Chương 5: Chú Lâm
Không khí đêm lạnh cóng, cơn mưa nhỏ khiến cho cả không gian như được ướp trong một lớp sương tỏa ra từ tủ lạnh và giảm độ quan sát xuống đáng kể. Khôi ngoái đầu nhìn qua gương phụ về phía sau. Con đường vẫn hun hút, vắng tanh.
"Có lẽ ta đã thoát được chúng. Không có ai đuổi theo cả."
Khôi khẽ nhấn chân ga, chiếc xe vút lên, lao nhanh về phía trước. Cả nhóm đều không biết rằng, trên cao khoảng chừng hơn ba mươi mét, có một chấm đỏ đang nhấp nháy. Chiếc Drone đã đuổi kịp xe tải của họ, liên tục ghi hình và truyền tải hành trình về máy tính chủ.
Năm giờ sáng, chiếc xe tải nhỏ chở nhóm Nam Anh và Khôi đã đến gần thị trấn M. Rẽ theo con đường mòn nhỏ ngoằn nghèo, chiếc xe ì ạch bò dần lên đồi. Hai bên đường là rừng thông xanh ngút ngàn. Hừng đông phía biển vừa thức giấc, phủ lên vạt rừng một tấm áo hồng khiến cho những tán lá thêm rực rỡ, xanh mướt như một dải màu mới pha.
Hít một hơi dài luồng không khí trong lành, Nam Anh quay sang Khôi nói:
"Qua tới bên kia đồi là nhà của chú Lâm rồi."
Khôi lúc này cũng được những luồng gió biển tươi mới làm cho tinh thần phấn chấn. Cậu nói:
"Không khí nơi này thật tuyệt. Chắc hẳn chú Lâm là người yêu thiên nhiên nên mới chọn nơi đây sinh sống."
Nam Anh định đánh thức nhóc Tôm dậy, nhưng Khôi nói cứ để cho thằng nhóc ngủ thêm một chút. Dù gì ở tuổi của nó phải trải qua một đêm nhiều biến cố, ngủ được cũng rất tốt. Chiếc xe lúc này đã đi tới cuối con đường mòn. Một cánh cổng lớn bằng sắt sơn màu nâu đậm hiện ra sau một khúc cua. Chiếc cổng rất bề thế, các thanh sắt được uốn cong hình những bông hoa rất đẹp. Bao quanh là một bờ tường bằng đá chạy dài, ôm lấy một căn biệt thự ở trong. Căn biệt thự có thiết kế kiểu Pháp, nằm cạnh một hồ nước lớn trong xanh, khắp nơi đều là những dàn hoa đủ loại rực rỡ, nhưng màu sắc các loại hoa lại rất hợp nhau một cách hài hòa. Khóm đậm, khóm nhạt, nơi xanh nơi hồng đều rất thuận mắt. Chủ nhân nơi đây hẳn là một người khá tinh tế trong việc bài trí nơi ở của mình.
Chiếc xe tải rùng rùng vài cái rồi dừng lại trước cánh cổng sắt. Nam Anh nhanh nhẹn mở cửa nhảy xuống. Cô bấm vào nút chuông. Sau vài hồi chuông nhỏ, một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong loa thoại:
"Ai đó?"
"Cháu là Nam Anh. Nhờ ông báo với chú Lâm là chúng cháu ghé thăm ạ."
Không có tiếng trả lời. Nam Anh nói:
"Đây hẳn là giọng ông Chánh. Ông ấy là quản gia nhà chú Lâm, rất cần mẫn nhưng cũng vô cùng kiệm lời."
Cô vừa nói xong thì có tiếng máy móc kêu rì rì. Cánh cổng sắt tự động mở vào trong. Khôi liền cho xe tải tiến lên, Nam Anh lại nhảy lên ghế ngồi. Nhóc Tôm đã dậy từ hồi nào, đang cầm điện thoại tra cứu thông tin gì đó. Chiếc xe từ từ tiến vào trong sân, vòng qua hồ nước lớn rồi đỗ lại ở sảnh. Cánh cửa gỗ lớn ở đại sảnh mở ra. Một người đàn ông khoảng ngoài sáu mươi tuổi, gương mặt hơi rỗ, bước ra nhìn cả nhóm, vẻ mặt ông khá hòa nhã.
"Nam Anh và Tôm phải không. Vào trong phòng khách đợi ông chủ một chút, tôi vừa báo với ông ấy là mấy cháu tới thăm."
"Chào bác Chánh. Chúng cháu đến khá đường đột ạ. Đây là Khôi, bạn học của cháu."
Nam Anh nói.
"Thật lâu rồi mới gặp mấy đứa nhỉ. Để bác chuẩn bị thứ gì đó ngon lành cho mấy đứa. Mấy đứa vào nhà đi."
Ông Chánh mỉm cười gật đầu với Khôi rồi nói, sau đó ông nhanh nhẹn đi vào trong. Nam Anh, Khôi và Tôm cũng vào theo. Cả nhóm ngồi trên những chiếc ghế xô pha bằng da thật êm ái ở phòng khách, thả lỏng người sau một hành trình dài. Khôi nhìn căn phòng khách rộng như một sảnh thư viện thì không khỏi trầm trồ. Trên tường treo những bức tranh lớn. Một chiếc đèn chùm bằng pha lê lấp lánh chính giữa căn phòng. Khắp nơi đều là cửa sổ khiến cho căn phòng ngập tràn ánh sáng và không khí trong lành. Một cảm giác bình yên, tĩnh tại khác hoàn toàn những chuyện cân não tối qua khiến cho cả nhóm đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này, từ phía cầu thang dẫn lên tầng trên, có một người bước xuống. Mọi người nhỏm dậy ngước nhìn, thấy một người đàn ông dong dỏng cao, dáng người cân đối đang đi xuống. Nam Anh và Tôm đứng hẳn lên, nhoẻn miệng cười chạy lại phía người đàn ông.
"Chú Lâm."
Người đàn ông nở một nụ cười hiền hậu, nắm tay hai đứa cháu. Khôi thấy đó là một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, trẻ trung và lịch lãm trong bộ vest dạ. Gương mặt ông sáng bừng, đôi mắt hấp háy cười sau cặp kính cận không gọng. Cậu lên tiếng chào ông Lâm và ông cũng đáp lại một cách lịch sự. Rồi ông Lâm quay sang Nam Anh và Tôm nói.
"Mấy đứa nhóc này đã lớn quá rồi. Chắc hẳn mấy đứa nhóc quậy phá đã bị cha mắng, phải tới đây với chú đúng không?"
Không khí căn phòng đột nhiên chùng xuống sau câu hỏi của ông Lâm. Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Anh và Tôm, ông Lâm cảm thấy lo lắng. Không đợi mấy đứa trẻ nói gì, ông vội vàng hỏi tiếp.
"Có chuyện gì phải không? Mau nói cho chú nghe nào Nam Anh?"
"Dạ chú."
Nam Anh đáp nhỏ, sau đó cô kéo ông Lâm lại bàn ngồi rồi nhanh chóng kể lại chuyện của cha mấy năm gần đây, và lý do mọi người phải đến nhà ông lúc sáng sớm.
Nghe xong, ông Lâm trầm ngâm hồi lâu, một lát ông nói:
"Cha cháu mất tích đã hai năm sao bây giờ mấy đứa mới nói với chú? Chú nghĩ sự việc không hề đơn giản khi có sự xuất hiện của nhóm sát thủ. Có kẻ nào đó đứng sau sự việc này. Chúng ta cần báo cho cơ quan chức năng."
Nói rồi, ông quay sang ông Chánh đang đứng phía sau, nói:
"Ông Chánh, gọi cho cậu Thành công an cho tôi."
Ông Chánh lúc này đã mang đồ uống nóng và bánh ra cho mọi người, nghe ông Lâm nói vậy thì vội đáp "Vâng" một tiếng, còn đang định đi ra bàn điện thoại để gọi, Nam Anh đã đứng lên giữ ông lại nói:
"Khoan đã, chú Lâm nghe cháu nói đã."
Nam Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ, cỡ bằng bao diêm, khá nhàu rồi đưa cho ông Lâm đọc.
"Tờ giấy này là của cha cháu."
Ông Lâm mở tờ giấy ra xem, bên trong viết vài dòng chữ, nét bút có vẻ rất tháu, cho thấy khi viết, hẳn cha Nam Anh đang rất vội vã. Tờ giấy ghi.
"Gửi con gái.
Cha hy vọng con sớm tìm được mảnh giấy này, chắc hẳn lúc đó con đã trưởng thành hơn bây giờ. Cha phải đi xa một thời gian. Có rất nhiều chuyện trong lúc này cha chưa thể kể cho con. Đừng lo lắng cho cha. Mọi việc đến lúc cần phải xảy ra. Cha để lại lời nhắn cho con tại phòng 302, tầng 3, khu Chung cư S. Cha chắc là con sẽ hiểu. Hãy giữ kín chuyện này. Cầu mong ánh sáng sẽ bảo vệ con."
Ông Lâm đọc xong mảnh giấy, gấp đưa trả lại cho Nam Anh. Ông nói:
"Tuy cha cháu dặn là phải giữ kín nhưng đến giờ đã là hai năm. Hơn nữa sự việc đang có diễn biến nguy hiểm. Theo chú chúng ta hãy báo cảnh sát và để họ làm sáng tỏ việc này sẽ tốt hơn."
"Vâng. Lúc đầu khi ông mất tích, cháu có báo công an. Họ tới điều tra một thời gian nhưng cũng không có kết quả. Cho đến hôm qua cháu tình cờ tìm thấy mảnh giấy, mới lấy được vật này."
Nam Anh lấy từ trong túi đeo ở hông ra chiếc hộp sắt vuông, cô đưa cho ông Lâm. Vẻ mặt của ông Lâm lập tức biến đổi khi nhìn thấy chiếc hộp. Ông cầm đưa lên nhìn ngắm vẻ chăm chú. Đôi tay run rẩy, từng giọt mồ hôi toát ra trên trán ông lấm tấm. Khôi trông thấy biểu hiện của ông Lâm thì thầm nghĩ, một người đàn ông sống cách biệt với thế giới, chỉ dành mọi tâm huyết cho việc nghiên cứu. Vậy mà ông ấy lại vô cùng xúc động khi thấy chiếc hộp vuông của Nam Anh. Có lẽ nào ông ấy biết về nó?
Nam Anh cũng có thắc mắc như thế. Cô hỏi, giọng không giấu nổi vẻ hồi hộp:
"Chú biết chiếc hộp này à? Chú có thể nói cho cháu được không?"
Ông Lâm không trả lời Nam Anh ngay mà từ từ cầm chiếc hộp lên quan sát. Ngón tay ông run run sờ nắn từng góc, từng hoa văn ngang dọc trên chiếc hộp như thể gặp lại người quen cũ. Hồi lâu, ông nói, giọng vô cùng xúc động.
"Chú không chỉ biết chiếc hộp này, mà chú còn là một phần của nó. Để chú kể cho các cháu nghe một câu chuyện."
Nhóc Tôm nghe vậy cũng chạy lại ngồi cạnh Nam Anh. Ông Lâm đặt chiếc hộp xuống bàn, nhấp một ngụm cafe nóng vừa được ông Chánh mang lên, rồi kể.
"Ông nội của cháu, cũng là cha nuôi của chú, vốn là một nhà nghiên cứu và sưu tầm cổ vật rất có danh tiếng. Ông tên là Nam Thắng, những năm 70, người trong giới chơi đồ cổ nhắc tới ông ai cũng vô cùng nể trọng. Bởi ông là một người rất am hiểu cổ vật, lại mua hàng rộng tay. Thường chỉ cần vật có chút lai lịch là ông không bao giờ trả giá. Một ngày nọ, một bạn hàng quen có nhắn ông tới để mua một món đồ cổ, mà theo ông ta là vô cùng độc đáo. Người này, tên là Trần Tập, một người được biết đến với biệt tài săn tìm đồ quý hiếm. Thời đó, việc mua bán và tìm kiếm đồ cổ rất khó khăn. Bởi vậy, những người sưu tầm phần nhiều sẽ mua lại qua những mối quen, thường là đầu mối tập hợp các cổ vật trong dân gian. Gã Trần Tập này, đã bán cho ông Nam Thắng nhiều món đồ, toàn là hàng độc đáo nên ông Nam Thắng rất tín nhiệm gã. Lần này gã nói, món cổ vật gã mới có được, thật sự chưa từng thấy bao giờ. Kể cả người giàu kinh nghiệm như gã, cũng không thể nhìn ra lai lịch. Chỉ nghe người muốn bán nói rằng, đồ vật thuộc về tộc" Người Trời "Alanpa. Nghe thế, lòng ông Nam Thắng rộn rã, máu nóng chảy giật giật, khắp người như có kiến bò. Tộc" Người Trời "Alanpa không thể có thật. Họ chỉ là một truyền thuyết. Từ lâu trong giới chơi cổ vật đã nhận định như thế. Họ luôn ở trong một màn sương mù mang đậm màu sắc thần bí hơn là những người từng hiện diện trong dòng chảy lịch sử. Vậy mà, nếu bây giờ ông được sở hữu một món đồ thật sự của họ, vị trí của ông trong làng khảo cổ chắc chắn sẽ được khẳng định. Thậm chí, tên tuổi của ông sẽ được cả thế giới biết đến. Nghĩ như thế, ông Nam Thắng đã lập tức lên đường đến gặp Trần Tập.
Ông Lâm kể tới đây, thì không dừng được, lại cầm chiếc hộp sắt vuông lên ngắm nhìn. Khôi và Nam Anh thầm nghĩ, chắc hẳn ông đang kể về lai lịch chiếc hộp sắt này. Nhưng quả thực nhìn bề ngoài, không hiểu nó có gì quý giá đến mức như thế. Một lát, ông Lâm nhắm mắt lại, chầm chậm kể tiếp.
" Đến trưa ngày hôm sau, ông Nam Thắng mới tới được chỗ hẹn. Đó là một căn nhà hoang ở tận trong rừng sâu. Vì đã từng mua hàng của Trần Tập khá nhiều lần, nên ông cũng không hề do dự, đẩy cửa bước vào. Trong nhà, có hai người đang ngồi bên chiếc bàn mục nát. Một người là Trần Tập, còn một người khoảng ngoài ba mươi tuổi, nét mặt bồn chồn, đầy lo lắng. Hai người thấy ông Nam Thắng đến thì vui mừng, kéo ông lại ngồi xuống. Trần Tập nói:
"Ông Nam Thắng, đây là Chế Hồng, là người cuối cùng của tộc" Người Trời Alanpa. "
Ông Nam Thắng quay sang nhìn Chế Hồng, mỉm cười chào anh ta, thấy đó là một thanh niên thân hình cường tráng, khỏe mạnh. Tuy vậy trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, lo lắng. Ông Nam Thắng nói:
" Chào anh. Tôi không nghĩ tộc "Người Trời" Alanpa còn hậu nhân. Xin lỗi vì tôi đường đột, nhưng là người theo đuổi những truyền thuyết về tộc Alanpa từ lâu, tôi nghĩ dường như họ đã biến mất trên thế gian từ một nghìn năm qua. "
Chế Hồng không trả lời, cũng không tỏ vẻ phản bác lời ông Nam Thắng. Anh ta từ từ đưa đôi bàn tay đang để dưới gầm bàn lên, đặt một khối hình vuông lên mặt bàn.
Trong lòng ông Nam Thắng rung động mãnh liệt. Linh cảm của một người nhiều năm tìm hiểu và sưu tầm cổ vật cho ông biết đồ vật này rất kì lạ.
Giọng ông Lâm lúc này cũng vô cùng nghẹn ngào. Khôi cảm giác dường như ông Lâm đang thật sự sống trong thời khắc của ông Nam Thắng. Đó có phải là cảm xúc của người đam mê khảo cổ được nhìn thấy cánh cổng tri thức mới. Hay câu chuyện là một nỗi đau mà mỗi khi nhớ lại đã làm trái tim ông tràn ngập bi thương.
Khôi quay sang liếc mắt nhìn Nam Anh, thấy cô cũng đang nhìn mình, gật gật đầu. Vậy là những phán đoán của mình khá chính xác. Chiếc hộp quả thực là vật của tộc" Người Trời "Alanpa thần bí. Nhưng chiếc hộp này dùng để làm gì, và nó liên quan gì tới việc cha của Nam Anh mất tích? Khôi tự hỏi.
Một lát, ông Lâm kể tiếp.
Lúc đó, Ông Nam Thắng cố gắng tỏ ra thản nhiên, nói:
" Tôi muốn xem qua một chút được chứ? "
Ngay khi cầm chiếc hộp trên tay, ông Nam Thắng đã biết mình thực sự đã chạm tay vào phần bí ẩn của lịch sử. Lòng ông rộn ràng, vui sướng. Song, với một người đam mê cổ vật, ông hiểu rằng, vật dù quý, chỉ là vật chết. Điều làm cho giá trị của cổ vật tỏa sáng, chính là câu chuyện của nó. Ông quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ sọng của Chế Hồng, hỏi:
" Anh thật sự muốn bán vật này? "
Chế Hồng vẫn lặng im không đáp. Nhìn ánh mắt anh ta, ông Nam Thắng biết người thanh niên này thật sự không nỡ xa rời chiếc hộp sắt. Trần Tập thấy Chế Hồng lưỡng lự, vội nói:
" Anh ta quả thật rất cần tiền, anh biết đấy. Cổ vật đặc biệt quý hiếm của một tộc người đã biến mất. Hề hề, đâu phải chỉ nói muốn bán là bán được. Chẳng giấu gì anh, tôi cũng đã khuyên anh ta bã cả bọt mép anh ta mới đồng ý đấy. Nói gì thì nói, thằng con trai duy nhất của anh ta mà không có tiền là không xong rồi. "
Gã chép miệng, muốn nói thêm khó khăn của vụ thuyết phục để cho ông Nam Thắng hiểu rằng, không dễ mà người thanh niên này chịu bán đi báu vật gia truyền. Chỉ là con trai anh ta đang nguy cấp, không có tiền chữa bệnh thì rất nguy hiểm. Mà trong giai đoạn đất nước vừa trải qua chiến tranh này, đồng tiền là vô cùng khó kiếm. Gã cũng mong ông Nam Thắng biết được cố gắng của gã, khi mua hàng rồi sẽ rộng tay cho thêm gã vài phần.
Ông Nam Thắng nghe Trần Tập nói xong, đã hiểu phần nào câu chuyện. Ông liền lấy chiếc kính lúp trong túi ra, ngắm nghĩa thật kĩ chiếc hộp sắt. Một lát, ông lại quay sang Chế Hồng, hỏi:
" Anh hãy kể cho tôi nghe về lai lịch chiếc hộp được không? Về tiền bạc, anh không phải lo. Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ đưa như thế. "
Chế Hồng vẫn lặng im không đáp. Ánh mắt anh ta không hề tránh ánh nhìn của ông Nam Thắng, nhưng tất cả chỉ có vậy. Gã Trần Tập thì khác, nghe thấy ông Nam Thắng nói câu bao nhiêu cũng được, trong lòng gã tiếc hùi hụi. Gã tiếc rằng không bảo tên tộc này đưa quách món đồ cho gã giao dịch, rồi tiện tay làm luôn một món hời. Ông Nam Thắng thì nổi tiếng giàu có và rộng rãi, còn tên tộc này thì đưa cho vài đồng cho con đi bệnh viện là xong. Thế nhưng cái gã rừng rú kia bất kể thế nào cũng chỉ dính lấy món đồ không buông. Có lẽ nếu không phải con trai gã đang ốm nặng, có lấy mạng gã, gã cũng không chịu bán cũng nên. Nghĩ tới đó, Trần Tập đột nhiên nuốt nước bọt một cái, ý nghĩ hiểm ác trong đầu chợt nổi lên. Một là không làm, hai là làm thì không thôi. Đợi ông Nam Thắng đưa tiền xong, hay là..
Ý nghĩ độc ác đó khiến gã không dằn được, liếc nhìn vào sau gáy Chế Hồng một cái.
Ông Nam Thắng lúc này nói tiếp:
" Tôi biết dường như anh không nỡ xa vật này. Hay là thế này đi, tôi sẽ đưa cho anh tiền để anh chữa bệnh cho con. Còn anh cho tôi đem vật này về, chụp ảnh và công bố cho thế giới biết về nó. Anh hãy kể cho tôi nghe lai lịch của nó, sau đó, nó vẫn thuộc về anh, tôi sẽ trả lại cho anh. Tôi biết, thậm chí, chính anh cũng là một di sản rồi. Một dấu ấn về phần lịch sử chưa từng được biết đến. "
Chế Hồng ngẩng phắt đầu lên. Người này vừa nói gì thế. Chẳng phải ông ta vừa nói, không lấy đi Hộp Dẫn Đường mà vẫn cho ta tiền để cứu con trai sao? Ông ta nói thật hay không? Nhưng dù thật hay không ta vẫn phải đồng ý thôi. Con trai không chịu nổi nữa rồi. Nhưng bí mật về Hộp Dẫn Đường làm sao có thể nói cho ông ta được đây? Rồi đây làm sao ta có thể trở về Thiên Quốc?
Mặt anh ta nhăn nhúm, mồ hôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Hiển nhiên là đang suy nghĩ rất ghê gớm. Gã Trần Tập đằng hắng một tiếng rồi giục giã Chế Hồng, như sợ ông Nam Thắng đổi ý.
" Thôi thôi tôi xin ông, còn nghĩ cái gì nữa. Người rộng rãi như ông Nam Thắng đây đâu có phải có sẵn trên đời. Người ta đã không muốn lấy đồ, mà vẫn đưa tiền cho ông, thật là chuyện chỉ có trong mơ. Ông còn không mau kể sự tích của cái cục sắt này đi, ông Nam Thắng mà đổi ý thì tôi là tôi cũng không để ông yên đâu. "
Rồi gã lại quay qua ông Nam Thắng, cười hềnh hệch:
" Đấy ông ạ, cái bọn tộc này, cứ phải dọa cho nó một phát mới ra chuyện. Ai đời người tốt như ông trước mặt mà nó còn không nhận ra. Phải tôi ấy à, có mà không có chuyện cũng phải bịa ra để mà kể ấy chứ. Hề hề. "
Ông Nam Thắng khẽ nhăn mặt, nhưng ngay lập tức ông lấy lại dáng vẻ bình thản. Làm cái nghề này, tiếp xúc với đủ hạng người, ông hiểu cần phải làm gì. Những gã như Trần Tập này không chuyện gì là không dám làm, nhưng lại được cái mũi rất thính, nhất là trong việc ngửi thấy mùi cổ vật. Nên thôi, cứ kệ cho gã thích nói gì thì nói.
Lúc này, Chế Hồng mới cất tiếng:
" Thôi được, tôi sẽ theo ý ông. "
Rồi anh ta bắt đầu kể. Rằng một ngàn năm trước, tộc Alanpa là một dân tộc vô cùng giàu có và tiến bộ về mặt khoa học kĩ thuật. Dân số tuy không đông đúc, chỉ khoảng vài nghìn người nhưng họ đủ sức xây dựng một thành phố tráng lệ hoàn toàn bằng vàng khối. Người ta gọi thành phố đó là Hoàng Kim Thành. Không chỉ thế, người Alanpa còn vượt trội về văn hóa, nghệ thuật. Rất nhiều dân tộc giao thương với họ đều ảnh hưởng một cách sâu sắc từ kiến thức siêu việt của họ. Người dân khắp nơi truyền tai cho nhau nghe về sự giàu có của người Alanpa, rằng họ có thể biến đá thành vàng. Tất cả trí tuệ vượt trội đó, đều có nguồn gốc từ một viên ngọc quý, là nguồn sống của Hoàng Kim Thành. Nó có quyền năng vô cùng, cung cấp năng lượng và chỉ dẫn tri thức cho người dân Alanpa. Viên ngọc còn có thể làm cho người già trẻ lại, người bệnh nặng khỏe ra, người cụt chân cụt tay có thể mọc lại được. Viên ngọc đó tương truyền đến từ Thiên Quốc. Họ gọi nó là Ngọc Vạn Hồn. Vì nó có thể sở hữu và điều khiển linh hồn. Người dân Alanpa tin rằng sau khi qua đời, đều được Ngọc Vạn Hồn dẫn lối về Thiên Quốc.
Với tri thức và quyền năng từ viên ngọc, tộc người Alanpa đã phát triển rực rỡ. Vào thời điểm đó, trong tộc Alanpa xuất hiện một quốc vương vô cùng tài giỏi và giàu tham vọng. Quốc vương đó cho rằng, với sức mạnh của viên ngọc Vạn Hồn, hắn có thể thống lĩnh người Alanpa thành một dân tộc thượng đẳng, sẽ biến các quốc gia khác thành nô lệ vĩnh viễn. Lập tức, hắn đã tìm mọi cách để phát huy sức mạnh của viên ngọc. Và đó cũng chính là lời cáo chung cho cả dân tộc Alanpa.
Một tai họa khủng khiếp đã ập tới thành phố của tộc" Người Trời ". Chỉ trong một giờ đồng hồ, thành phố phồn hoa bậc nhất thế giới lúc đó, bị xóa xổ bởi một lời nguyền khủng khiếp. Không một ai chạy thoát, không một ai sống sót. Mọi thứ đều bị lòng đất nuốt chửng. Chỉ duy nhất một người lúc đó được giao nhiệm vụ tế lễ thần linh là thoát được thảm họa. Người đó chính là tổ tiên của Chế Hồng. Chỉ mình ông là biết được lý do về sự diệt vong của tộc" Người Trời ", và cũng chỉ mình ông là biết được địa điểm xây dựng thành phố vàng. Với niềm tin tôn giáo của mình, tin rằng toàn bộ tộc" Người Trời "đã thực sự về Thiên Quốc, ông ta đã chế tạo chiếc hộp sắt này, rồi ghi lại bản đồ tới thành cổ Hoàng Kim cất vào đây. Ông gọi đó là Hộp Dẫn Đường. Sau đó, ông rời Hoàng Kim Thành đi nơi khác sinh sống ẩn dật. Nhiều thế hệ sau của ông tiếp tục bảo vệ và lưu giữ truyền thuyết về chiếc hộp sắt, cùng với niềm tin sẽ được về Thiên Quốc mỗi khi qua đời. Tuy nhiên, đến đời Chế Hồng, do thời gian đã quá lâu, lại trải qua bao biến thiên của lịch sử, lời dặn của tổ tiên cũng dần bị lãng quên. Bản thân anh ta cũng chỉ biết được Hộp dẫn đường là vật gì, song cũng không biết cách nào để tìm về Hoàng Kim Thành. Tuy nhiên, nhiệm vụ gìn giữ và bảo vệ chiếc hộp vẫn là điều anh ta luôn tâm niệm. Nếu không phải lần này, con trai bị ốm quá nặng, hơn nữa trong bối cảnh đất nước vừa trải qua chiến tranh, tiền bạc, thuốc men đều thiếu thốn, hẳn là anh nhất quyết không thể bán chiếc hộp này.
Nghe lời kể của Chế Hồng, cả ông Nam Thắng và gã Trần Tập đều không khỏi bàng hoàng. Thật không ngờ, chiếc hộp sắt vuông vức, sáu mặt đều được khắc nổi những hình thiếu nữ nhảy múa, lại là chìa khóa của một kho tàng vô giá. Chưa nói đến viên ngọc Vạn Hồn đầy màu nhiệm. Chỉ riêng cả một tòa thành bằng vàng khối đã có giá trị không biết bao nhiêu mà kể. Với một người giàu có như ông Nam Thắng còn nổi gai ốc khắp người, không khó để hiểu gã Trần Tập cảm thấy thế nào. Người gã run rẩy, trái tim gã đập dồn dập, và mắt gã thì toàn là vàng. Đâu đâu cũng là vàng khối, lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ. Gã quyết định rất nhanh, Hoàng Kim Thành phải là của ta.
Trong lúc ông Nam Thắng còn đang hỏi chuyện Chế Hồng, Trần Tập đã len lén rút từ trong người ra một khẩu súng ngắn. Hắn đập mạnh báng súng vào gáy Chế Hồng khiến anh ta lăn ngay ra đất ngất lịm. Sau đó Trần Tập lạnh lùng chĩa súng vào ông Nam Thắng, bắt ông ta đưa lại chiếc hộp sắt. Vừa cầm lấy chiếc hộp, gã lên đạn, bóp cò không một chút do dự.
" Đoàng. "
Tiếng súng nổ đanh, một người đổ gục xuống đất. Thật không ngờ, đó lại là Trần Tập. Sau lưng gã, Chế Hồng đang cầm một thanh gỗ lớn. Thì ra Chế Hồng vốn là người có thể chất khỏe mạnh khác thường. Tuy bị Trần Tập đánh lén nhưng chỉ vài phút sau là anh ta đã tỉnh lại được. Vừa kịp lúc nhìn thấy Trần Tập đang định bóp cò bắn ông Nam Thắng, anh ta vớ ngay lấy một khúc gỗ đập mạnh vào gã. Cú đánh của Chế Hồng đã làm gã đổ gục, viên đạn cũng bị trượt qua mặt ông Nam Thắng. Chế Hồng vội vàng chạy lại, nhặt lấy chiếc hộp sắt đang văng dưới đất, rồi đỡ ông Nam Thắng bỏ chạy. Lúc này, Trần Tập cũng lồm cồm bò dậy. Gã với tay nhặt lấy khẩu súng, chĩa thẳng vào người Chế Hồng bóp cò. Cự ly quá gần, Chế Hồng trúng đạn khuỵa xuống. Tuy vậy là một người có thể chất rất khỏe, anh lại cố gắng đứng dậy, tiến về phía Trần Tập. Trần Tập tiếp tục bóp cò, nhưng lần này, viên đạn đã không nổ. Chế Hồng chớp thời cơ, áp sát lại người Trần Tập, ghì lấy hắn vật xuống nền nhà, khẩu súng bị văng ra đất. Chế Hồng khỏe hơn hẳn Trần Tập, nhưng anh đã bị trúng một viên đạn vào bụng, vết thương vào chỗ hiểm chảy máu rất nhiều. Chẳng mấy chốc đã bị Trần Tập đè ngược lại. Ông Nam Thắng thấy vậy liền cầm ngay thanh gỗ dưới đất, vụt tới tấp vào đầu, vào cổ Trần Tập. Tuy sức đánh của ông Nam Thắng không mạnh, nhưng Trần Tập trúng nhiều đòn cũng bị choáng. Hai tay gã lại đang ghì nhau với Chế Hồng, không làm cách nào đỡ gạt được. Chỉ cố sức để chịu đòn mà thôi. Ông Nam Thắng thấy gã này quá sức hung hãn, nếu Chế Hồng bị gã bóp cổ chết, chắc chắn mình sẽ không thể sống sót. Nghĩ vậy, ông nhằm thẳng đỉnh đầu Trần Tập, đập một cái thật mạnh. Bộp một tiếng, thanh gỗ gãy vụn, gã Trần Tập cũng trợn tròn hai mắt, lăn quay ra đất bất tỉnh.
Ông Nam Thắng vội vàng dìu Chế Hồng dậy, xé áo băng bó vết thương cho anh ta rồi cả hai mau mau chóng chóng bỏ trốn. Chế Hồng bị đạn bắn cự ly rất gần, lại trúng vào chỗ hiểm. Sau đó còn bị đánh rất ác liệt nên vừa về tới nhà anh ta thì chết. Trước khi chết, Chế Hồng mong muốn ông Nam Thắng hãy cứu lấy con trai anh ta, lúc đó còn chưa đầy một tuổi. Vợ Chế Hồng đã mất ngay sau khi sinh con, nếu anh ta chết đi, chắc hẳn đứa bé cũng không thể nào sống nổi. Tộc" Người Trời "Alanpa đến đời anh ta là diệt vong. Ông Nam Thắng dĩ nhiên là đồng ý. Ông vội vàng cho đứa bé đi bệnh viện, sau đó báo cảnh sát tới bắt gã Trần Tập. Nhưng khi cảnh sát đến, không biết gã đã bỏ đi từ lúc nào. Ông Nam Thắng sau khi làm thủ tục nhận nuôi đứa bé, liền bỏ xứ mà đi. Từ đó cũng bỏ hẳn nghề sưu tầm cổ vật mà chuyển sang làm ăn kinh doanh, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp thấp thỏm về gã Trần Tập kia. Chuyện về chiếc hộp sắt theo đó mà dừng lại.
Kể tới đây, khoé mắt ông Lâm không kìm được đã trào ra những giọt nước mắt. Ông xúc động, với tay tháo kính xuống, lau qua vào vạt áo. Câu chuyện về việc được ông nội Nam Anh nhận nuôi, không ngờ lại có căn nguyên bi thảm như thế. Nam Anh ngồi cạnh, khẽ nắm lấy hai bàn tay của ông, bồi hồi nói:
" Chú Lâm. Chuyện qua đã lâu rồi. Chú cũng đừng quá sức đau buồn. "
Ông Lâm đặt một bàn tay lên trên tay cô, khẽ gật đầu, sau đó kể tiếp:
" Các cháu cũng đoán được đứa bé con Chế Hồng, người cuối cùng của tộc "Người Trời" Alanpa là chú rồi đúng không. Quả thực, nhờ có ông nội cháu, cha nuôi của chú mà tộc người Alanpa đã không bị tuyệt diệt. Lúc đó, khi ông đưa chú về nhà, ở nhà ông cũng có một người con trai trạc tuổi của chú. Chính là cha của cháu. Nam Thanh. Chú và cha cháu cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ cảm thấy mình là con nuôi của ông, vì ông đối xử với cả hai như nhau. Thậm chí, phần nào đó chú thấy ông còn yêu chiều chú hơn cả Nam Thanh. Một phần, ngay từ bé chú đã đam mê lịch sử và cổ vật rất giống ông. Còn Nam Thanh lại thích kinh doanh hơn. Khi lớn lên, cả hai đều đi theo tiếng gọi đam mê của mình. Cha cháu lao vào thương trường và nhanh chóng có được những thành công lớn, còn chú thì chuyên tâm nghiên cứu. Cha nuôi mỗi ngày một già yếu, trước khi mất, ông có kể lại câu chuyện ngày xưa, và đưa cho chú chiếc hộp sắt này. Nam Thanh sau khi biết chuyện thì không còn đối xử với chú như ngày xưa nữa. Anh ấy mỗi lúc một xa lánh, cho rằng chú và chiếc hộp sắt chính là nguyên nhân mà cha anh lo nghĩ đến mang bệnh. Rồi anh quyết định mang nó đi, bảo là phải cất giữ nó mãi mãi. Chú không đồng ý với việc đó nên cả hai đã tranh cãi rất quyết liệt, nhưng vì Nam Thanh là anh nên chú đành phải nhượng bộ. Từ đó, chúng ta không còn giữ liên lạc nhiều năm nay. Hôm nay nghe các cháu nói tới việc anh Nam Thanh đột ngột mất tích, chú cho rằng hẳn có liên quan tới chiếc hộp sắt đó. Hơn nữa, rất có thể kẻ đứng sau là gã Trần Tập kia. "
Ông Lâm kết thúc câu chuyện. Nam Anh" ồ "lên một tiếng." Vậy rất có thể người đàn ông tên Trần Tập đó là kẻ đứng sau việc này. Đúng rồi. Ngoài ba người nhà chúng ta ra, chỉ có mình ông ta biết được bí mật của hộp sắt này. "
Ông Lâm nhấp thêm một ngụm cafe, chậm rãi cầm chiếc hộp sắt lên tay để quan sát. Nam Anh nhìn ông nói:
" Thì ra dạo đó, chú đột ngột chuyển nhà đi là vì cha cháu? "
" Ừm, cũng không hẳn là như thế. Tâm nguyện của chú là muốn dành cả cuộc đời cho việc nghiên cứu khảo cổ. Nhưng điều đó vô tình làm tổn thương cha cháu, người anh đáng mến nên chú quyết định rời đến đây. Ở đây, chú có nhiều thời gian để theo đuổi sở thích của mình. Hơn nữa, nơi này chính là nhà cũ của ông nội cháu, cũng rất gần nơi sinh sống của cha ruột chú. "
Khôi tiếp lời ông Lâm. Trông cậu đầy vẻ suy tư sau khi nghe câu chuyện của ông.
" Nhưng, nếu đó là ông Trần Tập, tại sao ông ta lại đợi đến tận lúc này mới ra tay? Tính theo thời gian cũng khoảng bốn mươi năm rồi? "
" Anh Khôi nói đúng đấy, nếu ngày xưa ông ấy gần bằng tuổi ông nội, thì giờ cũng đã ngoài tám mươi tuổi rồi. Liệu một ông già lọm khọm có thể làm bố biến mất được sao? Hơn nữa, ông ta lại đợi tới bốn mươi năm mới ra tay. Có lẽ ông ta có lý do. Vậy lý do đó là gì? "
Nhóc Tôm lên tiếng, điệu bộ cố làm ra vẻ già dặn. Chắc hẳn thằng nhóc học theo truyện conan, một seri truyện trinh thám rất nổi tiếng được rất nhiều người yêu mến. Khôi nhìn dáng vẻ nhóc Tôm chống cằm nhận xét, không khỏi muốn phì cười. Nhưng quả thật, lập luận của nó rất có lý.
Nam Anh cũng nghiêng đầu suy nghĩ. Cô tán đồng ý kiến của Khôi và Tôm:
" Vậy lý do đó có thể là gì? Chú Lâm, chú có nghĩ tới điều gì không? "
Ông Lâm trầm ngâm:
" Có thể khi xưa, lúc cha nuôi bỏ sang xứ khác làm ăn, Trần Tập không lần tìm được dấu vết. Để tìm kiếm tung tích một người vào thời điểm đó là rất khó. Cũng có thể lão bị đòn nặng cũng mất mạng, hoặc mất rất nhiều thời gian để hồi phục. Còn người liên quan tới việc cha cháu mất tích có thể là đời sau của lão. Còn một điều nữa các cháu đừng quên. Kho tàng ở Hoàng Kim Thành là rất lớn. Bất kì một kẻ nào đó biết chuyện cũng có thể làm mọi việc để chiếm đoạt. "
" Không biết kẻ đó là ai nhưng cháu chắc chắn hắn là một kẻ rất quyền lực. Hắn đã thao túng công ty của cha cháu sau khi ông biến mất. Cử sát thủ theo dấu chị em cháu. Hắn muốn làm cháu sợ hãi, nhưng nếu cha cháu bị hắn làm tổn thương dù là một chút thôi, cháu nhất định sẽ cho hắn phải trả giá đắt. "
Nam Anh nói giọng rất bình thản như thể đây là điều tự nhiên vậy. Khôi cảm thấy Nam Anh dành rất nhiều tình cảm cho cha. Điều đó giúp cô ấy coi những đe dọa đáng sợ của bọn người đứng đằng sau chuyện này chẳng là gì cả. Khôi thầm cảm phục sự dũng cảm của Nam Anh. Nhưng cậu lại có suy nghĩ khác.
" Mình nghĩ cha của cậu chưa bị bọn chúng bắt đâu. "
Nghe Khôi nói ai nấy đều quay sang nhìn cậu. Nam Anh vội hỏi:
" Sao cậu lại nghĩ thế? "
" Cậu nghĩ xem, nếu hắn đã bắt được cha cậu rồi, chắc chắn sẽ lấy được chiếc hộp sắt. Cứ cho rằng cha cậu không chỉ điểm cho hắn đi, thì hắn có thể bắt luôn cậu và nhóc Tôm để uy hiếp ông. Nhưng hiện tại, hắn chỉ dừng ở mức giám sát trong bóng tối, vậy có thể cha cậu vẫn chưa bị hắn bắt, hoặc cũng có thể ông biết điều gì đó khiến hắn phải chùn tay. "
Nhóc Tôm reo lên:
" Đúng rồi. Em vẫn chưa hiểu tại sao bọn xấu theo dõi chúng ta hai năm nay mà không làm gì. Chắc đúng như anh Khôi nói, chúng vẫn chưa bắt được cha. "
Nam Anh ngẩn người. Đó cũng là điều cô thắc mắc hồi lâu. Khôi mỉm cười nói tiếp:
" Mình còn cho rằng, cha cậu biết bí ẩn gì của những người đó nữa. Điều gì đó mà chỉ ông ấy mới là chìa khóa vấn đề. Cho nên, khi chưa có chìa khóa, kẻ đứng đằng sau vụ này không vội ra tay. "
Mọi người nghe Khôi nói thế, đều nghĩ việc ông Nam Thanh mất tích hẳn còn nhiều bí ẩn đằng sau nữa. Nam Anh trầm ngâm hồi lâu, một lát, cô nói, giọng nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
" Có lẽ cậu đã nói đúng. Mình nghĩ kẻ đó, hắn đã gặp cha mình trước khi ông mất tích rồi. "
Mọi người đều ồ lên ngạc nhiên, quay sang nhìn Nam Anh. Ông Lâm cũng không kìm được, vội hỏi:
" Làm sao cháu biết điều đó. Cha cháu đã kể cho cháu nghe về hắn sao? "
Nam Anh lắc đầu. Cô kể tiếp, giọng nhỏ hẳn đi như thể câu chuyện đã để lại một nỗi sợ hãi trong cô.
" Nếu nói đầy đủ, có lẽ là sự việc của mười năm trước. Năm cháu lên chín tuổi. Một buổi sáng, khi cháu tỉnh dậy mà không thấy cha tới gọi như mọi ngày. Cháu rất ngạc nhiên, mọi khi, cha vẫn thường tới giường để gọi cháu vào lúc sáu giờ, trước cả khi chuông báo thức của cháu kêu năm phút. Cha luôn giữ thói quen đó trong nhiều năm. Hôm đó, cháu ngủ dậy, với tay tắt tiếng chuông báo thức và ngó xung quanh gọi cha. "Cha ơi, cha ơi." Nhưng không thấy ông trả lời. Cháu liền xuống giường đi vào phòng ông, cũng không có ông ở đó. Cháu gọi ông rất nhiều nhưng đều không thấy tiếng cha cháu trả lời. Nhưng rồi cháu nghe thấy tiếng một người đàn ông đang nói chuyện, ngữ điệu có vẻ rất tức giận. Cháu theo tiếng nói và xuống gara dưới tầng hầm. Chỉ thấy cha cháu đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, người đó đứng quay lưng lại phía cháu. Trông cả hai đều rất căng thẳng, họ quá tập trung vào câu chuyện và không để ý tới sự xuất hiện của cháu. Thấy cả hai giận dữ, cháu quá sợ hãi nên đã khóc òa lên. Người đàn ông lạ quay lại nhìn cháu. Trời đất, đó là một gương mặt mà cả đời cháu không thể quên được. Ông ta đeo một chiếc mặt nạ, gương mặt quái dị như không có làn da, thay vào đó là những vết sẹo chằng chịt. Và đôi mắt đỏ ngầu đầy giận giữ. "
Kể tới đó, Nam Anh bỗng nhiên run rẩy. Kí ức về một khuôn mặt khủng khiếp đã ám ảnh cô nhiều năm lại sống dậy. Nam Anh vẫn không thể quên được đôi mắt ấy, như hai ngọn đèn đỏ quạch mà lũ trẻ con vẫn thường chơi trong lễ Halloween. Đôi mắt dường như không phải của con người mà thuộc về loài quỷ dữ.
Cha thấy cháu xuống đây, vội chạy lại nói:" Con gái, đã dậy rồi à. Con lên phòng em Tôm đi, cha đang nói chuyện với khách. Một lát rồi cha sẽ lên với con. "
Người đeo mặt nạ đó vẫn nhìn chòng chọc vào cháu hồi lâu, rồi quay sang nói với cha cháu, giọng nói nghe rất kì dị méo mó như âm thanh của một chiếc loa bị rè. Hãy nhớ, ngươi còn có nó. Nó đáng giá hay vật đó đáng giá với ngươi. Hãy lựa chọn đi. Ta sẽ còn quay trở lại. Nói rồi, người đeo mặt nạ rời đi."
Nam Anh hít một hơi thật sâu như để lấy lại bình tĩnh. Cô kể tiếp.
"Người đeo mặt nạ đó đã không trở lại trong suốt nhiều năm sau. Cháu đoán là cha đã đưa cho người đeo mặt nạ đồ vật mà ông ta muốn. Trong suốt khoảng thời gian về sau, cha đã dành rất nhiều công sức để dạy cho cháu kĩ thuật chiến đấu. Thật lạ, cháu học những điều đó rất nhanh, giống như bản năng vậy. Giờ đây, liên kết lại mọi việc, cháu càng chắc chắn chính người đàn ông mang mặt nạ đó là người đứng sau việc này. Và vật mà hắn ta muốn cha cháu đưa ra, có lẽ chính là chiếc hộp sắt Hộp Dẫn Đường."
Nam Anh ngước mắt lên, đôi mắt cô long lanh đã có một ngấn nước nhỏ xíu ở phía dưới. Chắc hẳn những kí ức về kẻ lạ mặt đó là một nỗi ám ảnh rất lớn đối với Nam Anh. Khiến cho cô sợ hãi đến thế. Khôi nhìn Nam Anh thầm nghĩ. Thậm chí ngay cả khi đối mặt với một sát thủ khủng khiếp như Mắt Sói, Nam Anh cũng không phản ứng đến mức như thế này.
"Vậy chiếc hộp này chính là đầu mối của mọi vấn đề. Hừm, em nghĩ chúng ta nên tìm cách mở nó ra."
Nhóc Tôm lại tiếp tục trổ tài thám tử. Thằng nhóc này dù sao cũng là một đứa trẻ, nên trong lúc này khi tâm trạng mọi người chùng xuống, nó vẫn giữ được vẻ hoạt bát, nhí nhảnh. Chính điều đó đã phá tan không khí trầm lắng. Nam Anh cũng ngay sau đó lấy lại dáng vẻ mạnh mẽ. Cô quay sang nói với ông Lâm.
"Chú Lâm, hộp sắt Hộp Dẫn Đường này có nguồn gốc từ dân tộc của chú. Chú có biết cách mở nó không?"
Ông Lâm nói:
"Thực ra, trong nhiều năm sau khi có được chiếc hộp, cha nuôi đã tìm được cách mở nó ra. Và ông cũng đã nói cho chú biết."
Ông Lâm cầm chiếc hộp sắt lên trên tay, nói tiếp:
"Các cháu có biết hộp sắt này dùng kim loại gì để làm không?"
Cả ba người đều tỏ ra ngơ ngác. Khôi phỏng đoán.
"Một loại sắt có nguồn gốc từ vũ trụ phải không, chú Lâm? Vì theo câu chuyện chú kể, tổ tiên của chú đã dùng sắt của người Trời để chế tạo."
Ông Lâm quay sang nhìn Khôi ngạc nhiên, rồi trả lời:
"Cậu nhóc này đoán trúng rồi đó. Cháu quả là có trí nhớ rất tốt đấy."
Nói rồi, ông Lâm đặt chiếc hộp xuống mặt tấm kính trên khay trà. Mặc dù ông đặt rất nhẹ tay, nhưng mặt kính xung quanh chiếc hộp lập tức kêu lên tanh tách, rồi nứt ra hàng trăm vết nứt nhỏ, chạy dài chi chít như những tia sét. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi thấy hiện tượng này. Nam Anh thốt lên:
"Điều này là sao hả chú Lâm?"
Ông Lâm mỉm cười:
"Đây chỉ là một trong rất nhiều điều kì lạ về chất liệu kim loại này. Các cháu đã biết tộc người Alanpa tự cho là có nguồn gốc từ" Người Trời ", nên dường như họ cũng nắm rất nhiều bí ẩn về vật thể ngoài trái đất. Chú cho rằng kim loại này chính là quặng của một thiên thạch đã đâm xuống trái đất từ hàng triệu năm, được người Alanpa chế tác thành chiếc hộp đựng này."
Nói rồi, ông Lâm dùng hai bàn tay, cùng lúc ấn vào bốn đỉnh phía trên của chiếc hộp sắt. Một tiếng "tạch" nhỏ vang lên. Biểu tượng người phụ nữ đang nhẩy múa đột nhiên trồi lên. Ông Lâm lại dùng tay xoay biểu tượng đó một vòng 180 độ, ngược lại hẳn với vị trí ban đầu. Lại một tiếng "tạch" nữa vang lên. Mọi người lúc này đều chăm chú vào chiếc hộp sắt. Chỉ thấy biểu tượng từ từ tụt vào trong. Cho đến khi biểu tượng người phụ nữ về lại trong mặt hộp, đột nhiên chiếc hộp mở ra một mặt trên đỉnh. Không hẹn nhưng cùng lúc, Nam Anh, Khôi, nhóc Tôm đồng loạt "ồ" lên ngạc nhiên.
Bên trong chiếc hộp chỉ có duy nhất một chiếc nhẫn, được đặt ngay ngắn lên một bệ đỡ nhỏ xíu. Chiếc nhẫn được làm bằng vàng, rất tinh xảo, mang thiết kế đặc trưng của người Alanpa với những họa tiết vuông vắn xếp chéo nhau như những viên gạch nhỏ. Trên mặt nhẫn có một cấu trúc giống như chỗ để gắn một viên đá quý, nhưng đang được để trống.
"Có lẽ ta đã thoát được chúng. Không có ai đuổi theo cả."
Khôi khẽ nhấn chân ga, chiếc xe vút lên, lao nhanh về phía trước. Cả nhóm đều không biết rằng, trên cao khoảng chừng hơn ba mươi mét, có một chấm đỏ đang nhấp nháy. Chiếc Drone đã đuổi kịp xe tải của họ, liên tục ghi hình và truyền tải hành trình về máy tính chủ.
Năm giờ sáng, chiếc xe tải nhỏ chở nhóm Nam Anh và Khôi đã đến gần thị trấn M. Rẽ theo con đường mòn nhỏ ngoằn nghèo, chiếc xe ì ạch bò dần lên đồi. Hai bên đường là rừng thông xanh ngút ngàn. Hừng đông phía biển vừa thức giấc, phủ lên vạt rừng một tấm áo hồng khiến cho những tán lá thêm rực rỡ, xanh mướt như một dải màu mới pha.
Hít một hơi dài luồng không khí trong lành, Nam Anh quay sang Khôi nói:
"Qua tới bên kia đồi là nhà của chú Lâm rồi."
Khôi lúc này cũng được những luồng gió biển tươi mới làm cho tinh thần phấn chấn. Cậu nói:
"Không khí nơi này thật tuyệt. Chắc hẳn chú Lâm là người yêu thiên nhiên nên mới chọn nơi đây sinh sống."
Nam Anh định đánh thức nhóc Tôm dậy, nhưng Khôi nói cứ để cho thằng nhóc ngủ thêm một chút. Dù gì ở tuổi của nó phải trải qua một đêm nhiều biến cố, ngủ được cũng rất tốt. Chiếc xe lúc này đã đi tới cuối con đường mòn. Một cánh cổng lớn bằng sắt sơn màu nâu đậm hiện ra sau một khúc cua. Chiếc cổng rất bề thế, các thanh sắt được uốn cong hình những bông hoa rất đẹp. Bao quanh là một bờ tường bằng đá chạy dài, ôm lấy một căn biệt thự ở trong. Căn biệt thự có thiết kế kiểu Pháp, nằm cạnh một hồ nước lớn trong xanh, khắp nơi đều là những dàn hoa đủ loại rực rỡ, nhưng màu sắc các loại hoa lại rất hợp nhau một cách hài hòa. Khóm đậm, khóm nhạt, nơi xanh nơi hồng đều rất thuận mắt. Chủ nhân nơi đây hẳn là một người khá tinh tế trong việc bài trí nơi ở của mình.
Chiếc xe tải rùng rùng vài cái rồi dừng lại trước cánh cổng sắt. Nam Anh nhanh nhẹn mở cửa nhảy xuống. Cô bấm vào nút chuông. Sau vài hồi chuông nhỏ, một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong loa thoại:
"Ai đó?"
"Cháu là Nam Anh. Nhờ ông báo với chú Lâm là chúng cháu ghé thăm ạ."
Không có tiếng trả lời. Nam Anh nói:
"Đây hẳn là giọng ông Chánh. Ông ấy là quản gia nhà chú Lâm, rất cần mẫn nhưng cũng vô cùng kiệm lời."
Cô vừa nói xong thì có tiếng máy móc kêu rì rì. Cánh cổng sắt tự động mở vào trong. Khôi liền cho xe tải tiến lên, Nam Anh lại nhảy lên ghế ngồi. Nhóc Tôm đã dậy từ hồi nào, đang cầm điện thoại tra cứu thông tin gì đó. Chiếc xe từ từ tiến vào trong sân, vòng qua hồ nước lớn rồi đỗ lại ở sảnh. Cánh cửa gỗ lớn ở đại sảnh mở ra. Một người đàn ông khoảng ngoài sáu mươi tuổi, gương mặt hơi rỗ, bước ra nhìn cả nhóm, vẻ mặt ông khá hòa nhã.
"Nam Anh và Tôm phải không. Vào trong phòng khách đợi ông chủ một chút, tôi vừa báo với ông ấy là mấy cháu tới thăm."
"Chào bác Chánh. Chúng cháu đến khá đường đột ạ. Đây là Khôi, bạn học của cháu."
Nam Anh nói.
"Thật lâu rồi mới gặp mấy đứa nhỉ. Để bác chuẩn bị thứ gì đó ngon lành cho mấy đứa. Mấy đứa vào nhà đi."
Ông Chánh mỉm cười gật đầu với Khôi rồi nói, sau đó ông nhanh nhẹn đi vào trong. Nam Anh, Khôi và Tôm cũng vào theo. Cả nhóm ngồi trên những chiếc ghế xô pha bằng da thật êm ái ở phòng khách, thả lỏng người sau một hành trình dài. Khôi nhìn căn phòng khách rộng như một sảnh thư viện thì không khỏi trầm trồ. Trên tường treo những bức tranh lớn. Một chiếc đèn chùm bằng pha lê lấp lánh chính giữa căn phòng. Khắp nơi đều là cửa sổ khiến cho căn phòng ngập tràn ánh sáng và không khí trong lành. Một cảm giác bình yên, tĩnh tại khác hoàn toàn những chuyện cân não tối qua khiến cho cả nhóm đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này, từ phía cầu thang dẫn lên tầng trên, có một người bước xuống. Mọi người nhỏm dậy ngước nhìn, thấy một người đàn ông dong dỏng cao, dáng người cân đối đang đi xuống. Nam Anh và Tôm đứng hẳn lên, nhoẻn miệng cười chạy lại phía người đàn ông.
"Chú Lâm."
Người đàn ông nở một nụ cười hiền hậu, nắm tay hai đứa cháu. Khôi thấy đó là một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, trẻ trung và lịch lãm trong bộ vest dạ. Gương mặt ông sáng bừng, đôi mắt hấp háy cười sau cặp kính cận không gọng. Cậu lên tiếng chào ông Lâm và ông cũng đáp lại một cách lịch sự. Rồi ông Lâm quay sang Nam Anh và Tôm nói.
"Mấy đứa nhóc này đã lớn quá rồi. Chắc hẳn mấy đứa nhóc quậy phá đã bị cha mắng, phải tới đây với chú đúng không?"
Không khí căn phòng đột nhiên chùng xuống sau câu hỏi của ông Lâm. Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Anh và Tôm, ông Lâm cảm thấy lo lắng. Không đợi mấy đứa trẻ nói gì, ông vội vàng hỏi tiếp.
"Có chuyện gì phải không? Mau nói cho chú nghe nào Nam Anh?"
"Dạ chú."
Nam Anh đáp nhỏ, sau đó cô kéo ông Lâm lại bàn ngồi rồi nhanh chóng kể lại chuyện của cha mấy năm gần đây, và lý do mọi người phải đến nhà ông lúc sáng sớm.
Nghe xong, ông Lâm trầm ngâm hồi lâu, một lát ông nói:
"Cha cháu mất tích đã hai năm sao bây giờ mấy đứa mới nói với chú? Chú nghĩ sự việc không hề đơn giản khi có sự xuất hiện của nhóm sát thủ. Có kẻ nào đó đứng sau sự việc này. Chúng ta cần báo cho cơ quan chức năng."
Nói rồi, ông quay sang ông Chánh đang đứng phía sau, nói:
"Ông Chánh, gọi cho cậu Thành công an cho tôi."
Ông Chánh lúc này đã mang đồ uống nóng và bánh ra cho mọi người, nghe ông Lâm nói vậy thì vội đáp "Vâng" một tiếng, còn đang định đi ra bàn điện thoại để gọi, Nam Anh đã đứng lên giữ ông lại nói:
"Khoan đã, chú Lâm nghe cháu nói đã."
Nam Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ, cỡ bằng bao diêm, khá nhàu rồi đưa cho ông Lâm đọc.
"Tờ giấy này là của cha cháu."
Ông Lâm mở tờ giấy ra xem, bên trong viết vài dòng chữ, nét bút có vẻ rất tháu, cho thấy khi viết, hẳn cha Nam Anh đang rất vội vã. Tờ giấy ghi.
"Gửi con gái.
Cha hy vọng con sớm tìm được mảnh giấy này, chắc hẳn lúc đó con đã trưởng thành hơn bây giờ. Cha phải đi xa một thời gian. Có rất nhiều chuyện trong lúc này cha chưa thể kể cho con. Đừng lo lắng cho cha. Mọi việc đến lúc cần phải xảy ra. Cha để lại lời nhắn cho con tại phòng 302, tầng 3, khu Chung cư S. Cha chắc là con sẽ hiểu. Hãy giữ kín chuyện này. Cầu mong ánh sáng sẽ bảo vệ con."
Ông Lâm đọc xong mảnh giấy, gấp đưa trả lại cho Nam Anh. Ông nói:
"Tuy cha cháu dặn là phải giữ kín nhưng đến giờ đã là hai năm. Hơn nữa sự việc đang có diễn biến nguy hiểm. Theo chú chúng ta hãy báo cảnh sát và để họ làm sáng tỏ việc này sẽ tốt hơn."
"Vâng. Lúc đầu khi ông mất tích, cháu có báo công an. Họ tới điều tra một thời gian nhưng cũng không có kết quả. Cho đến hôm qua cháu tình cờ tìm thấy mảnh giấy, mới lấy được vật này."
Nam Anh lấy từ trong túi đeo ở hông ra chiếc hộp sắt vuông, cô đưa cho ông Lâm. Vẻ mặt của ông Lâm lập tức biến đổi khi nhìn thấy chiếc hộp. Ông cầm đưa lên nhìn ngắm vẻ chăm chú. Đôi tay run rẩy, từng giọt mồ hôi toát ra trên trán ông lấm tấm. Khôi trông thấy biểu hiện của ông Lâm thì thầm nghĩ, một người đàn ông sống cách biệt với thế giới, chỉ dành mọi tâm huyết cho việc nghiên cứu. Vậy mà ông ấy lại vô cùng xúc động khi thấy chiếc hộp vuông của Nam Anh. Có lẽ nào ông ấy biết về nó?
Nam Anh cũng có thắc mắc như thế. Cô hỏi, giọng không giấu nổi vẻ hồi hộp:
"Chú biết chiếc hộp này à? Chú có thể nói cho cháu được không?"
Ông Lâm không trả lời Nam Anh ngay mà từ từ cầm chiếc hộp lên quan sát. Ngón tay ông run run sờ nắn từng góc, từng hoa văn ngang dọc trên chiếc hộp như thể gặp lại người quen cũ. Hồi lâu, ông nói, giọng vô cùng xúc động.
"Chú không chỉ biết chiếc hộp này, mà chú còn là một phần của nó. Để chú kể cho các cháu nghe một câu chuyện."
Nhóc Tôm nghe vậy cũng chạy lại ngồi cạnh Nam Anh. Ông Lâm đặt chiếc hộp xuống bàn, nhấp một ngụm cafe nóng vừa được ông Chánh mang lên, rồi kể.
"Ông nội của cháu, cũng là cha nuôi của chú, vốn là một nhà nghiên cứu và sưu tầm cổ vật rất có danh tiếng. Ông tên là Nam Thắng, những năm 70, người trong giới chơi đồ cổ nhắc tới ông ai cũng vô cùng nể trọng. Bởi ông là một người rất am hiểu cổ vật, lại mua hàng rộng tay. Thường chỉ cần vật có chút lai lịch là ông không bao giờ trả giá. Một ngày nọ, một bạn hàng quen có nhắn ông tới để mua một món đồ cổ, mà theo ông ta là vô cùng độc đáo. Người này, tên là Trần Tập, một người được biết đến với biệt tài săn tìm đồ quý hiếm. Thời đó, việc mua bán và tìm kiếm đồ cổ rất khó khăn. Bởi vậy, những người sưu tầm phần nhiều sẽ mua lại qua những mối quen, thường là đầu mối tập hợp các cổ vật trong dân gian. Gã Trần Tập này, đã bán cho ông Nam Thắng nhiều món đồ, toàn là hàng độc đáo nên ông Nam Thắng rất tín nhiệm gã. Lần này gã nói, món cổ vật gã mới có được, thật sự chưa từng thấy bao giờ. Kể cả người giàu kinh nghiệm như gã, cũng không thể nhìn ra lai lịch. Chỉ nghe người muốn bán nói rằng, đồ vật thuộc về tộc" Người Trời "Alanpa. Nghe thế, lòng ông Nam Thắng rộn rã, máu nóng chảy giật giật, khắp người như có kiến bò. Tộc" Người Trời "Alanpa không thể có thật. Họ chỉ là một truyền thuyết. Từ lâu trong giới chơi cổ vật đã nhận định như thế. Họ luôn ở trong một màn sương mù mang đậm màu sắc thần bí hơn là những người từng hiện diện trong dòng chảy lịch sử. Vậy mà, nếu bây giờ ông được sở hữu một món đồ thật sự của họ, vị trí của ông trong làng khảo cổ chắc chắn sẽ được khẳng định. Thậm chí, tên tuổi của ông sẽ được cả thế giới biết đến. Nghĩ như thế, ông Nam Thắng đã lập tức lên đường đến gặp Trần Tập.
Ông Lâm kể tới đây, thì không dừng được, lại cầm chiếc hộp sắt vuông lên ngắm nhìn. Khôi và Nam Anh thầm nghĩ, chắc hẳn ông đang kể về lai lịch chiếc hộp sắt này. Nhưng quả thực nhìn bề ngoài, không hiểu nó có gì quý giá đến mức như thế. Một lát, ông Lâm nhắm mắt lại, chầm chậm kể tiếp.
" Đến trưa ngày hôm sau, ông Nam Thắng mới tới được chỗ hẹn. Đó là một căn nhà hoang ở tận trong rừng sâu. Vì đã từng mua hàng của Trần Tập khá nhiều lần, nên ông cũng không hề do dự, đẩy cửa bước vào. Trong nhà, có hai người đang ngồi bên chiếc bàn mục nát. Một người là Trần Tập, còn một người khoảng ngoài ba mươi tuổi, nét mặt bồn chồn, đầy lo lắng. Hai người thấy ông Nam Thắng đến thì vui mừng, kéo ông lại ngồi xuống. Trần Tập nói:
"Ông Nam Thắng, đây là Chế Hồng, là người cuối cùng của tộc" Người Trời Alanpa. "
Ông Nam Thắng quay sang nhìn Chế Hồng, mỉm cười chào anh ta, thấy đó là một thanh niên thân hình cường tráng, khỏe mạnh. Tuy vậy trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, lo lắng. Ông Nam Thắng nói:
" Chào anh. Tôi không nghĩ tộc "Người Trời" Alanpa còn hậu nhân. Xin lỗi vì tôi đường đột, nhưng là người theo đuổi những truyền thuyết về tộc Alanpa từ lâu, tôi nghĩ dường như họ đã biến mất trên thế gian từ một nghìn năm qua. "
Chế Hồng không trả lời, cũng không tỏ vẻ phản bác lời ông Nam Thắng. Anh ta từ từ đưa đôi bàn tay đang để dưới gầm bàn lên, đặt một khối hình vuông lên mặt bàn.
Trong lòng ông Nam Thắng rung động mãnh liệt. Linh cảm của một người nhiều năm tìm hiểu và sưu tầm cổ vật cho ông biết đồ vật này rất kì lạ.
Giọng ông Lâm lúc này cũng vô cùng nghẹn ngào. Khôi cảm giác dường như ông Lâm đang thật sự sống trong thời khắc của ông Nam Thắng. Đó có phải là cảm xúc của người đam mê khảo cổ được nhìn thấy cánh cổng tri thức mới. Hay câu chuyện là một nỗi đau mà mỗi khi nhớ lại đã làm trái tim ông tràn ngập bi thương.
Khôi quay sang liếc mắt nhìn Nam Anh, thấy cô cũng đang nhìn mình, gật gật đầu. Vậy là những phán đoán của mình khá chính xác. Chiếc hộp quả thực là vật của tộc" Người Trời "Alanpa thần bí. Nhưng chiếc hộp này dùng để làm gì, và nó liên quan gì tới việc cha của Nam Anh mất tích? Khôi tự hỏi.
Một lát, ông Lâm kể tiếp.
Lúc đó, Ông Nam Thắng cố gắng tỏ ra thản nhiên, nói:
" Tôi muốn xem qua một chút được chứ? "
Ngay khi cầm chiếc hộp trên tay, ông Nam Thắng đã biết mình thực sự đã chạm tay vào phần bí ẩn của lịch sử. Lòng ông rộn ràng, vui sướng. Song, với một người đam mê cổ vật, ông hiểu rằng, vật dù quý, chỉ là vật chết. Điều làm cho giá trị của cổ vật tỏa sáng, chính là câu chuyện của nó. Ông quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ sọng của Chế Hồng, hỏi:
" Anh thật sự muốn bán vật này? "
Chế Hồng vẫn lặng im không đáp. Nhìn ánh mắt anh ta, ông Nam Thắng biết người thanh niên này thật sự không nỡ xa rời chiếc hộp sắt. Trần Tập thấy Chế Hồng lưỡng lự, vội nói:
" Anh ta quả thật rất cần tiền, anh biết đấy. Cổ vật đặc biệt quý hiếm của một tộc người đã biến mất. Hề hề, đâu phải chỉ nói muốn bán là bán được. Chẳng giấu gì anh, tôi cũng đã khuyên anh ta bã cả bọt mép anh ta mới đồng ý đấy. Nói gì thì nói, thằng con trai duy nhất của anh ta mà không có tiền là không xong rồi. "
Gã chép miệng, muốn nói thêm khó khăn của vụ thuyết phục để cho ông Nam Thắng hiểu rằng, không dễ mà người thanh niên này chịu bán đi báu vật gia truyền. Chỉ là con trai anh ta đang nguy cấp, không có tiền chữa bệnh thì rất nguy hiểm. Mà trong giai đoạn đất nước vừa trải qua chiến tranh này, đồng tiền là vô cùng khó kiếm. Gã cũng mong ông Nam Thắng biết được cố gắng của gã, khi mua hàng rồi sẽ rộng tay cho thêm gã vài phần.
Ông Nam Thắng nghe Trần Tập nói xong, đã hiểu phần nào câu chuyện. Ông liền lấy chiếc kính lúp trong túi ra, ngắm nghĩa thật kĩ chiếc hộp sắt. Một lát, ông lại quay sang Chế Hồng, hỏi:
" Anh hãy kể cho tôi nghe về lai lịch chiếc hộp được không? Về tiền bạc, anh không phải lo. Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ đưa như thế. "
Chế Hồng vẫn lặng im không đáp. Ánh mắt anh ta không hề tránh ánh nhìn của ông Nam Thắng, nhưng tất cả chỉ có vậy. Gã Trần Tập thì khác, nghe thấy ông Nam Thắng nói câu bao nhiêu cũng được, trong lòng gã tiếc hùi hụi. Gã tiếc rằng không bảo tên tộc này đưa quách món đồ cho gã giao dịch, rồi tiện tay làm luôn một món hời. Ông Nam Thắng thì nổi tiếng giàu có và rộng rãi, còn tên tộc này thì đưa cho vài đồng cho con đi bệnh viện là xong. Thế nhưng cái gã rừng rú kia bất kể thế nào cũng chỉ dính lấy món đồ không buông. Có lẽ nếu không phải con trai gã đang ốm nặng, có lấy mạng gã, gã cũng không chịu bán cũng nên. Nghĩ tới đó, Trần Tập đột nhiên nuốt nước bọt một cái, ý nghĩ hiểm ác trong đầu chợt nổi lên. Một là không làm, hai là làm thì không thôi. Đợi ông Nam Thắng đưa tiền xong, hay là..
Ý nghĩ độc ác đó khiến gã không dằn được, liếc nhìn vào sau gáy Chế Hồng một cái.
Ông Nam Thắng lúc này nói tiếp:
" Tôi biết dường như anh không nỡ xa vật này. Hay là thế này đi, tôi sẽ đưa cho anh tiền để anh chữa bệnh cho con. Còn anh cho tôi đem vật này về, chụp ảnh và công bố cho thế giới biết về nó. Anh hãy kể cho tôi nghe lai lịch của nó, sau đó, nó vẫn thuộc về anh, tôi sẽ trả lại cho anh. Tôi biết, thậm chí, chính anh cũng là một di sản rồi. Một dấu ấn về phần lịch sử chưa từng được biết đến. "
Chế Hồng ngẩng phắt đầu lên. Người này vừa nói gì thế. Chẳng phải ông ta vừa nói, không lấy đi Hộp Dẫn Đường mà vẫn cho ta tiền để cứu con trai sao? Ông ta nói thật hay không? Nhưng dù thật hay không ta vẫn phải đồng ý thôi. Con trai không chịu nổi nữa rồi. Nhưng bí mật về Hộp Dẫn Đường làm sao có thể nói cho ông ta được đây? Rồi đây làm sao ta có thể trở về Thiên Quốc?
Mặt anh ta nhăn nhúm, mồ hôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Hiển nhiên là đang suy nghĩ rất ghê gớm. Gã Trần Tập đằng hắng một tiếng rồi giục giã Chế Hồng, như sợ ông Nam Thắng đổi ý.
" Thôi thôi tôi xin ông, còn nghĩ cái gì nữa. Người rộng rãi như ông Nam Thắng đây đâu có phải có sẵn trên đời. Người ta đã không muốn lấy đồ, mà vẫn đưa tiền cho ông, thật là chuyện chỉ có trong mơ. Ông còn không mau kể sự tích của cái cục sắt này đi, ông Nam Thắng mà đổi ý thì tôi là tôi cũng không để ông yên đâu. "
Rồi gã lại quay qua ông Nam Thắng, cười hềnh hệch:
" Đấy ông ạ, cái bọn tộc này, cứ phải dọa cho nó một phát mới ra chuyện. Ai đời người tốt như ông trước mặt mà nó còn không nhận ra. Phải tôi ấy à, có mà không có chuyện cũng phải bịa ra để mà kể ấy chứ. Hề hề. "
Ông Nam Thắng khẽ nhăn mặt, nhưng ngay lập tức ông lấy lại dáng vẻ bình thản. Làm cái nghề này, tiếp xúc với đủ hạng người, ông hiểu cần phải làm gì. Những gã như Trần Tập này không chuyện gì là không dám làm, nhưng lại được cái mũi rất thính, nhất là trong việc ngửi thấy mùi cổ vật. Nên thôi, cứ kệ cho gã thích nói gì thì nói.
Lúc này, Chế Hồng mới cất tiếng:
" Thôi được, tôi sẽ theo ý ông. "
Rồi anh ta bắt đầu kể. Rằng một ngàn năm trước, tộc Alanpa là một dân tộc vô cùng giàu có và tiến bộ về mặt khoa học kĩ thuật. Dân số tuy không đông đúc, chỉ khoảng vài nghìn người nhưng họ đủ sức xây dựng một thành phố tráng lệ hoàn toàn bằng vàng khối. Người ta gọi thành phố đó là Hoàng Kim Thành. Không chỉ thế, người Alanpa còn vượt trội về văn hóa, nghệ thuật. Rất nhiều dân tộc giao thương với họ đều ảnh hưởng một cách sâu sắc từ kiến thức siêu việt của họ. Người dân khắp nơi truyền tai cho nhau nghe về sự giàu có của người Alanpa, rằng họ có thể biến đá thành vàng. Tất cả trí tuệ vượt trội đó, đều có nguồn gốc từ một viên ngọc quý, là nguồn sống của Hoàng Kim Thành. Nó có quyền năng vô cùng, cung cấp năng lượng và chỉ dẫn tri thức cho người dân Alanpa. Viên ngọc còn có thể làm cho người già trẻ lại, người bệnh nặng khỏe ra, người cụt chân cụt tay có thể mọc lại được. Viên ngọc đó tương truyền đến từ Thiên Quốc. Họ gọi nó là Ngọc Vạn Hồn. Vì nó có thể sở hữu và điều khiển linh hồn. Người dân Alanpa tin rằng sau khi qua đời, đều được Ngọc Vạn Hồn dẫn lối về Thiên Quốc.
Với tri thức và quyền năng từ viên ngọc, tộc người Alanpa đã phát triển rực rỡ. Vào thời điểm đó, trong tộc Alanpa xuất hiện một quốc vương vô cùng tài giỏi và giàu tham vọng. Quốc vương đó cho rằng, với sức mạnh của viên ngọc Vạn Hồn, hắn có thể thống lĩnh người Alanpa thành một dân tộc thượng đẳng, sẽ biến các quốc gia khác thành nô lệ vĩnh viễn. Lập tức, hắn đã tìm mọi cách để phát huy sức mạnh của viên ngọc. Và đó cũng chính là lời cáo chung cho cả dân tộc Alanpa.
Một tai họa khủng khiếp đã ập tới thành phố của tộc" Người Trời ". Chỉ trong một giờ đồng hồ, thành phố phồn hoa bậc nhất thế giới lúc đó, bị xóa xổ bởi một lời nguyền khủng khiếp. Không một ai chạy thoát, không một ai sống sót. Mọi thứ đều bị lòng đất nuốt chửng. Chỉ duy nhất một người lúc đó được giao nhiệm vụ tế lễ thần linh là thoát được thảm họa. Người đó chính là tổ tiên của Chế Hồng. Chỉ mình ông là biết được lý do về sự diệt vong của tộc" Người Trời ", và cũng chỉ mình ông là biết được địa điểm xây dựng thành phố vàng. Với niềm tin tôn giáo của mình, tin rằng toàn bộ tộc" Người Trời "đã thực sự về Thiên Quốc, ông ta đã chế tạo chiếc hộp sắt này, rồi ghi lại bản đồ tới thành cổ Hoàng Kim cất vào đây. Ông gọi đó là Hộp Dẫn Đường. Sau đó, ông rời Hoàng Kim Thành đi nơi khác sinh sống ẩn dật. Nhiều thế hệ sau của ông tiếp tục bảo vệ và lưu giữ truyền thuyết về chiếc hộp sắt, cùng với niềm tin sẽ được về Thiên Quốc mỗi khi qua đời. Tuy nhiên, đến đời Chế Hồng, do thời gian đã quá lâu, lại trải qua bao biến thiên của lịch sử, lời dặn của tổ tiên cũng dần bị lãng quên. Bản thân anh ta cũng chỉ biết được Hộp dẫn đường là vật gì, song cũng không biết cách nào để tìm về Hoàng Kim Thành. Tuy nhiên, nhiệm vụ gìn giữ và bảo vệ chiếc hộp vẫn là điều anh ta luôn tâm niệm. Nếu không phải lần này, con trai bị ốm quá nặng, hơn nữa trong bối cảnh đất nước vừa trải qua chiến tranh, tiền bạc, thuốc men đều thiếu thốn, hẳn là anh nhất quyết không thể bán chiếc hộp này.
Nghe lời kể của Chế Hồng, cả ông Nam Thắng và gã Trần Tập đều không khỏi bàng hoàng. Thật không ngờ, chiếc hộp sắt vuông vức, sáu mặt đều được khắc nổi những hình thiếu nữ nhảy múa, lại là chìa khóa của một kho tàng vô giá. Chưa nói đến viên ngọc Vạn Hồn đầy màu nhiệm. Chỉ riêng cả một tòa thành bằng vàng khối đã có giá trị không biết bao nhiêu mà kể. Với một người giàu có như ông Nam Thắng còn nổi gai ốc khắp người, không khó để hiểu gã Trần Tập cảm thấy thế nào. Người gã run rẩy, trái tim gã đập dồn dập, và mắt gã thì toàn là vàng. Đâu đâu cũng là vàng khối, lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ. Gã quyết định rất nhanh, Hoàng Kim Thành phải là của ta.
Trong lúc ông Nam Thắng còn đang hỏi chuyện Chế Hồng, Trần Tập đã len lén rút từ trong người ra một khẩu súng ngắn. Hắn đập mạnh báng súng vào gáy Chế Hồng khiến anh ta lăn ngay ra đất ngất lịm. Sau đó Trần Tập lạnh lùng chĩa súng vào ông Nam Thắng, bắt ông ta đưa lại chiếc hộp sắt. Vừa cầm lấy chiếc hộp, gã lên đạn, bóp cò không một chút do dự.
" Đoàng. "
Tiếng súng nổ đanh, một người đổ gục xuống đất. Thật không ngờ, đó lại là Trần Tập. Sau lưng gã, Chế Hồng đang cầm một thanh gỗ lớn. Thì ra Chế Hồng vốn là người có thể chất khỏe mạnh khác thường. Tuy bị Trần Tập đánh lén nhưng chỉ vài phút sau là anh ta đã tỉnh lại được. Vừa kịp lúc nhìn thấy Trần Tập đang định bóp cò bắn ông Nam Thắng, anh ta vớ ngay lấy một khúc gỗ đập mạnh vào gã. Cú đánh của Chế Hồng đã làm gã đổ gục, viên đạn cũng bị trượt qua mặt ông Nam Thắng. Chế Hồng vội vàng chạy lại, nhặt lấy chiếc hộp sắt đang văng dưới đất, rồi đỡ ông Nam Thắng bỏ chạy. Lúc này, Trần Tập cũng lồm cồm bò dậy. Gã với tay nhặt lấy khẩu súng, chĩa thẳng vào người Chế Hồng bóp cò. Cự ly quá gần, Chế Hồng trúng đạn khuỵa xuống. Tuy vậy là một người có thể chất rất khỏe, anh lại cố gắng đứng dậy, tiến về phía Trần Tập. Trần Tập tiếp tục bóp cò, nhưng lần này, viên đạn đã không nổ. Chế Hồng chớp thời cơ, áp sát lại người Trần Tập, ghì lấy hắn vật xuống nền nhà, khẩu súng bị văng ra đất. Chế Hồng khỏe hơn hẳn Trần Tập, nhưng anh đã bị trúng một viên đạn vào bụng, vết thương vào chỗ hiểm chảy máu rất nhiều. Chẳng mấy chốc đã bị Trần Tập đè ngược lại. Ông Nam Thắng thấy vậy liền cầm ngay thanh gỗ dưới đất, vụt tới tấp vào đầu, vào cổ Trần Tập. Tuy sức đánh của ông Nam Thắng không mạnh, nhưng Trần Tập trúng nhiều đòn cũng bị choáng. Hai tay gã lại đang ghì nhau với Chế Hồng, không làm cách nào đỡ gạt được. Chỉ cố sức để chịu đòn mà thôi. Ông Nam Thắng thấy gã này quá sức hung hãn, nếu Chế Hồng bị gã bóp cổ chết, chắc chắn mình sẽ không thể sống sót. Nghĩ vậy, ông nhằm thẳng đỉnh đầu Trần Tập, đập một cái thật mạnh. Bộp một tiếng, thanh gỗ gãy vụn, gã Trần Tập cũng trợn tròn hai mắt, lăn quay ra đất bất tỉnh.
Ông Nam Thắng vội vàng dìu Chế Hồng dậy, xé áo băng bó vết thương cho anh ta rồi cả hai mau mau chóng chóng bỏ trốn. Chế Hồng bị đạn bắn cự ly rất gần, lại trúng vào chỗ hiểm. Sau đó còn bị đánh rất ác liệt nên vừa về tới nhà anh ta thì chết. Trước khi chết, Chế Hồng mong muốn ông Nam Thắng hãy cứu lấy con trai anh ta, lúc đó còn chưa đầy một tuổi. Vợ Chế Hồng đã mất ngay sau khi sinh con, nếu anh ta chết đi, chắc hẳn đứa bé cũng không thể nào sống nổi. Tộc" Người Trời "Alanpa đến đời anh ta là diệt vong. Ông Nam Thắng dĩ nhiên là đồng ý. Ông vội vàng cho đứa bé đi bệnh viện, sau đó báo cảnh sát tới bắt gã Trần Tập. Nhưng khi cảnh sát đến, không biết gã đã bỏ đi từ lúc nào. Ông Nam Thắng sau khi làm thủ tục nhận nuôi đứa bé, liền bỏ xứ mà đi. Từ đó cũng bỏ hẳn nghề sưu tầm cổ vật mà chuyển sang làm ăn kinh doanh, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp thấp thỏm về gã Trần Tập kia. Chuyện về chiếc hộp sắt theo đó mà dừng lại.
Kể tới đây, khoé mắt ông Lâm không kìm được đã trào ra những giọt nước mắt. Ông xúc động, với tay tháo kính xuống, lau qua vào vạt áo. Câu chuyện về việc được ông nội Nam Anh nhận nuôi, không ngờ lại có căn nguyên bi thảm như thế. Nam Anh ngồi cạnh, khẽ nắm lấy hai bàn tay của ông, bồi hồi nói:
" Chú Lâm. Chuyện qua đã lâu rồi. Chú cũng đừng quá sức đau buồn. "
Ông Lâm đặt một bàn tay lên trên tay cô, khẽ gật đầu, sau đó kể tiếp:
" Các cháu cũng đoán được đứa bé con Chế Hồng, người cuối cùng của tộc "Người Trời" Alanpa là chú rồi đúng không. Quả thực, nhờ có ông nội cháu, cha nuôi của chú mà tộc người Alanpa đã không bị tuyệt diệt. Lúc đó, khi ông đưa chú về nhà, ở nhà ông cũng có một người con trai trạc tuổi của chú. Chính là cha của cháu. Nam Thanh. Chú và cha cháu cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ cảm thấy mình là con nuôi của ông, vì ông đối xử với cả hai như nhau. Thậm chí, phần nào đó chú thấy ông còn yêu chiều chú hơn cả Nam Thanh. Một phần, ngay từ bé chú đã đam mê lịch sử và cổ vật rất giống ông. Còn Nam Thanh lại thích kinh doanh hơn. Khi lớn lên, cả hai đều đi theo tiếng gọi đam mê của mình. Cha cháu lao vào thương trường và nhanh chóng có được những thành công lớn, còn chú thì chuyên tâm nghiên cứu. Cha nuôi mỗi ngày một già yếu, trước khi mất, ông có kể lại câu chuyện ngày xưa, và đưa cho chú chiếc hộp sắt này. Nam Thanh sau khi biết chuyện thì không còn đối xử với chú như ngày xưa nữa. Anh ấy mỗi lúc một xa lánh, cho rằng chú và chiếc hộp sắt chính là nguyên nhân mà cha anh lo nghĩ đến mang bệnh. Rồi anh quyết định mang nó đi, bảo là phải cất giữ nó mãi mãi. Chú không đồng ý với việc đó nên cả hai đã tranh cãi rất quyết liệt, nhưng vì Nam Thanh là anh nên chú đành phải nhượng bộ. Từ đó, chúng ta không còn giữ liên lạc nhiều năm nay. Hôm nay nghe các cháu nói tới việc anh Nam Thanh đột ngột mất tích, chú cho rằng hẳn có liên quan tới chiếc hộp sắt đó. Hơn nữa, rất có thể kẻ đứng sau là gã Trần Tập kia. "
Ông Lâm kết thúc câu chuyện. Nam Anh" ồ "lên một tiếng." Vậy rất có thể người đàn ông tên Trần Tập đó là kẻ đứng sau việc này. Đúng rồi. Ngoài ba người nhà chúng ta ra, chỉ có mình ông ta biết được bí mật của hộp sắt này. "
Ông Lâm nhấp thêm một ngụm cafe, chậm rãi cầm chiếc hộp sắt lên tay để quan sát. Nam Anh nhìn ông nói:
" Thì ra dạo đó, chú đột ngột chuyển nhà đi là vì cha cháu? "
" Ừm, cũng không hẳn là như thế. Tâm nguyện của chú là muốn dành cả cuộc đời cho việc nghiên cứu khảo cổ. Nhưng điều đó vô tình làm tổn thương cha cháu, người anh đáng mến nên chú quyết định rời đến đây. Ở đây, chú có nhiều thời gian để theo đuổi sở thích của mình. Hơn nữa, nơi này chính là nhà cũ của ông nội cháu, cũng rất gần nơi sinh sống của cha ruột chú. "
Khôi tiếp lời ông Lâm. Trông cậu đầy vẻ suy tư sau khi nghe câu chuyện của ông.
" Nhưng, nếu đó là ông Trần Tập, tại sao ông ta lại đợi đến tận lúc này mới ra tay? Tính theo thời gian cũng khoảng bốn mươi năm rồi? "
" Anh Khôi nói đúng đấy, nếu ngày xưa ông ấy gần bằng tuổi ông nội, thì giờ cũng đã ngoài tám mươi tuổi rồi. Liệu một ông già lọm khọm có thể làm bố biến mất được sao? Hơn nữa, ông ta lại đợi tới bốn mươi năm mới ra tay. Có lẽ ông ta có lý do. Vậy lý do đó là gì? "
Nhóc Tôm lên tiếng, điệu bộ cố làm ra vẻ già dặn. Chắc hẳn thằng nhóc học theo truyện conan, một seri truyện trinh thám rất nổi tiếng được rất nhiều người yêu mến. Khôi nhìn dáng vẻ nhóc Tôm chống cằm nhận xét, không khỏi muốn phì cười. Nhưng quả thật, lập luận của nó rất có lý.
Nam Anh cũng nghiêng đầu suy nghĩ. Cô tán đồng ý kiến của Khôi và Tôm:
" Vậy lý do đó có thể là gì? Chú Lâm, chú có nghĩ tới điều gì không? "
Ông Lâm trầm ngâm:
" Có thể khi xưa, lúc cha nuôi bỏ sang xứ khác làm ăn, Trần Tập không lần tìm được dấu vết. Để tìm kiếm tung tích một người vào thời điểm đó là rất khó. Cũng có thể lão bị đòn nặng cũng mất mạng, hoặc mất rất nhiều thời gian để hồi phục. Còn người liên quan tới việc cha cháu mất tích có thể là đời sau của lão. Còn một điều nữa các cháu đừng quên. Kho tàng ở Hoàng Kim Thành là rất lớn. Bất kì một kẻ nào đó biết chuyện cũng có thể làm mọi việc để chiếm đoạt. "
" Không biết kẻ đó là ai nhưng cháu chắc chắn hắn là một kẻ rất quyền lực. Hắn đã thao túng công ty của cha cháu sau khi ông biến mất. Cử sát thủ theo dấu chị em cháu. Hắn muốn làm cháu sợ hãi, nhưng nếu cha cháu bị hắn làm tổn thương dù là một chút thôi, cháu nhất định sẽ cho hắn phải trả giá đắt. "
Nam Anh nói giọng rất bình thản như thể đây là điều tự nhiên vậy. Khôi cảm thấy Nam Anh dành rất nhiều tình cảm cho cha. Điều đó giúp cô ấy coi những đe dọa đáng sợ của bọn người đứng đằng sau chuyện này chẳng là gì cả. Khôi thầm cảm phục sự dũng cảm của Nam Anh. Nhưng cậu lại có suy nghĩ khác.
" Mình nghĩ cha của cậu chưa bị bọn chúng bắt đâu. "
Nghe Khôi nói ai nấy đều quay sang nhìn cậu. Nam Anh vội hỏi:
" Sao cậu lại nghĩ thế? "
" Cậu nghĩ xem, nếu hắn đã bắt được cha cậu rồi, chắc chắn sẽ lấy được chiếc hộp sắt. Cứ cho rằng cha cậu không chỉ điểm cho hắn đi, thì hắn có thể bắt luôn cậu và nhóc Tôm để uy hiếp ông. Nhưng hiện tại, hắn chỉ dừng ở mức giám sát trong bóng tối, vậy có thể cha cậu vẫn chưa bị hắn bắt, hoặc cũng có thể ông biết điều gì đó khiến hắn phải chùn tay. "
Nhóc Tôm reo lên:
" Đúng rồi. Em vẫn chưa hiểu tại sao bọn xấu theo dõi chúng ta hai năm nay mà không làm gì. Chắc đúng như anh Khôi nói, chúng vẫn chưa bắt được cha. "
Nam Anh ngẩn người. Đó cũng là điều cô thắc mắc hồi lâu. Khôi mỉm cười nói tiếp:
" Mình còn cho rằng, cha cậu biết bí ẩn gì của những người đó nữa. Điều gì đó mà chỉ ông ấy mới là chìa khóa vấn đề. Cho nên, khi chưa có chìa khóa, kẻ đứng đằng sau vụ này không vội ra tay. "
Mọi người nghe Khôi nói thế, đều nghĩ việc ông Nam Thanh mất tích hẳn còn nhiều bí ẩn đằng sau nữa. Nam Anh trầm ngâm hồi lâu, một lát, cô nói, giọng nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
" Có lẽ cậu đã nói đúng. Mình nghĩ kẻ đó, hắn đã gặp cha mình trước khi ông mất tích rồi. "
Mọi người đều ồ lên ngạc nhiên, quay sang nhìn Nam Anh. Ông Lâm cũng không kìm được, vội hỏi:
" Làm sao cháu biết điều đó. Cha cháu đã kể cho cháu nghe về hắn sao? "
Nam Anh lắc đầu. Cô kể tiếp, giọng nhỏ hẳn đi như thể câu chuyện đã để lại một nỗi sợ hãi trong cô.
" Nếu nói đầy đủ, có lẽ là sự việc của mười năm trước. Năm cháu lên chín tuổi. Một buổi sáng, khi cháu tỉnh dậy mà không thấy cha tới gọi như mọi ngày. Cháu rất ngạc nhiên, mọi khi, cha vẫn thường tới giường để gọi cháu vào lúc sáu giờ, trước cả khi chuông báo thức của cháu kêu năm phút. Cha luôn giữ thói quen đó trong nhiều năm. Hôm đó, cháu ngủ dậy, với tay tắt tiếng chuông báo thức và ngó xung quanh gọi cha. "Cha ơi, cha ơi." Nhưng không thấy ông trả lời. Cháu liền xuống giường đi vào phòng ông, cũng không có ông ở đó. Cháu gọi ông rất nhiều nhưng đều không thấy tiếng cha cháu trả lời. Nhưng rồi cháu nghe thấy tiếng một người đàn ông đang nói chuyện, ngữ điệu có vẻ rất tức giận. Cháu theo tiếng nói và xuống gara dưới tầng hầm. Chỉ thấy cha cháu đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, người đó đứng quay lưng lại phía cháu. Trông cả hai đều rất căng thẳng, họ quá tập trung vào câu chuyện và không để ý tới sự xuất hiện của cháu. Thấy cả hai giận dữ, cháu quá sợ hãi nên đã khóc òa lên. Người đàn ông lạ quay lại nhìn cháu. Trời đất, đó là một gương mặt mà cả đời cháu không thể quên được. Ông ta đeo một chiếc mặt nạ, gương mặt quái dị như không có làn da, thay vào đó là những vết sẹo chằng chịt. Và đôi mắt đỏ ngầu đầy giận giữ. "
Kể tới đó, Nam Anh bỗng nhiên run rẩy. Kí ức về một khuôn mặt khủng khiếp đã ám ảnh cô nhiều năm lại sống dậy. Nam Anh vẫn không thể quên được đôi mắt ấy, như hai ngọn đèn đỏ quạch mà lũ trẻ con vẫn thường chơi trong lễ Halloween. Đôi mắt dường như không phải của con người mà thuộc về loài quỷ dữ.
Cha thấy cháu xuống đây, vội chạy lại nói:" Con gái, đã dậy rồi à. Con lên phòng em Tôm đi, cha đang nói chuyện với khách. Một lát rồi cha sẽ lên với con. "
Người đeo mặt nạ đó vẫn nhìn chòng chọc vào cháu hồi lâu, rồi quay sang nói với cha cháu, giọng nói nghe rất kì dị méo mó như âm thanh của một chiếc loa bị rè. Hãy nhớ, ngươi còn có nó. Nó đáng giá hay vật đó đáng giá với ngươi. Hãy lựa chọn đi. Ta sẽ còn quay trở lại. Nói rồi, người đeo mặt nạ rời đi."
Nam Anh hít một hơi thật sâu như để lấy lại bình tĩnh. Cô kể tiếp.
"Người đeo mặt nạ đó đã không trở lại trong suốt nhiều năm sau. Cháu đoán là cha đã đưa cho người đeo mặt nạ đồ vật mà ông ta muốn. Trong suốt khoảng thời gian về sau, cha đã dành rất nhiều công sức để dạy cho cháu kĩ thuật chiến đấu. Thật lạ, cháu học những điều đó rất nhanh, giống như bản năng vậy. Giờ đây, liên kết lại mọi việc, cháu càng chắc chắn chính người đàn ông mang mặt nạ đó là người đứng sau việc này. Và vật mà hắn ta muốn cha cháu đưa ra, có lẽ chính là chiếc hộp sắt Hộp Dẫn Đường."
Nam Anh ngước mắt lên, đôi mắt cô long lanh đã có một ngấn nước nhỏ xíu ở phía dưới. Chắc hẳn những kí ức về kẻ lạ mặt đó là một nỗi ám ảnh rất lớn đối với Nam Anh. Khiến cho cô sợ hãi đến thế. Khôi nhìn Nam Anh thầm nghĩ. Thậm chí ngay cả khi đối mặt với một sát thủ khủng khiếp như Mắt Sói, Nam Anh cũng không phản ứng đến mức như thế này.
"Vậy chiếc hộp này chính là đầu mối của mọi vấn đề. Hừm, em nghĩ chúng ta nên tìm cách mở nó ra."
Nhóc Tôm lại tiếp tục trổ tài thám tử. Thằng nhóc này dù sao cũng là một đứa trẻ, nên trong lúc này khi tâm trạng mọi người chùng xuống, nó vẫn giữ được vẻ hoạt bát, nhí nhảnh. Chính điều đó đã phá tan không khí trầm lắng. Nam Anh cũng ngay sau đó lấy lại dáng vẻ mạnh mẽ. Cô quay sang nói với ông Lâm.
"Chú Lâm, hộp sắt Hộp Dẫn Đường này có nguồn gốc từ dân tộc của chú. Chú có biết cách mở nó không?"
Ông Lâm nói:
"Thực ra, trong nhiều năm sau khi có được chiếc hộp, cha nuôi đã tìm được cách mở nó ra. Và ông cũng đã nói cho chú biết."
Ông Lâm cầm chiếc hộp sắt lên trên tay, nói tiếp:
"Các cháu có biết hộp sắt này dùng kim loại gì để làm không?"
Cả ba người đều tỏ ra ngơ ngác. Khôi phỏng đoán.
"Một loại sắt có nguồn gốc từ vũ trụ phải không, chú Lâm? Vì theo câu chuyện chú kể, tổ tiên của chú đã dùng sắt của người Trời để chế tạo."
Ông Lâm quay sang nhìn Khôi ngạc nhiên, rồi trả lời:
"Cậu nhóc này đoán trúng rồi đó. Cháu quả là có trí nhớ rất tốt đấy."
Nói rồi, ông Lâm đặt chiếc hộp xuống mặt tấm kính trên khay trà. Mặc dù ông đặt rất nhẹ tay, nhưng mặt kính xung quanh chiếc hộp lập tức kêu lên tanh tách, rồi nứt ra hàng trăm vết nứt nhỏ, chạy dài chi chít như những tia sét. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi thấy hiện tượng này. Nam Anh thốt lên:
"Điều này là sao hả chú Lâm?"
Ông Lâm mỉm cười:
"Đây chỉ là một trong rất nhiều điều kì lạ về chất liệu kim loại này. Các cháu đã biết tộc người Alanpa tự cho là có nguồn gốc từ" Người Trời ", nên dường như họ cũng nắm rất nhiều bí ẩn về vật thể ngoài trái đất. Chú cho rằng kim loại này chính là quặng của một thiên thạch đã đâm xuống trái đất từ hàng triệu năm, được người Alanpa chế tác thành chiếc hộp đựng này."
Nói rồi, ông Lâm dùng hai bàn tay, cùng lúc ấn vào bốn đỉnh phía trên của chiếc hộp sắt. Một tiếng "tạch" nhỏ vang lên. Biểu tượng người phụ nữ đang nhẩy múa đột nhiên trồi lên. Ông Lâm lại dùng tay xoay biểu tượng đó một vòng 180 độ, ngược lại hẳn với vị trí ban đầu. Lại một tiếng "tạch" nữa vang lên. Mọi người lúc này đều chăm chú vào chiếc hộp sắt. Chỉ thấy biểu tượng từ từ tụt vào trong. Cho đến khi biểu tượng người phụ nữ về lại trong mặt hộp, đột nhiên chiếc hộp mở ra một mặt trên đỉnh. Không hẹn nhưng cùng lúc, Nam Anh, Khôi, nhóc Tôm đồng loạt "ồ" lên ngạc nhiên.
Bên trong chiếc hộp chỉ có duy nhất một chiếc nhẫn, được đặt ngay ngắn lên một bệ đỡ nhỏ xíu. Chiếc nhẫn được làm bằng vàng, rất tinh xảo, mang thiết kế đặc trưng của người Alanpa với những họa tiết vuông vắn xếp chéo nhau như những viên gạch nhỏ. Trên mặt nhẫn có một cấu trúc giống như chỗ để gắn một viên đá quý, nhưng đang được để trống.