Chương : 34
Cuối tuần đầu tiên của tháng mười hai, Liên Hân Duy và Trịnh Nhạc tổ chức hôn lễ.
Lễ cưới được tổ chức ở nhà thờ, khách đến tham dự ngoại từ bạn bè thân thích, còn có không ít chính khách tiếng tăm. Mặc dù không quá phô trương, nhưng tuyệt đối đủ phong thái.
"Trịnh Nhạc tiên sinh, xin hỏi con có đồng ý lấy Liên Hân Duy tiểu thư làm vợ hợp pháp không?" Mục sư nhìn về phía chú rể, hỏi.
Trịnh Nhạc không trả lời ngay, anh biết đi đến bước này đã không còn đường lui. Nhưng, anh cũng hiểu rõ người trong lòng anh muốn lấy, không phải người phụ nữ đang đứng cạnh anh lúc này.
"... Trịnh Nhạc tiên sinh, xin hỏi con có đồng ý lấy Liên Hân Duy tiểu thư làm vợ hợp pháp không?" Thấy chú rể không trả lời, mục sư lại hỏi lại lần nữa.
Nụ cười trên mặt Liên Hân Duy dần dần biến mất, cô khẽ nhéo tay Trịnh Nhạc nhắc anh.
"... Con đồng ý." Nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Liên Hân Duy tiểu thư, xin hỏi con có đồng ý lấy Trịnh Nhạc tiên sinh làm chồng hợp pháp không?" Mục sư dường như khẽ thở phào, dù sao trường hợp hủy hôn ngay thời điểm này ông cũng từng gặp không ít lần.
"Con đồng ý." Nụ cười tươi đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một mảnh tro tàn nơi đáy lòng.
"Ta chính thức tuyên bố các con trở thành vợ chồng hợp pháp, xin chúc mừng." Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Liên Hách Duy ngồi ở hàng ghế đầu tiên không hề vỗ tay, bởi anh không nhìn thấy hạnh phúc của cuộc hôn nhân này. Liên Hân Duy vốn không phải người nhiều tâm cơ, nhưng lại dùng đủ mọi cách để trói chặt người đàn ông kia bên mình, thậm chí, liên lụy đến cả An Mạt của anh. Đây là điều anh không thể khoan nhượng, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xúc phạm tới An Mạt.
Cho dù là chị gái anh.
Sau bữa tiệc náo nhiệt và mệt mỏi, người nhà họ Trịnh lo Liên Hân Duy là thai phụ, nên đã giục cô cùng Trịnh Nhạc về phòng tân hôn sớm.
"Em nghỉ ngơi sớm đi." Về nhà, Trịnh Nhạc ngay cả phòng tân hôn cũng không bước vào, lập tức đi về phía thư phòng.
Liên Hân Duy ngẩn ra, "Anh có nhớ hôm nay là hôn lễ của chúng ta không?" Cô cười khẩy, đêm tân hôn, chẳng lẽ anh còn muốn phân phòng ngủ?
"... Vì hôn lễ gấp gáp, anh đã bỏ quá nhiều việc, ngày mai còn có hai ca phẫu thuật, anh cần nghỉ ngơi đủ." Trịnh Nhạc day trán, anh không đủ sức cãi nhau với cô.
"Nếu anh không muốn hôn lễ này, anh nên từ chối ngay lúc đầu. Ở trước mặt mục sư, anh do dự bao lâu anh biết không?" Liên Hân Duy tưởng rằng anh đã nghĩ thông suốt, cho dù anh không yêu cô, nhưng ít nhất anh cũng không bài xích cuộc hôn nhân này, và đứa trẻ của họ.
"Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp không phải sao? Em còn muốn gì nữa?" Tâm trạng buồn bực khiến Trịnh Nhạc lớn tiếng, cô muốn anh đều cho, còn chưa đủ sao?
"Trịnh Nhạc, phải là em hỏi anh mới đúng, anh còn muốn gì? Cố An Mạt ư? Ha ha... Anh đừng có nằm mơ, cho dù không có cuộc hôn nhân này, anh và cô ta cũng vĩnh viễn không thể quay lại với nhau lần nữa đâu." Liên Hân Duy cười lớn, có thể chọc vào chỗ đau của anh khiến cô nảy sinh khoái cảm được trả thù.
"Có ý gì?" Anh quả thực không dám vọng tưởng Cố An Mạt sẽ quay lại với mình, nhưng dựa vào đâu mà Liên Hân Duy lại chắc chắn như vậy?
"Bởi vì cô ta đã có bạn trai," cô nhìn sắc mặt Trịnh Nhạc nháy mắt trở nên tái nhợt, đau lòng đến mức khó thở, "Bạn trai cô ta là em trai tôi, Liên. Hách. Duy."
"Tìm tôi gấp vậy có chuyện gì?" Liên Hách Duy mặc áo len xám cao cổ cùng quần jean vừa vặn, phối với áo khoác nỉ màu nâu nhạt làm anh toát ra vẻ lười biếng nhưng vẫn vô cùng lịch lãm.
Anh không thích lúc này còn bị quấy rầy, quấy rầy anh và An Mạt của anh ở chung. Chỉ là, Trịnh Nhạc vào đêm tân hôn gần mười một giờ gọi điện cho anh, còn bảo là chuyện không thể nói qua điện thoại.
Tới quán bar Trịnh Nhạc đã gọi sẵn rượu, anh đưa một ly cho Liên Hách Duy, rót đầy rượu.
"Nếu không có việc gì gấp thì để lần khác nói sau, về sớm với Hân Duy đi." Anh không có hứng thú uống rượu với cậu ta, ngày trọng đại như vậy, sao cậu ta có thể bỏ Liên Hân Duy ở nhà một mình.
"Hách Duy, chúng ta không tính là bạn thân, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, cậu cướp An Mạt đi có phải cũng nên nói với tôi một tiếng hay không?" Trịnh Nhạc lại uống thêm một ly, giọng điệu vô cùng cay nghiệt.
Liên Hách Duy chỉ cảm thấy buồn cười: "Cướp? Nếu tôi muốn, đã cướp từ lâu rồi. Trịnh Nhạc, bản thân cậu làm chuyện gì với An Mạt tự trong lòng cậu hiểu rõ, tôi không tìm cậu tính sổ, là vì nể mặt Hân Duy."
"Ha ha ha ha... Được, tốt lắm..." Trịnh Nhạc đứng lên, nắm lấy cổ áo Liên Hách Duy: "An Mạt biết không? Mối quan hệ bốn người nực cười như vậy, cậu cho rằng cô ấy sẽ chấp nhận?"
Liên Hách Duy nhếch môi, gạt tay Trịnh Nhạc, đẩy anh lùi về sau: "Không cần người ngoài như cậu quan tâm." Anh chỉnh lại cổ áo, ánh mắt đầy nguy hiểm, cảnh cáo: "Nếu cậu dám làm tổn thương hai người họ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Còn nữa... Sau này đừng tùy tiện gọi tên bạn gái người khác."
Lễ cưới được tổ chức ở nhà thờ, khách đến tham dự ngoại từ bạn bè thân thích, còn có không ít chính khách tiếng tăm. Mặc dù không quá phô trương, nhưng tuyệt đối đủ phong thái.
"Trịnh Nhạc tiên sinh, xin hỏi con có đồng ý lấy Liên Hân Duy tiểu thư làm vợ hợp pháp không?" Mục sư nhìn về phía chú rể, hỏi.
Trịnh Nhạc không trả lời ngay, anh biết đi đến bước này đã không còn đường lui. Nhưng, anh cũng hiểu rõ người trong lòng anh muốn lấy, không phải người phụ nữ đang đứng cạnh anh lúc này.
"... Trịnh Nhạc tiên sinh, xin hỏi con có đồng ý lấy Liên Hân Duy tiểu thư làm vợ hợp pháp không?" Thấy chú rể không trả lời, mục sư lại hỏi lại lần nữa.
Nụ cười trên mặt Liên Hân Duy dần dần biến mất, cô khẽ nhéo tay Trịnh Nhạc nhắc anh.
"... Con đồng ý." Nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Liên Hân Duy tiểu thư, xin hỏi con có đồng ý lấy Trịnh Nhạc tiên sinh làm chồng hợp pháp không?" Mục sư dường như khẽ thở phào, dù sao trường hợp hủy hôn ngay thời điểm này ông cũng từng gặp không ít lần.
"Con đồng ý." Nụ cười tươi đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một mảnh tro tàn nơi đáy lòng.
"Ta chính thức tuyên bố các con trở thành vợ chồng hợp pháp, xin chúc mừng." Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Liên Hách Duy ngồi ở hàng ghế đầu tiên không hề vỗ tay, bởi anh không nhìn thấy hạnh phúc của cuộc hôn nhân này. Liên Hân Duy vốn không phải người nhiều tâm cơ, nhưng lại dùng đủ mọi cách để trói chặt người đàn ông kia bên mình, thậm chí, liên lụy đến cả An Mạt của anh. Đây là điều anh không thể khoan nhượng, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xúc phạm tới An Mạt.
Cho dù là chị gái anh.
Sau bữa tiệc náo nhiệt và mệt mỏi, người nhà họ Trịnh lo Liên Hân Duy là thai phụ, nên đã giục cô cùng Trịnh Nhạc về phòng tân hôn sớm.
"Em nghỉ ngơi sớm đi." Về nhà, Trịnh Nhạc ngay cả phòng tân hôn cũng không bước vào, lập tức đi về phía thư phòng.
Liên Hân Duy ngẩn ra, "Anh có nhớ hôm nay là hôn lễ của chúng ta không?" Cô cười khẩy, đêm tân hôn, chẳng lẽ anh còn muốn phân phòng ngủ?
"... Vì hôn lễ gấp gáp, anh đã bỏ quá nhiều việc, ngày mai còn có hai ca phẫu thuật, anh cần nghỉ ngơi đủ." Trịnh Nhạc day trán, anh không đủ sức cãi nhau với cô.
"Nếu anh không muốn hôn lễ này, anh nên từ chối ngay lúc đầu. Ở trước mặt mục sư, anh do dự bao lâu anh biết không?" Liên Hân Duy tưởng rằng anh đã nghĩ thông suốt, cho dù anh không yêu cô, nhưng ít nhất anh cũng không bài xích cuộc hôn nhân này, và đứa trẻ của họ.
"Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp không phải sao? Em còn muốn gì nữa?" Tâm trạng buồn bực khiến Trịnh Nhạc lớn tiếng, cô muốn anh đều cho, còn chưa đủ sao?
"Trịnh Nhạc, phải là em hỏi anh mới đúng, anh còn muốn gì? Cố An Mạt ư? Ha ha... Anh đừng có nằm mơ, cho dù không có cuộc hôn nhân này, anh và cô ta cũng vĩnh viễn không thể quay lại với nhau lần nữa đâu." Liên Hân Duy cười lớn, có thể chọc vào chỗ đau của anh khiến cô nảy sinh khoái cảm được trả thù.
"Có ý gì?" Anh quả thực không dám vọng tưởng Cố An Mạt sẽ quay lại với mình, nhưng dựa vào đâu mà Liên Hân Duy lại chắc chắn như vậy?
"Bởi vì cô ta đã có bạn trai," cô nhìn sắc mặt Trịnh Nhạc nháy mắt trở nên tái nhợt, đau lòng đến mức khó thở, "Bạn trai cô ta là em trai tôi, Liên. Hách. Duy."
"Tìm tôi gấp vậy có chuyện gì?" Liên Hách Duy mặc áo len xám cao cổ cùng quần jean vừa vặn, phối với áo khoác nỉ màu nâu nhạt làm anh toát ra vẻ lười biếng nhưng vẫn vô cùng lịch lãm.
Anh không thích lúc này còn bị quấy rầy, quấy rầy anh và An Mạt của anh ở chung. Chỉ là, Trịnh Nhạc vào đêm tân hôn gần mười một giờ gọi điện cho anh, còn bảo là chuyện không thể nói qua điện thoại.
Tới quán bar Trịnh Nhạc đã gọi sẵn rượu, anh đưa một ly cho Liên Hách Duy, rót đầy rượu.
"Nếu không có việc gì gấp thì để lần khác nói sau, về sớm với Hân Duy đi." Anh không có hứng thú uống rượu với cậu ta, ngày trọng đại như vậy, sao cậu ta có thể bỏ Liên Hân Duy ở nhà một mình.
"Hách Duy, chúng ta không tính là bạn thân, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, cậu cướp An Mạt đi có phải cũng nên nói với tôi một tiếng hay không?" Trịnh Nhạc lại uống thêm một ly, giọng điệu vô cùng cay nghiệt.
Liên Hách Duy chỉ cảm thấy buồn cười: "Cướp? Nếu tôi muốn, đã cướp từ lâu rồi. Trịnh Nhạc, bản thân cậu làm chuyện gì với An Mạt tự trong lòng cậu hiểu rõ, tôi không tìm cậu tính sổ, là vì nể mặt Hân Duy."
"Ha ha ha ha... Được, tốt lắm..." Trịnh Nhạc đứng lên, nắm lấy cổ áo Liên Hách Duy: "An Mạt biết không? Mối quan hệ bốn người nực cười như vậy, cậu cho rằng cô ấy sẽ chấp nhận?"
Liên Hách Duy nhếch môi, gạt tay Trịnh Nhạc, đẩy anh lùi về sau: "Không cần người ngoài như cậu quan tâm." Anh chỉnh lại cổ áo, ánh mắt đầy nguy hiểm, cảnh cáo: "Nếu cậu dám làm tổn thương hai người họ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Còn nữa... Sau này đừng tùy tiện gọi tên bạn gái người khác."