Chương 23: Lời bố dặn
Diêu Mỹ Nhân hôm nay đã nộp đơn ly hôn. Nếu đã là ly hôn đơn phương thì việc Phí Thiệu Dương đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Cô nói ra ngoài có việc, Phí Thiệu Dương cũng gác công việc ở nhà chăm cháu nhỏ.
Ấy thế mà, tai mắt của Phí lão gia đỉnh cỡ nào, vừa sáng Diêu Mỹ Nhân nộp đơn, đến chiều bố chồng cô đã biết tin.
Phí Thiệu Dương đang ngồi xem hoạt hình cùng Sunny thì thấy bố gọi.
- Bố đi du lịch mà vẫn không yên tâm.
- Có chuyện gì hả bố?
- Con đừng nghĩ bố không biết gì. Mẹ con không nói nhưng bố biết cả rồi. Con ngoại tình còn không biết quay đầu, để Mỹ Nhân nộp đơn ly hôn.
- Bố nói gì vậy?
- Con bé nộp đơn ly hôn đơn phương. Ta vẫn chưa nói với mẹ con, mong hai đứa suy nghĩ và cố gắng hàn gắn.
- Bố chờ con chút. Con cần nói chuyện với Mỹ Nhân. Con không đồng ý ly hôn, cô ấy lại tự đi nộp đơn sau lưng con.
- Con đúng là ngu muội mà. Vợ bỏ đến nơi còn không hay. Ta nói cho con biết, mấy cô bồ của con, ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Con hư hỏng là một phần tại bố mẹ. Đúng là mất mặt.
- Bố, việc của con tự con sẽ giải quyết.
- Con biết giải quyết thì đã không đến nước này. Thiệu Dương, bố chỉ có một đứa con là con, không bố mẹ nào muốn con cái lỡ dở cả. Con biết không, ngay cả khi mẹ con sinh con ra, ông bà nội của con vẫn chưa chấp nhận bà ấy. Ông nội muốn bố đón con về, nhưng phải bỏ lại mẹ con. Bố sao có thể chấp nhận được. Đấng sinh thành đã hỏi bố một câu. Giữa vợ, con và bố mẹ, thì bố sẽ ưu tiên ai. Bố nói bố chọn mẹ con, sau đó là con, rồi mới tới ông bà của con. Tức là với bố, con cũng quan trọng.
Phí Thiệu Dương biết bố và mẹ thất vọng vì mình nên chỉ trầm lặng lắng nghe. Phí lão gia thở dài nói tiếp.
- Vợ vui, gia đình êm ấm thì con cái mới hạnh phúc. Gia đình của bố trọn vẹn thì ông bà con mới yên tâm. Bố không đồng tình việc người ta nói vợ không có người này thì có người khác, bố mẹ chỉ có một để rồi nghe lời bố mẹ mà bỏ mặc vợ. Đàn ông trưởng thành không cần nghe lời ai, tự thấy gì đúng mà làm. Chỉ có trẻ con mới cần nhất nhất nghe lời bố mẹ. Ta dù chỉ có duy nhất con, nhưng không xúi con đàn áp vợ của con. Mỹ Nhân là đứa hiểu chuyện, có tài, con là đàn ông phải đặt vợ lên hàng đầu. Con hiếu thảo với bố mẹ là dĩ nhiên, nhưng phải nhớ gia đình riêng của con là quan trọng nhất. Con ngoại tình còn không biết sửa sai, nên bố mẹ phải dạy bảo. Hai đứa hòa thuận chính là báo hiếu bố mẹ đấy.
- … Vâng!
Phí Thiệu Dương nhìn cháu gái bên cạnh, nóng lòng gọi điện cho vợ nhưng cô tắt máy.
Đường đường là Phí tổng mà lại bị vợ bỏ, chuyện này với một tay chơi như anh thật là đả kích. Dẫu biết là cô có ý định rồi, chỉ là không ngờ cô làm dứt khoát nhanh đến thế.
***
Diêu Mỹ Nhân nhìn điện thoại thì thấy sập nguồn từ khi nào. Khi cô về nhà, đã thấy một cảnh đẹp đẽ đến nao lòng.
Phí Thiệu Dương bế Sunny trên tay, cô bé thì gục trên vai chú ngủ ngon lành. Anh đi đi lại lại, vừa đi vừa vỗ nhẹ lưng cháu nhỏ. Ánh nắng nhạt của chiều muộn hắt nhẹ vào phòng khách, dọi lên người hai chú cháu, bình yên và ấm áp đến lạ.
Đây chính là mơ ước của Diêu Mỹ Nhân. Sau một ngày mệt mỏi ở ngoài xã hội, vẫn có một mái ấm, ở đó có người thân yêu chờ đợi. Chỉ tiếc là, người trước mắt là Phí Thiệu Dương, còn Vương Gia Kiệt với cô hiện đã là trăng sáng không thể với tới.
Cô nói ra ngoài có việc, Phí Thiệu Dương cũng gác công việc ở nhà chăm cháu nhỏ.
Ấy thế mà, tai mắt của Phí lão gia đỉnh cỡ nào, vừa sáng Diêu Mỹ Nhân nộp đơn, đến chiều bố chồng cô đã biết tin.
Phí Thiệu Dương đang ngồi xem hoạt hình cùng Sunny thì thấy bố gọi.
- Bố đi du lịch mà vẫn không yên tâm.
- Có chuyện gì hả bố?
- Con đừng nghĩ bố không biết gì. Mẹ con không nói nhưng bố biết cả rồi. Con ngoại tình còn không biết quay đầu, để Mỹ Nhân nộp đơn ly hôn.
- Bố nói gì vậy?
- Con bé nộp đơn ly hôn đơn phương. Ta vẫn chưa nói với mẹ con, mong hai đứa suy nghĩ và cố gắng hàn gắn.
- Bố chờ con chút. Con cần nói chuyện với Mỹ Nhân. Con không đồng ý ly hôn, cô ấy lại tự đi nộp đơn sau lưng con.
- Con đúng là ngu muội mà. Vợ bỏ đến nơi còn không hay. Ta nói cho con biết, mấy cô bồ của con, ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Con hư hỏng là một phần tại bố mẹ. Đúng là mất mặt.
- Bố, việc của con tự con sẽ giải quyết.
- Con biết giải quyết thì đã không đến nước này. Thiệu Dương, bố chỉ có một đứa con là con, không bố mẹ nào muốn con cái lỡ dở cả. Con biết không, ngay cả khi mẹ con sinh con ra, ông bà nội của con vẫn chưa chấp nhận bà ấy. Ông nội muốn bố đón con về, nhưng phải bỏ lại mẹ con. Bố sao có thể chấp nhận được. Đấng sinh thành đã hỏi bố một câu. Giữa vợ, con và bố mẹ, thì bố sẽ ưu tiên ai. Bố nói bố chọn mẹ con, sau đó là con, rồi mới tới ông bà của con. Tức là với bố, con cũng quan trọng.
Phí Thiệu Dương biết bố và mẹ thất vọng vì mình nên chỉ trầm lặng lắng nghe. Phí lão gia thở dài nói tiếp.
- Vợ vui, gia đình êm ấm thì con cái mới hạnh phúc. Gia đình của bố trọn vẹn thì ông bà con mới yên tâm. Bố không đồng tình việc người ta nói vợ không có người này thì có người khác, bố mẹ chỉ có một để rồi nghe lời bố mẹ mà bỏ mặc vợ. Đàn ông trưởng thành không cần nghe lời ai, tự thấy gì đúng mà làm. Chỉ có trẻ con mới cần nhất nhất nghe lời bố mẹ. Ta dù chỉ có duy nhất con, nhưng không xúi con đàn áp vợ của con. Mỹ Nhân là đứa hiểu chuyện, có tài, con là đàn ông phải đặt vợ lên hàng đầu. Con hiếu thảo với bố mẹ là dĩ nhiên, nhưng phải nhớ gia đình riêng của con là quan trọng nhất. Con ngoại tình còn không biết sửa sai, nên bố mẹ phải dạy bảo. Hai đứa hòa thuận chính là báo hiếu bố mẹ đấy.
- … Vâng!
Phí Thiệu Dương nhìn cháu gái bên cạnh, nóng lòng gọi điện cho vợ nhưng cô tắt máy.
Đường đường là Phí tổng mà lại bị vợ bỏ, chuyện này với một tay chơi như anh thật là đả kích. Dẫu biết là cô có ý định rồi, chỉ là không ngờ cô làm dứt khoát nhanh đến thế.
***
Diêu Mỹ Nhân nhìn điện thoại thì thấy sập nguồn từ khi nào. Khi cô về nhà, đã thấy một cảnh đẹp đẽ đến nao lòng.
Phí Thiệu Dương bế Sunny trên tay, cô bé thì gục trên vai chú ngủ ngon lành. Anh đi đi lại lại, vừa đi vừa vỗ nhẹ lưng cháu nhỏ. Ánh nắng nhạt của chiều muộn hắt nhẹ vào phòng khách, dọi lên người hai chú cháu, bình yên và ấm áp đến lạ.
Đây chính là mơ ước của Diêu Mỹ Nhân. Sau một ngày mệt mỏi ở ngoài xã hội, vẫn có một mái ấm, ở đó có người thân yêu chờ đợi. Chỉ tiếc là, người trước mắt là Phí Thiệu Dương, còn Vương Gia Kiệt với cô hiện đã là trăng sáng không thể với tới.