Chương 53
Đã qua 5 tiếng, đèn phòng cấp cứu vẫn không có dấu hiệu tắt, các nhân viên y tế thay nhau ra vào liên tục.
Bệnh viện vốn đã đông, giờ càng trở lên hỗn loạn.
Tố Thanh Thanh mệt mỏi tựa lưng vào tường, tầm mắt không rời cánh cửa cấp cứu.
“Này chị!.” Một y tá đi đến trước mặt cô, vẻ mặt có chút lo lắng, dè dặn lên tiếng.
Tố Thanh Thanh nhìn nữ y tá nghi hoặc hỏi “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Chị theo tôi vào trong băng bó vết thương đi, tay chị bị trầy lớn như vậy, không khử trùng nhanh, tôi e sẽ bị nhiễm trùng mất.” Nữ y tá chỉ vào tay Tố Thanh Thanh nói.
Bấy giờ cô mới nhìn xuống, lớp da dưới khuỷu tay bị rách một mảng lớn, hằn lên những tia máu đỏ, xung quanh bị dính một lớp cát mỏng. Huyết tương từ miệng vết thương chảy dọc theo cánh tay vẫn còn ẩm ướt.
Có lẽ lúc xô xát với tên Gin, tay cô không may bị va đập xuống nền bê tông.
“Tôi không sao.” Tố Thanh Thanh cười nhạt đáp, tầm mắt lại tiếp tục hướng về phía phòng phẫu thuật.
Nữ y tá thở dài bất lực, vừa định quay người rời đi thì một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Cô có thể mang thuốc khử trùng ra đây được không?”
Sự xuất hiện bất ngờ của Cố Nguỵ khiến bầu không khí phút chốc trở lên u ám.
Tố Thanh Thanh không nhìn hắn, cũng không có tâm trạng để ý đến hắn.
Nữ y tá gật đầu sau đó rời đi.
Hắn không nói gì nữa, nhưng cô biết hắn đang nhìn cô.
Y tá rất nhanh đã quay lại, Cố Nguỵ cầm lấy hộp sơ cứu, bước gần về phía cô.
“Đừng chạm vào tôi!” Tố Thanh Thanh trừng mắt lên cảnh cáo hắn, hộp sơ cứu vừa hay bị cô hất văng rơi xuống đất.
Hắn không để ý thái độ của cô, cúi xuống nhặt băng gạt và chai nước khử trùng lên: “Thanh, em ghét anh cũng được nhưng đừng đối xử với bản thân như vậy.”
Tố Thanh Thanh cười lạnh, khinh miệt nhìn hắn.
“Anh có tư cách gì mà giáo huấn tôi? Cố Nguỵ, anh đừng giả bộ thanh cao, vai diễn của anh không phải là nên dừng lại rồi sao?”
“Em….” Cố Nguỵ nghiến chặt răng, vừa định lên tiếng thì cửa phòng phẫu thuật đột ngột mở ra.
“AI LÀ NGƯỜI NHÀ CỦA BÉ GÁI!” Vị bác sĩ lo lắng nói lớn.
“Tôi….tôi là mẹ con bé, con tôi sao rồi bác sĩ?” Tố Thanh Thanh mất hình tĩnh, vội nói.
“Do va đập mạnh nên trong đầu xuất hiện khối máu đông, cần phẫu thật ngay. Nhưng….”
“Có vấn đề gì sao thưa bác sĩ?” Cố Nguỵ hỏi.
“Nhóm máu của cháu bé là AB có RH, bệnh viện vừa cấp cứu cho bệnh nhân bị trúng đạn, nếu giờ phẫu thuật thêm cho đứa bé tôi e là lượng máu còn trong kho không đủ.”
“Ý bác sĩ là không thể phẫu thật…các người….các người làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao không dự trữ đủ máu cho bệnh nhân?” Tố Thanh Thanh giữ lấy tay của bác sĩ, hành động trở nên mất kiểm soát.
“Thanh, đừng như vậy.” Cố Nguỵ giữ lấy cô, thoạt rồi nhìn bác sĩ, “Máu của tôi, tôi là ba….”
Lời chưa kịp dứt, Tố Thanh Thanh giật mình dẩy mạnh hắn ra.
Cô gằn lên từng chữ, tay chỉ về phía cửa phòng phẫu thuật, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Anh im đi, anh lấy quyền gì? Tư cách gì để truyền máu cho con gái tôi? Nó nằm trong đó không phải là nhờ ơn của anh sao? Tôi thà không có máu truyền cho nó cũng không để máu của anh chảy trong người nó một lần nữa”
Cố Nguỵ đau đớn nhìn người con gái trước mặt, ngay khi vừa định lên tiếng thì một nhân viên y tá từ phòng cấp cứu chạy ra.
“Bác sĩ, bệnh nhân trúng đạn vừa tỉnh lại…anh ta nói sẽ truyền máu cho bé gái…bệnh nhân nói mình là ba của đứa trẻ!”
Vị bác sĩ nghe xong có chút kinh ngạc, nhìn nữ y tá rồi quay sang nhìn cô và hắn.
Tố Thanh Thanh không nghĩ gì nhiều, vội hỏi:
“Bác sĩ…nếu truyền máu liệu anh ấy có gặp nguy hiểm gì không?”
“Ca phẫu thật rất thành công, cũng may không vào vị trí hiểm. Nhưng nếu giờ mà truyền máu ngay…”
“Bác sĩ….lấy máu của tôi đi” Sở Đông Quân vịm tay vào tường, từng bước đi ra khỏi phòng phẫu thật.
Nữ y tá thấy vậy thì vội chạy đến chỗ anh, trách móc lên tiếng: “Cái anh này, vừa phẫu thuật xong sao anh lại ra ngoài?”
Sở Đông Quân xua tay, khoé miệng lộ một đường cong, nhưng có lẽ vì đau mà nụ cười có chút gượng gạo, anh nói: “Tôi không sao. Không phải là vẫn đi được sao?”
Tố Thanh Thanh bước nhanh về phía Sở Đông Quân, đỡ lấy người anh.
Nữ y tá không nói thêm được gì nữa, chỉ hừ nhẹ một cái.
“Quân…anh còn đau không?” Tố Thanh Thanh nghẹn ngào hỏi.
“Anh không sao.” Anh cười đáp, thoạt rồi anh nhìn bác sĩ: “Giờ tôi phải vào đâu để rút máu.”
Bác sĩ bất lực thở dài: “Tôi bó tay với cậu rồi.” Sau đó chỉ tay vào cánh cửa bên cạnh phòng cấp cứu “Cậu theo tôi vào kia.”
Sở Đông Quân ôn hoà nhìn cô, “Anh không sao, bây giờ phẫu thuật cho con là quan trọng nhất…Thanh, chỉ cần em ở bên anh thôi.”
Tố Thanh Thanh chưa từng nghĩ bản thân sẽ một lần nữa ở bên anh, cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì anh mà cảm động… nhưng giờ đây, anh vì Zi mà đến sức khỏe của mình cũng không quan tâm, là cô nợ anh…Zi nợ anh.
Cô không đáp, chỉ cười nhẹ nhìn anh. Sau đó cô dìu anh vào phòng để lấy máu.
———
Từ đầu đến cuối Tố Thanh Thanh không hề nhìn Cố Nguỵ, cũng không hề biết sắc mặt của hắn tệ đến đâu….cho dù lúc đó…chỉ một giây ngắn ngủi thôi, nếu như cô ngoảnh lại nhìn về phía hắn…có lẽ cô cũng chẳng thể hiểu được ánh mắt ấy có bao nhiêu là đau đớn….
Bên ngoài trời đã hửng sáng, Cố Nguỵ vẫn đứng yên ở đó, tầm mắt hướng về phòng phẫu thật, mãi cho đến khi hai mắt cảm thấy đau rát hắn mới thu lại tầm nhìn. Sau đó lặng lẽ đi về phía cửa bệnh viện.
Bóng của Cố Nguỵ đổ dài xuống bậc thang. Hắn ngồi xụp xuống, trong lòng phút chốt trở lên trống rỗng.
Bệnh viện vốn đã đông, giờ càng trở lên hỗn loạn.
Tố Thanh Thanh mệt mỏi tựa lưng vào tường, tầm mắt không rời cánh cửa cấp cứu.
“Này chị!.” Một y tá đi đến trước mặt cô, vẻ mặt có chút lo lắng, dè dặn lên tiếng.
Tố Thanh Thanh nhìn nữ y tá nghi hoặc hỏi “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Chị theo tôi vào trong băng bó vết thương đi, tay chị bị trầy lớn như vậy, không khử trùng nhanh, tôi e sẽ bị nhiễm trùng mất.” Nữ y tá chỉ vào tay Tố Thanh Thanh nói.
Bấy giờ cô mới nhìn xuống, lớp da dưới khuỷu tay bị rách một mảng lớn, hằn lên những tia máu đỏ, xung quanh bị dính một lớp cát mỏng. Huyết tương từ miệng vết thương chảy dọc theo cánh tay vẫn còn ẩm ướt.
Có lẽ lúc xô xát với tên Gin, tay cô không may bị va đập xuống nền bê tông.
“Tôi không sao.” Tố Thanh Thanh cười nhạt đáp, tầm mắt lại tiếp tục hướng về phía phòng phẫu thuật.
Nữ y tá thở dài bất lực, vừa định quay người rời đi thì một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Cô có thể mang thuốc khử trùng ra đây được không?”
Sự xuất hiện bất ngờ của Cố Nguỵ khiến bầu không khí phút chốc trở lên u ám.
Tố Thanh Thanh không nhìn hắn, cũng không có tâm trạng để ý đến hắn.
Nữ y tá gật đầu sau đó rời đi.
Hắn không nói gì nữa, nhưng cô biết hắn đang nhìn cô.
Y tá rất nhanh đã quay lại, Cố Nguỵ cầm lấy hộp sơ cứu, bước gần về phía cô.
“Đừng chạm vào tôi!” Tố Thanh Thanh trừng mắt lên cảnh cáo hắn, hộp sơ cứu vừa hay bị cô hất văng rơi xuống đất.
Hắn không để ý thái độ của cô, cúi xuống nhặt băng gạt và chai nước khử trùng lên: “Thanh, em ghét anh cũng được nhưng đừng đối xử với bản thân như vậy.”
Tố Thanh Thanh cười lạnh, khinh miệt nhìn hắn.
“Anh có tư cách gì mà giáo huấn tôi? Cố Nguỵ, anh đừng giả bộ thanh cao, vai diễn của anh không phải là nên dừng lại rồi sao?”
“Em….” Cố Nguỵ nghiến chặt răng, vừa định lên tiếng thì cửa phòng phẫu thuật đột ngột mở ra.
“AI LÀ NGƯỜI NHÀ CỦA BÉ GÁI!” Vị bác sĩ lo lắng nói lớn.
“Tôi….tôi là mẹ con bé, con tôi sao rồi bác sĩ?” Tố Thanh Thanh mất hình tĩnh, vội nói.
“Do va đập mạnh nên trong đầu xuất hiện khối máu đông, cần phẫu thật ngay. Nhưng….”
“Có vấn đề gì sao thưa bác sĩ?” Cố Nguỵ hỏi.
“Nhóm máu của cháu bé là AB có RH, bệnh viện vừa cấp cứu cho bệnh nhân bị trúng đạn, nếu giờ phẫu thuật thêm cho đứa bé tôi e là lượng máu còn trong kho không đủ.”
“Ý bác sĩ là không thể phẫu thật…các người….các người làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao không dự trữ đủ máu cho bệnh nhân?” Tố Thanh Thanh giữ lấy tay của bác sĩ, hành động trở nên mất kiểm soát.
“Thanh, đừng như vậy.” Cố Nguỵ giữ lấy cô, thoạt rồi nhìn bác sĩ, “Máu của tôi, tôi là ba….”
Lời chưa kịp dứt, Tố Thanh Thanh giật mình dẩy mạnh hắn ra.
Cô gằn lên từng chữ, tay chỉ về phía cửa phòng phẫu thuật, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Anh im đi, anh lấy quyền gì? Tư cách gì để truyền máu cho con gái tôi? Nó nằm trong đó không phải là nhờ ơn của anh sao? Tôi thà không có máu truyền cho nó cũng không để máu của anh chảy trong người nó một lần nữa”
Cố Nguỵ đau đớn nhìn người con gái trước mặt, ngay khi vừa định lên tiếng thì một nhân viên y tá từ phòng cấp cứu chạy ra.
“Bác sĩ, bệnh nhân trúng đạn vừa tỉnh lại…anh ta nói sẽ truyền máu cho bé gái…bệnh nhân nói mình là ba của đứa trẻ!”
Vị bác sĩ nghe xong có chút kinh ngạc, nhìn nữ y tá rồi quay sang nhìn cô và hắn.
Tố Thanh Thanh không nghĩ gì nhiều, vội hỏi:
“Bác sĩ…nếu truyền máu liệu anh ấy có gặp nguy hiểm gì không?”
“Ca phẫu thật rất thành công, cũng may không vào vị trí hiểm. Nhưng nếu giờ mà truyền máu ngay…”
“Bác sĩ….lấy máu của tôi đi” Sở Đông Quân vịm tay vào tường, từng bước đi ra khỏi phòng phẫu thật.
Nữ y tá thấy vậy thì vội chạy đến chỗ anh, trách móc lên tiếng: “Cái anh này, vừa phẫu thuật xong sao anh lại ra ngoài?”
Sở Đông Quân xua tay, khoé miệng lộ một đường cong, nhưng có lẽ vì đau mà nụ cười có chút gượng gạo, anh nói: “Tôi không sao. Không phải là vẫn đi được sao?”
Tố Thanh Thanh bước nhanh về phía Sở Đông Quân, đỡ lấy người anh.
Nữ y tá không nói thêm được gì nữa, chỉ hừ nhẹ một cái.
“Quân…anh còn đau không?” Tố Thanh Thanh nghẹn ngào hỏi.
“Anh không sao.” Anh cười đáp, thoạt rồi anh nhìn bác sĩ: “Giờ tôi phải vào đâu để rút máu.”
Bác sĩ bất lực thở dài: “Tôi bó tay với cậu rồi.” Sau đó chỉ tay vào cánh cửa bên cạnh phòng cấp cứu “Cậu theo tôi vào kia.”
Sở Đông Quân ôn hoà nhìn cô, “Anh không sao, bây giờ phẫu thuật cho con là quan trọng nhất…Thanh, chỉ cần em ở bên anh thôi.”
Tố Thanh Thanh chưa từng nghĩ bản thân sẽ một lần nữa ở bên anh, cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì anh mà cảm động… nhưng giờ đây, anh vì Zi mà đến sức khỏe của mình cũng không quan tâm, là cô nợ anh…Zi nợ anh.
Cô không đáp, chỉ cười nhẹ nhìn anh. Sau đó cô dìu anh vào phòng để lấy máu.
———
Từ đầu đến cuối Tố Thanh Thanh không hề nhìn Cố Nguỵ, cũng không hề biết sắc mặt của hắn tệ đến đâu….cho dù lúc đó…chỉ một giây ngắn ngủi thôi, nếu như cô ngoảnh lại nhìn về phía hắn…có lẽ cô cũng chẳng thể hiểu được ánh mắt ấy có bao nhiêu là đau đớn….
Bên ngoài trời đã hửng sáng, Cố Nguỵ vẫn đứng yên ở đó, tầm mắt hướng về phòng phẫu thật, mãi cho đến khi hai mắt cảm thấy đau rát hắn mới thu lại tầm nhìn. Sau đó lặng lẽ đi về phía cửa bệnh viện.
Bóng của Cố Nguỵ đổ dài xuống bậc thang. Hắn ngồi xụp xuống, trong lòng phút chốt trở lên trống rỗng.