Chương : 10
Đường Quả cảm mình rất tủi thân, bao nhiêu điều tốt đẹp trên thế gian này đều chưa kịp thể nghiệm, chưa đi Sri Lanka xem đại Phật, chưa đi tắm nắng ở biển Caribe, Ferrari năm sau sẽ ra kiểu dáng mới, vẫn chưa có cơ hội ăn cơm tối với Vương Phi, chưa kịp yêu đương, cũng chưa có cơ hội ân ái… lúc sắp chết rồi, bên cạnh mình lại chỉ là một tên cầm thú bẩn thỉu làm người ta phải chán ghét.
Hơn nữa, cho dù là đụng xe không chết, thì cũng nhất định sẽ bị thiếu mất cánh tay hay cái chân, còn có thể bị huỷ cả dung nhan.
Vừa mới nghĩ đến khả năng bị huỷ dung nhan, trong lòng Đường Quả liền căng thẳng. Vốn bộ ngực không to bằng Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi đã làm cho cô ta tự ti rồi. Nếu như khuôn mặt lại bị huỷ, vậy thì sau này không thể ngẩng đầu lên làm người được nữa… chỉ có thể ngẩng đầu lên làm quỷ thôi.
"Aaaaa… mặt của tôi… mặt của tôi không bị huỷ chứ?" Đường Quả vội vang sờ lên mặt của mình, lo lắng hỏi.
"Tự mình không biết soi gương ư?" Diệp Thu ở bên cạnh nói một cách rất không lễ phép.
"Ồ…" Đường Quả mở to mắt ra, nhìn vào kính chiếu hậu của chiếc Ferrari, khuôn mặt vẫn trắng mịn màng như cũ, không một vết sứt, thậm chí ngay cả một xíu vết hằn cũng không có.
"A… mặt của tôi không sao?" Đường Quả tay chân khua loạn lên, dáng vẻ đắc ý, ôm lấy Diệp Thu bên cạnh, vội vàng hôn một cái.
Tuy thời gian rất ngắn, cũng chỉ tiếp xúc một chút giữa miệng của Đường Quả và mặt mình, hơn nữa vì mình lâu rồi chưa rửa mặt nên lớp bụi bẩn tích tụ trên đó đã làm mất đi một phần xung điện, nhưng trong đầu Diệp Thu vẫn có chút mơ màng. Trừ lúc 5 tuổi dùng một con chim rực rỡ sắc màu để đổi lấy cái hôn của Nhị Nha ra, thì chưa có bất kì một cô gái trẻ nào từng hôn hắn.
Đương nhiên, con chim đó rất nhanh đã bị chết, Nhị Nha khóc to ầm ỹ đòi Diệp Thu đền lại một cái hôn. Sau khi lớn lên, Nhị Nha luôn nghi ngờ con chim đó là do Diệp Thu bóp chết, nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, cũng không giải quyết được gì.
Trong cái thế kỉ 21, đám con gái khi vừa mới đi mẫu giáo đã bắt đầu gọi chồng gọi vợ, không có chuyện gì cũng nắm tay nhau chơi trò hôn hôn, vậy mà Diệp Thu ngay cả bàn tay một cô con gái cũng không chạm được. Bạn có thể hiểu bao nhiêu năm như thế anh ta sống thế nào không?
Diệp Thu là đàn ông, cũng có điều mình muốn.
"Anh sao lại đần ra như thế?" Đường Quả cười hỏi.
"Cô hôn tôi" Diệp Thu nói.
"Ai hôn… a…" Đường Quả hét ầm lên. Cô ta đã nhớ ra lúc nãy quả thật mình đã ôm cái thứ bên cạnh và hôn một cái, hóa ra đó là đầu tên cầm thú này. Trời ơi, làm sao đây? Làm sao đây? "Phì… phì… phì…"
Đường Quả cảm thấy trong mồm mình có chút đất, còn có một mùi dầu rất nồng, nhổ một lúc lâu, cái mùi đó vẫn quanh quẩn không hết.
"Anh đền tôi đi… anh đền tôi đi…" Đường Quả càng nghĩ càng thấy ấm ức, không ngừng đấm đánh vào cánh tay Diệp Thu. Cô ta cảm thấy tên quỷ chủ mưu chuyện này chính là Diệp Thu, nếu như không phải hắn ngồi bên cạnh mình, thì mình có thể hôn hắn không? Nghĩ đến bộ quần áo bẩn thỉu của anh ta liền cảm thấy trong dạ dày trào lên cái nước gì đó chua chát.
Nhưng những lời này đến tai Diệp Thu thì anh ta lại cảm thấy Đường Quả rất ngốc, khi Nhị Nha 5 tuổi dùng một cái hôn để đổi lấy con chim là rất không có lợi, khi con chim chết đi lại muốn mình trả lại cô ấy một cái hôn, không ngờ một người lớn như thế này, chỉ số thông minh lại chỉ bằng Nhị Nha lúc 5 tuổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Nếu như cô còn không lái xe đi, thì kẻ bắt cóc lại đến đấy" Diệp Thu thờ ơ nói, lau lau khẩu súng lúc nãy vừa dùng mấy cái rồi vứt nó bên đường…
"Này, chân của anh tại sao lại dẫm lên chân của tôi?" Đường Quả tức giận nói. Tuy rằng tên con trai này tối nay đã cứu mình, làm cho trong lòng cô ta có chút cảm kích, nhưng… hắn không thể bớt làm những chuyện khiến mình tức giận ư?
Khi chuẩn bị lái xe, lại phát hiện đôi giầy đen lâu ngày không giặt của hắn đang dẫm lên đôi giầy trắng của mình, không nhịn được những ý nghĩ dã man với hắn.
"Nếu tôi không dẫm lên, thì chiếc xe này có thể phanh lại không?" Diệp Thu liếc mắt một cái nói. Trong cái thời khắc quan trọng, cô gái này lại quên điều khiển xe, nhắm mắt lại, nếu không phải anh ta dẫm vào chân để dừng xe lại thì chiếc xe đã đâm vào đuôi chiếc Audi rồi.
Hoá ra là anh ta vì đạp phanh xe. Đường Quả tha thứ cho hành động đó, nhưng không thể tha thứ cho thái độ của anh ta, "Anh không phải là nói không biết lái xe sao? Tại sao lại biết chân phải tôi đang dẫm là phanh xe?"
"Chưa từng ăn thịt lợn hay chưa nhìn thấy lợn chạy sao?"
"Anh dám bảo tôi là lợn sao?"
"Tôi mới là không muốn sỉ nhục trí tuệ của con lợn".
"… aaaaaa… điên rồi, tôi sắp điên rồi. Đổi người, tôi nhất định muốn cha đổi người. Tên vệ sĩ này cho dù đánh chết tôi cũng không muốn" Đường Quả có chút phát điên, gỡ gỡ mấy sợ tóc, khởi động xe tiếp tục chạy về phía trước. Đúng lúc tìm được một cái sân khá rộng có thể quay xe, sau đó men theo con đường tới đây lao xuống. Trước mặt còn có nguy hiểm gì thì vẫn chưa rõ, nhưng cô ấy cũng muốn nhanh chóng rời xa khỏi cái chốn thị phi này
***
Vì điện thoại trong tay Đường Quả bị tên đầu trọc ném vỡ rồi, cho nên những người khác không có cách nào liên lạc được với cô ta. Trầm Mặc Nùng gọi liên tục mà không có ai nhấc máy, sau đó còn nghe thấy tiếng đụng xe ở trên núi, Trầm Mặc Nùng cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức gọi điện cho Đường Bố Y, nói rõ tình hình của Đường Quả.
Đường Bố Y sớm đã mất vợ, coi đứa con gái như sinh mạng của mình. Làm sao lại có thể dễ dàng cho phép cô ta đi vào nơi nguy hiểm như thế? Lập tức kêu Trương quản gia chuẩn bị xe, vội vàng chạy tới chân Lang Sơn.
Sau khi biết đường hai bên núi đều đã bị người ta đứng chật cứng, Đường Bố Y lập tức dự cảm thấy chuyện chẳng lành, nhớ lại chuyện con gái bị bắt cóc lần trước, trên trán Đường Bố Y mồ hôi chảy xuống ròng ròng, liền gọi điện cho cục thành phố, cục trưởng cục thành phố Chính Dương đích thân dẫn một đội, lại dẫn theo một tốp lớn cảnh sát đến. Đám người vốn muốn ở lại xem lập tức chạy toán loạn, nhưng cái đám ô hợp địa vị thấp kém vẫn ở lại xem, nhưng một số lớn cũng đã về, không ai dám quang minh chính đại mà đánh dã chiến cả.
Xe dừng lại ở dưới núi, một đám người chạy lên núi. Người dẫn đầu chính là Đường Bố Y với thân hình hơi mập mạp đang thở hổn hển và Trầm Mặc Nùng vẻ mặt lo lắng. Theo đằng sau là đám vệ sĩ và cảnh sát. Đường phía trước bị đá chặn kín, xe không có cách nào đi qua. Đường Bố Y không thể nhẫn nại chờ họ xử lí xong được, liền bỏ lại xe mà chạy lên núi, những người khác cũng đành phải đi theo.
"Cha…" Đường Quả nhìn người cha đang thở hổn hển từng hơi một, khuôn mặt lại đầy mồ hôi, mắt có chút ươn ướt.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi" Đường Bố Y chạy tới ôm lấy cô con gái bảo bối của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng.
Trầm Mặc Nùng liếc nhìn Diệp Thu, rồi quay người đi an ủi cha con Đường gia.
"Diệp Thu… Diệp Thu đang bị cảnh sát thấm vấn"
Hơn nữa, cho dù là đụng xe không chết, thì cũng nhất định sẽ bị thiếu mất cánh tay hay cái chân, còn có thể bị huỷ cả dung nhan.
Vừa mới nghĩ đến khả năng bị huỷ dung nhan, trong lòng Đường Quả liền căng thẳng. Vốn bộ ngực không to bằng Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi đã làm cho cô ta tự ti rồi. Nếu như khuôn mặt lại bị huỷ, vậy thì sau này không thể ngẩng đầu lên làm người được nữa… chỉ có thể ngẩng đầu lên làm quỷ thôi.
"Aaaaa… mặt của tôi… mặt của tôi không bị huỷ chứ?" Đường Quả vội vang sờ lên mặt của mình, lo lắng hỏi.
"Tự mình không biết soi gương ư?" Diệp Thu ở bên cạnh nói một cách rất không lễ phép.
"Ồ…" Đường Quả mở to mắt ra, nhìn vào kính chiếu hậu của chiếc Ferrari, khuôn mặt vẫn trắng mịn màng như cũ, không một vết sứt, thậm chí ngay cả một xíu vết hằn cũng không có.
"A… mặt của tôi không sao?" Đường Quả tay chân khua loạn lên, dáng vẻ đắc ý, ôm lấy Diệp Thu bên cạnh, vội vàng hôn một cái.
Tuy thời gian rất ngắn, cũng chỉ tiếp xúc một chút giữa miệng của Đường Quả và mặt mình, hơn nữa vì mình lâu rồi chưa rửa mặt nên lớp bụi bẩn tích tụ trên đó đã làm mất đi một phần xung điện, nhưng trong đầu Diệp Thu vẫn có chút mơ màng. Trừ lúc 5 tuổi dùng một con chim rực rỡ sắc màu để đổi lấy cái hôn của Nhị Nha ra, thì chưa có bất kì một cô gái trẻ nào từng hôn hắn.
Đương nhiên, con chim đó rất nhanh đã bị chết, Nhị Nha khóc to ầm ỹ đòi Diệp Thu đền lại một cái hôn. Sau khi lớn lên, Nhị Nha luôn nghi ngờ con chim đó là do Diệp Thu bóp chết, nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, cũng không giải quyết được gì.
Trong cái thế kỉ 21, đám con gái khi vừa mới đi mẫu giáo đã bắt đầu gọi chồng gọi vợ, không có chuyện gì cũng nắm tay nhau chơi trò hôn hôn, vậy mà Diệp Thu ngay cả bàn tay một cô con gái cũng không chạm được. Bạn có thể hiểu bao nhiêu năm như thế anh ta sống thế nào không?
Diệp Thu là đàn ông, cũng có điều mình muốn.
"Anh sao lại đần ra như thế?" Đường Quả cười hỏi.
"Cô hôn tôi" Diệp Thu nói.
"Ai hôn… a…" Đường Quả hét ầm lên. Cô ta đã nhớ ra lúc nãy quả thật mình đã ôm cái thứ bên cạnh và hôn một cái, hóa ra đó là đầu tên cầm thú này. Trời ơi, làm sao đây? Làm sao đây? "Phì… phì… phì…"
Đường Quả cảm thấy trong mồm mình có chút đất, còn có một mùi dầu rất nồng, nhổ một lúc lâu, cái mùi đó vẫn quanh quẩn không hết.
"Anh đền tôi đi… anh đền tôi đi…" Đường Quả càng nghĩ càng thấy ấm ức, không ngừng đấm đánh vào cánh tay Diệp Thu. Cô ta cảm thấy tên quỷ chủ mưu chuyện này chính là Diệp Thu, nếu như không phải hắn ngồi bên cạnh mình, thì mình có thể hôn hắn không? Nghĩ đến bộ quần áo bẩn thỉu của anh ta liền cảm thấy trong dạ dày trào lên cái nước gì đó chua chát.
Nhưng những lời này đến tai Diệp Thu thì anh ta lại cảm thấy Đường Quả rất ngốc, khi Nhị Nha 5 tuổi dùng một cái hôn để đổi lấy con chim là rất không có lợi, khi con chim chết đi lại muốn mình trả lại cô ấy một cái hôn, không ngờ một người lớn như thế này, chỉ số thông minh lại chỉ bằng Nhị Nha lúc 5 tuổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Nếu như cô còn không lái xe đi, thì kẻ bắt cóc lại đến đấy" Diệp Thu thờ ơ nói, lau lau khẩu súng lúc nãy vừa dùng mấy cái rồi vứt nó bên đường…
"Này, chân của anh tại sao lại dẫm lên chân của tôi?" Đường Quả tức giận nói. Tuy rằng tên con trai này tối nay đã cứu mình, làm cho trong lòng cô ta có chút cảm kích, nhưng… hắn không thể bớt làm những chuyện khiến mình tức giận ư?
Khi chuẩn bị lái xe, lại phát hiện đôi giầy đen lâu ngày không giặt của hắn đang dẫm lên đôi giầy trắng của mình, không nhịn được những ý nghĩ dã man với hắn.
"Nếu tôi không dẫm lên, thì chiếc xe này có thể phanh lại không?" Diệp Thu liếc mắt một cái nói. Trong cái thời khắc quan trọng, cô gái này lại quên điều khiển xe, nhắm mắt lại, nếu không phải anh ta dẫm vào chân để dừng xe lại thì chiếc xe đã đâm vào đuôi chiếc Audi rồi.
Hoá ra là anh ta vì đạp phanh xe. Đường Quả tha thứ cho hành động đó, nhưng không thể tha thứ cho thái độ của anh ta, "Anh không phải là nói không biết lái xe sao? Tại sao lại biết chân phải tôi đang dẫm là phanh xe?"
"Chưa từng ăn thịt lợn hay chưa nhìn thấy lợn chạy sao?"
"Anh dám bảo tôi là lợn sao?"
"Tôi mới là không muốn sỉ nhục trí tuệ của con lợn".
"… aaaaaa… điên rồi, tôi sắp điên rồi. Đổi người, tôi nhất định muốn cha đổi người. Tên vệ sĩ này cho dù đánh chết tôi cũng không muốn" Đường Quả có chút phát điên, gỡ gỡ mấy sợ tóc, khởi động xe tiếp tục chạy về phía trước. Đúng lúc tìm được một cái sân khá rộng có thể quay xe, sau đó men theo con đường tới đây lao xuống. Trước mặt còn có nguy hiểm gì thì vẫn chưa rõ, nhưng cô ấy cũng muốn nhanh chóng rời xa khỏi cái chốn thị phi này
***
Vì điện thoại trong tay Đường Quả bị tên đầu trọc ném vỡ rồi, cho nên những người khác không có cách nào liên lạc được với cô ta. Trầm Mặc Nùng gọi liên tục mà không có ai nhấc máy, sau đó còn nghe thấy tiếng đụng xe ở trên núi, Trầm Mặc Nùng cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức gọi điện cho Đường Bố Y, nói rõ tình hình của Đường Quả.
Đường Bố Y sớm đã mất vợ, coi đứa con gái như sinh mạng của mình. Làm sao lại có thể dễ dàng cho phép cô ta đi vào nơi nguy hiểm như thế? Lập tức kêu Trương quản gia chuẩn bị xe, vội vàng chạy tới chân Lang Sơn.
Sau khi biết đường hai bên núi đều đã bị người ta đứng chật cứng, Đường Bố Y lập tức dự cảm thấy chuyện chẳng lành, nhớ lại chuyện con gái bị bắt cóc lần trước, trên trán Đường Bố Y mồ hôi chảy xuống ròng ròng, liền gọi điện cho cục thành phố, cục trưởng cục thành phố Chính Dương đích thân dẫn một đội, lại dẫn theo một tốp lớn cảnh sát đến. Đám người vốn muốn ở lại xem lập tức chạy toán loạn, nhưng cái đám ô hợp địa vị thấp kém vẫn ở lại xem, nhưng một số lớn cũng đã về, không ai dám quang minh chính đại mà đánh dã chiến cả.
Xe dừng lại ở dưới núi, một đám người chạy lên núi. Người dẫn đầu chính là Đường Bố Y với thân hình hơi mập mạp đang thở hổn hển và Trầm Mặc Nùng vẻ mặt lo lắng. Theo đằng sau là đám vệ sĩ và cảnh sát. Đường phía trước bị đá chặn kín, xe không có cách nào đi qua. Đường Bố Y không thể nhẫn nại chờ họ xử lí xong được, liền bỏ lại xe mà chạy lên núi, những người khác cũng đành phải đi theo.
"Cha…" Đường Quả nhìn người cha đang thở hổn hển từng hơi một, khuôn mặt lại đầy mồ hôi, mắt có chút ươn ướt.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi" Đường Bố Y chạy tới ôm lấy cô con gái bảo bối của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng.
Trầm Mặc Nùng liếc nhìn Diệp Thu, rồi quay người đi an ủi cha con Đường gia.
"Diệp Thu… Diệp Thu đang bị cảnh sát thấm vấn"