Chương : 35
"Anh đã về rồi?" Cố An Mạt đi tới mở cửa cho Liên Hách Duy, cô biết hôm nay là hôn lễ của Liên Hân Duy và Trịnh Nhạc, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, bởi cô thật sự không thèm để ý đến chuyện của họ.
"Ừ." Vừa đóng cửa, Liên Hách Duy vừa kéo bé con trước mắt vào trong lòng.
"Anh sao vậy? Có phải mệt lắm không?" Cô ôm lại anh, cả một ngày không gặp, hiển nhiên cô rất nhớ mùi hương trên người anh, vòng hai tay ôm chặt lấy anh.
"An Mạt, chuyện anh nói lúc trước, em đã suy nghĩ kĩ chưua?" Anh buông cô ra, ánh mắt thâm trầm cố chấp nhìn cô chằm chằm.
Anh đang nhắc đến chuyện sống chung? Thực ra cô đã nghĩ thông suốt, chỉ có điều đêm nay anh làm sao vậy? Cô có thể cảm nhận được cảm xúc của anh có phần kì lạ, "Hôm nay... Có chuyện gì ư?"
Cô hỏi rất nhẹ nhàng, dịu dàng, từng chữ đều chạm đến đáy lòng Liên Hách Duy, bởi vì cô dễ dàng phát hiện ra cảm xúc bất an của anh. Anh bất ngờ ấn cô lên bức tường phía sau, cúi người hôn cô, đầu lưỡi mạnh mẽ bá đạo cạy mở hàm răng cô, dẫn dắt đầu lưỡi cô chủ động quấn lấy lưỡi anh.
Theo nụ hôn càng ngày càng nồng nhiệt phát ra những âm thanh đầy xấu hổ, nước bọt của hai người như hòa làm một, ai cũng không tình nguyện buông môi người kia ra trước, đến khi Cố An Mạt hoàn toàn xụi lơ trong ngực anh, Liên Hách Duy mới dừng lại nụ hôn dài này.
"An Mạt, anh rất ghen tị." Anh vùi đầu vào cần cổ cô, thở dài thì thầm bất an. Đúng vậy, anh ghen tị. Khi người đàn ông kia ở trước mặt anh gọi cô là An Mạt, anh ghen tị đến phát điên.
Cố An Mạt hơi sửng sốt, người đàn ông luôn tự tin kiêu ngạo nhưng một lần nữa trước mặt cô lại tỏ ra bất an, anh... Đến tột cùng anh yêu cô bao nhiêu? Dường như so với phát hiện của cô còn nhiều hơn rất nhiều, rất rất nhiều.
Nghĩ vậy, cô mỉm cười dịu dàng: "Đó đã là quá khứ của em. Nhưng, tất cả của em, là ở đây." Cô ôm chặt lấy anh, ôm lấy tất cả của cô.
Nghe cô nói, trong nháy mắt khóe miệng Liên Hách Duy khẽ nhếch lên, bất an nơi đáy lòng dễ dàng bị cô xoa dịu. Tất cả, cô coi anh là tất cả của mình.
Quá khứ sẽ qua, nhưng không thể xóa bỏ hay khuyết thiếu.
"An Mạt, mai em chuyển tới đây đi." Anh nhân cơ hội yêu cầu, vô cùng ấu trĩ.
Cố An Mạt bật cười trong lòng anh, nhưng vẫn gật đầu thuận theo.
Sau khi lên lịch chuyển nhà vào cuối tuần, Cố An Mạt về nhà thăm ba mẹ.
"Dạ? Mẹ, mẹ bảo A Dân đã xuất ngoại?" Trên bàn cơm nói chuyện phiếm, Cố An Mạt vô tình nghe thấy mẹ nhắc tới chuyện cậu em họ đã xuất ngoại.
"Ừ, cô con chưa kể với con à? Mẹ tưởng là con giúp cô thu xếp mọi việc." Tình huống cụ thể bà Thi Hoa cũng không nắm rõ.
"Con xem cô con, lần trước bị lừa một đống tiền còn chưa lấy lại được, không hiểu cô con kiếm đâu ra tiền cho A Dân xuất ngoại." Ông Cố Bằng nói xong nhíu mày, quả thực rất bất mãn với việc làm của em gái.
Cố An Mạt trầm mặc ăn cơm, muốn lấy lại tiền không phải chuyện đơn giản, lúc trước tiền Hách Duy cho vay tuy rằng không ít, nhưng muốn lấp vào lỗ hổng tài chính của gia đình cô, còn có thể cho em họ xuất ngoại, hẳn là không thể đủ.
Chẳng lẽ, là Hách Duy giúp cô sao?
Sau bữa cơm chiều, Cố An Mạt tránh người nhà, gọi điện cho Cố Mỹ Cầm, "Cô à, chuyện A Dân xuất ngoại là sao vậy ạ?"
Cố Mỹ Cầm có vẻ hơi chột dạ: "Việc này, không có gì, cô vẫn đang làm thủ tục cho nó xuất ngoại."
"Khoản tiền đó, sao đủ cho nó xuất ngoại? Hơn nữa, không phải dượng còn chưa biết chuyện này ư?" Nói cách khác, tiền xuất ngoại chắc chắn không phải của dượng.
"... An Mạt, con đừng hỏi nữa. Chuyện này có thể giải quyết như vậy là tốt lắm rồi, đừng nói chuyện này nữa, ngàn vạn lần không thể để dượng con biết." Cố Mỹ Cầm năm lần bảy lượt nhấn mạnh, rất sợ việc này bị chồng bà ta biết.
"Cô à, đây không phải chuyện nhỏ, khoản tiền này cũng không phải số nhỏ. Cô nói thật cho con biết, có phải người tên Liên Hách Duy kia đã giúp cô không?" Cố An Mạt vô cùng lo lắng, tiền bạc và tình cảm dây dưa là điều cô sợ nhất.
"Ai? Không phải, cô không biết người đó." Cố Mỹ Cầm biết không thể giấu giếm, chỉ có thể khai thật: "... Là A Nhạc."
Cố An Mạt sững người, "... Cô à, con và anh ta đã chia tay rồi!" Cô đã thông báo với người nhà mình và Trịnh Nhạc chia tay, hơn nữa anh còn sắp kết hôn. Thế nào cô cũng không thể nghĩ rằng người đó lại là Trịnh Nhạc.
"Cô biết, Tiểu Mạt, cô cũng là không còn cách nào khác. Dượng con vẫn luôn truy hỏi cô vì sao chuyện xuất ngoại lo mãi chưa xong, cô thật sự không thể nhìn cái gia đình này tan nát đâu A Mạt. Là A Nhạc chủ động tìm cô, nói muốn giúp đỡ... Tiểu Mạt, tiền cô sẽ từ từ trả dần cho cậu ấy..."
Câu nói kế tiếp Cố An Mạt đã nghe không vào, Trịnh Nhạc... Vì sao anh lại làm vậy?
"Ừ." Vừa đóng cửa, Liên Hách Duy vừa kéo bé con trước mắt vào trong lòng.
"Anh sao vậy? Có phải mệt lắm không?" Cô ôm lại anh, cả một ngày không gặp, hiển nhiên cô rất nhớ mùi hương trên người anh, vòng hai tay ôm chặt lấy anh.
"An Mạt, chuyện anh nói lúc trước, em đã suy nghĩ kĩ chưua?" Anh buông cô ra, ánh mắt thâm trầm cố chấp nhìn cô chằm chằm.
Anh đang nhắc đến chuyện sống chung? Thực ra cô đã nghĩ thông suốt, chỉ có điều đêm nay anh làm sao vậy? Cô có thể cảm nhận được cảm xúc của anh có phần kì lạ, "Hôm nay... Có chuyện gì ư?"
Cô hỏi rất nhẹ nhàng, dịu dàng, từng chữ đều chạm đến đáy lòng Liên Hách Duy, bởi vì cô dễ dàng phát hiện ra cảm xúc bất an của anh. Anh bất ngờ ấn cô lên bức tường phía sau, cúi người hôn cô, đầu lưỡi mạnh mẽ bá đạo cạy mở hàm răng cô, dẫn dắt đầu lưỡi cô chủ động quấn lấy lưỡi anh.
Theo nụ hôn càng ngày càng nồng nhiệt phát ra những âm thanh đầy xấu hổ, nước bọt của hai người như hòa làm một, ai cũng không tình nguyện buông môi người kia ra trước, đến khi Cố An Mạt hoàn toàn xụi lơ trong ngực anh, Liên Hách Duy mới dừng lại nụ hôn dài này.
"An Mạt, anh rất ghen tị." Anh vùi đầu vào cần cổ cô, thở dài thì thầm bất an. Đúng vậy, anh ghen tị. Khi người đàn ông kia ở trước mặt anh gọi cô là An Mạt, anh ghen tị đến phát điên.
Cố An Mạt hơi sửng sốt, người đàn ông luôn tự tin kiêu ngạo nhưng một lần nữa trước mặt cô lại tỏ ra bất an, anh... Đến tột cùng anh yêu cô bao nhiêu? Dường như so với phát hiện của cô còn nhiều hơn rất nhiều, rất rất nhiều.
Nghĩ vậy, cô mỉm cười dịu dàng: "Đó đã là quá khứ của em. Nhưng, tất cả của em, là ở đây." Cô ôm chặt lấy anh, ôm lấy tất cả của cô.
Nghe cô nói, trong nháy mắt khóe miệng Liên Hách Duy khẽ nhếch lên, bất an nơi đáy lòng dễ dàng bị cô xoa dịu. Tất cả, cô coi anh là tất cả của mình.
Quá khứ sẽ qua, nhưng không thể xóa bỏ hay khuyết thiếu.
"An Mạt, mai em chuyển tới đây đi." Anh nhân cơ hội yêu cầu, vô cùng ấu trĩ.
Cố An Mạt bật cười trong lòng anh, nhưng vẫn gật đầu thuận theo.
Sau khi lên lịch chuyển nhà vào cuối tuần, Cố An Mạt về nhà thăm ba mẹ.
"Dạ? Mẹ, mẹ bảo A Dân đã xuất ngoại?" Trên bàn cơm nói chuyện phiếm, Cố An Mạt vô tình nghe thấy mẹ nhắc tới chuyện cậu em họ đã xuất ngoại.
"Ừ, cô con chưa kể với con à? Mẹ tưởng là con giúp cô thu xếp mọi việc." Tình huống cụ thể bà Thi Hoa cũng không nắm rõ.
"Con xem cô con, lần trước bị lừa một đống tiền còn chưa lấy lại được, không hiểu cô con kiếm đâu ra tiền cho A Dân xuất ngoại." Ông Cố Bằng nói xong nhíu mày, quả thực rất bất mãn với việc làm của em gái.
Cố An Mạt trầm mặc ăn cơm, muốn lấy lại tiền không phải chuyện đơn giản, lúc trước tiền Hách Duy cho vay tuy rằng không ít, nhưng muốn lấp vào lỗ hổng tài chính của gia đình cô, còn có thể cho em họ xuất ngoại, hẳn là không thể đủ.
Chẳng lẽ, là Hách Duy giúp cô sao?
Sau bữa cơm chiều, Cố An Mạt tránh người nhà, gọi điện cho Cố Mỹ Cầm, "Cô à, chuyện A Dân xuất ngoại là sao vậy ạ?"
Cố Mỹ Cầm có vẻ hơi chột dạ: "Việc này, không có gì, cô vẫn đang làm thủ tục cho nó xuất ngoại."
"Khoản tiền đó, sao đủ cho nó xuất ngoại? Hơn nữa, không phải dượng còn chưa biết chuyện này ư?" Nói cách khác, tiền xuất ngoại chắc chắn không phải của dượng.
"... An Mạt, con đừng hỏi nữa. Chuyện này có thể giải quyết như vậy là tốt lắm rồi, đừng nói chuyện này nữa, ngàn vạn lần không thể để dượng con biết." Cố Mỹ Cầm năm lần bảy lượt nhấn mạnh, rất sợ việc này bị chồng bà ta biết.
"Cô à, đây không phải chuyện nhỏ, khoản tiền này cũng không phải số nhỏ. Cô nói thật cho con biết, có phải người tên Liên Hách Duy kia đã giúp cô không?" Cố An Mạt vô cùng lo lắng, tiền bạc và tình cảm dây dưa là điều cô sợ nhất.
"Ai? Không phải, cô không biết người đó." Cố Mỹ Cầm biết không thể giấu giếm, chỉ có thể khai thật: "... Là A Nhạc."
Cố An Mạt sững người, "... Cô à, con và anh ta đã chia tay rồi!" Cô đã thông báo với người nhà mình và Trịnh Nhạc chia tay, hơn nữa anh còn sắp kết hôn. Thế nào cô cũng không thể nghĩ rằng người đó lại là Trịnh Nhạc.
"Cô biết, Tiểu Mạt, cô cũng là không còn cách nào khác. Dượng con vẫn luôn truy hỏi cô vì sao chuyện xuất ngoại lo mãi chưa xong, cô thật sự không thể nhìn cái gia đình này tan nát đâu A Mạt. Là A Nhạc chủ động tìm cô, nói muốn giúp đỡ... Tiểu Mạt, tiền cô sẽ từ từ trả dần cho cậu ấy..."
Câu nói kế tiếp Cố An Mạt đã nghe không vào, Trịnh Nhạc... Vì sao anh lại làm vậy?