Chương 2: Trừng phạt
Chờ giáo viên chủ nhiệm lớp vừa đi, các bạn học cùng lớp liền vây quanh Tống Uyển.
"Đại học bá, cậu dạy chúng tớ làm thế nào để nâng cao thành tích đi."
Tống Uyển cười tủm tỉm nói:
"Không có bí quyết gì, chính là đột nhiên thông suốt. Không nói chuyện với các cậu nữa, tớ đi quan tâm Hứa Hoan một chút."
Vừa lúc này, Tống Trầm cũng đi qua, trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn đầy sự quan tâm đến tôi.
"Hoan Hoan.. Em không cần khổ sở. Một lần thất bại không có ý nghĩa gì cả."
Tống Trầm lại đưa cho ta một ly trà sữa:
"Uống trà sữa đi, uống một chút ngọt sẽ làm tâm tình thoải mái một chút."
Tôi thản nhiên nhìn hắn một cái, không nhận cốc trà sữa.
Tống Uyển nhẹ nhàng nói:
"Hoan Hoan, mau nhận trà sữa đi. Tống Trầm đặc biệt mua cho cậu đó."
Các bạn cùng lớp nhìn thấy vậy, vừa hâm mộ vừa ghen tị nói.
"Hứa Hoan thật đúng là có phúc khí tám đời, thành tích rối tinh rối mù. Vậy mà đại học bá Tống Trầm vẫn như cũ yêu cô ấy, lại còn đối xử tốt với cô ấy như vậy."
"Ai nói không phải chứ. Em gái Tống Trầm Tống Uyển cũng coi cô ấy là bạn tốt nhất, hai người như hình với bóng."
"Có thể gặp được anh em Tống gia, Hứa Hoan thật sự là quá may mắn."
Tôi quay bút.
May mắn này cho tôi, tôi cũng không cần.
Tống Trầm đưa đến đâu phải là trà sữa, rõ ràng nó là độc dược.
Một khi tôi chấp nhận uống nó, thì vận may sẽ càng ngày càng kém.
Kiếp trước tôi ngốc nghếch uống nó, còn cảm thấy Tống Trầm đối sử với tôi thật quá tốt, yêu anh ta vô cùng.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thật đúng là một kẻ ngốc bạch ngọt.
Bị người ta bán, còn ngốc nghếch thay người ta đếm tiền.
Lần này, tôi không ngần ngại lựa chọn từ chối:
"Tôi muốn giảm cân, không uống trà sữa."
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy âm báo hệ thống:
[Cảnh cáo, lấy lòng Hứa Hoan thất bại, vận mệnh của nữ ký chủ đang giảm xuống.]
Sắc mặt Tống Uyển lập tức trở nên khó coi.
Tống Uyển cố nặn ra một cười:
"Hoan Hoan.. Cậu không béo đâu. Hơn nữa, đây là tâm ý của Tống Trầm."
Tống Trầm gật gật đầu:
"Vừa tan học, anh liền đặc biệt chạy đến quầy bán hàng mua cho em. Em không uống rất đáng tiếc."
Lần thứ hai tôi cự tuyệt, sau đó cúi đầu làm bài. Không muốn lắm lời với hai anh em nhà này nữa.
Các bạn cùng lớp thấy vậy, nhao nhao bất bình thay cho hai anh em nhà họ Tống.
"Hứa Hoan giả tạo như vậy làm gì? Anh em Tống gia đối tốt với cô ta, thật sự là cho cô ta thể diện."
"Còn làm bài, với cái đầu óc của cô ta. Đề có làm nhiều hơn cũng là ổn định đứng thứ 5 ngược từ dưới lên."
"Đúng vậy, đây thật đúng là ngu xuẩn lại còn làm trò."
Tôi mím chặt môi, siết chặt cây bút trong tay.
Họ có lẽ đã quên, năm lớp 10 và lớp 11, kết quả thi của tôi đều nằm trong top 5 của lớp.
Thẳng đến khi Tống Trầm lợi dụng hệ thống chó liếm để đánh cắp vận may của tôi, thành tích của tôi mới càng ngày càng kém.
Mà học bá Tống Uyển trong miệng bọn họ, trước đó vẫn là tồn tại ở cuối bảng xếp hạng.
Tống Uyển thấy sắc mặt tôi khó coi. Sợ tôi vì lời nói của các bạn học mà giận chó đánh mèo với cô ta và Tống Trầm, vội vàng nói:
"Mọi người nói ít hai câu đi, Hoan Hoan lần này bởi vì thi không tốt, tâm tình không thoải mái, tớ có thể lý giải."
Tống Trầm cũng nói:
"Hoan Hoan, em có cái gì không hiểu, có thể hỏi anh. Anh chỉ cầu xin em đừng bỏ mặc anh cũng đừng từ chối anh"
Các bạn học cùng lớp vừa ghen tị vừa hâm mộ nhìn tôi.
"Hứa Hoan này hạ cổ anh em nhà Tống gia rồi."
"Tôi không làm bộ, tôi thật sự không giả vờ."
Các bạn học nào biết được, anh em Tống gia chính là con sâu hút máu ký sinh trên người tôi. Dùng máu thịt của tôi để tạo ra thành tích của Tống Uyển.
"Tống Trầm, Tống Uyển, hai người nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói tôi không muốn uống trà sữa, còn nhét vào tay tôi. Có thấy phiền hay không."
Tôi đứng lên, muốn ném trà sữa vào thùng rác. Tống Trầm nắm lấy tay tôi, lắc đầu cầu xin với tôi.
Âm thanh điện tử của máy móc hệ thống một lần nữa vang lên:
[Phát hiện ký chủ bị đối tượng công lược từ chối ba lần. Bây giờ sẽ tiến hành trừng phạt điện giật đối với ký chủ.]
Một giây sau, Tống Trầm liền kêu lên một tiếng đau đớn. Sắc mặt trắng bệch, quỳ gối trước mặt tôi.
Một tiếng "rầm" nặng nề kia, quanh quẩn trong lớp học.
Cả lớp đều choáng váng.
Tống Trầm yêu tôi như vậy sao?
Vì cầu xin tôi nhận trà sữa, anh ta thật sự quỳ xuống!
Tống Uyển vội hỏi:
"Anh không sao chứ."
Tống Trầm nghiến răng nghiến lợi:
"Không có việc gì. Anh vừa bị chuột rút ở chân."
Các bạn cùng lớp thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra là chân bị chuột rút, tao còn tưởng rằng Tống Trầm liếm chó như vậy. Vì muốn Hứa Hoan nhận trà sữa, mà lại quỳ xuống để cầu xin."
"Ai nói không phải chứ."
Tống Uyển đỡ Tống Trầm đứng dậy, hai người nâng đỡ lẫn nhau, bộ dáng anh em tình cảm.
Tôi liếc nhìn hai anh em họ một cái.
Thì ra khi tôi cự tuyệt hành vi chó liếm của Tống Trầm, không chỉ có thể lấy lại vận may thuộc về tôi. Còn có thể khiến Tống Trầm bị trừng phạt.
Tống Trầm, Tống Uyển, lần này tôi muốn đến lượt hai người xui xẻo.
Tống Trầm và Tống Uyển còn muốn nói gì đó với tôi. Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người đó không tình nguyện rời đi.
Đợi đến khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Tống Uyển và Tống Trầm lại đến tìm tôi.
Tống Uyển vẫn như trước kia, thân thiết kéo tay tôi:
"Hứa Hoan, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
Tựa như trò khôi hài vừa rồi giữa giờ học chưa từng xảy ra vậy.
Tôi mỉm cười:
"Được."
"Đại học bá, cậu dạy chúng tớ làm thế nào để nâng cao thành tích đi."
Tống Uyển cười tủm tỉm nói:
"Không có bí quyết gì, chính là đột nhiên thông suốt. Không nói chuyện với các cậu nữa, tớ đi quan tâm Hứa Hoan một chút."
Vừa lúc này, Tống Trầm cũng đi qua, trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn đầy sự quan tâm đến tôi.
"Hoan Hoan.. Em không cần khổ sở. Một lần thất bại không có ý nghĩa gì cả."
Tống Trầm lại đưa cho ta một ly trà sữa:
"Uống trà sữa đi, uống một chút ngọt sẽ làm tâm tình thoải mái một chút."
Tôi thản nhiên nhìn hắn một cái, không nhận cốc trà sữa.
Tống Uyển nhẹ nhàng nói:
"Hoan Hoan, mau nhận trà sữa đi. Tống Trầm đặc biệt mua cho cậu đó."
Các bạn cùng lớp nhìn thấy vậy, vừa hâm mộ vừa ghen tị nói.
"Hứa Hoan thật đúng là có phúc khí tám đời, thành tích rối tinh rối mù. Vậy mà đại học bá Tống Trầm vẫn như cũ yêu cô ấy, lại còn đối xử tốt với cô ấy như vậy."
"Ai nói không phải chứ. Em gái Tống Trầm Tống Uyển cũng coi cô ấy là bạn tốt nhất, hai người như hình với bóng."
"Có thể gặp được anh em Tống gia, Hứa Hoan thật sự là quá may mắn."
Tôi quay bút.
May mắn này cho tôi, tôi cũng không cần.
Tống Trầm đưa đến đâu phải là trà sữa, rõ ràng nó là độc dược.
Một khi tôi chấp nhận uống nó, thì vận may sẽ càng ngày càng kém.
Kiếp trước tôi ngốc nghếch uống nó, còn cảm thấy Tống Trầm đối sử với tôi thật quá tốt, yêu anh ta vô cùng.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thật đúng là một kẻ ngốc bạch ngọt.
Bị người ta bán, còn ngốc nghếch thay người ta đếm tiền.
Lần này, tôi không ngần ngại lựa chọn từ chối:
"Tôi muốn giảm cân, không uống trà sữa."
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy âm báo hệ thống:
[Cảnh cáo, lấy lòng Hứa Hoan thất bại, vận mệnh của nữ ký chủ đang giảm xuống.]
Sắc mặt Tống Uyển lập tức trở nên khó coi.
Tống Uyển cố nặn ra một cười:
"Hoan Hoan.. Cậu không béo đâu. Hơn nữa, đây là tâm ý của Tống Trầm."
Tống Trầm gật gật đầu:
"Vừa tan học, anh liền đặc biệt chạy đến quầy bán hàng mua cho em. Em không uống rất đáng tiếc."
Lần thứ hai tôi cự tuyệt, sau đó cúi đầu làm bài. Không muốn lắm lời với hai anh em nhà này nữa.
Các bạn cùng lớp thấy vậy, nhao nhao bất bình thay cho hai anh em nhà họ Tống.
"Hứa Hoan giả tạo như vậy làm gì? Anh em Tống gia đối tốt với cô ta, thật sự là cho cô ta thể diện."
"Còn làm bài, với cái đầu óc của cô ta. Đề có làm nhiều hơn cũng là ổn định đứng thứ 5 ngược từ dưới lên."
"Đúng vậy, đây thật đúng là ngu xuẩn lại còn làm trò."
Tôi mím chặt môi, siết chặt cây bút trong tay.
Họ có lẽ đã quên, năm lớp 10 và lớp 11, kết quả thi của tôi đều nằm trong top 5 của lớp.
Thẳng đến khi Tống Trầm lợi dụng hệ thống chó liếm để đánh cắp vận may của tôi, thành tích của tôi mới càng ngày càng kém.
Mà học bá Tống Uyển trong miệng bọn họ, trước đó vẫn là tồn tại ở cuối bảng xếp hạng.
Tống Uyển thấy sắc mặt tôi khó coi. Sợ tôi vì lời nói của các bạn học mà giận chó đánh mèo với cô ta và Tống Trầm, vội vàng nói:
"Mọi người nói ít hai câu đi, Hoan Hoan lần này bởi vì thi không tốt, tâm tình không thoải mái, tớ có thể lý giải."
Tống Trầm cũng nói:
"Hoan Hoan, em có cái gì không hiểu, có thể hỏi anh. Anh chỉ cầu xin em đừng bỏ mặc anh cũng đừng từ chối anh"
Các bạn học cùng lớp vừa ghen tị vừa hâm mộ nhìn tôi.
"Hứa Hoan này hạ cổ anh em nhà Tống gia rồi."
"Tôi không làm bộ, tôi thật sự không giả vờ."
Các bạn học nào biết được, anh em Tống gia chính là con sâu hút máu ký sinh trên người tôi. Dùng máu thịt của tôi để tạo ra thành tích của Tống Uyển.
"Tống Trầm, Tống Uyển, hai người nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói tôi không muốn uống trà sữa, còn nhét vào tay tôi. Có thấy phiền hay không."
Tôi đứng lên, muốn ném trà sữa vào thùng rác. Tống Trầm nắm lấy tay tôi, lắc đầu cầu xin với tôi.
Âm thanh điện tử của máy móc hệ thống một lần nữa vang lên:
[Phát hiện ký chủ bị đối tượng công lược từ chối ba lần. Bây giờ sẽ tiến hành trừng phạt điện giật đối với ký chủ.]
Một giây sau, Tống Trầm liền kêu lên một tiếng đau đớn. Sắc mặt trắng bệch, quỳ gối trước mặt tôi.
Một tiếng "rầm" nặng nề kia, quanh quẩn trong lớp học.
Cả lớp đều choáng váng.
Tống Trầm yêu tôi như vậy sao?
Vì cầu xin tôi nhận trà sữa, anh ta thật sự quỳ xuống!
Tống Uyển vội hỏi:
"Anh không sao chứ."
Tống Trầm nghiến răng nghiến lợi:
"Không có việc gì. Anh vừa bị chuột rút ở chân."
Các bạn cùng lớp thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra là chân bị chuột rút, tao còn tưởng rằng Tống Trầm liếm chó như vậy. Vì muốn Hứa Hoan nhận trà sữa, mà lại quỳ xuống để cầu xin."
"Ai nói không phải chứ."
Tống Uyển đỡ Tống Trầm đứng dậy, hai người nâng đỡ lẫn nhau, bộ dáng anh em tình cảm.
Tôi liếc nhìn hai anh em họ một cái.
Thì ra khi tôi cự tuyệt hành vi chó liếm của Tống Trầm, không chỉ có thể lấy lại vận may thuộc về tôi. Còn có thể khiến Tống Trầm bị trừng phạt.
Tống Trầm, Tống Uyển, lần này tôi muốn đến lượt hai người xui xẻo.
Tống Trầm và Tống Uyển còn muốn nói gì đó với tôi. Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người đó không tình nguyện rời đi.
Đợi đến khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Tống Uyển và Tống Trầm lại đến tìm tôi.
Tống Uyển vẫn như trước kia, thân thiết kéo tay tôi:
"Hứa Hoan, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
Tựa như trò khôi hài vừa rồi giữa giờ học chưa từng xảy ra vậy.
Tôi mỉm cười:
"Được."