phải chuyển đề tài, hăng hái nói: "Thứ bảy này con thi khảo sát đúng không? Mấy ngày nay mẹ sẽ làm thêm nhiều món ngon, bồi bổ cho con."
Lục Tịnh An căn bản không muốn đi: "..."
"Con cũng đừng áp lực quá, cứ xem như bình thường là được rồi." Nói tới đây, khuôn mặt Lục Tuyết Cầm đã chẳng còn tí ấm ức nào nữa mà trở nên phấn chấn hẳn.
Con gái thi đậu vào trường trung học trọng điểm, còn là trường Trung học Số 1 nổi tiếng trong thành phố, chuyện này đủ khiến cho Lục Tuyết Cầm vui vẻ cả hai, ba năm.
"Mạc Xảo Xảo nói cho mẹ biết?"
Lục Tịnh An quét mắt nhìn bà, tiếp tục uống nước sôi để nguội.
"Đúng vậy, nó vừa gọi điện thoại qua đây, nói là chúc mừng chúng ta chuyển qua nhà mới. Ôi, Xảo Xảo đúng là một đứa bé ngoan! Lần sau nhất định phải mời con bé đến nhà chúng ta làm khách!"
Lục Tịnh An lại bĩu môi, Mạc Xảo Xảo cái đồ miệng rộng kia! Thế này thì cô không muốn đi cũng phải đi.
Sau đó Lục Tuyết Cầm đi vào phòng bếp và bận bịu trong ấy.
Lục Tịnh An uống thêm mấy ngụm nước cho thanh cổ họng rồi mới đặt ly xuống, trở về phòng thay bộ quần áo thể thao.
Cô đi xuống cầu thang, cất cao giọng nói với Lục Tuyết Cầm đang ở trong phòng bếp: "Mẹ, con ra ngoài chạy bộ một lúc, lát nữa sẽ về."
Lục Tuyết Cầm nhô đầu ra khỏi phòng bếp, cười dịu dàng: "Ừ, đừng về muộn quá, chú ý an toàn nhé!"
Lục Tịnh An vẫy tay, đeo tai nghe lên rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Các cô vừa mới chuyển tới khu dân cư này, không gian xanh ở đây không tệ, cũng rất náo nhiệt. Lúc này gần sáu giờ tối, đúng giờ bọn nhỏ tan học về, là thời điểm mọi nhà đều đang tất bật xào rau làm cơm cho bữa tối.
Trong sân nhà hàng xóm loáng thoáng truyền đến tiếng chó sủa và tiếng trẻ con huyên náo.
Lục Tịnh An cũng không có hứng thú bắt chuyện làm thân gì cả, cô dùng di động mở nhạc, tiện tay cất vào trong túi rồi bắt đầu chạy chậm dọc theo con đường.
Gió thu phả nhẹ qua mặt, mang đi khí nóng không ngừng tỏa ra trên cơ thể khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ và khoan khoái.
"Tiền đâu? Chỉ có chút này thôi à?"
Kết thúc chạy chậm, Lục Tịnh An vừa mới chuẩn bị tăng tốc thì đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
Cô nhìn qua phía có giọng nói kia, đó là chỗ đất trống trong công viên của khu dân cư, mấy cậu chàng dáng vẻ học sinh đang vây quanh một chỗ, tay đấm chân đá với một cậu nhóc có vóc dáng nhỏ bé ở giữa.
Mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh kia có bề ngoài hơi cao to. Nhưng chiếc áo đồng phục đang được cột ngang eo kia chứng tỏ rằng bọn họ thực sự mới chỉ lên trung học.
"Tha cho tôi đi, thực sự chỉ có như vậy..." Người bị đánh nằm rạp trên mặt đất, kêu khóc thảm thương.
"Ha, mày ở khu dân cư cao cấp như này mà tiền tiêu vặt chỉ có chút đỉnh như thế? Mày tính lừa ai? Xem ra hôm nay không dạy dỗ mày một chút thì mày không biết cái tên anh Vũ của mày viết thế nào rồi!"
Người được gọi là anh Vũ kia đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, chân giẫm lên trên lưng của nam sinh nhỏ bé kia, dùng sức nghiền nghiền.
Lục Tịnh An hơi nhíu mày, bọn nó là học sinh trường Trung học Số 14, một người trong đó còn là người quen cũ của cô.
Hai chân của cô vẫn tiếp tục chạy, không muốn dính líu gì vào trường Trung học Số 14 nữa. Nhưng lúc này nam sinh bị đánh kia lại phát ra tiếng kêu cứu càng thảm thiết hơn khiến cho tốc độ của cô vô thức chậm lại.
"Ồ, đây không phải là chị An sao?" Cũng ngay lúc ấy, nam sinh ngậm thuốc lá phát hiện ra cô.
Lục Tịnh An bĩu môi, không tránh né nữa. Cô lấy tai nghe xuống, hai tay cắm vào túi quần, thong thả đi qua.
Bởi vì sự xuất hiện của cô nên mấy nam sinh đang đánh người kia cũng ngừng lại, hơi mang theo tò mò và khiêu khích nhìn chằm chằm cô mà đánh giá.
Chị An? Chị đại trước kia?
"Liên Vũ, lại đang bắt nạt người ta à?"
Lục Tịnh An không có chút rụt rè nào. Tay cô cắm túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại trên người mấy nam sinh cao to kia, "Đàn em mới thu nạp à?"
"Ha ha, học sinh với vào trường, đánh đấm khá lắm." Từ khi phát hiện Lục Tịnh An, đôi mắt Liên Vũ liền nhìn chằm chằm vào cô.
Nghe cô hỏi như vậy, trên mặt toát ra vài phần vênh váo.
Chỉ là khi Lục Tịnh Anh hơi nhướng mày thì cậu ta lại vội vàng cười nịnh nọt: "Đương nhiên chắc chắn là không đánh lại được chị An."
Cậu ta vừa nói vậy, rõ ràng mấy nam sinh kia đều không phục, ánh mắt nhìn Lục Tịnh An cũng trở nên không tốt.
Chẳng qua là một cô nàng da thịt non mịn thôi, bọn họ mà không đánh lại được?
Liên Vũ cũng phát hiện đàn em của mình ngo ngoe rục rịch. Cậu ta xấu hổ cười cười, sau đó quăng một cái tát chụp lên đầu nam sinh đứng gần nhất.
"Trừng cái gì mà trừng! Con không mau gọi chị An?"
Đừng nhìn Liên Vũ còn lăn lộn ở cấp 2, thật ra cậu ta còn lớn hơn Lục Tịnh An hai tuổi. Vốn dĩ cậu ta cũng là đại ca của trường Trung học số 14, chỉ là sau khi bị Lục Tịnh An tẩn cho một trận ra hồn thì biết điều, tự nguyện làm đàn em theo sau cô.
Năm nay Lục Tịnh An lên cấp 3, cậu ta lại tiếp tục lưu ban một năm nữa. Không có lão hổ đè trên đầu, con khỉ như câu ta tất nhiên lại bắt đầu tác oai tác quái.
Có điều ở trước mặt Lục Tịnh An thì cậu ta vẫn khó tránh khỏi kinh sợ. Không còn cách nào cả, qua ba năm bị đánh cho sợ rồi. Nếu như Lục Tịnh An không vui một cái rồi tẩn cậu ta ngay trước mặt mấy đàn em thì sau này mặt mũi của cậu ta biết để ở đâu đây?
Trên mặt mấy nam sinh kia còn có chút không tình nguyện nhưng đại ca đã lên tiếng, bọn họ không dám ngỗ nghịch nên đồng thời hô: "Chị An..."
Lục Tịnh An gật đầu một cái, thản nhiên thu hồi ánh mắt, chuyển tầm nhìn xuống thấp, dừng trên người cậu nhóc nhỏ nhắn đang nằm rạp trên mặt đất.
Nhìn đồng phục học sinh trên người của cậu ta thì chắc chắn không phải học sinh trường Trung học Số 14, không biết sao lại xui xẻo như vậy, đụng trúng bọn Liên Vũ.
Cô nghiêng đầu đánh giá cậu nhóc, nhấc chân khẽ đá đá lên bờ vai cậu ta, "Ê, mày tên gì?"
Nghe được giọng nữ lạnh nhạt, cậu nhóc nhỏ nhắn đang nằm rạp trên đất rụt rè ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Lục Tịnh An thì không khỏi có chút sun sợ.
"Chị An hỏi mày đấy, không nghe thấy hả?" Liên Vũ nhấc chân tính đá cậu nhóc, lại bị một ánh mắt sắc như dao của Lục Tịnh An làm cho dừng lại.
Nam sinh khẽ run run, nhỏ giọng đáp: "Mục... Mục Minh..."
"Dân chăn nuôi?"*.
||||| Truyện đề cử: |||||
*Mục Minh (牧铭) đọc lên là [mùmíng] gần giống với 牧民 [mùmín] có nghĩa là dân chăn nuôi
Nam sinh có vẻ đã quen với việc bị cười nhạo, cậu ta lúng túng nói: "Là Minh... Minh trong minh ký (khắc ghi)..."
"Mục Minh đúng không? Ở khu dân cư nào?" Lục Tịnh An thong dong hỏi.
Nam sinh không biết ý đồ của cô nhưng vẫn đáp khe khẽ: "Dương, hoa viên Dương Quang..."
"Hoa viên Dương Quang? Ồ thật là khéo quá."
Cậu nhóc ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nữ sinh. Cô cắt một mái tóc ngắn gọn gàng, đứng ngược chiều sáng nên nhìn không rõ khuôn mặt. Chỉ có thể lờ mờ thấy cô cong khóe môi một cái, thản nhiên nói với anh Vũ đứng ở bên cạnh:
"Cùng một khu dân cư với tôi đây mà."
Vẻ mặt Liên Vũ cứng đờ, lặn lộn cùng Lục Tịnh An lâu như vậy, đương nhiên cậu ta hiểu được tính tình của cô.
"Chị An có ý gì..."
"Tôi có ý gì, cậu không hiểu à?" Lục Tịnh An nhướng mày.
Sắc mặt Liên Vũ thay đổi mấy lượt. Tất nhiên là cậu ta hiểu ý của cô. Đây rõ ràng có ý nói đó là người trên địa bàn của cô, cô che chở, người khác không thể động vào.
"Em nhớ là trước đây chị An đâu ở bên này nhỉ?"
Lục Tịnh An nhún vai, "Dọn nhà."
Anh mắt Liên Vũ lóe lên, cuối cùng cắn răng, trầm giọng nói: "Ok, hôm nay em nể mặt chị An một lần!"
Nói rồi cậu ta đá vào người Mục Minh, nói một cách hung tàn ác sát: "Còn không mau cút đi!"
Mục Minh bị đá ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì vội vàng ôm bụng bò dậy, liên tục nói cảm ơn, sau đó thất tha thất thểu chạy ra khỏi công viên.
Mấy đàn em của Liên Vũ hai mặt nhìn nhau, nhưng e ngại uy phong của Liên Vũ nên không dám cản.
"Chị An chuyển nhà lúc nào thế?" Liên Vũ lấy một gói thuốc lá ra khỏi túi quần, đổ ra một điếu đưa tới trước mặt Lục Tịnh An.
Lục Tịnh An nhìn điếu thuốc kia hơi hơi nhíu mày.
Cũng đúng lúc này, cuối cùng Mục Minh đã chạy ra khỏi công viên, vọt tới trên đường cái. Kết quả là cậu nhóc không nhìn đường nên đụng trúng một chiếc xe đạp đang chạy ngang qua.
Phỉ Minh Sâm không nghĩ tới sẽ có một người lao ra từ khoảng đất bên kia, cậu bẻ lái qua một bên, chống chân xuống đất, ổn định thân thể một cách khó khăn.
"Mục Minh?" Phỉ Minh Sâm nhận ra nam sinh đột ngột lao tới này, là đứa nhóc ở phố kế bên, mới vừa vào lớp 7.
"Anh Sâm..." Mục Minh ngẩng đầu, nhìn thấy là cậu thì không khỏi ấp úng hô lên.
Phỉ Minh Sâm nhìn lại theo hướng cậu nhóc chạy ra thì thấy bên mấy dụng cụ vận động trong công viên có vài thiếu niên xấu xa đang vây quanh một nữ sinh mặc đồ thể thao.
Tên cầm đầu đang cười nịnh nọt, đưa gói thuốc lá tới trước mặt nữ sinh kia.
Lục Tịnh An đeo cặp một bên vai nhảy xuống xe, đứng tại chỗ liếc mắt nhìn qua cái sân rồi đi tới cửa lớn.
Cô vặn chốt rồi đẩy cửa đi vào nhà. Trong phòng khách bày đầy những chiếc hộp lớn lớn bé bé. Các cô vừa mới dọn tới đây không lâu, rất nhiều thứ còn chưa kịp sắp xếp xong.
Mà ở trong mớ đồ lộn xộn đó có một bóng dáng mảnh khảnh đang chìm mình trên ghế sô pha. Đó chính là mẹ của cô - bà Lục Tuyết Cầm.
Bóng lưng người phụ nữ mong manh toát lên vẻ nhu nhược và bất lực khiến trái tim Lục Tinh An khẽ nhói lên. Cô vội vã đi về phía mẹ.
"An An, con về rồi à? Hôm nay về sớm nhỉ."
Nghe được tiếng bước chân, Lục Tuyết Cầm lau mắt, đứng dậy đón Lục Tịnh An.
"Đói bụng chưa? Có muốn dùng trước một chén canh không? Hôm nay mẹ nấu canh vịt già với củ sen, bổ lắm đấy. Con ngồi xuống trước, mẹ đi bưng qua đây cho."
Lục Tịnh An nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt bà, chân mày nhíu chặt.
"Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Hả?" Lục Tuyết Cầm có một thoáng ngớ người, sau đó lắc đầu nói: "Chuyện gì? Nào có chuyện gì đâu?"
Bà cúi đầu, làm bộ bận rộn đi về phía phòng bếp: "Có phải con thấy trong nhà còn rất lộn xộn đúng không? Hôm nay mẹ đi ra ngoài mua chút đồ, ngày mai sẽ bắt đầu dọn dẹp."
Nghĩ tới hôm nay bác Lâm vô cớ đến trễ, Lục Tịnh Anh xoay người đi ra phía cửa.
"Mẹ không nói thì tự con đi hỏi bác Lâm."
"Ôi, An An, con chờ một chút!"
Lục Tuyết Cầm vội vã ngăn cản cô, "Thực sự không có gì đâu. Chỉ là... Chỉ là hôm nay khi mẹ đi trung tâm thương mại mua đồ thì gặp ba con thôi..."
Lục Tịnh An không khỏi hoảng hốt, nắm cánh tay của bà quan sát trên dưới.
"Có phải là tên khốn kiếp kia lại đánh mẹ rồi đúng không?"
Lục Tuyết Cầm mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, trên mặt đã tẩy trang. Mặc dù sắc mặt bà tái nhợt cắt không ra giọt máu nhưng phụ nữ 35 tuổi rồi mà tình trạng da bà còn rất đẹp.
Trên cánh tay lộ ra ngoài của bà, ngoài vết thương cũ ra thì không có thêm vết thương mới nào. Lục Tịnh An thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đừng lo, trước đám đông thì ông ta có thể làm gì mẹ chứ?"
Lục Tuyết Cầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ông ta kéo tay mẹ nói chuyện, sau đó thì mẹ tranh thủ cơ hội chạy thoát mất..."
"Thật chứ?" Lục Tịnh Anh hơi hoài nghi.
"Mẹ lừa con làm gì? Vốn là còn muốn đến trường học đón con nhưng sau đó ngẫm lại, thấy lão Lâm vẫn nên đưa mẹ về trước..."
Lục Tuyết Cầm vỗ vỗ tay của cô, trấn an: "Yên tâm đi, ông ta không biết chúng ta mới chuyển địa chỉ. Chỉ vô tình chạm mặt ông ta mà thôi..."
Lục Tịnh An mím môi, cầm cổ tay của bà, nói với vẻ không yên tâm: "Mẹ, chúng ta vất vả lắm mới thoát khỏi tên khốn kiếp kia. Sau này sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ tuyệt đối không được mềm lòng nhé."
Lục Tuyết Cầm gật gật đầu, lại có chút khó xử mà nói: "An An, tốt xấu gì ông ta vẫn là ba của con, dù sao con cũng đừng gọi ông ta như vậy..."
Một cô gái, sao có thể cứ treo trên miệng cái từ tên khốn kiếp kia được chứ? Hơn nữa, Mục Khải Phát là tên khốn kiếp, vậy con gái bà là cái gì đây?
Lục Tịnh An lén trợn mắt, dù sao cô cũng sẽ không thừa nhận đó là ba mình.
Không muốn ầm ĩ với Lục Tuyết Cầm, cô dùng một tay quăng ba lô lên sô pha, đi qua bàn trà rót nước uống.
Lục Tuyết Cầm thấy cô không vui, đành phải chuyển đề tài, hăng hái nói: "Thứ bảy này con thi khảo sát đúng không? Mấy ngày nay mẹ sẽ làm thêm nhiều món ngon, bồi bổ cho con."
Lục Tịnh An căn bản không muốn đi: "..."
"Con cũng đừng áp lực quá, cứ xem như bình thường là được rồi." Nói tới đây, khuôn mặt Lục Tuyết Cầm đã chẳng còn tí ấm ức nào nữa mà trở nên phấn chấn hẳn.
Con gái thi đậu vào trường trung học trọng điểm, còn là trường Trung học Số 1 nổi tiếng trong thành phố, chuyện này đủ khiến cho Lục Tuyết Cầm vui vẻ cả hai, ba năm.
"Mạc Xảo Xảo nói cho mẹ biết?"
Lục Tịnh An quét mắt nhìn bà, tiếp tục uống nước sôi để nguội.
"Đúng vậy, nó vừa gọi điện thoại qua đây, nói là chúc mừng chúng ta chuyển qua nhà mới. Ôi, Xảo Xảo đúng là một đứa bé ngoan! Lần sau nhất định phải mời con bé đến nhà chúng ta làm khách!"
Lục Tịnh An lại bĩu môi, Mạc Xảo Xảo cái đồ miệng rộng kia! Thế này thì cô không muốn đi cũng phải đi.
Sau đó Lục Tuyết Cầm đi vào phòng bếp và bận bịu trong ấy.
Lục Tịnh An uống thêm mấy ngụm nước cho thanh cổ họng rồi mới đặt ly xuống, trở về phòng thay bộ quần áo thể thao.
Cô đi xuống cầu thang, cất cao giọng nói với Lục Tuyết Cầm đang ở trong phòng bếp: "Mẹ, con ra ngoài chạy bộ một lúc, lát nữa sẽ về."
Lục Tuyết Cầm nhô đầu ra khỏi phòng bếp, cười dịu dàng: "Ừ, đừng về muộn quá, chú ý an toàn nhé!"
Lục Tịnh An vẫy tay, đeo tai nghe lên rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Các cô vừa mới chuyển tới khu dân cư này, không gian xanh ở đây không tệ, cũng rất náo nhiệt. Lúc này gần sáu giờ tối, đúng giờ bọn nhỏ tan học về, là thời điểm mọi nhà đều đang tất bật xào rau làm cơm cho bữa tối.
Trong sân nhà hàng xóm loáng thoáng truyền đến tiếng chó sủa và tiếng trẻ con huyên náo.
Lục Tịnh An cũng không có hứng thú bắt chuyện làm thân gì cả, cô dùng di động mở nhạc, tiện tay cất vào trong túi rồi bắt đầu chạy chậm dọc theo con đường.
Gió thu phả nhẹ qua mặt, mang đi khí nóng không ngừng tỏa ra trên cơ thể khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ và khoan khoái.
"Tiền đâu? Chỉ có chút này thôi à?"
Kết thúc chạy chậm, Lục Tịnh An vừa mới chuẩn bị tăng tốc thì đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
Cô nhìn qua phía có giọng nói kia, đó là chỗ đất trống trong công viên của khu dân cư, mấy cậu chàng dáng vẻ học sinh đang vây quanh một chỗ, tay đấm chân đá với một cậu nhóc có vóc dáng nhỏ bé ở giữa.
Mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh kia có bề ngoài hơi cao to. Nhưng chiếc áo đồng phục đang được cột ngang eo kia chứng tỏ rằng bọn họ thực sự mới chỉ lên trung học.
"Tha cho tôi đi, thực sự chỉ có như vậy..." Người bị đánh nằm rạp trên mặt đất, kêu khóc thảm thương.
"Ha, mày ở khu dân cư cao cấp như này mà tiền tiêu vặt chỉ có chút đỉnh như thế? Mày tính lừa ai? Xem ra hôm nay không dạy dỗ mày một chút thì mày không biết cái tên anh Vũ của mày viết thế nào rồi!"
Người được gọi là anh Vũ kia đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, chân giẫm lên trên lưng của nam sinh nhỏ bé kia, dùng sức nghiền nghiền.
Lục Tịnh An hơi nhíu mày, bọn nó là học sinh trường Trung học Số 14, một người trong đó còn là người quen cũ của cô.
Hai chân của cô vẫn tiếp tục chạy, không muốn dính líu gì vào trường Trung học Số 14 nữa. Nhưng lúc này nam sinh bị đánh kia lại phát ra tiếng kêu cứu càng thảm thiết hơn khiến cho tốc độ của cô vô thức chậm lại.
"Ồ, đây không phải là chị An sao?" Cũng ngay lúc ấy, nam sinh ngậm thuốc lá phát hiện ra cô.
Lục Tịnh An bĩu môi, không tránh né nữa. Cô lấy tai nghe xuống, hai tay cắm vào túi quần, thong thả đi qua.
Bởi vì sự xuất hiện của cô nên mấy nam sinh đang đánh người kia cũng ngừng lại, hơi mang theo tò mò và khiêu khích nhìn chằm chằm cô mà đánh giá.
Chị An? Chị đại trước kia?
"Liên Vũ, lại đang bắt nạt người ta à?"
Lục Tịnh An không có chút rụt rè nào. Tay cô cắm túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại trên người mấy nam sinh cao to kia, "Đàn em mới thu nạp à?"
"Ha ha, học sinh với vào trường, đánh đấm khá lắm." Từ khi phát hiện Lục Tịnh An, đôi mắt Liên Vũ liền nhìn chằm chằm vào cô.
Nghe cô hỏi như vậy, trên mặt toát ra vài phần vênh váo.
Chỉ là khi Lục Tịnh Anh hơi nhướng mày thì cậu ta lại vội vàng cười nịnh nọt: "Đương nhiên chắc chắn là không đánh lại được chị An."
Cậu ta vừa nói vậy, rõ ràng mấy nam sinh kia đều không phục, ánh mắt nhìn Lục Tịnh An cũng trở nên không tốt.
Chẳng qua là một cô nàng da thịt non mịn thôi, bọn họ mà không đánh lại được?
Liên Vũ cũng phát hiện đàn em của mình ngo ngoe rục rịch. Cậu ta xấu hổ cười cười, sau đó quăng một cái tát chụp lên đầu nam sinh đứng gần nhất.
"Trừng cái gì mà trừng! Con không mau gọi chị An?"
Đừng nhìn Liên Vũ còn lăn lộn ở cấp 2, thật ra cậu ta còn lớn hơn Lục Tịnh An hai tuổi. Vốn dĩ cậu ta cũng là đại ca của trường Trung học số 14, chỉ là sau khi bị Lục Tịnh An tẩn cho một trận ra hồn thì biết điều, tự nguyện làm đàn em theo sau cô.
Năm nay Lục Tịnh An lên cấp 3, cậu ta lại tiếp tục lưu ban một năm nữa. Không có lão hổ đè trên đầu, con khỉ như câu ta tất nhiên lại bắt đầu tác oai tác quái.
Có điều ở trước mặt Lục Tịnh An thì cậu ta vẫn khó tránh khỏi kinh sợ. Không còn cách nào cả, qua ba năm bị đánh cho sợ rồi. Nếu như Lục Tịnh An không vui một cái rồi tẩn cậu ta ngay trước mặt mấy đàn em thì sau này mặt mũi của cậu ta biết để ở đâu đây?
Trên mặt mấy nam sinh kia còn có chút không tình nguyện nhưng đại ca đã lên tiếng, bọn họ không dám ngỗ nghịch nên đồng thời hô: "Chị An..."
Lục Tịnh An gật đầu một cái, thản nhiên thu hồi ánh mắt, chuyển tầm nhìn xuống thấp, dừng trên người cậu nhóc nhỏ nhắn đang nằm rạp trên mặt đất.
Nhìn đồng phục học sinh trên người của cậu ta thì chắc chắn không phải học sinh trường Trung học Số 14, không biết sao lại xui xẻo như vậy, đụng trúng bọn Liên Vũ.
Cô nghiêng đầu đánh giá cậu nhóc, nhấc chân khẽ đá đá lên bờ vai cậu ta, "Ê, mày tên gì?"
Nghe được giọng nữ lạnh nhạt, cậu nhóc nhỏ nhắn đang nằm rạp trên đất rụt rè ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Lục Tịnh An thì không khỏi có chút sun sợ.
"Chị An hỏi mày đấy, không nghe thấy hả?" Liên Vũ nhấc chân tính đá cậu nhóc, lại bị một ánh mắt sắc như dao của Lục Tịnh An làm cho dừng lại.
Nam sinh khẽ run run, nhỏ giọng đáp: "Mục... Mục Minh..."
"Dân chăn nuôi?"*.
||||| Truyện đề cử: |||||
*Mục Minh (牧铭) đọc lên là [mùmíng] gần giống với 牧民 [mùmín] có nghĩa là dân chăn nuôi
Nam sinh có vẻ đã quen với việc bị cười nhạo, cậu ta lúng túng nói: "Là Minh... Minh trong minh ký (khắc ghi)..."
"Mục Minh đúng không? Ở khu dân cư nào?" Lục Tịnh An thong dong hỏi.
Nam sinh không biết ý đồ của cô nhưng vẫn đáp khe khẽ: "Dương, hoa viên Dương Quang..."
"Hoa viên Dương Quang? Ồ thật là khéo quá."
Cậu nhóc ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nữ sinh. Cô cắt một mái tóc ngắn gọn gàng, đứng ngược chiều sáng nên nhìn không rõ khuôn mặt. Chỉ có thể lờ mờ thấy cô cong khóe môi một cái, thản nhiên nói với anh Vũ đứng ở bên cạnh:
"Cùng một khu dân cư với tôi đây mà."
Vẻ mặt Liên Vũ cứng đờ, lặn lộn cùng Lục Tịnh An lâu như vậy, đương nhiên cậu ta hiểu được tính tình của cô.
"Chị An có ý gì..."
"Tôi có ý gì, cậu không hiểu à?" Lục Tịnh An nhướng mày.
Sắc mặt Liên Vũ thay đổi mấy lượt. Tất nhiên là cậu ta hiểu ý của cô. Đây rõ ràng có ý nói đó là người trên địa bàn của cô, cô che chở, người khác không thể động vào.
"Em nhớ là trước đây chị An đâu ở bên này nhỉ?"
Lục Tịnh An nhún vai, "Dọn nhà."
Anh mắt Liên Vũ lóe lên, cuối cùng cắn răng, trầm giọng nói: "Ok, hôm nay em nể mặt chị An một lần!"
Nói rồi cậu ta đá vào người Mục Minh, nói một cách hung tàn ác sát: "Còn không mau cút đi!"
Mục Minh bị đá ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì vội vàng ôm bụng bò dậy, liên tục nói cảm ơn, sau đó thất tha thất thểu chạy ra khỏi công viên.
Mấy đàn em của Liên Vũ hai mặt nhìn nhau, nhưng e ngại uy phong của Liên Vũ nên không dám cản.
"Chị An chuyển nhà lúc nào thế?" Liên Vũ lấy một gói thuốc lá ra khỏi túi quần, đổ ra một điếu đưa tới trước mặt Lục Tịnh An.
Lục Tịnh An nhìn điếu thuốc kia hơi hơi nhíu mày.
Cũng đúng lúc này, cuối cùng Mục Minh đã chạy ra khỏi công viên, vọt tới trên đường cái. Kết quả là cậu nhóc không nhìn đường nên đụng trúng một chiếc xe đạp đang chạy ngang qua.
Phỉ Minh Sâm không nghĩ tới sẽ có một người lao ra từ khoảng đất bên kia, cậu bẻ lái qua một bên, chống chân xuống đất, ổn định thân thể một cách khó khăn.
"Mục Minh?" Phỉ Minh Sâm nhận ra nam sinh đột ngột lao tới này, là đứa nhóc ở phố kế bên, mới vừa vào lớp 7.
"Anh Sâm..." Mục Minh ngẩng đầu, nhìn thấy là cậu thì không khỏi ấp úng hô lên.
Phỉ Minh Sâm nhìn lại theo hướng cậu nhóc chạy ra thì thấy bên mấy dụng cụ vận động trong công viên có vài thiếu niên xấu xa đang vây quanh một nữ sinh mặc đồ thể thao.
Tên cầm đầu đang cười nịnh nọt, đưa gói thuốc lá tới trước mặt nữ sinh kia.