Chương 8
Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí
Tôi đã nằm viện bảy ngày.
Ngay sau ngày tôi tỉnh, Quý Lương đã trở lại với phong cách chim công, thỉnh thoảng lại nói mấy câu làm màu như xưa.
Có những lúc tôi đeo tai nghe, nhìn vào gương mặt không góc chết của anh và lại cảm thấy thôi thì tôi vẫn cố gắng thêm được.
Lần trước đội trưởng giao cho tôi việc thăm dò xem tiền giả kia có liên quan đến Quý Lương không. Tôi nghĩ mấy ngày rồi vẫn không ra cách.
Anh ngồi lại gần, tôi vô tình liếc qua chiếc đồng hồ ở cổ tay anh và chợt có sáng kiến!
"Đại ca, đồng hồ của anh là thuộc hãng nào thế?"
Anh ngây người, chìa tay cho tôi xem: "Rolex, em thích à?"
Tôi rụt cổ, buông tay ngay, chỉ sợ sờ hỏng. Tôi dè dặt sán lại gần: "Rốt cuộc đại ca... có bao nhiêu tiền vậy ạ?"
So sánh số tài sản của anh với thực thu số tiền anh kiếm được đã khai trên hệ thống là biết hay anh có vấn đề không ấy mà.
Quý Lương sửng sốt, anh ngồi thẳng lưng: "Tề Chúc Chúc, em đừng áp lực. Nếu bác gái cần một con số may mắn nào đó, anh sẽ không kỳ kèo gì đâu."
"..."
Tôi cảm thấy mình không chung tần số não với anh: "Thôi em không hỏi nữa, cho em xuất viện đi."
Cho đến khi ngồi vào trong xe, tôi chợt nhớ ra đội trưởng từng kể rằng Quý Lương mới vụt sáng trong vài năm trở lại đây, chứ trước đó không phải người như hiện giờ.
Kiểu gì cũng kiếm được cơ hội dò la chút ít thông tin.
"Ờ... đại ca ơi."
Quý Lương đóng cửa xe, nhoài người sang thắt dây an toàn cho tôi: "Sao vậy?"
Tôi hơi nóng má, ngoảnh sang nhìn vào gương mặt điển trai rõ ràng bất cần đời lại cũng chững chạc.
"Anh... trước khi trở thành chủ công ty thì anh làm gì vậy?"
Anh cười: "Gì đấy? Định coi anh như thần tượng, học anh cách gây dựng sự nghiệp à?"
"..."
Sau vài giây cười ngắn ngủi, anh trầm giọng: "Làm việc ở quán đồ nướng."
Tôi "Ồ" lên hứng thú: "Anh là chủ à?"
"Không. Anh là nhân viên nướng thịt."
"Dạ?"
Xe dừng đợi đèn đỏ, Quý Lương nghiêng người cốc mũi tôi, anh hát một câu gọi khách theo khẩu âm của người Tân Cương: "Xiên thịt dê Tân Cương đây, ngang qua ghé làm xiên nào!"
Cảm giác cao nguyên hiện ra ngay trước mắt. Trong một khoảnh khắc bất chợt, tôi cứ nghĩ cốc kem trong tay đã biến thành váng sữa.
Tôi sốc ngang, không nhịn được phì cười: "Sao anh hò giống thế!"
Quý Lương trầm tư, đôi mắt luôn cười phảng phất nỗi buồn mà tôi không hiểu. Cứ như thể anh bị khựng trước lời nhận xét của tôi.
"Đại ca?"
Anh quay đi, vội vã đạp chân ga.
"Thế thì tại sao anh lại mở quán hát? Trở thành sếp lớn ấy?"
"Anh tiết kiệm được một ít tiền, ban đầu định mở quán đồ nướng nhưng trùng hợp thế nào lại mở quán hát."
Tôi không lường trước đó là câu trả lời của anh. Tôi cứ tưởng gia đình anh bề thế lắm, kiểu như có quyền lực một tay che trời cơ.
Ngờ đâu không phải là câu chuyện về xã hội đen mà là một đời phấn đấu!
Chiếc xe dừng dưới cổng ký túc xá. Quý Lương trở lại bệnh viện mua thêm thuốc trầy da cho tôi. Anh bảo sống mũi tôi vẫn hơi đỏ, lần sau sẽ hành chết lão Giang kia để trả thù cho tôi.
Tôi thì thấy phải tự tát thêm hai cái cho tỉnh mới phải.
Trước khi ra về, anh chống tay vào cửa, đưa cho tôi một cái hộp: "Cho em cái này, nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon nhé."
Ba chữ cuối như quả bom nổ đùng bên tai tôi.
Nhất là khi phối hợp với gương mặt đẹp trai của anh, con tim tôi đã có tư tưởng bị dụ dỗ.
Đóng cửa lại, tôi vỗ cái má, mở hộp ra xem.
Là một ciếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ mới cứng của hãng... Rolex.
"..."
Cha mẹ ơi, thế này thì ai mà cầm lòng cho nổi?
Tôi đã nằm viện bảy ngày.
Ngay sau ngày tôi tỉnh, Quý Lương đã trở lại với phong cách chim công, thỉnh thoảng lại nói mấy câu làm màu như xưa.
Có những lúc tôi đeo tai nghe, nhìn vào gương mặt không góc chết của anh và lại cảm thấy thôi thì tôi vẫn cố gắng thêm được.
Lần trước đội trưởng giao cho tôi việc thăm dò xem tiền giả kia có liên quan đến Quý Lương không. Tôi nghĩ mấy ngày rồi vẫn không ra cách.
Anh ngồi lại gần, tôi vô tình liếc qua chiếc đồng hồ ở cổ tay anh và chợt có sáng kiến!
"Đại ca, đồng hồ của anh là thuộc hãng nào thế?"
Anh ngây người, chìa tay cho tôi xem: "Rolex, em thích à?"
Tôi rụt cổ, buông tay ngay, chỉ sợ sờ hỏng. Tôi dè dặt sán lại gần: "Rốt cuộc đại ca... có bao nhiêu tiền vậy ạ?"
So sánh số tài sản của anh với thực thu số tiền anh kiếm được đã khai trên hệ thống là biết hay anh có vấn đề không ấy mà.
Quý Lương sửng sốt, anh ngồi thẳng lưng: "Tề Chúc Chúc, em đừng áp lực. Nếu bác gái cần một con số may mắn nào đó, anh sẽ không kỳ kèo gì đâu."
"..."
Tôi cảm thấy mình không chung tần số não với anh: "Thôi em không hỏi nữa, cho em xuất viện đi."
Cho đến khi ngồi vào trong xe, tôi chợt nhớ ra đội trưởng từng kể rằng Quý Lương mới vụt sáng trong vài năm trở lại đây, chứ trước đó không phải người như hiện giờ.
Kiểu gì cũng kiếm được cơ hội dò la chút ít thông tin.
"Ờ... đại ca ơi."
Quý Lương đóng cửa xe, nhoài người sang thắt dây an toàn cho tôi: "Sao vậy?"
Tôi hơi nóng má, ngoảnh sang nhìn vào gương mặt điển trai rõ ràng bất cần đời lại cũng chững chạc.
"Anh... trước khi trở thành chủ công ty thì anh làm gì vậy?"
Anh cười: "Gì đấy? Định coi anh như thần tượng, học anh cách gây dựng sự nghiệp à?"
"..."
Sau vài giây cười ngắn ngủi, anh trầm giọng: "Làm việc ở quán đồ nướng."
Tôi "Ồ" lên hứng thú: "Anh là chủ à?"
"Không. Anh là nhân viên nướng thịt."
"Dạ?"
Xe dừng đợi đèn đỏ, Quý Lương nghiêng người cốc mũi tôi, anh hát một câu gọi khách theo khẩu âm của người Tân Cương: "Xiên thịt dê Tân Cương đây, ngang qua ghé làm xiên nào!"
Cảm giác cao nguyên hiện ra ngay trước mắt. Trong một khoảnh khắc bất chợt, tôi cứ nghĩ cốc kem trong tay đã biến thành váng sữa.
Tôi sốc ngang, không nhịn được phì cười: "Sao anh hò giống thế!"
Quý Lương trầm tư, đôi mắt luôn cười phảng phất nỗi buồn mà tôi không hiểu. Cứ như thể anh bị khựng trước lời nhận xét của tôi.
"Đại ca?"
Anh quay đi, vội vã đạp chân ga.
"Thế thì tại sao anh lại mở quán hát? Trở thành sếp lớn ấy?"
"Anh tiết kiệm được một ít tiền, ban đầu định mở quán đồ nướng nhưng trùng hợp thế nào lại mở quán hát."
Tôi không lường trước đó là câu trả lời của anh. Tôi cứ tưởng gia đình anh bề thế lắm, kiểu như có quyền lực một tay che trời cơ.
Ngờ đâu không phải là câu chuyện về xã hội đen mà là một đời phấn đấu!
Chiếc xe dừng dưới cổng ký túc xá. Quý Lương trở lại bệnh viện mua thêm thuốc trầy da cho tôi. Anh bảo sống mũi tôi vẫn hơi đỏ, lần sau sẽ hành chết lão Giang kia để trả thù cho tôi.
Tôi thì thấy phải tự tát thêm hai cái cho tỉnh mới phải.
Trước khi ra về, anh chống tay vào cửa, đưa cho tôi một cái hộp: "Cho em cái này, nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon nhé."
Ba chữ cuối như quả bom nổ đùng bên tai tôi.
Nhất là khi phối hợp với gương mặt đẹp trai của anh, con tim tôi đã có tư tưởng bị dụ dỗ.
Đóng cửa lại, tôi vỗ cái má, mở hộp ra xem.
Là một ciếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ mới cứng của hãng... Rolex.
"..."
Cha mẹ ơi, thế này thì ai mà cầm lòng cho nổi?