Chương 20: Đôi chim ri cãi nhau
Vương Tinh Húc hết sức hồn nhiên: “Cũng một chín một mười với anh đấy.”
Tô Gia Ngôn quay sang nói với nhân viên lễ tân: “Tôi muốn ngồi trên tầng, có vấn đề gì không?”
Nhân viên lễ tân vô cùng lịch sự đáp: “Thưa anh, mời anh tự nhiên!”
Thế là, Tô Gia Ngôn xoay người bước lên tầng.
“Ơ, không phải chúng ta mua mang về cho cả câu lạc bộ cùng ăn sao? Sao lại đổi ý ăn tại chỗ thế?”
Tô Gia Ngôn chọn một bàn ngồi cách bàn của Thời Dĩ An không xa, lại hơi chếch, từ góc độ này có thể giúp cậu nhìn rõ hành động của gã đàn ông kia cũng như vẻ mặt và nhất cử nhất động của Thời Dĩ An.
Vương Tinh Húc kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, chẹp miệng đánh giá: “Ban nãy em đi qua nhìn rồi, trông bầu không khí giữa hai người họ không phải đang xem mắt đấy chứ? Nói chuyện có vẻ hơi giữ khoảng cách, chắc là xem mắt rồi.”
Thấy Tô Gia Ngôn không nói gì, cậu ta lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Ôi chao, đàn ông trên dưới toàn dùng đồ hiệu, nhìn còn đẹp trai như vậy mà phải đi xem mắt, thế thì kẻ dung tục như em đây ai mà thèm chứ?”
Tô Gia Ngôn nhìn hai người kia cười cười nói nói, còn thấy cả bó hoa tu-líp to đùng đặt bên cạnh Thời Dĩ An, lửa giận sắp thiêu cháy não cậu rồi, thế mà tên đồng đội heo bên cạnh còn không ngừng đâm chọc.
“Không biết ăn nói thì ngậm mồm vào!”
Vương Tinh Húc biết mình mồm như cái loa, đã nói sai lại còn oang oang chọc giận đại ca, bèn vội vàng bịt miệng lại.
Đi xem mắt? Hóa ra tối qua thử váy là để đi xem mắt? Còn đặc biệt đổi kiểu tóc, trang điểm nhẹ, xem ra Thời Dĩ An quả thực đặt tâm tư vào buổi xem mắt này.
Ha ha, lại còn trò chuyện vui vẻ như thế, đến tận giờ vẫn chưa phát hiện cậu đang ngồi đây.
Thế là cậu gửi một tin nhắn đi.
Thời Dĩ An nói chuyện với Trình Nhất càng nói càng hăng, cô hoàn toàn bị trí tuệ của anh hấp dẫn. Hai người nói chỉ toàn là về công việc, về cuộc sống ở trời Tây – nơi mà từ nhỏ đến lớn Thời Dĩ An đều mơ ước được đến sống và học tập, nhưng vì mẹ cô quá giữ con gái, nhất quyết không chịu cho đi.
Đang nói chuyện, điện thoại của Thời Dĩ An sáng lên, là tin nhắn Zalo.
Tô Gia Ngôn: Chị, chị đang đi xem mắt à?
Thời Dĩ An rùng mình một cái, gõ lại.
Tiểu Thời: Em đi guốc trong bụng chị à?
Tô Gia Ngôn: Trả lời trọng tâm!
Tiểu Thời: Hmm… coi là vậy đi.
Coi là vậy đi?
Tô Gia Ngôn tức đến nỗi bật thành tiếng cười lạnh, điện thoại trong tay tưởng chừng sắp bị bóp nát. Cậu hằn học gửi đi một tin nhắn khác.
Tô Gia Ngôn: Ngẩng đầu lên.
Thời Dĩ An ngẩng đầu lên, trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú của Trình Nhất. Cô nhìn một vài giây thấy ngại bèn dịch chuyển tầm mắt. Lúc này thì một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
Tô Gia Ngôn!
Quả nhiên, mô-tip cẩu huyết đi xem mắt bị người quen bắt gặp rơi trúng đầu cô rồi.
Mất mặt quá đi mất.
Trình Nhất nhìn thấy biểu cảm gượng gạo của Thời Dĩ An, theo tầm mắt cô, xoay người nhìn ra hướng chéo.
“Người quen của em à?”
Thời Dĩ An bối rối: “Bạn học của em trai.”
Trùng hợp, câu này bị Tô Gia Ngôn và Vương Tinh Húc nghe thấy.
Vương Tinh Húc hốt hoảng như vừa nghe được một tin động trời, chỉ ước mình hóa thành kẻ tàng hình, sợ về đến ký túc xá sẽ bị Tô Gia Ngôn giết để diệt khẩu. Dẫu sao đại ca nhà cậu coi người ta như bảo bối, nhưng chị gái kia rõ ràng chỉ coi đại ca nhà cậu là bạn của em trai.
Trong lòng Tô Gia Ngôn hỗn tạp đủ loại tư vị. Cậu tưởng mình đã thể hiện rất rõ ý tứ, rất rõ tình cảm của mình rồi, cậu cũng tưởng Thời Dĩ An có chút tình cảm với mình, thế nên mới hết lần này tới lần khác đồng ý lời đề nghị của cậu. Nhưng hóa ra đối phương chỉ coi cậu là một người dưng?
Trình Nhất hiểu ra, khẽ gật đầu.
Anh biết Thời Dĩ An còn có một cậu em trai vừa mới lên Đại học, vậy cậu nhóc này cũng mới là sinh viên năm nhất, chỉ là một đứa trẻ mới lớn? Thế nhưng không biết tại sao anh luôn cảm thấy ánh mắt của cậu nhóc có thù hằn với mình.
Ngồi được thêm một lát, Trình Nhất bị gọi về họp, một cuộc họp bất thường vào cuối tuần. Anh chẳng còn cách nào khác, đành xin lỗi Thời Dĩ An.
“Thật sự xin lỗi em! Hay là tôi đưa em về trước?”
Thời Dĩ An lắc đầu: “Không cần đâu, sếp… à, anh cứ đến công ty họp đi. Công việc quan trọng, em còn muốn đến nhà sách tham khảo một chút xu hướng đọc truyện của độc giả năm nay.”
“Vậy em chú ý an toàn, về tới nhà thì nhắn tin cho tôi.”
“Vâng.”
Cuộc hẹn thế là tan, Trình Nhất thanh toán xong thì biến mất sau cánh cửa. Thời Dĩ An cũng không muốn ngồi lại, không biết tại sao đối diện với ánh mắt của Tô Gia Ngôn, cô vô cùng chột dạ. Nhân lúc đối phương đi vệ sinh, cô cũng ôm hoa chuồn về luôn.
Xui xẻo là, Thời Dĩ An vừa mới đẩy cửa nhà hàng bước ra đã thấy Tô Gia Ngôn đứng dựa cột đèn đường, hình như là chờ cô. Cậu bạn đi cùng không thấy đâu nữa.
“Bạn học của em trai? Chị, lẽ nào trong lòng chị, em chỉ có thân phận như vậy thôi sao?”
Tô Gia Ngôn thấy Thời Dĩ An bước ra, cậu đi thẳng lên, túm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy nuông chiều và hạnh phúc mọi ngày đã bị sự lạnh nhạt, hoài nghi và thất vọng thay thế.
“Chẳng lẽ không phải?”
Giọng điệu của Tô Gia Ngôn hơn tám phần là chất vấn, nó khiến Thời Dĩ An cảm thấy không thoải mái.
“Ồ, hóa ra vậy.” Tô Gia Ngôn tỏ rõ thất vọng, hàng rào bảo vệ cảm xúc kìm nén trong lòng cứ thế sụp đổ, kích động đi lên giật lấy bó hoa trong tay Thời Dĩ An, ném vào thùng rác ngay dưới cột đèn đường, giọng có phần ra lệnh:
“Chị, sau này đừng đi xem mắt nữa.”
Thời Dĩ An vốn dĩ rất bài xích chuyện đi xem mắt như này, nhưng cô đã có một bà mẹ hay thích tự quyết định mọi việc thay cô, nay lại thêm một người ngoài chỉ trỏ cô phải làm cái này, không được làm cái kia, còn tự ý vứt hoa người khác tặng cô, thế là tâm lý phản nghịch trong lòng Thời Dĩ An trỗi dậy, cô đi tới nhặt lại bó hoa bị ném lên nóc thùng rác, phủi phủi, giọng có phần nổi nóng:
“Tại sao chị không được đi xem mắt nữa? Tại sao em vứt hoa của chị? Em lấy tư cách gì ra lệnh cho chị? Chỉ đã từng này tuổi rồi, không cho đi xem mắt, lẽ nào muốn chị sống cô độc đến già?”
Tô Gia Ngôn không nói thêm câu nào nữa, vành mắt đỏ lên, xoay người bỏ đi.
Tô Gia Ngôn quay sang nói với nhân viên lễ tân: “Tôi muốn ngồi trên tầng, có vấn đề gì không?”
Nhân viên lễ tân vô cùng lịch sự đáp: “Thưa anh, mời anh tự nhiên!”
Thế là, Tô Gia Ngôn xoay người bước lên tầng.
“Ơ, không phải chúng ta mua mang về cho cả câu lạc bộ cùng ăn sao? Sao lại đổi ý ăn tại chỗ thế?”
Tô Gia Ngôn chọn một bàn ngồi cách bàn của Thời Dĩ An không xa, lại hơi chếch, từ góc độ này có thể giúp cậu nhìn rõ hành động của gã đàn ông kia cũng như vẻ mặt và nhất cử nhất động của Thời Dĩ An.
Vương Tinh Húc kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, chẹp miệng đánh giá: “Ban nãy em đi qua nhìn rồi, trông bầu không khí giữa hai người họ không phải đang xem mắt đấy chứ? Nói chuyện có vẻ hơi giữ khoảng cách, chắc là xem mắt rồi.”
Thấy Tô Gia Ngôn không nói gì, cậu ta lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Ôi chao, đàn ông trên dưới toàn dùng đồ hiệu, nhìn còn đẹp trai như vậy mà phải đi xem mắt, thế thì kẻ dung tục như em đây ai mà thèm chứ?”
Tô Gia Ngôn nhìn hai người kia cười cười nói nói, còn thấy cả bó hoa tu-líp to đùng đặt bên cạnh Thời Dĩ An, lửa giận sắp thiêu cháy não cậu rồi, thế mà tên đồng đội heo bên cạnh còn không ngừng đâm chọc.
“Không biết ăn nói thì ngậm mồm vào!”
Vương Tinh Húc biết mình mồm như cái loa, đã nói sai lại còn oang oang chọc giận đại ca, bèn vội vàng bịt miệng lại.
Đi xem mắt? Hóa ra tối qua thử váy là để đi xem mắt? Còn đặc biệt đổi kiểu tóc, trang điểm nhẹ, xem ra Thời Dĩ An quả thực đặt tâm tư vào buổi xem mắt này.
Ha ha, lại còn trò chuyện vui vẻ như thế, đến tận giờ vẫn chưa phát hiện cậu đang ngồi đây.
Thế là cậu gửi một tin nhắn đi.
Thời Dĩ An nói chuyện với Trình Nhất càng nói càng hăng, cô hoàn toàn bị trí tuệ của anh hấp dẫn. Hai người nói chỉ toàn là về công việc, về cuộc sống ở trời Tây – nơi mà từ nhỏ đến lớn Thời Dĩ An đều mơ ước được đến sống và học tập, nhưng vì mẹ cô quá giữ con gái, nhất quyết không chịu cho đi.
Đang nói chuyện, điện thoại của Thời Dĩ An sáng lên, là tin nhắn Zalo.
Tô Gia Ngôn: Chị, chị đang đi xem mắt à?
Thời Dĩ An rùng mình một cái, gõ lại.
Tiểu Thời: Em đi guốc trong bụng chị à?
Tô Gia Ngôn: Trả lời trọng tâm!
Tiểu Thời: Hmm… coi là vậy đi.
Coi là vậy đi?
Tô Gia Ngôn tức đến nỗi bật thành tiếng cười lạnh, điện thoại trong tay tưởng chừng sắp bị bóp nát. Cậu hằn học gửi đi một tin nhắn khác.
Tô Gia Ngôn: Ngẩng đầu lên.
Thời Dĩ An ngẩng đầu lên, trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú của Trình Nhất. Cô nhìn một vài giây thấy ngại bèn dịch chuyển tầm mắt. Lúc này thì một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
Tô Gia Ngôn!
Quả nhiên, mô-tip cẩu huyết đi xem mắt bị người quen bắt gặp rơi trúng đầu cô rồi.
Mất mặt quá đi mất.
Trình Nhất nhìn thấy biểu cảm gượng gạo của Thời Dĩ An, theo tầm mắt cô, xoay người nhìn ra hướng chéo.
“Người quen của em à?”
Thời Dĩ An bối rối: “Bạn học của em trai.”
Trùng hợp, câu này bị Tô Gia Ngôn và Vương Tinh Húc nghe thấy.
Vương Tinh Húc hốt hoảng như vừa nghe được một tin động trời, chỉ ước mình hóa thành kẻ tàng hình, sợ về đến ký túc xá sẽ bị Tô Gia Ngôn giết để diệt khẩu. Dẫu sao đại ca nhà cậu coi người ta như bảo bối, nhưng chị gái kia rõ ràng chỉ coi đại ca nhà cậu là bạn của em trai.
Trong lòng Tô Gia Ngôn hỗn tạp đủ loại tư vị. Cậu tưởng mình đã thể hiện rất rõ ý tứ, rất rõ tình cảm của mình rồi, cậu cũng tưởng Thời Dĩ An có chút tình cảm với mình, thế nên mới hết lần này tới lần khác đồng ý lời đề nghị của cậu. Nhưng hóa ra đối phương chỉ coi cậu là một người dưng?
Trình Nhất hiểu ra, khẽ gật đầu.
Anh biết Thời Dĩ An còn có một cậu em trai vừa mới lên Đại học, vậy cậu nhóc này cũng mới là sinh viên năm nhất, chỉ là một đứa trẻ mới lớn? Thế nhưng không biết tại sao anh luôn cảm thấy ánh mắt của cậu nhóc có thù hằn với mình.
Ngồi được thêm một lát, Trình Nhất bị gọi về họp, một cuộc họp bất thường vào cuối tuần. Anh chẳng còn cách nào khác, đành xin lỗi Thời Dĩ An.
“Thật sự xin lỗi em! Hay là tôi đưa em về trước?”
Thời Dĩ An lắc đầu: “Không cần đâu, sếp… à, anh cứ đến công ty họp đi. Công việc quan trọng, em còn muốn đến nhà sách tham khảo một chút xu hướng đọc truyện của độc giả năm nay.”
“Vậy em chú ý an toàn, về tới nhà thì nhắn tin cho tôi.”
“Vâng.”
Cuộc hẹn thế là tan, Trình Nhất thanh toán xong thì biến mất sau cánh cửa. Thời Dĩ An cũng không muốn ngồi lại, không biết tại sao đối diện với ánh mắt của Tô Gia Ngôn, cô vô cùng chột dạ. Nhân lúc đối phương đi vệ sinh, cô cũng ôm hoa chuồn về luôn.
Xui xẻo là, Thời Dĩ An vừa mới đẩy cửa nhà hàng bước ra đã thấy Tô Gia Ngôn đứng dựa cột đèn đường, hình như là chờ cô. Cậu bạn đi cùng không thấy đâu nữa.
“Bạn học của em trai? Chị, lẽ nào trong lòng chị, em chỉ có thân phận như vậy thôi sao?”
Tô Gia Ngôn thấy Thời Dĩ An bước ra, cậu đi thẳng lên, túm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy nuông chiều và hạnh phúc mọi ngày đã bị sự lạnh nhạt, hoài nghi và thất vọng thay thế.
“Chẳng lẽ không phải?”
Giọng điệu của Tô Gia Ngôn hơn tám phần là chất vấn, nó khiến Thời Dĩ An cảm thấy không thoải mái.
“Ồ, hóa ra vậy.” Tô Gia Ngôn tỏ rõ thất vọng, hàng rào bảo vệ cảm xúc kìm nén trong lòng cứ thế sụp đổ, kích động đi lên giật lấy bó hoa trong tay Thời Dĩ An, ném vào thùng rác ngay dưới cột đèn đường, giọng có phần ra lệnh:
“Chị, sau này đừng đi xem mắt nữa.”
Thời Dĩ An vốn dĩ rất bài xích chuyện đi xem mắt như này, nhưng cô đã có một bà mẹ hay thích tự quyết định mọi việc thay cô, nay lại thêm một người ngoài chỉ trỏ cô phải làm cái này, không được làm cái kia, còn tự ý vứt hoa người khác tặng cô, thế là tâm lý phản nghịch trong lòng Thời Dĩ An trỗi dậy, cô đi tới nhặt lại bó hoa bị ném lên nóc thùng rác, phủi phủi, giọng có phần nổi nóng:
“Tại sao chị không được đi xem mắt nữa? Tại sao em vứt hoa của chị? Em lấy tư cách gì ra lệnh cho chị? Chỉ đã từng này tuổi rồi, không cho đi xem mắt, lẽ nào muốn chị sống cô độc đến già?”
Tô Gia Ngôn không nói thêm câu nào nữa, vành mắt đỏ lên, xoay người bỏ đi.