Chương 51
Tố Thanh Thanh nhìn giờ hiển thị trên màn hình điện thoại mà lòng không khỏi bất an.
Đã qua 30 phút kể từ khi Cố Nguỵ đi vào trong. Tố Thanh Thanh không biết liệu Cố Nguỵ có gặp nguy hiểm không, nhỡ hắn vì cứu Zi mà có mệnh hệ gì thì cô phải làm sao đây. Hắn dặn cô dù thế nào cũng phải đợi cho đến khi Kỳ Diêm tới. Cô nghe lời hắn, đứng đợi suốt nửa tiếng đồng hồ nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Kỳ Diêm, điện thoại cũng đã gọi nhưng đầu dây bên kia lại không liên lạc được.
Cả người Tố Thanh Thanh bấy giờ nóng lên như lửa đốt, trong đầu là muôn vàn những câu hỏi. Zi bây giờ có ổn không? Có bị bỏ đói không? Con bé liệu có bị người ta đánh, liệu có đang khóc vì sợ hãi không? Còn Cố Nguỵ… hắn vào lâu như vậy rồi…mọi chuyện sẽ ổn chứ? Lúc nghe điện thoại, Cố Nguỵ có mở loa ngoài nên cuộc đối thoại của hai người họ cô đều nghe rõ.
Nghĩ đến đây tim cô đột nhiên thắt lại. Cô không đợi thêm được nữa, trực tiếp đi vào bên trong.
Vừa lên đến tầng 2, một bóng đen bất ngờ vụt qua trước mặt cô. Không nghĩ gì nhiều, Tố Thanh Thanh lập tức tháo giày, đuổi theo sau.
Đuổi tới tầng 4 thì cô bị mất dấu. Trên này có tổng cộng 5 phòng, do là công trình bỏ hoang nên tất cả đều không có cửa.
Bên ngoài, trời bắt đầu nổi gió lớn, chiếc bóng đèn treo ở chính giữa hành lang cứ chập chờn, lắc qua lắc lại, lúc ẩn lúc hiện như báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy ra.
Tố Thanh Thanh bật điện thoại lên, bình tĩnh đi vào từng căn phòng. Chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng Tố Thanh Thanh mong bản thân sẽ tìm thấy con bé.
Ngoài gỗ và gạch ra thì trong các phòng đó không có gì cả.
Nhưng ngay khi Tố Thanh Thanh còn chưa biết làm gì tiếp theo thì tiếng hét của Zi đột nhiên vang lên.
“MẸ…ƠI!”.
“Zi…con ở đâu… Zi, con có nghe thấy mẹ không?”
Tố Thanh Thanh vô thức hét lên nhưng đáp lại cô là khoảng không tĩnh lặng.
Cô ngẩn người, tự hỏi rằng đã nghe nhầm sao? Có phải vì quá lo lắng nên đã sinh ra ảo giác?
Tiếng hét của Zi lại lần nữa vang lên sau đó thì dừng lại phá tan sự nghi hoặc của cô.
Lần này Tố Thanh Thanh chắc chắn bản thân không nghe nhầm, con bé đang ở gần đây.
Tiếng hét phát ra ở phía bên trên, là tầng thượng.
Zi bị trói chặt hai tay, tóc được tết gọn gàng nay đã rối tung, quần áo trên người bị dính bẩn cả. Đôi mắt to tròn vì khóc quá nhiều đã trở nên sưng húp.
Tiếng ‘chát’ vang lên chói tai cắt ngang tiếng nức nở của cô nhóc bé nhỏ.
“CON RANH NÀY!” Người đàn ông có nước da màu đồng hung hăng tát vào mặt một đứa trẻ.
Cô bé thút thít, mím chặt môi, má in rõ một bàn tay lớn.
“Còn cứng đầu bỏ trốn, tao sẽ ném mày xuống đây!” Gin tức giận túm lấy cổ áo của Zi, gằn lên từng chữ.
Tố Thanh Thanh vừa hay chạy lên tới nơi, đập vào mắt là cảnh Zi bị tên kia túm cổ dơ lên giữa không trung.
“TÊN KHỐN….BỎ CON BÉ RA!”
Tố Thanh Thanh hét lớn, lao về phía người đàn ông, một tay đẩy hắn, tay còn lại dùng sức túm lấy Zi kéo ngược lại.
“MẸ….mẹ ơi huhu” Thấy mẹ Zi gào lên khóc lớn.
Tố Thanh Thanh ôm lấy con, không kìm được mà khóc lên: “Mẹ đây…mẹ xin lỗi con…là mẹ đến muộn, doạ con sợ rồi.”
Trước cảnh tình mẫu tử gặp nhau, Gin đột nhiên vỗ tay, giọng điệu vô cùng thích thú: “Mẹ con mày làm tao cảm động quá!”
Tố Thanh Thanh vội cởi trói trên tay con, kéo con lại phía sau mình. Cô không khỏi không phẫn nộ mà trừng mắt nhìn hắn.
“Bỉ ổi, đến một đứa trẻ mà mày vẫn có thể xuống tay, rốt cuộc mày có còn là con người không?”
Gin cười lớn, vết sẹo trên mặt co lại trông rất đáng sợ: “Là con người hay không tự tao biết không cần một con đàn bà như mày phải lên tiếng!”
Vừa nói hắn vừa tiến lại về phía Tố Thanh Thanh:
“TỐT NHẤT NÊN CÂM MỒM MÀY LẠI VÀ ĐỪNG CÓ CHỌC ĐIÊN TAO.” Gin túm lấy cằm Tố Thanh Thanh, ép cô phải nhìn hắn. “Nhìn mày cũng được đó, bảo sao….” Gin đột nhiên dừng lại, cặp mắt sâu hoắm dò xét từ trên xuống dưới, trong đầu đột nhiên nảy sinh suy nghĩ.
Tố Thanh Thanh cảnh giác dùng lực hất mạnh tay hắn ra, lùi lại về phía sau: “Lời mày nói là có ý gì, không phải đã có người mang tiền đến rồi sao, rốt cuộc mày còn muốn gì nữa?”
“Tiền? Tiền nào, tao chưa nhận được một đồng nào.”
Khuôn mặt Tố Thanh Thanh toát lên vẻ bất ngờ.
Không phải Cố Nguỵ đã vào trong như đã hẹn sao? Hắn nói chưa nhận được tiền, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Đột nhiên tao thấy cảm động với tình mẹ bao la của mày quá, nên không cần tiền nữa.”
Lời nói vừa phát ra không chỉ khiến Tố Thanh Thanh lạnh cả sống lưng, mà đến cả Zi phía sau cũng nắm chặt lấy tay cô.
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Hắn không nói gì, lại từng bước tiến về phía cô. Khi khoảng cách giữa cô và hắn cách nhau không quá ba bước chân thì hắn dừng lại.
“Tao sẽ để con bé kia bình an vô sự ra khỏi đây.” Hắn nhìn sang Zi đang núp sau cô cân nhắc rồi nói, “Nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tôi gằn lên từng chữ.
“LÀ MÀY PHẢI THOẢ MÃN TAO!” Lời vừa dứt m, hắn đột nhiên hoá điên, túm lấy cổ áo của Tố Thanh Thanh.
“Tên khốn, bỏ tao ra!” Tố Thanh Thanh giật mình hét lên, ra sức đấm vào người hắn.
Zi thấy mẹ bị người khác túm lại thì sợ hãi khóc nức nở, hai tay bé nhỏ đánh vào người đàn ông cao to: “Bỏ mẹ cháu ra…bỏ ra đi.” sau đó cắn mạnh vào đùi của hắn.
Sắc mặt Gin trở nên khó coi, không nghĩ ngợi mà vung chân, đá mạnh Zi sang một bên. Lực mạnh khiến Zi bị văng ra xa, cả người đập mạnh vào tường, sau đó ngất đi.
“Zi….” Cả người Tố Thanh Thanh run lên, “THẰNG KHỐN…BỎ TAO RA” cô vùng vẫy, tay không ngừng cào vào mặt hắn, móng tay sắc khiến máu bật ra.
“CON ĐĨ NÀY!” Gin tức giận quát thoạt rồi túm người cô đập mạnh xuống đất.
Lực đập mạnh khiến cả người Tố Thanh Thanh đau đơn, cô cắn chặt môi, cố bò về phía Zi. Vừa tiến lên được một đoạn thì chân đột nhiên bị kéo ngược lại, cả người bị hắn đè lên. Chiếc áo sơ mi trên người bị hắn hung hăng xé ra, để lộ chiếc áo bra ngắn ngang người.
“Aaaaa…tên khốn, bỏ tao ra…” hành động của hắn khiến Tố Thanh Thanh không khỏi kinh hãi, cô ra sức giãy giụa, cố gắng thoát thân.
“Im mồm!”
Gin không kìm được tức giận mà dùng toàn bộ sức lực đấm xuống bụng cô.
Cơn đau bất ngờ ập đến, cả người Tố Thanh Thanh gần như bất động, nước mắt không ngừng chảy ra.
Chiếc lưỡi bẩn thỉu của hắn liếm xuống cổ cô. Tố Thanh Thanh bất lực, trơ mắt nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Trên bầu trời, đến cả vầng trăng còn bị mây đen che khuất, huống chi cô chỉ là một người phụ nữ bình thường chân yếu tay mềm…
Nước mắt không ngừng trào dâng, cô tự hỏi, rốt cuộc bản thân đã gây ra hoạ gì mà bây giờ chuyện này lại xảy đến với cô….
Ngay khi hắn chuẩn bị xé chiếc áo cuối cùng còn sót lại trên người Tố Thanh Thanh thì bất ngờ hắn bị một lực đá văng ra, sau đó liên tiếp nhận về những cú đấm khiến hắn nằm sõng soài dưới đất.
Mọi diễn biến diễn ra chưa đầy 5 giây. Cơ thể đang run rẩy của Tố Thanh Thanh được đỡ lên, bàn tay ấm áp ôm chặt lấy cô. Tố Thanh Thanh đưa mắt nhìn, nước mắt lại một lần nữa trào ra, gục mặt vào vòm ngực rộng lớn ấy khóc nức nở.
Đã qua 30 phút kể từ khi Cố Nguỵ đi vào trong. Tố Thanh Thanh không biết liệu Cố Nguỵ có gặp nguy hiểm không, nhỡ hắn vì cứu Zi mà có mệnh hệ gì thì cô phải làm sao đây. Hắn dặn cô dù thế nào cũng phải đợi cho đến khi Kỳ Diêm tới. Cô nghe lời hắn, đứng đợi suốt nửa tiếng đồng hồ nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Kỳ Diêm, điện thoại cũng đã gọi nhưng đầu dây bên kia lại không liên lạc được.
Cả người Tố Thanh Thanh bấy giờ nóng lên như lửa đốt, trong đầu là muôn vàn những câu hỏi. Zi bây giờ có ổn không? Có bị bỏ đói không? Con bé liệu có bị người ta đánh, liệu có đang khóc vì sợ hãi không? Còn Cố Nguỵ… hắn vào lâu như vậy rồi…mọi chuyện sẽ ổn chứ? Lúc nghe điện thoại, Cố Nguỵ có mở loa ngoài nên cuộc đối thoại của hai người họ cô đều nghe rõ.
Nghĩ đến đây tim cô đột nhiên thắt lại. Cô không đợi thêm được nữa, trực tiếp đi vào bên trong.
Vừa lên đến tầng 2, một bóng đen bất ngờ vụt qua trước mặt cô. Không nghĩ gì nhiều, Tố Thanh Thanh lập tức tháo giày, đuổi theo sau.
Đuổi tới tầng 4 thì cô bị mất dấu. Trên này có tổng cộng 5 phòng, do là công trình bỏ hoang nên tất cả đều không có cửa.
Bên ngoài, trời bắt đầu nổi gió lớn, chiếc bóng đèn treo ở chính giữa hành lang cứ chập chờn, lắc qua lắc lại, lúc ẩn lúc hiện như báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy ra.
Tố Thanh Thanh bật điện thoại lên, bình tĩnh đi vào từng căn phòng. Chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng Tố Thanh Thanh mong bản thân sẽ tìm thấy con bé.
Ngoài gỗ và gạch ra thì trong các phòng đó không có gì cả.
Nhưng ngay khi Tố Thanh Thanh còn chưa biết làm gì tiếp theo thì tiếng hét của Zi đột nhiên vang lên.
“MẸ…ƠI!”.
“Zi…con ở đâu… Zi, con có nghe thấy mẹ không?”
Tố Thanh Thanh vô thức hét lên nhưng đáp lại cô là khoảng không tĩnh lặng.
Cô ngẩn người, tự hỏi rằng đã nghe nhầm sao? Có phải vì quá lo lắng nên đã sinh ra ảo giác?
Tiếng hét của Zi lại lần nữa vang lên sau đó thì dừng lại phá tan sự nghi hoặc của cô.
Lần này Tố Thanh Thanh chắc chắn bản thân không nghe nhầm, con bé đang ở gần đây.
Tiếng hét phát ra ở phía bên trên, là tầng thượng.
Zi bị trói chặt hai tay, tóc được tết gọn gàng nay đã rối tung, quần áo trên người bị dính bẩn cả. Đôi mắt to tròn vì khóc quá nhiều đã trở nên sưng húp.
Tiếng ‘chát’ vang lên chói tai cắt ngang tiếng nức nở của cô nhóc bé nhỏ.
“CON RANH NÀY!” Người đàn ông có nước da màu đồng hung hăng tát vào mặt một đứa trẻ.
Cô bé thút thít, mím chặt môi, má in rõ một bàn tay lớn.
“Còn cứng đầu bỏ trốn, tao sẽ ném mày xuống đây!” Gin tức giận túm lấy cổ áo của Zi, gằn lên từng chữ.
Tố Thanh Thanh vừa hay chạy lên tới nơi, đập vào mắt là cảnh Zi bị tên kia túm cổ dơ lên giữa không trung.
“TÊN KHỐN….BỎ CON BÉ RA!”
Tố Thanh Thanh hét lớn, lao về phía người đàn ông, một tay đẩy hắn, tay còn lại dùng sức túm lấy Zi kéo ngược lại.
“MẸ….mẹ ơi huhu” Thấy mẹ Zi gào lên khóc lớn.
Tố Thanh Thanh ôm lấy con, không kìm được mà khóc lên: “Mẹ đây…mẹ xin lỗi con…là mẹ đến muộn, doạ con sợ rồi.”
Trước cảnh tình mẫu tử gặp nhau, Gin đột nhiên vỗ tay, giọng điệu vô cùng thích thú: “Mẹ con mày làm tao cảm động quá!”
Tố Thanh Thanh vội cởi trói trên tay con, kéo con lại phía sau mình. Cô không khỏi không phẫn nộ mà trừng mắt nhìn hắn.
“Bỉ ổi, đến một đứa trẻ mà mày vẫn có thể xuống tay, rốt cuộc mày có còn là con người không?”
Gin cười lớn, vết sẹo trên mặt co lại trông rất đáng sợ: “Là con người hay không tự tao biết không cần một con đàn bà như mày phải lên tiếng!”
Vừa nói hắn vừa tiến lại về phía Tố Thanh Thanh:
“TỐT NHẤT NÊN CÂM MỒM MÀY LẠI VÀ ĐỪNG CÓ CHỌC ĐIÊN TAO.” Gin túm lấy cằm Tố Thanh Thanh, ép cô phải nhìn hắn. “Nhìn mày cũng được đó, bảo sao….” Gin đột nhiên dừng lại, cặp mắt sâu hoắm dò xét từ trên xuống dưới, trong đầu đột nhiên nảy sinh suy nghĩ.
Tố Thanh Thanh cảnh giác dùng lực hất mạnh tay hắn ra, lùi lại về phía sau: “Lời mày nói là có ý gì, không phải đã có người mang tiền đến rồi sao, rốt cuộc mày còn muốn gì nữa?”
“Tiền? Tiền nào, tao chưa nhận được một đồng nào.”
Khuôn mặt Tố Thanh Thanh toát lên vẻ bất ngờ.
Không phải Cố Nguỵ đã vào trong như đã hẹn sao? Hắn nói chưa nhận được tiền, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Đột nhiên tao thấy cảm động với tình mẹ bao la của mày quá, nên không cần tiền nữa.”
Lời nói vừa phát ra không chỉ khiến Tố Thanh Thanh lạnh cả sống lưng, mà đến cả Zi phía sau cũng nắm chặt lấy tay cô.
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Hắn không nói gì, lại từng bước tiến về phía cô. Khi khoảng cách giữa cô và hắn cách nhau không quá ba bước chân thì hắn dừng lại.
“Tao sẽ để con bé kia bình an vô sự ra khỏi đây.” Hắn nhìn sang Zi đang núp sau cô cân nhắc rồi nói, “Nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tôi gằn lên từng chữ.
“LÀ MÀY PHẢI THOẢ MÃN TAO!” Lời vừa dứt m, hắn đột nhiên hoá điên, túm lấy cổ áo của Tố Thanh Thanh.
“Tên khốn, bỏ tao ra!” Tố Thanh Thanh giật mình hét lên, ra sức đấm vào người hắn.
Zi thấy mẹ bị người khác túm lại thì sợ hãi khóc nức nở, hai tay bé nhỏ đánh vào người đàn ông cao to: “Bỏ mẹ cháu ra…bỏ ra đi.” sau đó cắn mạnh vào đùi của hắn.
Sắc mặt Gin trở nên khó coi, không nghĩ ngợi mà vung chân, đá mạnh Zi sang một bên. Lực mạnh khiến Zi bị văng ra xa, cả người đập mạnh vào tường, sau đó ngất đi.
“Zi….” Cả người Tố Thanh Thanh run lên, “THẰNG KHỐN…BỎ TAO RA” cô vùng vẫy, tay không ngừng cào vào mặt hắn, móng tay sắc khiến máu bật ra.
“CON ĐĨ NÀY!” Gin tức giận quát thoạt rồi túm người cô đập mạnh xuống đất.
Lực đập mạnh khiến cả người Tố Thanh Thanh đau đơn, cô cắn chặt môi, cố bò về phía Zi. Vừa tiến lên được một đoạn thì chân đột nhiên bị kéo ngược lại, cả người bị hắn đè lên. Chiếc áo sơ mi trên người bị hắn hung hăng xé ra, để lộ chiếc áo bra ngắn ngang người.
“Aaaaa…tên khốn, bỏ tao ra…” hành động của hắn khiến Tố Thanh Thanh không khỏi kinh hãi, cô ra sức giãy giụa, cố gắng thoát thân.
“Im mồm!”
Gin không kìm được tức giận mà dùng toàn bộ sức lực đấm xuống bụng cô.
Cơn đau bất ngờ ập đến, cả người Tố Thanh Thanh gần như bất động, nước mắt không ngừng chảy ra.
Chiếc lưỡi bẩn thỉu của hắn liếm xuống cổ cô. Tố Thanh Thanh bất lực, trơ mắt nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Trên bầu trời, đến cả vầng trăng còn bị mây đen che khuất, huống chi cô chỉ là một người phụ nữ bình thường chân yếu tay mềm…
Nước mắt không ngừng trào dâng, cô tự hỏi, rốt cuộc bản thân đã gây ra hoạ gì mà bây giờ chuyện này lại xảy đến với cô….
Ngay khi hắn chuẩn bị xé chiếc áo cuối cùng còn sót lại trên người Tố Thanh Thanh thì bất ngờ hắn bị một lực đá văng ra, sau đó liên tiếp nhận về những cú đấm khiến hắn nằm sõng soài dưới đất.
Mọi diễn biến diễn ra chưa đầy 5 giây. Cơ thể đang run rẩy của Tố Thanh Thanh được đỡ lên, bàn tay ấm áp ôm chặt lấy cô. Tố Thanh Thanh đưa mắt nhìn, nước mắt lại một lần nữa trào ra, gục mặt vào vòm ngực rộng lớn ấy khóc nức nở.