Chương : 19
Vỗ vỗ hai má nóng rực, Cố An Mạt đi vào văn phòng.
Lúc Liên Hách Duy đưa cô đến dưới công ty, vô cùng tự nhiên hôn lên trán cô, sau đó nói sẽ đón cô tan tầm.
Hoàn toàn giống như một đôi tình nhân đang hẹn hò! Nhưng họ... Họ... Thôi được, hai người chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Tạm thời thu lại những cảm xúc không liên quan đến công việc, ngày hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trước mắt, cô phải giải quyết vấn đề công việc trước.
"Cái gì? Em muốn nghỉ việc? Chuyện lần này chị đã giải thích giúp em rồi, công ty cũng sẽ không phạt em." Cấp trên của Cố An Mạt cảm thấy khó tin, chị cho cô một cơ hội tốt như vậy, sao cô lại muốn nghỉ việc?
"Em thật sự biết ơn chị đã tạo cơ hội cho em, nhưng sai sót lần này là vì chuyện cá nhân của em. Tuy khách hàng đồng ý lùi thời gian giao hàng, nhưng ở mức độ nhất định vẫn làm ảnh hưởng đến uy tín mà công ty đã gây dựng. Hơn nữa, gần như toàn bộ đồng nghiệp đều vì em mà phải tăng ca để kịp tiến độ. Cho dù khách hàng và công ty không cần em giải trình, nhưng em không thể đối mặt với những đồng nghiệp và với bản thân mình." Đây không phải quyết định nhất thời của Cố An Mạt, mà là đã suy nghĩ kỹ càng.
Ngày hôm qua cô vẫn còn rất lo sợ, cảm thấy bản thân đã mất đi nhiều thứ. Nhưng đột nhiên cô giống như có thêm áo giáp, mất đi không đáng sợ, đáng sợ là mình không thể có được gì nữa.
Dường như, tất cả những thay đổi này đều bởi vì người đàn ông tên Liên Hách Duy kia.
"An Mạt, em đã nghĩ kỹ chưa? Em cũng biết là công việc về điều chế nước hoa không hề dễ tìm." Làm cấp trên của Cố An Mạt, chị rất hiểu tính cách của Cố An Mạt, chị biết cô sẽ không thay đổi quyết định, những vẫn hy vọng cô ở lại.
Cố An Mạt cười gật đầu, "Chỉ cần cố gắng, em tin rằng mình cũng có thể làm tốt những công việc khác."
Trước tan tầm một tiếng, Cố An Mạt phát hiện bản thân liên tục nhìn đồng hồ, như đang chờ mong nhanh đến giờ tan tầm.
Nhưng khi chỉ còn mười phút nữa, Liên Hách Duy gọi điện tới, nói tan tầm không thể đón cô, có du học sinh ở nước ngoài đi du học thông qua tổ chức tư vấn của anh gặp chút chuyện, anh phải đích thân giải quyết.
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy rất lạc lõng. Thật ra trước đây, cô đã tập thành thói quen không có Trịnh Nhạc ở bên cạnh, nên cô không thể quá ỷ lại vào Liên Hách Duy như vậy? Dù gì họ chỉ mới quen chưa bao lâu.
Nước Mỹ, cái nơi chênh lệch mười mấy tiếng đồng hồ với nơi này thật là đáng ghét!
Tuy Liên Hách Duy đi đột xuất, nhưng anh đã kịp thời sắp xếp chu toàn chuyện của Cố An Mạt, anh nhờ Vưu Tư Linh đến bầu bạn cùng cô trong lúc anh vắng mặt, để cô không còn suy nghĩ linh tinh, cho cô ăn những món thật ngon, khiến cô vui vẻ chờ anh trở về.
"Ê này, gần đây cậu đến chơi với tớ, anh xã nhà cậu không oán thán gì sao?" Vưu Tư Linh dứt khoát ở lại nhà Cố An Mạt, như vậy Cố An Mạt không muốn ăn cơm, muốn suy nghĩ miên man cũng không thể.
"Anh ấy dám!" Vưu Tư Linh ra vẻ hung hãn, mình được tin tưởng nhờ vả, phải hết lòng! "Đừng nói tớ, rốt cuộc cậu và Liên Hách Duy là như thế nào?" Cô ở đây hai ngày, chính mắt nhìn thấy họ ngày nào cũng gọi webcam, bầu không khí giữa hai người như là cặp tình nhân vậy! "Nước Mỹ chênh lệch tận mười hai tiếng nha! Cậu ấy còn không thèm ngủ để gọi webcam cho cậu!"
Nói đến đây, Cố An Mạt xấu hổ đỏ bừng mặt, thật ra gọi webcam với anh cũng chỉ tán gẫu mấy chuyện lặt vặt bình thường, nhưng nghe Vưu Tư Linh nói vô cùng ái muội, giống như... Họ thật sự đang yêu nhau.
"Linh, tớ và anh ấy... Quá nhanh..." Nhanh đến mức cô không kịp trở tay, cô mới vừa kết thúc một mối tình, tuy rằng cô không bài xích chuyện có tình yêu mới, nhưng là... Cô và Liên Hách Duy phát triển thật sự quá nhanh, khiến cô không có cảm giác an toàn.
"Thời gian dài hay ngắn chưa bao giờ là minh chứng duy nhất của tình yêu, An Mạt, điều này hẳn cậu rõ hơn ai hết. Quan trọng là, trong lòng cậu có người đó hay không?" Vưu Tư Linh không phủ nhận cô đối với Liên Hách Duy quả thực có chút thiên vị, ngay từ đầu cậu ta thông qua cô hỏi chuyện về An Mạt, cô còn tưởng rằng có lẽ cậu ta chỉ nhất thời hứng thú. Nhưng thời gian về sau, cô lại phát hiện người đàn ông này rất thật lòng với An Mạt, so với Trịnh Nhạc, cô tin người đàn ông này có thể khiến An Mạt hạnh phúc hơn.
Chỉ là, cô vẫn còn hơi lo lắng. Dù sao, giữa LiênHách Duy và An Mạt, ngoại trừ Trịnh Nhạc, còn có Liên Hân Duy.
Lúc Liên Hách Duy đưa cô đến dưới công ty, vô cùng tự nhiên hôn lên trán cô, sau đó nói sẽ đón cô tan tầm.
Hoàn toàn giống như một đôi tình nhân đang hẹn hò! Nhưng họ... Họ... Thôi được, hai người chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Tạm thời thu lại những cảm xúc không liên quan đến công việc, ngày hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trước mắt, cô phải giải quyết vấn đề công việc trước.
"Cái gì? Em muốn nghỉ việc? Chuyện lần này chị đã giải thích giúp em rồi, công ty cũng sẽ không phạt em." Cấp trên của Cố An Mạt cảm thấy khó tin, chị cho cô một cơ hội tốt như vậy, sao cô lại muốn nghỉ việc?
"Em thật sự biết ơn chị đã tạo cơ hội cho em, nhưng sai sót lần này là vì chuyện cá nhân của em. Tuy khách hàng đồng ý lùi thời gian giao hàng, nhưng ở mức độ nhất định vẫn làm ảnh hưởng đến uy tín mà công ty đã gây dựng. Hơn nữa, gần như toàn bộ đồng nghiệp đều vì em mà phải tăng ca để kịp tiến độ. Cho dù khách hàng và công ty không cần em giải trình, nhưng em không thể đối mặt với những đồng nghiệp và với bản thân mình." Đây không phải quyết định nhất thời của Cố An Mạt, mà là đã suy nghĩ kỹ càng.
Ngày hôm qua cô vẫn còn rất lo sợ, cảm thấy bản thân đã mất đi nhiều thứ. Nhưng đột nhiên cô giống như có thêm áo giáp, mất đi không đáng sợ, đáng sợ là mình không thể có được gì nữa.
Dường như, tất cả những thay đổi này đều bởi vì người đàn ông tên Liên Hách Duy kia.
"An Mạt, em đã nghĩ kỹ chưa? Em cũng biết là công việc về điều chế nước hoa không hề dễ tìm." Làm cấp trên của Cố An Mạt, chị rất hiểu tính cách của Cố An Mạt, chị biết cô sẽ không thay đổi quyết định, những vẫn hy vọng cô ở lại.
Cố An Mạt cười gật đầu, "Chỉ cần cố gắng, em tin rằng mình cũng có thể làm tốt những công việc khác."
Trước tan tầm một tiếng, Cố An Mạt phát hiện bản thân liên tục nhìn đồng hồ, như đang chờ mong nhanh đến giờ tan tầm.
Nhưng khi chỉ còn mười phút nữa, Liên Hách Duy gọi điện tới, nói tan tầm không thể đón cô, có du học sinh ở nước ngoài đi du học thông qua tổ chức tư vấn của anh gặp chút chuyện, anh phải đích thân giải quyết.
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy rất lạc lõng. Thật ra trước đây, cô đã tập thành thói quen không có Trịnh Nhạc ở bên cạnh, nên cô không thể quá ỷ lại vào Liên Hách Duy như vậy? Dù gì họ chỉ mới quen chưa bao lâu.
Nước Mỹ, cái nơi chênh lệch mười mấy tiếng đồng hồ với nơi này thật là đáng ghét!
Tuy Liên Hách Duy đi đột xuất, nhưng anh đã kịp thời sắp xếp chu toàn chuyện của Cố An Mạt, anh nhờ Vưu Tư Linh đến bầu bạn cùng cô trong lúc anh vắng mặt, để cô không còn suy nghĩ linh tinh, cho cô ăn những món thật ngon, khiến cô vui vẻ chờ anh trở về.
"Ê này, gần đây cậu đến chơi với tớ, anh xã nhà cậu không oán thán gì sao?" Vưu Tư Linh dứt khoát ở lại nhà Cố An Mạt, như vậy Cố An Mạt không muốn ăn cơm, muốn suy nghĩ miên man cũng không thể.
"Anh ấy dám!" Vưu Tư Linh ra vẻ hung hãn, mình được tin tưởng nhờ vả, phải hết lòng! "Đừng nói tớ, rốt cuộc cậu và Liên Hách Duy là như thế nào?" Cô ở đây hai ngày, chính mắt nhìn thấy họ ngày nào cũng gọi webcam, bầu không khí giữa hai người như là cặp tình nhân vậy! "Nước Mỹ chênh lệch tận mười hai tiếng nha! Cậu ấy còn không thèm ngủ để gọi webcam cho cậu!"
Nói đến đây, Cố An Mạt xấu hổ đỏ bừng mặt, thật ra gọi webcam với anh cũng chỉ tán gẫu mấy chuyện lặt vặt bình thường, nhưng nghe Vưu Tư Linh nói vô cùng ái muội, giống như... Họ thật sự đang yêu nhau.
"Linh, tớ và anh ấy... Quá nhanh..." Nhanh đến mức cô không kịp trở tay, cô mới vừa kết thúc một mối tình, tuy rằng cô không bài xích chuyện có tình yêu mới, nhưng là... Cô và Liên Hách Duy phát triển thật sự quá nhanh, khiến cô không có cảm giác an toàn.
"Thời gian dài hay ngắn chưa bao giờ là minh chứng duy nhất của tình yêu, An Mạt, điều này hẳn cậu rõ hơn ai hết. Quan trọng là, trong lòng cậu có người đó hay không?" Vưu Tư Linh không phủ nhận cô đối với Liên Hách Duy quả thực có chút thiên vị, ngay từ đầu cậu ta thông qua cô hỏi chuyện về An Mạt, cô còn tưởng rằng có lẽ cậu ta chỉ nhất thời hứng thú. Nhưng thời gian về sau, cô lại phát hiện người đàn ông này rất thật lòng với An Mạt, so với Trịnh Nhạc, cô tin người đàn ông này có thể khiến An Mạt hạnh phúc hơn.
Chỉ là, cô vẫn còn hơi lo lắng. Dù sao, giữa LiênHách Duy và An Mạt, ngoại trừ Trịnh Nhạc, còn có Liên Hân Duy.