Chương 52
“Thanh Thanh, là anh đến muộn, để em phải chịu uất ức rồi…”
Sở Đông Quân ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của Tố Thanh Thanh, xót xa lên tiếng.
Tố Thanh Thanh vùi mình vào lòng anh, lắc đầu, giọng mang theo âm mũi, nghẹn ngào nói:
“Không…không muộn…”
Đáy lòng Tố Thanh Thanh vô cùng cảm kích. Anh như một cọng dây cứu mạng, xuất hiện vào đúng thời khắc cô tưởng chừng như đã rơi xuống vực sâu.
Nếu anh không đến…cô sẽ như thế nào đây? Nếu anh không ngăn tên đó lại….thì cuộc đời sau này của cô có phải sẽ trở nên tăm tối không?
Sở Đông Quân cởi áo khoác ngoài của mình ra, thoạt rồi mặc lên người cô.
Tố Thanh Thanh vịm vào anh, cố đứng dậy:
“Đông Quân…Zi…con bé vừa bị hắn đá ngất….”
Nghe đến đây, Sở Đông Quân vội đỡ Tố Thanh Thanh đi về phía Zi.
Anh ngồi xuống, ôm Zi vào lòng. Vừa chạm đến phần đầu, một cảm giác lạnh lẽo ập đến lồng ngực Sở Đông Quân, anh đưa tay ra, bàn tay đã dính đầy máu.
Tố Thanh Thanh nhìn theo động tác của anh, sắc mặt cũng sớm tái mét.
Lúc này người đàn ông đó đột nhiên tiến lại gần,
Sở Đông Quân thấy vậy liền nhìn cô, anh nói: “Bế con giúp anh.”
Không nói gì nhiều, Tố Thanh Thanh lập tức làm theo lời anh.
Sở Đông Quân đứng lên, lạnh lùng lên tiếng: “Mày là ai? Rốt cuộc mày cần bao nhiêu?”
“GIN! Mày nên nhớ nó!” Hắn đột nhiên cười lớn: “Còn tiền? Để xem nào…” Gin vuốt cằm, suy nghĩ nói: “Được trả nhiều quá tao cũng không rõ nữa!”
Sau đó hắn lao về phía Sở Đông Quân, “TRƯỚC TIÊN PHẢI TRẢ LẠI MÀY CÁI NÀY!”
“QUÂN….” Thấy hắn vung tay, Tố Thanh Thanh vô thức hét lên.
Anh không kịp né đòn, nhận toàn bộ lực đấm của hắn, khoé miệng bị rách đến bật máu.
Sở Đông Quân không để ý đến tình trạng của bản thân mà chỉ quay sang nhìn cô, anh khua tay:
“Thanh Thanh, lùi lại đi.”
Tố Thanh Thanh ôm Zi lùi lại phía sau, lo lắng nhìn về phía hai người đàn ông đang đánh nhau.
Sở Đông Quân bị đánh trúng không ít, miệng nhổ ra đầy máu.
Tên Gin cũng không ngoại lệ, hắn bị anh đánh đến bán sống bán chết.
“Rốt cuộc ai sai mày?” Anh túm lấy cổ áo Gin, ép chặt hắn xuống đất, gằn giọng “NÓI!”
Khi Sở Đông Quân định một đòn đánh xuống, tên Gin sợ hãi ôm đầu, miệng dính đầu máu, khó khăn lên tiếng: “Một người phụ nữ……hình như tên là Hạ Tuyết….còn…còn có……”
Hạ Tuyết…cô ta gây ra nhiều chuyện với cô như vậy chưa đủ hay sao. Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến cô ta sinh hận tới vậy? Nhưng ngoài cô ta ra thì còn ai nữa?
“AI?” Sở Đông Quân không giữ được bình tĩnh, tay siết chặt lấy cổ áo hắn.
Gin khó khăn mấp máy môi, giọng tuy khó nghe nhưng lời phát ra như sét đánh giữa trời quang:
“Là…là Nguỵ Tổng của Cố Gia…Cố Nguỵ!”
Sở Đông Quân giật mình, tay buông lỏng cổ áo Gin, ánh mắt mơ mồ quay sang nhìn Tố Thanh Thanh.
“Không…không thể nào, nói láo, mày nói láo!” Tố Thanh Thanh lắc đầu, phản bác những lời vừa nghe được.
Không thể nào, tuyệt đối không thể liên quan đến Cố Nguỵ!
Thấy ánh mắt đầy sát khí của Sở Đông Quân lại nhìn chằm chằm mình, Gin vội nói: “Người phụ nữ kia và anh ta đã đưa tôi một phần tiền rất lớn để bắt cóc hai đứa trẻ…tôi để thoát một đứa nhưng vẫn nhận được nửa số tiền còn lại…tôi chỉ làm theo những gì họ sai khiến thôi.”
Sắc mặt Tố Thanh Thanh phút chốc trở nên trắng bệch.
Từng câu từng chữ của tên Gin không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Tố Thanh Thanh. Nước mắt cô vô thức rơi xuống, cô nhìn cô con gái hai mắt đang nhắm nghiền mà lòng đau thắt lại.
Cô muốn tin Cố Nguỵ nhưng chuyện đến bước đường này…hắn bắt cô phải tin hắn sao đây? Hắn và Hạ Tuyết….không thể nào…tuyệt đối không phải như vậy….Cô ta đang bị truy nã mà….
Phải, cô ta đang bị truy nã.
“Sở Đông Quân…hắn nói dối…Hạ Tuyết đang bị cảnh sát truy nã mà….Cố Nguỵ còn giúp em…” Hơn nữa Kỳ Diêm còn nói sẽ sớm bắt được cô ta…nhưng đã lâu như vậy rồi, tại sao một kẻ phạm tội lại không bị bắt?
“Aaaaaa….Không….không thể nào!” Tố Thanh Thanh gào lên, cánh tay đang ôm chặt lấy con không ngừng run rẩy, cô không muốn suy nghĩ theo hướng đó…không muốn!
“KHỐN NẠN!” Sở Đông Quân đấm mạnh tay xuống đất.
Gin thấy tình thế thay đổi, hắn thò tay vào túi quần phía sau, sau đó lôi ra một khẩu súng lục: “Tất cả điều tao nói là thật….GIỜ TAO PHẢI GIẾT TỤI MÀY!!”
Lời vừa dứt, hắn lập tức bóp cò.
Tiếng đoàng chói tai vang lên, nhanh như cắt Sở Đông Quân lao về phía cô, cả người anh sau đó từ từ ngã xuống.
“QUÂN!” Tố Thanh Thanh không khỏi kinh hãi, cô vội đỡ lấy anh, máu từ lưng anh chảy ra không ngừng.
“Thanh Thanh…chạy đi….”
“Không…Anh đừng nói nữa….chúng ta cùng đi…được không?” Tố Thanh Thanh nức nở ôm lấy anh.
Cố Nguỵ….rốt cuộc tại sao anh lại đối sử với cô như vậy?
Sắc mặt Sở Đông Quân trở nên trắng bệch, anh khẽ cười: “Đừng khóc….anh xin lỗi…tất cả là tại anh.”
“Quân…anh không có lỗi gì hết…anh đừng như thế được không…dừng doạ em…”
“Là anh đã phản bội em……tại anh nên những chuyện này mới xảy ra….”
“Không…làm ơn đừng nói nữa……em sẽ tha thứ cho anh mà….chúng ta rời khỏi đây được không?”
Sở Đông Quân cười nhẹ, anh tựa người vào lòng cô, hơi thở trở nên yếu ớt. Anh không nói gì nữa, tay đưa lên lau nước mắt của cô.
Tố Thanh Thanh nắm lấy tay anh, anh cười, hai mắt sau đó nhắm lại.
“Muốn chết cùng nhau? Tao cho chúng mày toại nguyện!” Gin khổ sở đứng lên, tay cầm súng chĩa thẳng vào cô.
Giờ phút này, Tố Thanh Thanh chẳng còn quan tâm gì nữa, cô cúi xuống thủ thỉ với Zi: “Mẹ xin lỗi….là mẹ đã hại con rồi.”
Trời bắt đầu đổ mưa. Máu từ người Sở Đông Quân theo nước mưa mà tạo thành một vũng lớn.
Tố Thanh Thanh nhắm chặt mắt lại. Bên tai là tiếng nạp đạn của hắn, còn có tiếng mưa……
Tiếng ‘Đoàng’ lớn lại một lần nữa vang lên, ngay sau đó là tiếng va đập với nền bê tông.
Tố Thanh Thanh giật mình mở hai mắt, viên đạn vừa rồi…không phải là dành cho cô sao? Tại sao tên kia lại nằm bất động ở đó. Tố Thanh Thanh rời tầm mắt nhìn về phía cửa sân thượng, tia chớp loé lên, chiếu sáng thân hình người đàn ông trước mặt.
Cố Nguỵ!
“Thanh!” Cố Nguỵ bỏ súng xuống, lo lắng chạy về phía cô.
Nhưng ngay khi Cố Nguỵ vừa định chạm vào thì Tố Thanh Thanh vô thức vung tay, hất mạnh tay của hắn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
“Đừng….đừng động vào tôi!” Tố Thanh Thanh gằn lên từng chữ.
“Thanh, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì!” Cố Nguỵ lo lắng nhìn cô.
Mưa như chút nước, không biết có phải do bị nước mưa tạt vào hay chính vì khóc quá nhiều mà hai mắt cô trở lên đau rát.
Cô không nghe thấy tiếng của hắn, bên tai lúc này chỉ còn âm thanh của xe cảnh sát, tiếng còi cấp cứu, sau đó là tiếng chân dồn dập vang lên từ bậc thang.
Cảnh sát ư? Đến cuối cùng thì họ đến đây để làm gì?
Cả người cô cứng đờ, bất động nhìn đám người bế Zi ra khỏi tay….Sở Đông Quân cũng được đám người đó đưa đi.
Cơn mưa mỗi lúc một lớn, những tia sét thi nhau phá tan bầu trời, hòa cùng tiếng sấm vang lên khiến người ta inh tai nhức óc.
Tố Thanh Thanh lảo đảo đứng dậy, vô thức đuổi theo hình bóng của Zi và anh.
Được hai bước cả người cô ngã xuống. Khi cô còn tưởng bản thân cứ vậy mà tiếp đất thì cơ thể được một lực đỡ lấy, kéo ngược lại về phía sau.
“…Bỏ ra!” Tố Thanh Thanh nhanh chóng phản ứng, thoạt rồi đẩy mạnh hắn ra, loạng choạng lùi lại về phía sau.
Cố Nguỵ không biết trước đó ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhìn người con gái trước mặt đang sợ hãi nhìn mình, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Tha….”
“ĐỪNG GỌI TÊN TÔI BẰNG GIỌNG NÓI BẨN THỈU CỦA ANH!” Tố Thanh Thanh gào lên, ôm đầu ngồi sụp xuống “Tên khốn….Cố Nguỵ…tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại đối xử với con tôi như vậy?..…Tại sao anh lại thuê người bắt nó…để nó bị đánh…Tại sao lại lừa tôi…”
“Tố Thanh Thanh, rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?” Cố Nguỵ giữ chặt lấy tay cô, để cô đối diện với hắn.
Tố Thanh Thanh nhìn hắn, nước mắt tưởng đã khô lại một lần nữa rơi xuống:
“LÀ ANH CÙNG CÔ TA HẠI TÔI……LÀ ANH HẠI CON CỦA CHÚNG TA….TÔI HẬN ANH….ĐẾN CHẾT VẪN HẬN ANH!”
Dứt lời, Tố Thanh Thanh nhoài lên, cắn mạnh vào cổ hắn, đến khi khoang miệng sộc lên mùi tanh của máu cô mới giật mình nhả ra.
Cố Nguỵ ngồi xụi lơ, mặc bản thân bị cắn. Hai mắt đỏ ngàu nhìn người phụ nữ đang nức nở trước mặt, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không phát ra nổi.
Mãi một lúc sau mới lên tiếng, lặp đi lặp lại câu hỏi: “Con bé là con anh? Zi là con anh?”
Tố Thanh Thanh cắn chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Đối diện với ánh mắt của cô, Cố Nguỵ mới hiểu ra những lời của tên Gin nói.
‘Khiến mày sống không bằng chết!’ Thì ra là dùng cách này, khiến cô tin tất cả là do anh làm, để cô hận anh, sau cùng chính anh bày mưu hại con mình….trở thành một tên cầm thú!
“Tại sao không tin anh?” Cố Nguỵ đau đớn hỏi.
Tố Thanh Thanh cười, sau đó chống gối đứng lên.
Cố Nguỵ cũng đứng dậy, đi gần về phía cô.
Tố Thanh Thanh khinh bỉ nhìn hắn, “Trừ khi tôi chết, bằng không đừng mơ mà gặp lại con bé!”
Nói rồi cô liền quay người rời đi.
Kỳ Diêm vừa hay đứng dưới bậc thang.
Tố Thanh Thanh quay lại nhìn Cố Nguỵ, hắn vẫn bất động ở đó, rồi lại nhìn về Kỳ Diêm.
Vẻ mặt kia chắc hẳn cậu ta đã nghe được không ít. Tố Thanh Thanh không quan tâm. Tất cả là cô tự chuốc lấy, có trách thì trách chính bản thân mình…
Cô bước qua Kỳ Diêm, được ba bước thì đừng lại, giọng không lớn nhưng đủ để cậu ta và Cố Nguỵ nghe thấy.
“Vai diễn của các người thành công rồi!”
Bên ngoài, mưa đã ngớt nhưng mây đen vẫn phủ kín trời, đến cả một tia sáng yếu ớt cũng không có…
Sở Đông Quân ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của Tố Thanh Thanh, xót xa lên tiếng.
Tố Thanh Thanh vùi mình vào lòng anh, lắc đầu, giọng mang theo âm mũi, nghẹn ngào nói:
“Không…không muộn…”
Đáy lòng Tố Thanh Thanh vô cùng cảm kích. Anh như một cọng dây cứu mạng, xuất hiện vào đúng thời khắc cô tưởng chừng như đã rơi xuống vực sâu.
Nếu anh không đến…cô sẽ như thế nào đây? Nếu anh không ngăn tên đó lại….thì cuộc đời sau này của cô có phải sẽ trở nên tăm tối không?
Sở Đông Quân cởi áo khoác ngoài của mình ra, thoạt rồi mặc lên người cô.
Tố Thanh Thanh vịm vào anh, cố đứng dậy:
“Đông Quân…Zi…con bé vừa bị hắn đá ngất….”
Nghe đến đây, Sở Đông Quân vội đỡ Tố Thanh Thanh đi về phía Zi.
Anh ngồi xuống, ôm Zi vào lòng. Vừa chạm đến phần đầu, một cảm giác lạnh lẽo ập đến lồng ngực Sở Đông Quân, anh đưa tay ra, bàn tay đã dính đầy máu.
Tố Thanh Thanh nhìn theo động tác của anh, sắc mặt cũng sớm tái mét.
Lúc này người đàn ông đó đột nhiên tiến lại gần,
Sở Đông Quân thấy vậy liền nhìn cô, anh nói: “Bế con giúp anh.”
Không nói gì nhiều, Tố Thanh Thanh lập tức làm theo lời anh.
Sở Đông Quân đứng lên, lạnh lùng lên tiếng: “Mày là ai? Rốt cuộc mày cần bao nhiêu?”
“GIN! Mày nên nhớ nó!” Hắn đột nhiên cười lớn: “Còn tiền? Để xem nào…” Gin vuốt cằm, suy nghĩ nói: “Được trả nhiều quá tao cũng không rõ nữa!”
Sau đó hắn lao về phía Sở Đông Quân, “TRƯỚC TIÊN PHẢI TRẢ LẠI MÀY CÁI NÀY!”
“QUÂN….” Thấy hắn vung tay, Tố Thanh Thanh vô thức hét lên.
Anh không kịp né đòn, nhận toàn bộ lực đấm của hắn, khoé miệng bị rách đến bật máu.
Sở Đông Quân không để ý đến tình trạng của bản thân mà chỉ quay sang nhìn cô, anh khua tay:
“Thanh Thanh, lùi lại đi.”
Tố Thanh Thanh ôm Zi lùi lại phía sau, lo lắng nhìn về phía hai người đàn ông đang đánh nhau.
Sở Đông Quân bị đánh trúng không ít, miệng nhổ ra đầy máu.
Tên Gin cũng không ngoại lệ, hắn bị anh đánh đến bán sống bán chết.
“Rốt cuộc ai sai mày?” Anh túm lấy cổ áo Gin, ép chặt hắn xuống đất, gằn giọng “NÓI!”
Khi Sở Đông Quân định một đòn đánh xuống, tên Gin sợ hãi ôm đầu, miệng dính đầu máu, khó khăn lên tiếng: “Một người phụ nữ……hình như tên là Hạ Tuyết….còn…còn có……”
Hạ Tuyết…cô ta gây ra nhiều chuyện với cô như vậy chưa đủ hay sao. Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến cô ta sinh hận tới vậy? Nhưng ngoài cô ta ra thì còn ai nữa?
“AI?” Sở Đông Quân không giữ được bình tĩnh, tay siết chặt lấy cổ áo hắn.
Gin khó khăn mấp máy môi, giọng tuy khó nghe nhưng lời phát ra như sét đánh giữa trời quang:
“Là…là Nguỵ Tổng của Cố Gia…Cố Nguỵ!”
Sở Đông Quân giật mình, tay buông lỏng cổ áo Gin, ánh mắt mơ mồ quay sang nhìn Tố Thanh Thanh.
“Không…không thể nào, nói láo, mày nói láo!” Tố Thanh Thanh lắc đầu, phản bác những lời vừa nghe được.
Không thể nào, tuyệt đối không thể liên quan đến Cố Nguỵ!
Thấy ánh mắt đầy sát khí của Sở Đông Quân lại nhìn chằm chằm mình, Gin vội nói: “Người phụ nữ kia và anh ta đã đưa tôi một phần tiền rất lớn để bắt cóc hai đứa trẻ…tôi để thoát một đứa nhưng vẫn nhận được nửa số tiền còn lại…tôi chỉ làm theo những gì họ sai khiến thôi.”
Sắc mặt Tố Thanh Thanh phút chốc trở nên trắng bệch.
Từng câu từng chữ của tên Gin không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Tố Thanh Thanh. Nước mắt cô vô thức rơi xuống, cô nhìn cô con gái hai mắt đang nhắm nghiền mà lòng đau thắt lại.
Cô muốn tin Cố Nguỵ nhưng chuyện đến bước đường này…hắn bắt cô phải tin hắn sao đây? Hắn và Hạ Tuyết….không thể nào…tuyệt đối không phải như vậy….Cô ta đang bị truy nã mà….
Phải, cô ta đang bị truy nã.
“Sở Đông Quân…hắn nói dối…Hạ Tuyết đang bị cảnh sát truy nã mà….Cố Nguỵ còn giúp em…” Hơn nữa Kỳ Diêm còn nói sẽ sớm bắt được cô ta…nhưng đã lâu như vậy rồi, tại sao một kẻ phạm tội lại không bị bắt?
“Aaaaaa….Không….không thể nào!” Tố Thanh Thanh gào lên, cánh tay đang ôm chặt lấy con không ngừng run rẩy, cô không muốn suy nghĩ theo hướng đó…không muốn!
“KHỐN NẠN!” Sở Đông Quân đấm mạnh tay xuống đất.
Gin thấy tình thế thay đổi, hắn thò tay vào túi quần phía sau, sau đó lôi ra một khẩu súng lục: “Tất cả điều tao nói là thật….GIỜ TAO PHẢI GIẾT TỤI MÀY!!”
Lời vừa dứt, hắn lập tức bóp cò.
Tiếng đoàng chói tai vang lên, nhanh như cắt Sở Đông Quân lao về phía cô, cả người anh sau đó từ từ ngã xuống.
“QUÂN!” Tố Thanh Thanh không khỏi kinh hãi, cô vội đỡ lấy anh, máu từ lưng anh chảy ra không ngừng.
“Thanh Thanh…chạy đi….”
“Không…Anh đừng nói nữa….chúng ta cùng đi…được không?” Tố Thanh Thanh nức nở ôm lấy anh.
Cố Nguỵ….rốt cuộc tại sao anh lại đối sử với cô như vậy?
Sắc mặt Sở Đông Quân trở nên trắng bệch, anh khẽ cười: “Đừng khóc….anh xin lỗi…tất cả là tại anh.”
“Quân…anh không có lỗi gì hết…anh đừng như thế được không…dừng doạ em…”
“Là anh đã phản bội em……tại anh nên những chuyện này mới xảy ra….”
“Không…làm ơn đừng nói nữa……em sẽ tha thứ cho anh mà….chúng ta rời khỏi đây được không?”
Sở Đông Quân cười nhẹ, anh tựa người vào lòng cô, hơi thở trở nên yếu ớt. Anh không nói gì nữa, tay đưa lên lau nước mắt của cô.
Tố Thanh Thanh nắm lấy tay anh, anh cười, hai mắt sau đó nhắm lại.
“Muốn chết cùng nhau? Tao cho chúng mày toại nguyện!” Gin khổ sở đứng lên, tay cầm súng chĩa thẳng vào cô.
Giờ phút này, Tố Thanh Thanh chẳng còn quan tâm gì nữa, cô cúi xuống thủ thỉ với Zi: “Mẹ xin lỗi….là mẹ đã hại con rồi.”
Trời bắt đầu đổ mưa. Máu từ người Sở Đông Quân theo nước mưa mà tạo thành một vũng lớn.
Tố Thanh Thanh nhắm chặt mắt lại. Bên tai là tiếng nạp đạn của hắn, còn có tiếng mưa……
Tiếng ‘Đoàng’ lớn lại một lần nữa vang lên, ngay sau đó là tiếng va đập với nền bê tông.
Tố Thanh Thanh giật mình mở hai mắt, viên đạn vừa rồi…không phải là dành cho cô sao? Tại sao tên kia lại nằm bất động ở đó. Tố Thanh Thanh rời tầm mắt nhìn về phía cửa sân thượng, tia chớp loé lên, chiếu sáng thân hình người đàn ông trước mặt.
Cố Nguỵ!
“Thanh!” Cố Nguỵ bỏ súng xuống, lo lắng chạy về phía cô.
Nhưng ngay khi Cố Nguỵ vừa định chạm vào thì Tố Thanh Thanh vô thức vung tay, hất mạnh tay của hắn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
“Đừng….đừng động vào tôi!” Tố Thanh Thanh gằn lên từng chữ.
“Thanh, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì!” Cố Nguỵ lo lắng nhìn cô.
Mưa như chút nước, không biết có phải do bị nước mưa tạt vào hay chính vì khóc quá nhiều mà hai mắt cô trở lên đau rát.
Cô không nghe thấy tiếng của hắn, bên tai lúc này chỉ còn âm thanh của xe cảnh sát, tiếng còi cấp cứu, sau đó là tiếng chân dồn dập vang lên từ bậc thang.
Cảnh sát ư? Đến cuối cùng thì họ đến đây để làm gì?
Cả người cô cứng đờ, bất động nhìn đám người bế Zi ra khỏi tay….Sở Đông Quân cũng được đám người đó đưa đi.
Cơn mưa mỗi lúc một lớn, những tia sét thi nhau phá tan bầu trời, hòa cùng tiếng sấm vang lên khiến người ta inh tai nhức óc.
Tố Thanh Thanh lảo đảo đứng dậy, vô thức đuổi theo hình bóng của Zi và anh.
Được hai bước cả người cô ngã xuống. Khi cô còn tưởng bản thân cứ vậy mà tiếp đất thì cơ thể được một lực đỡ lấy, kéo ngược lại về phía sau.
“…Bỏ ra!” Tố Thanh Thanh nhanh chóng phản ứng, thoạt rồi đẩy mạnh hắn ra, loạng choạng lùi lại về phía sau.
Cố Nguỵ không biết trước đó ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhìn người con gái trước mặt đang sợ hãi nhìn mình, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Tha….”
“ĐỪNG GỌI TÊN TÔI BẰNG GIỌNG NÓI BẨN THỈU CỦA ANH!” Tố Thanh Thanh gào lên, ôm đầu ngồi sụp xuống “Tên khốn….Cố Nguỵ…tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại đối xử với con tôi như vậy?..…Tại sao anh lại thuê người bắt nó…để nó bị đánh…Tại sao lại lừa tôi…”
“Tố Thanh Thanh, rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?” Cố Nguỵ giữ chặt lấy tay cô, để cô đối diện với hắn.
Tố Thanh Thanh nhìn hắn, nước mắt tưởng đã khô lại một lần nữa rơi xuống:
“LÀ ANH CÙNG CÔ TA HẠI TÔI……LÀ ANH HẠI CON CỦA CHÚNG TA….TÔI HẬN ANH….ĐẾN CHẾT VẪN HẬN ANH!”
Dứt lời, Tố Thanh Thanh nhoài lên, cắn mạnh vào cổ hắn, đến khi khoang miệng sộc lên mùi tanh của máu cô mới giật mình nhả ra.
Cố Nguỵ ngồi xụi lơ, mặc bản thân bị cắn. Hai mắt đỏ ngàu nhìn người phụ nữ đang nức nở trước mặt, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không phát ra nổi.
Mãi một lúc sau mới lên tiếng, lặp đi lặp lại câu hỏi: “Con bé là con anh? Zi là con anh?”
Tố Thanh Thanh cắn chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Đối diện với ánh mắt của cô, Cố Nguỵ mới hiểu ra những lời của tên Gin nói.
‘Khiến mày sống không bằng chết!’ Thì ra là dùng cách này, khiến cô tin tất cả là do anh làm, để cô hận anh, sau cùng chính anh bày mưu hại con mình….trở thành một tên cầm thú!
“Tại sao không tin anh?” Cố Nguỵ đau đớn hỏi.
Tố Thanh Thanh cười, sau đó chống gối đứng lên.
Cố Nguỵ cũng đứng dậy, đi gần về phía cô.
Tố Thanh Thanh khinh bỉ nhìn hắn, “Trừ khi tôi chết, bằng không đừng mơ mà gặp lại con bé!”
Nói rồi cô liền quay người rời đi.
Kỳ Diêm vừa hay đứng dưới bậc thang.
Tố Thanh Thanh quay lại nhìn Cố Nguỵ, hắn vẫn bất động ở đó, rồi lại nhìn về Kỳ Diêm.
Vẻ mặt kia chắc hẳn cậu ta đã nghe được không ít. Tố Thanh Thanh không quan tâm. Tất cả là cô tự chuốc lấy, có trách thì trách chính bản thân mình…
Cô bước qua Kỳ Diêm, được ba bước thì đừng lại, giọng không lớn nhưng đủ để cậu ta và Cố Nguỵ nghe thấy.
“Vai diễn của các người thành công rồi!”
Bên ngoài, mưa đã ngớt nhưng mây đen vẫn phủ kín trời, đến cả một tia sáng yếu ớt cũng không có…