Chương 22: Nụ hôn đầu đời
Cả người ướt sũng, như một chú cún lang thang không tìm thấy mái hiên che chở. Liên tưởng tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy, Thời Dĩ An vẫn giả bộ:
“Trời mưa to thế sao không che ô?”
Thời Dĩ An vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Gia Ngôn thả quả bóng trong tay xuống, lao tới vòng đôi tay qua ôm chặt lấy Thời Dĩ An, đầu vùi vào hõm vai cô, giọng vô cùng cầu khẩn:
“Chị, đừng giận nữa, em sai rồi.”
Thời Dĩ An: “…”
“Đừng đi xem mắt nữa, được không?”
Cõi lòng Thời Dĩ An bỗng mềm nhũn như bông, bao nhiêu cơn giận bay hết, cô vỗ vai Tô Gia Ngôn: “Khoan nói những chuyện này vội, mau vào trong đi, dính mưa lâu sẽ ốm mất.”
Hai người bước vào trong nhà, Thời Dĩ An lấy một chiếc khăn tắm vừa sấy khô đưa cho Tô Gia Ngôn rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, hai người chen chúc trên sofa. Tô Gia Ngôn ngoan ngoãn cầm lấy, xoa đầu rồi khoác lên người, đầu cúi gằm xuống nhìn đất, trông rất tội nghiệp.
“Em vừa đi đâu thế? Sao lại ôm bóng trong tay?”
“Chơi bóng rổ.”
Quả nhiên!
Thần kinh!
Thần kinh đến mức khiến cô vừa bực vừa thương!
Thời Dĩ An thở dài: “Em về nhà tắm nước nóng đi, mặc đồ ướt mai bị cảm đấy.” Nói xong bèn đứng lên, thế nhưng tay lại bất chợt bị một lực kéo lại, sau đó cô cảm nhận được bờ môi mềm mại, hơi lạnh mang theo hương bạc hà thoang thoảng phủ lên môi mình.
Cả người Thời Dĩ An cứng đờ.
Nụ hôn đầu của cô!
Một lúc sau, Tô Gia Ngôn buông Thời Dĩ An ra, trán cậu chạm vào trán cô, giọng đã khàn khàn:
“Chị, hành động của em chưa đủ rõ ràng sao? Chị còn sợ gì? Nếu chị chê em ít tuổi, em sẽ mau chóng trưởng thành. Nếu chị ngại quan hệ giữa em và Thời Dĩ Châu, sợ cậu ấy không chấp nhận, em… em có thể đoạn tuyệt quan hệ với Thời Dĩ Châu! Nếu chị sợ tuổi tác chênh lệch, không lâu bền, em có thể cam đoan với chị, cả đời này em chỉ có mình chị thôi, trước đây cũng vậy, sau này cũng thế, ngoài chị ra, không còn ai khác!”
Thời Dĩ An: “…”
Tô Gia Ngôn: “Thế nên chị đừng vứt bỏ em, đừng đi xem mắt nữa, được không?”
Thời Dĩ An: “Em… đang tỏ tình sao?”
Tình huống gì thế này?
Tô Gia Ngôn đang tỏ tình với cô sao? Nhưng không phải trong lòng cậu nhóc đã có người khác sao?
Nụ hôn vừa rồi đến quá bất chợt, Thời Dĩ An không kịp phản ứng, đầu óc cô cũng bị trì trệ một lúc, quên mất cả cử động, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai đang cận kề trong gang tấc.
“Nhưng…” Thời Dĩ An vừa mới mở miệng định cự tuyệt, Tô Gia Ngôn đã không cho cô cơ hội, thừa cơ xông lên, ôm càng chặt hơn, môi dán mạnh lên. Lần này nụ hôn không còn là chuồn chuồn lướt nước, mân mê bên ngoài nữa, cậu đưa lưỡi xâm nhập vào sâu, mà Thời Dĩ An cũng bất tri bất giác há miệng, không nỡ cắn răng làm Tô Gia Ngôn bị thương.
Khoảnh khắc Thời Dĩ An hơi hé miệng, như câu trả lời trong tiềm thức, nhịp đập của hai trái tim đồng loạt nhanh hơn một nhịp, bầu không khí ngày một nóng lên, nóng đến độ tai Thời Dĩ An đã đỏ lựng, mà cơ thể Tô Gia Ngôn cũng bừng bừng một ngọn lửa dục vọng.
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên phá tan bầu không khí mập mờ.
Thời Dĩ An lập tức tỉnh táo, cô đẩy mạnh Tô Gia Ngôn ra, bật dậy chỉnh lại quần áo, đi ra mở cửa.
Bên ngoài là anh shipper. Thời Dĩ An nhận đồ ăn qua khe cửa, chẳng còn tâm trạng ăn uống, trực tiếp quẳng lên bàn đảo bếp. Sau đó đi ra đá đá chân Tô Gia Ngôn, mắt chẳng dám nhìn thẳng vào đối phương:
“Cậu có ý gì hả? Nói cho rõ ràng, không phải đã có người trong lòng rồi sao?”
Tô Gia Ngôn: “…”
Thời Dĩ An: “Này! Nếu không trả lời thì ra khỏi nhà chị đi!”
Tô Gia Ngôn: “…”
Thời Dĩ An thấy lạ lạ, ngẩng lên nhìn mới phát hiện Tô Gia Ngôn đã nhắm mắt nằm im. Cô đưa tay sờ lên trán, nóng quá!
“Tô Gia Ngôn! Này! Tô Gia Ngôn, tỉnh lại?”
Vẻ mặt Tô Gia Ngôn nhăn nhó, trông có vẻ khá khó chịu. Thời Dĩ An thầm rủa cái miệng quạ đen của mình, nói ốm là ốm thật. Cô lật đật chạy vào phòng ngủ, kéo ngăn tủ ra lấy nhiệt kế, chạy ra dí vào trán Tô Gia Ngôn bấm đo.
Ôi thần linh ơi!
Sốt cao 39.5 độ!
Đúng là một tên thần kinh! Đang yên đang lành lại đi chơi bóng dưới mưa, giờ thì nằm lăn ra đây để cô xử lý hậu quả. Cũng may là thường ngày Thời Dĩ An có thói quen dự trữ thuốc cho các loại bệnh vặt. Cô hòa một cốc nước hạ sốt, bón từng thìa cho Tô Gia Ngôn uống hết. Sau đó nhìn xuống bộ quần áo ướt sũng đang dính sát người.
Bộ đồ màu trắng, dính nước nên gần như trong suốt, cô thấy được đường cơ bụng săn chắc của đối phương như ẩn như hiện. Phải nghĩ cách thay ra thôi.
“Tô Gia Ngôn, tỉnh lại nào, chị đưa em vào phòng ngủ, em phối hợp một chút, nếu không chị không dìu nổi em đâu.”
Có lẽ nghe được tiếng Thời Dĩ An thì thầm bên tai, lúc cô khoác vai cậu, dùng sức chín trâu mười hổ kéo dậy, Tô Gia Ngôn cũng phối hợp cùng, ôm chặt lấy cổ Thời Dĩ An, hai người nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào phòng ngủ.
“Trời mưa to thế sao không che ô?”
Thời Dĩ An vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Gia Ngôn thả quả bóng trong tay xuống, lao tới vòng đôi tay qua ôm chặt lấy Thời Dĩ An, đầu vùi vào hõm vai cô, giọng vô cùng cầu khẩn:
“Chị, đừng giận nữa, em sai rồi.”
Thời Dĩ An: “…”
“Đừng đi xem mắt nữa, được không?”
Cõi lòng Thời Dĩ An bỗng mềm nhũn như bông, bao nhiêu cơn giận bay hết, cô vỗ vai Tô Gia Ngôn: “Khoan nói những chuyện này vội, mau vào trong đi, dính mưa lâu sẽ ốm mất.”
Hai người bước vào trong nhà, Thời Dĩ An lấy một chiếc khăn tắm vừa sấy khô đưa cho Tô Gia Ngôn rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, hai người chen chúc trên sofa. Tô Gia Ngôn ngoan ngoãn cầm lấy, xoa đầu rồi khoác lên người, đầu cúi gằm xuống nhìn đất, trông rất tội nghiệp.
“Em vừa đi đâu thế? Sao lại ôm bóng trong tay?”
“Chơi bóng rổ.”
Quả nhiên!
Thần kinh!
Thần kinh đến mức khiến cô vừa bực vừa thương!
Thời Dĩ An thở dài: “Em về nhà tắm nước nóng đi, mặc đồ ướt mai bị cảm đấy.” Nói xong bèn đứng lên, thế nhưng tay lại bất chợt bị một lực kéo lại, sau đó cô cảm nhận được bờ môi mềm mại, hơi lạnh mang theo hương bạc hà thoang thoảng phủ lên môi mình.
Cả người Thời Dĩ An cứng đờ.
Nụ hôn đầu của cô!
Một lúc sau, Tô Gia Ngôn buông Thời Dĩ An ra, trán cậu chạm vào trán cô, giọng đã khàn khàn:
“Chị, hành động của em chưa đủ rõ ràng sao? Chị còn sợ gì? Nếu chị chê em ít tuổi, em sẽ mau chóng trưởng thành. Nếu chị ngại quan hệ giữa em và Thời Dĩ Châu, sợ cậu ấy không chấp nhận, em… em có thể đoạn tuyệt quan hệ với Thời Dĩ Châu! Nếu chị sợ tuổi tác chênh lệch, không lâu bền, em có thể cam đoan với chị, cả đời này em chỉ có mình chị thôi, trước đây cũng vậy, sau này cũng thế, ngoài chị ra, không còn ai khác!”
Thời Dĩ An: “…”
Tô Gia Ngôn: “Thế nên chị đừng vứt bỏ em, đừng đi xem mắt nữa, được không?”
Thời Dĩ An: “Em… đang tỏ tình sao?”
Tình huống gì thế này?
Tô Gia Ngôn đang tỏ tình với cô sao? Nhưng không phải trong lòng cậu nhóc đã có người khác sao?
Nụ hôn vừa rồi đến quá bất chợt, Thời Dĩ An không kịp phản ứng, đầu óc cô cũng bị trì trệ một lúc, quên mất cả cử động, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai đang cận kề trong gang tấc.
“Nhưng…” Thời Dĩ An vừa mới mở miệng định cự tuyệt, Tô Gia Ngôn đã không cho cô cơ hội, thừa cơ xông lên, ôm càng chặt hơn, môi dán mạnh lên. Lần này nụ hôn không còn là chuồn chuồn lướt nước, mân mê bên ngoài nữa, cậu đưa lưỡi xâm nhập vào sâu, mà Thời Dĩ An cũng bất tri bất giác há miệng, không nỡ cắn răng làm Tô Gia Ngôn bị thương.
Khoảnh khắc Thời Dĩ An hơi hé miệng, như câu trả lời trong tiềm thức, nhịp đập của hai trái tim đồng loạt nhanh hơn một nhịp, bầu không khí ngày một nóng lên, nóng đến độ tai Thời Dĩ An đã đỏ lựng, mà cơ thể Tô Gia Ngôn cũng bừng bừng một ngọn lửa dục vọng.
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên phá tan bầu không khí mập mờ.
Thời Dĩ An lập tức tỉnh táo, cô đẩy mạnh Tô Gia Ngôn ra, bật dậy chỉnh lại quần áo, đi ra mở cửa.
Bên ngoài là anh shipper. Thời Dĩ An nhận đồ ăn qua khe cửa, chẳng còn tâm trạng ăn uống, trực tiếp quẳng lên bàn đảo bếp. Sau đó đi ra đá đá chân Tô Gia Ngôn, mắt chẳng dám nhìn thẳng vào đối phương:
“Cậu có ý gì hả? Nói cho rõ ràng, không phải đã có người trong lòng rồi sao?”
Tô Gia Ngôn: “…”
Thời Dĩ An: “Này! Nếu không trả lời thì ra khỏi nhà chị đi!”
Tô Gia Ngôn: “…”
Thời Dĩ An thấy lạ lạ, ngẩng lên nhìn mới phát hiện Tô Gia Ngôn đã nhắm mắt nằm im. Cô đưa tay sờ lên trán, nóng quá!
“Tô Gia Ngôn! Này! Tô Gia Ngôn, tỉnh lại?”
Vẻ mặt Tô Gia Ngôn nhăn nhó, trông có vẻ khá khó chịu. Thời Dĩ An thầm rủa cái miệng quạ đen của mình, nói ốm là ốm thật. Cô lật đật chạy vào phòng ngủ, kéo ngăn tủ ra lấy nhiệt kế, chạy ra dí vào trán Tô Gia Ngôn bấm đo.
Ôi thần linh ơi!
Sốt cao 39.5 độ!
Đúng là một tên thần kinh! Đang yên đang lành lại đi chơi bóng dưới mưa, giờ thì nằm lăn ra đây để cô xử lý hậu quả. Cũng may là thường ngày Thời Dĩ An có thói quen dự trữ thuốc cho các loại bệnh vặt. Cô hòa một cốc nước hạ sốt, bón từng thìa cho Tô Gia Ngôn uống hết. Sau đó nhìn xuống bộ quần áo ướt sũng đang dính sát người.
Bộ đồ màu trắng, dính nước nên gần như trong suốt, cô thấy được đường cơ bụng săn chắc của đối phương như ẩn như hiện. Phải nghĩ cách thay ra thôi.
“Tô Gia Ngôn, tỉnh lại nào, chị đưa em vào phòng ngủ, em phối hợp một chút, nếu không chị không dìu nổi em đâu.”
Có lẽ nghe được tiếng Thời Dĩ An thì thầm bên tai, lúc cô khoác vai cậu, dùng sức chín trâu mười hổ kéo dậy, Tô Gia Ngôn cũng phối hợp cùng, ôm chặt lấy cổ Thời Dĩ An, hai người nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào phòng ngủ.