Chương 4
Trong công viên, thấy Lục Tịnh An chậm chạp không nhận, Liên Vũ cảm thấy có chút không xuống đài được nên lên tiếng trào phúng: "Không phải chứ? Chút mặt mũi này mà chị An cũng không cho sao? Chẳng lẽ đến trường Trung học Số 1 rồi thì quên hết đám anh em này?"
Bàn tay nhét trong túi quần của Lục Tịnh An hơi siết chặt.
Cô thì không sao cả, nhưng mẹ cô - bà Lục Tuyết Cầm thì không thích cô chạm vào mấy thứ này. Nếu như bị phát hiện, đến lúc đó không biết bà ấy sẽ khóc mất bao lâu.
Nghĩ đến nước mắt của bà Lục Tuyết Cầm, Lục Tịnh An cảm thấy thật sự ong hết cả đầu.
"Ù ôi, hình như thằng nhóc kia gọi viện binh đến kìa!" Đúng lúc này, một đàn em của Liên Vũ chỉ ra phía ngoài công viên, nói giọng chế giễu.
Lục Tịnh An nhìn lại theo tầm mắt của cậu ta, liền thấy cậu nhóc nhỏ tên Mục Minh kia đang đứng trên đường cái bên ngoài công viên, bên cạnh có thêm một nam sinh chẳng biết đến từ lúc nào.
Cậu ta ngồi trên xe đạp, đang nhìn về phía này.
Thiếu niên mặt mày khôi ngô, bộ đồng phục học sinh màu lam tôn lên dáng người cao ráo của cậu ta, tràn đầy phong độ của dân trí thức, nhìn rất sạch sẽ và nhanh nhẹn.
Cậu ta cứ đứng như thế trong nắng chiều, ánh hoàng hôn vàng cam hắt lên người cậu ta, tươi sáng lóa mắt. Mà cô thì đang chìm trong bóng tối, bị những người xung quanh trói buộc kéo vào lòng đất, lực bất tòng tâm.
Lục Tịnh An bĩu môi, không hiểu sao trong lòng sinh ra một chút buồn bực.
"Đó không phải đồng phục học sinh trường Trung học Số 1 sao?"
"Học cùng trường với chị An à?" Liên Vũ vẫn duy trì động tác dâng thuốc lá trong tay, nhìn nữ sinh hỏi, "Chị An có quen không?"
Lục Tịnh An hừ lạnh một tiếng, nuốt trở lại lời từ chối tính nói rồi rút một điếu thuốc từ trong gói thuốc lá của Liên Vũ ra, ngậm ở trên môi.
Liên Vũ thấy thế, vội dùng bật lửa châm thuốc cho cô.
Ngón tay Lục Tịnh An kẹp thuốc, dùng sức kéo một hơi, sau đó thuần thục nhả một vòng khói vào không trung.
Trong làn khói lượn lờ, thiếu nữ nhìn về phía Phỉ Minh Sâm đang đứng ở xa xa, hất cằm khiêu khích.
Nếu không tẩy cho trắng được thì có đen thêm chút cũng chẳng sao, cho cậu ta biết phải an phận một chút, bớt trêu chọc vào cô.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, chân mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Anh Sâm, chúng ta đi mau thôi, những người đó không dễ chọc đâu!" Mục Minh sắp khóc lên rồi.
Đám Liên Vũ đông như vậy, đánh nhau lại giỏi như thế, nếu chúng lại động tay thì e là cái... cái chị gái nhỏ được gọi là 'chị An' kia cũng không giúp được bọn họ nữa đâu nhỉ?
Phỉ Minh Sâm nhìn cậu nhóc một chút, lại liếc mắt nhìn Lục Tịnh An, sau đó mới thu hồi tầm mắt, quay đầu xe một lần nữa, nói với Mục Minh: "Lên đây đi, anh đưa em về."
"Vâng vâng, cảm ơn anh Minh Sâm!"
Mục Minh nhanh chóng leo lên yên sau xe của Phỉ Minh Sâm.
Đợi cậu nhóc ngồi ổn, Phỉ Minh Sâm dùng sức đạp, chở theo cậu nhóc rời khỏi đây.
Nhìn hai bóng dáng kia rời đi, Lục Tịnh An cười hừ một tiếng, cầm điếu thuốc dựa vào dụng cụ tập thể hình, vẻ mặt khó hiểu.
Liên Vũ nhìn cô một cái, lại nhìn theo hướng Phỉ Minh Sâm rời đi, trong mắt hiện lên vài phần suy tư.
Dùng sức kéo thêm một hơi thuốc, Lục Tịnh An khẽ nâng tay lên, ngón tay buông lỏng, nửa điếu thuốc còn lại liền rơi xuống đất theo khe hở giữa những ngón tay của cô.
"Đi đây."
Dùng đầu ngón chân giẫm tắt tàn thuốc, phất phất tay với Liên Vũ, thiếu nữ lại đeo tai nghe điện thoại lên, tiếp tục chạy bộ theo con đường.
Ngược lại Liên Vũ không hề ngăn cản cô, đứng tại chỗ sờ sờ cằm rồi nói với đàn em bên cạnh: "Thằng học sinh trường Trung học Số 1 vừa rồi, bọn mày có nhớ được dáng dấp thế nào không?"
Mấy thằng đàn em hai mặt nhìn nhau, trong đó có một người gật gật đầu.
"Đi điều tra cho tao, xem thằng đó với Lục Tịnh An có quan hệ gì?" Liên Vũ trầm giọng nói.
"Đại ca tra cái này để làm gì?"
Liên Vũ sầm mặt, táng lên đầu đàn em một cái, "Kêu mày điều tra thì mày cứ làm, nói lắm vậy hả!"
"Dạ!"
***
Lục Tịnh An chạy vài vòng. Chờ đến khi ráng chiều nhuộm hết bầu trời, ánh sáng ngày càng yếu, cô mới chạy trở về phía nhà mình.
Sắp đến cửa nhà, cô mới nhớ tới phải kiểm tra xem trên người còn mùi thuốc lá hay không. Bà Lục Tuyết Cầm có cái mũi rất thính, chỉ một xíu mùi thôi là bà cũng có thể ngửi ra được.
Đầu tiên cô cọ rớt tàn thuốc dưới mũi giày, rồi nắm vạt áo trước lên, đưa mũi ngửi ngửi thử.
"Gâu, gâu, gâu..."
Đúng lúc này, vài tiếng chó sủa rõ ràng vang lên ngay bên người. Cô nghiêng đầu nhìn lại thì thấy có một con chó Golden Retriever đứng ở trước cửa nhà hàng xóm, đang sủa về phía cô.
Ánh mắt cô hơi nghiêm nghị lên, nhưng khi nhìn thấy người chủ đang nắm dây xích của con chó ấy thì cô không khỏi có chút sửng sốt.
"Tiểu Đại, quay lại!"
Phỉ Minh Sâm kéo con chó nhà mình lại, đại khái là nó cảm nhận được hơi thở của người lạ nên Tiểu Đại có chút cảnh giác.
Trấn an con chó xong, khi cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu nữ ven đường chuẩn bị xin lỗi thì cậu cũng không tránh khỏi ngẩn người.
Lục Tịnh An...?
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở công viên, chân mày Phỉ Minh Sâm lại nhíu chặt lần thứ hai, nhưng chú ý tới động tác và tư thế của cô, cậu không khỏi trừng mắt nhìn qua.
Lục Tịnh An cũng ý thức được động tác của mình, vội vã thả vạt áo xuống. Thấy cậu ta còn nhìn chằm chằm mình thì thẹn quá thành giận mà trừng mắt lại.
Khuôn mặt vì tức giận mà ửng đỏ, trái lại khiến cho cô có thêm mấy phần dáng vẻ mềm mại thuộc về thiếu nữ.
"Gâu, gâu, gâu..." Con Golden Retriever lại sủa như điên về phía cô.
Lục Tịnh An bắn qua đó một ánh mắt hình viên đạn. Giống như là cảm nhận được sát khí của cô, con chó Golden Retriever dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng. Tuy là nó vẫn đề phòng nhìn chằm chằm cô nhưng lại không dám sủa bậy nữa, chỉ ư ử ngồi xổm xuống bên cạnh chủ.
Lục Tịnh An liếc mắt, hai tay đút vào túi, sau đó liền đi thẳng vào cửa nhà mình trong ánh mắt soi mói của một người một chó bên kia.
Phỉ Minh Sâm hơi ngạc nhiên nhìn qua nhà kế bên vài lần.
Cậu có nghe ba mẹ nhắc tới gần đây có người dọn vào căn nhà đã để trống rất lâu này. Nhưng không ngờ là trùng hợp đến vậy, lại là thiếu nữ xấu xa ngồi cùng bàn mà hôm nay cậu mới quen biết kia.
Cậu cũng chỉ nhìn thêm vài lần rồi kéo xích lôi con chó lông vàng đi vào sân nhà mình.
"Anh hai, anh dắt Tiểu Đại đi dạo về rồi ha!"
Có một đứa bé ra đón, vui vẻ nhào tới trước, dùng hai tay ôm đầu con chó lông vàng vuốt ve điên cuồng. Tiểu Đại cũng không tức giận, còn dùng sức vẫy vẫy cái đuôi.
"Bữa ăn của nó giao cho em đấy!" Phỉ Minh Sâm đưa dây xích tới tay đứa bé, nhàn nhạt dặn dò.
"Không thành vấn đề, cứ giao cho em!" Đứa bé lập tức cao giọng đồng ý.
Cùng với tiếng cười của nhóc con là tiếng tru vui vẻ của Tiểu Đại.
Trước cửa nhà, Lục Tịnh An nghe được tiếng nói chuyện bên sân nhà kế bên thì tay đang vặn chốt cửa ngừng lại.
Vậy mà tên kia lại ở ngay nhà kế bên?
Chân mày cô hơi nhíu lại, đẩy cửa đi vào trong nhà.
Nhà họ Lục ánh đèn sáng trưng. Lục Tuyết Cầm đã nấu một bàn thịnh soạn, các món bày lên bàn ăn còn đang bốc khói nghi ngút, có chút ấm áp. Dù vậy vẫn không át đi được không khí quạnh quẽ trong căn nhà.
"An An, con về rồi à?" Lục Tuyết Cầm bưng chén đũa từ trong bếp đi ra.
"Vâng." Lục Tịnh An nhàn nhạt gật đầu, lập tức đi lên lầu.
"An An, mau tới ăn cơm đi."
"Chạy xong mồ hôi đầy người, con tắm trước đã."
Nhìn con gái chạy ầm ầm lên lầu, Lục Tuyết Cầm không khỏi chớp chớp mắt. An An chưa bao giờ giải thích, sao hôm nay đột nhiên lại...?
Bà chần chờ đặt chén đũa xuống bàn, lại ngẫm nghĩ, có lẽ đây là một loại thay đổi của con gái chăng? Quả nhiên học trường Trung học Số 1 có khác! Sau này An An sẽ càng ngày càng tốt!
Người phụ nữ cười dịu dàng, bưng chén sứ lên múc canh ra.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, thiếu nữ nằm ở trên giường, vắt ngang đôi chân dài, nhìn chằm chằm màn hình di động mà nghiêm túc chơi trò chơi.
Đột nhiên di động rung lên, tin nhắn WeChat nhảy ra.
[Mạc Xảo Xảo]: Chào buổi tối chị An ~ Đang làm gì đó?
Lục Tịnh An bĩu môi, đầu ngón tay khẽ cử động.
[Lục Tịnh An]: Chơi game.
[Lục Tịnh An]: Con nhỏ chết tiệt kia, mày nói gì với mẹ chị đấy hả?
Mạc Xảo Xảo nhắn lại rất nhanh.
[Mạc Xảo Xảo]: Không cẩn thận lỡ miệng ấy mà [cười ngây ngô].
[Mạc Xảo Xảo]: Đúng rồi, chị An cảm thấy Phỉ Minh Sâm thế nào?
Đầu ngón tay Lục Tịnh An khẽ dừng rồi đánh chữ hỏi:
[Lục Tịnh An]: Phỉ Minh Sâm? Ai vậy?
[Mạc Xảo Xảo]: Sặc, chính là người hôm nay mới tới ngồi cùng bàn, cái người vắng mặt không tham gia huấn luyện quân sự ấy.
Lục Tịnh An nhìn tin nhắn của cô ấy, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hôm nay ở công viên.
Thiếu niên sạch sẽ khôi ngô, đứng ở bên ngoài công viên nhìn cô từ xa xa, nhíu đôi mày thanh tú...
Lục Tịnh An mím chặt môi, muốn quên đi cảnh tượng này nhưng phát hiện hình ảnh kia vẫn luôn lởn vởn trong đầu cô, như âm hồn không tan.
Cậu ta thấy thì thấy, mắc gì cô phải để ý chứ?
Lục Tịnh An cau mày, lúc này di động rung lên. Tin nhắn của Mạc Xảo Xảo lại đến.
"Thế nào? Nhớ ra chưa?"
Nhìn tin nhắn của Mạc Xảo Xảo, Lục Tịnh An hít một hơi thật sâu, áp xuống sự buồn bực khó hiểu trong lòng, soạn tin nhắn lại.
"Ừ."
"Ha ha, vậy chị cảm thấy cậu ấy thế nào?"
Bàn tay nhét trong túi quần của Lục Tịnh An hơi siết chặt.
Cô thì không sao cả, nhưng mẹ cô - bà Lục Tuyết Cầm thì không thích cô chạm vào mấy thứ này. Nếu như bị phát hiện, đến lúc đó không biết bà ấy sẽ khóc mất bao lâu.
Nghĩ đến nước mắt của bà Lục Tuyết Cầm, Lục Tịnh An cảm thấy thật sự ong hết cả đầu.
"Ù ôi, hình như thằng nhóc kia gọi viện binh đến kìa!" Đúng lúc này, một đàn em của Liên Vũ chỉ ra phía ngoài công viên, nói giọng chế giễu.
Lục Tịnh An nhìn lại theo tầm mắt của cậu ta, liền thấy cậu nhóc nhỏ tên Mục Minh kia đang đứng trên đường cái bên ngoài công viên, bên cạnh có thêm một nam sinh chẳng biết đến từ lúc nào.
Cậu ta ngồi trên xe đạp, đang nhìn về phía này.
Thiếu niên mặt mày khôi ngô, bộ đồng phục học sinh màu lam tôn lên dáng người cao ráo của cậu ta, tràn đầy phong độ của dân trí thức, nhìn rất sạch sẽ và nhanh nhẹn.
Cậu ta cứ đứng như thế trong nắng chiều, ánh hoàng hôn vàng cam hắt lên người cậu ta, tươi sáng lóa mắt. Mà cô thì đang chìm trong bóng tối, bị những người xung quanh trói buộc kéo vào lòng đất, lực bất tòng tâm.
Lục Tịnh An bĩu môi, không hiểu sao trong lòng sinh ra một chút buồn bực.
"Đó không phải đồng phục học sinh trường Trung học Số 1 sao?"
"Học cùng trường với chị An à?" Liên Vũ vẫn duy trì động tác dâng thuốc lá trong tay, nhìn nữ sinh hỏi, "Chị An có quen không?"
Lục Tịnh An hừ lạnh một tiếng, nuốt trở lại lời từ chối tính nói rồi rút một điếu thuốc từ trong gói thuốc lá của Liên Vũ ra, ngậm ở trên môi.
Liên Vũ thấy thế, vội dùng bật lửa châm thuốc cho cô.
Ngón tay Lục Tịnh An kẹp thuốc, dùng sức kéo một hơi, sau đó thuần thục nhả một vòng khói vào không trung.
Trong làn khói lượn lờ, thiếu nữ nhìn về phía Phỉ Minh Sâm đang đứng ở xa xa, hất cằm khiêu khích.
Nếu không tẩy cho trắng được thì có đen thêm chút cũng chẳng sao, cho cậu ta biết phải an phận một chút, bớt trêu chọc vào cô.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, chân mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Anh Sâm, chúng ta đi mau thôi, những người đó không dễ chọc đâu!" Mục Minh sắp khóc lên rồi.
Đám Liên Vũ đông như vậy, đánh nhau lại giỏi như thế, nếu chúng lại động tay thì e là cái... cái chị gái nhỏ được gọi là 'chị An' kia cũng không giúp được bọn họ nữa đâu nhỉ?
Phỉ Minh Sâm nhìn cậu nhóc một chút, lại liếc mắt nhìn Lục Tịnh An, sau đó mới thu hồi tầm mắt, quay đầu xe một lần nữa, nói với Mục Minh: "Lên đây đi, anh đưa em về."
"Vâng vâng, cảm ơn anh Minh Sâm!"
Mục Minh nhanh chóng leo lên yên sau xe của Phỉ Minh Sâm.
Đợi cậu nhóc ngồi ổn, Phỉ Minh Sâm dùng sức đạp, chở theo cậu nhóc rời khỏi đây.
Nhìn hai bóng dáng kia rời đi, Lục Tịnh An cười hừ một tiếng, cầm điếu thuốc dựa vào dụng cụ tập thể hình, vẻ mặt khó hiểu.
Liên Vũ nhìn cô một cái, lại nhìn theo hướng Phỉ Minh Sâm rời đi, trong mắt hiện lên vài phần suy tư.
Dùng sức kéo thêm một hơi thuốc, Lục Tịnh An khẽ nâng tay lên, ngón tay buông lỏng, nửa điếu thuốc còn lại liền rơi xuống đất theo khe hở giữa những ngón tay của cô.
"Đi đây."
Dùng đầu ngón chân giẫm tắt tàn thuốc, phất phất tay với Liên Vũ, thiếu nữ lại đeo tai nghe điện thoại lên, tiếp tục chạy bộ theo con đường.
Ngược lại Liên Vũ không hề ngăn cản cô, đứng tại chỗ sờ sờ cằm rồi nói với đàn em bên cạnh: "Thằng học sinh trường Trung học Số 1 vừa rồi, bọn mày có nhớ được dáng dấp thế nào không?"
Mấy thằng đàn em hai mặt nhìn nhau, trong đó có một người gật gật đầu.
"Đi điều tra cho tao, xem thằng đó với Lục Tịnh An có quan hệ gì?" Liên Vũ trầm giọng nói.
"Đại ca tra cái này để làm gì?"
Liên Vũ sầm mặt, táng lên đầu đàn em một cái, "Kêu mày điều tra thì mày cứ làm, nói lắm vậy hả!"
"Dạ!"
***
Lục Tịnh An chạy vài vòng. Chờ đến khi ráng chiều nhuộm hết bầu trời, ánh sáng ngày càng yếu, cô mới chạy trở về phía nhà mình.
Sắp đến cửa nhà, cô mới nhớ tới phải kiểm tra xem trên người còn mùi thuốc lá hay không. Bà Lục Tuyết Cầm có cái mũi rất thính, chỉ một xíu mùi thôi là bà cũng có thể ngửi ra được.
Đầu tiên cô cọ rớt tàn thuốc dưới mũi giày, rồi nắm vạt áo trước lên, đưa mũi ngửi ngửi thử.
"Gâu, gâu, gâu..."
Đúng lúc này, vài tiếng chó sủa rõ ràng vang lên ngay bên người. Cô nghiêng đầu nhìn lại thì thấy có một con chó Golden Retriever đứng ở trước cửa nhà hàng xóm, đang sủa về phía cô.
Ánh mắt cô hơi nghiêm nghị lên, nhưng khi nhìn thấy người chủ đang nắm dây xích của con chó ấy thì cô không khỏi có chút sửng sốt.
"Tiểu Đại, quay lại!"
Phỉ Minh Sâm kéo con chó nhà mình lại, đại khái là nó cảm nhận được hơi thở của người lạ nên Tiểu Đại có chút cảnh giác.
Trấn an con chó xong, khi cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu nữ ven đường chuẩn bị xin lỗi thì cậu cũng không tránh khỏi ngẩn người.
Lục Tịnh An...?
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở công viên, chân mày Phỉ Minh Sâm lại nhíu chặt lần thứ hai, nhưng chú ý tới động tác và tư thế của cô, cậu không khỏi trừng mắt nhìn qua.
Lục Tịnh An cũng ý thức được động tác của mình, vội vã thả vạt áo xuống. Thấy cậu ta còn nhìn chằm chằm mình thì thẹn quá thành giận mà trừng mắt lại.
Khuôn mặt vì tức giận mà ửng đỏ, trái lại khiến cho cô có thêm mấy phần dáng vẻ mềm mại thuộc về thiếu nữ.
"Gâu, gâu, gâu..." Con Golden Retriever lại sủa như điên về phía cô.
Lục Tịnh An bắn qua đó một ánh mắt hình viên đạn. Giống như là cảm nhận được sát khí của cô, con chó Golden Retriever dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng. Tuy là nó vẫn đề phòng nhìn chằm chằm cô nhưng lại không dám sủa bậy nữa, chỉ ư ử ngồi xổm xuống bên cạnh chủ.
Lục Tịnh An liếc mắt, hai tay đút vào túi, sau đó liền đi thẳng vào cửa nhà mình trong ánh mắt soi mói của một người một chó bên kia.
Phỉ Minh Sâm hơi ngạc nhiên nhìn qua nhà kế bên vài lần.
Cậu có nghe ba mẹ nhắc tới gần đây có người dọn vào căn nhà đã để trống rất lâu này. Nhưng không ngờ là trùng hợp đến vậy, lại là thiếu nữ xấu xa ngồi cùng bàn mà hôm nay cậu mới quen biết kia.
Cậu cũng chỉ nhìn thêm vài lần rồi kéo xích lôi con chó lông vàng đi vào sân nhà mình.
"Anh hai, anh dắt Tiểu Đại đi dạo về rồi ha!"
Có một đứa bé ra đón, vui vẻ nhào tới trước, dùng hai tay ôm đầu con chó lông vàng vuốt ve điên cuồng. Tiểu Đại cũng không tức giận, còn dùng sức vẫy vẫy cái đuôi.
"Bữa ăn của nó giao cho em đấy!" Phỉ Minh Sâm đưa dây xích tới tay đứa bé, nhàn nhạt dặn dò.
"Không thành vấn đề, cứ giao cho em!" Đứa bé lập tức cao giọng đồng ý.
Cùng với tiếng cười của nhóc con là tiếng tru vui vẻ của Tiểu Đại.
Trước cửa nhà, Lục Tịnh An nghe được tiếng nói chuyện bên sân nhà kế bên thì tay đang vặn chốt cửa ngừng lại.
Vậy mà tên kia lại ở ngay nhà kế bên?
Chân mày cô hơi nhíu lại, đẩy cửa đi vào trong nhà.
Nhà họ Lục ánh đèn sáng trưng. Lục Tuyết Cầm đã nấu một bàn thịnh soạn, các món bày lên bàn ăn còn đang bốc khói nghi ngút, có chút ấm áp. Dù vậy vẫn không át đi được không khí quạnh quẽ trong căn nhà.
"An An, con về rồi à?" Lục Tuyết Cầm bưng chén đũa từ trong bếp đi ra.
"Vâng." Lục Tịnh An nhàn nhạt gật đầu, lập tức đi lên lầu.
"An An, mau tới ăn cơm đi."
"Chạy xong mồ hôi đầy người, con tắm trước đã."
Nhìn con gái chạy ầm ầm lên lầu, Lục Tuyết Cầm không khỏi chớp chớp mắt. An An chưa bao giờ giải thích, sao hôm nay đột nhiên lại...?
Bà chần chờ đặt chén đũa xuống bàn, lại ngẫm nghĩ, có lẽ đây là một loại thay đổi của con gái chăng? Quả nhiên học trường Trung học Số 1 có khác! Sau này An An sẽ càng ngày càng tốt!
Người phụ nữ cười dịu dàng, bưng chén sứ lên múc canh ra.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, thiếu nữ nằm ở trên giường, vắt ngang đôi chân dài, nhìn chằm chằm màn hình di động mà nghiêm túc chơi trò chơi.
Đột nhiên di động rung lên, tin nhắn WeChat nhảy ra.
[Mạc Xảo Xảo]: Chào buổi tối chị An ~ Đang làm gì đó?
Lục Tịnh An bĩu môi, đầu ngón tay khẽ cử động.
[Lục Tịnh An]: Chơi game.
[Lục Tịnh An]: Con nhỏ chết tiệt kia, mày nói gì với mẹ chị đấy hả?
Mạc Xảo Xảo nhắn lại rất nhanh.
[Mạc Xảo Xảo]: Không cẩn thận lỡ miệng ấy mà [cười ngây ngô].
[Mạc Xảo Xảo]: Đúng rồi, chị An cảm thấy Phỉ Minh Sâm thế nào?
Đầu ngón tay Lục Tịnh An khẽ dừng rồi đánh chữ hỏi:
[Lục Tịnh An]: Phỉ Minh Sâm? Ai vậy?
[Mạc Xảo Xảo]: Sặc, chính là người hôm nay mới tới ngồi cùng bàn, cái người vắng mặt không tham gia huấn luyện quân sự ấy.
Lục Tịnh An nhìn tin nhắn của cô ấy, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hôm nay ở công viên.
Thiếu niên sạch sẽ khôi ngô, đứng ở bên ngoài công viên nhìn cô từ xa xa, nhíu đôi mày thanh tú...
Lục Tịnh An mím chặt môi, muốn quên đi cảnh tượng này nhưng phát hiện hình ảnh kia vẫn luôn lởn vởn trong đầu cô, như âm hồn không tan.
Cậu ta thấy thì thấy, mắc gì cô phải để ý chứ?
Lục Tịnh An cau mày, lúc này di động rung lên. Tin nhắn của Mạc Xảo Xảo lại đến.
"Thế nào? Nhớ ra chưa?"
Nhìn tin nhắn của Mạc Xảo Xảo, Lục Tịnh An hít một hơi thật sâu, áp xuống sự buồn bực khó hiểu trong lòng, soạn tin nhắn lại.
"Ừ."
"Ha ha, vậy chị cảm thấy cậu ấy thế nào?"