Chương 5: Câu chuyện đầu tiên: QUAY VỀ (5)
Điên! Điên quá thể rồi trời ạ! Tôi sao lại có thể như vậy, đột ngột phát sinh chuyện thân mật với con bé ngốc nghếch Nghi đó chi vậy.
Cứu!
Tôi cứ rảo bước nhanh trong vô định, muốn trốn chạy, che giấu sự xấu hổ của mình, trong khi ở phía sau Nghi vẫn cố gọi với theo.
"Mi à! Mi đừng giận. Mình xin lỗi! Đừng giận, đừng bỏ mình mà!", giọng Nghi như sắp khóc, tràn đầy sự sợ hãi, đau khổ đến mức tôi phải chùn bước.
Tôi dừng chân, thở dài, mủi lòng vì sự ngốc nghếch đến đáng thương của Nghi, nhưng vẫn không quay lưng lại.
Nghi đuổi đến, vội vã nắm tay tôi, siết lại như sợ mất người, "Mình xin lỗi, mình xin lỗi! Mi đừng giận, mình xin lỗi!".
Tôi thở dài, quay nhìn lại, trông Nghi cúi đầu nhận lỗi, nước mắt từng giọt rơi, trong lòng không khỏi cảm giác tội lỗi. Ban đầu vốn định dùng lạnh lùng để che giấu ngượng ngùng, đến cuối cũng mềm nhũn ra, an ủi đối phương, "Đã dặn phải yêu bản thân, nhưng Nghi lại không nghe lời gì hết. Xem nào!". Tôi dùng tay còn lại của mình kéo mặt Nghi dậy.
Nghi lệ ngập trong đáy mắt, hoe đỏ, chan chứa đầy sự sợ hãi nhìn tôi.
Tôi cười khổ, dùng tay gạt nước mắt của Nghi, "Có gì mà khóc, mình giận hay gì đâu. Không lỗi của Nghi hay gì cả, do mình điên lên muốn vận động tí thôi".
"Thật sao? Mi không giận, không bỏ rơi mình đúng không?", tay Nghi siết thêm chặt, ánh nhìn so với trước kia còn thêm nhiều sợ hãi hơn bất cứ thứ gì.
Tôi dù muốn nhắm mắt làm ngơ, xem tất cả chỉ là chút tình cảm mọn cũng không sao làm được. Có lẽ đã đến lúc tôi không thể phủ nhận và làm lơ được nữa.
"Mình xin lỗi nhé!", tôi áp trán mình vào trán Nghi, tay vuốt ve mặt cô ấy an ủi. "Mình cứ suy nghĩ, đặt cho mình nhiều vấn đề phiền phức, sợ bản thân này nọ mà không nhận ra đang làm Nghi tổn thương. Tha lỗi cho mình, được không?".
Giờ nghĩ lại, trước đó cứ tính toán tới lui vậy hóa ra cũng vì một lần bị phản bội, để rồi giờ chỉ biết chối bỏ và làm tổn thương một người khác. A! Tôi đã làm dạng người bản thân chán ghét mà không nhận ra.
Nghi có vẻ bất ngờ lắm với sự dịu dàng bất ngờ của tôi, ánh mắt trở nên kinh ngạc và đầy hoang mang.
Tôi bật cười, "Hahaha! Sợ mình nhẹ nhàng với Nghi à? Nếu vậy thì phải cho quen, để sau này biết đâu thân lại càng "thân" thì sao. Đúng không?". Tôi cạ nhẹ trán mình lên trán Nghi, tay xoa nhẹ má cô ấy, hy vọng sẽ dỗ được người.
Một sự im lặng kéo dài, Nghi có lẽ vẫn đầy hoài nghi với tôi của mình hiện.
Ừ thì nếu là tôi đột nhiên bị xoay thái độ như chong chóng thế cũng nghi, sợ và hoang mang lắm. Không trách Nghi được, chỉ trách tôi trước đó quá tệ.
Nếu sau này thật sự yêu nhau, hy vọng tôi sẽ bù đắp được cho Nghi tất thảy.
À! Mọi người hỏi sao tôi nghĩ vậy á? Hahaha! Có gì đâu. Chuyện tình cảm, biết đâu bất ngờ từ một người toàn có bạn trai, tôi lại có một cô người yêu dễ thương thì sao. Tôi sẽ không bó bản thân vào một cái gì đó cụ thể đâu, ngu ngốc lắm.
"Đừng giận nữa nhé!", tôi kiên trì an ủi Nghi.
Tự mình gây chuyện, hiện tại tôi cũng không thể trách Nghi hay ai.
Nghi mím môi, lòng dường như vẫn còn nhiều điều do dự, có chuyện muốn nói.
"Gì cũng được, đừng sợ. Nếu không mình sẽ nghĩ Nghi không bao giờ tha thứ cho mình mất", tôi cười khổ, vờ mếu khóc, tỏ ra đáng thương. Hy vọng với gương mặt đẹp không tì vết của mình, tôi vẫn sẽ nhận được sự rộng lượng của Nghi.
"Mi à!", Nghi đưa tay chạm vào mặt tôi, cảm giác lạnh đi cùng chút run rẩy. "Mình không có, Mi đừng khóc, đừng ghét bản thân. Là mình không tốt, xin...".
"Suỵt!", tôi ngăn lời xin lỗi từ Nghi. "Đã bảo Nghi không làm gì sai, đừng xin lỗi, cũng đừng tự trách hay khóc. Ngoan!".
Dịu dàng với Nghi một chút, cô ấy sẽ vui vẻ hơn một tí, bản thân cũng cảm thấy ít tội lỗi hơn.
"Mình đang mơ đúng không?", Nghi xúc động.
"Muốn mình giúp kiểm tra không?", tôi véo nhẹ má Nghi, lựa tay vừa đủ để không cho cô ấy đau, nhưng cũng đủ cho có cảm giác chân thật.
Cảm giác má Nghi mềm mịn, có đàn hồi, lành lạnh, tôi càng sờ càng thích tay, vô thức trong ánh mắt và nụ cười lộ ra sự mê muội lúc nào chẳng hay. Đến khi được Nghi nhắc mới sựt tỉnh.
"Hả? Gì? Nghi bảo gì?", tôi có chút mất hồn, giọng nói cũng cao hơn thông thường, lúng túng thấy rõ.
Nghi bật cười, khuôn miệng nhỏ xinh như hoa mùa xuân nở rộ, cả khuôn mặt cô ấy như sáng bừng, dáng vẻ Thiên thần xinh đẹp càng thêm rõ nét.
Thịch! Một thứ gì đó đang trỗi dậy, cảm giác quan thuộc đến mức khiến tôi chỉ biết cười vào bản thân mình vì những câu và suy nghĩ trước đó.
Vì quá ngượng, tôi sau đó cũng vội buông Nghi ra, tự điều chỉnh, tỏ ra vẫn ổn, vờ ngó đông xem tây, chuyển hướng chủ đề, "Nghi bảo đưa mình đi dạo chút mà. Đi nhỉ!".
Tôi không nhìn, không dám nhìn, ngó đông ngó tây mà chân tay không yên, lòng ngập trong bối rối và kích động bởi cảm xúc bất ngờ đến vào những khoảnh khắc bản thân không ngờ. Song, trách ai được, do tôi tự mình tạo điều kiện cho tình huống, nghiệp quật cũng do bản thân thôi.
Trong lúc tôi vẫn còn tự chìm đắm vào suy nghĩ mình, đối diện với những cảm xúc ngốc nghếch, thì bỗng một cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay truyền đến, lan khắp xúc giác, đánh thức não bộ. Quay sang nhìn thì phát hiện hóa ra là Nghi, cô ấy đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi cùng với nụ cười tươi rạng rỡ trên môi.
Chúa ơi! Sẽ là lừa dối nếu con bảo bản thân không bị cám dỗ bởi nụ cười của người con gái ngây thơ trước mắt mình. Nên con có sa ngã thì mong Ngài hãy nhân từ tha thứ, kẻ địch mạnh quá ạ!
"Chúng ta đi thôi!", Nghi nắm tay tôi siết chặt, vội kéo chạy đi.
Suốt dọc đường tôi chạy theo sau Nghi, chốc chốc sẽ bắt gặp cô ấy quay lại, nhìn tôi với nụ cười luôn giữ trên môi, mặt rạng rỡ, háo hức khó che giấu.
Tôi bất tri bất giác, tự lúc nào cũng thành đồng điệu với Nghi, cười rạng rỡ như một đứa trẻ ham chơi.
...
"Ha! Đang đùa nhau à!", tôi không tin vào mắt mình trước cảnh tượng kỳ diệu xung quanh.
Chuyện là sau một lúc bị Nghi kéo chạy đi, tôi bất tri bất giác chẳng hay đã bị kéo vào trong rừng, xung quanh cây cao che kín lối. Tôi vốn sợ mấy thứ ma quỷ, định lên tiếng tìm đường lui với Nghi, nhưng còn chưa kịp, cô ấy đã chủ động buông tay, đứng cách xa năm bước, môi vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, đập thành tiếng ba cái.
Thoáng chốc bóng tối xung quanh bị che lấp, những ánh sáng màu xanh lục bảo lập lòe giữa không trung, từ một vài đến số lượng lớn, chưa đến ba phút đã thấp sáng cả khoảng rừng lớn.
Tôi đứng quan sát không hiểu gì, đứng hình hồi lâu, nụ cười cũng trở nên cứng đờ, kinh ngạc tột độ với quan cảnh hùng vĩ, thích thú đến tột độ bởi một phần bản thân vốn yêu thích màu xanh lục bảo.
Đứng một lúc, nụ cười thích thú hình thành trên môi lúc nào không hay, một luồng sáng bỗng đậu lại trên cánh tay tôi. Theo quán tính, tôi cẩn thận đưa lên xem, bất ngờ thế nào hóa ra đó là một chú bướm, hay nói đúng hơn loài vật này mang hình hài của đa số loài bướm với những đôi cánh đặc trưng. Song, nó giống lại thật khác, cơ thể tựa như những mô hình thủy tinh trong suốt phát sáng, trên tay tôi đưa mắt nhìn thấy cả nội tạng bên trong. Nó kỳ lạ và xinh đẹp đến mức chưa từng bắt gặp qua trong bắt kỳ cuốn sách, hay nghe nói về, tựa như từ trong cổ tích bay ra.
"Nó có vẻ thích Mi lắm", Nghi từ lúc nào đã đứng trước mặt, thích thú ngắm nhìn một chú bướm nhỏ phát sáng nhuộm màu lục bảo trên tay tôi.
"Vì nó có mắt nhìn mỹ nhân", tôi tự tin vô đối.
Ừ thì tôi cố ý đùa, chứ dù đẹp thật cũng không nên tỏ ra kiêu ngạo vậy. Tốt cả gỗ và nước sơn mới tốt, chứ chỉ có cái mặt thì vứt.
"Ừm".
"Nè", tôi cử động tay, đưa chú bướm phát sáng gần Nghi. Chú bướm đập nhẹ cánh bay lên, chuyển từ tay tôi sang vai Nghi, sau đó tạo thành hiệu ứng đồng loạt, những con bướm phát sáng gần đó cũng bay lại đậu, thoáng cái cô ấy đã như biến thành chú bướm khổng lồ.
Tôi cười lớn trước cảnh tượng trước mắt, "Hahaha! Xem ra Nghi còn thu hút hơn đấy. Xem nào! Ai cũng mê mỹ nhân nhỉ!". Tôi nựng má Nghi, động tác tự nhiên, thành thục đến bản thân nghi ngờ chính mình có đang tỉnh táo không.
Nghi giữ lấy tay tôi lại trên má cô ấy, ánh nhìn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, "Mi thích chứ? Mình đã luôn hy vọng cho Mi thấy điều này lâu đến mức tưởng sẽ không bao giờ, nhưng cuối cùng cũng được. Mình thật sự rất vui nếu Mi thích nó. Mình muốn thấy Mi cười với mình giống như trước đây, được không?".
Ánh nhìn của Nghi chân thành, từng lời nói điều là tôi, một chút cũng không ngoại lệ. Cô gái nhỏ này, cuối cùng tôi phước phần gì mà nhận được tình cảm lớn như thế đây!
"Mình đã bỏ lỡ điều gì thế?", tôi cảm thấy sự tội lỗi trỗi dậy trong lòng mình. Cảm giác này thậm chí còn lớn hơn so bất cứ ai tôi từng gặp đến hiện tại.
Có vẻ nhận ra nỗi niềm trong tôi, Nghi lắc nhẹ đầu, đáp, "Mình luôn sợ Mi bỏ lỡ, nên mọi thứ gần như vẫn luôn như vậy".
"Kể cả Nghi?".
"Mình luôn không thay đổi".
"Tình cảm của Nghi?".
"Mình vẫn luôn có một người duy nhất là Mi. Mình không quan tâm người khác kêu gọi. Điều đó sai trái với những gì mình được dạy, nhưng mình tin Mi là người duy nhất xứng đáng. Mình đã làm tốt, đúng không?", Nghi cười tít mắt, dáng vẻ như một đứa trẻ ngoan chỉ nghe lời mỗi tôi.
Tôi thầm thở dài trong lòng, nửa thấy ngọt ngào đến vô tận, nửa lo sợ không yên với tình cảm quá lớn của đối phương.
Không nói, tôi chủ động tiến đến, ôm Nghi, lũ bướm phá sáng đập cánh bay đi. Tôi dùng một tay còn lại ôm đầu Nghi sát vào người, hôn lên tóc dịu dàng như một lời yêu thương nho nhỏ, "Cảm ơn Nghi".
"Ưm?".
"Vì tất cả những gì đã làm cho mình. Xin lỗi vì đã đi lâu, để Nghi đợi mình. Từ bây giờ chơi cùng nhau nhiều hơn nhé!".
Thậm chí cả khi tôi bật khóc, tự ngược đãi mình đến chết, khoảng thời gian đã trôi qua cùng sự chờ đợi tuyệt vọng của Nghi cũng không thể quay lại. Cho nên, thay vì làm mọi thứ điên rồ, làm Nghi khóc vì lo lắng, tôi chỉ có thể chọn cùng cô ấy bù đắp lại toàn bộ vào thời gian tới. Hy vọng tôi sẽ không làm gì ngu ngốc trong vô thức để đổi lấy nước mắt của Nghi.
Nghi có lẽ vì quá xúc động, tay chẳng biết khi nào đã luồng ra sau, dùng cả hai tay siết chặt áo tôi. Cảm giác căng của áo chạm lên da thịt như sự chiếm hữu, mách bảo cho tình cảm, giá trị của tôi trong lòng nghi là bao nhiêu quan trọng.
Tôi cười, lại hôn vào tóc Nghi trấn an, "Đừng sợ".
"Mi sẽ thật sự không bỏ lại mình chứ? Mình thật sự... mình thật sự rất sợ giống như hôm đó", giọng Nghi khàn đi, áo tôi cảm giác chút ướt, cô gái nhỏ lại khóc. "Mi đã bảo đợi, mình đã đợi. Nhưng đợi bao lâu Mi cũng chẳng quay lại tìm mình. Mình cố tìm bọn bướm phát sáng, mình đem con duy nhất tìm được để cùng đợi ở hố cây. Một ngày, hai ngày, thêm nhiều ngày nữa mà Mi chẳng quay lại. Mình đã sợ Mi bỏ rơi mình. Không phải đúng không, Mi vẫn thực hiện lời hứa, mãi mãi bên cạnh nhau. Chúng ta không tách rời nữa được không? Mình không muốn Mi đi, làm ơn đừng bỏ mình nữa. Mình sẽ nghe lời, tìm đến những thứ Mi thích, đừng bỏ mình!".
Theo những lời cầu xin âm ỉ, tôi cảm giác áo mình ướt ngày một nhiều, tim cũng nhói đau. Cô gái này, tôi không thể hứa, nhưng càng không thể thành thật. Quá khó để làm gì đó đúng đắn khi trước mặt là người mình âm thầm phải lòng từng chút một.
Tôi dùng tay nâng mặt của Nghi, để đôi mắt ướt lệ đó nhìn thẳng mình, lắc nhẹ đầu, "Mọi chuyện sẽ tốt lên, mình ở đây, trước mặt Nghi rồi. Đừng khóc nữa, mình thích nụ cười của Nghi hơn. Hãy cười, hạnh phúc và yêu bản thân như cách Mi yêu mình được không?".
Nghi mắt đẫm lệ, gật gật đầu không chút do dự trước lời yêu cầu có phần áp đặt của tôi.
Nguyệt Lão ơi! Ngài thật tệ khi để người con gái tốt, ngoan ngoãn và chân thành như vầy phải lòng con, một con người đôi khi còn xấu xa hơn quỷ dữ.
"Ngoan, không khóc", tôi hôn lên mắt của Nghi, cẩn thận nếm những giọt còn đọng nơi khóe mắt. "Vị của Nghi, nó lạnh và mình thích".
Không biết Nghi hiểu tôi nói gì không, mặt tỏ ra bẽn lẽn, tự chủ động úp mặt vào người tôi giấu đi khuôn mặt, thì thầm gì đó nhỏ đến chẳng thể nghe. Đứa nhỏ này, có phải bị tôi trêu đến xấu hổ muốn nổ tung rồi không? Dễ thương quá!
"Gì vậy? Nói mình nghe với".
Nghi như còn điều ngại ngùng, tôi chờ mãi mới nghe cô ấy thì thầm, "Mình... có thể giống Mi không?".
Giống tôi? Nghi có ý gì nhỉ?
"Hửm? Muốn phẫu thuật thành khuôn mặt giống mình hả? Không nha bé ơi! Chị đây đẹp độc nhất, không ai có thể tương tự được nha!", tôi cố ý trêu, tay vuốt ve vành tai của Nghi trêu chọc.
"Không phải", giọng Nghi có chút lạc đi.
Trời má! Không lẽ vuốt ve vành tai tí thôi Nghi cũng "căng" được nữa à. No! Tôi chưa sẵn sàng đâu.
Tôi sợ đến thu tay về, không dám làm bậy, "Có gì cứ nói đi, mình nghe". Tôi nghiêm túc hơn trước, sợ ở nơi lạnh lẽo này làm ra những chuyện tạo điều kiện cho "quỷ theo sau".
Nghi ngẩng dậy nhìn tôi, mắt dường như ấm ức, không hài lòng về điều gì.
Tôi ngơ ra, cũng không biết Nghi có ý gì khi nhìn như vậy.
"Nghi không khỏe à?", tôi nâng mặt Nghi để xem kỹ trạng thái sức khỏe. Giờ để ý kỹ tôi mới thấy Nghi thật sự rất thiếu sức sống, mặt có chút trắng, lạnh đến chắc chắn không phải do nhiệt độ cơ thể được. "Lạnh quá này! Hay do ở ngoài lâu quá. Muốn đến nhà ngoại mình nghỉ ngơi chút không, nãy giờ chắc sắp sáng, nhà cũng sắp mở cửa rồi ấy".
Nghi nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút lo lắng, rõ có chuyện muốn nói lại thật lâu chẳng nên lời.
Tôi trấn an, "Tâm sự một mặt rồi còn diễn nét ngầu. Sao, có gì nói với mình nào?".
"Ừm... Mi sẽ không giận, đúng không?", nét lo lắng trong mắt Nghi càng đậm sâu.
"Ừa! Dù điên khùng mấy cũng sẽ không giận, dung túng Nghi đấy! Nào!".
"Mình... mình có thể như Mi không? Hôn...".
Chữ "hôn của Nghi thật nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe. Hóa ra cô gái nhỏ này muốn hôn tôi, dễ thương ghê!
"Đương nhiên là...", tôi cố ý tỏ ra do dự, mắt Nghi lo lắng như sắp khóc. Tôi không trêu nữa, gật đầu, "Được thôi. Trước đó mình chủ động hôn, giờ đến lượt Nghi. Công bằng, by same".
Được tôi cho phép mắt Nghi sáng rực, những lo lắng trước đó như bay biến, cô ấy lộ rõ niềm vui ra mặt.
Trời ạ! Có khi nào tôi là "hạt thóc" không? Hahaha!
"Nào! Hôn mình đi", tôi chủ động nhướng người tới gần, cho Nghi vị trí phù hợp để hôn.
Nghi mím môi, chỉ vào mắt tôi, ngượng ngùng thầm thì, "Mi... Mi nhắm mắt đi".
"Vâng", tôi nghe lời nhắm mắt. Song, không quên thêm một câu trêu, "Đừng nhân cơ hội làm gì ngoài hôn, không thì đừng trách mình đáp lại gấp mười đấy!".
Ôi! Tôi đang tỏ ra xấu xa mất rồi. Thấy tôi bây giờ chắc nhỏ Tạ Yến Quyên sẽ trêu, cười vào mặt các kiểu quá. So bad!
Trong bóng tối, tôi lo lắng chờ đợi. Một cảm giác mềm lạnh chạm lấy mặt tôi, dựa vào hình dáng in lên xúc giác đoán ra được là Nghi đang dùng tay giữ lấy mặt mình. Tôi cười thầm khi cảm giác tay Nghi có chút run rẩy, nghĩ bụng hẳn cô ấy còn đôi điều sợ hãi, liền trấn an, "Mình không chạy, đừng sợ".
Tôi nói xong, mất một lúc lâu mới nghe được một tiếng "Ưm" khẽ từ Nghi.
Ôi! Cô gái nhỏ của tôi, sao lại ngại ngùng, đáng yêu thế. Cưng chết mất!
"Thình thịch...", tôi nghe rõ nhịp tim mình đang nhảy nhót trong lồng ngực. Tay tôi tiết mồ hôi, lòng nóng như có lửa, mong đợi chuyện sắp diễn ra và tưởng tượng về nó theo nhiều kiểu bản thân có thể.
Trời ạ! Mày có phải lần đầu yêu đâu Mi, sao lại như thiếu nữ thế kia.
Tôi thật sự muốn mình bĩnh tình, cũng đã bình tĩnh vào ban đầu, nhưng sự chậm chạp của Nghi thật khiến người ta khó vững lòng. Cứ nghĩ đến cô ấy sẽ làm gì, nghĩ gì, nụ hôn của cả hai là điên lên.
Và... chuyện gì đến cũng đến. Hẳn do quá căng thẳng, lòng sinh sự hối thúc, các cơ quan nội tạng của tôi đã hoạt động nhanh hơn bình thường, bao tử co thắt theo con tim, bụng tôi bất giác réo lên "òng ọc".
Oh shit! Đây sẽ là một trong những khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất đời tôi.
Bạn hỏi sau đó ư? Bạn hy vọng gì được. Khi tôi mở mắt ra Nghi đã chạy đi mất với một câu 'chờ mình chút nha!'. Với tính cách của cô ấy, không đoán cũng biết là giúp tôi xoa dịu chiếc bao tử ngu ngốc rồi.
Thật là! Tôi đáng ra nên cho Nghi cơ hội chủ động hoàn hảo, nhưng lại phá hỏng nó bằng hành động đáng xấu hổ. Ngốc nghếch làm sao.
Trong khi chờ đợi Nghi quay lại tôi tạm ngã người trên thảm cỏ bên dưới, tay gối đầu, ngắm nhìn những chú bướm phát sáng vẫn còn đậu xung quanh. Và có lạ, nó vừa đúng một cảnh trong bộ "Hotarubi no Mori e" tôi vô cùng yêu thích. Song, chỉ là không có anh chàng mặc kimono đeo mặt nạ, hay một lời nguyền, nguyên tắc nào dành cho tôi.
"Tuyệt thật", tôi cười vì mọi thứ xung quanh, tận hưởng vẻ đẹp và thả hồn theo nó. Nếu có điện thoại hoặc bộ vẽ ở đây, có lẽ tôi sẽ có một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Tôi say sưa ngắm nhìn mọi thứ, đến khi Nghi quay lại vẫn không nhận ra. Chỉ đến khi đầu tôi được nâng dậy, kê lên thứ gì đó mềm mại và lạnh, nhìn lên mới thấy cô ấy đã về. Nghi đã kê đầu tôi lên đùi cô ấy như kiểu thân mật hay thấy ở những người yêu nhau.
Trước đây tôi cũng như vậy với người yêu cũ, nên cũng không tỏ ra làm lạ, mà chỉ thắc mắc và ngạc nhiên về dũng khí để Nghi chủ động làm ra hành động tình cảm này. Không biết vừa rồi đi cô ấy có vấp đá ngã đập đầu không nữa.
Tôi cười, "Trước khi kịp hiểu nhau, chúng ta đã như tình nhân. Ôi trời! Mình cảm giác như rơi giá ấy". Tôi vui vẻ đùa giỡn, tay đưa lên véo nhẹ má của Nghi.
Nghi tỏ ra hưởng thụ với những hành động của tôi, nụ cười tỏa nắng giữ trên môi, tay đưa ra một chùm quả tròn nhỏ như nho rừng, có màu đỏ tươi, không có mùi. Cô ấy hỏi, "Mi ăn tạm trái cây được không? Mình không tìm được thứ gì tốt hơn, xin lỗi...".
Tôi dùng lực véo mạnh má Nghi, tỏ ra nghiêm khắc, "Vừa rồi bảo không được xin lỗi tùy tiện, phải yêu thương bản thân. Vậy mà mới buông ra lại vậy. Phạt cho chừa!".
Mặc dù tỏ ra cứng rắn, nhưng tôi vẫn xót cho Nghi, tay dùng lực mạnh ban đầu, sau chỉ như nắm lậy một chút, tránh để Nghi đau. Cô ấy mặc kệ, vẫn cười vô cùng vui, gật gật đầu đầy ngoan ngoãn.
"Tạm tha", tôi luyến tiếc buông tha cho chỗ da mặt mềm mịn và lạnh như băng của Nghi, cầm lấy chùm quả lạ, nhìn đầy nghi hoặc. "Cái này... không phải có độc gì chứ? Nghi không có chơi bùa chú, thuốc gì vào chùm nho rừng thường cho nó thành vầy không đấy!".
Loại trái cây lạ khiến tôi dè chừng, có chút ngại miệng, nhưng lại âm thầm tin tưởng Nghi không hại mình, liền bứt lấy một quả cho vào miệng ăn thử. Và bất ngờ chưa! Nó không có vị gì hết.
"Mình nghĩ chúng ta nên đi mua que khám tí", tôi có chút muốn khóc. Thời này này ăn mà không cảm nhận được vị thì không nghĩ cũng biết thân biết phận, chuẩn bị tinh thần đối diện cuộc sống xa rời xã hội một thời gian. Khổ!
"Que gì? Sao khám? Mi có chỗ nào không khỏe à? Mi không sao chứ, đau chỗ nào không?", Nghi lo lắng ra mặt, nhìn tôi như sắp khóc đến nơi.
Tôi vỗ vỗ vào má của Nghi trấn an, "Ngoan, mình chích ngừa rồi. Không sao". Cơ bản dù sao cả hai cũng hôn, tiếp xúc cả, giờ tôi cũng không lo cách ly một mình.
Xấu xa thật! Sao tôi lại thấy có chút vui khi được cách ly, hai mình một phòng cùng Nghi nhỉ! Hihihi!
"Mi bị con gì cắn, hay đạp đinh sao? Để mình xem", Nghi cuống lên, muốn đứng dậy, kết quả là làm đầu tôi ngã hẳn xuống.
Bên dưới là cỏ, đầu tôi ngã không đau, nhưng vẫn là ngoài mặt thích diễn một chút. Tôi ôm đầu, kêu, "Đau đấy! Nghi đang muốn mình rơi não ra đúng không?".
"Mình không phải... Mình xin...".
"Ê!", tôi lườm, dùng tay điểm thẳng mặt Nghi.
Sau này nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy mình có chút hung dữ với con người ta. Hỏi sao người ta lại... Thôi bỏ đi.
"Mình không xin lỗi nữa", Nghi tỏ ra nghe lời, sợ trước tôi.
"Ngoan", tôi vỗ nhẹ lên má Nghi. Sau tôi chủ động nhoài người nằm lên chân của Nghi lại, vỗ vỗ vào đùi cô ấy an ủi, "Để yên, mình muốn nằm thêm chút".
"Nhưng Mi...".
"Mình không sao. Ý là chích ngừa vaccine covid, chứ gì đâu mà lo loạn cả lên. Cơ mà, để cho Nghi sợ đủ luôn, ừ thì mình chắc hai vạch rồi".
Mất vị giác... Hic! Muốn khóc ghê.
"Mình nghĩ Nghi nên... Gì vậy?", tôi điếng hồn khi nhìn lên Nghi. Mắt cô ấy rưng rưng muốn khóc, biểu cảm thấy rõ sự đau lòng hiếm thấy.
Cô nhóc nhỏ này lại làm sao vậy? Trời ạ!
"Sao vậy? Giờ ngoài đường ai ai cũng không một thì hai, hoặc bị luôn. Không sao đâu, đừng khóc!", tôi cố an ủi Nghi.
Không phải cô nhóc này vì thành F1 mà khóc đấy chứ? Điên mất!
"Mi vẫn qua lại với người đó sao? Rõ ràng đã bảo chỉ là muốn chọc mình, không phải như vậy. Nhưng tại sao cuối cùng Nghi vẫn... Lại còn có thai nữa. Mình không thể làm, Nghi ghét mình vì vậy phải không? Nên Mi không quay lại, Mi bỏ rơi mình đứng không? Mình không hiểu, thật sự không hiểu!", một giọt, hai giọt, nước mắt Nghi rơi lên mặt tôi.
Nhìn Nghi đau khổ bật khóc, lòng tôi dâng lên một cảm xúc vô cùng mạnh mẽ.
"Hahaha! Nghi là đồ ngốc à? Nghĩ gì vậy trời!", tôi dùng tay gạt đi nước mắt của Nghi, cười vào sự ngốc nghếch đáng yêu của cô ấy. "Ý mình là hai vạch tức là có thể nhiễm covid, chứ liên quan gì đến có thai hay thằng nào. Đừng bảo Nghi cứ nghĩ mấy năm nay mình không về vì có thai sinh con với thằng nào nha?".
Nghi thành thật gật đầu.
"Trời ơi! Tôi năm nay mới có nhiêu tuổi đâu, ai rảnh mua dây buộc mình. Hoàn toàn không phải, ngốc ạ!".
"Vậy Mi thật sự không...".
"Ừ! Mình dù có mấy chuyện đó, nhưng không ngốc đến để bản thân phải hối hận đâu".
"Mấy chuyện đó?", Nghi ngây thơ.
Nhìn Nghi như vậy tôi có chút muốn giải thích rõ chuyện bản thân một chút, nhưng lại cảm thấy Nghi khá nhạy cảm về vấn đề này, miệng muốn mở lời cũng đành thôi. Không, sợ cô ấy nghe rồi lại khóc, nghĩ ngợi lung tung thì nguy.
Nghi quả thật dễ thương, trung thành, là một người yêu không tệ, nhưng cũng sẽ là một kẻ phiền phức. Tôi chưa hẳn thật sự đã bắt đầu, mọi thứ dường như ở cảm nắng, bị thu hút về ham muốn, thích thú qua mắt, tốt nhất không nên vội tạo red flag cho quan hệ giữ cả hai.
"Không gì đâu. Mà mình không có thai, do ăn mấy quả này không cảm thấy vị nên nghi bị mắc covid thôi. Không gì đâu, đừng lo", tôi nựng má Nghi, muốn dùng sự dịu dàng an ủi cô ấy khỏi sự chấn đồng và ngốc nghếch trước đó. Cô gái nhỏ này, tôi quen thì xác định phải chiều.
Thành thật, trước giờ toàn người ta chiều tôi, giờ ngược lại là mình với người ta, trong đầu không tránh khỏi tưởng tượng được vài điều tệ. Tôi cũng không biết mình có làm được, hay đổi tính vì Nghi hay không, chắc là tới đâu hay tới đó vậy.
"Vậy Mi sẽ không vì ai bỏ rơi mình lần nữa đúng không? Mình không cần đợi, Mi sẽ đúng hẹn chứ?", mắt Nghi tràn ngập mong đợi và hy vọng, giống như đó là điều duy nhất cô ấy cần trong đời với tôi.
Tôi cười, không thể đưa ra lời hứa, chỉ có thể đáp cho qua, "Có nhiều thứ không thể mặc định, phải xem thời gian trả lời. Mình còn đang học, việc lấy bằng ra trường, rồi cả công việc đều rất phiền".
Thật xin lỗi Nghi! Nhưng Nghi hay ai cũng vậy, đều không là thứ mình có thể ưu tiên trên hết.
Nghi chẳng biết nghe hiểu hay không, chỉ gật đầu, cười như chấp nhận mọi thứ, ánh mắt lại vương vấn buồn, tựa như đã sớm biết câu trả lời mà vẫn cố hy vọng được thứ muốn nghe và sau đó là tiếp tục chấp nhận.
Tôi ước gì mình có thể thỏa hiệp, nhưng lời dối chưa bao giờ là thứ tốt nhất cho một mối quan hệ tốt đẹp.
"Nói về Nghi đi", tôi cố tình chuyển chủ đề. "Mình chẳng biết gì về Nghi, hay hiểu được Nghi đang nghĩ gì ngoài những cảm xúc chân thành".
Đồng tử Nghi hơi giãn ra, hẳn có điều kinh ngạc, nhưng mặt lại không biểu thị rõ điều đó. Sau, cô ấy lại cười dịu dàng với ánh mắt hạnh phúc, "Cha và mẹ, cả hai đều rất yêu thương mình. Họ chăm sóc mình từ mạng sống, đến cuộc sống, bất chấp cả những điều người khác nói. Mi từng bảo hai người ấy là kẻ kinh tởm, nhưng mình thấy họ rất tốt với mình, nên mình nghĩ họ thật sự yêu mình rất nhiều. Đừng lo nhé!".
Nụ cười của Nghi như nắng mai, lời nói của cô ấy lại tràn ngập sự bất ổn. Tôi lại chê ai đó là "kẻ kinh tởm" ư? Từ này không như phong cách của tôi, song, thứ cần quan tâm là tại sao lời đó được nói ra. Yêu thương và tốt, liệu Nghi đang nói tôi những điều đúng đắn về cha mẹ của cô ấy không?
"Bắt đầu từng câu chuyện nhỏ. Tốt là mua kẹo, chiều hư đứa nhỏ mít ướt như Nghi à? Hahaha!", tôi tỏ ra vui đùa để Nghi có thể thoải mái, dù trong lòng đang vô cùng căng thẳng, linh tính mách bảo có chuyện gì đó.
Với chất giọng nhẹ nhàng, Nghi cười, đáp, "Họ đánh mình".
Tôi chết trân trong nháy mắt. Không phải vì Nghi bị đánh, mà cái cái giọng nói theo kiểu hiển nhiên ấy, nó chính minh cô ấy luôn chấp nhận và đón lấy những thứ tệ hại đó.
"Vì Nghi làm gì đó sai sao?", tôi nghe thấy giọng mình run rẩy. Tệ thật!
"Mình luôn sai, điều đó thường xuyên lắm. Nhưng mà nhờ vậy mà mình mới gặp được Mi, mình rất vui và...".
"Không vui đâu", tôi cắt ngang.
Với ánh nhìn kiên định, tôi nhìn thẳng Nghi, nhấn mạnh lại, "Nó không hề vui".
"Mình... Mi giận mình sao? Mình xin...".
"Đừng xin lỗi. Nghi làm gì có lỗi để xin hay bị đánh. Họ chỉ lạm dụng, cố thỏa mãn những thú vui bất chính của mình thôi đồ ngốc!",
Tôi bật ngồi dậy, giữ lấy vai Nghi, "Nhìn mình này!".
Nghi nhìn thẳng tôi, ánh nhìn lộ rõ sự sợ hãi. Tôi điên máu, muốn quát Nghi một trận, kết quả lại vì ánh mắt của cô ấy mà dừng lại. Thay vào, tôi thở dài, "Mình không muốn nói giận, hay làm Nghi sợ, hoặc khóc. Nhưng làm ơn, yêu thương mình hơn, đừng xem những điều tệ làm hạnh phúc. Họ là cha mẹ, họ có thể là sự kết nối của Chúa trời đưa Nghi đến, cũng không có nghĩa họ luôn đúng. Sao Nghi có thể coi việc người khác làm đau mình là vui chứ, điều đó không phải rất ngốc nghếch sao? Nghi có thể chạy, hoặc nói với ai đó, để họ giúp mình. Sao phải chịu đựng vậy? Điều đó rất tệ!".
Tôi không hay khóc, điều đó ngu ngốc và làm cho bản thân yếu đuối. Nhưng, tôi khóc rồi. Ngu ngốc. Tôi mới là kẻ ngu ngốc đúng không?
"Mi khóc sao? Đừng khóc, mình không muốn...".
"Nghe nè! Mình nói một lần và mãi mãi. Đừng để bản thân tổn thương, được không?".
Nghi nhìn tôi, ánh mắt vẫn hoang mang, sợ hãi và lẩn cả đau lòng.
"Mình thừa nhận bản thân chẳng có quyền gì quyết định đời ai, Nghi có thể không nghe, hoặc làm gì bản thân Nghi thích. Nhưng hãy cho mình nói điều ích kỷ này với Nghi. Làm ơn, vì mình, nếu yêu mình, Nghi hãy bảo vệ bản thân và sống cuộc đời thật hạnh phúc được không? Đừng vì ai làm bản thân đau, nước mắt không vô hạn, nỗi đau cũng vậy. Trái tim của Nghi không đủ khỏe để cứ nhận hết nỗi đau trên đời đâu, ngốc ạ!".
Nói một lời thật ích kỷ, tôi đang cố tỏ ra là gì đây? Nghi sẽ hạnh phúc chứ?
Nghi vẫn nhìn tôi, nhưng không như trước đó, nó dường như là sự lạ lẫm, giống như người trước mặt không phải thứ cô ấy thân quen. Song, tôi đã bỏ qua những dữ kiện, cho rằng hẳn chỉ vì bản thân là người đầu tiên nói điều đó với Nghi, làm cô ấy bắt đầu nghi ngờ về những điều đã từng biết và chấp nhận.
Tôi ngốc và phạm sai lầm.
Tôi dùng cả hai tay giữ lấy mặt Nghi, vuốt ve, "Hãy yêu chính Nghi như yêu mình, được không?".
"Nói dối!", giọng Nghi đột nhiên trở nên dữ tợn.
"Nghi à?", tôi ngỡ ngàng.
"Mi đã kêu mình cứ khóc, Mi sẽ ở đây, bên cạnh và bảo vệ! Mi kêu mình đừng trốn chạy, đó là tình yêu thương, cha và mẹ quan tâm mình! Nhưng giờ Mi lại nói dối, thay đổi mọi thứ! Nói dối, tất cả là nói dối!", Nghi gần như gào thét, xung quanh bắt đầu nổi lên cuồng phong kinh hoàng.
Tôi không hiểu chuyện gì, theo phải xạ, ôm lấy Mi, tránh cho cơn giông bão cuốn lấy cả hai đi và hy vọng cô ấy có thể bình tĩnh lại. Tôi không hiểu bản thân làm sai điều gì, mặc định những cảm xúc bất ngờ đến từ hình tượng cha mẹ mẫu mực của cô ấy bị sụp đổ mà nên.
"Đừng chạm vào tôi!".
Tiếng hét lớn của Nghi khiến tôi choáng trong giây lát, trước khi nhận ra bị một thế lực nào đó đẩy ra sa, đập thẳng người vào một thân cây gần đó và nhanh chóng ngã gục trên nền cỏ đã héo úa. Tôi đau đớn, cố gượng dậy, trong thoáng chốc xung quanh thay đổi, cảnh đẹp trong mơ với những đàn bướm tỏa mà xanh lục biến thành khu rừng khô cằn, cây trụi lá, đá đá lởm chởm, cỏ hoa héo mòn.
Tôi hoảng hốt, sợ hãi, tim đập nhanh kịp liệt, hơi thở dần nên vội vã, cố quay đầu kiếm tìm Nghi. Nhưng, chẳng phải nụ cười dịu dàng, dáng vẻ trung thành, yêu thương hơn tất cả mọi thứ, người con gái ấy nhìn tôi đầy oán hận, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi kinh ngạc, cố nhoài người dậy, lùi lại. Cảm giác choáng váng làm tôi muốn gục, sự ướt, lạnh ở gáy và mùi tanh khiến tôi nhận ra có điều không ổn.
Tôi đưa tay sau gáy thăm dò, tay liền dính lấy một ít chất lỏng đặc theo kết như máu và một dấu vết không ngờ.
Giữ chặt tay để cảm nhận rõ vết tích, tôi nhìn Nghi như hung thần đang từng bước tiến lại, run rẩy, cố nở nụ cường gượng gạo, "Ha... Nghi... Nghi à! Chúng ta trước đó vẫn luôn ở chỗ cái cây đó đúng không?".
Dấu vết ở cổ tôi, nó... nó rõ ràng là dấu răng. Nơi ấy rõ ràng trùng hợp với trong giấc mơ bị Tạ Yến Quyên cắn.
Nghi không trả lời, cứ vậy từng bước tiến dần lại. Tôi giật lùi đến không còn lối thoát. Cảm giác sợ, đau, nhanh chóng kéo tôi vào cơn choáng váng, cảnh vật mờ đi trong mắt.
Đến trước tôi, Nghi ngồi xuống, ánh mắt lần nữa thay đổi, biến thành đau lòng, mắt giàn giụa nước, "Mình đã đợi Mi rất lâu, biết không? Mình thật sự yêu Mi mà...".
'Yêu Mi mà' là ba từ cuối cùng tôi nghe thấy, trước khi hoàn toàn ngất, để bản thân chìm vào bóng tối lơ lửng.
Yêu ư? Tôi không hứng thú với tình yêu toxic!
Cứu!
Tôi cứ rảo bước nhanh trong vô định, muốn trốn chạy, che giấu sự xấu hổ của mình, trong khi ở phía sau Nghi vẫn cố gọi với theo.
"Mi à! Mi đừng giận. Mình xin lỗi! Đừng giận, đừng bỏ mình mà!", giọng Nghi như sắp khóc, tràn đầy sự sợ hãi, đau khổ đến mức tôi phải chùn bước.
Tôi dừng chân, thở dài, mủi lòng vì sự ngốc nghếch đến đáng thương của Nghi, nhưng vẫn không quay lưng lại.
Nghi đuổi đến, vội vã nắm tay tôi, siết lại như sợ mất người, "Mình xin lỗi, mình xin lỗi! Mi đừng giận, mình xin lỗi!".
Tôi thở dài, quay nhìn lại, trông Nghi cúi đầu nhận lỗi, nước mắt từng giọt rơi, trong lòng không khỏi cảm giác tội lỗi. Ban đầu vốn định dùng lạnh lùng để che giấu ngượng ngùng, đến cuối cũng mềm nhũn ra, an ủi đối phương, "Đã dặn phải yêu bản thân, nhưng Nghi lại không nghe lời gì hết. Xem nào!". Tôi dùng tay còn lại của mình kéo mặt Nghi dậy.
Nghi lệ ngập trong đáy mắt, hoe đỏ, chan chứa đầy sự sợ hãi nhìn tôi.
Tôi cười khổ, dùng tay gạt nước mắt của Nghi, "Có gì mà khóc, mình giận hay gì đâu. Không lỗi của Nghi hay gì cả, do mình điên lên muốn vận động tí thôi".
"Thật sao? Mi không giận, không bỏ rơi mình đúng không?", tay Nghi siết thêm chặt, ánh nhìn so với trước kia còn thêm nhiều sợ hãi hơn bất cứ thứ gì.
Tôi dù muốn nhắm mắt làm ngơ, xem tất cả chỉ là chút tình cảm mọn cũng không sao làm được. Có lẽ đã đến lúc tôi không thể phủ nhận và làm lơ được nữa.
"Mình xin lỗi nhé!", tôi áp trán mình vào trán Nghi, tay vuốt ve mặt cô ấy an ủi. "Mình cứ suy nghĩ, đặt cho mình nhiều vấn đề phiền phức, sợ bản thân này nọ mà không nhận ra đang làm Nghi tổn thương. Tha lỗi cho mình, được không?".
Giờ nghĩ lại, trước đó cứ tính toán tới lui vậy hóa ra cũng vì một lần bị phản bội, để rồi giờ chỉ biết chối bỏ và làm tổn thương một người khác. A! Tôi đã làm dạng người bản thân chán ghét mà không nhận ra.
Nghi có vẻ bất ngờ lắm với sự dịu dàng bất ngờ của tôi, ánh mắt trở nên kinh ngạc và đầy hoang mang.
Tôi bật cười, "Hahaha! Sợ mình nhẹ nhàng với Nghi à? Nếu vậy thì phải cho quen, để sau này biết đâu thân lại càng "thân" thì sao. Đúng không?". Tôi cạ nhẹ trán mình lên trán Nghi, tay xoa nhẹ má cô ấy, hy vọng sẽ dỗ được người.
Một sự im lặng kéo dài, Nghi có lẽ vẫn đầy hoài nghi với tôi của mình hiện.
Ừ thì nếu là tôi đột nhiên bị xoay thái độ như chong chóng thế cũng nghi, sợ và hoang mang lắm. Không trách Nghi được, chỉ trách tôi trước đó quá tệ.
Nếu sau này thật sự yêu nhau, hy vọng tôi sẽ bù đắp được cho Nghi tất thảy.
À! Mọi người hỏi sao tôi nghĩ vậy á? Hahaha! Có gì đâu. Chuyện tình cảm, biết đâu bất ngờ từ một người toàn có bạn trai, tôi lại có một cô người yêu dễ thương thì sao. Tôi sẽ không bó bản thân vào một cái gì đó cụ thể đâu, ngu ngốc lắm.
"Đừng giận nữa nhé!", tôi kiên trì an ủi Nghi.
Tự mình gây chuyện, hiện tại tôi cũng không thể trách Nghi hay ai.
Nghi mím môi, lòng dường như vẫn còn nhiều điều do dự, có chuyện muốn nói.
"Gì cũng được, đừng sợ. Nếu không mình sẽ nghĩ Nghi không bao giờ tha thứ cho mình mất", tôi cười khổ, vờ mếu khóc, tỏ ra đáng thương. Hy vọng với gương mặt đẹp không tì vết của mình, tôi vẫn sẽ nhận được sự rộng lượng của Nghi.
"Mi à!", Nghi đưa tay chạm vào mặt tôi, cảm giác lạnh đi cùng chút run rẩy. "Mình không có, Mi đừng khóc, đừng ghét bản thân. Là mình không tốt, xin...".
"Suỵt!", tôi ngăn lời xin lỗi từ Nghi. "Đã bảo Nghi không làm gì sai, đừng xin lỗi, cũng đừng tự trách hay khóc. Ngoan!".
Dịu dàng với Nghi một chút, cô ấy sẽ vui vẻ hơn một tí, bản thân cũng cảm thấy ít tội lỗi hơn.
"Mình đang mơ đúng không?", Nghi xúc động.
"Muốn mình giúp kiểm tra không?", tôi véo nhẹ má Nghi, lựa tay vừa đủ để không cho cô ấy đau, nhưng cũng đủ cho có cảm giác chân thật.
Cảm giác má Nghi mềm mịn, có đàn hồi, lành lạnh, tôi càng sờ càng thích tay, vô thức trong ánh mắt và nụ cười lộ ra sự mê muội lúc nào chẳng hay. Đến khi được Nghi nhắc mới sựt tỉnh.
"Hả? Gì? Nghi bảo gì?", tôi có chút mất hồn, giọng nói cũng cao hơn thông thường, lúng túng thấy rõ.
Nghi bật cười, khuôn miệng nhỏ xinh như hoa mùa xuân nở rộ, cả khuôn mặt cô ấy như sáng bừng, dáng vẻ Thiên thần xinh đẹp càng thêm rõ nét.
Thịch! Một thứ gì đó đang trỗi dậy, cảm giác quan thuộc đến mức khiến tôi chỉ biết cười vào bản thân mình vì những câu và suy nghĩ trước đó.
Vì quá ngượng, tôi sau đó cũng vội buông Nghi ra, tự điều chỉnh, tỏ ra vẫn ổn, vờ ngó đông xem tây, chuyển hướng chủ đề, "Nghi bảo đưa mình đi dạo chút mà. Đi nhỉ!".
Tôi không nhìn, không dám nhìn, ngó đông ngó tây mà chân tay không yên, lòng ngập trong bối rối và kích động bởi cảm xúc bất ngờ đến vào những khoảnh khắc bản thân không ngờ. Song, trách ai được, do tôi tự mình tạo điều kiện cho tình huống, nghiệp quật cũng do bản thân thôi.
Trong lúc tôi vẫn còn tự chìm đắm vào suy nghĩ mình, đối diện với những cảm xúc ngốc nghếch, thì bỗng một cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay truyền đến, lan khắp xúc giác, đánh thức não bộ. Quay sang nhìn thì phát hiện hóa ra là Nghi, cô ấy đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi cùng với nụ cười tươi rạng rỡ trên môi.
Chúa ơi! Sẽ là lừa dối nếu con bảo bản thân không bị cám dỗ bởi nụ cười của người con gái ngây thơ trước mắt mình. Nên con có sa ngã thì mong Ngài hãy nhân từ tha thứ, kẻ địch mạnh quá ạ!
"Chúng ta đi thôi!", Nghi nắm tay tôi siết chặt, vội kéo chạy đi.
Suốt dọc đường tôi chạy theo sau Nghi, chốc chốc sẽ bắt gặp cô ấy quay lại, nhìn tôi với nụ cười luôn giữ trên môi, mặt rạng rỡ, háo hức khó che giấu.
Tôi bất tri bất giác, tự lúc nào cũng thành đồng điệu với Nghi, cười rạng rỡ như một đứa trẻ ham chơi.
...
"Ha! Đang đùa nhau à!", tôi không tin vào mắt mình trước cảnh tượng kỳ diệu xung quanh.
Chuyện là sau một lúc bị Nghi kéo chạy đi, tôi bất tri bất giác chẳng hay đã bị kéo vào trong rừng, xung quanh cây cao che kín lối. Tôi vốn sợ mấy thứ ma quỷ, định lên tiếng tìm đường lui với Nghi, nhưng còn chưa kịp, cô ấy đã chủ động buông tay, đứng cách xa năm bước, môi vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, đập thành tiếng ba cái.
Thoáng chốc bóng tối xung quanh bị che lấp, những ánh sáng màu xanh lục bảo lập lòe giữa không trung, từ một vài đến số lượng lớn, chưa đến ba phút đã thấp sáng cả khoảng rừng lớn.
Tôi đứng quan sát không hiểu gì, đứng hình hồi lâu, nụ cười cũng trở nên cứng đờ, kinh ngạc tột độ với quan cảnh hùng vĩ, thích thú đến tột độ bởi một phần bản thân vốn yêu thích màu xanh lục bảo.
Đứng một lúc, nụ cười thích thú hình thành trên môi lúc nào không hay, một luồng sáng bỗng đậu lại trên cánh tay tôi. Theo quán tính, tôi cẩn thận đưa lên xem, bất ngờ thế nào hóa ra đó là một chú bướm, hay nói đúng hơn loài vật này mang hình hài của đa số loài bướm với những đôi cánh đặc trưng. Song, nó giống lại thật khác, cơ thể tựa như những mô hình thủy tinh trong suốt phát sáng, trên tay tôi đưa mắt nhìn thấy cả nội tạng bên trong. Nó kỳ lạ và xinh đẹp đến mức chưa từng bắt gặp qua trong bắt kỳ cuốn sách, hay nghe nói về, tựa như từ trong cổ tích bay ra.
"Nó có vẻ thích Mi lắm", Nghi từ lúc nào đã đứng trước mặt, thích thú ngắm nhìn một chú bướm nhỏ phát sáng nhuộm màu lục bảo trên tay tôi.
"Vì nó có mắt nhìn mỹ nhân", tôi tự tin vô đối.
Ừ thì tôi cố ý đùa, chứ dù đẹp thật cũng không nên tỏ ra kiêu ngạo vậy. Tốt cả gỗ và nước sơn mới tốt, chứ chỉ có cái mặt thì vứt.
"Ừm".
"Nè", tôi cử động tay, đưa chú bướm phát sáng gần Nghi. Chú bướm đập nhẹ cánh bay lên, chuyển từ tay tôi sang vai Nghi, sau đó tạo thành hiệu ứng đồng loạt, những con bướm phát sáng gần đó cũng bay lại đậu, thoáng cái cô ấy đã như biến thành chú bướm khổng lồ.
Tôi cười lớn trước cảnh tượng trước mắt, "Hahaha! Xem ra Nghi còn thu hút hơn đấy. Xem nào! Ai cũng mê mỹ nhân nhỉ!". Tôi nựng má Nghi, động tác tự nhiên, thành thục đến bản thân nghi ngờ chính mình có đang tỉnh táo không.
Nghi giữ lấy tay tôi lại trên má cô ấy, ánh nhìn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, "Mi thích chứ? Mình đã luôn hy vọng cho Mi thấy điều này lâu đến mức tưởng sẽ không bao giờ, nhưng cuối cùng cũng được. Mình thật sự rất vui nếu Mi thích nó. Mình muốn thấy Mi cười với mình giống như trước đây, được không?".
Ánh nhìn của Nghi chân thành, từng lời nói điều là tôi, một chút cũng không ngoại lệ. Cô gái nhỏ này, cuối cùng tôi phước phần gì mà nhận được tình cảm lớn như thế đây!
"Mình đã bỏ lỡ điều gì thế?", tôi cảm thấy sự tội lỗi trỗi dậy trong lòng mình. Cảm giác này thậm chí còn lớn hơn so bất cứ ai tôi từng gặp đến hiện tại.
Có vẻ nhận ra nỗi niềm trong tôi, Nghi lắc nhẹ đầu, đáp, "Mình luôn sợ Mi bỏ lỡ, nên mọi thứ gần như vẫn luôn như vậy".
"Kể cả Nghi?".
"Mình luôn không thay đổi".
"Tình cảm của Nghi?".
"Mình vẫn luôn có một người duy nhất là Mi. Mình không quan tâm người khác kêu gọi. Điều đó sai trái với những gì mình được dạy, nhưng mình tin Mi là người duy nhất xứng đáng. Mình đã làm tốt, đúng không?", Nghi cười tít mắt, dáng vẻ như một đứa trẻ ngoan chỉ nghe lời mỗi tôi.
Tôi thầm thở dài trong lòng, nửa thấy ngọt ngào đến vô tận, nửa lo sợ không yên với tình cảm quá lớn của đối phương.
Không nói, tôi chủ động tiến đến, ôm Nghi, lũ bướm phá sáng đập cánh bay đi. Tôi dùng một tay còn lại ôm đầu Nghi sát vào người, hôn lên tóc dịu dàng như một lời yêu thương nho nhỏ, "Cảm ơn Nghi".
"Ưm?".
"Vì tất cả những gì đã làm cho mình. Xin lỗi vì đã đi lâu, để Nghi đợi mình. Từ bây giờ chơi cùng nhau nhiều hơn nhé!".
Thậm chí cả khi tôi bật khóc, tự ngược đãi mình đến chết, khoảng thời gian đã trôi qua cùng sự chờ đợi tuyệt vọng của Nghi cũng không thể quay lại. Cho nên, thay vì làm mọi thứ điên rồ, làm Nghi khóc vì lo lắng, tôi chỉ có thể chọn cùng cô ấy bù đắp lại toàn bộ vào thời gian tới. Hy vọng tôi sẽ không làm gì ngu ngốc trong vô thức để đổi lấy nước mắt của Nghi.
Nghi có lẽ vì quá xúc động, tay chẳng biết khi nào đã luồng ra sau, dùng cả hai tay siết chặt áo tôi. Cảm giác căng của áo chạm lên da thịt như sự chiếm hữu, mách bảo cho tình cảm, giá trị của tôi trong lòng nghi là bao nhiêu quan trọng.
Tôi cười, lại hôn vào tóc Nghi trấn an, "Đừng sợ".
"Mi sẽ thật sự không bỏ lại mình chứ? Mình thật sự... mình thật sự rất sợ giống như hôm đó", giọng Nghi khàn đi, áo tôi cảm giác chút ướt, cô gái nhỏ lại khóc. "Mi đã bảo đợi, mình đã đợi. Nhưng đợi bao lâu Mi cũng chẳng quay lại tìm mình. Mình cố tìm bọn bướm phát sáng, mình đem con duy nhất tìm được để cùng đợi ở hố cây. Một ngày, hai ngày, thêm nhiều ngày nữa mà Mi chẳng quay lại. Mình đã sợ Mi bỏ rơi mình. Không phải đúng không, Mi vẫn thực hiện lời hứa, mãi mãi bên cạnh nhau. Chúng ta không tách rời nữa được không? Mình không muốn Mi đi, làm ơn đừng bỏ mình nữa. Mình sẽ nghe lời, tìm đến những thứ Mi thích, đừng bỏ mình!".
Theo những lời cầu xin âm ỉ, tôi cảm giác áo mình ướt ngày một nhiều, tim cũng nhói đau. Cô gái này, tôi không thể hứa, nhưng càng không thể thành thật. Quá khó để làm gì đó đúng đắn khi trước mặt là người mình âm thầm phải lòng từng chút một.
Tôi dùng tay nâng mặt của Nghi, để đôi mắt ướt lệ đó nhìn thẳng mình, lắc nhẹ đầu, "Mọi chuyện sẽ tốt lên, mình ở đây, trước mặt Nghi rồi. Đừng khóc nữa, mình thích nụ cười của Nghi hơn. Hãy cười, hạnh phúc và yêu bản thân như cách Mi yêu mình được không?".
Nghi mắt đẫm lệ, gật gật đầu không chút do dự trước lời yêu cầu có phần áp đặt của tôi.
Nguyệt Lão ơi! Ngài thật tệ khi để người con gái tốt, ngoan ngoãn và chân thành như vầy phải lòng con, một con người đôi khi còn xấu xa hơn quỷ dữ.
"Ngoan, không khóc", tôi hôn lên mắt của Nghi, cẩn thận nếm những giọt còn đọng nơi khóe mắt. "Vị của Nghi, nó lạnh và mình thích".
Không biết Nghi hiểu tôi nói gì không, mặt tỏ ra bẽn lẽn, tự chủ động úp mặt vào người tôi giấu đi khuôn mặt, thì thầm gì đó nhỏ đến chẳng thể nghe. Đứa nhỏ này, có phải bị tôi trêu đến xấu hổ muốn nổ tung rồi không? Dễ thương quá!
"Gì vậy? Nói mình nghe với".
Nghi như còn điều ngại ngùng, tôi chờ mãi mới nghe cô ấy thì thầm, "Mình... có thể giống Mi không?".
Giống tôi? Nghi có ý gì nhỉ?
"Hửm? Muốn phẫu thuật thành khuôn mặt giống mình hả? Không nha bé ơi! Chị đây đẹp độc nhất, không ai có thể tương tự được nha!", tôi cố ý trêu, tay vuốt ve vành tai của Nghi trêu chọc.
"Không phải", giọng Nghi có chút lạc đi.
Trời má! Không lẽ vuốt ve vành tai tí thôi Nghi cũng "căng" được nữa à. No! Tôi chưa sẵn sàng đâu.
Tôi sợ đến thu tay về, không dám làm bậy, "Có gì cứ nói đi, mình nghe". Tôi nghiêm túc hơn trước, sợ ở nơi lạnh lẽo này làm ra những chuyện tạo điều kiện cho "quỷ theo sau".
Nghi ngẩng dậy nhìn tôi, mắt dường như ấm ức, không hài lòng về điều gì.
Tôi ngơ ra, cũng không biết Nghi có ý gì khi nhìn như vậy.
"Nghi không khỏe à?", tôi nâng mặt Nghi để xem kỹ trạng thái sức khỏe. Giờ để ý kỹ tôi mới thấy Nghi thật sự rất thiếu sức sống, mặt có chút trắng, lạnh đến chắc chắn không phải do nhiệt độ cơ thể được. "Lạnh quá này! Hay do ở ngoài lâu quá. Muốn đến nhà ngoại mình nghỉ ngơi chút không, nãy giờ chắc sắp sáng, nhà cũng sắp mở cửa rồi ấy".
Nghi nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút lo lắng, rõ có chuyện muốn nói lại thật lâu chẳng nên lời.
Tôi trấn an, "Tâm sự một mặt rồi còn diễn nét ngầu. Sao, có gì nói với mình nào?".
"Ừm... Mi sẽ không giận, đúng không?", nét lo lắng trong mắt Nghi càng đậm sâu.
"Ừa! Dù điên khùng mấy cũng sẽ không giận, dung túng Nghi đấy! Nào!".
"Mình... mình có thể như Mi không? Hôn...".
Chữ "hôn của Nghi thật nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe. Hóa ra cô gái nhỏ này muốn hôn tôi, dễ thương ghê!
"Đương nhiên là...", tôi cố ý tỏ ra do dự, mắt Nghi lo lắng như sắp khóc. Tôi không trêu nữa, gật đầu, "Được thôi. Trước đó mình chủ động hôn, giờ đến lượt Nghi. Công bằng, by same".
Được tôi cho phép mắt Nghi sáng rực, những lo lắng trước đó như bay biến, cô ấy lộ rõ niềm vui ra mặt.
Trời ạ! Có khi nào tôi là "hạt thóc" không? Hahaha!
"Nào! Hôn mình đi", tôi chủ động nhướng người tới gần, cho Nghi vị trí phù hợp để hôn.
Nghi mím môi, chỉ vào mắt tôi, ngượng ngùng thầm thì, "Mi... Mi nhắm mắt đi".
"Vâng", tôi nghe lời nhắm mắt. Song, không quên thêm một câu trêu, "Đừng nhân cơ hội làm gì ngoài hôn, không thì đừng trách mình đáp lại gấp mười đấy!".
Ôi! Tôi đang tỏ ra xấu xa mất rồi. Thấy tôi bây giờ chắc nhỏ Tạ Yến Quyên sẽ trêu, cười vào mặt các kiểu quá. So bad!
Trong bóng tối, tôi lo lắng chờ đợi. Một cảm giác mềm lạnh chạm lấy mặt tôi, dựa vào hình dáng in lên xúc giác đoán ra được là Nghi đang dùng tay giữ lấy mặt mình. Tôi cười thầm khi cảm giác tay Nghi có chút run rẩy, nghĩ bụng hẳn cô ấy còn đôi điều sợ hãi, liền trấn an, "Mình không chạy, đừng sợ".
Tôi nói xong, mất một lúc lâu mới nghe được một tiếng "Ưm" khẽ từ Nghi.
Ôi! Cô gái nhỏ của tôi, sao lại ngại ngùng, đáng yêu thế. Cưng chết mất!
"Thình thịch...", tôi nghe rõ nhịp tim mình đang nhảy nhót trong lồng ngực. Tay tôi tiết mồ hôi, lòng nóng như có lửa, mong đợi chuyện sắp diễn ra và tưởng tượng về nó theo nhiều kiểu bản thân có thể.
Trời ạ! Mày có phải lần đầu yêu đâu Mi, sao lại như thiếu nữ thế kia.
Tôi thật sự muốn mình bĩnh tình, cũng đã bình tĩnh vào ban đầu, nhưng sự chậm chạp của Nghi thật khiến người ta khó vững lòng. Cứ nghĩ đến cô ấy sẽ làm gì, nghĩ gì, nụ hôn của cả hai là điên lên.
Và... chuyện gì đến cũng đến. Hẳn do quá căng thẳng, lòng sinh sự hối thúc, các cơ quan nội tạng của tôi đã hoạt động nhanh hơn bình thường, bao tử co thắt theo con tim, bụng tôi bất giác réo lên "òng ọc".
Oh shit! Đây sẽ là một trong những khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất đời tôi.
Bạn hỏi sau đó ư? Bạn hy vọng gì được. Khi tôi mở mắt ra Nghi đã chạy đi mất với một câu 'chờ mình chút nha!'. Với tính cách của cô ấy, không đoán cũng biết là giúp tôi xoa dịu chiếc bao tử ngu ngốc rồi.
Thật là! Tôi đáng ra nên cho Nghi cơ hội chủ động hoàn hảo, nhưng lại phá hỏng nó bằng hành động đáng xấu hổ. Ngốc nghếch làm sao.
Trong khi chờ đợi Nghi quay lại tôi tạm ngã người trên thảm cỏ bên dưới, tay gối đầu, ngắm nhìn những chú bướm phát sáng vẫn còn đậu xung quanh. Và có lạ, nó vừa đúng một cảnh trong bộ "Hotarubi no Mori e" tôi vô cùng yêu thích. Song, chỉ là không có anh chàng mặc kimono đeo mặt nạ, hay một lời nguyền, nguyên tắc nào dành cho tôi.
"Tuyệt thật", tôi cười vì mọi thứ xung quanh, tận hưởng vẻ đẹp và thả hồn theo nó. Nếu có điện thoại hoặc bộ vẽ ở đây, có lẽ tôi sẽ có một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Tôi say sưa ngắm nhìn mọi thứ, đến khi Nghi quay lại vẫn không nhận ra. Chỉ đến khi đầu tôi được nâng dậy, kê lên thứ gì đó mềm mại và lạnh, nhìn lên mới thấy cô ấy đã về. Nghi đã kê đầu tôi lên đùi cô ấy như kiểu thân mật hay thấy ở những người yêu nhau.
Trước đây tôi cũng như vậy với người yêu cũ, nên cũng không tỏ ra làm lạ, mà chỉ thắc mắc và ngạc nhiên về dũng khí để Nghi chủ động làm ra hành động tình cảm này. Không biết vừa rồi đi cô ấy có vấp đá ngã đập đầu không nữa.
Tôi cười, "Trước khi kịp hiểu nhau, chúng ta đã như tình nhân. Ôi trời! Mình cảm giác như rơi giá ấy". Tôi vui vẻ đùa giỡn, tay đưa lên véo nhẹ má của Nghi.
Nghi tỏ ra hưởng thụ với những hành động của tôi, nụ cười tỏa nắng giữ trên môi, tay đưa ra một chùm quả tròn nhỏ như nho rừng, có màu đỏ tươi, không có mùi. Cô ấy hỏi, "Mi ăn tạm trái cây được không? Mình không tìm được thứ gì tốt hơn, xin lỗi...".
Tôi dùng lực véo mạnh má Nghi, tỏ ra nghiêm khắc, "Vừa rồi bảo không được xin lỗi tùy tiện, phải yêu thương bản thân. Vậy mà mới buông ra lại vậy. Phạt cho chừa!".
Mặc dù tỏ ra cứng rắn, nhưng tôi vẫn xót cho Nghi, tay dùng lực mạnh ban đầu, sau chỉ như nắm lậy một chút, tránh để Nghi đau. Cô ấy mặc kệ, vẫn cười vô cùng vui, gật gật đầu đầy ngoan ngoãn.
"Tạm tha", tôi luyến tiếc buông tha cho chỗ da mặt mềm mịn và lạnh như băng của Nghi, cầm lấy chùm quả lạ, nhìn đầy nghi hoặc. "Cái này... không phải có độc gì chứ? Nghi không có chơi bùa chú, thuốc gì vào chùm nho rừng thường cho nó thành vầy không đấy!".
Loại trái cây lạ khiến tôi dè chừng, có chút ngại miệng, nhưng lại âm thầm tin tưởng Nghi không hại mình, liền bứt lấy một quả cho vào miệng ăn thử. Và bất ngờ chưa! Nó không có vị gì hết.
"Mình nghĩ chúng ta nên đi mua que khám tí", tôi có chút muốn khóc. Thời này này ăn mà không cảm nhận được vị thì không nghĩ cũng biết thân biết phận, chuẩn bị tinh thần đối diện cuộc sống xa rời xã hội một thời gian. Khổ!
"Que gì? Sao khám? Mi có chỗ nào không khỏe à? Mi không sao chứ, đau chỗ nào không?", Nghi lo lắng ra mặt, nhìn tôi như sắp khóc đến nơi.
Tôi vỗ vỗ vào má của Nghi trấn an, "Ngoan, mình chích ngừa rồi. Không sao". Cơ bản dù sao cả hai cũng hôn, tiếp xúc cả, giờ tôi cũng không lo cách ly một mình.
Xấu xa thật! Sao tôi lại thấy có chút vui khi được cách ly, hai mình một phòng cùng Nghi nhỉ! Hihihi!
"Mi bị con gì cắn, hay đạp đinh sao? Để mình xem", Nghi cuống lên, muốn đứng dậy, kết quả là làm đầu tôi ngã hẳn xuống.
Bên dưới là cỏ, đầu tôi ngã không đau, nhưng vẫn là ngoài mặt thích diễn một chút. Tôi ôm đầu, kêu, "Đau đấy! Nghi đang muốn mình rơi não ra đúng không?".
"Mình không phải... Mình xin...".
"Ê!", tôi lườm, dùng tay điểm thẳng mặt Nghi.
Sau này nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy mình có chút hung dữ với con người ta. Hỏi sao người ta lại... Thôi bỏ đi.
"Mình không xin lỗi nữa", Nghi tỏ ra nghe lời, sợ trước tôi.
"Ngoan", tôi vỗ nhẹ lên má Nghi. Sau tôi chủ động nhoài người nằm lên chân của Nghi lại, vỗ vỗ vào đùi cô ấy an ủi, "Để yên, mình muốn nằm thêm chút".
"Nhưng Mi...".
"Mình không sao. Ý là chích ngừa vaccine covid, chứ gì đâu mà lo loạn cả lên. Cơ mà, để cho Nghi sợ đủ luôn, ừ thì mình chắc hai vạch rồi".
Mất vị giác... Hic! Muốn khóc ghê.
"Mình nghĩ Nghi nên... Gì vậy?", tôi điếng hồn khi nhìn lên Nghi. Mắt cô ấy rưng rưng muốn khóc, biểu cảm thấy rõ sự đau lòng hiếm thấy.
Cô nhóc nhỏ này lại làm sao vậy? Trời ạ!
"Sao vậy? Giờ ngoài đường ai ai cũng không một thì hai, hoặc bị luôn. Không sao đâu, đừng khóc!", tôi cố an ủi Nghi.
Không phải cô nhóc này vì thành F1 mà khóc đấy chứ? Điên mất!
"Mi vẫn qua lại với người đó sao? Rõ ràng đã bảo chỉ là muốn chọc mình, không phải như vậy. Nhưng tại sao cuối cùng Nghi vẫn... Lại còn có thai nữa. Mình không thể làm, Nghi ghét mình vì vậy phải không? Nên Mi không quay lại, Mi bỏ rơi mình đứng không? Mình không hiểu, thật sự không hiểu!", một giọt, hai giọt, nước mắt Nghi rơi lên mặt tôi.
Nhìn Nghi đau khổ bật khóc, lòng tôi dâng lên một cảm xúc vô cùng mạnh mẽ.
"Hahaha! Nghi là đồ ngốc à? Nghĩ gì vậy trời!", tôi dùng tay gạt đi nước mắt của Nghi, cười vào sự ngốc nghếch đáng yêu của cô ấy. "Ý mình là hai vạch tức là có thể nhiễm covid, chứ liên quan gì đến có thai hay thằng nào. Đừng bảo Nghi cứ nghĩ mấy năm nay mình không về vì có thai sinh con với thằng nào nha?".
Nghi thành thật gật đầu.
"Trời ơi! Tôi năm nay mới có nhiêu tuổi đâu, ai rảnh mua dây buộc mình. Hoàn toàn không phải, ngốc ạ!".
"Vậy Mi thật sự không...".
"Ừ! Mình dù có mấy chuyện đó, nhưng không ngốc đến để bản thân phải hối hận đâu".
"Mấy chuyện đó?", Nghi ngây thơ.
Nhìn Nghi như vậy tôi có chút muốn giải thích rõ chuyện bản thân một chút, nhưng lại cảm thấy Nghi khá nhạy cảm về vấn đề này, miệng muốn mở lời cũng đành thôi. Không, sợ cô ấy nghe rồi lại khóc, nghĩ ngợi lung tung thì nguy.
Nghi quả thật dễ thương, trung thành, là một người yêu không tệ, nhưng cũng sẽ là một kẻ phiền phức. Tôi chưa hẳn thật sự đã bắt đầu, mọi thứ dường như ở cảm nắng, bị thu hút về ham muốn, thích thú qua mắt, tốt nhất không nên vội tạo red flag cho quan hệ giữ cả hai.
"Không gì đâu. Mà mình không có thai, do ăn mấy quả này không cảm thấy vị nên nghi bị mắc covid thôi. Không gì đâu, đừng lo", tôi nựng má Nghi, muốn dùng sự dịu dàng an ủi cô ấy khỏi sự chấn đồng và ngốc nghếch trước đó. Cô gái nhỏ này, tôi quen thì xác định phải chiều.
Thành thật, trước giờ toàn người ta chiều tôi, giờ ngược lại là mình với người ta, trong đầu không tránh khỏi tưởng tượng được vài điều tệ. Tôi cũng không biết mình có làm được, hay đổi tính vì Nghi hay không, chắc là tới đâu hay tới đó vậy.
"Vậy Mi sẽ không vì ai bỏ rơi mình lần nữa đúng không? Mình không cần đợi, Mi sẽ đúng hẹn chứ?", mắt Nghi tràn ngập mong đợi và hy vọng, giống như đó là điều duy nhất cô ấy cần trong đời với tôi.
Tôi cười, không thể đưa ra lời hứa, chỉ có thể đáp cho qua, "Có nhiều thứ không thể mặc định, phải xem thời gian trả lời. Mình còn đang học, việc lấy bằng ra trường, rồi cả công việc đều rất phiền".
Thật xin lỗi Nghi! Nhưng Nghi hay ai cũng vậy, đều không là thứ mình có thể ưu tiên trên hết.
Nghi chẳng biết nghe hiểu hay không, chỉ gật đầu, cười như chấp nhận mọi thứ, ánh mắt lại vương vấn buồn, tựa như đã sớm biết câu trả lời mà vẫn cố hy vọng được thứ muốn nghe và sau đó là tiếp tục chấp nhận.
Tôi ước gì mình có thể thỏa hiệp, nhưng lời dối chưa bao giờ là thứ tốt nhất cho một mối quan hệ tốt đẹp.
"Nói về Nghi đi", tôi cố tình chuyển chủ đề. "Mình chẳng biết gì về Nghi, hay hiểu được Nghi đang nghĩ gì ngoài những cảm xúc chân thành".
Đồng tử Nghi hơi giãn ra, hẳn có điều kinh ngạc, nhưng mặt lại không biểu thị rõ điều đó. Sau, cô ấy lại cười dịu dàng với ánh mắt hạnh phúc, "Cha và mẹ, cả hai đều rất yêu thương mình. Họ chăm sóc mình từ mạng sống, đến cuộc sống, bất chấp cả những điều người khác nói. Mi từng bảo hai người ấy là kẻ kinh tởm, nhưng mình thấy họ rất tốt với mình, nên mình nghĩ họ thật sự yêu mình rất nhiều. Đừng lo nhé!".
Nụ cười của Nghi như nắng mai, lời nói của cô ấy lại tràn ngập sự bất ổn. Tôi lại chê ai đó là "kẻ kinh tởm" ư? Từ này không như phong cách của tôi, song, thứ cần quan tâm là tại sao lời đó được nói ra. Yêu thương và tốt, liệu Nghi đang nói tôi những điều đúng đắn về cha mẹ của cô ấy không?
"Bắt đầu từng câu chuyện nhỏ. Tốt là mua kẹo, chiều hư đứa nhỏ mít ướt như Nghi à? Hahaha!", tôi tỏ ra vui đùa để Nghi có thể thoải mái, dù trong lòng đang vô cùng căng thẳng, linh tính mách bảo có chuyện gì đó.
Với chất giọng nhẹ nhàng, Nghi cười, đáp, "Họ đánh mình".
Tôi chết trân trong nháy mắt. Không phải vì Nghi bị đánh, mà cái cái giọng nói theo kiểu hiển nhiên ấy, nó chính minh cô ấy luôn chấp nhận và đón lấy những thứ tệ hại đó.
"Vì Nghi làm gì đó sai sao?", tôi nghe thấy giọng mình run rẩy. Tệ thật!
"Mình luôn sai, điều đó thường xuyên lắm. Nhưng mà nhờ vậy mà mình mới gặp được Mi, mình rất vui và...".
"Không vui đâu", tôi cắt ngang.
Với ánh nhìn kiên định, tôi nhìn thẳng Nghi, nhấn mạnh lại, "Nó không hề vui".
"Mình... Mi giận mình sao? Mình xin...".
"Đừng xin lỗi. Nghi làm gì có lỗi để xin hay bị đánh. Họ chỉ lạm dụng, cố thỏa mãn những thú vui bất chính của mình thôi đồ ngốc!",
Tôi bật ngồi dậy, giữ lấy vai Nghi, "Nhìn mình này!".
Nghi nhìn thẳng tôi, ánh nhìn lộ rõ sự sợ hãi. Tôi điên máu, muốn quát Nghi một trận, kết quả lại vì ánh mắt của cô ấy mà dừng lại. Thay vào, tôi thở dài, "Mình không muốn nói giận, hay làm Nghi sợ, hoặc khóc. Nhưng làm ơn, yêu thương mình hơn, đừng xem những điều tệ làm hạnh phúc. Họ là cha mẹ, họ có thể là sự kết nối của Chúa trời đưa Nghi đến, cũng không có nghĩa họ luôn đúng. Sao Nghi có thể coi việc người khác làm đau mình là vui chứ, điều đó không phải rất ngốc nghếch sao? Nghi có thể chạy, hoặc nói với ai đó, để họ giúp mình. Sao phải chịu đựng vậy? Điều đó rất tệ!".
Tôi không hay khóc, điều đó ngu ngốc và làm cho bản thân yếu đuối. Nhưng, tôi khóc rồi. Ngu ngốc. Tôi mới là kẻ ngu ngốc đúng không?
"Mi khóc sao? Đừng khóc, mình không muốn...".
"Nghe nè! Mình nói một lần và mãi mãi. Đừng để bản thân tổn thương, được không?".
Nghi nhìn tôi, ánh mắt vẫn hoang mang, sợ hãi và lẩn cả đau lòng.
"Mình thừa nhận bản thân chẳng có quyền gì quyết định đời ai, Nghi có thể không nghe, hoặc làm gì bản thân Nghi thích. Nhưng hãy cho mình nói điều ích kỷ này với Nghi. Làm ơn, vì mình, nếu yêu mình, Nghi hãy bảo vệ bản thân và sống cuộc đời thật hạnh phúc được không? Đừng vì ai làm bản thân đau, nước mắt không vô hạn, nỗi đau cũng vậy. Trái tim của Nghi không đủ khỏe để cứ nhận hết nỗi đau trên đời đâu, ngốc ạ!".
Nói một lời thật ích kỷ, tôi đang cố tỏ ra là gì đây? Nghi sẽ hạnh phúc chứ?
Nghi vẫn nhìn tôi, nhưng không như trước đó, nó dường như là sự lạ lẫm, giống như người trước mặt không phải thứ cô ấy thân quen. Song, tôi đã bỏ qua những dữ kiện, cho rằng hẳn chỉ vì bản thân là người đầu tiên nói điều đó với Nghi, làm cô ấy bắt đầu nghi ngờ về những điều đã từng biết và chấp nhận.
Tôi ngốc và phạm sai lầm.
Tôi dùng cả hai tay giữ lấy mặt Nghi, vuốt ve, "Hãy yêu chính Nghi như yêu mình, được không?".
"Nói dối!", giọng Nghi đột nhiên trở nên dữ tợn.
"Nghi à?", tôi ngỡ ngàng.
"Mi đã kêu mình cứ khóc, Mi sẽ ở đây, bên cạnh và bảo vệ! Mi kêu mình đừng trốn chạy, đó là tình yêu thương, cha và mẹ quan tâm mình! Nhưng giờ Mi lại nói dối, thay đổi mọi thứ! Nói dối, tất cả là nói dối!", Nghi gần như gào thét, xung quanh bắt đầu nổi lên cuồng phong kinh hoàng.
Tôi không hiểu chuyện gì, theo phải xạ, ôm lấy Mi, tránh cho cơn giông bão cuốn lấy cả hai đi và hy vọng cô ấy có thể bình tĩnh lại. Tôi không hiểu bản thân làm sai điều gì, mặc định những cảm xúc bất ngờ đến từ hình tượng cha mẹ mẫu mực của cô ấy bị sụp đổ mà nên.
"Đừng chạm vào tôi!".
Tiếng hét lớn của Nghi khiến tôi choáng trong giây lát, trước khi nhận ra bị một thế lực nào đó đẩy ra sa, đập thẳng người vào một thân cây gần đó và nhanh chóng ngã gục trên nền cỏ đã héo úa. Tôi đau đớn, cố gượng dậy, trong thoáng chốc xung quanh thay đổi, cảnh đẹp trong mơ với những đàn bướm tỏa mà xanh lục biến thành khu rừng khô cằn, cây trụi lá, đá đá lởm chởm, cỏ hoa héo mòn.
Tôi hoảng hốt, sợ hãi, tim đập nhanh kịp liệt, hơi thở dần nên vội vã, cố quay đầu kiếm tìm Nghi. Nhưng, chẳng phải nụ cười dịu dàng, dáng vẻ trung thành, yêu thương hơn tất cả mọi thứ, người con gái ấy nhìn tôi đầy oán hận, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi kinh ngạc, cố nhoài người dậy, lùi lại. Cảm giác choáng váng làm tôi muốn gục, sự ướt, lạnh ở gáy và mùi tanh khiến tôi nhận ra có điều không ổn.
Tôi đưa tay sau gáy thăm dò, tay liền dính lấy một ít chất lỏng đặc theo kết như máu và một dấu vết không ngờ.
Giữ chặt tay để cảm nhận rõ vết tích, tôi nhìn Nghi như hung thần đang từng bước tiến lại, run rẩy, cố nở nụ cường gượng gạo, "Ha... Nghi... Nghi à! Chúng ta trước đó vẫn luôn ở chỗ cái cây đó đúng không?".
Dấu vết ở cổ tôi, nó... nó rõ ràng là dấu răng. Nơi ấy rõ ràng trùng hợp với trong giấc mơ bị Tạ Yến Quyên cắn.
Nghi không trả lời, cứ vậy từng bước tiến dần lại. Tôi giật lùi đến không còn lối thoát. Cảm giác sợ, đau, nhanh chóng kéo tôi vào cơn choáng váng, cảnh vật mờ đi trong mắt.
Đến trước tôi, Nghi ngồi xuống, ánh mắt lần nữa thay đổi, biến thành đau lòng, mắt giàn giụa nước, "Mình đã đợi Mi rất lâu, biết không? Mình thật sự yêu Mi mà...".
'Yêu Mi mà' là ba từ cuối cùng tôi nghe thấy, trước khi hoàn toàn ngất, để bản thân chìm vào bóng tối lơ lửng.
Yêu ư? Tôi không hứng thú với tình yêu toxic!