Chương 6: Câu chuyện đầu tiên: QUAY VỀ (6)
Vào hạ, trời mười hai giờ trưa như đổ lửa, oi bức, hòa cùng tiếng ve râm rang khắp chốn như muốn tra tấn người.
Ở một cây đa cổ thụ lớn cạnh bờ suối, một cô bé tầm bảy tám tuổi nhỏ nhắn, gầy gò nằm gọn trong hốc cây tránh nắng, xem tiếng ve ồn ào hòa cùng tiếng nước chảy như thứ nhạc rock hảo hạng, đánh một giấc ngon lành. Nhưng mắt vừa hạ xuống chưa bao lâu, tiếng khóc vọng đến đã gọi dậy.
"Ai đó?", cô bé chui nửa người ra khỏi hốc cây, mắt nhắm mắt mở nhìn quanh.
Cô bé đã cố trốn thoát khỏi sự nhàm chán đến đây ngủ, vậy mà còn có kẻ đến phiền. Đúng là toàn một lũ phiền phức, nhạt nhẽo và kinh tởm.
Ánh nắng ngoài kia làm cô bé chói mắt, mất một lúc mới nhìn rõ được nguồn gốc của tiếng khóc kia.
Tóc dài đến lưng, thân gầy trơ xương, những vết thương bầm tím, rỉ máu nhuộm đỏ chiếc váy màu lam, dưới ánh nắng đối phương nổi bật đến mức cô bé không thể làm ngơ.
Cô bé cảm thấy giấc ngủ tạm bơ che đi sự nhàm chán của mình sắp được kết thúc.
Với một đứa trẻ thông thường bằng tuổi khi nhìn những vết thương ấy hẳn sẽ sợ, khóc thét, nhưng cô bé lại chọn chuôi ra khỏi hốc cây, tiến đến người bạn nhỏ thân đầy thương tích kia. Cô bé không nói, dùng tay nắm lấy cổ áo từ phía sau, kéo người vào trong bóng râm.
"Vào đây nói chuyện với tôi chút", cô bé tỏ ra ngang ngược, không quan tâm đối phương đã đồng ý chưa đã làm theo ý mình.
Người bị kéo là một cô bé nhỏ, bị người ta cố ý bắt nạt, mạnh bạo lôi kéo, phần chân bị ma sát với mặt đất có cỏ có đá bị xước cũng không kêu lên một tiếng.
Vào trong bóng râm, cô bé thô bạo mới quay lại nhìn rõ nạn nhân của mình. Cô bé kéo mặt đối phương dậy để quan sát kỹ.
Da trắng, mắt to, môi hồng, khuôn mặt búng ra sữa, dễ thương hơn hẳn những người mà cô bé từng gặp. Song, trong những người đã gặp qua đó cũng chưa có ai mang bộ dạng thảm hại, bị đánh đến bê bết máu như người trước mặt. Đã vậy còn gầy trơ cả xương ra.
"Tôi tên Mi, còn bạn?", cô bé bạo dạn giới thiệu tên, tay đưa ra tỏ ý muốn kết bạn. Nhưng thái độ của cô bé lại hiện rõ sự kiêu ngạo, không phải sự thân thiện cần có khi thật lòng muốn kết bạn với ai đó.
Cô bé kia hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng Mi, người còn hơi run run, hẳn do sợ vì hành động vừa rồi của người bạn xa lạ đồng trang lứa, hoặc một vài lý do gì đó khác.
Mi đợi lâu không được hồi đáp, mất kiên nhẫn, dùng tay nắm lấy cằm đối phương thật chặt, mạnh bạo kéo ngẩng dậy, ép buộc nhìn thẳng mình, "Biết phép lịch sự cơ bản không? Tôi giới thiệu rồi, giờ là bạn. Bị ngốc hay bị câm vậy?".
Cô bé kia run rẩy càng thêm kịch liệt, môi mím lại, mở ra mấy lần cũng không nên lời. Song, Mi ở đối diện như mãnh thú hung tàn, ánh mắt sắc như dao, ghim chặt lên người cô bé, tạo thành áp lực lớn đến không cách nào một đứa trẻ mới mấy tuổi có thể chống trả.
"Ngh... Nghi...", cô bé Nghi năm tuổi sợ hãi tột độ.
"Nghi? Gì Nghi?", Mi tỏ ra vẫn chưa hài lòng với câu trả lời.
"Ngọc... Ngọc Nghi".
"Ồ! Tên ta tương tự nhau nhỉ. Nghe dễ thương đó. Hahaha!", Mi bật cười, thái độ so với trước như hai người khác biệt. Cô bé cũng buông tay, không cưỡng ép Nghi phải nhìn theo ý mình một cách vô lý.
Mi sau đó im lặng một lúc lâu, Nghi cũng không mở miệng hó hé, cứ thế không gian bị che lấp bởi tiếng ve và tiếng nước chảy một lúc, trước khi cô bé nhút nhát nhận ra người bạn đáng sợ vừa gặp đang quan sát những vết tích trên người mình tỉ mỉ.
Nghi sợ hãi co người, ngồi gật lùi lại, muốn tránh khỏi tầm nhìn của Mi. Song, Mi lại trực tiếp dùng chân câu eo của Nghi lại, tạo thành xiềng xích trói buộc, chỉ tiến không thể lùi.
Mặc dù vô cùng sợ, muốn chạy, muốn trốn thoát, không muốn ai nhìn thấy vết tích trên người mình theo lời cha mẹ đã căn dặn, nhưng Nghi còn sợ Mi hơn. Cô bé không tìm được cách nào vùng ra, tự giải thoát mình khỏi tình cảnh trói buộc trước mắt.
Mi nhìn được một lúc, tinh nghịch, dùng tay tì nhẹ vào một vết rách trên cổ của Nghi, hỏi, "Bị đánh bởi cha mẹ à?". Song, cô bé không nhìn vào mắt đối phương khi hỏi, một lòng chăm chú nhìn vết thương đỏ ứ máu được tạo ra bởi vật nhọn, một đường kéo xuống mười centi, trong lòng âm thầm nổi lên một chút thích thú quái đản.
Bị Mi đoán đúng, Nghi không đáp, cố chấp ngậm miệng, không hé một lời. Cô bé cố tỏ ra là đứa trẻ ngoan, vâng lời, chấp nhận những vết thương, nỗi đau như tình yêu thương nhận được.
Nghi không đáp, Mi cũng không ép, tự thỏa mãn thú vui của mình, đè mạnh tay vào cho máu chảy ra từ vết thương nhiều hơn, mặc kệ điều đó làm đối phương đau.
Mãi cho đến khi Nghi không chịu nổi cảm giác đau, nước mắt rơi chã lã, Mi mới chịu rút tay, cười, dùng tay ôm mặt của đối phương dỗ dành, "Nghi trông thê thảm, như chú chó bị bắt nạt chỉ biết cúi đầu này dễ thương tuyệt. Này! Muốn làm bạn không?".
"B... bạn?", Nghi run rẩy khi nhận được lời kết bạn. Song, từng bị những đứa trẻ khác xa lánh, bắt nạt, sợ hãi làm cô bé sợ, lo lắng người trước mặt cũng sẽ như vậy.
Mi thật đáng sợ, giống như quái vật, tàn nhẫn, mạnh bạo, không khác gì với cha mẹ của Nghi. Nếu cả hai làm bạn, có lẽ nào cũng vì đối phương thật lòng yêu thương cô bé, đúng không? Nhưng không, cha mẹ của cô bé không muốn điều đó.
Nhìn thấy sự do dự trong mắt Nghi, Mi cười, tỏ ra dịu dàng, "Sao vậy? Có điều gì không ổn về việc làm bạn với mình à? Nào! Đừng tỏ ra khó tính, mình ở trường học luôn đứng đầu, giấy khen có đủ, mọi người điều ao ước được chơi cùng, nên Nghi đừng cố làm ngoại lệ. Nó khiến mình buồn đó".
Lời Mi nói không hề ba hoa. Mặc dù có vẻ ngoài hơi gầy do vấn đề thể chất, nhưng trong mọi thứ cô bé điều hoàn hảo, tuyệt vời đến mức ai ai cũng dễ dàng bị thu hút. Đương nhiên, kèm theo những tình cảm ấy là thực tế bọn họ chưa từng nhìn thấy một Mi có thể mạnh báo kéo áo người bị thương trên đất, hay dùng tay đè vào vết thương hở cho chảy máu ra làm niềm vui cho mình. Mà hình tượng của cô bé cũng rất tốt, hôm nay kết bạn không thành cũng không sợ bị đối phương đi kể chuyện không hay.
Nghi đương nhiên cũng muốn làm bạn, nhưng... Cô bé vẫn không thể chống lại những điều được dạy.
Chờ thêm một lúc, thấy Nghi không cho được câu trả lời, Mi bắt đầu chơi trò tâm lý, "Nhìn mình này!". Cô bé cố điều chỉnh cho mắt hai bên giao nhau, thuận tiện để quan sát và tạo ra ám thị tạm thời.
Tính cách vốn yếu đuối, lại trước một quái vật ngầm như Mi, Nghi ngoài làm theo không còn cách nào. Song, trái tim trong lồng ngực lại không ngừng nhảy nhót vì sợ hãi, dù đối tượng trước mặt là một cô bé xinh đẹp, mang theo sức hút khó tả.
"Chúng ta thật sự không thể làm bạn sao?".
Ánh mắt Nghi dao động, Mi xác định đối phương không thật sự muốn từ chối.
"Nhưng có gì đó không ổn à? Do mình? Nghi? Hay... cha mẹ của Nghi?".
Đồng tử của Nghi dao động, biểu thị rõ cảm xúc thay đổi. Hay nói cách khác, Mi đã thành công biết được vấn đề là ở phụ huynh.
"Trời ạ! Mình đâu phải họ Montague, sao lại không thể chơi với nhau. Nghi không có cố ý bịa lý do đấy chứ?", Mi vuốt ve cằm của Nghi nhằm làm cho đối phương thư giãn và mất cảnh giác với mình.
Mi không thiếu bạn, hiện tại và mãi mãi điều vậy. Song, những vết thương, cùng khuôn mặt đáng yêu, dễ thương, nhưng không kém phần thảm hại, ngu ngốc của Nghi làm cho cô bé thấy cuộc sống này có nhiều gia vị hơn.
Lần đầu được người khác dịu dàng chạm, mặc dù trước đó và hiện tại vẫn còn nhiều sợ hãi với Mi, nhưng Nghi vẫn không thể nào nhảy khỏi chiếc bẫy ngọt được bày sẵn.
Ánh mắt của Nghi thay đổi, Mi cười đắc ý trong lòng, "Nói mình nghe, sao Nghi bị đánh? Phạm sai lầm, hay chỉ là trò tiêu khiển?".
Da thịt mềm mại, trắng trẻo, đôi mắt to tròn, đáng yêu, trong trẻo như trăng, tình cách lại nhút nhát vô dụng, ai lại không thích ức hiếp Nghi. Song, Mi vẫn là nhìn rõ đánh ra đến nông nỗi này thì đúng là rác rưởi.
Mi chỉ không ngờ câu thốt ra từ miệng của Nghi sau đó khiến cho nhân sinh bản thân lần nữa biến đổi.
Nghi lí nhí, "Yêu thương".
Mi cứ nghĩ mình nghe lầm, hoặc bị lừa, nhưng đôi mắt non nớt, ngây thơ không biến động của Nghi đã phủ nhận điều đó. Nhưng cô bé vẫn xác nhận lại, "Yêu thương? Cha mẹ Nghi yêu thương bằng đòn roi?".
Nghi gật gật đầu như chú gà đang mổ thóc, "Mẹ bảo cha và mẹ điều muốn Nghi lớn lên làm đứa trẻ ngoan, không tự ý làm phiền, gây hại, phải đánh mới nhớ, mới tốt. Ai làm cha mẹ cũng vậy, nên mình cũng vậy".
Mặc dù rất đau, nhưng Nghi muốn được yêu thương như mọi người, nên vẫn phải tiếp tục nhận. Có khi là tay, khi là cây gỗ, dây, dao, mảnh chén vỡ... Tất cả đều vì cha mẹ yêu thương, muốn tốt, cô bé không thể chối từ.
"Cảm giác thế nào?", ánh nhìn của Mi lại chạy khắp thân thể của Nghi, ngắm nhìn từng vết tích một. Cô bé rất nhanh đã phát hiện những vết sẹo cũ lẫn cùng vết tích mới.
Mi từng nghe bảo "hổ dữ không ăn thịt con", từng không hiểu nhiều. Song, giờ thì cũng biết đại khái, hẳn do người nói biết hổ so với người còn biết cách yêu thương con cái hơn đây mà.
"Đau. Như vừa rồi khi Mi ấn tay vào ấy, thật sự đau đến mình luôn khóc. Mẹ bảo như vậy là rất tệ, nó khiến cha không thể yêu thương trọn vẹn, nên gần đây mình đang tập không khóc", Nghi nói cùng nụ cười hồn nhiên, lấp lánh như Thiên thần.
Mi lại im lặng, nhìn ngắm Nghi, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
Còn về phần Nghi, cô bé không biết vì sự hồn nhiên, ngốc nghếch đến từ việc luôn bị cha mẹ yêu thương theo cách quái đản và điên rồ mà vô tình rơi vào tình thế còn điên khùng hơn trước đó trăm ngàn lần.
Mi đột ngột hôn lên môi Nghi, một cái chạm nhẹ nhàng, nhưng giữ lâu, rồi rời đi. Cô bé cười khi nhìn thấy đối phương kinh ngạc đến ngây ngốc, "Ha! Trông Nghi ngố quá trời kìa!".
"Cái này...".
"Thích không? Mình học từ cha và mẹ đấy".
"Mềm... Mình cảm thấy ngọt dù không có ăn đường. Mi theo đường lên miệng sao?", Nghi ngốc nghếch trước trò người lớn mà Mi học được.
Mi không chấp nhất do đây là dưới thôn quê, mấy chuyện hôn hít này con nít năm tuổi biết mới lạ, còn như cô bé thì vẫn gọi là "con nít quỷ", cũng không phải thứ tốt lành gì.
"Thích không? Đây là "yêu thương" theo cách khác, không đau và ngọt như đường".
Nghi nhìn Mi, đôi mắt hiện rõ sự bối rối.
Mi đoán hẳn Nghi đang bắt đầu suy nghĩ về cách yêu thương của cha mẹ của cô bé.
Nhân cơ hội, Mi lại tiếp tục dồn ép, "Bọn họ đúng là kinh tởm khi yêu thương theo kiểu điên rồ này. Nó đi ngược lại mọi thứ được dạy, được công nhận và nên làm. Nghi đã chịu những gì vậy? Mình ngạc nhiên khi có người như Nghi tồn tại đấy? Xem nào, những vết thương cũ và mới, vết sẹo còn đỏ chói mắt".
"Kinh... kinh tởm?".
"Nghi không hiểu hai từ đó à? Ồ! Không sao. Hãy cứ như chú chó ngoan, đáng yêu như thế này. Nó là vô giá, Nghi sẽ là độc nhất đấy!".
Nghi không hiểu Mi đang nói gì, mọi thứ ngôn từ thật kỳ lạ. Song, cô bé lại nhìn rõ sự háo hức, vui vẻ trong đôi mắt của đối phương.
Mi dùng những ngón tay mềm mại của mình lướt trên những dấu vết bạo hành trên người Nghi, hôn lên một vài chỗ đang rỉ máu, tim đập mạnh, thích thú đến tột đột. Ánh mắt nhòe đi, vết máu đỏ tươi như biến thành những đóa hồng tuyệt đẹp, vươn nhánh, trổ gai, kết hoa rực rỡ khắp người đối phương.
Bọn chúng xinh đẹp, tuyệt vời đến làm Mi không ngừng run rẩy, muốn nhiều hơn nữa, để rồi nói ra những lời điên rồ nhất, "Này! Muốn mình bảo vệ không? Nếu tiếp tục Nghi sẽ chết, mọi thứ tuyệt vời này sẽ biến mất, nên hãy để mình chở che cho. Thế nào?".
"Bảo vệ? Chở che? Nó là gì?", Nghi chưa từng nghe đến thứ đó.
Mi cười thầm trong lòng, môi hôn lên má, lên mắt và dừng ở tai Nghi, "Dạy Nghi thế nào là yêu thương. "Tình yêu" của cha mẹ Nghi dường như hơi nhiều, mình sẽ giúp họ một tay để mọi thứ đi đúng hướng hơn".
"Mình... Mi yêu thương mình sao?".
"Hahaha! Nghi biết lựa từ để tạo thành câu, đáng yêu như cách mình nghĩ".
"Vậy Mi sẽ yêu...".
"Ừm, sẽ yêu thương và bảo vệ. Nghi là một tác phẩm vô giá mà, sao có thể để họ phá hỏng nhanh vậy chứ. Những dấu vết, bọn chúng đều rất tuyệt vời đấy, Nghi à!", Mi cắn vào vành tay của Nghi.
Nghi đau, nhưng không lên tiếng. Bởi vì sao, đấy là Mi đang yêu thương cô bé mà. Được yêu thương vô cùng tốt, không phải sao!
...
"Câu chuyện rất cảm động, dù tôi thấy khá nhiều yếu tố "Fifty Shades Of Grey", "365 Days"... Cả cha mẹ và con bồ của cô đều điên như nhau. Ừm, và tôi chắc chắn mình là người bình thường. Hay nói cách khác, cô nhầm rồi, thưa quý cô Ngọc Nghi!", tôi mỉm cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể, trong khi tay vẫn cố thoát khỏi dây trói.
Trước đó ngất đi tôi cứ ngỡ tất cả giấc mơ, khi tỉnh lại mọi thứ vẫn tuyệt vời như thường và chẳng bị cô nàng Nghi nào đó làm cho đập đầu chảy máu. Song, mọi thứ không như mơ, lúc tôi tỉnh dậy đã bị trói vào gốc cây bản thân vừa bị đập đầu, sau đó còn nghe kể về chuyện thuở bé của người ta nữa.
Nhưng bạn biết điều tuyệt vời ở đây là gì không? Vâng! Nhờ nghe kể xong mới biết nhầm cả rồi, tôi không có thú vui "kỳ thú", càng không xem người bị bạo hành là tác phẩm nghệ thuật để ngắm. Hay đơn giản, rút gọn lại, tôi và Mi gì đó Nghi quen biết là hai người.
Đệch! Hèn chi tôi nghĩ đến đau đầu cũng không nhớ ra dáng vẻ lúc nhỏ của Nghi, còn cho là mình não tàn, hóa ra là nhầm, mọi thứ điều vốn dĩ sai vị trí, thành ra mới cứ kiểu nói chuyện một chút là khóc than, ngược tâm nhau và kết là bạo hành chảy máu.
Ôi! Không biết cô ta băng bó đầu lại cho tôi chưa nữa. Mất máu nhiều chết được đó.
Trong khi tôi đang lo về chuyện vết thương chảy máu đến chết được, bên kia Nghi có vẻ chẳng vui lắm về chuyện nhận nhầm. Cô ta bổ nhào đến chỗ tôi, ra sức túm chặt lấy vai, ánh mắt ngập tràn ăn năn, nước mắt dâng trào.
"Là mình sai, mình xin lỗi! Mình không nên đẩy Mi mạnh! Mình xin lỗi! Mi đừng giận, mình sai, mình ngu ngốc, mình tệ, đừng bỏ rơi mình! Đừng chối bỏ mình, làm ơn! Mình thật sự biết sai rồi!", Nghi gào khóc, dáng vẻ chân thành nhận lỗi, đôi mắt sợ hãi nhìn tôi. Tựa như tôi là cả thế giới với cô ta, chỉ cần một chút sơ sẩy vụt mất, cả bầu trời đều đổ ầm xuống, bóng đêm vĩnh cửu bao phủ, nuốt lấy mọi thứ, mang theo tình yêu, hy vọng và tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Thật tiếc, tôi không có phúc hưởng, được một người xem mình là cả thế giới như vậy. Và nhấn mạnh lại lần nữa, tôi thích Nghi dễ thương, từng có ý định phát triển, nhưng nếu là toxic thì đây không cần.
"Bình tĩnh và nghe tôi nói", tôi cố tỏ ra trước sau, nhưng cũng biết thừa cô ta chẳng bình tĩnh nổi.
Nghi vẫn có vẻ nghe lời tôi – một đối tượng sai, chấp nhận im lặng và lắng nghe mọi thứ. Song, đôi mắt của cô ta hiện rõ hoảng loạn.
Tôi cảm thấy tội cho Nghi, dù phần nào vẫn bực vì chịu đau và bị trói. Cô ta đáng ra nên hiểu định nghĩa về tình yêu tốt hơn.
"Tôi tên Mi, người kia cũng vậy. Nhưng để ý kỹ một chút, cái gọi là tên tương tự nhau theo như cô kể thì hẳn người đó có cùng tên đệm với cô. Cô ấy có lẽ tên đầy đủ là Ngọc Mi nhỉ?", tôi cố gợi ý cho Nghi. Đương nhiên, nói như vậy cũng có nghĩa tôi đã đoán được đối tượng bị nhầm là ai.
Nghi nhìn tôi, có vẻ do dự, nhưng rồi cũng gật gật đầu.
"Fuck! Tôi đoán đúng và hy vọng mình nhầm, nhưng... Thật sự tôi đúng, cô nhầm".
"Mi...".
"Tôi cũng Mi, nhưng là họ Hồ, tên Miên Mi, không phải Ngọc Mi của cô. Chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi không vẽ cho cô về tình yêu méo mó, không ích kỷ bỏ rơi, hay làm bất cứ chuyện gì để hiện tại bị như vậy cả!", tôi kích động. "Tôi có thể giống người đó vì đấy là lẽ đương nhiên. Cô ta xinh đẹp, tài năng, nhưng cũng chiếm hữu và muốn mọi thứ. Cái tên của tôi cũng vì đó mà ra. Tôi cũng như cô, điều là bị sự ích kỷ đó chi phối và chúng ta không là gì cả!".
Nước mắt Nghi rơi thêm nhiều, cô ấy lắc lắc đầu, môi run rẩy, muốn lên phủ nhận những điều tôi nói, nhưng có điều gì đó đã làm câu chữ nghẹn lại nơi cổ họng. Hẳn cô ấy cũng bắt đầu nhận ra đã nhầm, hoặc vẫn cố tin rằng tôi là người đó và vẫn muốn như thế.
Tôi cũng phần nào đoán được phản ứng này, không khỏi cảm thấy buồn cho Nghi vì chọn nhầm người để trao tâm. Người đó làm gì hiểu tình yêu.
"Đặt tên con theo tên mình, ép nó thành bản sao, áp đặt mọi thứ bản thân muốn. Cô ta làm mọi thứ chỉ vì muốn, không quan tâm cảm xúc, hay nguyện vọng của người khác. Người cô yêu, cô ta không hiểu gì về tình yêu cả. Đừng lầm tôi với cô ta!".
"Làm ơn đừng bỏ mình. Mình cần Mi, làm ơn!", Nghi vẫn muốn níu kéo lại, ánh mắt biểu thị rõ sự cố chấp của người đã rơi xuống vực thẳm. Tay cô ấy nắm chặt lấy cổ áo tôi, mặc những giọt nước mắt lạnh lẽo của mình rơi xuống, thấm vào áo, chạm đến da tôi.
Tôi cười buồn, nói tiếp, "Tôi đáng ra nên nhận ra đó không phải là mình. Cô cố nhắc mọi thứ, muốn tôi như bà ấy, người cô yêu, nhưng tôi không phải. Điều đó thật ngu ngốc, tôi vậy mà cứ hết lần này đến lần khác bị ép thành mẹ mình. Đệch!". Tôi cảm thấy nước mắt mình rơi, lòng dâng lên sự chua chát, bất lực đến vô hạn.
Bắt đầu từ cái tên tương tự, tính cách, cả cái gọi là được mọi người ưu ái, đến cả có thể nhầm lẫn thì còn ai ngoài mẹ tôi. Sẽ thật buồn cười nếu đây là nhầm, nhưng tôi vẫn cá chắc người Nghi cần không phải mình. Cô ta là người tệ, tôi cũng không tốt lành gì, nhưng vẫn là không phải.
Nghi im lặng, cúi đầu, tôi cảm nhận được sự run rẩy từ cô ấy. Lòng an ủi thay sự thật đắng cay đối phương phải nhận, người cô ấy yêu, kẻ tệ bạc có thể là mẹ tôi lại không quay trở lại tìm.
Bản thân tôi giờ nghĩ lại một chút, tính kỹ thì đúng là từ ngày tôi về quê thăm ông bà cũng cha mẹ, đến giờ bà ấy cũng chưa từng hồi hương một lần. Hẳn vì trốn tránh, hoặc không muốn nhìn thấy Nghi, hay có thể một nguyên nhân chẳng tốt mấy nào đó đằng sau mà tôi không cách nào biết. Chỉ có họ, hai nhân vật chính của câu chuyện tình này là hiểu và biết.
Nói thật, tôi thấy hơi buồn vì bản thân rơi vào tình cảnh này. Nó nư một sự kiện nhắc nhở tôi mãi mãi chỉ là cái bóng của mẹ mình, dù bằng cách này hay cách khác cũng không thể thoát khỏi cái khuôn đấy.
"Tôi không ghét mẹ mình được, dù bà ấy tệ. Nhưng cô thì được. Mọi thứ chẳng có gì ngoài những lời nói dối và sự ích kỷ. Tình cảm của chị là sự chân thành, không nên lãng phí. Hãy đi tìm một người hiểu giá trị của tình yêu, biết cô muốn gì và trân trọng cô đi. Đó tốt hơn sự điên rồ mà mẹ tôi mang lại nhiều", tôi cố gắng an ủi Nghi. Lòng tôi nửa chân thành, nửa dụng ý, hy vọng sự điên rồ này sẽ mau chóng chấm dứt.
Một thoáng im lặng, Nghi vẫn có vẻ như không chấp nhận được mọi thứ, cả người không ngừng run rẩy, những giọt nước lạnh lẽo vẫn cứ rơi. Tôi biết hẳn cô ấy đang khóc, đau đớn, khốn khổ vì tình yêu trao nhầm người của mình.
Tôi nên làm gì đây? Bản thân chỉ là đứa trẻ đang học trưởng thành, tôi không hiểu cách nào để giúp người khác có thể xoa dịu nỗi đau, dù cho lòng vô cùng thương tiếc cho những gì đối phương đang trải qua.
Mẹ à! Có người vì mẹ khóc, đau lòng và gục ngã. Mẹ hãy làm gì đó, hoặc cố vờ như mình cố gắng làm gì đó để đáp lại tình cảm chân thành nhận được này đi.
Nhưng hơn ai hết, tôi cũng hiểu mẹ, bà ấy làm gì vì ai đó mà cố gắng. Bà ấy chỉ vì bản thân, làm những chuyện thỏa mãn cái tôi cá nhân, chứ làm gì có chuyện... Nghi đúng là điên rồi mới yêu phải người như bà ấy.
"Bà ấy là con người ích kỷ, nên cứ giữ tôi ở đây đi", tôi đưa ra đề nghị. Bởi tôi hiểu, nếu mọi chuyện đi đúng hướng, tôi sẽ giúp được gì đó cho Nghi, người mà mẹ của tôi đã làm tổn thương.
Ừ thì tôi thừa nhận, một phần muốn giúp còn vì đã có những rung động bé nhỏ với đối phương.
"Làm... làm sao chứ?", giọng Nghi nghẹn đi vì nước mắt. "Sao tôi lại nhầm? Không đúng, người đàn ông đó... Tại sao cô được sinh ra và cướp mất chị ấy khỏi tôi?".
Câu nói của Nghi làm tôi nhói lòng, dù nó cũng thật sự khiến người ta chướng tai, chán ghét.
"Tôi được quyết định bản thân sinh ra hay không ư? Đừng buồn cười, là bà ấy đã phản bội... À không, là bà ấy không thật sự yêu cô và tìm đến người đàn ông khác. Không phải tôi, bà ấy cũng sẽ không bên cạnh cô cả đời", tôi muốn dùng lời cay đắng thức tỉnh Nghi. Song, nói rồi lại cảm thấy mình hình như có phần quá đáng, lời lẽ rõ ràng đem vết thương của đối phương ra cắt sâu, rắc thêm muối, đẩy sự đau đớn lên đến tột cùng.
"Ý tôi là...".
"Đáng lẽ mày không nên được sinh ra!", Nghi gào thét.
Trong một thoáng, tôi thấy Nghi lao đến, gương mặt giận dữ, tràn đầy căm hận, phẫn nộ. Đến khi tôi ý thức kịp, cổ đã bị cô ấy bóp chặt.
Đôi tay mềm mại, mang thêm sự lạnh lẽo thường trực từng khiến tôi rung động, thích thú, chìm mê, giây phút này lại từng chút một bị nó rút sạch sinh mệnh khỏi mình. Nhưng thật kỳ lạ, tôi lại không thấy hận Nghi, thay vào đó là cảm giác tiếc thương, đau lòng vô hạn.
Một cô gái dễ thương, đáng yêu, đẹp như một Thiên thần giáng thế, vì nỗi gì mà đi đến hôm nay? Không phải cha mẹ Nghi, hay mẹ tôi, mà lại tất cả; bao gồm sự ra đời của tôi nên thành.
Nếu hôm nay tôi chết ở đây thì nên coi đây là sự đáng đời, hay gieo nhân nào gặt quả nấy không? Không! Tôi chưa muốn chết. Dù thương tiếc cho Nghi, tôi cũng chưa muốn chết, từ bỏ mọi thứ bản thân có và thế giới vẫn này.
Tôi co chân, dùng hết sức mình đạp mạnh về phía bụng Nghi, phản kháng một cách tuyệt vọng, cố kéo dài thời gian trước khi được cứu. Nói như vậy bởi tôi tin chắc không người nghệ sĩ nào bỏ dở một tác phẩm nghệ thuật của mình, bao gồm cả người mẹ đáng kính.
Nhưng đệch! Tôi đã đạp hết sức, nhưng dường như không hề có chút tổn hại đến Nghi. Cô ấy là thứ gì vậy? Mà không đúng, cô ấy là bạn của mẹ tôi, nghĩa là không thể nào như thiếu nữ mười lăm thế kia. Dù hack tuổi mấy cũng không thể nào như thế. Cô ta thật sự là thứ gì vậy?
Cứu! Cứu tôi với!
Tôi giãy giụa trước cánh cửa địa ngục đang dần mở ra trước mắt mình, mọi thứ đều mờ đi, cổ đau đến mất cảm giác, toàn bộ máu nhưng đang sôi sục cùng vùng vẫy. Song, ngay sau đó tôi lại cảm giác như bàn tay ở cổ mình như đang dần thả lỏng, ánh mắt của Nghi như đã thay đổi đi đôi chút, nhưng bộ não đã bị cái chết làm cho khủng hoảng không còn nhận định rõ và phân tích được cô ấy đang nghĩ gì nữa.
Đúng lúc ấy một âm thanh thân quen bỗng vang lên, "Nghi à!".
Tôi cảm thấy như cổ được giải thoát, không khí lập tức được tràn vào, cơ thể theo phản xạ tự nhiên không ngừng ho, cố hít thở. Một vòng tay ôm lấy tôi, mùi hương quen, cảm giác thân thuộc, người đến là Tạ Yến Quyên.
Mở mắt, tôi nhìn thấy Tạ Yến Quyên lo lắng đầy mặt, hai mắt đỏ hoe trước mình. Tôi cười yếu ớt, sự an lòng trỗi dậy, một cảm giác ấm áp nhanh chóng vây lấy toàn thân.
"Tốt quá... Quyên... không giận nữa", tôi tựa đầu vào vai Tạ Yến Quyên, ngoan ngoãn muốn nghỉ ngơi. Song, một âm thanh chát chúa vang lên đã buộc tôi sựt tỉnh trong giây lát.
"Chát!".
Tôi mở mắt nhìn, hình ảnh mẹ giận giữ hiện lên rõ nét đối diện với Nghi đang quay mặt sang một bên. Căn cứ theo động tác tay cùng ánh mắt bàng hoàng, sợ hãi của Nghi, tôi đoán mẹ mình hẳn đã cho cô ấy một cái tát.
Phải rồi, mẹ tôi chính là như vậy. Luôn luôn vì tác phẩm bị tổn hại mà bất chấp cảm xúc của người khác, ra tay tàn nhẫn.
Tôi thấy môi Nghi mấp máy, dường như cô ấy đang cố gọi tên mẹ tôi. Song, vẫn là như cũ, cô ấy yếu đuối và sợ hãi, một câu cũng chẳng thành.
Còn mẹ tôi, bà ấy đã kịp túm lấy cổ tay Nghi, kéo cô ấy nhìn thẳng bà. Ánh nhìn của bà đầy căm giận, phẫn nộ như thú dữ, gầm thét, "Ngu ngốc! Cô biết mình tổn hại ai không! Con tôi đó!".
Con tôi ư? Ha! Tôi cứ nghĩ bà ấy xem mình như món đồ để sở hữu, một tác phẩm nghệ thuật đang hoàn thành. Hóa ra là con.
Trước khi tôi kịp phân tích mình nên cười vui, mừng vì không phải món đồ của mẹ, thương tiếc cho Nghi rơi vào tình cảnh thảm hại, hay lắng nghe câu chuyện của họ và có thêm những cảm nhận sau cùng, thì đã kịp ngất trên vai Tạ Yến Quyên. Có vẻ sự dao động mạnh liên hồi đã khiến cơ thể tôi đến giới hạn, để rồi chẳng thể trụ vững, tỉnh táo nổi nữa.
Ở một cây đa cổ thụ lớn cạnh bờ suối, một cô bé tầm bảy tám tuổi nhỏ nhắn, gầy gò nằm gọn trong hốc cây tránh nắng, xem tiếng ve ồn ào hòa cùng tiếng nước chảy như thứ nhạc rock hảo hạng, đánh một giấc ngon lành. Nhưng mắt vừa hạ xuống chưa bao lâu, tiếng khóc vọng đến đã gọi dậy.
"Ai đó?", cô bé chui nửa người ra khỏi hốc cây, mắt nhắm mắt mở nhìn quanh.
Cô bé đã cố trốn thoát khỏi sự nhàm chán đến đây ngủ, vậy mà còn có kẻ đến phiền. Đúng là toàn một lũ phiền phức, nhạt nhẽo và kinh tởm.
Ánh nắng ngoài kia làm cô bé chói mắt, mất một lúc mới nhìn rõ được nguồn gốc của tiếng khóc kia.
Tóc dài đến lưng, thân gầy trơ xương, những vết thương bầm tím, rỉ máu nhuộm đỏ chiếc váy màu lam, dưới ánh nắng đối phương nổi bật đến mức cô bé không thể làm ngơ.
Cô bé cảm thấy giấc ngủ tạm bơ che đi sự nhàm chán của mình sắp được kết thúc.
Với một đứa trẻ thông thường bằng tuổi khi nhìn những vết thương ấy hẳn sẽ sợ, khóc thét, nhưng cô bé lại chọn chuôi ra khỏi hốc cây, tiến đến người bạn nhỏ thân đầy thương tích kia. Cô bé không nói, dùng tay nắm lấy cổ áo từ phía sau, kéo người vào trong bóng râm.
"Vào đây nói chuyện với tôi chút", cô bé tỏ ra ngang ngược, không quan tâm đối phương đã đồng ý chưa đã làm theo ý mình.
Người bị kéo là một cô bé nhỏ, bị người ta cố ý bắt nạt, mạnh bạo lôi kéo, phần chân bị ma sát với mặt đất có cỏ có đá bị xước cũng không kêu lên một tiếng.
Vào trong bóng râm, cô bé thô bạo mới quay lại nhìn rõ nạn nhân của mình. Cô bé kéo mặt đối phương dậy để quan sát kỹ.
Da trắng, mắt to, môi hồng, khuôn mặt búng ra sữa, dễ thương hơn hẳn những người mà cô bé từng gặp. Song, trong những người đã gặp qua đó cũng chưa có ai mang bộ dạng thảm hại, bị đánh đến bê bết máu như người trước mặt. Đã vậy còn gầy trơ cả xương ra.
"Tôi tên Mi, còn bạn?", cô bé bạo dạn giới thiệu tên, tay đưa ra tỏ ý muốn kết bạn. Nhưng thái độ của cô bé lại hiện rõ sự kiêu ngạo, không phải sự thân thiện cần có khi thật lòng muốn kết bạn với ai đó.
Cô bé kia hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng Mi, người còn hơi run run, hẳn do sợ vì hành động vừa rồi của người bạn xa lạ đồng trang lứa, hoặc một vài lý do gì đó khác.
Mi đợi lâu không được hồi đáp, mất kiên nhẫn, dùng tay nắm lấy cằm đối phương thật chặt, mạnh bạo kéo ngẩng dậy, ép buộc nhìn thẳng mình, "Biết phép lịch sự cơ bản không? Tôi giới thiệu rồi, giờ là bạn. Bị ngốc hay bị câm vậy?".
Cô bé kia run rẩy càng thêm kịch liệt, môi mím lại, mở ra mấy lần cũng không nên lời. Song, Mi ở đối diện như mãnh thú hung tàn, ánh mắt sắc như dao, ghim chặt lên người cô bé, tạo thành áp lực lớn đến không cách nào một đứa trẻ mới mấy tuổi có thể chống trả.
"Ngh... Nghi...", cô bé Nghi năm tuổi sợ hãi tột độ.
"Nghi? Gì Nghi?", Mi tỏ ra vẫn chưa hài lòng với câu trả lời.
"Ngọc... Ngọc Nghi".
"Ồ! Tên ta tương tự nhau nhỉ. Nghe dễ thương đó. Hahaha!", Mi bật cười, thái độ so với trước như hai người khác biệt. Cô bé cũng buông tay, không cưỡng ép Nghi phải nhìn theo ý mình một cách vô lý.
Mi sau đó im lặng một lúc lâu, Nghi cũng không mở miệng hó hé, cứ thế không gian bị che lấp bởi tiếng ve và tiếng nước chảy một lúc, trước khi cô bé nhút nhát nhận ra người bạn đáng sợ vừa gặp đang quan sát những vết tích trên người mình tỉ mỉ.
Nghi sợ hãi co người, ngồi gật lùi lại, muốn tránh khỏi tầm nhìn của Mi. Song, Mi lại trực tiếp dùng chân câu eo của Nghi lại, tạo thành xiềng xích trói buộc, chỉ tiến không thể lùi.
Mặc dù vô cùng sợ, muốn chạy, muốn trốn thoát, không muốn ai nhìn thấy vết tích trên người mình theo lời cha mẹ đã căn dặn, nhưng Nghi còn sợ Mi hơn. Cô bé không tìm được cách nào vùng ra, tự giải thoát mình khỏi tình cảnh trói buộc trước mắt.
Mi nhìn được một lúc, tinh nghịch, dùng tay tì nhẹ vào một vết rách trên cổ của Nghi, hỏi, "Bị đánh bởi cha mẹ à?". Song, cô bé không nhìn vào mắt đối phương khi hỏi, một lòng chăm chú nhìn vết thương đỏ ứ máu được tạo ra bởi vật nhọn, một đường kéo xuống mười centi, trong lòng âm thầm nổi lên một chút thích thú quái đản.
Bị Mi đoán đúng, Nghi không đáp, cố chấp ngậm miệng, không hé một lời. Cô bé cố tỏ ra là đứa trẻ ngoan, vâng lời, chấp nhận những vết thương, nỗi đau như tình yêu thương nhận được.
Nghi không đáp, Mi cũng không ép, tự thỏa mãn thú vui của mình, đè mạnh tay vào cho máu chảy ra từ vết thương nhiều hơn, mặc kệ điều đó làm đối phương đau.
Mãi cho đến khi Nghi không chịu nổi cảm giác đau, nước mắt rơi chã lã, Mi mới chịu rút tay, cười, dùng tay ôm mặt của đối phương dỗ dành, "Nghi trông thê thảm, như chú chó bị bắt nạt chỉ biết cúi đầu này dễ thương tuyệt. Này! Muốn làm bạn không?".
"B... bạn?", Nghi run rẩy khi nhận được lời kết bạn. Song, từng bị những đứa trẻ khác xa lánh, bắt nạt, sợ hãi làm cô bé sợ, lo lắng người trước mặt cũng sẽ như vậy.
Mi thật đáng sợ, giống như quái vật, tàn nhẫn, mạnh bạo, không khác gì với cha mẹ của Nghi. Nếu cả hai làm bạn, có lẽ nào cũng vì đối phương thật lòng yêu thương cô bé, đúng không? Nhưng không, cha mẹ của cô bé không muốn điều đó.
Nhìn thấy sự do dự trong mắt Nghi, Mi cười, tỏ ra dịu dàng, "Sao vậy? Có điều gì không ổn về việc làm bạn với mình à? Nào! Đừng tỏ ra khó tính, mình ở trường học luôn đứng đầu, giấy khen có đủ, mọi người điều ao ước được chơi cùng, nên Nghi đừng cố làm ngoại lệ. Nó khiến mình buồn đó".
Lời Mi nói không hề ba hoa. Mặc dù có vẻ ngoài hơi gầy do vấn đề thể chất, nhưng trong mọi thứ cô bé điều hoàn hảo, tuyệt vời đến mức ai ai cũng dễ dàng bị thu hút. Đương nhiên, kèm theo những tình cảm ấy là thực tế bọn họ chưa từng nhìn thấy một Mi có thể mạnh báo kéo áo người bị thương trên đất, hay dùng tay đè vào vết thương hở cho chảy máu ra làm niềm vui cho mình. Mà hình tượng của cô bé cũng rất tốt, hôm nay kết bạn không thành cũng không sợ bị đối phương đi kể chuyện không hay.
Nghi đương nhiên cũng muốn làm bạn, nhưng... Cô bé vẫn không thể chống lại những điều được dạy.
Chờ thêm một lúc, thấy Nghi không cho được câu trả lời, Mi bắt đầu chơi trò tâm lý, "Nhìn mình này!". Cô bé cố điều chỉnh cho mắt hai bên giao nhau, thuận tiện để quan sát và tạo ra ám thị tạm thời.
Tính cách vốn yếu đuối, lại trước một quái vật ngầm như Mi, Nghi ngoài làm theo không còn cách nào. Song, trái tim trong lồng ngực lại không ngừng nhảy nhót vì sợ hãi, dù đối tượng trước mặt là một cô bé xinh đẹp, mang theo sức hút khó tả.
"Chúng ta thật sự không thể làm bạn sao?".
Ánh mắt Nghi dao động, Mi xác định đối phương không thật sự muốn từ chối.
"Nhưng có gì đó không ổn à? Do mình? Nghi? Hay... cha mẹ của Nghi?".
Đồng tử của Nghi dao động, biểu thị rõ cảm xúc thay đổi. Hay nói cách khác, Mi đã thành công biết được vấn đề là ở phụ huynh.
"Trời ạ! Mình đâu phải họ Montague, sao lại không thể chơi với nhau. Nghi không có cố ý bịa lý do đấy chứ?", Mi vuốt ve cằm của Nghi nhằm làm cho đối phương thư giãn và mất cảnh giác với mình.
Mi không thiếu bạn, hiện tại và mãi mãi điều vậy. Song, những vết thương, cùng khuôn mặt đáng yêu, dễ thương, nhưng không kém phần thảm hại, ngu ngốc của Nghi làm cho cô bé thấy cuộc sống này có nhiều gia vị hơn.
Lần đầu được người khác dịu dàng chạm, mặc dù trước đó và hiện tại vẫn còn nhiều sợ hãi với Mi, nhưng Nghi vẫn không thể nào nhảy khỏi chiếc bẫy ngọt được bày sẵn.
Ánh mắt của Nghi thay đổi, Mi cười đắc ý trong lòng, "Nói mình nghe, sao Nghi bị đánh? Phạm sai lầm, hay chỉ là trò tiêu khiển?".
Da thịt mềm mại, trắng trẻo, đôi mắt to tròn, đáng yêu, trong trẻo như trăng, tình cách lại nhút nhát vô dụng, ai lại không thích ức hiếp Nghi. Song, Mi vẫn là nhìn rõ đánh ra đến nông nỗi này thì đúng là rác rưởi.
Mi chỉ không ngờ câu thốt ra từ miệng của Nghi sau đó khiến cho nhân sinh bản thân lần nữa biến đổi.
Nghi lí nhí, "Yêu thương".
Mi cứ nghĩ mình nghe lầm, hoặc bị lừa, nhưng đôi mắt non nớt, ngây thơ không biến động của Nghi đã phủ nhận điều đó. Nhưng cô bé vẫn xác nhận lại, "Yêu thương? Cha mẹ Nghi yêu thương bằng đòn roi?".
Nghi gật gật đầu như chú gà đang mổ thóc, "Mẹ bảo cha và mẹ điều muốn Nghi lớn lên làm đứa trẻ ngoan, không tự ý làm phiền, gây hại, phải đánh mới nhớ, mới tốt. Ai làm cha mẹ cũng vậy, nên mình cũng vậy".
Mặc dù rất đau, nhưng Nghi muốn được yêu thương như mọi người, nên vẫn phải tiếp tục nhận. Có khi là tay, khi là cây gỗ, dây, dao, mảnh chén vỡ... Tất cả đều vì cha mẹ yêu thương, muốn tốt, cô bé không thể chối từ.
"Cảm giác thế nào?", ánh nhìn của Mi lại chạy khắp thân thể của Nghi, ngắm nhìn từng vết tích một. Cô bé rất nhanh đã phát hiện những vết sẹo cũ lẫn cùng vết tích mới.
Mi từng nghe bảo "hổ dữ không ăn thịt con", từng không hiểu nhiều. Song, giờ thì cũng biết đại khái, hẳn do người nói biết hổ so với người còn biết cách yêu thương con cái hơn đây mà.
"Đau. Như vừa rồi khi Mi ấn tay vào ấy, thật sự đau đến mình luôn khóc. Mẹ bảo như vậy là rất tệ, nó khiến cha không thể yêu thương trọn vẹn, nên gần đây mình đang tập không khóc", Nghi nói cùng nụ cười hồn nhiên, lấp lánh như Thiên thần.
Mi lại im lặng, nhìn ngắm Nghi, khuôn mặt có chút đăm chiêu.
Còn về phần Nghi, cô bé không biết vì sự hồn nhiên, ngốc nghếch đến từ việc luôn bị cha mẹ yêu thương theo cách quái đản và điên rồ mà vô tình rơi vào tình thế còn điên khùng hơn trước đó trăm ngàn lần.
Mi đột ngột hôn lên môi Nghi, một cái chạm nhẹ nhàng, nhưng giữ lâu, rồi rời đi. Cô bé cười khi nhìn thấy đối phương kinh ngạc đến ngây ngốc, "Ha! Trông Nghi ngố quá trời kìa!".
"Cái này...".
"Thích không? Mình học từ cha và mẹ đấy".
"Mềm... Mình cảm thấy ngọt dù không có ăn đường. Mi theo đường lên miệng sao?", Nghi ngốc nghếch trước trò người lớn mà Mi học được.
Mi không chấp nhất do đây là dưới thôn quê, mấy chuyện hôn hít này con nít năm tuổi biết mới lạ, còn như cô bé thì vẫn gọi là "con nít quỷ", cũng không phải thứ tốt lành gì.
"Thích không? Đây là "yêu thương" theo cách khác, không đau và ngọt như đường".
Nghi nhìn Mi, đôi mắt hiện rõ sự bối rối.
Mi đoán hẳn Nghi đang bắt đầu suy nghĩ về cách yêu thương của cha mẹ của cô bé.
Nhân cơ hội, Mi lại tiếp tục dồn ép, "Bọn họ đúng là kinh tởm khi yêu thương theo kiểu điên rồ này. Nó đi ngược lại mọi thứ được dạy, được công nhận và nên làm. Nghi đã chịu những gì vậy? Mình ngạc nhiên khi có người như Nghi tồn tại đấy? Xem nào, những vết thương cũ và mới, vết sẹo còn đỏ chói mắt".
"Kinh... kinh tởm?".
"Nghi không hiểu hai từ đó à? Ồ! Không sao. Hãy cứ như chú chó ngoan, đáng yêu như thế này. Nó là vô giá, Nghi sẽ là độc nhất đấy!".
Nghi không hiểu Mi đang nói gì, mọi thứ ngôn từ thật kỳ lạ. Song, cô bé lại nhìn rõ sự háo hức, vui vẻ trong đôi mắt của đối phương.
Mi dùng những ngón tay mềm mại của mình lướt trên những dấu vết bạo hành trên người Nghi, hôn lên một vài chỗ đang rỉ máu, tim đập mạnh, thích thú đến tột đột. Ánh mắt nhòe đi, vết máu đỏ tươi như biến thành những đóa hồng tuyệt đẹp, vươn nhánh, trổ gai, kết hoa rực rỡ khắp người đối phương.
Bọn chúng xinh đẹp, tuyệt vời đến làm Mi không ngừng run rẩy, muốn nhiều hơn nữa, để rồi nói ra những lời điên rồ nhất, "Này! Muốn mình bảo vệ không? Nếu tiếp tục Nghi sẽ chết, mọi thứ tuyệt vời này sẽ biến mất, nên hãy để mình chở che cho. Thế nào?".
"Bảo vệ? Chở che? Nó là gì?", Nghi chưa từng nghe đến thứ đó.
Mi cười thầm trong lòng, môi hôn lên má, lên mắt và dừng ở tai Nghi, "Dạy Nghi thế nào là yêu thương. "Tình yêu" của cha mẹ Nghi dường như hơi nhiều, mình sẽ giúp họ một tay để mọi thứ đi đúng hướng hơn".
"Mình... Mi yêu thương mình sao?".
"Hahaha! Nghi biết lựa từ để tạo thành câu, đáng yêu như cách mình nghĩ".
"Vậy Mi sẽ yêu...".
"Ừm, sẽ yêu thương và bảo vệ. Nghi là một tác phẩm vô giá mà, sao có thể để họ phá hỏng nhanh vậy chứ. Những dấu vết, bọn chúng đều rất tuyệt vời đấy, Nghi à!", Mi cắn vào vành tay của Nghi.
Nghi đau, nhưng không lên tiếng. Bởi vì sao, đấy là Mi đang yêu thương cô bé mà. Được yêu thương vô cùng tốt, không phải sao!
...
"Câu chuyện rất cảm động, dù tôi thấy khá nhiều yếu tố "Fifty Shades Of Grey", "365 Days"... Cả cha mẹ và con bồ của cô đều điên như nhau. Ừm, và tôi chắc chắn mình là người bình thường. Hay nói cách khác, cô nhầm rồi, thưa quý cô Ngọc Nghi!", tôi mỉm cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể, trong khi tay vẫn cố thoát khỏi dây trói.
Trước đó ngất đi tôi cứ ngỡ tất cả giấc mơ, khi tỉnh lại mọi thứ vẫn tuyệt vời như thường và chẳng bị cô nàng Nghi nào đó làm cho đập đầu chảy máu. Song, mọi thứ không như mơ, lúc tôi tỉnh dậy đã bị trói vào gốc cây bản thân vừa bị đập đầu, sau đó còn nghe kể về chuyện thuở bé của người ta nữa.
Nhưng bạn biết điều tuyệt vời ở đây là gì không? Vâng! Nhờ nghe kể xong mới biết nhầm cả rồi, tôi không có thú vui "kỳ thú", càng không xem người bị bạo hành là tác phẩm nghệ thuật để ngắm. Hay đơn giản, rút gọn lại, tôi và Mi gì đó Nghi quen biết là hai người.
Đệch! Hèn chi tôi nghĩ đến đau đầu cũng không nhớ ra dáng vẻ lúc nhỏ của Nghi, còn cho là mình não tàn, hóa ra là nhầm, mọi thứ điều vốn dĩ sai vị trí, thành ra mới cứ kiểu nói chuyện một chút là khóc than, ngược tâm nhau và kết là bạo hành chảy máu.
Ôi! Không biết cô ta băng bó đầu lại cho tôi chưa nữa. Mất máu nhiều chết được đó.
Trong khi tôi đang lo về chuyện vết thương chảy máu đến chết được, bên kia Nghi có vẻ chẳng vui lắm về chuyện nhận nhầm. Cô ta bổ nhào đến chỗ tôi, ra sức túm chặt lấy vai, ánh mắt ngập tràn ăn năn, nước mắt dâng trào.
"Là mình sai, mình xin lỗi! Mình không nên đẩy Mi mạnh! Mình xin lỗi! Mi đừng giận, mình sai, mình ngu ngốc, mình tệ, đừng bỏ rơi mình! Đừng chối bỏ mình, làm ơn! Mình thật sự biết sai rồi!", Nghi gào khóc, dáng vẻ chân thành nhận lỗi, đôi mắt sợ hãi nhìn tôi. Tựa như tôi là cả thế giới với cô ta, chỉ cần một chút sơ sẩy vụt mất, cả bầu trời đều đổ ầm xuống, bóng đêm vĩnh cửu bao phủ, nuốt lấy mọi thứ, mang theo tình yêu, hy vọng và tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Thật tiếc, tôi không có phúc hưởng, được một người xem mình là cả thế giới như vậy. Và nhấn mạnh lại lần nữa, tôi thích Nghi dễ thương, từng có ý định phát triển, nhưng nếu là toxic thì đây không cần.
"Bình tĩnh và nghe tôi nói", tôi cố tỏ ra trước sau, nhưng cũng biết thừa cô ta chẳng bình tĩnh nổi.
Nghi vẫn có vẻ nghe lời tôi – một đối tượng sai, chấp nhận im lặng và lắng nghe mọi thứ. Song, đôi mắt của cô ta hiện rõ hoảng loạn.
Tôi cảm thấy tội cho Nghi, dù phần nào vẫn bực vì chịu đau và bị trói. Cô ta đáng ra nên hiểu định nghĩa về tình yêu tốt hơn.
"Tôi tên Mi, người kia cũng vậy. Nhưng để ý kỹ một chút, cái gọi là tên tương tự nhau theo như cô kể thì hẳn người đó có cùng tên đệm với cô. Cô ấy có lẽ tên đầy đủ là Ngọc Mi nhỉ?", tôi cố gợi ý cho Nghi. Đương nhiên, nói như vậy cũng có nghĩa tôi đã đoán được đối tượng bị nhầm là ai.
Nghi nhìn tôi, có vẻ do dự, nhưng rồi cũng gật gật đầu.
"Fuck! Tôi đoán đúng và hy vọng mình nhầm, nhưng... Thật sự tôi đúng, cô nhầm".
"Mi...".
"Tôi cũng Mi, nhưng là họ Hồ, tên Miên Mi, không phải Ngọc Mi của cô. Chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi không vẽ cho cô về tình yêu méo mó, không ích kỷ bỏ rơi, hay làm bất cứ chuyện gì để hiện tại bị như vậy cả!", tôi kích động. "Tôi có thể giống người đó vì đấy là lẽ đương nhiên. Cô ta xinh đẹp, tài năng, nhưng cũng chiếm hữu và muốn mọi thứ. Cái tên của tôi cũng vì đó mà ra. Tôi cũng như cô, điều là bị sự ích kỷ đó chi phối và chúng ta không là gì cả!".
Nước mắt Nghi rơi thêm nhiều, cô ấy lắc lắc đầu, môi run rẩy, muốn lên phủ nhận những điều tôi nói, nhưng có điều gì đó đã làm câu chữ nghẹn lại nơi cổ họng. Hẳn cô ấy cũng bắt đầu nhận ra đã nhầm, hoặc vẫn cố tin rằng tôi là người đó và vẫn muốn như thế.
Tôi cũng phần nào đoán được phản ứng này, không khỏi cảm thấy buồn cho Nghi vì chọn nhầm người để trao tâm. Người đó làm gì hiểu tình yêu.
"Đặt tên con theo tên mình, ép nó thành bản sao, áp đặt mọi thứ bản thân muốn. Cô ta làm mọi thứ chỉ vì muốn, không quan tâm cảm xúc, hay nguyện vọng của người khác. Người cô yêu, cô ta không hiểu gì về tình yêu cả. Đừng lầm tôi với cô ta!".
"Làm ơn đừng bỏ mình. Mình cần Mi, làm ơn!", Nghi vẫn muốn níu kéo lại, ánh mắt biểu thị rõ sự cố chấp của người đã rơi xuống vực thẳm. Tay cô ấy nắm chặt lấy cổ áo tôi, mặc những giọt nước mắt lạnh lẽo của mình rơi xuống, thấm vào áo, chạm đến da tôi.
Tôi cười buồn, nói tiếp, "Tôi đáng ra nên nhận ra đó không phải là mình. Cô cố nhắc mọi thứ, muốn tôi như bà ấy, người cô yêu, nhưng tôi không phải. Điều đó thật ngu ngốc, tôi vậy mà cứ hết lần này đến lần khác bị ép thành mẹ mình. Đệch!". Tôi cảm thấy nước mắt mình rơi, lòng dâng lên sự chua chát, bất lực đến vô hạn.
Bắt đầu từ cái tên tương tự, tính cách, cả cái gọi là được mọi người ưu ái, đến cả có thể nhầm lẫn thì còn ai ngoài mẹ tôi. Sẽ thật buồn cười nếu đây là nhầm, nhưng tôi vẫn cá chắc người Nghi cần không phải mình. Cô ta là người tệ, tôi cũng không tốt lành gì, nhưng vẫn là không phải.
Nghi im lặng, cúi đầu, tôi cảm nhận được sự run rẩy từ cô ấy. Lòng an ủi thay sự thật đắng cay đối phương phải nhận, người cô ấy yêu, kẻ tệ bạc có thể là mẹ tôi lại không quay trở lại tìm.
Bản thân tôi giờ nghĩ lại một chút, tính kỹ thì đúng là từ ngày tôi về quê thăm ông bà cũng cha mẹ, đến giờ bà ấy cũng chưa từng hồi hương một lần. Hẳn vì trốn tránh, hoặc không muốn nhìn thấy Nghi, hay có thể một nguyên nhân chẳng tốt mấy nào đó đằng sau mà tôi không cách nào biết. Chỉ có họ, hai nhân vật chính của câu chuyện tình này là hiểu và biết.
Nói thật, tôi thấy hơi buồn vì bản thân rơi vào tình cảnh này. Nó nư một sự kiện nhắc nhở tôi mãi mãi chỉ là cái bóng của mẹ mình, dù bằng cách này hay cách khác cũng không thể thoát khỏi cái khuôn đấy.
"Tôi không ghét mẹ mình được, dù bà ấy tệ. Nhưng cô thì được. Mọi thứ chẳng có gì ngoài những lời nói dối và sự ích kỷ. Tình cảm của chị là sự chân thành, không nên lãng phí. Hãy đi tìm một người hiểu giá trị của tình yêu, biết cô muốn gì và trân trọng cô đi. Đó tốt hơn sự điên rồ mà mẹ tôi mang lại nhiều", tôi cố gắng an ủi Nghi. Lòng tôi nửa chân thành, nửa dụng ý, hy vọng sự điên rồ này sẽ mau chóng chấm dứt.
Một thoáng im lặng, Nghi vẫn có vẻ như không chấp nhận được mọi thứ, cả người không ngừng run rẩy, những giọt nước lạnh lẽo vẫn cứ rơi. Tôi biết hẳn cô ấy đang khóc, đau đớn, khốn khổ vì tình yêu trao nhầm người của mình.
Tôi nên làm gì đây? Bản thân chỉ là đứa trẻ đang học trưởng thành, tôi không hiểu cách nào để giúp người khác có thể xoa dịu nỗi đau, dù cho lòng vô cùng thương tiếc cho những gì đối phương đang trải qua.
Mẹ à! Có người vì mẹ khóc, đau lòng và gục ngã. Mẹ hãy làm gì đó, hoặc cố vờ như mình cố gắng làm gì đó để đáp lại tình cảm chân thành nhận được này đi.
Nhưng hơn ai hết, tôi cũng hiểu mẹ, bà ấy làm gì vì ai đó mà cố gắng. Bà ấy chỉ vì bản thân, làm những chuyện thỏa mãn cái tôi cá nhân, chứ làm gì có chuyện... Nghi đúng là điên rồi mới yêu phải người như bà ấy.
"Bà ấy là con người ích kỷ, nên cứ giữ tôi ở đây đi", tôi đưa ra đề nghị. Bởi tôi hiểu, nếu mọi chuyện đi đúng hướng, tôi sẽ giúp được gì đó cho Nghi, người mà mẹ của tôi đã làm tổn thương.
Ừ thì tôi thừa nhận, một phần muốn giúp còn vì đã có những rung động bé nhỏ với đối phương.
"Làm... làm sao chứ?", giọng Nghi nghẹn đi vì nước mắt. "Sao tôi lại nhầm? Không đúng, người đàn ông đó... Tại sao cô được sinh ra và cướp mất chị ấy khỏi tôi?".
Câu nói của Nghi làm tôi nhói lòng, dù nó cũng thật sự khiến người ta chướng tai, chán ghét.
"Tôi được quyết định bản thân sinh ra hay không ư? Đừng buồn cười, là bà ấy đã phản bội... À không, là bà ấy không thật sự yêu cô và tìm đến người đàn ông khác. Không phải tôi, bà ấy cũng sẽ không bên cạnh cô cả đời", tôi muốn dùng lời cay đắng thức tỉnh Nghi. Song, nói rồi lại cảm thấy mình hình như có phần quá đáng, lời lẽ rõ ràng đem vết thương của đối phương ra cắt sâu, rắc thêm muối, đẩy sự đau đớn lên đến tột cùng.
"Ý tôi là...".
"Đáng lẽ mày không nên được sinh ra!", Nghi gào thét.
Trong một thoáng, tôi thấy Nghi lao đến, gương mặt giận dữ, tràn đầy căm hận, phẫn nộ. Đến khi tôi ý thức kịp, cổ đã bị cô ấy bóp chặt.
Đôi tay mềm mại, mang thêm sự lạnh lẽo thường trực từng khiến tôi rung động, thích thú, chìm mê, giây phút này lại từng chút một bị nó rút sạch sinh mệnh khỏi mình. Nhưng thật kỳ lạ, tôi lại không thấy hận Nghi, thay vào đó là cảm giác tiếc thương, đau lòng vô hạn.
Một cô gái dễ thương, đáng yêu, đẹp như một Thiên thần giáng thế, vì nỗi gì mà đi đến hôm nay? Không phải cha mẹ Nghi, hay mẹ tôi, mà lại tất cả; bao gồm sự ra đời của tôi nên thành.
Nếu hôm nay tôi chết ở đây thì nên coi đây là sự đáng đời, hay gieo nhân nào gặt quả nấy không? Không! Tôi chưa muốn chết. Dù thương tiếc cho Nghi, tôi cũng chưa muốn chết, từ bỏ mọi thứ bản thân có và thế giới vẫn này.
Tôi co chân, dùng hết sức mình đạp mạnh về phía bụng Nghi, phản kháng một cách tuyệt vọng, cố kéo dài thời gian trước khi được cứu. Nói như vậy bởi tôi tin chắc không người nghệ sĩ nào bỏ dở một tác phẩm nghệ thuật của mình, bao gồm cả người mẹ đáng kính.
Nhưng đệch! Tôi đã đạp hết sức, nhưng dường như không hề có chút tổn hại đến Nghi. Cô ấy là thứ gì vậy? Mà không đúng, cô ấy là bạn của mẹ tôi, nghĩa là không thể nào như thiếu nữ mười lăm thế kia. Dù hack tuổi mấy cũng không thể nào như thế. Cô ta thật sự là thứ gì vậy?
Cứu! Cứu tôi với!
Tôi giãy giụa trước cánh cửa địa ngục đang dần mở ra trước mắt mình, mọi thứ đều mờ đi, cổ đau đến mất cảm giác, toàn bộ máu nhưng đang sôi sục cùng vùng vẫy. Song, ngay sau đó tôi lại cảm giác như bàn tay ở cổ mình như đang dần thả lỏng, ánh mắt của Nghi như đã thay đổi đi đôi chút, nhưng bộ não đã bị cái chết làm cho khủng hoảng không còn nhận định rõ và phân tích được cô ấy đang nghĩ gì nữa.
Đúng lúc ấy một âm thanh thân quen bỗng vang lên, "Nghi à!".
Tôi cảm thấy như cổ được giải thoát, không khí lập tức được tràn vào, cơ thể theo phản xạ tự nhiên không ngừng ho, cố hít thở. Một vòng tay ôm lấy tôi, mùi hương quen, cảm giác thân thuộc, người đến là Tạ Yến Quyên.
Mở mắt, tôi nhìn thấy Tạ Yến Quyên lo lắng đầy mặt, hai mắt đỏ hoe trước mình. Tôi cười yếu ớt, sự an lòng trỗi dậy, một cảm giác ấm áp nhanh chóng vây lấy toàn thân.
"Tốt quá... Quyên... không giận nữa", tôi tựa đầu vào vai Tạ Yến Quyên, ngoan ngoãn muốn nghỉ ngơi. Song, một âm thanh chát chúa vang lên đã buộc tôi sựt tỉnh trong giây lát.
"Chát!".
Tôi mở mắt nhìn, hình ảnh mẹ giận giữ hiện lên rõ nét đối diện với Nghi đang quay mặt sang một bên. Căn cứ theo động tác tay cùng ánh mắt bàng hoàng, sợ hãi của Nghi, tôi đoán mẹ mình hẳn đã cho cô ấy một cái tát.
Phải rồi, mẹ tôi chính là như vậy. Luôn luôn vì tác phẩm bị tổn hại mà bất chấp cảm xúc của người khác, ra tay tàn nhẫn.
Tôi thấy môi Nghi mấp máy, dường như cô ấy đang cố gọi tên mẹ tôi. Song, vẫn là như cũ, cô ấy yếu đuối và sợ hãi, một câu cũng chẳng thành.
Còn mẹ tôi, bà ấy đã kịp túm lấy cổ tay Nghi, kéo cô ấy nhìn thẳng bà. Ánh nhìn của bà đầy căm giận, phẫn nộ như thú dữ, gầm thét, "Ngu ngốc! Cô biết mình tổn hại ai không! Con tôi đó!".
Con tôi ư? Ha! Tôi cứ nghĩ bà ấy xem mình như món đồ để sở hữu, một tác phẩm nghệ thuật đang hoàn thành. Hóa ra là con.
Trước khi tôi kịp phân tích mình nên cười vui, mừng vì không phải món đồ của mẹ, thương tiếc cho Nghi rơi vào tình cảnh thảm hại, hay lắng nghe câu chuyện của họ và có thêm những cảm nhận sau cùng, thì đã kịp ngất trên vai Tạ Yến Quyên. Có vẻ sự dao động mạnh liên hồi đã khiến cơ thể tôi đến giới hạn, để rồi chẳng thể trụ vững, tỉnh táo nổi nữa.