Chương : 11
Sau khi Đường Bố Y an ủi con gái, giao con gái cho Trầm Mặc Nùng, đi về hướng Diệp Thu đang bị cảnh sát lấy khẩu cung. Vì việc này có liên quan đến tiểu thư của ông chủ tịch Đường Bố Y của tập đoàn Đường Thị, nên trong thời gian thẩm vấn Diệp Thu, đích thân thị cục cục trưởng Quách Chánh Dương ngồi bên cạnh nghe, hy vọng sớm tìm được manh mối mới để sớm phá án.
"Cục trưởng Quách, vất vả cho ông và anh em trong cục. Ăn khuya tối nay tôi đãi" Đường Bố Y vừa cười và nói với ông Quách. Ông ta là thương nhân, ắt sẽ phải làm chút gì trong giới thương trường để tạo mối quan hệ.
"Đường tiên sinh khách sáo rồi. Để lệnh thiên kim phải sợ hãi, Sở cảnh sát chúng tôi cũng có trách nhiệm lớn. Đường tiên sinh an tâm, chúng tôi sẽ cố gắng phá án sớm, để có câu trả lời cho lệnh thiên kim" Quách Chánh Dương cũng khách sáo nói, ông ta làm sao dám bỡn cợt trước mặt Đường Bố Y.
Đường Bố Y gật đầu, nhìn về phái Diệp Thu nói "Tiểu hữu của ta đã cho xong khẩu cung chưa"
Tiểu hữu? Quách Chánh Dương sửng sốt.
Hắn chưa thật sự làm khó gã tiểu tử này, trong lúc thẩm vấn hắn tự xưng là vệ sĩ của tiểu thư Đường, Bọn họ còn khá hoài nghi thân phận của hắn,còn định sẽ gặp cha con họ Đường để xác nhận nữa, không ngờ đến Đường Bố Y lại xưng hô với hắn "Tiểu hữu" thân mật đến thế. Có thể trở thành bằng hữu của Đường Bố Y, xem ra cả Yến Kinh này đếm trên đầu ngón tay.
"À, đã cho xong khẩu cung rồi. Diệp tiên sinh đã rất hợp tác…" Thái độ quay ngoắt 180 độ của Quách Chánh Dương cười nói vui vẻ. Tuy là trong nội tâm cũng có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng hắn đã làm đến cái cấp bậc này, còn mấy ai đem tâm trạng hỉ nộ biểu hiện ra vẻ mặt ngoài nữa.
Tốt lắm, thế chúng tôi về trước đây. Nếu Quách cục trưởng cần sự trợ giúp gì hoặc sự phối hợp của phía chúng tôi, thì cứ lên tiếng nhá. Vấn đề còn lại nhờ vào Quách cục trưởng nhá" Đường Bố Y giơ tay ra bắt tay với Quách Chánh Dương.
"Vâng, nhất định, nhất định" Quách Chánh Dương cung kính gật đầu đến khi hai người rời khỏi.
"Diệp Thu nè, lần này rất may là có anh. Nếu như có việc gì xảy ra ngoài ý muốn với con gái yêu quý của tôi, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Không ngờ Anh vừa đến đã giúp được tôi việc lớn thế này rồi. đúng là rất cảm kích…" Đường Bố Y vỗ vào vai của Diệp Thu, nhìn thấy vẻ mặt không mấy hài lòng của con gái, ông bước đến.
"Quả Quả, còn không qua đây cám ơn Diệp Thu đi" Đường Bố Y cười nói với Đường Quả.
"Cha ơi, con còn định nói với cha . Con muốn đổi vệ sĩ, người này con kiên quyết không chịu… Cha không biết vừa nãy hắn nhẫn tâm thế nào đâu, hắn lấy đi…" Đường Quả định nói Diệp Thu đã cướp đi nụ hôn đầu đời của mình, nhưng suy nghĩ lại, là do cô ta chủ động đấy chứ, cũng không thể trách được hắn. Với lại chuyện này nói ra lỡ như Trầm Mặc Nùng và Bảo Nhi biết được, còn không bị chê cười mới là lạ đó.
"Quá quắc, cha bình thường dạy con thế nào, nhận được ơn nghĩa của người ta, thì phải ghi nhớ hồi báo, Diệp Thu vừa mới cứu con, con nói tiếng cám ơn là hiển nhiên rồi. Qua đây…" Vấn đề này trên nguyên tắc mà nói, cho dù là con gái yêu của mình Đường Bố Y cũng kiên quyết làm đến cùng.
"Được thôi, hắn cứu con, con cảm ơn. Nhưng… con nhất quyết phải đổi vệ sĩ" Đường Quả nói trợn mắt lên nói, cô ta không hình dung sẽ như thế nào nếu cứ đối mặt với người đàn ông này cả ngày như thế nào.
"Không được, việc này không thỏa hiệp được. Con tưởng Diệp Thu dễ mời về lắm sao? Vụ bắt cóc lần này với vụ lần trước như nhau, bên cảnh sát cũng không có tin tức gì. Cha cũng đã cho người đi điều tra, trước khi tìm được thủ phạm, con phải ngoan ngoan vâng lời. Không được rời khỏi phạm vi bảo vệ của Diệp Thu" Đường Bố Y nghiêm túc nói.
Xoay người sang, với vẻ mặt nhã nhặn nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, đừng để bụng, Quả Quả từ nhỏ mẹ mất sớm, nên bị tôi chiều riết sinh hư, nên có chút tính tiểu thư hay hờn dỗi. Anh hãy nể mặt của tôi mà cố gắng… Về sau sự an toàn của Quả Quả phải làm phiền anh rồi. Trước khi việc chưa được làm sáng tỏ, anh phải cận thân bảo vệ".
"Không vấn đề gì, Tôi không có chấp nhặt như cô ta đâu" Diệp Thu khoát khoát tay vừa cười vừa nói.
"Anh…" Đường Quả muốn tức chết đi được. Không chấp nhặt chuyện nhỏ với mình ý là thế nào? Hành động của bản thân mình không thể lý giải sao?
"Cha ơi, con xin cha, cha tìm đại… một người về là được mà…"
"Thôi được rồi, Cha có việc phải đi đây, Mặc Nùng, Hai em cha giao lại cho con đó" Đường Bố Y không muốn Quả Quả nhắc đến việc đổi vệ sĩ nữa, nên nhanh chóng rời đi.
"Đúng rồi, Diệp Thu, tôi đã dặn quản gia đưa cho anh tấm thẻ rút tiền, anh cứ mua thêm những thứ gì anh cần nhá".
"Vâng! Cảm ơn" Diệp Thu cười gật đầu. Quản gia đã đưa cho anh ta một túi da màu đen, bên trong đó có tài liệu của mấy cô tiểu thư. Có thể là giúp mình tiện trong việc tìm hiểu tiếp cận bảo vệ các cô, nhưng không có nhắc đến cái thẻ rút tiền với mình…
Việc này cũng không thể trách quản gia, ai mà để bị kẻ khác đá vào chỗ đó, cũng không thể quên chuyện cũ xem như không có gì được.
Mặc Nùng đáp vâng, nhìn Đường Bố Y trong vòng vây của đám vệ sĩ đến khi đám đông rời khỏi, đôi oan gia này giao lại cho mình.
Vỗ vỗ vào vai Đường Quả nói: "Về thôi, đói chưa? Có muốn ăn chút gì trước không?"
"Không ăn, Tức muốn chết đi được" Đường Quả nhảy lên chiếc xe đua màu đỏ của mình. Ở một phương hướng khác, trong sở cảnh sát một đám đông đang điều tra tìm lấy chứng tích, việc này đang được xem trọng.
"Đi đi, anh còn ngồi trên xe của tôi" Trầm Mặc Nùng liếc qua Diệp Thu nói, Nhìn thế nào, cứ như mình là tài xế chuyên cho hắn.
Trầm Mặc Nùng chở Diệp Thu về đến biệt thự, đã thấy chiếc Porsche màu đỏ của Đường Quả đã đậu trong sân. Trầm Mặc Nùng cười, nha đầu này dù gì thì cũng hiểu chuyện, không còn bay nhảy lung tung làm người ta lo lắng.
Trầm Mặc Nùng đi vào nhà, đã thấy Đường Quả đang ngồi vào máy tính của Bảo Nhi chơi game, hình như đang chơi đến hồi gây cấn, một nữ đạo tặc, trong liên tưởng đến thấy tên "Bikini gợi cảm" chỉ vì hôm nay bực tức nên sát khí đã lên đến đỉnh. Bàn tay đang lướt trên bàn phím rồi vỗ vỗ mạnh, cứ như đang bực tức tìm cách trút giận.
Lâm Bảo Nhi ôm bụng nằm trên sofa, nhìn thấy Trầm Mặc Nùng bước vào, Ngẩng đầu lên nói: "Chị Mặc Nùng ơi, em không được rồi… em đói".
"Tôi cũng đói" Diệp Thu đứng ngoài cửa nói. Trưa nay hắn đến Yến Kinh, sau đó bị cha dẫn về biệt thự, về đến cũng không thèm hỏi người ta đã ăn cơm hay chưa… lão quản gia không biết là vô y hay là cố ý không nghĩ ra, vậy mà quên không chiêu đãi cơm trưa cho mình.
Ông nói đi, ông tùy tiện mời tôi ăn chút gì đó, dù là ăn một tô Mì thịt bò lớn, tôi cũng không đá vào chỗ đó của ông đâu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tiện nhân, đáng đời.
Cả một ngày rồi, Diệp Thu cũng chưa được ăn chút gì. Đang định vào phòng kiếm ba nữ chủ nhân hỏi về cái ăn, đúng ngay lúc Bảo Nhi đang than đói, do đó liền tiếp lời nói.
Lâm Bảo Nhi nháy mắt, nháy mắt, cười nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy không đói nữa" Cô ta biết tính cách Trầm Mặc Nùng nhất định không vui gì khi nấu cơm cho người đàn ông xa lạ ăn đâu.
"Nhưng tôi vẫn thấy đói" Diệp Thu vẫn cố ý nói.
"Thì nhà bếp kia kìa, Anh đói thì tự đi xuống mà nấu ăn đi" Trầm Mặc Nùng đích thực không muốn nấu cho Diệp Thu ăn, chỉ về phía nhà bếp nói.
"Được, cảm ơn" Diệp Thu vui vẻ chạy xuống dưới.
Đợi đến khi Diệp Thu đi xuống nhà bếp, Lâm Bảo Nhi vẫn ôm bụng thon nhỏ nói: "Chị Mặc Nùng, thực ra em cũng đói lắm".
"Nhẫn nại xíu đi" Trầm Mặc Nùng cầm cuốn tạp chí lên xem.
"Ừm, thơm quá…" Lâm Bảo Nhi đột nhiên từ sofa nằm bật dậy, cố gắng tìm cái nơi tỏa ra mùi thức ăn, cái mũi liên tục ngửi ngửi khắp nơi.
"Đúng rồi, cái gì mà thơm vậy ta? Không lẽ cái tên cầm thú đó cũng biết nấu ăn sao? Chị còn nghĩ cả bếp gas hắn còn không biết bật nữa chứ" Đường Quả cũng đang bị mùi thơm đó hấp dẫn.
"Đúng là thế rồi" Trầm Mặc Nùng vừa nuốt nước bọt nói.
Trên cổ Diệp Thu còn đang đeo tạp dề, vừa cười nói chạy ra: "Tôi đang nấu cháo, các cô có muốn cùng ăn không?"
"Tôi không ăn thức ăn do cầm thú nấu đâu" Đường Quả chau mày nói, "Đừng có làm dơ nhà bếp của chúng tôi đó nha".
"Tôi không đói" Lâm Bảo Nhi đang cố sức nói.
"Cảm ơn. Không cần" Trầm Mặc Nùng vẫn ra phong thái bất cần.
Diệp Thu không nói câu nào, chạy vào trong bưng một bát cháo lớn để trên bàn ăn, sau đó chạy vào phía trong.
"Anh ta đi đâu thế?" Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu nấu xong thức ăn rồi, còn chạy vào phía trong, nên hiếu kỳ hỏi.
"Toilet" Ngồi ở vị trí của Đường Quả, có thể thấy được hướng chạy của Diệp Thu. Anh ta tìm không thấy toilet của biệt thự, chỉ còn cách chạy ra ngoài giải quyết thôi.
Mắt Lâm Bảo Nhi mở to đảo đảo xung quanh, cười hi hi nói: "Chị nói xem cháo hắn nấu sao mà thơm thế? Hiếu kỳ ghê. Để em nếm xem cháo hắn nấu có ngon không…" Nói xong, từ sofa nhảy xuống, bước chân nhỏ bước vào phòng ăn, tạo nên một đường vòng cung tuyệt đẹp.
"Phản đồ" Đường Quả trợn mắt nhìn Lâm Bảo Nhi nói.
"Oa, ngon quá à, cháo thịt nạc nấu với rau cần, cái tên này đúng là biết hưởng thụ…" Rất nhanh, thanh âm kích động của Lâm Bảo Nhi từ trong nhà ăn truyền ra.
Đường Quả nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, từ ghế cao nhảy xuống nói: "Chị cũng muốn nếm thử".
"Quả Quả…" Trầm Mặc Nùng gọi lại
"A?" Đường Quả quay đầu.
"Hôm nay đi tìm em, đến giờ này vẫn chưa có gì vào bụng hết…" Trầm Mặc Nùng nói từng từ một cách nho nhã.
"Muốn ăn thì cùng ăn đi" Đường Quả không nhịn được vẩy vẩy tay, "…Tốt nhất là ăn hết đồ ăn của tên cầm thú đó, để hắn không có để ăn".
"Ý kiến hay".
Diệp Thu chỉ muốn đi ra giải tìm nơi đi toilet, về đến nơi thấy ba cô nàng đang ngồi ăn rất vui vẻ.
"Cục trưởng Quách, vất vả cho ông và anh em trong cục. Ăn khuya tối nay tôi đãi" Đường Bố Y vừa cười và nói với ông Quách. Ông ta là thương nhân, ắt sẽ phải làm chút gì trong giới thương trường để tạo mối quan hệ.
"Đường tiên sinh khách sáo rồi. Để lệnh thiên kim phải sợ hãi, Sở cảnh sát chúng tôi cũng có trách nhiệm lớn. Đường tiên sinh an tâm, chúng tôi sẽ cố gắng phá án sớm, để có câu trả lời cho lệnh thiên kim" Quách Chánh Dương cũng khách sáo nói, ông ta làm sao dám bỡn cợt trước mặt Đường Bố Y.
Đường Bố Y gật đầu, nhìn về phái Diệp Thu nói "Tiểu hữu của ta đã cho xong khẩu cung chưa"
Tiểu hữu? Quách Chánh Dương sửng sốt.
Hắn chưa thật sự làm khó gã tiểu tử này, trong lúc thẩm vấn hắn tự xưng là vệ sĩ của tiểu thư Đường, Bọn họ còn khá hoài nghi thân phận của hắn,còn định sẽ gặp cha con họ Đường để xác nhận nữa, không ngờ đến Đường Bố Y lại xưng hô với hắn "Tiểu hữu" thân mật đến thế. Có thể trở thành bằng hữu của Đường Bố Y, xem ra cả Yến Kinh này đếm trên đầu ngón tay.
"À, đã cho xong khẩu cung rồi. Diệp tiên sinh đã rất hợp tác…" Thái độ quay ngoắt 180 độ của Quách Chánh Dương cười nói vui vẻ. Tuy là trong nội tâm cũng có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng hắn đã làm đến cái cấp bậc này, còn mấy ai đem tâm trạng hỉ nộ biểu hiện ra vẻ mặt ngoài nữa.
Tốt lắm, thế chúng tôi về trước đây. Nếu Quách cục trưởng cần sự trợ giúp gì hoặc sự phối hợp của phía chúng tôi, thì cứ lên tiếng nhá. Vấn đề còn lại nhờ vào Quách cục trưởng nhá" Đường Bố Y giơ tay ra bắt tay với Quách Chánh Dương.
"Vâng, nhất định, nhất định" Quách Chánh Dương cung kính gật đầu đến khi hai người rời khỏi.
"Diệp Thu nè, lần này rất may là có anh. Nếu như có việc gì xảy ra ngoài ý muốn với con gái yêu quý của tôi, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Không ngờ Anh vừa đến đã giúp được tôi việc lớn thế này rồi. đúng là rất cảm kích…" Đường Bố Y vỗ vào vai của Diệp Thu, nhìn thấy vẻ mặt không mấy hài lòng của con gái, ông bước đến.
"Quả Quả, còn không qua đây cám ơn Diệp Thu đi" Đường Bố Y cười nói với Đường Quả.
"Cha ơi, con còn định nói với cha . Con muốn đổi vệ sĩ, người này con kiên quyết không chịu… Cha không biết vừa nãy hắn nhẫn tâm thế nào đâu, hắn lấy đi…" Đường Quả định nói Diệp Thu đã cướp đi nụ hôn đầu đời của mình, nhưng suy nghĩ lại, là do cô ta chủ động đấy chứ, cũng không thể trách được hắn. Với lại chuyện này nói ra lỡ như Trầm Mặc Nùng và Bảo Nhi biết được, còn không bị chê cười mới là lạ đó.
"Quá quắc, cha bình thường dạy con thế nào, nhận được ơn nghĩa của người ta, thì phải ghi nhớ hồi báo, Diệp Thu vừa mới cứu con, con nói tiếng cám ơn là hiển nhiên rồi. Qua đây…" Vấn đề này trên nguyên tắc mà nói, cho dù là con gái yêu của mình Đường Bố Y cũng kiên quyết làm đến cùng.
"Được thôi, hắn cứu con, con cảm ơn. Nhưng… con nhất quyết phải đổi vệ sĩ" Đường Quả nói trợn mắt lên nói, cô ta không hình dung sẽ như thế nào nếu cứ đối mặt với người đàn ông này cả ngày như thế nào.
"Không được, việc này không thỏa hiệp được. Con tưởng Diệp Thu dễ mời về lắm sao? Vụ bắt cóc lần này với vụ lần trước như nhau, bên cảnh sát cũng không có tin tức gì. Cha cũng đã cho người đi điều tra, trước khi tìm được thủ phạm, con phải ngoan ngoan vâng lời. Không được rời khỏi phạm vi bảo vệ của Diệp Thu" Đường Bố Y nghiêm túc nói.
Xoay người sang, với vẻ mặt nhã nhặn nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, đừng để bụng, Quả Quả từ nhỏ mẹ mất sớm, nên bị tôi chiều riết sinh hư, nên có chút tính tiểu thư hay hờn dỗi. Anh hãy nể mặt của tôi mà cố gắng… Về sau sự an toàn của Quả Quả phải làm phiền anh rồi. Trước khi việc chưa được làm sáng tỏ, anh phải cận thân bảo vệ".
"Không vấn đề gì, Tôi không có chấp nhặt như cô ta đâu" Diệp Thu khoát khoát tay vừa cười vừa nói.
"Anh…" Đường Quả muốn tức chết đi được. Không chấp nhặt chuyện nhỏ với mình ý là thế nào? Hành động của bản thân mình không thể lý giải sao?
"Cha ơi, con xin cha, cha tìm đại… một người về là được mà…"
"Thôi được rồi, Cha có việc phải đi đây, Mặc Nùng, Hai em cha giao lại cho con đó" Đường Bố Y không muốn Quả Quả nhắc đến việc đổi vệ sĩ nữa, nên nhanh chóng rời đi.
"Đúng rồi, Diệp Thu, tôi đã dặn quản gia đưa cho anh tấm thẻ rút tiền, anh cứ mua thêm những thứ gì anh cần nhá".
"Vâng! Cảm ơn" Diệp Thu cười gật đầu. Quản gia đã đưa cho anh ta một túi da màu đen, bên trong đó có tài liệu của mấy cô tiểu thư. Có thể là giúp mình tiện trong việc tìm hiểu tiếp cận bảo vệ các cô, nhưng không có nhắc đến cái thẻ rút tiền với mình…
Việc này cũng không thể trách quản gia, ai mà để bị kẻ khác đá vào chỗ đó, cũng không thể quên chuyện cũ xem như không có gì được.
Mặc Nùng đáp vâng, nhìn Đường Bố Y trong vòng vây của đám vệ sĩ đến khi đám đông rời khỏi, đôi oan gia này giao lại cho mình.
Vỗ vỗ vào vai Đường Quả nói: "Về thôi, đói chưa? Có muốn ăn chút gì trước không?"
"Không ăn, Tức muốn chết đi được" Đường Quả nhảy lên chiếc xe đua màu đỏ của mình. Ở một phương hướng khác, trong sở cảnh sát một đám đông đang điều tra tìm lấy chứng tích, việc này đang được xem trọng.
"Đi đi, anh còn ngồi trên xe của tôi" Trầm Mặc Nùng liếc qua Diệp Thu nói, Nhìn thế nào, cứ như mình là tài xế chuyên cho hắn.
Trầm Mặc Nùng chở Diệp Thu về đến biệt thự, đã thấy chiếc Porsche màu đỏ của Đường Quả đã đậu trong sân. Trầm Mặc Nùng cười, nha đầu này dù gì thì cũng hiểu chuyện, không còn bay nhảy lung tung làm người ta lo lắng.
Trầm Mặc Nùng đi vào nhà, đã thấy Đường Quả đang ngồi vào máy tính của Bảo Nhi chơi game, hình như đang chơi đến hồi gây cấn, một nữ đạo tặc, trong liên tưởng đến thấy tên "Bikini gợi cảm" chỉ vì hôm nay bực tức nên sát khí đã lên đến đỉnh. Bàn tay đang lướt trên bàn phím rồi vỗ vỗ mạnh, cứ như đang bực tức tìm cách trút giận.
Lâm Bảo Nhi ôm bụng nằm trên sofa, nhìn thấy Trầm Mặc Nùng bước vào, Ngẩng đầu lên nói: "Chị Mặc Nùng ơi, em không được rồi… em đói".
"Tôi cũng đói" Diệp Thu đứng ngoài cửa nói. Trưa nay hắn đến Yến Kinh, sau đó bị cha dẫn về biệt thự, về đến cũng không thèm hỏi người ta đã ăn cơm hay chưa… lão quản gia không biết là vô y hay là cố ý không nghĩ ra, vậy mà quên không chiêu đãi cơm trưa cho mình.
Ông nói đi, ông tùy tiện mời tôi ăn chút gì đó, dù là ăn một tô Mì thịt bò lớn, tôi cũng không đá vào chỗ đó của ông đâu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tiện nhân, đáng đời.
Cả một ngày rồi, Diệp Thu cũng chưa được ăn chút gì. Đang định vào phòng kiếm ba nữ chủ nhân hỏi về cái ăn, đúng ngay lúc Bảo Nhi đang than đói, do đó liền tiếp lời nói.
Lâm Bảo Nhi nháy mắt, nháy mắt, cười nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy không đói nữa" Cô ta biết tính cách Trầm Mặc Nùng nhất định không vui gì khi nấu cơm cho người đàn ông xa lạ ăn đâu.
"Nhưng tôi vẫn thấy đói" Diệp Thu vẫn cố ý nói.
"Thì nhà bếp kia kìa, Anh đói thì tự đi xuống mà nấu ăn đi" Trầm Mặc Nùng đích thực không muốn nấu cho Diệp Thu ăn, chỉ về phía nhà bếp nói.
"Được, cảm ơn" Diệp Thu vui vẻ chạy xuống dưới.
Đợi đến khi Diệp Thu đi xuống nhà bếp, Lâm Bảo Nhi vẫn ôm bụng thon nhỏ nói: "Chị Mặc Nùng, thực ra em cũng đói lắm".
"Nhẫn nại xíu đi" Trầm Mặc Nùng cầm cuốn tạp chí lên xem.
"Ừm, thơm quá…" Lâm Bảo Nhi đột nhiên từ sofa nằm bật dậy, cố gắng tìm cái nơi tỏa ra mùi thức ăn, cái mũi liên tục ngửi ngửi khắp nơi.
"Đúng rồi, cái gì mà thơm vậy ta? Không lẽ cái tên cầm thú đó cũng biết nấu ăn sao? Chị còn nghĩ cả bếp gas hắn còn không biết bật nữa chứ" Đường Quả cũng đang bị mùi thơm đó hấp dẫn.
"Đúng là thế rồi" Trầm Mặc Nùng vừa nuốt nước bọt nói.
Trên cổ Diệp Thu còn đang đeo tạp dề, vừa cười nói chạy ra: "Tôi đang nấu cháo, các cô có muốn cùng ăn không?"
"Tôi không ăn thức ăn do cầm thú nấu đâu" Đường Quả chau mày nói, "Đừng có làm dơ nhà bếp của chúng tôi đó nha".
"Tôi không đói" Lâm Bảo Nhi đang cố sức nói.
"Cảm ơn. Không cần" Trầm Mặc Nùng vẫn ra phong thái bất cần.
Diệp Thu không nói câu nào, chạy vào trong bưng một bát cháo lớn để trên bàn ăn, sau đó chạy vào phía trong.
"Anh ta đi đâu thế?" Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu nấu xong thức ăn rồi, còn chạy vào phía trong, nên hiếu kỳ hỏi.
"Toilet" Ngồi ở vị trí của Đường Quả, có thể thấy được hướng chạy của Diệp Thu. Anh ta tìm không thấy toilet của biệt thự, chỉ còn cách chạy ra ngoài giải quyết thôi.
Mắt Lâm Bảo Nhi mở to đảo đảo xung quanh, cười hi hi nói: "Chị nói xem cháo hắn nấu sao mà thơm thế? Hiếu kỳ ghê. Để em nếm xem cháo hắn nấu có ngon không…" Nói xong, từ sofa nhảy xuống, bước chân nhỏ bước vào phòng ăn, tạo nên một đường vòng cung tuyệt đẹp.
"Phản đồ" Đường Quả trợn mắt nhìn Lâm Bảo Nhi nói.
"Oa, ngon quá à, cháo thịt nạc nấu với rau cần, cái tên này đúng là biết hưởng thụ…" Rất nhanh, thanh âm kích động của Lâm Bảo Nhi từ trong nhà ăn truyền ra.
Đường Quả nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, từ ghế cao nhảy xuống nói: "Chị cũng muốn nếm thử".
"Quả Quả…" Trầm Mặc Nùng gọi lại
"A?" Đường Quả quay đầu.
"Hôm nay đi tìm em, đến giờ này vẫn chưa có gì vào bụng hết…" Trầm Mặc Nùng nói từng từ một cách nho nhã.
"Muốn ăn thì cùng ăn đi" Đường Quả không nhịn được vẩy vẩy tay, "…Tốt nhất là ăn hết đồ ăn của tên cầm thú đó, để hắn không có để ăn".
"Ý kiến hay".
Diệp Thu chỉ muốn đi ra giải tìm nơi đi toilet, về đến nơi thấy ba cô nàng đang ngồi ăn rất vui vẻ.