Chương 22: Không cần hoãn
Đang chuẩn bị đưa Sunny về nhà thì Diêu Mỹ Nhân nhận được điện thoại của chị gái.
- Mỹ Nhân!
- Giọng chị kiểu gì vậy?
- Chị chán nản quá!
- Thôi nín đi, giờ em đưa Sunny về nên chị đừng để cháu em thấy mẹ nó như thế.
- Em trông con bé giúp chị vài hôm được không?
- Không! Chị tính làm gì?
- Chị muốn đi du lịch.
- ??? Tự nhiên đi du lịch??? Bảo mẫu đâu?
- Anh rể em nói đi du lịch để hàn gắn tình vợ chồng. Chị cũng muốn đi. Ở nhà với bảo mẫu mà không có bố hoặc mẹ là Sunny quấy lắm.
- Cho nó sang nhà ngoại đi. Chị nghĩ là em chăm được chắc?
- Bố mẹ lớn tuổi rồi, chỉ chơi với cháu được lúc thôi, nó quậy có mà ông bà mất ngủ, nên chị ngại phiền.
- Chị ác thế, nên phiền em? Nhà nội thì sao?
- Cũng thế! Em nói như thể em chẳng yêu cháu gì!
- Không phải không yêu, mà là em không biết chăm trẻ.
- Chẳng phải em nói bố mẹ chồng em đi vắng sao? Đi mà, coi như giúp anh chị cứu vãn hôn nhân đi. Với cả ảnh em gửi chị thấy con bé rất thích chú và dì mà. Sẽ ổn thôi.
- Khôngg!
- Sunny bỏ bỉm rồi, em không cần lo đâu, vệ sinh con bé tự biết gọi, ăn uống cũng đơn giản, qua tuổi bé tí ăn dặm rồi, giờ ăn như người lớn luôn.
Rõ ràng Diêu Thiên Ái chỉ được cái to mồm, đòi ly hôn 7749 lần nhưng anh rể dỗ dành chút lại xuôi xuôi.
Diêu Mỹ Nhân nhìn chồng nhăn nhó.
- Này Phí Thiệu Dương?
- Ừ!
- Chị muốn gửi Sunny chỗ chúng ta một hai hôm.
- Ừ!
- Ừ? Liệu có ổn không?
- Chắc ổn!
Diêu Mỹ Nhân nhìn cháu gái đáng yêu đang vui vẻ với món đồ chơi mà Phí Thiệu Dương mua cho lại không đành lòng. Cuối cùng vẫn là nhận chăm cháu.
***
Ở Phí gia…
Trong nhà tắm.
- Dì ơi cháu muốn sữa tắm hình bạn gấu cơ.
- Nhưng nhà dì không có, cháu dùng tạm cái này đi.
- Không, cháu muốn sữa tắm màu hồng hình bạn gấu…
Phí Thiệu Dương thấy hai dì cháu nhí nhéo ở trong bèn thập thò ở cửa hỏi.
- Sao thế?
- Sunny không chịu tắm. Nó đòi sữa tắm con gấu màu hồng.
Anh thở dài, nhưng lại lấy điện thoại search tìm sữa tắm em bé. Sau đó gõ cửa.
- Vào được không?
- Được!
Anh nhìn thấy Diêu Mỹ Nhân đang đứng chống nạnh, Sunny thì vẫn mặc váy đứng cạnh bồn tắm không chịu ngồi vào. Cảnh tượng hơi buồn cười, lần đầu anh thấy vợ bất lực như thế.
Đưa cho cháu gái xem điện thoại có đúng loại sữa tắm này không, khi cô bé gật đầu thì anh xoa xoa đầu khích lệ.
- Sunny đòi là đúng đó.
Rồi anh nhìn Diêu Mỹ Nhân.
- Trẻ con có loại sữa tắm gội riêng, dùng chung người lớn nhiều loại có thành phần không thích hợp sẽ gây dậy thì sớm. Đợi chút, tôi ra siêu thị gần đây mua sữa tắm cho Sunny.
Cô tẽn tò gật gù, kèm chút xấu hổ và mệt mỏi. Ngày trông cháu đầu tiên chưa qua mà cô đã thấy nhức nhức cái đầu rồi.
Sunny chơi cả ngày nên mệt, nhưng lạ nhà nên thổn thức không ngủ sâu. Diêu Mỹ Nhân ôm cháu vỗ về, vừa nhịp nhàng xoa lưng vừa hát nhỏ.
“Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có thằng cuội già ôm một mối mơ
Lặng im ta nói cuội nghe
Ở cung trăng mãi làm chi
Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có thằng cuội già ôm một mối mơ…”
Phí Thiệu Dương tắm xong ra ngoài nhìn cảnh này thấy ấm áp vô cùng. Gần đây anh phát hiện nhiều khía cạnh mới mẻ của Diêu Mỹ Nhân. Anh đứng ở xa, nhìn bóng lưng vợ và nghe tiếng hát ru của cô.
Một lúc sau, khi Sunny đã ngủ, cô mới khẽ khàng đặt đầu cô bé xuống gối và nhích ra, quay lại thấy Phí Thiệu Dương vẫn dáng vẻ cũ, đang đứng dựa tường và nhìn mình. Cô nói nhỏ.
- Anh ngủ phòng khác đi, Sunny ngủ cùng tôi vì tôi sợ con bé nửa đêm tỉnh giấc.
- Ừm! Chị vợ cũng đòi ly hôn…
Diêu Mỹ Nhân sợ cháu gái nghe được nên cô ra hiệu cho Phí Thiệu Dương ra ngoài ban công rồi nói tiếp.
- Chị vợ cũng nói rồi, nhà họ Diêu không thể cả hai con gái đều ly hôn. Chuyện của chúng ta hoãn lại chứ?
- Không cần hoãn, chị ấy không bỏ được chồng đâu, vẫn yêu anh rể lắm. Giờ có khi đang mặn nồng rồi không chừng.
- Cô không có tình cảm nên mới gấp gáp muốn ly hôn với tôi?
- Đúng vậy, như thế sẽ càng dễ dàng. Không có tình cảm sẽ bớt phiền phức. Cứ sòng phẳng là được.
- Nghĩ kỹ chưa?
- Anh nghĩ tôi là người sống theo cảm hứng à?
Phí Thiệu Dương nhếch môi cười, lại đăm chiêu nhìn bầu trời đầy sao.
- Tôi cần suy nghĩ!
- Anh có gì mà phải suy nghĩ. Trở về cuộc sống độc thân, anh lại tha hồ bay nhảy đi sớm về khuya…Mà thôi cũng được, anh cứ nghĩ đi. Tôi đi ngủ đây!.
Cô đi về giường, Phí Thiệu Dương vẫn đứng ngoài ban công. Anh đóng cửa lại rồi chậm rãi châm một điếu thuốc và nhẩn nha hút.
Diêu Mỹ Nhân nhìn dáng vẻ ấy, chợt thấy Phí Thiệu Dương cô đơn là lạ. Nhưng rồi cô nhanh chóng phủ nhận.
“Anh ta thì cô đơn nỗi gì, có cả tá đàn bà cơ mà.”
- Mỹ Nhân!
- Giọng chị kiểu gì vậy?
- Chị chán nản quá!
- Thôi nín đi, giờ em đưa Sunny về nên chị đừng để cháu em thấy mẹ nó như thế.
- Em trông con bé giúp chị vài hôm được không?
- Không! Chị tính làm gì?
- Chị muốn đi du lịch.
- ??? Tự nhiên đi du lịch??? Bảo mẫu đâu?
- Anh rể em nói đi du lịch để hàn gắn tình vợ chồng. Chị cũng muốn đi. Ở nhà với bảo mẫu mà không có bố hoặc mẹ là Sunny quấy lắm.
- Cho nó sang nhà ngoại đi. Chị nghĩ là em chăm được chắc?
- Bố mẹ lớn tuổi rồi, chỉ chơi với cháu được lúc thôi, nó quậy có mà ông bà mất ngủ, nên chị ngại phiền.
- Chị ác thế, nên phiền em? Nhà nội thì sao?
- Cũng thế! Em nói như thể em chẳng yêu cháu gì!
- Không phải không yêu, mà là em không biết chăm trẻ.
- Chẳng phải em nói bố mẹ chồng em đi vắng sao? Đi mà, coi như giúp anh chị cứu vãn hôn nhân đi. Với cả ảnh em gửi chị thấy con bé rất thích chú và dì mà. Sẽ ổn thôi.
- Khôngg!
- Sunny bỏ bỉm rồi, em không cần lo đâu, vệ sinh con bé tự biết gọi, ăn uống cũng đơn giản, qua tuổi bé tí ăn dặm rồi, giờ ăn như người lớn luôn.
Rõ ràng Diêu Thiên Ái chỉ được cái to mồm, đòi ly hôn 7749 lần nhưng anh rể dỗ dành chút lại xuôi xuôi.
Diêu Mỹ Nhân nhìn chồng nhăn nhó.
- Này Phí Thiệu Dương?
- Ừ!
- Chị muốn gửi Sunny chỗ chúng ta một hai hôm.
- Ừ!
- Ừ? Liệu có ổn không?
- Chắc ổn!
Diêu Mỹ Nhân nhìn cháu gái đáng yêu đang vui vẻ với món đồ chơi mà Phí Thiệu Dương mua cho lại không đành lòng. Cuối cùng vẫn là nhận chăm cháu.
***
Ở Phí gia…
Trong nhà tắm.
- Dì ơi cháu muốn sữa tắm hình bạn gấu cơ.
- Nhưng nhà dì không có, cháu dùng tạm cái này đi.
- Không, cháu muốn sữa tắm màu hồng hình bạn gấu…
Phí Thiệu Dương thấy hai dì cháu nhí nhéo ở trong bèn thập thò ở cửa hỏi.
- Sao thế?
- Sunny không chịu tắm. Nó đòi sữa tắm con gấu màu hồng.
Anh thở dài, nhưng lại lấy điện thoại search tìm sữa tắm em bé. Sau đó gõ cửa.
- Vào được không?
- Được!
Anh nhìn thấy Diêu Mỹ Nhân đang đứng chống nạnh, Sunny thì vẫn mặc váy đứng cạnh bồn tắm không chịu ngồi vào. Cảnh tượng hơi buồn cười, lần đầu anh thấy vợ bất lực như thế.
Đưa cho cháu gái xem điện thoại có đúng loại sữa tắm này không, khi cô bé gật đầu thì anh xoa xoa đầu khích lệ.
- Sunny đòi là đúng đó.
Rồi anh nhìn Diêu Mỹ Nhân.
- Trẻ con có loại sữa tắm gội riêng, dùng chung người lớn nhiều loại có thành phần không thích hợp sẽ gây dậy thì sớm. Đợi chút, tôi ra siêu thị gần đây mua sữa tắm cho Sunny.
Cô tẽn tò gật gù, kèm chút xấu hổ và mệt mỏi. Ngày trông cháu đầu tiên chưa qua mà cô đã thấy nhức nhức cái đầu rồi.
Sunny chơi cả ngày nên mệt, nhưng lạ nhà nên thổn thức không ngủ sâu. Diêu Mỹ Nhân ôm cháu vỗ về, vừa nhịp nhàng xoa lưng vừa hát nhỏ.
“Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có thằng cuội già ôm một mối mơ
Lặng im ta nói cuội nghe
Ở cung trăng mãi làm chi
Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có thằng cuội già ôm một mối mơ…”
Phí Thiệu Dương tắm xong ra ngoài nhìn cảnh này thấy ấm áp vô cùng. Gần đây anh phát hiện nhiều khía cạnh mới mẻ của Diêu Mỹ Nhân. Anh đứng ở xa, nhìn bóng lưng vợ và nghe tiếng hát ru của cô.
Một lúc sau, khi Sunny đã ngủ, cô mới khẽ khàng đặt đầu cô bé xuống gối và nhích ra, quay lại thấy Phí Thiệu Dương vẫn dáng vẻ cũ, đang đứng dựa tường và nhìn mình. Cô nói nhỏ.
- Anh ngủ phòng khác đi, Sunny ngủ cùng tôi vì tôi sợ con bé nửa đêm tỉnh giấc.
- Ừm! Chị vợ cũng đòi ly hôn…
Diêu Mỹ Nhân sợ cháu gái nghe được nên cô ra hiệu cho Phí Thiệu Dương ra ngoài ban công rồi nói tiếp.
- Chị vợ cũng nói rồi, nhà họ Diêu không thể cả hai con gái đều ly hôn. Chuyện của chúng ta hoãn lại chứ?
- Không cần hoãn, chị ấy không bỏ được chồng đâu, vẫn yêu anh rể lắm. Giờ có khi đang mặn nồng rồi không chừng.
- Cô không có tình cảm nên mới gấp gáp muốn ly hôn với tôi?
- Đúng vậy, như thế sẽ càng dễ dàng. Không có tình cảm sẽ bớt phiền phức. Cứ sòng phẳng là được.
- Nghĩ kỹ chưa?
- Anh nghĩ tôi là người sống theo cảm hứng à?
Phí Thiệu Dương nhếch môi cười, lại đăm chiêu nhìn bầu trời đầy sao.
- Tôi cần suy nghĩ!
- Anh có gì mà phải suy nghĩ. Trở về cuộc sống độc thân, anh lại tha hồ bay nhảy đi sớm về khuya…Mà thôi cũng được, anh cứ nghĩ đi. Tôi đi ngủ đây!.
Cô đi về giường, Phí Thiệu Dương vẫn đứng ngoài ban công. Anh đóng cửa lại rồi chậm rãi châm một điếu thuốc và nhẩn nha hút.
Diêu Mỹ Nhân nhìn dáng vẻ ấy, chợt thấy Phí Thiệu Dương cô đơn là lạ. Nhưng rồi cô nhanh chóng phủ nhận.
“Anh ta thì cô đơn nỗi gì, có cả tá đàn bà cơ mà.”