Chương 1: Thời gian ba năm
Đầu tháng bảy, bên bờ biển ở thành phố Trung Hải.
Trời đã sắp tối, từng luồng gió biển mang theo cái tươi mát và ẩm ướt đặc trưng của biển rộng ập đến trước mặt, xua tan cái nóng bức của mùa hè.
Tô Lạc mặc nguyên bộ đồ đen đứng trên một khối đá ngầm với khuôn mặt lạnh lẽo, hắn ngắm nhìn biển cả vô tận, trong đầu là muôn vàn suy nghĩ.
Ba năm, cảnh tượng ba năm trước vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.
"Anh Lạc, chúng ta bị lừa rồi, đám chết tiệt tụi nó bán đứng chúng ta…"
"Anh Lạc, để tôi chặn chúng lại, anh đi mau, anh chạy thoát thì mới báo thù cho tôi được…"
"Anh Lạc…"
…
Chuyện cũ không ngừng hiện lên, Tô Lạc thở hắt ra một hơi.
Ba năm trước, hắn là Diêm La Thiên Tử danh chấn thiên hạ, tay trái giết người, tay phải cứu người. Tu vi mạnh đến kinh thiên địa làm quỷ thần e sợ, y thuật cứu được người chết, cả Diêm Vương cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cái danh xưng Diêm La Thiên Tử này truyền khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu người chạy theo như vịt, dùng hàng tỷ đồng, chỉ mong hắn chịu ra tay một lần.
Nhưng trong một cuộc đại chiến, hắn bị người ta hãm hại, dẫn đến tu vi hoàn toàn biến mất, suýt nữa đã mất mạng.
Ba năm này, Tô Lạc không ngừng khôi phục thực lực của bản thân.
Dùng tận thời gian ba năm, rốt cục hắn cũng thành công.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tô Lạc bắn ra một tia sáng lạnh, khí thế phóng lên tận trời, như lang như hổ….
Trời dần dần tối đen, Tô Lạc thu tầm mắt lại, quay người đi về hướng một biệt thự cảnh biển ba tầng cách đó không xa.
Vừa đi tới cửa chính biệt thự, bên trong đã truyền tới một giọng nói vô cùng phẫn nộ: "Tô Lạc, tên vô tích sự này, tên chết tiệt, vừa rồi anh chạy đi chết ở chỗ nào."
Nương theo giọng nói này, một cô gái xinh đẹp, dáng người thướt tha, nhưng trên mặt lại mang theo sự phẫn nộ không che giấu được chạy ra từ bên trong.
"Tôi vừa đi ra ngoài dạo một vòng." Tô Lạc nhìn cô gái, trả lời.
"Đi dạo một vòng, anh còn có mặt mũi ra ngoài dạo một vòng." Lâm Vi Vi nghe thấy lời này thì lửa giận càng bốc lên cao: "Anh có biết trễ như vậy mà chị vẫn chưa về, anh có biết vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại cho chị đã xảy ra chuyện gì không?"
Nhìn người đàn ông trước mắt, uất ức trong lòng Lâm Vi Vi dâng trào tới đỉnh điểm, hận không thể tát mạnh một cái vào mặt Tô Lạc, cô không ngờ chị mình sẽ lấy chồng, hơn nữa còn gả cho người đàn ông như thế.
Tô Lạc, người đàn ông mà ba năm trước chị cô là Lâm Diệu Nhan mang về từ bên ngoài. Đồng thời chị không quan tâm người nhà phản đối mãnhh liệt, khăng khăng gả cho hắn.
Lúc ấy mọi người cho rằng Lâm Diệu Nhan nhất quyết muốn gả cho Tô Lạc thì chắc hẳn hắn là rồng phượng trong loài người, có chỗ nổi bật.
Kết quả ai ngờ được Tô Lạc này hoàn toàn là một tên rác rưởi, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không làm cái gì cả, rảnh thì ru rú trong nhà như đồ đần, học tiểu thuyết võ hiệp, ngồi xếp bằng…
Sau khi chuyện này truyền ra, cha mẹ, chị của cô không chỉ trở thành chuyện cười cho cả thành phố Trung Hải, mà còn không ngóc đầu lên được trong gia tộc, mỗi lần tụ hội đều là đối tượng cho đám người kia chế giễu, mà tên vô dụng này còn chết không hối cải, làm theo ý mình…
Lâm Vi Vi nhìn Tô Lạc, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng: "Tôi vừa gọi cho chị, chị nói đêm nay có hẹn đi gặp chủ tịch tập đoàn y dược Thái An, nhờ anh ta ra tay trợ giúp công ty vượt qua ải này, nhưng anh có biết khi tôi hỏi một người bạn làm việc trong tập đoàn Thái An thì người đó nói gì không? Anh ta nói chủ tịch của họ căn bản không đến buổi hẹn, người đi là con trai ông ta – Chu Hạo."
"Tên Chu Hạo này là thiếu gia ăn chơi chính hiệu, nếu chị đi gặp hắn thì trúng bẫy ngay. Hiện tại tôi không gọi cho chị được, nói không chừng đã xảy ra bất trắc gì rồi, thứ vô dụng như anh còn có tâm tư đi dạo…"
Càng nói càng tức, Lâm Vi Vi đột nhiên tiến lên trước một bước, giơ tay lên tát một cái vào mặt Tô Lạc.
"Tôi cho anh biết, nếu chị xảy ra chuyện gì không hay thì tôi không để yên cho anh."
Nói xong, Lâm Vi Vi đẩy Tô Lạc ra rồi vội vã chạy ra bên ngoài, cô ta đã nhờ tất cả bạn bè tìm kiếm vị trí của chị mình, dù thế nào cũng phải tìm được chị.
Nhìn bóng lưng Lâm Vi Vi, sắc mặt Tô Lạc vẫn như thường, không nói một lời mà đi lên lầu hai.
Về đến phòng, vẻ mặt Tô Lạc lập tức trở nên hờ hững, nếu Lâm Vi Vi trông thấy sự thay đổi của hắn thì nhất định không tin được người trước mắt là thứ bỏ đi khúm núm ba năm qua.
Thời khắc này, Tô Lạc như thần linh thức tỉnh, khí thế kinh người, lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Tô Lạc lấy điện thoại ra, chuyển vào màn hình gọi rồi ấn hai mươi con số, sau đó ấn nút gọi đi. Đợi đến khi trong điện thoại truyền đến giọng nói nhắc nhở, số điện thoại bạn gọi không tồn tại thì hắn mới cúp máy.
Không đến một phút, điện thoại của Tô Lạc reo lên.
"Thưa chủ nhân cao quý và vĩ đại, cuối cùng cũng nhận được tin tức của ngài, từ ba năm trước sau khi ngài biến mất thì thuộc hạ vẫn luôn lo lắng cho an nguy của ngài." Vừa bắt điện thoại thì đối diện đã truyền tới một giọng nói tràn ngập kích động.
Tô Lạc có danh hiệu là Diêm La Thiên Tử.
Nhưng ở thế giới ngầm, nó không chỉ là một danh hiệu, mà còn đại diện cho một thế lực khổng lồ, khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật—— Cửu Trọng Thiên.
Một tầng thiên địa, một tầng núi, trên chín tầng trời là thần tiên.
Diêm La Thiên Tử chính là chúa tể của Cửu Trọng Thiên.
Mà sở dĩ Tô Lạc trở thành thằng ở rể của Lâm gia là vì hắn nợ anh của Lâm Diệu Nhan – Lâm Bất Bạch một mạng.
Trong trận đại chiến ba năm trước hắn bị người ta hãm hại, bị cường địch vây công, là anh của Lâm Diệu Nhan – Lâm Bất Bạch đã liều chết ngăn cản kẻ thù, nhờ thế hắn mới có chút hi vọng sống.
Cho nên Tô Lạc mới tới Lâm gia ở rể.
Tô Lạc bỏ qua suy nghĩ trong lòng, trực tiếp mở miệng nói: "Sauron, hãy nghe cho kỹ, hiện tại có một chuyện cần ông làm, tôi cần ông điều tra ra chiếc xe có giấy phép mã A520 này đang ở đâu trong thời gian ngắn nhất, tôi phải lập tức biết…"
Cửu Trọng Thiên chia thành ba lớp trên, ba lớp giữa và ba lớp dưới, Sauron là một trong những người phụ trách của ba tầng dưới, chuyên quản lý tình báo của Cửu Trọng Thiên.
"Chủ nhân, cho tôi một phút đồng hồ. Ngoài ra, thưa chủ nhân, trải qua ba năm điều tra, chúng tôi đã tra được một chút dấu vết về người năm đó ra tay với ngài, có thể xác định kẻ sau màn đang ở Viêm Hoàng, có điều tạm thời không rõ thân phận thật sự của đối phương."
Tô Lạc nghe vậy thì đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh: "Ừm, tôi biết rồi."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Lạc cúp điện thoại, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi rồi châm lửa, trong mắt lóe ra một tia sát ý.
Mặc kệ là vì lời hứa sẽ bảo vệ tốt em gái thay Lâm Bất Bạch, hay là Lâm Diệu Nhan là vợ của hắn, hắn cũng không để cô chịu chút tổn thương nào.
Không đến một phút, điện thoại của Tô Lạc liền truyền đến tiếng chuông tin nhắn.
Mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung trong đó, ánh mắt Tô Lạc lập tức lạnh xuống, một luồng sát ý dày đặc lóe lên rồi biến mất khỏi người hắn.
Hắn đi ra khỏi cửa nhà, bắt một chiếc taxi: "Đi khách sạn Lam Loan."
Lam Loan là khách sạn thương vụ năm sao vừa khánh thành ở Trung Hải, tọa lạc bên cạnh một sơn trang nghỉ phép, nó dựa sát vào ven hồ, màu chủ đạo của khách sạn rất nhẹ nhàng trong trẻo, kiến trúc bố cục mang đậm phong cách Scotland khiến nơi này trở thành một địa điểm rất tốt để nói chuyện làm ăn.
Lâm Diệu Nhan căn bản không biết em gái đang lo cho mình cỡ nào, sau khi gọi báo tối nay mình về trễ, cô liền chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi bỏ vào túi xách mang theo bên cạnh.
Cô lái xe chạy vào khách sạn Lam Loan, ngồi thang máy đến phòng thương vụ lầu sáu.
"Chu Hạo, sao lại là anh?" Đẩy cửa ra đi vào, Lâm Diệu Nhan nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế sa lon to lớn thì đôi mày thanh tú lập tức nhăn lại.
Gã khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bảnh bao, dáng người cao lớn, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn có cảm giác như một công tử tao nhã.
"Diệu Nhan, cô đến rồi, mời ngồi."
Chu Hạo mặc âu phục giày da nhìn thấy Lâm Diệu Nhan thì sâu trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia tham lam…
Mỹ nữ đệ nhất Trung Hải quả nhiên danh bất hư truyền.
Lâm Diệu Nhan đang mặc một bộ đồ công sở, phác hoạ ra dáng người như ma quỷ, trước sau lồi lõm, không thua kém người mẫu Victoria's Secret chút nào, thậm chí còn cao hơn vài phần hơn.
Da thịt cô như có ánh tuyết quanh quẩn, tóc dài hơi gợn sóng, xoả tung trên đầu vai có vẻ hơi lười biếng, đôi mắt xinh đẹp như dòng nước thu thuỷ, cộng thêm gương mặt quyến rũ, tất cả hoà lại tạo thành một vẻ phong tình cực xinh đẹp, trong vẻ đẹp lại mang theo chút lạnh lẽo cao ngạo, khí thế nữ cường nhân ập vào mặt.
Trời đã sắp tối, từng luồng gió biển mang theo cái tươi mát và ẩm ướt đặc trưng của biển rộng ập đến trước mặt, xua tan cái nóng bức của mùa hè.
Tô Lạc mặc nguyên bộ đồ đen đứng trên một khối đá ngầm với khuôn mặt lạnh lẽo, hắn ngắm nhìn biển cả vô tận, trong đầu là muôn vàn suy nghĩ.
Ba năm, cảnh tượng ba năm trước vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.
"Anh Lạc, chúng ta bị lừa rồi, đám chết tiệt tụi nó bán đứng chúng ta…"
"Anh Lạc, để tôi chặn chúng lại, anh đi mau, anh chạy thoát thì mới báo thù cho tôi được…"
"Anh Lạc…"
…
Chuyện cũ không ngừng hiện lên, Tô Lạc thở hắt ra một hơi.
Ba năm trước, hắn là Diêm La Thiên Tử danh chấn thiên hạ, tay trái giết người, tay phải cứu người. Tu vi mạnh đến kinh thiên địa làm quỷ thần e sợ, y thuật cứu được người chết, cả Diêm Vương cũng phải nhượng bộ lui binh.
Cái danh xưng Diêm La Thiên Tử này truyền khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu người chạy theo như vịt, dùng hàng tỷ đồng, chỉ mong hắn chịu ra tay một lần.
Nhưng trong một cuộc đại chiến, hắn bị người ta hãm hại, dẫn đến tu vi hoàn toàn biến mất, suýt nữa đã mất mạng.
Ba năm này, Tô Lạc không ngừng khôi phục thực lực của bản thân.
Dùng tận thời gian ba năm, rốt cục hắn cũng thành công.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tô Lạc bắn ra một tia sáng lạnh, khí thế phóng lên tận trời, như lang như hổ….
Trời dần dần tối đen, Tô Lạc thu tầm mắt lại, quay người đi về hướng một biệt thự cảnh biển ba tầng cách đó không xa.
Vừa đi tới cửa chính biệt thự, bên trong đã truyền tới một giọng nói vô cùng phẫn nộ: "Tô Lạc, tên vô tích sự này, tên chết tiệt, vừa rồi anh chạy đi chết ở chỗ nào."
Nương theo giọng nói này, một cô gái xinh đẹp, dáng người thướt tha, nhưng trên mặt lại mang theo sự phẫn nộ không che giấu được chạy ra từ bên trong.
"Tôi vừa đi ra ngoài dạo một vòng." Tô Lạc nhìn cô gái, trả lời.
"Đi dạo một vòng, anh còn có mặt mũi ra ngoài dạo một vòng." Lâm Vi Vi nghe thấy lời này thì lửa giận càng bốc lên cao: "Anh có biết trễ như vậy mà chị vẫn chưa về, anh có biết vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại cho chị đã xảy ra chuyện gì không?"
Nhìn người đàn ông trước mắt, uất ức trong lòng Lâm Vi Vi dâng trào tới đỉnh điểm, hận không thể tát mạnh một cái vào mặt Tô Lạc, cô không ngờ chị mình sẽ lấy chồng, hơn nữa còn gả cho người đàn ông như thế.
Tô Lạc, người đàn ông mà ba năm trước chị cô là Lâm Diệu Nhan mang về từ bên ngoài. Đồng thời chị không quan tâm người nhà phản đối mãnhh liệt, khăng khăng gả cho hắn.
Lúc ấy mọi người cho rằng Lâm Diệu Nhan nhất quyết muốn gả cho Tô Lạc thì chắc hẳn hắn là rồng phượng trong loài người, có chỗ nổi bật.
Kết quả ai ngờ được Tô Lạc này hoàn toàn là một tên rác rưởi, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không làm cái gì cả, rảnh thì ru rú trong nhà như đồ đần, học tiểu thuyết võ hiệp, ngồi xếp bằng…
Sau khi chuyện này truyền ra, cha mẹ, chị của cô không chỉ trở thành chuyện cười cho cả thành phố Trung Hải, mà còn không ngóc đầu lên được trong gia tộc, mỗi lần tụ hội đều là đối tượng cho đám người kia chế giễu, mà tên vô dụng này còn chết không hối cải, làm theo ý mình…
Lâm Vi Vi nhìn Tô Lạc, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng: "Tôi vừa gọi cho chị, chị nói đêm nay có hẹn đi gặp chủ tịch tập đoàn y dược Thái An, nhờ anh ta ra tay trợ giúp công ty vượt qua ải này, nhưng anh có biết khi tôi hỏi một người bạn làm việc trong tập đoàn Thái An thì người đó nói gì không? Anh ta nói chủ tịch của họ căn bản không đến buổi hẹn, người đi là con trai ông ta – Chu Hạo."
"Tên Chu Hạo này là thiếu gia ăn chơi chính hiệu, nếu chị đi gặp hắn thì trúng bẫy ngay. Hiện tại tôi không gọi cho chị được, nói không chừng đã xảy ra bất trắc gì rồi, thứ vô dụng như anh còn có tâm tư đi dạo…"
Càng nói càng tức, Lâm Vi Vi đột nhiên tiến lên trước một bước, giơ tay lên tát một cái vào mặt Tô Lạc.
"Tôi cho anh biết, nếu chị xảy ra chuyện gì không hay thì tôi không để yên cho anh."
Nói xong, Lâm Vi Vi đẩy Tô Lạc ra rồi vội vã chạy ra bên ngoài, cô ta đã nhờ tất cả bạn bè tìm kiếm vị trí của chị mình, dù thế nào cũng phải tìm được chị.
Nhìn bóng lưng Lâm Vi Vi, sắc mặt Tô Lạc vẫn như thường, không nói một lời mà đi lên lầu hai.
Về đến phòng, vẻ mặt Tô Lạc lập tức trở nên hờ hững, nếu Lâm Vi Vi trông thấy sự thay đổi của hắn thì nhất định không tin được người trước mắt là thứ bỏ đi khúm núm ba năm qua.
Thời khắc này, Tô Lạc như thần linh thức tỉnh, khí thế kinh người, lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Tô Lạc lấy điện thoại ra, chuyển vào màn hình gọi rồi ấn hai mươi con số, sau đó ấn nút gọi đi. Đợi đến khi trong điện thoại truyền đến giọng nói nhắc nhở, số điện thoại bạn gọi không tồn tại thì hắn mới cúp máy.
Không đến một phút, điện thoại của Tô Lạc reo lên.
"Thưa chủ nhân cao quý và vĩ đại, cuối cùng cũng nhận được tin tức của ngài, từ ba năm trước sau khi ngài biến mất thì thuộc hạ vẫn luôn lo lắng cho an nguy của ngài." Vừa bắt điện thoại thì đối diện đã truyền tới một giọng nói tràn ngập kích động.
Tô Lạc có danh hiệu là Diêm La Thiên Tử.
Nhưng ở thế giới ngầm, nó không chỉ là một danh hiệu, mà còn đại diện cho một thế lực khổng lồ, khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật—— Cửu Trọng Thiên.
Một tầng thiên địa, một tầng núi, trên chín tầng trời là thần tiên.
Diêm La Thiên Tử chính là chúa tể của Cửu Trọng Thiên.
Mà sở dĩ Tô Lạc trở thành thằng ở rể của Lâm gia là vì hắn nợ anh của Lâm Diệu Nhan – Lâm Bất Bạch một mạng.
Trong trận đại chiến ba năm trước hắn bị người ta hãm hại, bị cường địch vây công, là anh của Lâm Diệu Nhan – Lâm Bất Bạch đã liều chết ngăn cản kẻ thù, nhờ thế hắn mới có chút hi vọng sống.
Cho nên Tô Lạc mới tới Lâm gia ở rể.
Tô Lạc bỏ qua suy nghĩ trong lòng, trực tiếp mở miệng nói: "Sauron, hãy nghe cho kỹ, hiện tại có một chuyện cần ông làm, tôi cần ông điều tra ra chiếc xe có giấy phép mã A520 này đang ở đâu trong thời gian ngắn nhất, tôi phải lập tức biết…"
Cửu Trọng Thiên chia thành ba lớp trên, ba lớp giữa và ba lớp dưới, Sauron là một trong những người phụ trách của ba tầng dưới, chuyên quản lý tình báo của Cửu Trọng Thiên.
"Chủ nhân, cho tôi một phút đồng hồ. Ngoài ra, thưa chủ nhân, trải qua ba năm điều tra, chúng tôi đã tra được một chút dấu vết về người năm đó ra tay với ngài, có thể xác định kẻ sau màn đang ở Viêm Hoàng, có điều tạm thời không rõ thân phận thật sự của đối phương."
Tô Lạc nghe vậy thì đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh: "Ừm, tôi biết rồi."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Lạc cúp điện thoại, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi rồi châm lửa, trong mắt lóe ra một tia sát ý.
Mặc kệ là vì lời hứa sẽ bảo vệ tốt em gái thay Lâm Bất Bạch, hay là Lâm Diệu Nhan là vợ của hắn, hắn cũng không để cô chịu chút tổn thương nào.
Không đến một phút, điện thoại của Tô Lạc liền truyền đến tiếng chuông tin nhắn.
Mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung trong đó, ánh mắt Tô Lạc lập tức lạnh xuống, một luồng sát ý dày đặc lóe lên rồi biến mất khỏi người hắn.
Hắn đi ra khỏi cửa nhà, bắt một chiếc taxi: "Đi khách sạn Lam Loan."
Lam Loan là khách sạn thương vụ năm sao vừa khánh thành ở Trung Hải, tọa lạc bên cạnh một sơn trang nghỉ phép, nó dựa sát vào ven hồ, màu chủ đạo của khách sạn rất nhẹ nhàng trong trẻo, kiến trúc bố cục mang đậm phong cách Scotland khiến nơi này trở thành một địa điểm rất tốt để nói chuyện làm ăn.
Lâm Diệu Nhan căn bản không biết em gái đang lo cho mình cỡ nào, sau khi gọi báo tối nay mình về trễ, cô liền chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi bỏ vào túi xách mang theo bên cạnh.
Cô lái xe chạy vào khách sạn Lam Loan, ngồi thang máy đến phòng thương vụ lầu sáu.
"Chu Hạo, sao lại là anh?" Đẩy cửa ra đi vào, Lâm Diệu Nhan nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế sa lon to lớn thì đôi mày thanh tú lập tức nhăn lại.
Gã khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bảnh bao, dáng người cao lớn, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn có cảm giác như một công tử tao nhã.
"Diệu Nhan, cô đến rồi, mời ngồi."
Chu Hạo mặc âu phục giày da nhìn thấy Lâm Diệu Nhan thì sâu trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia tham lam…
Mỹ nữ đệ nhất Trung Hải quả nhiên danh bất hư truyền.
Lâm Diệu Nhan đang mặc một bộ đồ công sở, phác hoạ ra dáng người như ma quỷ, trước sau lồi lõm, không thua kém người mẫu Victoria's Secret chút nào, thậm chí còn cao hơn vài phần hơn.
Da thịt cô như có ánh tuyết quanh quẩn, tóc dài hơi gợn sóng, xoả tung trên đầu vai có vẻ hơi lười biếng, đôi mắt xinh đẹp như dòng nước thu thuỷ, cộng thêm gương mặt quyến rũ, tất cả hoà lại tạo thành một vẻ phong tình cực xinh đẹp, trong vẻ đẹp lại mang theo chút lạnh lẽo cao ngạo, khí thế nữ cường nhân ập vào mặt.