Chương 8: Giải cứu (1)
"Báo cáo Thẩm lão đại bên Lâm gia đã bắt đầu hành động rồi ạ."
"Hóa ra lời tên kia nói là thật. Chuẩn bị cho tốt vào để tôi thong thả chơi trò chơi này với anh ta."
Vẻ đẹp của Thẩm Minh rất khác vẻ đẹp của Lâm Thiên Khang, anh ta có một chút tà mị nên có sức hút hơn với người thường. Nếu chỉ đầu tư mỗi lĩnh vực buôn bán vũ khí như Lâm gia thì không nói, chứ Thẩm gia lại tham gia mọi lĩnh vực dù hợp pháp hay phi pháp miễn có lợi nhuận cho hắn là được. Hắn tàn bạo hơn Lâm Thiên Khang rất nhiều nhưng cũng được coi là hiểu đạo lí làm người.
Thân là một lão đại dù trong trường hợp nào anh cũng phải giữ bình tĩnh, anh tin mình sẽ cứu được cô.
"Vương Hàn kiểm tra xem có định vị được Từ Nguyệt không. Tần Hạo kiểm tra trong kho còn bao nhiêu máy bay chiến đấu và tàu chiến, chuẩn bị trước hết. Bạch Phong nối máy liên lạc với Thẩm Minh xem hắn muốn gì. Hắc Tần mau chia người thành các nhóm nhỏ bắt đầu truy tìm. Các chú nhớ giữ liên lạc với nhau, bản thân Thẩm Minh cũng là một tên đáng gờm, các chú không không phải đối thủ của hắn."
'Rõ thưa lão đại."
Cả 4 người xuất sắc nhất dưới trướng Lâm Thiên Khang đều đồng thanh trả lời. Bên cạnh lão đại 10 năm hơn họ đã quá rõ sự quan trọng của Tử Nguyệt thông qua hành động của anh.
"Đã nối máy với Thẩm gia thành công."
"Được."
Đang kết nối...
"Quý hóa quá đi mất, chẳng hay hôm nay Lâm lão đại nay gọi tôi có chuyện gì đây?"
"Chuyện gì chắc anh cũng tự biết."
"Muốn tôi thả người cũng được thôi. Tìm ra được cô ta đi đã."
Thẩm Minh nở nụ cười đầy khiêu khích, trò mèo vờn chuột này anh ta phải tư từ tận hưởng chứ. Nói rồi anh ta tắt liên lạc, liên lạc lại mấy lần cũng đều từ chối.
Lâm Thiên Khang biết hắn ta sẽ không làm hại cô vì hắn vẫn nể anh nhưng có để cô nguyên vẹn hay không thì anh chưa chắc. Thủ đoạn đê hèn như vậy chỉ có hắn ta mới sử dụng.
"Lão đại, báo cáo phát hiện ra định vị của Từ Nguyệt tiểu thư trên một con tàu vĩ độ 30 ở Thái Bình Dương."
"Chuẩn bị tàu qua đó."
"Rõ."
Từ bây giờ cuộc chơi mới chính thức bắt đầu.
......................
Cuộc rượt đuổi trên biển diễn ra gay gắt.
" Lão đại, con tàu kia chính là nơi định vị được Từ Nguyệt tiểu thử."
"Mau tiến tới gần con tàu đó, sai người vô hiệu hóa thiết bị của con tàu để dễ dàng đột nhập hơn."
"Tuân lệnh, lão đại."
"Các người còn lại mặc đồ lặn theo tôi.'
Két...két...két...
Thân dưới con tàu của Thẩm gia mở ra, một đoàn người mặc đồ lặn đi vào.
"Chia nhau ra kiếm cô ấy."
"Rõ."
Hàng chục người lặng lẽ di chuyển trong bóng tối, sợ lộ sơ hở nên các thiết bị đèn cũng được tắt hết.
"Đã lục soát hết cả con tàu, không có ai thưa lão đại."
"Chết tiệt chúng ta bị gài bẫy rồi lão đại. Tại phần sau nhất của thân tàu chứa đầy thuốc nổ loại 5."
Tên Thẩm Minh đó thừa biết sức nổ của loại 5 kinh hoàng như thế nào. Tiếp tục ở đây chắc chắn anh và thuộc hạ sẽ chết.
"Mau rời khỏi tàu. Vương Hàn cử vài chiếc tàu đến đây thôi, còn lại tất cả các tàu mau cách xa chỗ này ra. Càng xa càng tốt. Thẩm Minh đang cố tạo ra một xoáy nước."
Nghe tới đây ai cũng tái mét nhưng giờ chỉ còn cách bình tĩnh để thoát khỏi đây. Bỗng có điện trở lại và các cánh cửa đóng sập.
"Nguy rồi lão đại, người bên Thẩm gia đã lấy lại quyền kiểm soát."
"Chết tiệt, mọi người tìm cách phá thủng thân tàu ngay lập tức."
Vì quá giận dữ mà anh đã chủ quan đẩy bản thân và cả thuộc hạ của mình vào nguy hiểm.
"Lão đại, không có cách nào phá hủy thân tàu ạ."
Giờ họ đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan. Lên không được mà xuống cũng không được.
"Vương Hàn."
"Vâng lão đại."
"Mau điều khiển tên lửa phóng vào thân tàu."
"Như vậy nguy hiểm lắm á, lỡ chệch đi trúng vào thuốc nổ."
"Đó là cách duy nhất."
"Lão đại, ngài suy nghĩ lại đi ạ. Tôi cũng không biết rõ vị trí ngài ở đâu làm như thế còn nguy hiểm hơn."
"Lời tôi nói là mệnh lệnh."
Dù lo nhưng đã là mệnh lệnh thì Vương Hàn không thể làm trái được.
"Tuân lệnh lão đại."
"Đạn đã sẵn sàng."
"Phóng."
Đùng...
Một tiếng nổ lớn vang lên, nước lũ lượt tràn vào thân tàu như bầy thú săn đang đi tìm con mồi. Nếu không nhanh chạy thoát nó sẽ nhấn chìm tất cả.
"Lão đại đã thấy chỗ nước tràn vào."
"Mau hợp lực mở rộng nó ra, thoát khỏi đây."
"Hóa ra lời tên kia nói là thật. Chuẩn bị cho tốt vào để tôi thong thả chơi trò chơi này với anh ta."
Vẻ đẹp của Thẩm Minh rất khác vẻ đẹp của Lâm Thiên Khang, anh ta có một chút tà mị nên có sức hút hơn với người thường. Nếu chỉ đầu tư mỗi lĩnh vực buôn bán vũ khí như Lâm gia thì không nói, chứ Thẩm gia lại tham gia mọi lĩnh vực dù hợp pháp hay phi pháp miễn có lợi nhuận cho hắn là được. Hắn tàn bạo hơn Lâm Thiên Khang rất nhiều nhưng cũng được coi là hiểu đạo lí làm người.
Thân là một lão đại dù trong trường hợp nào anh cũng phải giữ bình tĩnh, anh tin mình sẽ cứu được cô.
"Vương Hàn kiểm tra xem có định vị được Từ Nguyệt không. Tần Hạo kiểm tra trong kho còn bao nhiêu máy bay chiến đấu và tàu chiến, chuẩn bị trước hết. Bạch Phong nối máy liên lạc với Thẩm Minh xem hắn muốn gì. Hắc Tần mau chia người thành các nhóm nhỏ bắt đầu truy tìm. Các chú nhớ giữ liên lạc với nhau, bản thân Thẩm Minh cũng là một tên đáng gờm, các chú không không phải đối thủ của hắn."
'Rõ thưa lão đại."
Cả 4 người xuất sắc nhất dưới trướng Lâm Thiên Khang đều đồng thanh trả lời. Bên cạnh lão đại 10 năm hơn họ đã quá rõ sự quan trọng của Tử Nguyệt thông qua hành động của anh.
"Đã nối máy với Thẩm gia thành công."
"Được."
Đang kết nối...
"Quý hóa quá đi mất, chẳng hay hôm nay Lâm lão đại nay gọi tôi có chuyện gì đây?"
"Chuyện gì chắc anh cũng tự biết."
"Muốn tôi thả người cũng được thôi. Tìm ra được cô ta đi đã."
Thẩm Minh nở nụ cười đầy khiêu khích, trò mèo vờn chuột này anh ta phải tư từ tận hưởng chứ. Nói rồi anh ta tắt liên lạc, liên lạc lại mấy lần cũng đều từ chối.
Lâm Thiên Khang biết hắn ta sẽ không làm hại cô vì hắn vẫn nể anh nhưng có để cô nguyên vẹn hay không thì anh chưa chắc. Thủ đoạn đê hèn như vậy chỉ có hắn ta mới sử dụng.
"Lão đại, báo cáo phát hiện ra định vị của Từ Nguyệt tiểu thư trên một con tàu vĩ độ 30 ở Thái Bình Dương."
"Chuẩn bị tàu qua đó."
"Rõ."
Từ bây giờ cuộc chơi mới chính thức bắt đầu.
......................
Cuộc rượt đuổi trên biển diễn ra gay gắt.
" Lão đại, con tàu kia chính là nơi định vị được Từ Nguyệt tiểu thử."
"Mau tiến tới gần con tàu đó, sai người vô hiệu hóa thiết bị của con tàu để dễ dàng đột nhập hơn."
"Tuân lệnh, lão đại."
"Các người còn lại mặc đồ lặn theo tôi.'
Két...két...két...
Thân dưới con tàu của Thẩm gia mở ra, một đoàn người mặc đồ lặn đi vào.
"Chia nhau ra kiếm cô ấy."
"Rõ."
Hàng chục người lặng lẽ di chuyển trong bóng tối, sợ lộ sơ hở nên các thiết bị đèn cũng được tắt hết.
"Đã lục soát hết cả con tàu, không có ai thưa lão đại."
"Chết tiệt chúng ta bị gài bẫy rồi lão đại. Tại phần sau nhất của thân tàu chứa đầy thuốc nổ loại 5."
Tên Thẩm Minh đó thừa biết sức nổ của loại 5 kinh hoàng như thế nào. Tiếp tục ở đây chắc chắn anh và thuộc hạ sẽ chết.
"Mau rời khỏi tàu. Vương Hàn cử vài chiếc tàu đến đây thôi, còn lại tất cả các tàu mau cách xa chỗ này ra. Càng xa càng tốt. Thẩm Minh đang cố tạo ra một xoáy nước."
Nghe tới đây ai cũng tái mét nhưng giờ chỉ còn cách bình tĩnh để thoát khỏi đây. Bỗng có điện trở lại và các cánh cửa đóng sập.
"Nguy rồi lão đại, người bên Thẩm gia đã lấy lại quyền kiểm soát."
"Chết tiệt, mọi người tìm cách phá thủng thân tàu ngay lập tức."
Vì quá giận dữ mà anh đã chủ quan đẩy bản thân và cả thuộc hạ của mình vào nguy hiểm.
"Lão đại, không có cách nào phá hủy thân tàu ạ."
Giờ họ đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan. Lên không được mà xuống cũng không được.
"Vương Hàn."
"Vâng lão đại."
"Mau điều khiển tên lửa phóng vào thân tàu."
"Như vậy nguy hiểm lắm á, lỡ chệch đi trúng vào thuốc nổ."
"Đó là cách duy nhất."
"Lão đại, ngài suy nghĩ lại đi ạ. Tôi cũng không biết rõ vị trí ngài ở đâu làm như thế còn nguy hiểm hơn."
"Lời tôi nói là mệnh lệnh."
Dù lo nhưng đã là mệnh lệnh thì Vương Hàn không thể làm trái được.
"Tuân lệnh lão đại."
"Đạn đã sẵn sàng."
"Phóng."
Đùng...
Một tiếng nổ lớn vang lên, nước lũ lượt tràn vào thân tàu như bầy thú săn đang đi tìm con mồi. Nếu không nhanh chạy thoát nó sẽ nhấn chìm tất cả.
"Lão đại đã thấy chỗ nước tràn vào."
"Mau hợp lực mở rộng nó ra, thoát khỏi đây."