Chương 28: Mối tình thầm lặng 9 năm
“Ha, vừa hay em cũng không muốn làm em trai nữa.”
Lời vừa dứt, Tô Gia Ngôn chỉ dùng một tay ôm lấy eo Thời Dĩ An kéo về phía mình, sau đó xoay người đẩy cô áp sát lừn vào cửa, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn lần này của Tô Gia Ngôn khác hẳn lần trước. Lần trước là dịu dàng thăm dò, còn lần này cậu mang theo khí thế cưỡng ép, mạnh bạo.
Hô hấp của Thời Dĩ An bị nụ hôn che lấp hết, hơi thở của cô cũng bị Tô Gia Ngôn chiếm đoạt, chỉ có thể ‘ưm ưm’ bày tỏ phản kháng, tay gắng sức đẩy cậu ra. Thế nhưng sức của Tô Gia Ngôn rất mạnh, cô không đẩy nổi, cuối cùng biến thành hai tay buông thõng, nhắm mắt cắn mạnh một cái…
Thời Dĩ An cũng chẳng biết sao mình lại mở miệng nói một câu mất não như thế, trước giờ cô chưa từng như vậy. Hình như mọi cảm xúc của Thời Dĩ An đều bị chàng thanh niên Tô Gia Ngôn này dẫn dắt, điều khiển.
Kết thúc nụ hôn trong đau đớn, ánh mắt Tô Gia Ngôn u ám nhuốm đầy dục vọng.
Cậu đã muốn chiếm lấy An An đáng yêu của cậu từ lâu rồi.
Nếu không thể chiếm được tình yêu của cô, thì chiếm hết lòng hận thù cũng được!
“Cậu điên rồi sao?” Thời Dĩ An thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, cô vẫn luôn cho rằng Tô Gia Ngôn là một cậu nhóc ngoan hiền, hành động có chừng mực, trừ lúc không tỉnh táo hôm nọ ra, cậu sẽ không bao giờ có hành động kiểu này.
Một Tô Gia Ngôn mất kiểm soát khiến cô có chút xa lạ.
“Chị, chị không phát hiện ra sao?” Vẻ mặt của Tô Gia Ngôn rất tổn thương, cậu liếm máu trên bờ môi, sau đó nhìn cô, ánh mắt chuyển sang chờ đợi.
Chờ đợi câu trả lời.
“Cái gì?” Thời Dĩ An hỏi.
Ánh mắt Tô Gia Ngôn mất đi một tia sáng, cậu ôm lấy cô: “Em thích chị, từ tiểu học đến đại học, em vẫn luôn thích chị.”
Gì cơ?
Từ tiểu học đến đại học?
Nhưng họ chưa từng quen biết nhau trước buổi liên hoan tốt nghiệp của Thời Dĩ Châu…
“An An, em thích chị 9 năm rồi, thích đến phát điên rồi!”
Chín năm?
Năm lớp 10 cô không hề gặp Tô Gia Ngôn.
“Nhưng 9 năm qua chúng ta chưa từng gặp nhau…” Thời Dĩ An không đẩy được Tô Gia Ngôn ra, cô chấp nhận sự thật, tập trung vào đoạn hội thoại.
Tô Gia Ngôn thấy Thời Dĩ An không phản kháng nữa, cậu mới thả cô ra, rồi nhìn thẳng mắt cô:
“Chín năm trước, em từng thấy chị được tỏ tình…”
Thời Dĩ An: (⑉・̆-・̆⑉)
Hồi ức quay về chín năm trước, một buổi chiều hè, Thời Dĩ Châu rủ Tô Gia Ngôn trèo tường trốn học đi chơi game.
Thời Dĩ Châu trong bộ đồng phục tiểu học đang nhìn xung quanh, sau đó quay lại huých vai Tô Gia Ngôn đứng sau lưng: “Cậu chắc chắn muốn trốn học đi chơi game? Không hối hận?”
“Không hối hận.”
“Thế lỡ bố mẹ cậu biết thì sao?”
Tô Gia Ngôn nhún vai: “Họ bận lắm, dù có biết cũng chỉ phái quản gia đến trường thôi. Đợi họ về gặp tôi thì cơn giận cũng nguôi ngoai rồi.”
Thời Dĩ Châu nghe xong thì cảm thán trong lòng: Không có bố mẹ quản sướng thật đó!
Nghĩ xong Thời Dĩ Châu bèn làm động tác hất đầu về một phía: “Thế thì đi, nhưng trước hết đi rút tiền cùng tôi đã.”
Thế là hai người đi tới trường của Thời Dĩ An, cách trường tiểu học của họ chỉ khoảng 700 mét.
Lúc gần đến trường trung học, Thời Dĩ Châu đã bắt gặp chị gái mình trong con hẻm, đứng đối diện là một nam sinh.
“Dĩ An, tớ học lớp bên cạnh, thích cậu đã lâu rồi, cậu làm bạn gái tớ nhé?”
Thời Dĩ An khuôn mặt hết sức nghiêm túc, cô từ chối món quà đối phương tặng, hỏi ngược lại: “Cảm ơn nhưng quà này tôi không thể nhận, tôi chỉ hỏi cậu 2 câu thôi.”
“Được, cậu hỏi đi.”
“Cậu có định thi vào Đại học S không?”
Nam sinh kia rõ ràng là không thi nổi, cậu là một học sinh đặc biệt, được tuyển vào đội tuyển bơi lội, thành tích văn hoá vô cùng yếu. Thế nên nghe xong, cậu nam sinh nhăn mặt lắc đầu.
"Thế cậu có hứng thú với lập trình không?
Tiếp tục lắc đầu.
Thời Dĩ An mỉm cười thật tươi: “Vậy đã chứng minh chúng ta không hợp nhau rồi, không hợp nhau thì sẽ không có kết quả, không bắt đầu thì hơn.”
“Tại sao?” Đối phương vẫn chưa hiểu ra, gặng hỏi lại. Thời Dĩ An chỉ đành nói thẳng:
“Bạn trai của tôi phải thi đỗ Đại học S, vì đó là mục tiêu của tôi. Tôi thích dân IT, cảm giác mấy bạn nam học IT rất ngầu, nhất là lúc ngồi viết code. Thế nên… chúng ta không có khả năng, tạm biệt!”
Thời Dĩ An nói xong thì xoay người đi, vừa xoay người cô đã thấy Thời Dĩ Châu lấp ló cái đầu, mặt cô biến sắc, chân bước nhanh về phía trước.
Mà khoảnh khắc Thời Dĩ An xoay người, Tô Gia Ngôn đã đắm chìm không thể dứt ra được nữa.
Thời Dĩ An năm lớp 10 tóc còn chưa nhuộm tím, là một mái tóc đen láy được buộc cao đuôi ngựa, trên người mặc đồng phục áo cộc tay trắng in phù hiệu trường và chán váy xếp ly dài qua bụng chân. Trên người cô mang hơi thở trẻ trung, tràn đầy sức sống.
“Thời Dĩ Châu, sao giờ này em lại ở đây?” Thời Dĩ An đi lên véo tai Thời Dĩ Châu, cậu nhóc đau tai nhảy cẩng lên la oai oái.
Lời vừa dứt, Tô Gia Ngôn chỉ dùng một tay ôm lấy eo Thời Dĩ An kéo về phía mình, sau đó xoay người đẩy cô áp sát lừn vào cửa, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn lần này của Tô Gia Ngôn khác hẳn lần trước. Lần trước là dịu dàng thăm dò, còn lần này cậu mang theo khí thế cưỡng ép, mạnh bạo.
Hô hấp của Thời Dĩ An bị nụ hôn che lấp hết, hơi thở của cô cũng bị Tô Gia Ngôn chiếm đoạt, chỉ có thể ‘ưm ưm’ bày tỏ phản kháng, tay gắng sức đẩy cậu ra. Thế nhưng sức của Tô Gia Ngôn rất mạnh, cô không đẩy nổi, cuối cùng biến thành hai tay buông thõng, nhắm mắt cắn mạnh một cái…
Thời Dĩ An cũng chẳng biết sao mình lại mở miệng nói một câu mất não như thế, trước giờ cô chưa từng như vậy. Hình như mọi cảm xúc của Thời Dĩ An đều bị chàng thanh niên Tô Gia Ngôn này dẫn dắt, điều khiển.
Kết thúc nụ hôn trong đau đớn, ánh mắt Tô Gia Ngôn u ám nhuốm đầy dục vọng.
Cậu đã muốn chiếm lấy An An đáng yêu của cậu từ lâu rồi.
Nếu không thể chiếm được tình yêu của cô, thì chiếm hết lòng hận thù cũng được!
“Cậu điên rồi sao?” Thời Dĩ An thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, cô vẫn luôn cho rằng Tô Gia Ngôn là một cậu nhóc ngoan hiền, hành động có chừng mực, trừ lúc không tỉnh táo hôm nọ ra, cậu sẽ không bao giờ có hành động kiểu này.
Một Tô Gia Ngôn mất kiểm soát khiến cô có chút xa lạ.
“Chị, chị không phát hiện ra sao?” Vẻ mặt của Tô Gia Ngôn rất tổn thương, cậu liếm máu trên bờ môi, sau đó nhìn cô, ánh mắt chuyển sang chờ đợi.
Chờ đợi câu trả lời.
“Cái gì?” Thời Dĩ An hỏi.
Ánh mắt Tô Gia Ngôn mất đi một tia sáng, cậu ôm lấy cô: “Em thích chị, từ tiểu học đến đại học, em vẫn luôn thích chị.”
Gì cơ?
Từ tiểu học đến đại học?
Nhưng họ chưa từng quen biết nhau trước buổi liên hoan tốt nghiệp của Thời Dĩ Châu…
“An An, em thích chị 9 năm rồi, thích đến phát điên rồi!”
Chín năm?
Năm lớp 10 cô không hề gặp Tô Gia Ngôn.
“Nhưng 9 năm qua chúng ta chưa từng gặp nhau…” Thời Dĩ An không đẩy được Tô Gia Ngôn ra, cô chấp nhận sự thật, tập trung vào đoạn hội thoại.
Tô Gia Ngôn thấy Thời Dĩ An không phản kháng nữa, cậu mới thả cô ra, rồi nhìn thẳng mắt cô:
“Chín năm trước, em từng thấy chị được tỏ tình…”
Thời Dĩ An: (⑉・̆-・̆⑉)
Hồi ức quay về chín năm trước, một buổi chiều hè, Thời Dĩ Châu rủ Tô Gia Ngôn trèo tường trốn học đi chơi game.
Thời Dĩ Châu trong bộ đồng phục tiểu học đang nhìn xung quanh, sau đó quay lại huých vai Tô Gia Ngôn đứng sau lưng: “Cậu chắc chắn muốn trốn học đi chơi game? Không hối hận?”
“Không hối hận.”
“Thế lỡ bố mẹ cậu biết thì sao?”
Tô Gia Ngôn nhún vai: “Họ bận lắm, dù có biết cũng chỉ phái quản gia đến trường thôi. Đợi họ về gặp tôi thì cơn giận cũng nguôi ngoai rồi.”
Thời Dĩ Châu nghe xong thì cảm thán trong lòng: Không có bố mẹ quản sướng thật đó!
Nghĩ xong Thời Dĩ Châu bèn làm động tác hất đầu về một phía: “Thế thì đi, nhưng trước hết đi rút tiền cùng tôi đã.”
Thế là hai người đi tới trường của Thời Dĩ An, cách trường tiểu học của họ chỉ khoảng 700 mét.
Lúc gần đến trường trung học, Thời Dĩ Châu đã bắt gặp chị gái mình trong con hẻm, đứng đối diện là một nam sinh.
“Dĩ An, tớ học lớp bên cạnh, thích cậu đã lâu rồi, cậu làm bạn gái tớ nhé?”
Thời Dĩ An khuôn mặt hết sức nghiêm túc, cô từ chối món quà đối phương tặng, hỏi ngược lại: “Cảm ơn nhưng quà này tôi không thể nhận, tôi chỉ hỏi cậu 2 câu thôi.”
“Được, cậu hỏi đi.”
“Cậu có định thi vào Đại học S không?”
Nam sinh kia rõ ràng là không thi nổi, cậu là một học sinh đặc biệt, được tuyển vào đội tuyển bơi lội, thành tích văn hoá vô cùng yếu. Thế nên nghe xong, cậu nam sinh nhăn mặt lắc đầu.
"Thế cậu có hứng thú với lập trình không?
Tiếp tục lắc đầu.
Thời Dĩ An mỉm cười thật tươi: “Vậy đã chứng minh chúng ta không hợp nhau rồi, không hợp nhau thì sẽ không có kết quả, không bắt đầu thì hơn.”
“Tại sao?” Đối phương vẫn chưa hiểu ra, gặng hỏi lại. Thời Dĩ An chỉ đành nói thẳng:
“Bạn trai của tôi phải thi đỗ Đại học S, vì đó là mục tiêu của tôi. Tôi thích dân IT, cảm giác mấy bạn nam học IT rất ngầu, nhất là lúc ngồi viết code. Thế nên… chúng ta không có khả năng, tạm biệt!”
Thời Dĩ An nói xong thì xoay người đi, vừa xoay người cô đã thấy Thời Dĩ Châu lấp ló cái đầu, mặt cô biến sắc, chân bước nhanh về phía trước.
Mà khoảnh khắc Thời Dĩ An xoay người, Tô Gia Ngôn đã đắm chìm không thể dứt ra được nữa.
Thời Dĩ An năm lớp 10 tóc còn chưa nhuộm tím, là một mái tóc đen láy được buộc cao đuôi ngựa, trên người mặc đồng phục áo cộc tay trắng in phù hiệu trường và chán váy xếp ly dài qua bụng chân. Trên người cô mang hơi thở trẻ trung, tràn đầy sức sống.
“Thời Dĩ Châu, sao giờ này em lại ở đây?” Thời Dĩ An đi lên véo tai Thời Dĩ Châu, cậu nhóc đau tai nhảy cẩng lên la oai oái.