Chương 9
Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí
Sau khi cái đầu lành hẳn, tôi bắt đầu lén lút theo dõi Quý Lương. Cứ tưởng không tìm thấy manh mối gì, không ngờ có thu hoạch thật.
Trong phòng nghỉ riêng ở bên trong phòng làm việc của anh, có một két sắt trên tường.
Có lần tôi vào đưa cà phê, thấy anh vừa nghe điện thoại vừa viết gì đó.
Anh nhìn thấy tôi liền lấy sách che giấy. Sau đó giấy tờ được anh cất cả vào trong két sắt.
Mặt khác, từ sau khi tôi đi làm lại, tôi không phải soạn hợp đồng nữa, nhiều nhất chỉ bưng trà rót nước thôi.
- Ý của em là có hợp đồng bí mật trong két sắt?
- Vâng ạ.
Tôi đang báo cáo với đội trưởng như thường lệ thì có tiếng gõ cửa.
Mấy thằng đàn em bày đặt ngại ngùng với tôi trông cứ như vài con ễnh ương. Một đứa lấy bánh gato giấu sau lưng ra: "Chị Chúc Chúc, hôm nay là sinh nhật của đại ca, bọn em có mua bánh nhưng mà lại thấy... chị tặng là hợp nhất!"
Tôi ngây người, không biết hôm nay là sinh nhật của Quý Lương.
Tôi mang bánh vào phòng làm việc nhưng lại không thấy anh đâu.
Cả phòng nghỉ riêng cũng không có.
Nhân lúc mọi người không để ý, tôi cầm bánh vào phòng vệ sinh rồi xem bản đồ trong điện thoại.
Trong hôm xuất viện ấy, xe của Quý Lương bị tôi gắn máy theo dõi. Hiện giờ chấm đỏ ấy đang di chuyển ra ngoại thành.
Anh ra ngoại thành làm gì? Lại còn bỏ qua cả sinh nhật để đi nữa.
Có điềm.
Tôi đặt bánh ngọt ở ghế lái phụ, gửi định vị cho đội trưởng rồi bám theo xe anh, ai ngờ đến sẩm tối mới thấy Quý Lương dừng lại.
Nơi anh đến là... nghĩa địa?
Xung quanh yên ắng mà động cơ xe to quá, tôi vừa xuống xe đã nhìn thấy cái mặt sầm sì của Quý Lương.
"Sao em lại ở đây?"
Tôi nuốt ực nước miếng, lấy bánh gato ra ngay: "Em đến.... đưa bánh gato cho anh."
Anh hơi ngước cằm, gió thổi phất phơ mấy sợi tóc mái, mắt anh nhìn tôi cứ như mắt của thợ săn độc ác.
"Tề Chúc, em không hiểu à? Anh đang hỏi em là... tại sao em biết anh ở đây?"
"Em... người khác nói cho em biết."
"Ra là nghe người khác nói, nói sớm là được mà!"
Quý Lương nghe giải thích xong thì bỗng cười, cứ như nét mặt hung dữ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tôi rùng mình, không ngờ nói thế mà cũng lừa được, thế là nhanh chân mang bánh gato đến.
"Sao anh lại đến đây?"
"Thăm bố mẹ anh."
Anh chỉ bia mộ phía trước rồi ngồi xổm xuống đổ chén rượu ra đất. Anh ngoảnh sang hỏi tôi: "Bánh gato đâu?"
Tôi bị ngây ngốc trước vẻ đẹp trai của anh, cũng tức tốc ngồi xổm bên cạnh.
Giây phút mở nắp hộp, một đống gì đó trắng trắng lại vàng vàng rơi ra khỏi nắp.
"..."
Hình như bị lắc bẹp mất bánh.
"Hay là khi nào về em sẽ mua cho anh cái khác nhé..."
Quý Lương lắc đầu, ngồi bệt ra đất, khoanh chân rồi cầm nĩa xúc ăn.
Tôi đang định nói thì điện thoại của anh đổ chuông. Trong khi nói chuyện điện thoại, anh nhìn sang tôi.
Vừa cúp máy, Quý Lương liền đặt nĩa xuống rồi hỏi:
"Tề Chúc Chúc, có cảnh sát bám theo chúng ta."
"Anh không nói cho bất cứ ai biết nơi này thì ai cho em biết?"
"Và cả... tại sao cảnh sát lại bám theo?"
Sau khi cái đầu lành hẳn, tôi bắt đầu lén lút theo dõi Quý Lương. Cứ tưởng không tìm thấy manh mối gì, không ngờ có thu hoạch thật.
Trong phòng nghỉ riêng ở bên trong phòng làm việc của anh, có một két sắt trên tường.
Có lần tôi vào đưa cà phê, thấy anh vừa nghe điện thoại vừa viết gì đó.
Anh nhìn thấy tôi liền lấy sách che giấy. Sau đó giấy tờ được anh cất cả vào trong két sắt.
Mặt khác, từ sau khi tôi đi làm lại, tôi không phải soạn hợp đồng nữa, nhiều nhất chỉ bưng trà rót nước thôi.
- Ý của em là có hợp đồng bí mật trong két sắt?
- Vâng ạ.
Tôi đang báo cáo với đội trưởng như thường lệ thì có tiếng gõ cửa.
Mấy thằng đàn em bày đặt ngại ngùng với tôi trông cứ như vài con ễnh ương. Một đứa lấy bánh gato giấu sau lưng ra: "Chị Chúc Chúc, hôm nay là sinh nhật của đại ca, bọn em có mua bánh nhưng mà lại thấy... chị tặng là hợp nhất!"
Tôi ngây người, không biết hôm nay là sinh nhật của Quý Lương.
Tôi mang bánh vào phòng làm việc nhưng lại không thấy anh đâu.
Cả phòng nghỉ riêng cũng không có.
Nhân lúc mọi người không để ý, tôi cầm bánh vào phòng vệ sinh rồi xem bản đồ trong điện thoại.
Trong hôm xuất viện ấy, xe của Quý Lương bị tôi gắn máy theo dõi. Hiện giờ chấm đỏ ấy đang di chuyển ra ngoại thành.
Anh ra ngoại thành làm gì? Lại còn bỏ qua cả sinh nhật để đi nữa.
Có điềm.
Tôi đặt bánh ngọt ở ghế lái phụ, gửi định vị cho đội trưởng rồi bám theo xe anh, ai ngờ đến sẩm tối mới thấy Quý Lương dừng lại.
Nơi anh đến là... nghĩa địa?
Xung quanh yên ắng mà động cơ xe to quá, tôi vừa xuống xe đã nhìn thấy cái mặt sầm sì của Quý Lương.
"Sao em lại ở đây?"
Tôi nuốt ực nước miếng, lấy bánh gato ra ngay: "Em đến.... đưa bánh gato cho anh."
Anh hơi ngước cằm, gió thổi phất phơ mấy sợi tóc mái, mắt anh nhìn tôi cứ như mắt của thợ săn độc ác.
"Tề Chúc, em không hiểu à? Anh đang hỏi em là... tại sao em biết anh ở đây?"
"Em... người khác nói cho em biết."
"Ra là nghe người khác nói, nói sớm là được mà!"
Quý Lương nghe giải thích xong thì bỗng cười, cứ như nét mặt hung dữ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tôi rùng mình, không ngờ nói thế mà cũng lừa được, thế là nhanh chân mang bánh gato đến.
"Sao anh lại đến đây?"
"Thăm bố mẹ anh."
Anh chỉ bia mộ phía trước rồi ngồi xổm xuống đổ chén rượu ra đất. Anh ngoảnh sang hỏi tôi: "Bánh gato đâu?"
Tôi bị ngây ngốc trước vẻ đẹp trai của anh, cũng tức tốc ngồi xổm bên cạnh.
Giây phút mở nắp hộp, một đống gì đó trắng trắng lại vàng vàng rơi ra khỏi nắp.
"..."
Hình như bị lắc bẹp mất bánh.
"Hay là khi nào về em sẽ mua cho anh cái khác nhé..."
Quý Lương lắc đầu, ngồi bệt ra đất, khoanh chân rồi cầm nĩa xúc ăn.
Tôi đang định nói thì điện thoại của anh đổ chuông. Trong khi nói chuyện điện thoại, anh nhìn sang tôi.
Vừa cúp máy, Quý Lương liền đặt nĩa xuống rồi hỏi:
"Tề Chúc Chúc, có cảnh sát bám theo chúng ta."
"Anh không nói cho bất cứ ai biết nơi này thì ai cho em biết?"
"Và cả... tại sao cảnh sát lại bám theo?"