Chương 27: Danh sách đen
Tô Gia Ngôn trong đầu lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất: Tìm Thời Dĩ An! Thế nên khi Úc Noãn Khê giữa đường nhảy ra, cậu suýt không phanh kịp. Sau khi dừng lại bèn lùi sau mấy bước, ánh mắt không kiên nhẫn: “Tránh ra.”
Úc Noãn Khê đoán Tô Gia Ngôn chắc đang vội đi tìm cô gái kia, vừa rồi cô thấy cô ta đi ra cổng trường.
“Cô ta là ai? Tại sao bạn cùng phòng ký túc xá của cậu lại gọi là ‘chị dâu’?”
Tô Gia Ngôn lạnh mặt, giọng không còn vẻ bình tĩnh, hờ hững như mọi ngày: “Tránh ra.”
“Cậu có thái độ gì thế hả?” Úc Noãn Khê sắp không kiềm nổi cơn ghen tuông của mình, lao thẳng đến trước mặt Tô Gia Ngôn: “Cậu đừng quên tôi là vị hôn thê của cậu, chính ông nội cậu đã chọn tôi.”
Không nhắc thì thôi, cứ nhắc đến mấy chữ ‘vị hôn thê’ là Tô Gia Ngôn lại thấy điên tiết. Nếu mọi ngày cậu mặc kệ Úc Noãn Khê dở khùng dở dại, thì lần này mọi kiên nhẫn và tử tế của cậu đã bị đá bay sạch.
“Cậu có thôi đi không hả? Đó chỉ là câu nói lúc đùa vui của ông nội tôi, chỉ có mình cậu coi là thật, cậu đeo bám tôi từ mẫu giáo đến tận giờ vẫn chưa nản lòng sao?” Tô Gia Ngôn gầm lên: “Những lần khác tôi không nói là vì tôi thấy không cần thiết phá vỡ mối quan hệ giao hảo giữa hai gia đình, nhưng lần này cậu chạm đến giới hạn của tôi rồi.”
“Giới hạn?” Úc Noãn Khê rưng rưng, không tin được những gì mình nghe. Mọi khi cô chỉ cảm thấy Tô Gia Ngôn lạnh lùng với mình, nhưng cũng lạnh lùng với mọi cô gái khác, tự cô thôi miên mình đó là tính cách của Tô Gia Ngôn, chỉ cần cô kiên trì, sẽ có ngày cậu rung động, vậy mà giờ cậu nói với cô là lời hứa lúc đùa vui? Cả người Úc Noãn Khê run lên bần bần, cô gào lên: “Cô ta là giới hạn của cậu? Tô Gia Ngôn, cô ta là giới hạn của cậu, còn tôi thì sao?”
Tô Gia Ngôn đã hết kiên nhẫn với loại người nói mãi không thông này, cậu cũng không muốn đôi co với phụ nữ, bèn đẩy Úc Noãn Khê sang một bên: “Cậu thật phiền, tránh ra!”
Nói xong bèn chạy thẳng đi.
Thời Dĩ An bỗng cảm thấy rất mệt, lên tàu điện ngầm xong cô bèn ngồi nghiêng người, tựa đầu vào kính cửa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là cắm sạc điện thoại, sau đó đi tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm, cơ thể mệt mỏi sau một ngày bôn ba mới thấy thư thái hơn. Lúc Thời Dĩ An tắm xong, bước ra ngoài đã là 40 phút sau. Cô đi tới cầm điện thoại lên, vừa mở Wifi, một đống thông báo đã nhảy tới tấp như bom dội. Toàn bộ là tin nhắn Zalo.
Tô Gia Ngôn: Chị, chị đang ở đâu?
Tô Gia Ngôn: Chị, chị về nhà rồi sao?
Tô Gia Ngôn: Chị ở đâu? Có thể cho em biết không?
Tô Gia Ngôn: Mọi chuyện không phải như chị nghe thấy đâu.
Tô Gia Ngôn: Nghe em giải thích.
Tô Gia Ngôn: Em có thể đến tìm chị không?
Tô Gia Ngôn: Chị, chị về nhà chưa?
Thời Dĩ An vừa đọc xong, điện thoại đã đổ chuông.
Ba chữ ‘Tô Gia Ngôn’ hiện trên màn hình, Thời Dĩ An bực mình từ chối cuộc gọi, sau đó cô kéo tên của Tô Gia Ngôn vào danh sách đen.
Vừa làm xong đã có tiếng gõ cửa dồn dập.
“An An, em biết chị ở trong đó.”
“An An, mở cửa.”
“An An, mở cửa.”
Tiếng gõ càng lúc càng dồn dập, Thời Dĩ An nghe thấy phiền. Thế là cô đi ra mở cửa:
“Có chuyện gì thế?”
“Chị, cuối cùng chị cũng chịu gặp em. Sao chị lại tắt máy?”
Thời Dĩ An tỏ ra bình tĩnh: “Điện thoại hết pin thôi.”
“Thế sao lại từ chối cuộc gọi?”
“Ồ, bấm trượt thôi.”
Tô Gia Ngôn thấy thái độ của Thời Dĩ An quá mức hững hờ, nói một đằng nghĩ một nẻo, cậu cũng chẳng muốn vòng vo tam quốc nữa: “An An, chị thấy em phiền sao?”
Thời Dĩ An nhìn Tô Gia Ngôn một cái, sau lại tránh ánh mắt cậu: “Là tự cậu nghĩ thế.”
Tô Gia Ngôn bỗng lao lên ôm Thời Dĩ An, đẩy cô vào nhà, khóa trái cửa lại, cậu gục mặt trên hõm vai Thời Dĩ An: “An An, em không có vị hôn thê, hai nhà Úc – Tô giao hảo từ xưa, là lúc em còn nhỏ ông nội vui miệng nói lớn lên để hai nhà kết thông gia. Trong lòng em từ trước đến nay chỉ có chị thôi!”
Cả người Thời Dĩ An run lên, trái tim cô hẫng mất một nhịp, hai tay buông thõng khẽ nắm lại: “Tô Gia Ngôn, chị không có phản ứng gì không có nghĩa là chị mặc định bản thân có thể để người khác đùa giỡn tình cảm, người cậu thích từ nhỏ đến lớn không phải Úc Noãn Khê thì cũng là người khác, hãy chuyêm tâm theo đuổi người ta, đừng lôi chị ra làm kẻ thay thế lúc buồn.”
Tô Gia Ngôn thấy khó hiểu, cậu buông Thời Dĩ An ra.
“An An, chị đang nói gì thế? Từ trước đến nay em chỉ thích mình chị thôi, lẽ nào hành động của em chưa đủ rõ ràng?”
Thời Dĩ An có chút ngẩn người: “Vậy cô bạn cậu theo đuổi từ tiểu học lên đại học là ai?”
Lần này đến lượt Tô Gia Ngôn ngẩn người. Cậu đơ ra mất một lúc mới phì cười, xoa đầu cô: “Chị, chị nghe đâu ra thông tin buồn cười này vậy?”
“Vậy là… không có?”
Tô Gia Ngôn giả bộ ngẫm nghĩ một lúc, rồi đưa tay xoa cằm: “Hmm… không có.”
Lòng Thời Dĩ An trùng xuống.
“Thế nên… chị, chị còn thấy em phiền nữa không?"
Nghe được câu trả lời không như ý, Thời Dĩ An chẳng còn muốn tiếp tục chủ đề, giọng cô cũng lạnh hẳn đi: “Thôi đừng, đừng gọi tôi là chị nữa, tôi chỉ có một đứa em trai là A Châu thôi.”
Cô không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ này nữa.
Tô Gia Ngôn nhìn Thời Dĩ An, sau cùng bật ra một tiếng cười khàn: “Ha, vừa hay em cũng không muốn làm em trai nữa.”
Úc Noãn Khê đoán Tô Gia Ngôn chắc đang vội đi tìm cô gái kia, vừa rồi cô thấy cô ta đi ra cổng trường.
“Cô ta là ai? Tại sao bạn cùng phòng ký túc xá của cậu lại gọi là ‘chị dâu’?”
Tô Gia Ngôn lạnh mặt, giọng không còn vẻ bình tĩnh, hờ hững như mọi ngày: “Tránh ra.”
“Cậu có thái độ gì thế hả?” Úc Noãn Khê sắp không kiềm nổi cơn ghen tuông của mình, lao thẳng đến trước mặt Tô Gia Ngôn: “Cậu đừng quên tôi là vị hôn thê của cậu, chính ông nội cậu đã chọn tôi.”
Không nhắc thì thôi, cứ nhắc đến mấy chữ ‘vị hôn thê’ là Tô Gia Ngôn lại thấy điên tiết. Nếu mọi ngày cậu mặc kệ Úc Noãn Khê dở khùng dở dại, thì lần này mọi kiên nhẫn và tử tế của cậu đã bị đá bay sạch.
“Cậu có thôi đi không hả? Đó chỉ là câu nói lúc đùa vui của ông nội tôi, chỉ có mình cậu coi là thật, cậu đeo bám tôi từ mẫu giáo đến tận giờ vẫn chưa nản lòng sao?” Tô Gia Ngôn gầm lên: “Những lần khác tôi không nói là vì tôi thấy không cần thiết phá vỡ mối quan hệ giao hảo giữa hai gia đình, nhưng lần này cậu chạm đến giới hạn của tôi rồi.”
“Giới hạn?” Úc Noãn Khê rưng rưng, không tin được những gì mình nghe. Mọi khi cô chỉ cảm thấy Tô Gia Ngôn lạnh lùng với mình, nhưng cũng lạnh lùng với mọi cô gái khác, tự cô thôi miên mình đó là tính cách của Tô Gia Ngôn, chỉ cần cô kiên trì, sẽ có ngày cậu rung động, vậy mà giờ cậu nói với cô là lời hứa lúc đùa vui? Cả người Úc Noãn Khê run lên bần bần, cô gào lên: “Cô ta là giới hạn của cậu? Tô Gia Ngôn, cô ta là giới hạn của cậu, còn tôi thì sao?”
Tô Gia Ngôn đã hết kiên nhẫn với loại người nói mãi không thông này, cậu cũng không muốn đôi co với phụ nữ, bèn đẩy Úc Noãn Khê sang một bên: “Cậu thật phiền, tránh ra!”
Nói xong bèn chạy thẳng đi.
Thời Dĩ An bỗng cảm thấy rất mệt, lên tàu điện ngầm xong cô bèn ngồi nghiêng người, tựa đầu vào kính cửa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là cắm sạc điện thoại, sau đó đi tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm, cơ thể mệt mỏi sau một ngày bôn ba mới thấy thư thái hơn. Lúc Thời Dĩ An tắm xong, bước ra ngoài đã là 40 phút sau. Cô đi tới cầm điện thoại lên, vừa mở Wifi, một đống thông báo đã nhảy tới tấp như bom dội. Toàn bộ là tin nhắn Zalo.
Tô Gia Ngôn: Chị, chị đang ở đâu?
Tô Gia Ngôn: Chị, chị về nhà rồi sao?
Tô Gia Ngôn: Chị ở đâu? Có thể cho em biết không?
Tô Gia Ngôn: Mọi chuyện không phải như chị nghe thấy đâu.
Tô Gia Ngôn: Nghe em giải thích.
Tô Gia Ngôn: Em có thể đến tìm chị không?
Tô Gia Ngôn: Chị, chị về nhà chưa?
Thời Dĩ An vừa đọc xong, điện thoại đã đổ chuông.
Ba chữ ‘Tô Gia Ngôn’ hiện trên màn hình, Thời Dĩ An bực mình từ chối cuộc gọi, sau đó cô kéo tên của Tô Gia Ngôn vào danh sách đen.
Vừa làm xong đã có tiếng gõ cửa dồn dập.
“An An, em biết chị ở trong đó.”
“An An, mở cửa.”
“An An, mở cửa.”
Tiếng gõ càng lúc càng dồn dập, Thời Dĩ An nghe thấy phiền. Thế là cô đi ra mở cửa:
“Có chuyện gì thế?”
“Chị, cuối cùng chị cũng chịu gặp em. Sao chị lại tắt máy?”
Thời Dĩ An tỏ ra bình tĩnh: “Điện thoại hết pin thôi.”
“Thế sao lại từ chối cuộc gọi?”
“Ồ, bấm trượt thôi.”
Tô Gia Ngôn thấy thái độ của Thời Dĩ An quá mức hững hờ, nói một đằng nghĩ một nẻo, cậu cũng chẳng muốn vòng vo tam quốc nữa: “An An, chị thấy em phiền sao?”
Thời Dĩ An nhìn Tô Gia Ngôn một cái, sau lại tránh ánh mắt cậu: “Là tự cậu nghĩ thế.”
Tô Gia Ngôn bỗng lao lên ôm Thời Dĩ An, đẩy cô vào nhà, khóa trái cửa lại, cậu gục mặt trên hõm vai Thời Dĩ An: “An An, em không có vị hôn thê, hai nhà Úc – Tô giao hảo từ xưa, là lúc em còn nhỏ ông nội vui miệng nói lớn lên để hai nhà kết thông gia. Trong lòng em từ trước đến nay chỉ có chị thôi!”
Cả người Thời Dĩ An run lên, trái tim cô hẫng mất một nhịp, hai tay buông thõng khẽ nắm lại: “Tô Gia Ngôn, chị không có phản ứng gì không có nghĩa là chị mặc định bản thân có thể để người khác đùa giỡn tình cảm, người cậu thích từ nhỏ đến lớn không phải Úc Noãn Khê thì cũng là người khác, hãy chuyêm tâm theo đuổi người ta, đừng lôi chị ra làm kẻ thay thế lúc buồn.”
Tô Gia Ngôn thấy khó hiểu, cậu buông Thời Dĩ An ra.
“An An, chị đang nói gì thế? Từ trước đến nay em chỉ thích mình chị thôi, lẽ nào hành động của em chưa đủ rõ ràng?”
Thời Dĩ An có chút ngẩn người: “Vậy cô bạn cậu theo đuổi từ tiểu học lên đại học là ai?”
Lần này đến lượt Tô Gia Ngôn ngẩn người. Cậu đơ ra mất một lúc mới phì cười, xoa đầu cô: “Chị, chị nghe đâu ra thông tin buồn cười này vậy?”
“Vậy là… không có?”
Tô Gia Ngôn giả bộ ngẫm nghĩ một lúc, rồi đưa tay xoa cằm: “Hmm… không có.”
Lòng Thời Dĩ An trùng xuống.
“Thế nên… chị, chị còn thấy em phiền nữa không?"
Nghe được câu trả lời không như ý, Thời Dĩ An chẳng còn muốn tiếp tục chủ đề, giọng cô cũng lạnh hẳn đi: “Thôi đừng, đừng gọi tôi là chị nữa, tôi chỉ có một đứa em trai là A Châu thôi.”
Cô không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ này nữa.
Tô Gia Ngôn nhìn Thời Dĩ An, sau cùng bật ra một tiếng cười khàn: “Ha, vừa hay em cũng không muốn làm em trai nữa.”