Chương : 24
Rất nhanh, bác sĩ liền đến. Thay nam nhân cầm máu, lại cho ít thuốc, cũng nói một ít chú ý hạng chế, mới vội vàng rời đi. Lăng Tịch nhìn về phía Tần Tường thấy ánh mắt khó hiểu, rõ ràng ý bảo lần sau đừng như vậy, đừng cắn mạnh như vậy.
Đâu có như là bị hắn cắn?! Thật sự là mắt mù.
Nhưng Tần Tường cũng chỉ dám mắng trong lòng như vậy, dù sao khi nam nhân bị thương là nhờ bác sĩ riêng của hắn trị liệu.
"Ngươi tốt không?"
Sợ nam nhân lại làm ra phản ứng quá khích, Tần Tường ôn nhu vài phần. Nam nhân tự đọc hướng dẫn sử dụng thuốc, chưa liếc mắt Tần Tường một cái.
"Này! Hỏi ngươi đó!"
Bị nam nhân hoàn toàn bỏ qua Tần Tường rất không thích liền đoạt lấy thuốc trong tay nam nhân, cúi xuống nhìn thẳng đôi mắt nam nhân
"Nói chuyện, không được trốn ta."
Tần Tường mắt rất nhỏ, khóe mắt dài, giống mẹ hắn. Với hồi ức này, nam nhân thong thả trừng mắt nhìn, có chút hàm hồ trả lời Tần Tường,
"Tốt... lắm. Cho... Ta trở về."
Tần Tường không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của nam nhân, khi nhìn nam nhân trên mặt hiện ra vẻ thất vọng, hắn lại đáp ứng cho nam nhân trở về. Vì hiện tại đầu lưỡi nam nhân cũng bị thương, nói không có tiện, ở tại chỗ này cũng không có gì vui, không bằng chờ đem đầu lưỡi nam nhân dưỡng tốt, lại mang tới đùa bỡn. Dù sao, nam nhân hoàn toàn nằm trong tay hắn, hắn có khế ước bán thân nên nam nhân chạy không thoát.
Nghe được Tần Tường đồng ý, nam nhân trên mặt rõ ràng có điểm thoải mái. Trong thầm nghĩ mau chóng về nhà.
Tần Tường đem nam nhân sửa sang tốt quần áo, sau đó mang đi xuống lầu, cũng tự mình đưa trở về nhà. Theo nam nhân yêu cầu Tần Tường để nam nhân xuống ở cổng khu nhà trọ, cũng không đưa đến dưới lầu.
Nhìn Lăng Tịch khẩn cấp muốn xuống xe, Tần Tường bắt được cánh tay nam nhân, nói nam nhân thuộc quyền sở hữu của hắn, cũng cho nam nhân biết ở trong tay hắn có kế ước bán thân của nam nhân, phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, phải chủ động gọi điện thoại cho hắn. Nói xong, Tần Tường đưa cho nam nhân một cái di động hoàn toàn mới, cũng lưu số chính mình vào.
Hợp đồng bán thân? Là hợp đồng công việc chứ? đại khái xem qua, cũng không có lỗ hổng nào, hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ là liên quan công việc mà thôi, dù sao giấy trắng mực đen, Tần Tường cũng không có khả năng làm xấu gì đó. Nam nhân gật gật đầu, đợi Tần Tường buông ra cánh tay của mình, mở cửa xuống xe...
Nhìn đến nam nhân đi vào phòng trọ, Tần Tường mới lái xe quay lại nhanh chóng rời đi.
Sắp đi đến cửa, nam nhân bước chậm lại, không biết nên như thế nào cùng Bạch Tiểu Hàn giải thích, huống hồ đầu lưỡi bị thương, nói nói có chút khó, cũng khó nghe. Là Bạch Tiểu Hàn dễ gạt gẫm, nhưng nếu như là Trọng Thần hỏi, nên trả lời thế nào?! Nam nhân không rõ lắm.
Chần chờ một hồi lâu, nam nhân vẫn là gõ cửa phòng. Mở cửa, là Trọng Thần. Hắn tới tới lui lui đánh giá nam nhân, cũng không có truy hỏi, chỉ nói là Bạch Tiểu Hàn bởi vì không đợi được nam nhân trở về, cơm cũng không chịu ăn ở chỗ này náo loạn. Quả nhiên, trẻ con tùy hứng.
Nam nhân xin lỗi Trọng Thần cười cười, sau đó mau đi vào trong phòng tìm kiếm Bạch Tiểu Hàn.
"Ba."
Khi thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, Bạch Tiểu Hàn bò lên xoa xoa nước mắt, sau đó nhào tới ôm nam nhân,
"Người đi đâu? Con nghĩ đến người không cần Tiểu Hàn."
Mỗi lần rời đi hơi lâu, Bạch Tiểu Hàn sẽ hỏi đi nơi nào, sau đó ôm người nói là đừng không cần hắn...
"Tiểu Hàn. Ba không có không cần con, ba... Ba phải đi làm."
"Dạ"
Bạch Tiểu Hàn khẽ hừ một tiếng, lại chui vào trong lòng nam nhân. Hắn cũng không thèm để ý nam nhân đi làm cái gì, hắn chỉ cần nam nhân đừng không cần hắn... Chỉ có gắt gao ôm nam nhân, nghe tiếng tim đập, hắn mới cảm thấy được an tâm.
"Tiểu Hàn, ba của con cũng đã về, chú nên về nhà."
Trọng Thần đi vào cáo từ cùng cha con đang ôm cùng một chỗ kia
"Lăng Tịch, đồ ăn ta đã làm tốt đặt ở chỗ ủ ấm. Anh trực tiếp bưng ra là có thể ăn, Tiểu Hàn một ngày chưa ăn cơm đâu."
"Đã làm phiền ngươi."
Nghe được Bạch Tiểu Hàn một ngày không có ăn cơm, nam nhân dùng ngón tay gõ đầu Bạch Tiểu Hàn.
"Đừng khách khí."
Nam nhân khách sáo làm cho Trọng Thần bất đắc dĩ cười cười,
"Ta đây đi về trước, ngày mai gặp."
"Vâng ngày mai gặp."
Đâu có như là bị hắn cắn?! Thật sự là mắt mù.
Nhưng Tần Tường cũng chỉ dám mắng trong lòng như vậy, dù sao khi nam nhân bị thương là nhờ bác sĩ riêng của hắn trị liệu.
"Ngươi tốt không?"
Sợ nam nhân lại làm ra phản ứng quá khích, Tần Tường ôn nhu vài phần. Nam nhân tự đọc hướng dẫn sử dụng thuốc, chưa liếc mắt Tần Tường một cái.
"Này! Hỏi ngươi đó!"
Bị nam nhân hoàn toàn bỏ qua Tần Tường rất không thích liền đoạt lấy thuốc trong tay nam nhân, cúi xuống nhìn thẳng đôi mắt nam nhân
"Nói chuyện, không được trốn ta."
Tần Tường mắt rất nhỏ, khóe mắt dài, giống mẹ hắn. Với hồi ức này, nam nhân thong thả trừng mắt nhìn, có chút hàm hồ trả lời Tần Tường,
"Tốt... lắm. Cho... Ta trở về."
Tần Tường không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của nam nhân, khi nhìn nam nhân trên mặt hiện ra vẻ thất vọng, hắn lại đáp ứng cho nam nhân trở về. Vì hiện tại đầu lưỡi nam nhân cũng bị thương, nói không có tiện, ở tại chỗ này cũng không có gì vui, không bằng chờ đem đầu lưỡi nam nhân dưỡng tốt, lại mang tới đùa bỡn. Dù sao, nam nhân hoàn toàn nằm trong tay hắn, hắn có khế ước bán thân nên nam nhân chạy không thoát.
Nghe được Tần Tường đồng ý, nam nhân trên mặt rõ ràng có điểm thoải mái. Trong thầm nghĩ mau chóng về nhà.
Tần Tường đem nam nhân sửa sang tốt quần áo, sau đó mang đi xuống lầu, cũng tự mình đưa trở về nhà. Theo nam nhân yêu cầu Tần Tường để nam nhân xuống ở cổng khu nhà trọ, cũng không đưa đến dưới lầu.
Nhìn Lăng Tịch khẩn cấp muốn xuống xe, Tần Tường bắt được cánh tay nam nhân, nói nam nhân thuộc quyền sở hữu của hắn, cũng cho nam nhân biết ở trong tay hắn có kế ước bán thân của nam nhân, phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, phải chủ động gọi điện thoại cho hắn. Nói xong, Tần Tường đưa cho nam nhân một cái di động hoàn toàn mới, cũng lưu số chính mình vào.
Hợp đồng bán thân? Là hợp đồng công việc chứ? đại khái xem qua, cũng không có lỗ hổng nào, hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ là liên quan công việc mà thôi, dù sao giấy trắng mực đen, Tần Tường cũng không có khả năng làm xấu gì đó. Nam nhân gật gật đầu, đợi Tần Tường buông ra cánh tay của mình, mở cửa xuống xe...
Nhìn đến nam nhân đi vào phòng trọ, Tần Tường mới lái xe quay lại nhanh chóng rời đi.
Sắp đi đến cửa, nam nhân bước chậm lại, không biết nên như thế nào cùng Bạch Tiểu Hàn giải thích, huống hồ đầu lưỡi bị thương, nói nói có chút khó, cũng khó nghe. Là Bạch Tiểu Hàn dễ gạt gẫm, nhưng nếu như là Trọng Thần hỏi, nên trả lời thế nào?! Nam nhân không rõ lắm.
Chần chờ một hồi lâu, nam nhân vẫn là gõ cửa phòng. Mở cửa, là Trọng Thần. Hắn tới tới lui lui đánh giá nam nhân, cũng không có truy hỏi, chỉ nói là Bạch Tiểu Hàn bởi vì không đợi được nam nhân trở về, cơm cũng không chịu ăn ở chỗ này náo loạn. Quả nhiên, trẻ con tùy hứng.
Nam nhân xin lỗi Trọng Thần cười cười, sau đó mau đi vào trong phòng tìm kiếm Bạch Tiểu Hàn.
"Ba."
Khi thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, Bạch Tiểu Hàn bò lên xoa xoa nước mắt, sau đó nhào tới ôm nam nhân,
"Người đi đâu? Con nghĩ đến người không cần Tiểu Hàn."
Mỗi lần rời đi hơi lâu, Bạch Tiểu Hàn sẽ hỏi đi nơi nào, sau đó ôm người nói là đừng không cần hắn...
"Tiểu Hàn. Ba không có không cần con, ba... Ba phải đi làm."
"Dạ"
Bạch Tiểu Hàn khẽ hừ một tiếng, lại chui vào trong lòng nam nhân. Hắn cũng không thèm để ý nam nhân đi làm cái gì, hắn chỉ cần nam nhân đừng không cần hắn... Chỉ có gắt gao ôm nam nhân, nghe tiếng tim đập, hắn mới cảm thấy được an tâm.
"Tiểu Hàn, ba của con cũng đã về, chú nên về nhà."
Trọng Thần đi vào cáo từ cùng cha con đang ôm cùng một chỗ kia
"Lăng Tịch, đồ ăn ta đã làm tốt đặt ở chỗ ủ ấm. Anh trực tiếp bưng ra là có thể ăn, Tiểu Hàn một ngày chưa ăn cơm đâu."
"Đã làm phiền ngươi."
Nghe được Bạch Tiểu Hàn một ngày không có ăn cơm, nam nhân dùng ngón tay gõ đầu Bạch Tiểu Hàn.
"Đừng khách khí."
Nam nhân khách sáo làm cho Trọng Thần bất đắc dĩ cười cười,
"Ta đây đi về trước, ngày mai gặp."
"Vâng ngày mai gặp."