Chương 4: Thợ Kim Hoàn
Lúc này, chiếc xe bật đèn xi nhan và rẽ vào một con phố nhỏ. Mưa càng lúc càng nặng hạt và đường phố giờ đã vắng tanh. Khôi nhìn đồng hồ trong xe. Ba giờ sáng. Tôm cho xe đi chậm dần rồi dừng hẳn lại.
"Mình vào đây."
Nam Anh lấy ra hai chiếc mũ lưỡi trai. Cô đội một chiếc và đưa cho Khôi một chiếc. Nam Anh cẩn thận vén mái tóc dài ra sau tai. Từ một góc nghiêng trông Nam Anh rất ngầu nhưng vẫn xinh xắn. Cả hai mở cửa bước xuống xe. Tôm không xuống, cậu nhóc bấm nút trên bảng điều khiển, chiếc xe liền đóng cửa lại và vòng sang một góc khuất. Nam Anh nói:
"Nó ở ngoài cảnh giới."
Dưới màn mưa mù mịt, Khôi thấy cả hai đang đứng trước một khu chợ đầu mối. Xung quanh mọi người đang bốc dỡ hàng hóa tấp nập, tiếng gọi nhau í ới. Mùi ra củ, mùi hoa tươi thơm thơm nồng nồng đặc trưng.
Nam Anh đi vòng qua một nhóm người đang bốc xếp rau củ từ trên chiếc xe tải. Cô kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp hơn, che đi quá nửa gương mặt, quay lại ngoắc Khôi còn đang đứng ngó nghiêng.
"Đi thôi nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Cả hai luồn lách qua những lối đi chật hẹp và lầy lội, nhanh chóng đi sâu vào trong khu chợ. Một vài người bán hàng tò mò nhìn cả hai. Dĩ nhiên, vì trông hai người không hề giống người đi lấy hàng ở chợ đầu mối.
"Sao cậu biết là chiếc chìa khóa sẽ mở được thứ gì ở đây?" Khôi thắc mắc.
Nam Anh cho tay vào trong túi áo, nắm chặt chiếc chìa khóa.
"Cha từng dẫn mình đến đây vài năm trước. Khi đó ông nói mình hãy nhớ thật kỹ nơi này vì trong tương lai hẳn sẽ phải đến."
Nam Anh cắn môi.
"Đêm nay chính là tương lai mà cha muốn nói tới."
Nam Anh chỉ tay về phía trước. Khôi nhìn theo, có một quầy hàng rau củ khá lớn nằm ở phía cuối khu chợ. Nơi tối tăm và ẩm thấp nhất. Nam Anh nói:
"Khu chợ này có một nơi kí gửi đồ vật đặc biệt. Do một người được gọi là" Thợ Kim Hoàn "điều hành. Nếu cậu đã gửi đồ ở đây, điều đó có nghĩa mọi thứ sẽ an toàn cho đến khi cậu cần lấy. Không ai khác có thể lấy được món đồ đó ngoài người sở hữu những chiếc chìa khóa như cái mình đang có. Tuy nhiên, nơi này chỉ phục vụ một số ít khách hàng đặc biệt, những người ngoài việc phải trả rất nhiều tiền phí lưu giữ cho" Thợ Kim Hoàn ", còn phải là người có địa vị và mối quan hệ với ông ta."
"Cậu làm mình thấy tò mò quá. Thợ Kim Hoàn, và nhà kho bí mật của ông ta lại ở chợ rau. Nơi mà bất cứ ai cũng có thể tới."
Khôi khịt mũi, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Nam Anh nhún vai, cô cũng không biết phải trả lời Khôi như nào. Lần đầu được cha dẫn tới nơi đây, cô cũng có cùng ý nghĩ như Khôi bây giờ.
Lúc này cả hai đã tới trước một quầy hàng rau củ lớn. Trước quầy rau xanh xếp la liệt, cải bắp, đậu xanh, bí đỏ. Thôi thì không thiếu một thứ gì. Bên góc phải quầy hàng chỉ có một người đàn ông béo tròn đang nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế dài, chiếc kính đen to che kín gần nửa khuôn mặt của ông ta. Xung quanh chẳng có lấy một người mua hàng hay bốc xếp hàng hóa tấp nập như phần lớn cửa hàng khác trong chợ. Người đàn ông thấy Nam Anh và Khôi đến trước mặt cũng không tỏ vẻ gì cả, vẫn lướt lướt ngón tay trên chiếc điện thoại.
Trong khi Khôi đang nghĩ về việc ông béo đeo kính đen trong đêm thì Nam Anh rút từ trong túi áo ra chiếc chìa khóa, giơ ra trước mặt ông ta. Lúc này, ông ta mới ngẩng lên nhìn cả hai. Một lát, dường như đã đánh giá được hai người trước mặt muốn gì, ông ta mới uể oải giơ tay cầm lấy chiếc chìa khóa, đưa lên ngang mắt. Một tiếng "tít" vang lên rất nhỏ. Khôi nhìn thấy trong tích tắc, hai mắt kính đen của ông ta chớp sáng lên một màn ánh sáng màu xanh lá cây. Ông béo lập tức đứng lên, nở một nụ cười với hai đứa.
"Quý khách được chấp nhận, xin mời đi theo tôi."
Ông ta cất giọng sôi nổi, hoàn toàn mất đi dáng vẻ uể oải trước đó ba mươi giây. Hệt như một phát thanh viên được lên hình trên bản tin quen thuộc. Nhanh nhẹn đi trước tới chiếc rèm cửa cáu bẳn, gạt hẳn sang một bên. Nước mưa từ phần trũng của mái rèm bị ông béo kéo ra, đột ngột chảy xuống ào ào. Ông béo hoảng hốt nhảy ra tránh nhưng vẫn không kịp, bị ướt hết một mảng áo từ vai trở xuống. Ông làu bàu:
"Trời đất ơi, đã bảo nó thay rèm bao nhiêu lần rồi mà không chịu đầu tư. Lại làm mình ướt như chuột rồi, chán quá đi mất."
Rồi ông quay lại, cười giải thích với Nam Anh và Khôi:
"Quý khách thông cảm, cứ mưa là nó lại bị dột như thế đấy. Lần tới nhất định chúng tôi sẽ mua bộ rèm tốt hơn."
Khôi cảm thấy một mối hoang mang không hề nhỏ trong lòng. Cậu thầm nghĩ. "Không biết cha Nam Anh có gửi đồ nhầm chỗ không đây. Chỗ này có gửi rau củ cũng bị thối hỏng chưa biết chừng, làm sao mà gửi đồ quý giá được nhỉ?" Nghĩ vậy nhưng rồi cậu cũng đi theo Nam Anh vào bên trong.
Ba giờ mười phút. Ở một khu vực bên kia thành phố. Mắt Sói ngồi trên chiếc ghế lớn bằng da thật ở giữa phòng. Những gã áo đen đứng ngồi la liệt xung quanh. Mắt Sói luôn im lặng. Nếu không để ý thật kỹ, người ta có thể nhầm gã với một bức tượng trưng bày. Chợt điện thoại của gã rung lên. Một tin nhắn. Gã nhanh chóng mở ra xem. Trên màn hình là hình ảnh chiếc xe Tesla của Nam Anh.
"Bọn chúng đến nơi đó."
Gã vẫy tay, cả nhóm đàn em xung quanh lập tức đứng lên chạy xuống đường. Năm chiếc xe đen trùi trũi nhanh chóng đi tới, cả bọn lên xe rồi lao vào màn đêm.
* * *
Đi hết hàng lang ẩm ướt, Khôi, Nam Anh và ông béo vào tới nhà kho. Đây là một gian phòng chật chội, với từng hàng thùng xốp xếp lộn xộn chồng đè lên nhau. Hai ngọn đèn treo tạm bợ trên xà nhà thòng xuống, cung cấp những nhúm sáng đỏ quạch, yếu ớt. Vừa đủ để nhìn mọi thứ trong kho một cách lờ mờ. Không khí đầy mùi rau củ thiu thối. Nam Anh khẽ nhíu mày, quan sát xung quanh. Tuyệt nhiên không thấy thứ gì trông có vẻ như là đồ quý giá cả, thậm chí, một món đồ trông sạch sẽ cũng không có luôn.
Ông béo hề hề cười, tiếp tục luồn lách qua những dãy thùng. Thỉnh thoảng trên đường đi, ông ta tiện chân đá mấy cái thùng xốp vương vãi dưới đất văng ra. Một vài con chuột từ trong thùng hoảng hốt chạy ra kêu chít chít. Nam Anh thoáng giật mình nhảy ra xa để tránh khiến cho Khôi ngạc nhiên. "Trời đất, bọn chuột không biết chúng vừa hù dọa một người lợi hại đến thế nào."
Đến một cánh cửa gỗ siêu vẹo, cáu bẩn nằm khuất sau một dãy thùng nhựa xập xệ. Khôi còn không chắc cánh cửa có màu nâu hay đen nữa. Ông béo ra hiệu cho hai người dừng lại và nói:
"Quý khách vào trong gặp Thợ Kim Hoàn."
Nói rồi, không đợi cả hai hỏi thêm, ông béo nhanh chóng mất hút sau những thùng hoa quả bốc mùi. Nam Anh và Khôi nhìn nhau ngơ ngác. Nam Anh nói:
"Có lẽ chúng ta sẽ phải gặp một người tên là Thợ Kim Hoàn."
"Cậu cũng không biết về nơi này à?"
"Lần trước cha dẫn mình tới nhưng mình lại không theo vào."
Nam Anh nhún vai. "Mình sợ nhà kho làm bẩn bộ váy của mình. Cậu biết đấy. Khi đó mình mới mười hai tuổi và bây giờ mình khá là hối hận vì không theo ông vào đây."
Khôi bật cười.
"Hẳn rồi. Mình nghĩ chúng ta cứ vào trong đã."
Rồi cậu đẩy cánh cửa gỗ bước vào trong. Phía sau là một hành lang dài âm u. Có một dãy đèn vàng vọt trên trần chiếu ra thứ ánh sáng yếu ớt đủ cho người ta quan sát một cách mù mờ. Cuối hành lang cũng có một cánh cửa nữa. Lần này bằng sắt. Nặng trịch. Khôi định giơ tay đẩy thì cánh cửa đột ngột mở ra. Những chùm tia laser nhấp nháy cùng với âm thanh đặc trưng của quán bar tràn tới hai người như thể đột ngột bị ném vào một sân vận động. Khôi và Nam Anh bất giác nheo mắt lại. Thật bất ngờ, dưới đây là một quán bar náo nhiệt. Rất nhiều người đang quay cuồng theo từng vũ điệu không tên. Đèn nháy và âm thanh bắt tai hỗ trợ nhiệt tình cho tập thể đó được thăng hoa hết mức. Một người đàn ông cao lớn đứng ngay cạnh cửa. Có lẽ anh ta chính là người vừa mở cửa ra. Nhưng Khôi thấy rằng anh ta mới là người ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của hai người. Đơn giản vì cả hai không giống những khách hàng ở đây.
"Chết tiệt."
Anh ta lầu bầu to đến mức Khôi nghe thấy rõ mồn một. Có lẽ ở trong một căn phòng kín ồn ào hết mức khiến cho anh ta không nói nhỏ được.
"Hai người là ai. Sao lại vào được đây?"
Anh ta hỏi như quát, cánh tay ngay lập tức đưa ra sau lưng định lấy thứ gì đó, giơ thẳng vào hai người. Khôi còn chưa kịp phản ứng thì từ đằng sau, Nam Anh lách qua người cậu tiến sát tới người đàn ông. Chẳng biết cô làm như thế nào mà anh ta kêu "A" lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước. Vật trên tay rơi luôn xuống đất. Thì ra là một khẩu súng điện. Nam Anh đưa chiếc chìa khóa tới trước mặt anh ta, nói:
"Chúng tôi muốn gặp Thợ Kim Hoàn."
Người đàn ông nhìn thấy chiếc chìa khóa thì hiểu ra vấn đề. Anh ta nói:
"Theo tôi."
Rồi cúi xuống nhặt lấy cây súng điện và đi vào phía trong. Khôi và Nam Anh vội bước theo. Khôi khẽ nhăn mặt. Âm thanh nơi này quá lớn khiến cho trái tim cậu cũng muốn nhảy múa. Cậu quay sang nhìn Nam Anh, cô hầu như chẳng tỏ vẻ gì cả. Thấy Khôi nhìn mình, Nam Anh nhoẻn miệng cười và nói gì đó nhưng Khôi không thể nào nghe được. Cả hai cứ thế đi theo người đàn ông cao lớn vào tận phía sau sân khấu. Rất nhiều người thấy cả ba nhưng chẳng ai thèm để ý. Có lẽ họ đang mê mải với vũ điệu và rượu mạnh.
Tới một cái cầu thang nhỏ bằng sắt. Người đàn ông cao lớn quay lại nói với Nam Anh:
"Thợ Kim Hoàn ở phòng 1102 trên lầu."
Nam Anh gật đầu cảm ơn và lách qua ông ta đi lên cầu thang. Khôi cũng đi theo cô. Cả hai nhanh chóng tìm thấy phòng 1102 ở ngay dãy phòng đầu tiên. Nam Anh gõ cửa. Một tiếng nói từ bên trong vọng ra:
"Mời vào."
Cả hai đẩy cửa bước vào. Căn phòng khá rộng rãi và thơm mùi tinh dầu. Sàn gỗ và bức tường phía sau được làm hoàn toàn từ kính. Từ đây có thể thấy toàn bộ sân khấu phía dưới. Ánh đèn laser vẫn chớp tắt liên tục nhưng tiếng ồn hầu như không có. Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi rất xinh đẹp, với mái tóc quăn ôm sát gương mặt đang ngồi khoan thai trên bộ sô pha bằng da thật. Người phụ nữ nhìn hai người hồi lâu, sau đó rít một hơi thuốc dài. Điếu thuốc nhỏ xíu.
"Hai em không giống với khách hàng hạng Chìa Vàng. Chị là Thợ Kim Hoàn. Rất vui được phục vụ."
"Còn chị chẳng hề giống Thợ Kim Hoàn. Em không biết có Thợ Kim Hoàn nào xinh đẹp như chị."
Nam Anh tấm tắc. Câu nói của cô làm người phụ nữ hay là Thợ Kim Hoàn cười khúc khích.
"Cô bé này. Đừng làm tôi chết vì hạnh phúc chứ. Nào ngồi xuống đây và nói đi, tôi có thể giúp gì cho em."
Thợ Kim Hoàn chỉ vào hai chiếc ghế bên cạnh. Khôi và Nam Anh ngồi xuống. Nam Anh đặt chiếc chìa khóa lên mặt bàn rồi nói:
"Em muốn lấy đồ kí gửi của chiếc chìa khóa này."
Cô chỉ liếc đôi mắt xinh đẹp của cô tới chiếc chìa khóa chừng một giây. Sau đó, ánh mắt cô rơi vào người Nam Anh và Khôi thêm mười giây, giọng nói trong trẻo lại vang lên:
"Được thôi em gái. Nhưng trước đó, chị sẽ phải xác minh một chút. Em không phiền nếu chị hút thuốc chứ. Mỗi khi làm việc này, chị muốn đầu óc mình sẽ thật mông lung."
Rồi chẳng đợi Nam Anh đồng ý, Thợ Kim Hoàn lại làm thêm một hơi thuốc thật dài. "Thật ra chị ấy luôn hút thuốc từ lúc mình vào đây." Khôi nghĩ. "Có lẽ lúc nào chị ấy cũng cần mông lung."
Thở một hơi khói dài như thoát ra từ đầu kéo tàu hỏa, người phụ nữ lấy từ trong gầm bàn ra một cái hộp. Chị ta mở ra, bên trong là một cỗ máy kì lạ. Thợ Kim Hoàn nháy mắt tinh nghịch với Khôi:
"Cậu em có thể giúp chị lấy cái bật lửa chứ?"
"Vâng. Rất sẵn lòng."
Khôi nói và lấy đưa cho chị ta chiếc bật lửa nhỏ để gần cậu. Người phụ nữ đón lấy và châm vào một bấc lửa nhỏ dưới cỗ máy. Một luồng sáng nhỏ chạy dài vào trong thân cỗ máy. Nó bắt đầu tỏa khói và rung lên. Người phụ nữ cầm lấy chiếc chìa khóa vàng, đặt vào một cái khay nhỏ, sau đó đẩy cái khay đó vào trong cỗ máy. Nam Anh và Khôi không hỏi gì nữa, chăm chú dõi theo từng hành động của chị ta.
"Máy phân kim. Nó xác định chất liệu của chiếc chìa khóa này là đồng nhất với vật liệu lưu trữ. Một loại mật mã của chị. Nếu đúng, sẽ có vật ký gửi được đưa tới đây. Nếu sai, cả hai thứ sẽ bị phá huỷ và chị sẽ đãi bọn em một chầu martini được chứ?"
Cả Nam Anh và Khôi đều giật thót người. Nếu chiếc chìa khóa là không đúng, cả vật cha Nam Anh kí gửi cũng bị phá huỷ. Đồng nghĩa với việc đầu mối duy nhất sẽ không còn nữa. Nam Anh hoảng hốt:
"Ôi, sao chị không nói sớm?"
Cô không biết nên làm gì tiếp theo. Cỗ máy đang chạy một cách mạnh mẽ. Trời mới biết nó đang làm gì chiếc chìa khóa. Thợ Kim Hoàn phá lên cười:
"Một phút nữa chúng ta sẽ có kết quả. Nhưng em đừng lo, chỉ là chị muốn em vui thôi. Cha của em đã biết em sẽ đến và cho phép chị khởi động cỗ máy. Uhm, thử nghĩ xem. Nếu bất cứ ai muốn phá huỷ đồ vật gửi ở đây, họ chỉ cần làm một chiếc chìa khóa giả. Và.. bùm."
"Cha em?"
Nam Anh thốt lên. "Ông ấy ở đâu?"
"Chị cũng không biết hiện giờ ông ấy ở đâu. Lần cuối cùng ông tới đây là hai năm trước."
Thợ Kim Hoàn thong thả nói, không quên rít thêm một hơi thuốc theo cách điệu nghệ với ngón út cong lên.
Chợt màn hình máy tính ở góc bàn bật sáng. Trên màn hình hiển thị một dãy camera an ninh. Khôi liếc nhìn sang. Một góc máy cho thấy ông béo đeo kính đen ban đầu đang đứng đối mặt với khoảng hai chục gã khác. Có một tên mặc đồ màu trắng kì quặc. Chính là bọn Mắt Sói.
"Bọn chúng đã đuổi tới đây."
Khôi nói với Nam Anh. Cô cũng khẽ gật đầu. Thợ Kim Hoàn vẫn như lúc trước, ánh mắt lướt qua màn hình chưa tới một giây và khúc khích cười:
"Đây không phải lần đầu khách hàng tới mang theo chút rắc rối. Cứ để chị lo. Hai đứa em ở đây nhé. Nếu chiếc chìa khóa là thật, mà có lẽ là vậy. Chừng năm phút nữa sẽ có đồ vật đưa tới qua hệ thống tự động."
Nói rồi, Thợ Kim Hoàn chếnh choáng ngồi dậy, cô lắc lư siêu vẹo đi ra tới cửa thì quay lại nói.
"Nếu muốn rời đi luôn, hai đứa có thể mở cửa phòng bên trái chiếc bàn. Nó dẫn tới phía sau khu chợ. Ở đó có chiếc xe của chị. Thế nhé."
Cô nháy mắt với Nam Anh rồi đóng sầm cửa lại.
Ba mươi giây sau đó, cỗ máy ngừng rung. Một tiếng tít rất nhỏ vang lên. Vách tường bên phải đột nhiên sáng bừng lên. Ra là nguyên một mảng tường bên đó lắp một màn hình cực lớn. Màn hình hiển thị một gian phòng khổng lồ toàn một màu trắng, với những dải đèn led chạy dài trên trần nhìn qua như trong phim viễn tưởng. Khắp nơi là những dãy hộp bằng kim loại xếp san sát như bia mộ. Màn hình zoom vào một hộp phía xa, chiếc hộp đó từ từ mở ra. Một cánh tay robot thò ra khéo léo đưa một vật trong đó lên băng chuyền phía trước. Băng chuyền lập tức chuyển động đưa vật vừa được lấy ra tiến về một máy quét khá lớn, giống như máy quét kiểm tra ở sân bay vậy. Khôi nói:
"Có lẽ đây là vật cha cậu kí gửi."
Nam Anh gật đầu. Cô chăm chú theo dõi hành trình của vật đó. Đột nhiện trên mặt bàn thụt xuống, xuất hiện một ô lớn hình chữ nhật. Một băng chuyền đang chuyển động bên dưới. Hai phút sau, băng chuyền đưa tới một hộp sắt vuông vức lạnh lẽo, kích thước như cục rubik loại nhỏ. Nam Anh cầm lấy cho vào trong túi áo.
"Đây rồi."
Nam Anh nói. Chợt từ trong màn hình bảo vệ vang lên một tiếng súng. Cả hai quay sang nhìn thì thấy ông béo đã bị một gã cao lớn đứng cạnh Mắt Sói bắn hạ. Khôi thấy toát mồ hôi khi chứng kiến vẻ lạnh lùng của gã đó. Cậu thầm nghĩ. "Bọn này dám bắn người ngang nhiên đến thế. Rõ ràng là vật chúng muốn từ Nam Anh rất quan trọng."
Trên màn hình cho thấy ngoài nhóm Mắt Sói, phía ông béo cũng có thêm hơn chục người, nhưng hầu như không ai kịp phản ứng gì trước sự hung hãn của đám kia. Sau đó, họ cũng nhanh chóng bị nhóm Mắt Sói dồn vào một góc. Chợt, cánh cửa bật mở, Thợ Kim Hoàn bước ra. Chị ta dường như đã trở thành một con người khác. Vẻ chuếnh choáng vừa rồi đã bay mất. Thay vào đó là một dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ đến đáng kinh ngạc.
Nam Anh kéo tay Khôi:
"Chúng ta đi thôi. Ra phía sau khu chợ theo lời Thợ Kim Hoàn."
Khôi đồng ý. Cả hai nhanh chóng thoát ra theo cánh cửa được chỉ. Phía sau cánh cửa là một hành lang chật hẹp với dãy đèn nhỏ dài lòng thòng như một dấu hiệu chỉ đường. Đi theo hành lang, chẳng mấy chốc cả hai đã thoát ra phía sau khu chợ. Ở đây đã thấy nhóc Tôm đang đứng đợi sẵn. Thấy hai người bước ra, Tôm nói:
"Không đi xe của chúng ta được nữa. Em đã cho xe tự lái sang nơi khác để đánh lạc hướng."
"Sao em biết chỗ này?"
Khôi hỏi.
"Em quan sát được mọi việc qua camera của chị Nam Anh đang đeo. Anh quên rồi sao."
Tôm nháy mắt, trả lời vẻ thích thú.
Khôi nhìn quanh, cổng sau nhà kho được bố trí khá kín đáo. Phía ngoài được che kín bởi những quầy hàng rau củ rất lớn. Phía bên trái có một chiếc xe tải chở hàng loại năm trăm ki lô gam. Cậu chạy tới nơi, thấy trên xe vẫn còn cắm sẵn chìa khóa. Một tờ giấy được để trên taplo xe ghi lời nhắn. "Quý khách sử dụng chiếc xe này để di chuyển. Thợ Kim Hoàn."
Khôi tặc lưỡi. "Chẳng lẽ khách nào của nhà kho cũng bị truy đuổi hay sao mà chị ấy đã chuẩn bị sẵn cho chúng ta một chiếc xe rồi?"
Khôi trèo lên ghế lái, với tay vặn chìa khóa. Tiếng động cơ nổ rì rì, Nam Anh và Tôm cũng nhanh nhẹn leo lên xe. Khôi điều khiển chiếc xe tải đi vào con đường đất nhỏ ngoằn nghèo. Rẽ qua vài khúc quanh chiếc xe đã đến một ngã ba. Một con đường nhựa hiện ra sau những lùm cây. Khôi nhấn mạnh ga, chiếc xe tải rung lên nhè nhẹ rồi tăng tốc lao nhanh vào con đường. Lúc này, mưa đã ngừng rơi. Đêm lạnh cóng.
Chiếc xe tải nhỏ tất nhiên không tiện nghi như chiếc Tesla, song cũng rất êm ái. Dường như nó đã được can thiệp để có thể vận hành tốt hơn hẳn dáng vẻ bên ngoài.
Khôi hỏi:
"Bây giờ chúng ta đi đâu Nam Anh?"
Trực tiếp chứng kiến cuộc truy đuổi của nhóm Mắt Sói đối với chị em Nam Anh và mình. Khôi hiểu câu chuyện không đơn giản. Bọn sát thủ sẵn sàng nổ súng giết người và tất nhiên chúng cũng sẵn sàng làm tất cả để bắt được Nam Anh. Trong đầu cậu lúc này suy nghĩ muốn đưa Nam Anh và Tôm đến một nơi nào đó an toàn, như đồn cảnh sát chẳng hạn. Nhưng có thể Nam Anh sẽ có lựa chọn khác.
"Chúng ta tới nhà chú Lâm."
Nam Anh nói, cô quăng chiếc điện thoại sang một bên rồi nói với Khôi.
"Mình vừa kiểm tra thẻ tín dụng, nó đã bị khóa. Chúng ta không có tiền để tiếp tục tìm kiếm. Chú Lâm là con nuôi của ông nội mình, chú không thích kinh doanh như truyền thống gia đình mà là một nhà nghiên cứu lịch sử. Chú được thừa hưởng một phần gia sản của ông nội, nên khá thoải mái theo đuổi đam mê khoa học của mình. Chú sẽ giúp được chúng ta lúc này."
"Đúng vậy chị Nam Anh. Chú Lâm không xuất hiện trong gia đình chúng ta từ rất lâu. Có lẽ bọn chúng sẽ không biết được."
Nhóc Tôm reo lên đồng tình.
"Cũng không hẳn đâu nhóc. Chị nghĩ bọn chúng đã chi phối được cả công ty của cha và quan sát chúng ta suốt hai năm nay, thì hẳn đã biết về chú Lâm. Nhưng lúc này, chú ấy là người thân duy nhất của chúng ta."
* * *
Nhóm người của Thợ Kim Hoàn nằm lăn lộn trên sàn đất ẩm ướt. Nhưng cô ta thì không. Cô chăm chú nhìn Mắt Sói bằng ánh mắt như giễu cợt. Phía sau cô là khoảng mười người cao lớn mặc trang phục bảo vệ, lăm lăm những khẩu súng tự động trên tay. Đứng trước hàng rào khổng lồ này, dáng người nhỏ bé của Thợ Kim Hoan càng nổi bật. Ánh mắt sắc sảo của cô ta làm cho cả bọn áo đen cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt không phải loại dễ đàn áp.
"Bọn họ đã rời khỏi đây rồi."
Thợ Kim Hoàn cất tiếng nói.
"Cô cho bọn họ đi từ lúc nào. Và đi đâu?"
Mắt Sói lúc này mới lên tiếng. Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, gọn gàng đến từng từ.
"Mới đây thôi. Xin lỗi tôi cũng không thể biết họ đi đâu. Khách hàng thường không bao giờ cho chúng tôi biết điều gì, ngoài việc chuyển số tiền của họ vào tài khoản của chúng tôi. Và anh biết không, anh đang nói chuyện với một phụ nữ xinh đẹp theo cách không hề lịch thiệp."
Thợ Kim Hoàn vẫn tưng tửng nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Cô ta biết gã sát thủ máu lạnh này là kẻ có thể biến dàn bảo vệ to cao trang bị tận răng của mình thành những bao cát trong một nốt nhạc. Nhưng nguyên tắc làm nghề đã rèn luyện cho cô ta một thần kinh thép. Cô có thể chết nhưng bí mật của khách hàng còn cao hơn cả cái chết.
Mắt Sói biết Thợ Kim Hoàn nói thật. Danh tiếng của cô trong giới không cho phép cô làm trái luật chơi của mình.
"Tôi muốn xem Camera. Điều này không phiền cô chứ?"
"Ồ, điều này là không được, thưa ông. Ông biết đấy, mọi khách hàng đến với chúng tôi trong bí mật, và họ sẽ luôn được ẩn danh trong mọi hoàn cảnh."
Ngừng một vài giây, Thợ Kim Hoàn vuốt lại một cọng tóc vừa rơi xuống trán. "Mình cần phải cho gã này một chút lợi thế. Điều đó sẽ khiến hắn dãn cơ mặt ra và không coi mình là kẻ đối nghịch."
Đây chính là cách cô ta duy trì việc làm ăn thuận lợi nhiều năm nay. Không nhượng bộ nhưng luôn có những ưu đãi khi cần thiết. Thợ Kim Hoàn ngừng vuốt tóc và nói, giọng cô tỉnh bơ như đang gọi phục vụ mang loại rượu yêu thích tới.
"Vì mối quan hệ làm ăn với Thế Tôn, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các anh ngày hôm nay. Các anh có thể rời đi ngay bây giờ và mọi chuyện ở đây sẽ như chưa bao giờ xảy ra. Còn nếu tôi bị gây sức ép, anh biết là sẽ chẳng ai được lợi gì. Phía sau chúng ta đều là những người có thế lực tương đương."
Mắt Sói im lặng. Giây lát, hắn vẫy tay, cả nhóm áo đen nhanh chóng rút lui. Khi gã ra đến xe, một gã khác lại gần, nói nhỏ:
"Đã có được thông tin từ hệ thống camera. Bọn chúng chạy trốn trên chiếc xe tải nhỏ màu xám, đi về phía quốc lộ 26."
"Cho Drone đuổi theo. Không được hành động trước khi có chỉ thị tiếp theo."
Mắt Sói nói. Gã rút điện thoại ra gọi điện thông báo cho Thế Tôn. Mọi việc đang đi đúng kế hoạch.
"Mình vào đây."
Nam Anh lấy ra hai chiếc mũ lưỡi trai. Cô đội một chiếc và đưa cho Khôi một chiếc. Nam Anh cẩn thận vén mái tóc dài ra sau tai. Từ một góc nghiêng trông Nam Anh rất ngầu nhưng vẫn xinh xắn. Cả hai mở cửa bước xuống xe. Tôm không xuống, cậu nhóc bấm nút trên bảng điều khiển, chiếc xe liền đóng cửa lại và vòng sang một góc khuất. Nam Anh nói:
"Nó ở ngoài cảnh giới."
Dưới màn mưa mù mịt, Khôi thấy cả hai đang đứng trước một khu chợ đầu mối. Xung quanh mọi người đang bốc dỡ hàng hóa tấp nập, tiếng gọi nhau í ới. Mùi ra củ, mùi hoa tươi thơm thơm nồng nồng đặc trưng.
Nam Anh đi vòng qua một nhóm người đang bốc xếp rau củ từ trên chiếc xe tải. Cô kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp hơn, che đi quá nửa gương mặt, quay lại ngoắc Khôi còn đang đứng ngó nghiêng.
"Đi thôi nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Cả hai luồn lách qua những lối đi chật hẹp và lầy lội, nhanh chóng đi sâu vào trong khu chợ. Một vài người bán hàng tò mò nhìn cả hai. Dĩ nhiên, vì trông hai người không hề giống người đi lấy hàng ở chợ đầu mối.
"Sao cậu biết là chiếc chìa khóa sẽ mở được thứ gì ở đây?" Khôi thắc mắc.
Nam Anh cho tay vào trong túi áo, nắm chặt chiếc chìa khóa.
"Cha từng dẫn mình đến đây vài năm trước. Khi đó ông nói mình hãy nhớ thật kỹ nơi này vì trong tương lai hẳn sẽ phải đến."
Nam Anh cắn môi.
"Đêm nay chính là tương lai mà cha muốn nói tới."
Nam Anh chỉ tay về phía trước. Khôi nhìn theo, có một quầy hàng rau củ khá lớn nằm ở phía cuối khu chợ. Nơi tối tăm và ẩm thấp nhất. Nam Anh nói:
"Khu chợ này có một nơi kí gửi đồ vật đặc biệt. Do một người được gọi là" Thợ Kim Hoàn "điều hành. Nếu cậu đã gửi đồ ở đây, điều đó có nghĩa mọi thứ sẽ an toàn cho đến khi cậu cần lấy. Không ai khác có thể lấy được món đồ đó ngoài người sở hữu những chiếc chìa khóa như cái mình đang có. Tuy nhiên, nơi này chỉ phục vụ một số ít khách hàng đặc biệt, những người ngoài việc phải trả rất nhiều tiền phí lưu giữ cho" Thợ Kim Hoàn ", còn phải là người có địa vị và mối quan hệ với ông ta."
"Cậu làm mình thấy tò mò quá. Thợ Kim Hoàn, và nhà kho bí mật của ông ta lại ở chợ rau. Nơi mà bất cứ ai cũng có thể tới."
Khôi khịt mũi, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Nam Anh nhún vai, cô cũng không biết phải trả lời Khôi như nào. Lần đầu được cha dẫn tới nơi đây, cô cũng có cùng ý nghĩ như Khôi bây giờ.
Lúc này cả hai đã tới trước một quầy hàng rau củ lớn. Trước quầy rau xanh xếp la liệt, cải bắp, đậu xanh, bí đỏ. Thôi thì không thiếu một thứ gì. Bên góc phải quầy hàng chỉ có một người đàn ông béo tròn đang nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế dài, chiếc kính đen to che kín gần nửa khuôn mặt của ông ta. Xung quanh chẳng có lấy một người mua hàng hay bốc xếp hàng hóa tấp nập như phần lớn cửa hàng khác trong chợ. Người đàn ông thấy Nam Anh và Khôi đến trước mặt cũng không tỏ vẻ gì cả, vẫn lướt lướt ngón tay trên chiếc điện thoại.
Trong khi Khôi đang nghĩ về việc ông béo đeo kính đen trong đêm thì Nam Anh rút từ trong túi áo ra chiếc chìa khóa, giơ ra trước mặt ông ta. Lúc này, ông ta mới ngẩng lên nhìn cả hai. Một lát, dường như đã đánh giá được hai người trước mặt muốn gì, ông ta mới uể oải giơ tay cầm lấy chiếc chìa khóa, đưa lên ngang mắt. Một tiếng "tít" vang lên rất nhỏ. Khôi nhìn thấy trong tích tắc, hai mắt kính đen của ông ta chớp sáng lên một màn ánh sáng màu xanh lá cây. Ông béo lập tức đứng lên, nở một nụ cười với hai đứa.
"Quý khách được chấp nhận, xin mời đi theo tôi."
Ông ta cất giọng sôi nổi, hoàn toàn mất đi dáng vẻ uể oải trước đó ba mươi giây. Hệt như một phát thanh viên được lên hình trên bản tin quen thuộc. Nhanh nhẹn đi trước tới chiếc rèm cửa cáu bẳn, gạt hẳn sang một bên. Nước mưa từ phần trũng của mái rèm bị ông béo kéo ra, đột ngột chảy xuống ào ào. Ông béo hoảng hốt nhảy ra tránh nhưng vẫn không kịp, bị ướt hết một mảng áo từ vai trở xuống. Ông làu bàu:
"Trời đất ơi, đã bảo nó thay rèm bao nhiêu lần rồi mà không chịu đầu tư. Lại làm mình ướt như chuột rồi, chán quá đi mất."
Rồi ông quay lại, cười giải thích với Nam Anh và Khôi:
"Quý khách thông cảm, cứ mưa là nó lại bị dột như thế đấy. Lần tới nhất định chúng tôi sẽ mua bộ rèm tốt hơn."
Khôi cảm thấy một mối hoang mang không hề nhỏ trong lòng. Cậu thầm nghĩ. "Không biết cha Nam Anh có gửi đồ nhầm chỗ không đây. Chỗ này có gửi rau củ cũng bị thối hỏng chưa biết chừng, làm sao mà gửi đồ quý giá được nhỉ?" Nghĩ vậy nhưng rồi cậu cũng đi theo Nam Anh vào bên trong.
Ba giờ mười phút. Ở một khu vực bên kia thành phố. Mắt Sói ngồi trên chiếc ghế lớn bằng da thật ở giữa phòng. Những gã áo đen đứng ngồi la liệt xung quanh. Mắt Sói luôn im lặng. Nếu không để ý thật kỹ, người ta có thể nhầm gã với một bức tượng trưng bày. Chợt điện thoại của gã rung lên. Một tin nhắn. Gã nhanh chóng mở ra xem. Trên màn hình là hình ảnh chiếc xe Tesla của Nam Anh.
"Bọn chúng đến nơi đó."
Gã vẫy tay, cả nhóm đàn em xung quanh lập tức đứng lên chạy xuống đường. Năm chiếc xe đen trùi trũi nhanh chóng đi tới, cả bọn lên xe rồi lao vào màn đêm.
* * *
Đi hết hàng lang ẩm ướt, Khôi, Nam Anh và ông béo vào tới nhà kho. Đây là một gian phòng chật chội, với từng hàng thùng xốp xếp lộn xộn chồng đè lên nhau. Hai ngọn đèn treo tạm bợ trên xà nhà thòng xuống, cung cấp những nhúm sáng đỏ quạch, yếu ớt. Vừa đủ để nhìn mọi thứ trong kho một cách lờ mờ. Không khí đầy mùi rau củ thiu thối. Nam Anh khẽ nhíu mày, quan sát xung quanh. Tuyệt nhiên không thấy thứ gì trông có vẻ như là đồ quý giá cả, thậm chí, một món đồ trông sạch sẽ cũng không có luôn.
Ông béo hề hề cười, tiếp tục luồn lách qua những dãy thùng. Thỉnh thoảng trên đường đi, ông ta tiện chân đá mấy cái thùng xốp vương vãi dưới đất văng ra. Một vài con chuột từ trong thùng hoảng hốt chạy ra kêu chít chít. Nam Anh thoáng giật mình nhảy ra xa để tránh khiến cho Khôi ngạc nhiên. "Trời đất, bọn chuột không biết chúng vừa hù dọa một người lợi hại đến thế nào."
Đến một cánh cửa gỗ siêu vẹo, cáu bẩn nằm khuất sau một dãy thùng nhựa xập xệ. Khôi còn không chắc cánh cửa có màu nâu hay đen nữa. Ông béo ra hiệu cho hai người dừng lại và nói:
"Quý khách vào trong gặp Thợ Kim Hoàn."
Nói rồi, không đợi cả hai hỏi thêm, ông béo nhanh chóng mất hút sau những thùng hoa quả bốc mùi. Nam Anh và Khôi nhìn nhau ngơ ngác. Nam Anh nói:
"Có lẽ chúng ta sẽ phải gặp một người tên là Thợ Kim Hoàn."
"Cậu cũng không biết về nơi này à?"
"Lần trước cha dẫn mình tới nhưng mình lại không theo vào."
Nam Anh nhún vai. "Mình sợ nhà kho làm bẩn bộ váy của mình. Cậu biết đấy. Khi đó mình mới mười hai tuổi và bây giờ mình khá là hối hận vì không theo ông vào đây."
Khôi bật cười.
"Hẳn rồi. Mình nghĩ chúng ta cứ vào trong đã."
Rồi cậu đẩy cánh cửa gỗ bước vào trong. Phía sau là một hành lang dài âm u. Có một dãy đèn vàng vọt trên trần chiếu ra thứ ánh sáng yếu ớt đủ cho người ta quan sát một cách mù mờ. Cuối hành lang cũng có một cánh cửa nữa. Lần này bằng sắt. Nặng trịch. Khôi định giơ tay đẩy thì cánh cửa đột ngột mở ra. Những chùm tia laser nhấp nháy cùng với âm thanh đặc trưng của quán bar tràn tới hai người như thể đột ngột bị ném vào một sân vận động. Khôi và Nam Anh bất giác nheo mắt lại. Thật bất ngờ, dưới đây là một quán bar náo nhiệt. Rất nhiều người đang quay cuồng theo từng vũ điệu không tên. Đèn nháy và âm thanh bắt tai hỗ trợ nhiệt tình cho tập thể đó được thăng hoa hết mức. Một người đàn ông cao lớn đứng ngay cạnh cửa. Có lẽ anh ta chính là người vừa mở cửa ra. Nhưng Khôi thấy rằng anh ta mới là người ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của hai người. Đơn giản vì cả hai không giống những khách hàng ở đây.
"Chết tiệt."
Anh ta lầu bầu to đến mức Khôi nghe thấy rõ mồn một. Có lẽ ở trong một căn phòng kín ồn ào hết mức khiến cho anh ta không nói nhỏ được.
"Hai người là ai. Sao lại vào được đây?"
Anh ta hỏi như quát, cánh tay ngay lập tức đưa ra sau lưng định lấy thứ gì đó, giơ thẳng vào hai người. Khôi còn chưa kịp phản ứng thì từ đằng sau, Nam Anh lách qua người cậu tiến sát tới người đàn ông. Chẳng biết cô làm như thế nào mà anh ta kêu "A" lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước. Vật trên tay rơi luôn xuống đất. Thì ra là một khẩu súng điện. Nam Anh đưa chiếc chìa khóa tới trước mặt anh ta, nói:
"Chúng tôi muốn gặp Thợ Kim Hoàn."
Người đàn ông nhìn thấy chiếc chìa khóa thì hiểu ra vấn đề. Anh ta nói:
"Theo tôi."
Rồi cúi xuống nhặt lấy cây súng điện và đi vào phía trong. Khôi và Nam Anh vội bước theo. Khôi khẽ nhăn mặt. Âm thanh nơi này quá lớn khiến cho trái tim cậu cũng muốn nhảy múa. Cậu quay sang nhìn Nam Anh, cô hầu như chẳng tỏ vẻ gì cả. Thấy Khôi nhìn mình, Nam Anh nhoẻn miệng cười và nói gì đó nhưng Khôi không thể nào nghe được. Cả hai cứ thế đi theo người đàn ông cao lớn vào tận phía sau sân khấu. Rất nhiều người thấy cả ba nhưng chẳng ai thèm để ý. Có lẽ họ đang mê mải với vũ điệu và rượu mạnh.
Tới một cái cầu thang nhỏ bằng sắt. Người đàn ông cao lớn quay lại nói với Nam Anh:
"Thợ Kim Hoàn ở phòng 1102 trên lầu."
Nam Anh gật đầu cảm ơn và lách qua ông ta đi lên cầu thang. Khôi cũng đi theo cô. Cả hai nhanh chóng tìm thấy phòng 1102 ở ngay dãy phòng đầu tiên. Nam Anh gõ cửa. Một tiếng nói từ bên trong vọng ra:
"Mời vào."
Cả hai đẩy cửa bước vào. Căn phòng khá rộng rãi và thơm mùi tinh dầu. Sàn gỗ và bức tường phía sau được làm hoàn toàn từ kính. Từ đây có thể thấy toàn bộ sân khấu phía dưới. Ánh đèn laser vẫn chớp tắt liên tục nhưng tiếng ồn hầu như không có. Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi rất xinh đẹp, với mái tóc quăn ôm sát gương mặt đang ngồi khoan thai trên bộ sô pha bằng da thật. Người phụ nữ nhìn hai người hồi lâu, sau đó rít một hơi thuốc dài. Điếu thuốc nhỏ xíu.
"Hai em không giống với khách hàng hạng Chìa Vàng. Chị là Thợ Kim Hoàn. Rất vui được phục vụ."
"Còn chị chẳng hề giống Thợ Kim Hoàn. Em không biết có Thợ Kim Hoàn nào xinh đẹp như chị."
Nam Anh tấm tắc. Câu nói của cô làm người phụ nữ hay là Thợ Kim Hoàn cười khúc khích.
"Cô bé này. Đừng làm tôi chết vì hạnh phúc chứ. Nào ngồi xuống đây và nói đi, tôi có thể giúp gì cho em."
Thợ Kim Hoàn chỉ vào hai chiếc ghế bên cạnh. Khôi và Nam Anh ngồi xuống. Nam Anh đặt chiếc chìa khóa lên mặt bàn rồi nói:
"Em muốn lấy đồ kí gửi của chiếc chìa khóa này."
Cô chỉ liếc đôi mắt xinh đẹp của cô tới chiếc chìa khóa chừng một giây. Sau đó, ánh mắt cô rơi vào người Nam Anh và Khôi thêm mười giây, giọng nói trong trẻo lại vang lên:
"Được thôi em gái. Nhưng trước đó, chị sẽ phải xác minh một chút. Em không phiền nếu chị hút thuốc chứ. Mỗi khi làm việc này, chị muốn đầu óc mình sẽ thật mông lung."
Rồi chẳng đợi Nam Anh đồng ý, Thợ Kim Hoàn lại làm thêm một hơi thuốc thật dài. "Thật ra chị ấy luôn hút thuốc từ lúc mình vào đây." Khôi nghĩ. "Có lẽ lúc nào chị ấy cũng cần mông lung."
Thở một hơi khói dài như thoát ra từ đầu kéo tàu hỏa, người phụ nữ lấy từ trong gầm bàn ra một cái hộp. Chị ta mở ra, bên trong là một cỗ máy kì lạ. Thợ Kim Hoàn nháy mắt tinh nghịch với Khôi:
"Cậu em có thể giúp chị lấy cái bật lửa chứ?"
"Vâng. Rất sẵn lòng."
Khôi nói và lấy đưa cho chị ta chiếc bật lửa nhỏ để gần cậu. Người phụ nữ đón lấy và châm vào một bấc lửa nhỏ dưới cỗ máy. Một luồng sáng nhỏ chạy dài vào trong thân cỗ máy. Nó bắt đầu tỏa khói và rung lên. Người phụ nữ cầm lấy chiếc chìa khóa vàng, đặt vào một cái khay nhỏ, sau đó đẩy cái khay đó vào trong cỗ máy. Nam Anh và Khôi không hỏi gì nữa, chăm chú dõi theo từng hành động của chị ta.
"Máy phân kim. Nó xác định chất liệu của chiếc chìa khóa này là đồng nhất với vật liệu lưu trữ. Một loại mật mã của chị. Nếu đúng, sẽ có vật ký gửi được đưa tới đây. Nếu sai, cả hai thứ sẽ bị phá huỷ và chị sẽ đãi bọn em một chầu martini được chứ?"
Cả Nam Anh và Khôi đều giật thót người. Nếu chiếc chìa khóa là không đúng, cả vật cha Nam Anh kí gửi cũng bị phá huỷ. Đồng nghĩa với việc đầu mối duy nhất sẽ không còn nữa. Nam Anh hoảng hốt:
"Ôi, sao chị không nói sớm?"
Cô không biết nên làm gì tiếp theo. Cỗ máy đang chạy một cách mạnh mẽ. Trời mới biết nó đang làm gì chiếc chìa khóa. Thợ Kim Hoàn phá lên cười:
"Một phút nữa chúng ta sẽ có kết quả. Nhưng em đừng lo, chỉ là chị muốn em vui thôi. Cha của em đã biết em sẽ đến và cho phép chị khởi động cỗ máy. Uhm, thử nghĩ xem. Nếu bất cứ ai muốn phá huỷ đồ vật gửi ở đây, họ chỉ cần làm một chiếc chìa khóa giả. Và.. bùm."
"Cha em?"
Nam Anh thốt lên. "Ông ấy ở đâu?"
"Chị cũng không biết hiện giờ ông ấy ở đâu. Lần cuối cùng ông tới đây là hai năm trước."
Thợ Kim Hoàn thong thả nói, không quên rít thêm một hơi thuốc theo cách điệu nghệ với ngón út cong lên.
Chợt màn hình máy tính ở góc bàn bật sáng. Trên màn hình hiển thị một dãy camera an ninh. Khôi liếc nhìn sang. Một góc máy cho thấy ông béo đeo kính đen ban đầu đang đứng đối mặt với khoảng hai chục gã khác. Có một tên mặc đồ màu trắng kì quặc. Chính là bọn Mắt Sói.
"Bọn chúng đã đuổi tới đây."
Khôi nói với Nam Anh. Cô cũng khẽ gật đầu. Thợ Kim Hoàn vẫn như lúc trước, ánh mắt lướt qua màn hình chưa tới một giây và khúc khích cười:
"Đây không phải lần đầu khách hàng tới mang theo chút rắc rối. Cứ để chị lo. Hai đứa em ở đây nhé. Nếu chiếc chìa khóa là thật, mà có lẽ là vậy. Chừng năm phút nữa sẽ có đồ vật đưa tới qua hệ thống tự động."
Nói rồi, Thợ Kim Hoàn chếnh choáng ngồi dậy, cô lắc lư siêu vẹo đi ra tới cửa thì quay lại nói.
"Nếu muốn rời đi luôn, hai đứa có thể mở cửa phòng bên trái chiếc bàn. Nó dẫn tới phía sau khu chợ. Ở đó có chiếc xe của chị. Thế nhé."
Cô nháy mắt với Nam Anh rồi đóng sầm cửa lại.
Ba mươi giây sau đó, cỗ máy ngừng rung. Một tiếng tít rất nhỏ vang lên. Vách tường bên phải đột nhiên sáng bừng lên. Ra là nguyên một mảng tường bên đó lắp một màn hình cực lớn. Màn hình hiển thị một gian phòng khổng lồ toàn một màu trắng, với những dải đèn led chạy dài trên trần nhìn qua như trong phim viễn tưởng. Khắp nơi là những dãy hộp bằng kim loại xếp san sát như bia mộ. Màn hình zoom vào một hộp phía xa, chiếc hộp đó từ từ mở ra. Một cánh tay robot thò ra khéo léo đưa một vật trong đó lên băng chuyền phía trước. Băng chuyền lập tức chuyển động đưa vật vừa được lấy ra tiến về một máy quét khá lớn, giống như máy quét kiểm tra ở sân bay vậy. Khôi nói:
"Có lẽ đây là vật cha cậu kí gửi."
Nam Anh gật đầu. Cô chăm chú theo dõi hành trình của vật đó. Đột nhiện trên mặt bàn thụt xuống, xuất hiện một ô lớn hình chữ nhật. Một băng chuyền đang chuyển động bên dưới. Hai phút sau, băng chuyền đưa tới một hộp sắt vuông vức lạnh lẽo, kích thước như cục rubik loại nhỏ. Nam Anh cầm lấy cho vào trong túi áo.
"Đây rồi."
Nam Anh nói. Chợt từ trong màn hình bảo vệ vang lên một tiếng súng. Cả hai quay sang nhìn thì thấy ông béo đã bị một gã cao lớn đứng cạnh Mắt Sói bắn hạ. Khôi thấy toát mồ hôi khi chứng kiến vẻ lạnh lùng của gã đó. Cậu thầm nghĩ. "Bọn này dám bắn người ngang nhiên đến thế. Rõ ràng là vật chúng muốn từ Nam Anh rất quan trọng."
Trên màn hình cho thấy ngoài nhóm Mắt Sói, phía ông béo cũng có thêm hơn chục người, nhưng hầu như không ai kịp phản ứng gì trước sự hung hãn của đám kia. Sau đó, họ cũng nhanh chóng bị nhóm Mắt Sói dồn vào một góc. Chợt, cánh cửa bật mở, Thợ Kim Hoàn bước ra. Chị ta dường như đã trở thành một con người khác. Vẻ chuếnh choáng vừa rồi đã bay mất. Thay vào đó là một dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ đến đáng kinh ngạc.
Nam Anh kéo tay Khôi:
"Chúng ta đi thôi. Ra phía sau khu chợ theo lời Thợ Kim Hoàn."
Khôi đồng ý. Cả hai nhanh chóng thoát ra theo cánh cửa được chỉ. Phía sau cánh cửa là một hành lang chật hẹp với dãy đèn nhỏ dài lòng thòng như một dấu hiệu chỉ đường. Đi theo hành lang, chẳng mấy chốc cả hai đã thoát ra phía sau khu chợ. Ở đây đã thấy nhóc Tôm đang đứng đợi sẵn. Thấy hai người bước ra, Tôm nói:
"Không đi xe của chúng ta được nữa. Em đã cho xe tự lái sang nơi khác để đánh lạc hướng."
"Sao em biết chỗ này?"
Khôi hỏi.
"Em quan sát được mọi việc qua camera của chị Nam Anh đang đeo. Anh quên rồi sao."
Tôm nháy mắt, trả lời vẻ thích thú.
Khôi nhìn quanh, cổng sau nhà kho được bố trí khá kín đáo. Phía ngoài được che kín bởi những quầy hàng rau củ rất lớn. Phía bên trái có một chiếc xe tải chở hàng loại năm trăm ki lô gam. Cậu chạy tới nơi, thấy trên xe vẫn còn cắm sẵn chìa khóa. Một tờ giấy được để trên taplo xe ghi lời nhắn. "Quý khách sử dụng chiếc xe này để di chuyển. Thợ Kim Hoàn."
Khôi tặc lưỡi. "Chẳng lẽ khách nào của nhà kho cũng bị truy đuổi hay sao mà chị ấy đã chuẩn bị sẵn cho chúng ta một chiếc xe rồi?"
Khôi trèo lên ghế lái, với tay vặn chìa khóa. Tiếng động cơ nổ rì rì, Nam Anh và Tôm cũng nhanh nhẹn leo lên xe. Khôi điều khiển chiếc xe tải đi vào con đường đất nhỏ ngoằn nghèo. Rẽ qua vài khúc quanh chiếc xe đã đến một ngã ba. Một con đường nhựa hiện ra sau những lùm cây. Khôi nhấn mạnh ga, chiếc xe tải rung lên nhè nhẹ rồi tăng tốc lao nhanh vào con đường. Lúc này, mưa đã ngừng rơi. Đêm lạnh cóng.
Chiếc xe tải nhỏ tất nhiên không tiện nghi như chiếc Tesla, song cũng rất êm ái. Dường như nó đã được can thiệp để có thể vận hành tốt hơn hẳn dáng vẻ bên ngoài.
Khôi hỏi:
"Bây giờ chúng ta đi đâu Nam Anh?"
Trực tiếp chứng kiến cuộc truy đuổi của nhóm Mắt Sói đối với chị em Nam Anh và mình. Khôi hiểu câu chuyện không đơn giản. Bọn sát thủ sẵn sàng nổ súng giết người và tất nhiên chúng cũng sẵn sàng làm tất cả để bắt được Nam Anh. Trong đầu cậu lúc này suy nghĩ muốn đưa Nam Anh và Tôm đến một nơi nào đó an toàn, như đồn cảnh sát chẳng hạn. Nhưng có thể Nam Anh sẽ có lựa chọn khác.
"Chúng ta tới nhà chú Lâm."
Nam Anh nói, cô quăng chiếc điện thoại sang một bên rồi nói với Khôi.
"Mình vừa kiểm tra thẻ tín dụng, nó đã bị khóa. Chúng ta không có tiền để tiếp tục tìm kiếm. Chú Lâm là con nuôi của ông nội mình, chú không thích kinh doanh như truyền thống gia đình mà là một nhà nghiên cứu lịch sử. Chú được thừa hưởng một phần gia sản của ông nội, nên khá thoải mái theo đuổi đam mê khoa học của mình. Chú sẽ giúp được chúng ta lúc này."
"Đúng vậy chị Nam Anh. Chú Lâm không xuất hiện trong gia đình chúng ta từ rất lâu. Có lẽ bọn chúng sẽ không biết được."
Nhóc Tôm reo lên đồng tình.
"Cũng không hẳn đâu nhóc. Chị nghĩ bọn chúng đã chi phối được cả công ty của cha và quan sát chúng ta suốt hai năm nay, thì hẳn đã biết về chú Lâm. Nhưng lúc này, chú ấy là người thân duy nhất của chúng ta."
* * *
Nhóm người của Thợ Kim Hoàn nằm lăn lộn trên sàn đất ẩm ướt. Nhưng cô ta thì không. Cô chăm chú nhìn Mắt Sói bằng ánh mắt như giễu cợt. Phía sau cô là khoảng mười người cao lớn mặc trang phục bảo vệ, lăm lăm những khẩu súng tự động trên tay. Đứng trước hàng rào khổng lồ này, dáng người nhỏ bé của Thợ Kim Hoan càng nổi bật. Ánh mắt sắc sảo của cô ta làm cho cả bọn áo đen cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt không phải loại dễ đàn áp.
"Bọn họ đã rời khỏi đây rồi."
Thợ Kim Hoàn cất tiếng nói.
"Cô cho bọn họ đi từ lúc nào. Và đi đâu?"
Mắt Sói lúc này mới lên tiếng. Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, gọn gàng đến từng từ.
"Mới đây thôi. Xin lỗi tôi cũng không thể biết họ đi đâu. Khách hàng thường không bao giờ cho chúng tôi biết điều gì, ngoài việc chuyển số tiền của họ vào tài khoản của chúng tôi. Và anh biết không, anh đang nói chuyện với một phụ nữ xinh đẹp theo cách không hề lịch thiệp."
Thợ Kim Hoàn vẫn tưng tửng nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Cô ta biết gã sát thủ máu lạnh này là kẻ có thể biến dàn bảo vệ to cao trang bị tận răng của mình thành những bao cát trong một nốt nhạc. Nhưng nguyên tắc làm nghề đã rèn luyện cho cô ta một thần kinh thép. Cô có thể chết nhưng bí mật của khách hàng còn cao hơn cả cái chết.
Mắt Sói biết Thợ Kim Hoàn nói thật. Danh tiếng của cô trong giới không cho phép cô làm trái luật chơi của mình.
"Tôi muốn xem Camera. Điều này không phiền cô chứ?"
"Ồ, điều này là không được, thưa ông. Ông biết đấy, mọi khách hàng đến với chúng tôi trong bí mật, và họ sẽ luôn được ẩn danh trong mọi hoàn cảnh."
Ngừng một vài giây, Thợ Kim Hoàn vuốt lại một cọng tóc vừa rơi xuống trán. "Mình cần phải cho gã này một chút lợi thế. Điều đó sẽ khiến hắn dãn cơ mặt ra và không coi mình là kẻ đối nghịch."
Đây chính là cách cô ta duy trì việc làm ăn thuận lợi nhiều năm nay. Không nhượng bộ nhưng luôn có những ưu đãi khi cần thiết. Thợ Kim Hoàn ngừng vuốt tóc và nói, giọng cô tỉnh bơ như đang gọi phục vụ mang loại rượu yêu thích tới.
"Vì mối quan hệ làm ăn với Thế Tôn, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các anh ngày hôm nay. Các anh có thể rời đi ngay bây giờ và mọi chuyện ở đây sẽ như chưa bao giờ xảy ra. Còn nếu tôi bị gây sức ép, anh biết là sẽ chẳng ai được lợi gì. Phía sau chúng ta đều là những người có thế lực tương đương."
Mắt Sói im lặng. Giây lát, hắn vẫy tay, cả nhóm áo đen nhanh chóng rút lui. Khi gã ra đến xe, một gã khác lại gần, nói nhỏ:
"Đã có được thông tin từ hệ thống camera. Bọn chúng chạy trốn trên chiếc xe tải nhỏ màu xám, đi về phía quốc lộ 26."
"Cho Drone đuổi theo. Không được hành động trước khi có chỉ thị tiếp theo."
Mắt Sói nói. Gã rút điện thoại ra gọi điện thông báo cho Thế Tôn. Mọi việc đang đi đúng kế hoạch.