Chương 12
Bốp!
Cổ tay Hà Thuận, đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, ngay sau đó, hắn liền nghênh đón cặp mắt rét lạnh thấu xương của Lục Vân.
“Dám ở trước mặt tôi bắt nạt chị tôi, là anh muốn trải qua mùi vị của địa ngục sao?”
Giọng nói của Lục Vân, cũng lạnh như con ngươi của hắn.
Chinh chiến sa trường năm năm, Lục Vân biết vô số người, chỉ cần đối phương toát ra một tia ác ý, đều trốn không thoát hai mắt của hắn.
Lúc vừa nhìn thấy người tài xế này, từ trong ánh mắt của anh ta Lục Vân đã nhìn ra vấn đề, cho nên mới yêu cầu chị cả chở anh ta một đoạn đường.
Hôm nay xem ra, quả nhiên không đơn giản.
“Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu như vậy!”
Hà Thuận sắc mặt trong nháy mắt âm trầm: “Miễn phí cho ngươi xem kịch còn không thỏa mãn?”
Hắn giật giật cánh tay, nhưng lại kinh hãi phát hiện, ngón tay của Lục Vân, giống như là kìm sắt không gì phá nổi.
Đột ngột.
Răng rắc!
Nương theo một tiếng nứt vỡ, xương cổ tay Hà Thuận trong nháy mắt nát bấy, dao nhỏ cũng rơi xuống theo.
A……
Hà Thuận làm sao có thể nghĩ đến, người chỉ dùng một chút lực, liền đem xương cổ tay của hắn bóp nát.
Kêu thảm một tiếng.
Hà Thuận ném máy ảnh xuống, điên cuồng móc khóa cửa xe, chạy trốn ra ngoài.
Nhưng mà rất nhanh, hai chân của hắn truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó liền quỳ rạp xuống đất.
Hai viên đá hình dạng kì dị, khảm sâu vào phía sau đầu gối hắn.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? A!!!
Hà Thuận gan mật đều nứt, một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có, bao phủ trong lòng, toàn thân đều run rẩy kịch liệt.
Chị của tôi, ngay cả tôi cũng không nỡ bắt nạt, ngươi là cái thá gì?
Lục Vân lạnh lùng tiến lên, đập mạnh vào chỗ bị thương của Hà Thuận.
A……
Lại là một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Hà Thuận trực tiếp đau ngất đi.
Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết!
Vảy ngược của Lục Vân, chính là bảy người chị của hắn, ai dám động vào một cộng tóc gáy của các nàng, nhất định phải chịu sự trừng phạt của Thiên Sáp Vương.
Nếu đây là chiến trường, Hà Thuận đã sớm trở thành tử thi.
Diệp Khuynh Thành cũng xuống xe theo, xuất hiện ở phía sau Lục Vân, thấy hắn bá đạo như thế, đôi mắt đẹp không nhịn được run rẩy.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Diệp Khuynh Thành hỏi.
Cổ tay Hà Thuận, đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, ngay sau đó, hắn liền nghênh đón cặp mắt rét lạnh thấu xương của Lục Vân.
“Dám ở trước mặt tôi bắt nạt chị tôi, là anh muốn trải qua mùi vị của địa ngục sao?”
Giọng nói của Lục Vân, cũng lạnh như con ngươi của hắn.
Chinh chiến sa trường năm năm, Lục Vân biết vô số người, chỉ cần đối phương toát ra một tia ác ý, đều trốn không thoát hai mắt của hắn.
Lúc vừa nhìn thấy người tài xế này, từ trong ánh mắt của anh ta Lục Vân đã nhìn ra vấn đề, cho nên mới yêu cầu chị cả chở anh ta một đoạn đường.
Hôm nay xem ra, quả nhiên không đơn giản.
“Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu như vậy!”
Hà Thuận sắc mặt trong nháy mắt âm trầm: “Miễn phí cho ngươi xem kịch còn không thỏa mãn?”
Hắn giật giật cánh tay, nhưng lại kinh hãi phát hiện, ngón tay của Lục Vân, giống như là kìm sắt không gì phá nổi.
Đột ngột.
Răng rắc!
Nương theo một tiếng nứt vỡ, xương cổ tay Hà Thuận trong nháy mắt nát bấy, dao nhỏ cũng rơi xuống theo.
A……
Hà Thuận làm sao có thể nghĩ đến, người chỉ dùng một chút lực, liền đem xương cổ tay của hắn bóp nát.
Kêu thảm một tiếng.
Hà Thuận ném máy ảnh xuống, điên cuồng móc khóa cửa xe, chạy trốn ra ngoài.
Nhưng mà rất nhanh, hai chân của hắn truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó liền quỳ rạp xuống đất.
Hai viên đá hình dạng kì dị, khảm sâu vào phía sau đầu gối hắn.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? A!!!
Hà Thuận gan mật đều nứt, một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có, bao phủ trong lòng, toàn thân đều run rẩy kịch liệt.
Chị của tôi, ngay cả tôi cũng không nỡ bắt nạt, ngươi là cái thá gì?
Lục Vân lạnh lùng tiến lên, đập mạnh vào chỗ bị thương của Hà Thuận.
A……
Lại là một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Hà Thuận trực tiếp đau ngất đi.
Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết!
Vảy ngược của Lục Vân, chính là bảy người chị của hắn, ai dám động vào một cộng tóc gáy của các nàng, nhất định phải chịu sự trừng phạt của Thiên Sáp Vương.
Nếu đây là chiến trường, Hà Thuận đã sớm trở thành tử thi.
Diệp Khuynh Thành cũng xuống xe theo, xuất hiện ở phía sau Lục Vân, thấy hắn bá đạo như thế, đôi mắt đẹp không nhịn được run rẩy.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Diệp Khuynh Thành hỏi.