Chương : 25
"Tiểu Hàn, sao không ngoan ngoãn ăn cơm?"
Nam nhân rũ mí mắt xuống nhìn cái đầu Bạch Tiểu Hàn chôn ở ngực mình hỏi.
"Ba không có ở đây, Tiểu Hàn không muốn ăn."
Bạch Tiểu Hàn cọ cọ trong lòng nam nhân sau đó tìm tư thế thoải mái dựa vào ngực nam. Hắn lo lắng nam nhân sẽ bỏ lại hắn không cần hắn.
"Vậy hiện tại cùng ba đi ăn cơm được không?"
Nam nhân nhẹ nhàng chậm chạp sờ sờ tóc Bạch Tiểu Hàn, đáy mắt nổi lên rất nhỏ dao động. Đột nhiên phát giác, Bạch Tiểu Hàn quá mức ỷ lại mình. Rất ngạc nhiên, vì cái gì Bạch Tiểu Hàn luôn lo lắng sẽ bị bỏ lại? Hay là có liên quan việc đã trải qua trước đây?!
Lăng Tịch cùng với mẹ Bạch Tiểu Hàn quen biết mau chín năm, Bạch Tiểu Hàn vẫn không thay đổi không thông minh, nhưng là thật biết nghe lời. Nam nhân sở dĩ sẽ lấy mẹ Bạch Tiểu Hàn ngoài việc vì cảm ơn đồng thời cũng là vì Bạch Tiểu Hàn.
Đã qua nhiều năm. Bạch Tiểu Hàn vẫn ngây ngô nhưng thân mình đang không ngừng cao lên, cũng cường tráng không ít. Gương mặt trắng nõn có điểm ngây thơ, nhìn rất đáng yêu. Nếu Bạch Tiểu Hàn là chàng trai bình thường, ở vào tuổi này, sẽ có rất nhiều con gái ái mộ.
"Dạ."
Lúc nam nhân trầm tư, Bạch Tiểu Hàn thong thả gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt lóe sáng nhìn về phía nam nhân,
"Ba, con không cần chuyển trường."
"Hả? Vì cái gì?"
"Chuyển trường cần tiền."
Bạch Tiểu Hàn nhận đũa nam nhân đưa cho, đem chân gà gắp lên để vào bát nam nhân,
"Ba làm rất vất vả, Tiểu Hàn không muốn trở thành gánh nặng."
Trọng Thần cùng hắn đề cập qua mấy ngày này rằng nam nhân đang vội vàng tìm việc làm, rất vất vả. Còn đổi trường học rất phiền toái, không chỉ có thủ tục, còn phải dùng rất nhiều tiền... Hắn không muốn làm cho nam nhân mệt như vậy.
"Tiểu Hàn ngoan."
Nam nhân mím môi, ngồi xuống cùng Bạch Tiểu Hàn ăn. Trong quá trình ăn cơm, nam nhân im lặng nghe Bạch Tiểu Hàn nói chuyện, ngẫu nhiên gật đầu đáp lại vài tiếng. Có lẽ Bạch Tiểu Hàn không thông minh, nhưng lại có một tâm hồn trong sáng, có thể nhận thấy được vui sướng hoặc là đau thương. Bọn họ có tình cha con rất sâu, rất sâu.
Nam nhân nhịn không được hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này gặp Tần Tường, cặp mắt tà mị dài nhỏ đôi mắt cũng rất nhanh xẹt qua tâm trí, từng việc làm, lời nói, cũng hiện lên. Đó là con ruột lại đem cha trở thành đối tượng phát tiết. Mà Bạch Tiểu Hàn chỉ là con riêng, lại luôn săn sóc, mang lại rất nhiều ấm áp. Đem so sánh làm cho nam nhân khóe miệng cười khổ. Nghiệp chướng.
Nam nhân rũ mí mắt xuống nhìn cái đầu Bạch Tiểu Hàn chôn ở ngực mình hỏi.
"Ba không có ở đây, Tiểu Hàn không muốn ăn."
Bạch Tiểu Hàn cọ cọ trong lòng nam nhân sau đó tìm tư thế thoải mái dựa vào ngực nam. Hắn lo lắng nam nhân sẽ bỏ lại hắn không cần hắn.
"Vậy hiện tại cùng ba đi ăn cơm được không?"
Nam nhân nhẹ nhàng chậm chạp sờ sờ tóc Bạch Tiểu Hàn, đáy mắt nổi lên rất nhỏ dao động. Đột nhiên phát giác, Bạch Tiểu Hàn quá mức ỷ lại mình. Rất ngạc nhiên, vì cái gì Bạch Tiểu Hàn luôn lo lắng sẽ bị bỏ lại? Hay là có liên quan việc đã trải qua trước đây?!
Lăng Tịch cùng với mẹ Bạch Tiểu Hàn quen biết mau chín năm, Bạch Tiểu Hàn vẫn không thay đổi không thông minh, nhưng là thật biết nghe lời. Nam nhân sở dĩ sẽ lấy mẹ Bạch Tiểu Hàn ngoài việc vì cảm ơn đồng thời cũng là vì Bạch Tiểu Hàn.
Đã qua nhiều năm. Bạch Tiểu Hàn vẫn ngây ngô nhưng thân mình đang không ngừng cao lên, cũng cường tráng không ít. Gương mặt trắng nõn có điểm ngây thơ, nhìn rất đáng yêu. Nếu Bạch Tiểu Hàn là chàng trai bình thường, ở vào tuổi này, sẽ có rất nhiều con gái ái mộ.
"Dạ."
Lúc nam nhân trầm tư, Bạch Tiểu Hàn thong thả gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt lóe sáng nhìn về phía nam nhân,
"Ba, con không cần chuyển trường."
"Hả? Vì cái gì?"
"Chuyển trường cần tiền."
Bạch Tiểu Hàn nhận đũa nam nhân đưa cho, đem chân gà gắp lên để vào bát nam nhân,
"Ba làm rất vất vả, Tiểu Hàn không muốn trở thành gánh nặng."
Trọng Thần cùng hắn đề cập qua mấy ngày này rằng nam nhân đang vội vàng tìm việc làm, rất vất vả. Còn đổi trường học rất phiền toái, không chỉ có thủ tục, còn phải dùng rất nhiều tiền... Hắn không muốn làm cho nam nhân mệt như vậy.
"Tiểu Hàn ngoan."
Nam nhân mím môi, ngồi xuống cùng Bạch Tiểu Hàn ăn. Trong quá trình ăn cơm, nam nhân im lặng nghe Bạch Tiểu Hàn nói chuyện, ngẫu nhiên gật đầu đáp lại vài tiếng. Có lẽ Bạch Tiểu Hàn không thông minh, nhưng lại có một tâm hồn trong sáng, có thể nhận thấy được vui sướng hoặc là đau thương. Bọn họ có tình cha con rất sâu, rất sâu.
Nam nhân nhịn không được hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này gặp Tần Tường, cặp mắt tà mị dài nhỏ đôi mắt cũng rất nhanh xẹt qua tâm trí, từng việc làm, lời nói, cũng hiện lên. Đó là con ruột lại đem cha trở thành đối tượng phát tiết. Mà Bạch Tiểu Hàn chỉ là con riêng, lại luôn săn sóc, mang lại rất nhiều ấm áp. Đem so sánh làm cho nam nhân khóe miệng cười khổ. Nghiệp chướng.