Chương : 20
Lúc Phó Thanh Mặc theo hẹn đến nhà hàng, Liên Hách Duy đã bắt đầu dùng bữa, anh ngồi xuống phía đối diện, khuôn mặt hiền lành nở nụ cười trêu chọc: "Cậu chủ Liên đói đến thế sao?"
"Tôi vừa xuống sân bay, cậu cũng biết cơm trên máy bay khó ăn như nào rồi đấy." Liên Hách Duy đối với chuyện ăn uống vốn dĩ không khắt khe, nhưng anh tuyệt đối bài xích cơm trên máy bay.
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Phó Thanh Mặc nhìn đồng hồ, tám giờ tối, vẫn chưa quá muộn, nhưng khiến Liên Hách Duy vừa xuống sân bay đã hẹn gặp anh, chắc chắn là có chuyện lớn.
"Ừm," Liên Hách Duy uống ngụm nước, nghiêm túc nhìn thẳng vào người bạn thân ngồi đối diện: "Thanh Mặc, tôi muốn nhờ cậu một việc."
"Cậu nói đi." Phó Thanh Mặc không chút nghĩ ngợi đồng ý, có thể làm Liên Hách Duy thận trọng nhờ cậy anh như thế nhất định là chuyện vô cùng quan trọng. Mặc dù họ quen biết chưa quá lâu, nhưng tính cách tương đồng và sự ăn ý hiếm thấy khiến giao tình giữa hai người còn hơn cả bạn bè chục năm.
"Nhờ cậu tìm giúp tôi một công việc liên quan đến điều chế nước hoa." Ngày hôm sau khi xuất ngoại Liên Hách Duy mới biết Cố An Mạt xin từ chức, không phải anh muốn can thiệp chuyện công việc của cô, mà là anh hiểu rất rõ, tìm việc trong ngành này có bao nhiêu khó khăn.
"... Hách Duy, lần xuất ngoại vừa rồi cậu đi mấy ngày?" Phó Thanh Mặc khẽ nhếch môi, hỏi một câu chẳng liên quan.
"... Bốn ngày." Tuy không biết bạn hỏi câu đó là có ý gì, nhưng Liên Hách Duy vẫn trả lời dứt khoát.
"Trừ khi ở trên máy bay hai ngày, nói cách khác cậu giải quyết công việc chỉ trong hai ngày đã lập tức quay về, là... Có người đang đợi cậu?" Đàn ông nói về vấn đề tình cảm khác với phụ nữ, không phải chuyện gì cũng kể, nhưng nếu không nói gì, thì Liên Hách Duy cũng không thật lòng coi Phó Thanh Mặc như huynh đệ.
"... Cậu cũng biết đi đường vòng đấy." Liên Hách Duy cười khẽ, "Không phải không định kể với cậu, chỉ là... Tôi và cô ấy... Vừa mới bắt đầu... Còn chưa tính là bắt đầu." Chí ít anh chắc chắn, Cố An Mạt không cho rằng họ đã bắt đầu.
"Còn chưa tính là bắt đầu?" Phó Thanh Mặc khó hiểu, Liên Hách Duy rõ ràng rất dè chừng cô gái kia... "Liên Hách Duy, đừng nói với tôi là cậu yêu đơn phương đấy nhé?"
"... Lúc trước đúng là vậy, nhưng hiện giờ thì không phải nữa." Anh có chút xấu hổ, khụ, ai quy định anh không thể yêu đơn phương.
"Có điều, tôi thật sự rất tò mò về cô gái ấy, cậu biết không, ông nội và bố cậu còn tưởng cậu cứ thanh tâm quả dục như thế sống đến hết đời." Nhưng Phó Thanh Mặc vẫn luôn tin rằng, chỉ là một nửa của Liên Hách Duy chưa xuất hiện mà thôi.
"Thật sự rất kỳ diệu, cảm thấy cô ấy sẽ không thuộc về cậu, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn đến bên cạnh cậu, sau đó cậu mới phát hiện, thì ra cô ấy vốn nên là của cậu, chỉ là khi đó còn chưa đúng thời điểm." Nhớ tới cô, nụ cười của Liên Hách Duy càng thêm dịu dàng.
"Chuyện công việc tôi có thể hỗ trợ, còn lại, phải dựa vào chính cậu." Phó Thanh Mặc vỗ vai Liên Hách Duy, định mệnh ư? Có lẽ anh không có vận may đó.
"... Cậu với An Kiều thế nào rồi?" Liên Hách Duy sao có thể không thấy đáy mắt anh thoáng chút cô đơn, tình yêu cho tới bây giờ đều là như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Vẻ cô đơn nhanh chóng tan đi, thay vào đó là tràn đầy yêu thương trìu mến, Phó Thanh Mặc có chút kiêu hãnh đáp lời: "Tôi lại sắp làm cha, Nhạc Hi lên chức chị rồi."
"Thật ư? Chúc mừng cậu! Lần này có phải nên cân nhắc cho tôi làm cha nuôi hay không?" Lỡ mất cơ hội làm cha nuôi của Phó Nhạc Hi khiến Liên Hách Duy vô cùng tiếc nuối.
Phó Thanh Mặc gật đầu, "Không vội, trước hết giúp con tôi tìm mẹ nuôi cái đã."
Liên Hách Duy đứng ngoài xe, ngẩng đầu nhìn về hướng nhà của Cố An Mạt, lại nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, nhưng anh vẫn lái xe đến đây, muốn được trông thấy cô.
Lát sau anh thấy cô chạy về phía mình, anh mỉm cười, nhưng khi nhận ra cô chỉ mặc phong phanh mỗi bộ pijama mỏng, anh liền mím môi.
"Anh về lúc nào?" Cố An Mạt dừng lại trước mặt anh, thở hổn hển. Nhận được điện thoại của anh là cô lập tức chạy ra, bất chấp trang phục, cô vừa tắm xong, trông có vẻ hơi lếch thếch?
"Sao lại mặc ít như vậy?" Liên Hách Duy mở cửa xe, để cô ngồi vào trong.
"... Em, đi vội quá..." Cố An Mạt có phần ngượng ngùng, cô chẳng suy nghĩ gì, chỉ muốn nhanh chóng được gặp anh. "Anh vừa xuống sân bay à? Đã ăn tối chưa?"
Cô quan tâm như vậy làm anh đắc ý nhếch mày, "Rồi." Khuôn mặt bầu bĩnh không chút phấn son khiến anh không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ, "An Mạt, anh rất nhớ em."
Bên tai Cố An Mạt ngoài những lời dịu dàng nhung nhớ của anh, chỉ còn lại tiếng trống ngực dồn dập.
Liên Hách Duy nghiêng người tới gần cô, khi cô còn chưa kịp nhắm mắt, môi anh đã in xuống, quấn quýt, lưu luyến. Hơi ấm trên môi anh dần truyền sang cô, cô từ từ nhắm mắt lại, chìm đắm trong nụ hôn nóng rực của anh.
Sau một nụ hôn dài nồng nhiệt, cô nghe thấy anh cười nói thầm bên tai: "An Mạt, cần quen với nụ hôn của anh."
"Tôi vừa xuống sân bay, cậu cũng biết cơm trên máy bay khó ăn như nào rồi đấy." Liên Hách Duy đối với chuyện ăn uống vốn dĩ không khắt khe, nhưng anh tuyệt đối bài xích cơm trên máy bay.
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Phó Thanh Mặc nhìn đồng hồ, tám giờ tối, vẫn chưa quá muộn, nhưng khiến Liên Hách Duy vừa xuống sân bay đã hẹn gặp anh, chắc chắn là có chuyện lớn.
"Ừm," Liên Hách Duy uống ngụm nước, nghiêm túc nhìn thẳng vào người bạn thân ngồi đối diện: "Thanh Mặc, tôi muốn nhờ cậu một việc."
"Cậu nói đi." Phó Thanh Mặc không chút nghĩ ngợi đồng ý, có thể làm Liên Hách Duy thận trọng nhờ cậy anh như thế nhất định là chuyện vô cùng quan trọng. Mặc dù họ quen biết chưa quá lâu, nhưng tính cách tương đồng và sự ăn ý hiếm thấy khiến giao tình giữa hai người còn hơn cả bạn bè chục năm.
"Nhờ cậu tìm giúp tôi một công việc liên quan đến điều chế nước hoa." Ngày hôm sau khi xuất ngoại Liên Hách Duy mới biết Cố An Mạt xin từ chức, không phải anh muốn can thiệp chuyện công việc của cô, mà là anh hiểu rất rõ, tìm việc trong ngành này có bao nhiêu khó khăn.
"... Hách Duy, lần xuất ngoại vừa rồi cậu đi mấy ngày?" Phó Thanh Mặc khẽ nhếch môi, hỏi một câu chẳng liên quan.
"... Bốn ngày." Tuy không biết bạn hỏi câu đó là có ý gì, nhưng Liên Hách Duy vẫn trả lời dứt khoát.
"Trừ khi ở trên máy bay hai ngày, nói cách khác cậu giải quyết công việc chỉ trong hai ngày đã lập tức quay về, là... Có người đang đợi cậu?" Đàn ông nói về vấn đề tình cảm khác với phụ nữ, không phải chuyện gì cũng kể, nhưng nếu không nói gì, thì Liên Hách Duy cũng không thật lòng coi Phó Thanh Mặc như huynh đệ.
"... Cậu cũng biết đi đường vòng đấy." Liên Hách Duy cười khẽ, "Không phải không định kể với cậu, chỉ là... Tôi và cô ấy... Vừa mới bắt đầu... Còn chưa tính là bắt đầu." Chí ít anh chắc chắn, Cố An Mạt không cho rằng họ đã bắt đầu.
"Còn chưa tính là bắt đầu?" Phó Thanh Mặc khó hiểu, Liên Hách Duy rõ ràng rất dè chừng cô gái kia... "Liên Hách Duy, đừng nói với tôi là cậu yêu đơn phương đấy nhé?"
"... Lúc trước đúng là vậy, nhưng hiện giờ thì không phải nữa." Anh có chút xấu hổ, khụ, ai quy định anh không thể yêu đơn phương.
"Có điều, tôi thật sự rất tò mò về cô gái ấy, cậu biết không, ông nội và bố cậu còn tưởng cậu cứ thanh tâm quả dục như thế sống đến hết đời." Nhưng Phó Thanh Mặc vẫn luôn tin rằng, chỉ là một nửa của Liên Hách Duy chưa xuất hiện mà thôi.
"Thật sự rất kỳ diệu, cảm thấy cô ấy sẽ không thuộc về cậu, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn đến bên cạnh cậu, sau đó cậu mới phát hiện, thì ra cô ấy vốn nên là của cậu, chỉ là khi đó còn chưa đúng thời điểm." Nhớ tới cô, nụ cười của Liên Hách Duy càng thêm dịu dàng.
"Chuyện công việc tôi có thể hỗ trợ, còn lại, phải dựa vào chính cậu." Phó Thanh Mặc vỗ vai Liên Hách Duy, định mệnh ư? Có lẽ anh không có vận may đó.
"... Cậu với An Kiều thế nào rồi?" Liên Hách Duy sao có thể không thấy đáy mắt anh thoáng chút cô đơn, tình yêu cho tới bây giờ đều là như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Vẻ cô đơn nhanh chóng tan đi, thay vào đó là tràn đầy yêu thương trìu mến, Phó Thanh Mặc có chút kiêu hãnh đáp lời: "Tôi lại sắp làm cha, Nhạc Hi lên chức chị rồi."
"Thật ư? Chúc mừng cậu! Lần này có phải nên cân nhắc cho tôi làm cha nuôi hay không?" Lỡ mất cơ hội làm cha nuôi của Phó Nhạc Hi khiến Liên Hách Duy vô cùng tiếc nuối.
Phó Thanh Mặc gật đầu, "Không vội, trước hết giúp con tôi tìm mẹ nuôi cái đã."
Liên Hách Duy đứng ngoài xe, ngẩng đầu nhìn về hướng nhà của Cố An Mạt, lại nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, nhưng anh vẫn lái xe đến đây, muốn được trông thấy cô.
Lát sau anh thấy cô chạy về phía mình, anh mỉm cười, nhưng khi nhận ra cô chỉ mặc phong phanh mỗi bộ pijama mỏng, anh liền mím môi.
"Anh về lúc nào?" Cố An Mạt dừng lại trước mặt anh, thở hổn hển. Nhận được điện thoại của anh là cô lập tức chạy ra, bất chấp trang phục, cô vừa tắm xong, trông có vẻ hơi lếch thếch?
"Sao lại mặc ít như vậy?" Liên Hách Duy mở cửa xe, để cô ngồi vào trong.
"... Em, đi vội quá..." Cố An Mạt có phần ngượng ngùng, cô chẳng suy nghĩ gì, chỉ muốn nhanh chóng được gặp anh. "Anh vừa xuống sân bay à? Đã ăn tối chưa?"
Cô quan tâm như vậy làm anh đắc ý nhếch mày, "Rồi." Khuôn mặt bầu bĩnh không chút phấn son khiến anh không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ, "An Mạt, anh rất nhớ em."
Bên tai Cố An Mạt ngoài những lời dịu dàng nhung nhớ của anh, chỉ còn lại tiếng trống ngực dồn dập.
Liên Hách Duy nghiêng người tới gần cô, khi cô còn chưa kịp nhắm mắt, môi anh đã in xuống, quấn quýt, lưu luyến. Hơi ấm trên môi anh dần truyền sang cô, cô từ từ nhắm mắt lại, chìm đắm trong nụ hôn nóng rực của anh.
Sau một nụ hôn dài nồng nhiệt, cô nghe thấy anh cười nói thầm bên tai: "An Mạt, cần quen với nụ hôn của anh."