Chương 36: Chiến Tranh Lạnh
Nhược Tâm nháy mắt với Chi Lan, cô ấy cười tinh nghịch: “Em tin chị không?”
Chi Lan nghệch mặt ra, cô khó hiểu nói: “Tin cái gì cơ?”
“Đêm nay em giả vờ ngủ cho chị, bất ngờ sẽ đến.”
“Giả vờ ngủ ư? Để làm gì?”
Nhược Tâm vỗ vỗ vai Chi Lan, “Em cứ làm theo lời chị, tuyệt đối không được mở mắt giữa chừng, con ma không thích bị phát hiện đâu.”
Dứt lời Nhược Tâm xoay người rời đi, cô ấy không quên ngoảnh đầu nháy mắt với Chi Lan mấy cái liền. Hành động khó hiểu của Nhược Tâm khiến Chi Lan ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ý của Nhược Tâm nói là đêm nay cô sẽ gặp ma ư? Mấy lời kì quặc như vậy có đáng tin không?
***
Dinh thự chính của nhà họ Lê bị cháy nham nhở, dù những gian phía sau vẫn còn dùng được nhưng mỗi lần thấy nhà chính cháy rụi đen thui như vậy, Chi Lan cảm thấy lạnh sống lưng, ký ức đêm kinh hoàng đó lặp đi lặp lại mãi. Vì thế cô đã lệnh mọi người dọn sang ở biệt thự khác, đợi khi nào sửa sang xong dinh thự mới quay về.
Biệt thự mới cách dinh thự nhà họ Lê không xa, tuy biệt thử nhỏ hơn dinh thự khá nhiều, nhưng một mình cô ở thì phải gọi là rộng thênh thang. Cảm giác cô đơn trong chính căn nhà của mình càng làm mặt mũi cô ủ dột hơn. Thế Huân không về nhà, vậy nên bữa tối này chỉ có một mình cô.
Ăn uống và luyện chữ xong xuôi, đồng hồ điểm 11 giờ đêm, Thế Huân vẫn chưa về nhà, có lẽ đêm nay anh không về. Chi Lan bất lực thở dài, sau đó chui rút vào chăn, hai mắt nhắm nghiền, thế nhưng cô chẳng thể nào ngủ được, lời của Nhược Tâm cứ vang vọng bên tai. Câu nói “đêm nay giả vờ ngủ đi” cứ quẩn quanh trong đầu cô không thôi, tựa như một loại tà chú gì đó thôi thúc cô làm theo, bản tính tò mò ngăn không cho cô chợp mắt, vậy là cô trằn trọc mãi đến 1 giờ sáng.
Cạch.
Tiếng mở khóa cửa khiến trái tim Chi Lan nảy lên một cái, cả người cứng đờ như pho tượng, cô nằm bất động trên giường, cố gắng giả vờ ngủ thật say. Tiếng bước chân càng lúc càng tiến gần giường ngủ, cô cảm nhận được bước chân rất nhẹ, rất chậm, lén lút như sợ cô sẽ tỉnh giấc.
Người nọ ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, đối diện mép giường, tiếng động lạch cạch bắt đầu vang lên. Rất nhanh sau đó, tấm chăng bông phủ kín người cô bị kéo xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn cùng hàng xương quai xanh cân đối. Tay cô bị người đó nhấc lên nhẹ nhàng, cảm giác quen thuộc đến mức chỉ cần người đó ngồi bên ghế, trực giác đã mách bảo cho cô biết đó là ai.
Một lớp mát lạnh phủ lên vết bỏng đỏ ửng của cô, dần dần lan ra hết vết thương, cứ như thế lần lượt mấy vết bỏng còn lại cũng được hưởng thụ cảm giác mát lạnh.
Thế Huân lặng như tờ, nhất quyết không nói câu nào, mặt mũi anh cáu bẳn đáng sợ nhưng tay thoa thuốc rất nhẹ nhàng, nội tâm và hành động mâu thuẫn rõ rệt. Thất nói thuốc này là loại hiệu quả nhất của Mỹ, tại sao anh bôi mãi không hết đỏ thế? Mấy vết thương nhỏ nhỏ trên cánh tay Chi Lan khiến anh chướng mắt vô cùng. Bọn chúng xuất hiện trên làn da trắng là thứ trái quy luật, anh ghét những thứ trái luật. Thế Huân muốn xử lý cô một trận, nhưng lại không muốn cô biết anh đến đây, vậy nên anh vẫn kiên quyết làm thinh.
Sau lưng Chi Lan còn mấy vết thương nữa, hiện tại cô đang nằm ngửa, làm sao có thể bôi thuốc đây?
Chi Lan nằm bất động, vẻ mặt thản nhiên như đang ngủ thật. Cô muốn mở mắt dậy, tóm chặt tay anh rồi giải thích tất cả mọi chuyện giữa hai người, nhưng Nhược Tâm nói cô tuyệt đối không được mở mắt dậy, “con ma” sẽ không vui. Chi Lan cảm thấy lời Nhược Tâm nói cũng đúng, cô mở mắt ra anh sẽ nổi cáu lên mất, sau đó tiếp tục cãi nhau, chuyện này không có lợi cho cô, cô không làm.
Cô biết Thế Huân đang chần chừ giữa việc xoay người cô lại hay không bôi lưng, vậy nên Chi Lan tự giác giả vờ trở mình, xoay lưng về phía anh. Do bị bỏng ở lưng, mặt sau váy ngủ của cô khoét sâu xuống tận hông để tránh bí vết bỏng, vậy nên tấm lưng trắng nõn mịn màng hiện lên trước mắt Thế Huân. Anh cụp mắt, bắt đầu lấy thuốc bôi lên hết bỏng đỏ ửng, ngón tay thon dài vừa chạm vào làn da mịn màng, cảm giác lưu luyến truyền từ đầu ngón tay vào tận máu tủy anh. Tấm lưng trắng này có sức hút ma mị nào đó anh không rõ, nó câu dẫn anh không rút tay về được, trắng treo cân đối, mịn còn hơn lụa, vừa chạm vào đã muốn nhiều hơn. Ngón tay đang lưu luyến nơi vết thương bất ngờ rẽ hướng, trượt từ gáy cổ, lướt trên xương sống xuống tận hông, hành động đó lặp đi lặp lại. Chi Lan mím môi, tay anh như có điện, mỗi lần trượt trên lưng khiến cô bối rối không thôi.
Thế Huân vô thức vuốt ve tấm lưng mê người, mỗi cái chạm vào đều là níu kéo không thể rời đi. Chi Lan không thể nào hiểu rõ, một tháng qua hình bóng cô quấy nhiễu tâm trí anh đến mức nào, cô khuấy đảo nội tâm anh, khiến anh thành tên điên trong cuộc tình hai người. Chút ít va chạm nhỏ nhoi này không thể đền bù cho Thế Huân, anh không kìm chế được bản thân, nỗi nhớ lẫn nỗi đau căng tràn, chúng bùng phát lên dồn hết vào môi, anh cúi đầu hôn lên tấm lưng trắng.
Bờ môi khô cùng hơi ấm của Thế Huân chạm vào lưng cô khiến trái tim cô treo ngược lên cành, điên cuồng đòi xông ra khỏi lồng ngực. Hai má cô mất kiểm soát đỏ lên như quả mận chín, Chi Lan sợ anh sẽ phát hiện ra, giả vờ cựa người, tiện tay kéo chăn che qua đầu, giấu đi gương mặt ngượng ngùng.
Thế Huân cảm nhận được Chi Lan sắp tỉnh, anh đứng dậy mang hộp thuốc ra khỏi phòng, cánh cửa phòng ngủ được khóa lại như ban đầu. Anh sải bước rời đi, môi khẽ mấp máy: “Em diễn dở tệ.”
***
Sáng hôm sau.
Thể Huân dùng bữa ở nhà.
Bữa sáng hôm nay không chỉ có hai người, còn có sự xuất hiện của Nhược Tâm. Cô ấy gấp một miếng cá hồi, miệng bắt đầu suýt xoa: “Bữa sáng nhiều đồ bổ quá, giống như được chuẩn bị để bồi bổ người gầy vậy.”
Dứt lời, Nhược Tâm đặt miếng cá thơm ngon vào bát Chi Lan, miệng cười buông lời bóng gió: “Người gầy ăn nhiều vào nhé.”
Chi Lan nhìn miếng cá trong bát, sau đó lại nhìn bàn ăn đầy ụ, bí đỏ, cá hồi, tôm cá đầy đủ, bàn ăn thịnh soạn hơn ngày thường nhiều. Chi Lan nhớ Thế Huân không kén ăn nhưng anh không ăn nhiều như vậy và cô cũng thế, người giúp việc thường chuẩn bị bữa sáng đơn giản là được. Nhưng hôm nay bàn ăn thịnh soạn hơn hẳn.
Nhược Tâm cứ cười tủm tỉm mãi không khép được mồm, mãi đến khi cô ấy có cảm giác lạnh sống lưng mới chịu cất nụ cười đi, ông chủ sắp bảo cô ấy câm miệng rồi. Nhược Tâm lặng thinh kéo cả bàn ăn rơi vào trầm tĩnh, Chi Lan và Thế Huân đang chiến tranh lạnh, không ai nói với ai câu nào. Không khí ăn cơm thế này khó nuốt quá.
Thế Huân ăn xong rời đi ngay, lúc này Nhược Tâm mới bật chế độ ríu rít trở lại, cô ấy huých nhẹ vào tay Chi Lan, tò mò hỏi: “Này, hôm qua em có gặp ma không?”
Chi Lan thành thật gật đầu, cô hiểu con ma mà Nhược Tâm nói là ai rồi.
“Em tin chị là đúng đắn nhất đấy, ma đến tìm em nhưng vẫn chưa làm hòa à?”
Chi Lan buông chén cơm xuống, cô thở dài: “Chị biết tính khí anh ấy mà.”
Nhược Tâm gật gù xoa xoa cằm.
“Chị hiểu tính cách kì cục đó mà, nếu như thế này mãi, hai người không hòa được đâu.”
Nghe thấy lời Nhược Tâm, Chi Lan càng nản lòng hơn, chiến tranh lạnh không dễ chịu chút nào, thà nói thẳng ra rồi cãi nhau một trận thật to cũng được, im lặng giày xéo muốn nát tâm trí cô rồi.
“Em đi tìm anh ấy nói rõ nhé?” Chi Lan thở dài thườn thượt.
Nhược Tâm nghe vậy thì phản đối ngay, cô ấy lắc đầu lia lịa, nói: “Không, con người kia cố chấp lắm, em nói không chịu nghe đâu.”
“Vậy em phải làm sao?”
“Em hành động đi.”
“Làm gì bây giờ?”
Nhược Tâm nâng ly nước ép lên, một hơi cạn sạch, sau đó sảng khoái nói: “Chọc tức người kia đi.”
“Làm cho người kia điên lên, đến lúc đó sẽ tự tìm em nói chuyện.”
Sắc mặt Chi Lan chuyển sang trắng bệch, chọc tức Thế Huân ư? Có phải Nhược Tâm đang gài bẫy cho cô siêu thoát sớm không? Thế Huân nổi giận đáng sợ thế nào có biết không?
“Em không đủ can đảm đâu.” Chi Lan đáp ngay.
“Trời ạ, bé yêu ơi, cần gì phản can đảm? Một tay chị sắp xếp cho em, bảo đảm người kia sẽ điên lên cho em xem, lúc đó cãi nhau một trận là nhà cửa ấm êm ngay.”
Nhưng mà sau trận đó Chi Lan có còn sống hay không mới là vấn đề quan trọng, cô nghi hoặc nhìn Nhược Tâm, ánh mắt của Chi Lan càng khiến Nhược Tâm tự tin vỗ ngực hơn nữa.
“Em tin chị đi, bảo đảm không làm em thất vọng, không chừng sau chuyến này em cảm ơn chị không ngớt lời đấy.”
Trông thấy Nhược Tâm tự tin như vậy, Chi Lan cũng lung lay mấy phần.
“Cách của chị ra sao?”
Khóe môi Nhược Tâm nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, cô ấy nháy mắt cười tinh ranh.
“Ba ngày nữa đi club với chị một đêm.”
“Chỉ như vậy thôi ư?”
“Đúng, còn lại để chị dạy em, ha ha.”
Chi Lan nghệch mặt ra, cô khó hiểu nói: “Tin cái gì cơ?”
“Đêm nay em giả vờ ngủ cho chị, bất ngờ sẽ đến.”
“Giả vờ ngủ ư? Để làm gì?”
Nhược Tâm vỗ vỗ vai Chi Lan, “Em cứ làm theo lời chị, tuyệt đối không được mở mắt giữa chừng, con ma không thích bị phát hiện đâu.”
Dứt lời Nhược Tâm xoay người rời đi, cô ấy không quên ngoảnh đầu nháy mắt với Chi Lan mấy cái liền. Hành động khó hiểu của Nhược Tâm khiến Chi Lan ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ý của Nhược Tâm nói là đêm nay cô sẽ gặp ma ư? Mấy lời kì quặc như vậy có đáng tin không?
***
Dinh thự chính của nhà họ Lê bị cháy nham nhở, dù những gian phía sau vẫn còn dùng được nhưng mỗi lần thấy nhà chính cháy rụi đen thui như vậy, Chi Lan cảm thấy lạnh sống lưng, ký ức đêm kinh hoàng đó lặp đi lặp lại mãi. Vì thế cô đã lệnh mọi người dọn sang ở biệt thự khác, đợi khi nào sửa sang xong dinh thự mới quay về.
Biệt thự mới cách dinh thự nhà họ Lê không xa, tuy biệt thử nhỏ hơn dinh thự khá nhiều, nhưng một mình cô ở thì phải gọi là rộng thênh thang. Cảm giác cô đơn trong chính căn nhà của mình càng làm mặt mũi cô ủ dột hơn. Thế Huân không về nhà, vậy nên bữa tối này chỉ có một mình cô.
Ăn uống và luyện chữ xong xuôi, đồng hồ điểm 11 giờ đêm, Thế Huân vẫn chưa về nhà, có lẽ đêm nay anh không về. Chi Lan bất lực thở dài, sau đó chui rút vào chăn, hai mắt nhắm nghiền, thế nhưng cô chẳng thể nào ngủ được, lời của Nhược Tâm cứ vang vọng bên tai. Câu nói “đêm nay giả vờ ngủ đi” cứ quẩn quanh trong đầu cô không thôi, tựa như một loại tà chú gì đó thôi thúc cô làm theo, bản tính tò mò ngăn không cho cô chợp mắt, vậy là cô trằn trọc mãi đến 1 giờ sáng.
Cạch.
Tiếng mở khóa cửa khiến trái tim Chi Lan nảy lên một cái, cả người cứng đờ như pho tượng, cô nằm bất động trên giường, cố gắng giả vờ ngủ thật say. Tiếng bước chân càng lúc càng tiến gần giường ngủ, cô cảm nhận được bước chân rất nhẹ, rất chậm, lén lút như sợ cô sẽ tỉnh giấc.
Người nọ ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, đối diện mép giường, tiếng động lạch cạch bắt đầu vang lên. Rất nhanh sau đó, tấm chăng bông phủ kín người cô bị kéo xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn cùng hàng xương quai xanh cân đối. Tay cô bị người đó nhấc lên nhẹ nhàng, cảm giác quen thuộc đến mức chỉ cần người đó ngồi bên ghế, trực giác đã mách bảo cho cô biết đó là ai.
Một lớp mát lạnh phủ lên vết bỏng đỏ ửng của cô, dần dần lan ra hết vết thương, cứ như thế lần lượt mấy vết bỏng còn lại cũng được hưởng thụ cảm giác mát lạnh.
Thế Huân lặng như tờ, nhất quyết không nói câu nào, mặt mũi anh cáu bẳn đáng sợ nhưng tay thoa thuốc rất nhẹ nhàng, nội tâm và hành động mâu thuẫn rõ rệt. Thất nói thuốc này là loại hiệu quả nhất của Mỹ, tại sao anh bôi mãi không hết đỏ thế? Mấy vết thương nhỏ nhỏ trên cánh tay Chi Lan khiến anh chướng mắt vô cùng. Bọn chúng xuất hiện trên làn da trắng là thứ trái quy luật, anh ghét những thứ trái luật. Thế Huân muốn xử lý cô một trận, nhưng lại không muốn cô biết anh đến đây, vậy nên anh vẫn kiên quyết làm thinh.
Sau lưng Chi Lan còn mấy vết thương nữa, hiện tại cô đang nằm ngửa, làm sao có thể bôi thuốc đây?
Chi Lan nằm bất động, vẻ mặt thản nhiên như đang ngủ thật. Cô muốn mở mắt dậy, tóm chặt tay anh rồi giải thích tất cả mọi chuyện giữa hai người, nhưng Nhược Tâm nói cô tuyệt đối không được mở mắt dậy, “con ma” sẽ không vui. Chi Lan cảm thấy lời Nhược Tâm nói cũng đúng, cô mở mắt ra anh sẽ nổi cáu lên mất, sau đó tiếp tục cãi nhau, chuyện này không có lợi cho cô, cô không làm.
Cô biết Thế Huân đang chần chừ giữa việc xoay người cô lại hay không bôi lưng, vậy nên Chi Lan tự giác giả vờ trở mình, xoay lưng về phía anh. Do bị bỏng ở lưng, mặt sau váy ngủ của cô khoét sâu xuống tận hông để tránh bí vết bỏng, vậy nên tấm lưng trắng nõn mịn màng hiện lên trước mắt Thế Huân. Anh cụp mắt, bắt đầu lấy thuốc bôi lên hết bỏng đỏ ửng, ngón tay thon dài vừa chạm vào làn da mịn màng, cảm giác lưu luyến truyền từ đầu ngón tay vào tận máu tủy anh. Tấm lưng trắng này có sức hút ma mị nào đó anh không rõ, nó câu dẫn anh không rút tay về được, trắng treo cân đối, mịn còn hơn lụa, vừa chạm vào đã muốn nhiều hơn. Ngón tay đang lưu luyến nơi vết thương bất ngờ rẽ hướng, trượt từ gáy cổ, lướt trên xương sống xuống tận hông, hành động đó lặp đi lặp lại. Chi Lan mím môi, tay anh như có điện, mỗi lần trượt trên lưng khiến cô bối rối không thôi.
Thế Huân vô thức vuốt ve tấm lưng mê người, mỗi cái chạm vào đều là níu kéo không thể rời đi. Chi Lan không thể nào hiểu rõ, một tháng qua hình bóng cô quấy nhiễu tâm trí anh đến mức nào, cô khuấy đảo nội tâm anh, khiến anh thành tên điên trong cuộc tình hai người. Chút ít va chạm nhỏ nhoi này không thể đền bù cho Thế Huân, anh không kìm chế được bản thân, nỗi nhớ lẫn nỗi đau căng tràn, chúng bùng phát lên dồn hết vào môi, anh cúi đầu hôn lên tấm lưng trắng.
Bờ môi khô cùng hơi ấm của Thế Huân chạm vào lưng cô khiến trái tim cô treo ngược lên cành, điên cuồng đòi xông ra khỏi lồng ngực. Hai má cô mất kiểm soát đỏ lên như quả mận chín, Chi Lan sợ anh sẽ phát hiện ra, giả vờ cựa người, tiện tay kéo chăn che qua đầu, giấu đi gương mặt ngượng ngùng.
Thế Huân cảm nhận được Chi Lan sắp tỉnh, anh đứng dậy mang hộp thuốc ra khỏi phòng, cánh cửa phòng ngủ được khóa lại như ban đầu. Anh sải bước rời đi, môi khẽ mấp máy: “Em diễn dở tệ.”
***
Sáng hôm sau.
Thể Huân dùng bữa ở nhà.
Bữa sáng hôm nay không chỉ có hai người, còn có sự xuất hiện của Nhược Tâm. Cô ấy gấp một miếng cá hồi, miệng bắt đầu suýt xoa: “Bữa sáng nhiều đồ bổ quá, giống như được chuẩn bị để bồi bổ người gầy vậy.”
Dứt lời, Nhược Tâm đặt miếng cá thơm ngon vào bát Chi Lan, miệng cười buông lời bóng gió: “Người gầy ăn nhiều vào nhé.”
Chi Lan nhìn miếng cá trong bát, sau đó lại nhìn bàn ăn đầy ụ, bí đỏ, cá hồi, tôm cá đầy đủ, bàn ăn thịnh soạn hơn ngày thường nhiều. Chi Lan nhớ Thế Huân không kén ăn nhưng anh không ăn nhiều như vậy và cô cũng thế, người giúp việc thường chuẩn bị bữa sáng đơn giản là được. Nhưng hôm nay bàn ăn thịnh soạn hơn hẳn.
Nhược Tâm cứ cười tủm tỉm mãi không khép được mồm, mãi đến khi cô ấy có cảm giác lạnh sống lưng mới chịu cất nụ cười đi, ông chủ sắp bảo cô ấy câm miệng rồi. Nhược Tâm lặng thinh kéo cả bàn ăn rơi vào trầm tĩnh, Chi Lan và Thế Huân đang chiến tranh lạnh, không ai nói với ai câu nào. Không khí ăn cơm thế này khó nuốt quá.
Thế Huân ăn xong rời đi ngay, lúc này Nhược Tâm mới bật chế độ ríu rít trở lại, cô ấy huých nhẹ vào tay Chi Lan, tò mò hỏi: “Này, hôm qua em có gặp ma không?”
Chi Lan thành thật gật đầu, cô hiểu con ma mà Nhược Tâm nói là ai rồi.
“Em tin chị là đúng đắn nhất đấy, ma đến tìm em nhưng vẫn chưa làm hòa à?”
Chi Lan buông chén cơm xuống, cô thở dài: “Chị biết tính khí anh ấy mà.”
Nhược Tâm gật gù xoa xoa cằm.
“Chị hiểu tính cách kì cục đó mà, nếu như thế này mãi, hai người không hòa được đâu.”
Nghe thấy lời Nhược Tâm, Chi Lan càng nản lòng hơn, chiến tranh lạnh không dễ chịu chút nào, thà nói thẳng ra rồi cãi nhau một trận thật to cũng được, im lặng giày xéo muốn nát tâm trí cô rồi.
“Em đi tìm anh ấy nói rõ nhé?” Chi Lan thở dài thườn thượt.
Nhược Tâm nghe vậy thì phản đối ngay, cô ấy lắc đầu lia lịa, nói: “Không, con người kia cố chấp lắm, em nói không chịu nghe đâu.”
“Vậy em phải làm sao?”
“Em hành động đi.”
“Làm gì bây giờ?”
Nhược Tâm nâng ly nước ép lên, một hơi cạn sạch, sau đó sảng khoái nói: “Chọc tức người kia đi.”
“Làm cho người kia điên lên, đến lúc đó sẽ tự tìm em nói chuyện.”
Sắc mặt Chi Lan chuyển sang trắng bệch, chọc tức Thế Huân ư? Có phải Nhược Tâm đang gài bẫy cho cô siêu thoát sớm không? Thế Huân nổi giận đáng sợ thế nào có biết không?
“Em không đủ can đảm đâu.” Chi Lan đáp ngay.
“Trời ạ, bé yêu ơi, cần gì phản can đảm? Một tay chị sắp xếp cho em, bảo đảm người kia sẽ điên lên cho em xem, lúc đó cãi nhau một trận là nhà cửa ấm êm ngay.”
Nhưng mà sau trận đó Chi Lan có còn sống hay không mới là vấn đề quan trọng, cô nghi hoặc nhìn Nhược Tâm, ánh mắt của Chi Lan càng khiến Nhược Tâm tự tin vỗ ngực hơn nữa.
“Em tin chị đi, bảo đảm không làm em thất vọng, không chừng sau chuyến này em cảm ơn chị không ngớt lời đấy.”
Trông thấy Nhược Tâm tự tin như vậy, Chi Lan cũng lung lay mấy phần.
“Cách của chị ra sao?”
Khóe môi Nhược Tâm nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, cô ấy nháy mắt cười tinh ranh.
“Ba ngày nữa đi club với chị một đêm.”
“Chỉ như vậy thôi ư?”
“Đúng, còn lại để chị dạy em, ha ha.”