Chương 37: Chọc Chó Dữ Nhưng Sợ Bị Cắn
Cuối cùng Hoài Du cũng đã tỉnh lại, anh ta được Thế Huân giao nhiệm vụ chăm sóc sức khỏe cho ông nội, anh ta nhận nhiệm vụ ngay. Thế Huân ở lại bệnh viện chăm ông nội mấy ngày liền, Chi Lan cũng tới tới lui lui, hai người chạm mặt nhau mỗi ngày nhưng không ai mở lời trước. Chi Lan rất muốn mở lời, nhưng trong lòng cô toàn là Nhược Tâm, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô tin Nhược Tâm tuyệt đối. Vậy nên không cũng cứng rắn làm thinh, đợi ngày Nhược Tâm dẫn đường cho cô.
Ngày định mệnh cuối cùng cũng đến.
Đó là buổi tối Nhược Tâm đã hẹn Chi Lan từ trước.
Thế Huân đã rời khỏi nhà từ 8 giờ tối.
Tần 9 giờ 30, Nhược Tâm hí hửng lẻn vào phòng Chi Lan, cô cũng đã chuẩn bị từ trước, chỉ đợi Nhược Tâm xuất hiện, hai người sẽ cùng đi.
“Trời ạ, đi club mặc đồ mát lên xem nào, em đi thư viện à?”
Mặt mày Chi Lan nhăn nhó, “Em không dám, hay là chúng ta đừng đi nữa, em nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”
Nhược Tâm nhìn quả váy tiểu thư đài cát qua gối của Chi Lan mà chán nản, cô ấy tặc lưỡi: “Cậu cả không giết em đâu mà em lo.”
“Em biết, em sợ nếu em mặc như chị nói, anh ấy sẽ giết chị.”
“…” Em gái! Em có lòng với chị quá rồi đấy!
Hóa ra Chi Lan sợ Nhược Tâm chết dưới tay Thế Huân, đột nhiên sự lo lắng của cô khiến Nhược Tâm cảm thấy chột dạ, cô ấy cũng bắt đầu sợ. Nhưng kế hoạch trả thù ông chủ ngỗ ngược đã lên sẵn mấy ngày nay, đây là bước cuối cùng chọc ông chủ tức điên, nếu bỏ ngang thì quá uổng phí. Nhược Tâm có kim bài miễn tử là Chi Lan, cô nhất định không để cô ấy chết. Nhược Tâm tự trấn an nội tâm mình xong, cô ấy vỗ vỗ vai Chi Lan: “Em mặc như vậy cũng được, không sao cả.”
“Cậu cả bắn chị thì em nhớ đỡ cho chị một viên là được.”
“…” Nhược Tâm, chị đúng là đồ khờ, khờ ôn khôn.
“Đi thôi.” Nhược Tâm kéo tay Chi Lan đi, bắt đầu đến chôn thiên đường đầy sắc màu.
Con BMW đỏ sáng bóng đỗ trước Empire Club.
Tiếng nhạc đập đùng đùng từ tận bên trong vang ra ngoài.
Nhược Tâm khẽ run lên khiến Chi Lan lo lắng: “Chị làm sao thế? Sao người run thế này?”
Cô ấy thành thật quay đầu nhìn cô, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô: “Chị chịu không nổi, chị phải vào quẩy ngay.”
“…” Chi Lan bắt đầu cảm thấy hối hận…
“Lục nói đây là quán bar xịn nhất đấy, dân chơi thích đến đây lắm, chị đánh giá giao diện ở đây chín điểm, mấy em trai đang nhảy nhạc trên sàn kia thì mười điểm tròn.” Nhược Tâm vừa kéo tay Chi Lan vừa ríu rít không ngừng. Đây là lần đầu tiên Chi Lan đi club, kiếp trước cô bị mù, tất nhiên không thể lui đến mấy chỗ này, làm ma theo Thế Huân càng không. Sau khi sống lại có hàng tá chuyện ập lên người, cô cũng chưa có thời gian trải nghiệm loại hình này.
Cái club này giống hệt trí tưởng tượng của cô, đèn nhấp nháy rất nhiều màu sắc, Chi Lan lại rất thích ánh sáng. Nhạc chỗ này giật đùng đùng liên tục, volume vặn suýt hết cỡ, mỗi lần tiếng nhạc đập xuống nhưng ép trái tim cô đập theo. Tiếng nam nữ reo hò theo nhạc, tiếng cụng ly và mấy lời tán tỉnh đầy rẫy bên tai, cô ngơ ngác nhìn một vọng, hóa ra thiên đường của dân chơi là như thế này.
Nhược Tâm kéo cô vào quầy bar, mạnh dạn gọi: “Em trai, hai Martini nào.”
Bartender gật đầu cười rồi xoay người pha rượu ngay, rất nhanh sau đó hai ly thủy tinh 5 ounce được đặt ngay trước mặt hai người. Chi Lan ngớ người nhìn ly rượu đẹp mắt trên bàn, tò mò nhắc ly rượu lên lắc nhẹ, chất lỏng sóng sánh trắng trắng đục đục theo lực tay cô xoay nhẹ, mùi rượu thơm nồng phản phất chạy vào mũi. Trong lúc Chi Lan tò mò về ly Martini thì Nhược Tâm đã nhanh tay chụp một bức, sau đó bạo gan gửi tấm hình đó cho sếp kèm một câu không thể nào nhức mắt hơn.
Nhược Tâm: Cậu cả bay đến Paupara vui vẻ nhé, mợ cả ở đây cũng rất vui, đêm nay cô ấy thoát xác thành người khác.
Chính xác là 10 giờ 30 đêm nay, cậu cả sẽ lên chuyên cơ riêng đi Paupara xử lý vụ đơn hàng Hamvas, vốn dĩ đơn hàng lần trước vẫn chưa giải quyết xong, nghe tin mợ cả và ông lớn gặp nguy, cậu cả phải bỏ về giữa chừng, bây giờ mọi thứ đã ổn định phần nào, cậu cả đi tiếp là chuyện hiển nhiên.
“Ha ha ha.” Nhược Tâm cười rộ lên đầy sảng khoái, để xem khi cậu cả lên máy bay đọc được tin nhắn này có ngồi yên mông nổi không? Có điên máu đến mức nhảy từ trên máy bay xuống không?
Cười một trận hả dạ xong, Nhược Tâm vui vẻ quay đầu định trò chuyện với Chi Lan đôi câu, đập vào mắt cô ấy là hai ly rượu trống trơn, Nhược Tâm giật thót mình, mở to mắt nhìn Chi Lan.
“B-Bé… em uống hết hai ly rồi hả?”
Chi Lan thành thật gật đầu, mùi thoang thoảng từ Gin lạnh từ ngụm đầu tiên khiến cô muốn thử thêm nữa, thử tiếp, thử tiếp đến khi cạn sạch hai ly. Chi Lan quay đầu nhìn Nhược Tâm, nghiêm túc nói: “Em muốn uống nữa.”
Nhược Tâm đứng hình một lát, sau đó ngoác miệng cười khà khà.
“Hai Wet Martini nữa.”
Rượu được lên liên tục, Chi Lan càng uống càng thấy người mình nóng lên, hai mắt lờ đờ bắt đầu nhìn không rõ nữa. Nhược Tâm hớn hở nhìn ra cửa liên tục, tựa như đang chờ màn kịch hay được trình diễn. Cô ấy vui vẻ nhâm nhi rượu, đong đưa thân thể theo điệu nhạc xập xình, Chi Lan bắt đầu gục lên gục xuống trên bàn.
Reng reng reng!
Không gian náo nhiệt trong club bắt đầu rơi vào hoảng loạn, người người hô hoán ầm lên: “Cháy rồi! Cháy rồi! Chuông báo cháy vừa kêu!”
“Chạy khỏi đây thôi.”
Bảo vệ lẫn nhân viên hốt hoảng điều hướng cho khách chạy ra ngoài càng nhanh càng tốt. Phút chốc không gian xập xình đầy tiếng nói cười trở thành một mớ lộn xộn hỗn tạp, mọi người chen chúc thoát ra ngoài, người người tấp nập chạy qua chạy lại liên tục. Chi Lan ngóc đầu dậy, cô không còn nhìn rõ trời đất trông như thế nào, cô cố gắng vươn tay bấu víu lấy Nhược Tâm: “Cháy… cháy rồi… em sợ lắm… hức… mình chạy đi.”
Nhược Tâm nở nụ cười ranh mãnh, cô ấy thản nhiên nhâm nhi rượu ngon: “Chị biết ở ngoài còn có ngọn lửa khác nóng khủng khiếp hơn nữa.”
“Bé yêu ngồi thẳng lưng lên và làm theo chị nhé!”
Lúc này, Chi Lan đã say khướt, Nhược Tâm nói gì cô cũng nghe theo răm rắp, Chi Lan ngồi dậy nhìn theo Nhược Tâm. Cô ấy đảo mắt một vòng tìm kiếm bóng hình ai đó, nhận thấy bên ngoài có một người đàn ông trạc tầm ba mươi tuổi, dáng vóc cao lớn khoác vest đen thản nhiên bước vào, thậm chí người đó còn hướng chân bước về phía hai người. Khóe môi Nhược Tâm cong lên, trai bao Lục book giúp cô ấy ngon quá sức tưởng tượng. Sau vụ này cô ấy sẽ gập người 45° cảm tạ Lục mới được.
Nhược Tâm vẫy vẫy tay: “Bé cưng, chị ở đây.”
Người đàn ông kia hướng mắt nhìn Nhược Tâm, bước chân càng nhanh hơn. Cô ấy vui vẻ khoác vai hôn má người nọ một cái, sau đó đảo mắt nhìn Chi Lan: “Bé, nhìn chị này, ôm hôn anh trai này một cái đi, người sắp xông vào đây rồi đó.”
Chi Lan ngẩng đầu nhìn Nhược Tâm, sau đó nhìn qua người đàn ông bên cạnh, gương mặt của anh ta làm cô tỉnh rượu hẳn.
Người đàn ông đó là ông chủ Đông Đô mà?
Cô bất giác giơ tay chỉ về phía ông chủ Đông Đô, ngón tay cô run lẩy bẩy, hết nhìn Nhược Tâm rồi lại nhìn Vũ Quang, miệng cô mấp máy: “Vũ…”
Khóe môi Vũ Quang cong lên, anh ta đặt ngón trỏ lên môi mình, ra hiệu bảo Chi Lan giữ im lặng, bàn tay vòng qua eo Nhược Tâm kéo vào lòng: “Lục bảo đêm nay tôi đến phục vụ cô.”
Nhược Tâm ngẩn ngơ trước nhan sắc tuyệt đỉnh của gã đàn ông này, nếu nói cậu cả lạnh lùng áp bức người khác, là kiểu đẹp đảo điên nhưng không đủ lớn gan chạm tới, thì người đàn ông này là kiểu đa tình phong lưu, khiến phụ nữ mê mẩn muốn chạm đến cho bằng được. Nhược Tâm là quỷ háo sắc, cô ấy cười hì hì: “Em trai, chị bao em một tháng.”
Chi Lan há hốc mồm nhìn hai người này.
Cái gì đang diễn ra trước mắt cô vậy? Cô say quá rồi đúng không?
Vũ Quang mỉm cười nhìn Chi Lan: “Tôi có năm phút để đưa mợ cả ra ngoài, nếu không club của tôi sẽ cháy thật đấy.”
“Mợ cả theo tôi ra ngoài, chồng mợ đang chờ.”
Lời Vũ Quang như sét đánh bên tai Chi Lan, tim cô lỗi nhịp đập liên hồi, nó cứ thình thịch thình thịch mãi, hai chân Chi Lan mềm nhũn, bao nhiêu can đảm mất sạch, bây giờ có moi gan ra bơm phồng thì cô cũng không dám bước ra ngoài nửa bước.
Chi Lan bám chặt quầy bar, cô run rẩy nhìn Nhược Tâm.
“Chị Tâm cứu em…”
Nhược Tâm biết bây giờ không phải lúc ôm ấp em trai xinh đẹp, cô ấy buông Vũ Quang ra, xông thẳng vào quầy bar tìm một chai Gin đưa cho Chi Lan.
“Uống mau, uống mau, giả vờ say bất tỉnh đi.”
Chi Lan rơi vào đường cùng, cô vứt nắp chai nốc một hơi trôi tuột xuống cổ họng, vị rượu cay đắng làm cô ho sặc sụa, ngực phập phồng nóng ran. Club vắng tanh chỉ còn lại ba người bọn họ, tiếng bước chân rầm rập ngoài cửa dần dần ùa vào, Chi Lan giật thót mình, cô siết chặt chai rượu trong tay, hai chân run lên không dám ngoảnh đầu lại. Sống lưng như có tên băng cắm chặt vào người, sự áp bức từ người đó như ép cô càng nép sát người vào quầy rượu hơn.
“Đặng Chi Lan.”
Người ấy gọi cô, giọng trầm khản đặc đầy sát khí, anh đang cố phá bỏ giới hạn kìm chế không gầm lên.
Hình ảnh Chi Lan cầm rượu tuôn một hơi đập ngay vào mắt Thế Huân, sắc mặt như quỷ đòi mạng nay càng đêm u ám, anh cảm thấy cả người mình đang bùng phát thứ gì đó, muốn đạp đổ san bằng sạch sẽ chỗ này.
Giây phút Thế Huân gọi thẳng họ tên cô, trái tim cô ngừng đập, sống không nổi thật rồi. Cô ngoảnh đầu nhìn Thế Huân, đôi mắt đen lấy nổi lên tia ham muốn giết người không hề giấu giếm, ánh mắt anh lúc này so với ánh mắt lúc bẻ gãy hai tay Huỳnh Khang chẳng khác một chút nào. Phút giây này cô cảm thấy mình là đồ ngốc mới nghe lời Nhược Tâm đến đây.
Lục đứng phía sau nháy mắt với Nhược Tâm, cô ấy hiểu chuyện vội vàng quay đầu nhìn Chi Lan, “Cậu cả đang gọi em đó.”
Sau đó cô ấy che mặt, dùng khẩu hình nói với Chi Lan: Ngất đi, ngất đi.
Chi Lan có gan làm nhưng không có gan đối mặt, cô cảm thấy kế của Nhược Tâm đúng đắn, vội vàng gục xuống quầy rượu nằm im lìm.
Nhược Tâm hốt hoảng kêu lên: “Mợ cả, mợ cả ngất rồi.”
Thế Huân không còn đủ kiên nhẫn nữa, anh cố gắng kìm chế máu điên đến mức tay run lên, đôi mày kiếm cau chặt, mắt sắc lạnh liếc qua Nhược Tâm một cái, Nhược Tâm nín thở nép vào người Vũ Quang ngay, không dám thở câu nào nữa. Thế Huân sải bước tiến về phía quầy bar, mỗi bước đi của anh đều gây áp lực đè chết đối phương.
“Em đứng dậy, theo tôi.”
“…” Chi Lan mím môi, trái tim trong lồng ngực bùng nổ đập dữ dội.
“Chi Lan.”
“Dạ.” Chi Lan không đủ can đảm diễn tiếp, cô đứng bật dậy, ngoan ngoãn cúi đầu.
Thế Huân không nói thêm câu nào, anh xoay người đi trước, khi lướt qua người Nhược Tâm, anh gằn giọng: “Cô, mai đem xác đến gặp tôi.”
Nhược Tâm run lên nắp sau người Vũ Quang. Thấy thái độ có gan chọc chó dữ nhưng sợ bị cắn của Nhược Tâm khiến anh ta bật cười, Vũ Quang hắng giọng: “Sa thải cô ấy rồi, tôi nhận được không?”
Thế Huân nhướn mày nhìn Vũ Quang, “Đốt cái club này.”
Vũ Quang tự tin mình không có gì giỏi bằng vuốt đuôi cọp, anh ta cười uy tín: “Đổi mạng của cô ấy lấy sự phục tùng của tôi được không?”
Vũ Quang nói thêm, “Tuyệt đối.”
Thế Huân không đáp nữa, anh xoay người bước đi, Chi Lan run rẩy theo sau, bước chân cô loạng choạng, ngoảnh đầu cầu cứu Nhược Tâm.
Nhược Tâm dùng khẩu hình nói với Chi Lan: Bé yêu, thời cơ tới rồi đó, một đêm nồng cháy đi.
Thế Huân đi trước, Chi Lan đi sau, rời khỏi club của Vũ Quang.
Trông thấy hai người họ rời đi, anh ta nheo mắt nhìn Nhược Tâm: “Chivas, tôi biết em không bao giờ chết.”
Nhược Tâm sững sờ.
Chivas là ai, tại sao tiếng Vũ Quang gọi Chivas lại thân quen tận xương máu như vậy?
Ngày định mệnh cuối cùng cũng đến.
Đó là buổi tối Nhược Tâm đã hẹn Chi Lan từ trước.
Thế Huân đã rời khỏi nhà từ 8 giờ tối.
Tần 9 giờ 30, Nhược Tâm hí hửng lẻn vào phòng Chi Lan, cô cũng đã chuẩn bị từ trước, chỉ đợi Nhược Tâm xuất hiện, hai người sẽ cùng đi.
“Trời ạ, đi club mặc đồ mát lên xem nào, em đi thư viện à?”
Mặt mày Chi Lan nhăn nhó, “Em không dám, hay là chúng ta đừng đi nữa, em nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”
Nhược Tâm nhìn quả váy tiểu thư đài cát qua gối của Chi Lan mà chán nản, cô ấy tặc lưỡi: “Cậu cả không giết em đâu mà em lo.”
“Em biết, em sợ nếu em mặc như chị nói, anh ấy sẽ giết chị.”
“…” Em gái! Em có lòng với chị quá rồi đấy!
Hóa ra Chi Lan sợ Nhược Tâm chết dưới tay Thế Huân, đột nhiên sự lo lắng của cô khiến Nhược Tâm cảm thấy chột dạ, cô ấy cũng bắt đầu sợ. Nhưng kế hoạch trả thù ông chủ ngỗ ngược đã lên sẵn mấy ngày nay, đây là bước cuối cùng chọc ông chủ tức điên, nếu bỏ ngang thì quá uổng phí. Nhược Tâm có kim bài miễn tử là Chi Lan, cô nhất định không để cô ấy chết. Nhược Tâm tự trấn an nội tâm mình xong, cô ấy vỗ vỗ vai Chi Lan: “Em mặc như vậy cũng được, không sao cả.”
“Cậu cả bắn chị thì em nhớ đỡ cho chị một viên là được.”
“…” Nhược Tâm, chị đúng là đồ khờ, khờ ôn khôn.
“Đi thôi.” Nhược Tâm kéo tay Chi Lan đi, bắt đầu đến chôn thiên đường đầy sắc màu.
Con BMW đỏ sáng bóng đỗ trước Empire Club.
Tiếng nhạc đập đùng đùng từ tận bên trong vang ra ngoài.
Nhược Tâm khẽ run lên khiến Chi Lan lo lắng: “Chị làm sao thế? Sao người run thế này?”
Cô ấy thành thật quay đầu nhìn cô, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô: “Chị chịu không nổi, chị phải vào quẩy ngay.”
“…” Chi Lan bắt đầu cảm thấy hối hận…
“Lục nói đây là quán bar xịn nhất đấy, dân chơi thích đến đây lắm, chị đánh giá giao diện ở đây chín điểm, mấy em trai đang nhảy nhạc trên sàn kia thì mười điểm tròn.” Nhược Tâm vừa kéo tay Chi Lan vừa ríu rít không ngừng. Đây là lần đầu tiên Chi Lan đi club, kiếp trước cô bị mù, tất nhiên không thể lui đến mấy chỗ này, làm ma theo Thế Huân càng không. Sau khi sống lại có hàng tá chuyện ập lên người, cô cũng chưa có thời gian trải nghiệm loại hình này.
Cái club này giống hệt trí tưởng tượng của cô, đèn nhấp nháy rất nhiều màu sắc, Chi Lan lại rất thích ánh sáng. Nhạc chỗ này giật đùng đùng liên tục, volume vặn suýt hết cỡ, mỗi lần tiếng nhạc đập xuống nhưng ép trái tim cô đập theo. Tiếng nam nữ reo hò theo nhạc, tiếng cụng ly và mấy lời tán tỉnh đầy rẫy bên tai, cô ngơ ngác nhìn một vọng, hóa ra thiên đường của dân chơi là như thế này.
Nhược Tâm kéo cô vào quầy bar, mạnh dạn gọi: “Em trai, hai Martini nào.”
Bartender gật đầu cười rồi xoay người pha rượu ngay, rất nhanh sau đó hai ly thủy tinh 5 ounce được đặt ngay trước mặt hai người. Chi Lan ngớ người nhìn ly rượu đẹp mắt trên bàn, tò mò nhắc ly rượu lên lắc nhẹ, chất lỏng sóng sánh trắng trắng đục đục theo lực tay cô xoay nhẹ, mùi rượu thơm nồng phản phất chạy vào mũi. Trong lúc Chi Lan tò mò về ly Martini thì Nhược Tâm đã nhanh tay chụp một bức, sau đó bạo gan gửi tấm hình đó cho sếp kèm một câu không thể nào nhức mắt hơn.
Nhược Tâm: Cậu cả bay đến Paupara vui vẻ nhé, mợ cả ở đây cũng rất vui, đêm nay cô ấy thoát xác thành người khác.
Chính xác là 10 giờ 30 đêm nay, cậu cả sẽ lên chuyên cơ riêng đi Paupara xử lý vụ đơn hàng Hamvas, vốn dĩ đơn hàng lần trước vẫn chưa giải quyết xong, nghe tin mợ cả và ông lớn gặp nguy, cậu cả phải bỏ về giữa chừng, bây giờ mọi thứ đã ổn định phần nào, cậu cả đi tiếp là chuyện hiển nhiên.
“Ha ha ha.” Nhược Tâm cười rộ lên đầy sảng khoái, để xem khi cậu cả lên máy bay đọc được tin nhắn này có ngồi yên mông nổi không? Có điên máu đến mức nhảy từ trên máy bay xuống không?
Cười một trận hả dạ xong, Nhược Tâm vui vẻ quay đầu định trò chuyện với Chi Lan đôi câu, đập vào mắt cô ấy là hai ly rượu trống trơn, Nhược Tâm giật thót mình, mở to mắt nhìn Chi Lan.
“B-Bé… em uống hết hai ly rồi hả?”
Chi Lan thành thật gật đầu, mùi thoang thoảng từ Gin lạnh từ ngụm đầu tiên khiến cô muốn thử thêm nữa, thử tiếp, thử tiếp đến khi cạn sạch hai ly. Chi Lan quay đầu nhìn Nhược Tâm, nghiêm túc nói: “Em muốn uống nữa.”
Nhược Tâm đứng hình một lát, sau đó ngoác miệng cười khà khà.
“Hai Wet Martini nữa.”
Rượu được lên liên tục, Chi Lan càng uống càng thấy người mình nóng lên, hai mắt lờ đờ bắt đầu nhìn không rõ nữa. Nhược Tâm hớn hở nhìn ra cửa liên tục, tựa như đang chờ màn kịch hay được trình diễn. Cô ấy vui vẻ nhâm nhi rượu, đong đưa thân thể theo điệu nhạc xập xình, Chi Lan bắt đầu gục lên gục xuống trên bàn.
Reng reng reng!
Không gian náo nhiệt trong club bắt đầu rơi vào hoảng loạn, người người hô hoán ầm lên: “Cháy rồi! Cháy rồi! Chuông báo cháy vừa kêu!”
“Chạy khỏi đây thôi.”
Bảo vệ lẫn nhân viên hốt hoảng điều hướng cho khách chạy ra ngoài càng nhanh càng tốt. Phút chốc không gian xập xình đầy tiếng nói cười trở thành một mớ lộn xộn hỗn tạp, mọi người chen chúc thoát ra ngoài, người người tấp nập chạy qua chạy lại liên tục. Chi Lan ngóc đầu dậy, cô không còn nhìn rõ trời đất trông như thế nào, cô cố gắng vươn tay bấu víu lấy Nhược Tâm: “Cháy… cháy rồi… em sợ lắm… hức… mình chạy đi.”
Nhược Tâm nở nụ cười ranh mãnh, cô ấy thản nhiên nhâm nhi rượu ngon: “Chị biết ở ngoài còn có ngọn lửa khác nóng khủng khiếp hơn nữa.”
“Bé yêu ngồi thẳng lưng lên và làm theo chị nhé!”
Lúc này, Chi Lan đã say khướt, Nhược Tâm nói gì cô cũng nghe theo răm rắp, Chi Lan ngồi dậy nhìn theo Nhược Tâm. Cô ấy đảo mắt một vòng tìm kiếm bóng hình ai đó, nhận thấy bên ngoài có một người đàn ông trạc tầm ba mươi tuổi, dáng vóc cao lớn khoác vest đen thản nhiên bước vào, thậm chí người đó còn hướng chân bước về phía hai người. Khóe môi Nhược Tâm cong lên, trai bao Lục book giúp cô ấy ngon quá sức tưởng tượng. Sau vụ này cô ấy sẽ gập người 45° cảm tạ Lục mới được.
Nhược Tâm vẫy vẫy tay: “Bé cưng, chị ở đây.”
Người đàn ông kia hướng mắt nhìn Nhược Tâm, bước chân càng nhanh hơn. Cô ấy vui vẻ khoác vai hôn má người nọ một cái, sau đó đảo mắt nhìn Chi Lan: “Bé, nhìn chị này, ôm hôn anh trai này một cái đi, người sắp xông vào đây rồi đó.”
Chi Lan ngẩng đầu nhìn Nhược Tâm, sau đó nhìn qua người đàn ông bên cạnh, gương mặt của anh ta làm cô tỉnh rượu hẳn.
Người đàn ông đó là ông chủ Đông Đô mà?
Cô bất giác giơ tay chỉ về phía ông chủ Đông Đô, ngón tay cô run lẩy bẩy, hết nhìn Nhược Tâm rồi lại nhìn Vũ Quang, miệng cô mấp máy: “Vũ…”
Khóe môi Vũ Quang cong lên, anh ta đặt ngón trỏ lên môi mình, ra hiệu bảo Chi Lan giữ im lặng, bàn tay vòng qua eo Nhược Tâm kéo vào lòng: “Lục bảo đêm nay tôi đến phục vụ cô.”
Nhược Tâm ngẩn ngơ trước nhan sắc tuyệt đỉnh của gã đàn ông này, nếu nói cậu cả lạnh lùng áp bức người khác, là kiểu đẹp đảo điên nhưng không đủ lớn gan chạm tới, thì người đàn ông này là kiểu đa tình phong lưu, khiến phụ nữ mê mẩn muốn chạm đến cho bằng được. Nhược Tâm là quỷ háo sắc, cô ấy cười hì hì: “Em trai, chị bao em một tháng.”
Chi Lan há hốc mồm nhìn hai người này.
Cái gì đang diễn ra trước mắt cô vậy? Cô say quá rồi đúng không?
Vũ Quang mỉm cười nhìn Chi Lan: “Tôi có năm phút để đưa mợ cả ra ngoài, nếu không club của tôi sẽ cháy thật đấy.”
“Mợ cả theo tôi ra ngoài, chồng mợ đang chờ.”
Lời Vũ Quang như sét đánh bên tai Chi Lan, tim cô lỗi nhịp đập liên hồi, nó cứ thình thịch thình thịch mãi, hai chân Chi Lan mềm nhũn, bao nhiêu can đảm mất sạch, bây giờ có moi gan ra bơm phồng thì cô cũng không dám bước ra ngoài nửa bước.
Chi Lan bám chặt quầy bar, cô run rẩy nhìn Nhược Tâm.
“Chị Tâm cứu em…”
Nhược Tâm biết bây giờ không phải lúc ôm ấp em trai xinh đẹp, cô ấy buông Vũ Quang ra, xông thẳng vào quầy bar tìm một chai Gin đưa cho Chi Lan.
“Uống mau, uống mau, giả vờ say bất tỉnh đi.”
Chi Lan rơi vào đường cùng, cô vứt nắp chai nốc một hơi trôi tuột xuống cổ họng, vị rượu cay đắng làm cô ho sặc sụa, ngực phập phồng nóng ran. Club vắng tanh chỉ còn lại ba người bọn họ, tiếng bước chân rầm rập ngoài cửa dần dần ùa vào, Chi Lan giật thót mình, cô siết chặt chai rượu trong tay, hai chân run lên không dám ngoảnh đầu lại. Sống lưng như có tên băng cắm chặt vào người, sự áp bức từ người đó như ép cô càng nép sát người vào quầy rượu hơn.
“Đặng Chi Lan.”
Người ấy gọi cô, giọng trầm khản đặc đầy sát khí, anh đang cố phá bỏ giới hạn kìm chế không gầm lên.
Hình ảnh Chi Lan cầm rượu tuôn một hơi đập ngay vào mắt Thế Huân, sắc mặt như quỷ đòi mạng nay càng đêm u ám, anh cảm thấy cả người mình đang bùng phát thứ gì đó, muốn đạp đổ san bằng sạch sẽ chỗ này.
Giây phút Thế Huân gọi thẳng họ tên cô, trái tim cô ngừng đập, sống không nổi thật rồi. Cô ngoảnh đầu nhìn Thế Huân, đôi mắt đen lấy nổi lên tia ham muốn giết người không hề giấu giếm, ánh mắt anh lúc này so với ánh mắt lúc bẻ gãy hai tay Huỳnh Khang chẳng khác một chút nào. Phút giây này cô cảm thấy mình là đồ ngốc mới nghe lời Nhược Tâm đến đây.
Lục đứng phía sau nháy mắt với Nhược Tâm, cô ấy hiểu chuyện vội vàng quay đầu nhìn Chi Lan, “Cậu cả đang gọi em đó.”
Sau đó cô ấy che mặt, dùng khẩu hình nói với Chi Lan: Ngất đi, ngất đi.
Chi Lan có gan làm nhưng không có gan đối mặt, cô cảm thấy kế của Nhược Tâm đúng đắn, vội vàng gục xuống quầy rượu nằm im lìm.
Nhược Tâm hốt hoảng kêu lên: “Mợ cả, mợ cả ngất rồi.”
Thế Huân không còn đủ kiên nhẫn nữa, anh cố gắng kìm chế máu điên đến mức tay run lên, đôi mày kiếm cau chặt, mắt sắc lạnh liếc qua Nhược Tâm một cái, Nhược Tâm nín thở nép vào người Vũ Quang ngay, không dám thở câu nào nữa. Thế Huân sải bước tiến về phía quầy bar, mỗi bước đi của anh đều gây áp lực đè chết đối phương.
“Em đứng dậy, theo tôi.”
“…” Chi Lan mím môi, trái tim trong lồng ngực bùng nổ đập dữ dội.
“Chi Lan.”
“Dạ.” Chi Lan không đủ can đảm diễn tiếp, cô đứng bật dậy, ngoan ngoãn cúi đầu.
Thế Huân không nói thêm câu nào, anh xoay người đi trước, khi lướt qua người Nhược Tâm, anh gằn giọng: “Cô, mai đem xác đến gặp tôi.”
Nhược Tâm run lên nắp sau người Vũ Quang. Thấy thái độ có gan chọc chó dữ nhưng sợ bị cắn của Nhược Tâm khiến anh ta bật cười, Vũ Quang hắng giọng: “Sa thải cô ấy rồi, tôi nhận được không?”
Thế Huân nhướn mày nhìn Vũ Quang, “Đốt cái club này.”
Vũ Quang tự tin mình không có gì giỏi bằng vuốt đuôi cọp, anh ta cười uy tín: “Đổi mạng của cô ấy lấy sự phục tùng của tôi được không?”
Vũ Quang nói thêm, “Tuyệt đối.”
Thế Huân không đáp nữa, anh xoay người bước đi, Chi Lan run rẩy theo sau, bước chân cô loạng choạng, ngoảnh đầu cầu cứu Nhược Tâm.
Nhược Tâm dùng khẩu hình nói với Chi Lan: Bé yêu, thời cơ tới rồi đó, một đêm nồng cháy đi.
Thế Huân đi trước, Chi Lan đi sau, rời khỏi club của Vũ Quang.
Trông thấy hai người họ rời đi, anh ta nheo mắt nhìn Nhược Tâm: “Chivas, tôi biết em không bao giờ chết.”
Nhược Tâm sững sờ.
Chivas là ai, tại sao tiếng Vũ Quang gọi Chivas lại thân quen tận xương máu như vậy?