Chương 2: Mày dám đánh tao
Ánh mắt Lâm Diệu Nhan đảo qua chung quanh, nhíu mày hỏi: "Chu đổng đâu!"
Lần này cô mời cha của Chu Hạo, chủ tịch tập đoàn y dược Thái An – Chu An Sơn đến để trao đổi chuyện tập đoàn y dược Thái An phái chuyên gia trợ giúp tập đoàn Thanh Hoàng, không ngờ người tới lại là Chu Hạo.
"Cha tôi có việc đột xuất nên giao chuyện này cho tôi xử lý." Chu Hạo cười nói.
Lâm Diệu Nhan càng nhăn chặt mày lại, thanh danh của Chu Hạo ở Trung Hải rất kém, gã là một tên thiếu gia ăn chơi, bây giờ lại xuất hiện ở đây nhất định là có rắp tâm khác.
"Nếu Chu Đổng đã không đến, vậy tôi đi trước." Lâm Diệu Nhan xoay người rời đi.
"Diệu Nhan, cô đừng đi vội như vậy, theo tôi được biết hiện tại tập đoàn Thanh Hoàng đã sắp đi đến đường cùng, bây giờ mọi người đều biết sản phẩm mới sắp tung ra thị trường của Thanh Hoàng xuất hiện tác dụng phụ nghiêm trọng, nếu không giải quyết chuyện này chỉ sợ công ty của cô phải tuyên bố phá sản, cố gắng nhiều năm của cô sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cô nỡ lòng sao?" Chu Hạo ngồi trên sa lon cười ha hả mà nói, vẻ mặt không có lo ngại.
Lâm Diệu Nhan nghe thế thì dừng bước, gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia tái nhợt, lời này của Chu Hạo đánh trúng điểm yếu của cô.
Thanh Hoàng là một công ty làm đẹp, gần đây công ty nghiên cứu phát minh sản phẩm mới sắp tung ra thị trường, kết quả vào thời điểm mấu chốt này, sản phẩm mới lại xảy ra vấn đề, người dùng thử bị tác dụng phụ nghiêm trọng, trên mặt xuất hiện số lượng lớn tàn nhang, rất khó loại bỏ.
Mấu chốt là không biết tại sao tin tức này lại truyền ra ngoài, lập tức đẩy tập đoàn Thanh Hoàng lên đầu sóng ngọn gió.
Đây là sản phẩm nặng cân rất quan trọng của họ, đã bỏ vào rất nhiều tài chính để nghiên cứu phát minh, một khi nó không thể đưa ra thị trường thì không chỉ có thanh danh tập đoàn Thanh Hoàng bị hao tổn mà có lẽ cả công ty cũng phải tuyên bố phá sản.
Trong khoảng thời gian này, cô nhờ vả rất nhiều công ty nhưng đối phương đều chọn khoanh tay đứng nhìn, chỉ có tập đoàn y dược Thái An chịu ra tay giúp đỡ.
Nếu hiện tại cô đi thì sẽ tự tay cắt đứt cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của tập đoàn Thanh Hoàng.
"Chu Hạo, làm sao anh mới chịu giúp tập đoàn Thanh Hoàng."
Cuối cùng Lâm Diệu Nhan không rời đi, hiện tại cô cần tập đoàn Thái An trợ giúp, vì Thanh Hoàng, cũng vì chính cô.
Chu Hạo nghe vậy thì trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Diệu Nhan, chắc cô cũng biết tâm tư của tôi đối với cô, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã thề trong lòng là nhất định phải cưới cô về nhà, chỉ cần cô ly hôn với thằng chồng vô dụng kia thì tôi lập tức bảo cha triệu tập tất cả chuyên gia trong công ty lại, mặc cho cô sử dụng."
Nói đến đó, Chu Hạo như nghĩ đến cái gì, tiếp tục mở miệng: "Đúng rồi, Diệu Nhan, hai ngày nữa tập đoàn Thái An chúng tôi còn mời Hạnh Lâm Thánh Thủ Lưu Nhất Châm đến công ty diễn thuyết về y học, chỉ cần cô chịu thì tôi còn có thể xin cha để Hạnh Lâm thánh thủ Lưu Nhất Châm ra tay giúp cô giải quyết phiền toái này."
Lâm Diệu Nhan trầm mặc…
Hạnh Lâm thánh thủ Lưu Nhất Châm nổi tiếng trong ngoài nước, là nhân vật Thái Đẩu trong giới y học, có ông ta ra tay thì nhất định có thể dễ dàng giải quyết nguy cơ tập đoàn Thanh Hoàng gặp phải.
"Diệu Nhan, thời gian của cô không nhiều đâu, cô phải suy nghĩ kỹ càng. Vì một tên phế vật mà làm lỡ cả đời mình, có đáng không?" Chu Hạo thở dài một tiếng, tiếc hận mà nhìn Lâm Diệu Nhan.
Gã cố ý nói như vậy.
Gã biết vì Tô Lạc, Lâm Diệu Nhan đã chịu áp lực bao lớn từ Lâm gia, chỉ cần gã nói vậy thì chắc chắn Lâm Diệu Nhan sẽ không chịu nổi.
Sắc mặt Lâm Diệu Nhan liên tục thay đổi, cuối cùng cô cắn môi nói: "Thật có lỗi, tôi từ chối, hôn nhân của tôi sẽ không trở thành vật để trao đổi lợi ích."
Ba năm trước cô và Tô Lạc kết hôn là vì chặn miệng của đám người trong Lâm gia, không để mình trở thành vật hi sinh để kiếm lợi, cô đã chống đỡ ba năm, không ngờ cuối cùng vẫn là kết quả này.
"Diệu Nhan, cô thật sự suy nghĩ kỹ rồi?" Sắc mặt Chu Hạo không thay đổi, cười lạnh nói: "Cô đừng quên, tập đoàn Thanh Hoàng là tâm huyết của cô, là do cô cực khổ dốc sức gầy dựng nên, vì một tên vô dụng mà châm lửa đốt hết tâm huyết của mình, cô không đau lòng sao? Hơn nữa theo tôi được biết, cô liều mạng phát triển tập đoàn Thanh Hoàng là vì chứng minh bản thân, để dòng bên của mình được vào tộc phổ Lâm gia, nếu không còn tập đoàn Thanh Hoàng thì dòng bên của cô triệt để hết hi vọng, cô muốn nhìn thấy cảnh đó sao?"
Chu Hạo nói ra những lời làm Lâm Diệu Nhan nhất thời á khẩu không trả lời được.
Dòng bên của Lâm Diệu Nhan không phải là trực hệ của Lâm gia, mà là chi thứ. Chỉ có trực hệ mới có tư cách tiến vào tộc phổ của Lâm gia, nếu không được gia phả thừa nhận thì chính là lục bình không rễ, sau khi chết còn không có tư cách tiến vào mộ tổ Lâm gia.
Ông nội của cô cố gắng một đời, cuối cùng thất bại, buồn bực sầu não mà chết, cha cô cũng đã thất bại.
Bây giờ kỳ vọng này rơi lên người cô, nếu mất đi tập đoàn Thanh Hoàng thì muốn hoàn thành nguyện vọng của ông nội và cha gần như là không có khả năng.
Vừa nghĩ tới ánh mắt thất vọng của người nhà sau khi thất bại, Lâm Diệu Nhan do dự.
"Diệu Nhan, suy nghĩ cho kỹ, rốt cục là người nhà quan trọng hay là thằng chồng vô dụng kia quan trọng." Chu Hạo quyết định châm thêm một mồi lửa.
"Có thể… Có thể đổi điều kiện khác hay không?" Lâm Diệu Nhan cắn môi hỏi.
Cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận điều kiện này.
Chu Hạo nhìn vẻ mặt Lâm Diệu Nhan, biết phòng tuyến tâm lý của Lâm Diệu Nhan sắp sụp đổ, gã dứt khoát đứng lên khỏi ghế salon, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Diệu Nhan, mang theo một tia nóng rực.
"Diệu Nhan, nếu em không muốn ly hôn với thằng chồng bỏ đi kia thì chúng ta đổi điều kiện, đêm nay em ở với tôi một đêm, tập đoàn Thái An giúp em lần này vô điều kiện, thế nào…"
Nói xong, Chu Hạo dứt khoát giơ tay lên, sờ lên khuôn mặt trắng noãn của Lâm Diệu Nhan.
"Anh là ai, dừng lại cho tôi, nơi này là phòng riêng ai cho anh xông vào, cút cho tôi…"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo.
"Bành!"
Còn không đợi người trong phòng lấy lại tinh thần thì cánh cửa đóng chặt đùng một tiếng đã bị một cái bóng đen tông thành vô số mảnh vụn, bắn tung tóe khắp nơi.
Bóng đen này bay vào phòng, đập thật mạnh vào vách tường, sau đó trượt xuống, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
"Hắc Tam." Chu Hạo nhìn bóng người kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Sau khi Lâm Diệu Nhan tới đây, gã đã âm thầm sai vệ sĩ của mình chặn ở cổng, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tới quấy rầy chuyện tốt của mình.
Gã biết rất rõ thực lực của tên vệ sĩ này, bình thường mười mấy người cũng không phải đối thủ của anh ta, bây giờ anh ta lại bị người ta phế đi!
Không chờ Chu Hạo tỉnh táo lại, một bóng người đạp trên mảnh vụn đi vào từ bên ngoài, giơ tay lên đấm một quyền vào mặt gã, sức lực cực mạnh trực tiếp đánh bay Chu Hạo ra ngoài, đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng động rất nặng nề.
"Diệu Nhan, tôi đến rồi, cô không sao chứ!" Tô Lạc tươi cười nhìn Lâm Diệu Nhan.
Lâm Diệu Nhan không nói gì, cô hoàn toàn bị cảnh này làm kinh ngạc đến ngây người, không ngờ Tô Lạc sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn dùng một đấm đánh Chu Hạo bay ra ngoài.
Đây là Tô Lạc mà cô quen biết sao?
Mà lúc này, Chu Hạo đã bò dậy từ dưới đất.
Nhưng giờ khắc này, gã đâu còn dáng vẻ của công tử tao nhã, thay vào đó là vẻ mặt rất dữ tợn.
Gã bị đánh!
Bị một tên vô dụng rác rưởi mà cả thành phố Trung Hải công nhận đánh.
Quả thực là vô cùng nhục nhã.
"Mày dám đánh tao?" Mặt gã đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Lạc, quát ầm lên: "Tao muốn giết mày, tao muốn mày chết."
Làm sao Chu Hạo nhịn được sỉ nhục này, gã rống lên một tiếng rồi xông lên phía trước, tát thẳng vào mặt Tô Lạc.
"Chát!" Lại một tiếng tát vang lên.
Chu Hạo sửng sốt, tay gã còn chưa tiếp xúc đến đối phương thì mặt mình đã ăn một cái tát vang dội, đau rát.
"Mày… Mày dám đánh tao? A…"
Chu Hạo không tin nổi, lập tức nổi giận tới cực điểm, tru lên xông lên lần nữa, hiện tại trong lòng gã chỉ có một suy nghĩ, đó là chém Tô Lạc thành muôn mảnh.
"Đánh mày thì thế nào?" Vẻ mặt Tô Lạc lạnh lẽo tới cực điểm.
Nói xong, hắn lại giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt Chu Hạo.
"Mày… Mày, hôm nay tao chơi chết mày."
Một bạt tai vô cùng vang dội tát cho đầu Chu Hạo ù lên, gương mặt sung huyết, sưng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mặt Chu Hạo nhăn nhó, gã thân là người nối nghiệp tập đoàn y dược Thái An, một trong những công tử cao cấp nhất giới thượng lưu thành phố Trung Hải, có bao giờ phải chịu sự sỉ nhục này, đừng nói bị vả mặt, cả mắng cũng không ai dám mắng.
Bây giờ gã lại bị người ta đánh, còn tát liền mấy cái, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Lần này cô mời cha của Chu Hạo, chủ tịch tập đoàn y dược Thái An – Chu An Sơn đến để trao đổi chuyện tập đoàn y dược Thái An phái chuyên gia trợ giúp tập đoàn Thanh Hoàng, không ngờ người tới lại là Chu Hạo.
"Cha tôi có việc đột xuất nên giao chuyện này cho tôi xử lý." Chu Hạo cười nói.
Lâm Diệu Nhan càng nhăn chặt mày lại, thanh danh của Chu Hạo ở Trung Hải rất kém, gã là một tên thiếu gia ăn chơi, bây giờ lại xuất hiện ở đây nhất định là có rắp tâm khác.
"Nếu Chu Đổng đã không đến, vậy tôi đi trước." Lâm Diệu Nhan xoay người rời đi.
"Diệu Nhan, cô đừng đi vội như vậy, theo tôi được biết hiện tại tập đoàn Thanh Hoàng đã sắp đi đến đường cùng, bây giờ mọi người đều biết sản phẩm mới sắp tung ra thị trường của Thanh Hoàng xuất hiện tác dụng phụ nghiêm trọng, nếu không giải quyết chuyện này chỉ sợ công ty của cô phải tuyên bố phá sản, cố gắng nhiều năm của cô sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cô nỡ lòng sao?" Chu Hạo ngồi trên sa lon cười ha hả mà nói, vẻ mặt không có lo ngại.
Lâm Diệu Nhan nghe thế thì dừng bước, gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia tái nhợt, lời này của Chu Hạo đánh trúng điểm yếu của cô.
Thanh Hoàng là một công ty làm đẹp, gần đây công ty nghiên cứu phát minh sản phẩm mới sắp tung ra thị trường, kết quả vào thời điểm mấu chốt này, sản phẩm mới lại xảy ra vấn đề, người dùng thử bị tác dụng phụ nghiêm trọng, trên mặt xuất hiện số lượng lớn tàn nhang, rất khó loại bỏ.
Mấu chốt là không biết tại sao tin tức này lại truyền ra ngoài, lập tức đẩy tập đoàn Thanh Hoàng lên đầu sóng ngọn gió.
Đây là sản phẩm nặng cân rất quan trọng của họ, đã bỏ vào rất nhiều tài chính để nghiên cứu phát minh, một khi nó không thể đưa ra thị trường thì không chỉ có thanh danh tập đoàn Thanh Hoàng bị hao tổn mà có lẽ cả công ty cũng phải tuyên bố phá sản.
Trong khoảng thời gian này, cô nhờ vả rất nhiều công ty nhưng đối phương đều chọn khoanh tay đứng nhìn, chỉ có tập đoàn y dược Thái An chịu ra tay giúp đỡ.
Nếu hiện tại cô đi thì sẽ tự tay cắt đứt cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của tập đoàn Thanh Hoàng.
"Chu Hạo, làm sao anh mới chịu giúp tập đoàn Thanh Hoàng."
Cuối cùng Lâm Diệu Nhan không rời đi, hiện tại cô cần tập đoàn Thái An trợ giúp, vì Thanh Hoàng, cũng vì chính cô.
Chu Hạo nghe vậy thì trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Diệu Nhan, chắc cô cũng biết tâm tư của tôi đối với cô, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã thề trong lòng là nhất định phải cưới cô về nhà, chỉ cần cô ly hôn với thằng chồng vô dụng kia thì tôi lập tức bảo cha triệu tập tất cả chuyên gia trong công ty lại, mặc cho cô sử dụng."
Nói đến đó, Chu Hạo như nghĩ đến cái gì, tiếp tục mở miệng: "Đúng rồi, Diệu Nhan, hai ngày nữa tập đoàn Thái An chúng tôi còn mời Hạnh Lâm Thánh Thủ Lưu Nhất Châm đến công ty diễn thuyết về y học, chỉ cần cô chịu thì tôi còn có thể xin cha để Hạnh Lâm thánh thủ Lưu Nhất Châm ra tay giúp cô giải quyết phiền toái này."
Lâm Diệu Nhan trầm mặc…
Hạnh Lâm thánh thủ Lưu Nhất Châm nổi tiếng trong ngoài nước, là nhân vật Thái Đẩu trong giới y học, có ông ta ra tay thì nhất định có thể dễ dàng giải quyết nguy cơ tập đoàn Thanh Hoàng gặp phải.
"Diệu Nhan, thời gian của cô không nhiều đâu, cô phải suy nghĩ kỹ càng. Vì một tên phế vật mà làm lỡ cả đời mình, có đáng không?" Chu Hạo thở dài một tiếng, tiếc hận mà nhìn Lâm Diệu Nhan.
Gã cố ý nói như vậy.
Gã biết vì Tô Lạc, Lâm Diệu Nhan đã chịu áp lực bao lớn từ Lâm gia, chỉ cần gã nói vậy thì chắc chắn Lâm Diệu Nhan sẽ không chịu nổi.
Sắc mặt Lâm Diệu Nhan liên tục thay đổi, cuối cùng cô cắn môi nói: "Thật có lỗi, tôi từ chối, hôn nhân của tôi sẽ không trở thành vật để trao đổi lợi ích."
Ba năm trước cô và Tô Lạc kết hôn là vì chặn miệng của đám người trong Lâm gia, không để mình trở thành vật hi sinh để kiếm lợi, cô đã chống đỡ ba năm, không ngờ cuối cùng vẫn là kết quả này.
"Diệu Nhan, cô thật sự suy nghĩ kỹ rồi?" Sắc mặt Chu Hạo không thay đổi, cười lạnh nói: "Cô đừng quên, tập đoàn Thanh Hoàng là tâm huyết của cô, là do cô cực khổ dốc sức gầy dựng nên, vì một tên vô dụng mà châm lửa đốt hết tâm huyết của mình, cô không đau lòng sao? Hơn nữa theo tôi được biết, cô liều mạng phát triển tập đoàn Thanh Hoàng là vì chứng minh bản thân, để dòng bên của mình được vào tộc phổ Lâm gia, nếu không còn tập đoàn Thanh Hoàng thì dòng bên của cô triệt để hết hi vọng, cô muốn nhìn thấy cảnh đó sao?"
Chu Hạo nói ra những lời làm Lâm Diệu Nhan nhất thời á khẩu không trả lời được.
Dòng bên của Lâm Diệu Nhan không phải là trực hệ của Lâm gia, mà là chi thứ. Chỉ có trực hệ mới có tư cách tiến vào tộc phổ của Lâm gia, nếu không được gia phả thừa nhận thì chính là lục bình không rễ, sau khi chết còn không có tư cách tiến vào mộ tổ Lâm gia.
Ông nội của cô cố gắng một đời, cuối cùng thất bại, buồn bực sầu não mà chết, cha cô cũng đã thất bại.
Bây giờ kỳ vọng này rơi lên người cô, nếu mất đi tập đoàn Thanh Hoàng thì muốn hoàn thành nguyện vọng của ông nội và cha gần như là không có khả năng.
Vừa nghĩ tới ánh mắt thất vọng của người nhà sau khi thất bại, Lâm Diệu Nhan do dự.
"Diệu Nhan, suy nghĩ cho kỹ, rốt cục là người nhà quan trọng hay là thằng chồng vô dụng kia quan trọng." Chu Hạo quyết định châm thêm một mồi lửa.
"Có thể… Có thể đổi điều kiện khác hay không?" Lâm Diệu Nhan cắn môi hỏi.
Cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận điều kiện này.
Chu Hạo nhìn vẻ mặt Lâm Diệu Nhan, biết phòng tuyến tâm lý của Lâm Diệu Nhan sắp sụp đổ, gã dứt khoát đứng lên khỏi ghế salon, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Diệu Nhan, mang theo một tia nóng rực.
"Diệu Nhan, nếu em không muốn ly hôn với thằng chồng bỏ đi kia thì chúng ta đổi điều kiện, đêm nay em ở với tôi một đêm, tập đoàn Thái An giúp em lần này vô điều kiện, thế nào…"
Nói xong, Chu Hạo dứt khoát giơ tay lên, sờ lên khuôn mặt trắng noãn của Lâm Diệu Nhan.
"Anh là ai, dừng lại cho tôi, nơi này là phòng riêng ai cho anh xông vào, cút cho tôi…"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo.
"Bành!"
Còn không đợi người trong phòng lấy lại tinh thần thì cánh cửa đóng chặt đùng một tiếng đã bị một cái bóng đen tông thành vô số mảnh vụn, bắn tung tóe khắp nơi.
Bóng đen này bay vào phòng, đập thật mạnh vào vách tường, sau đó trượt xuống, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
"Hắc Tam." Chu Hạo nhìn bóng người kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Sau khi Lâm Diệu Nhan tới đây, gã đã âm thầm sai vệ sĩ của mình chặn ở cổng, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tới quấy rầy chuyện tốt của mình.
Gã biết rất rõ thực lực của tên vệ sĩ này, bình thường mười mấy người cũng không phải đối thủ của anh ta, bây giờ anh ta lại bị người ta phế đi!
Không chờ Chu Hạo tỉnh táo lại, một bóng người đạp trên mảnh vụn đi vào từ bên ngoài, giơ tay lên đấm một quyền vào mặt gã, sức lực cực mạnh trực tiếp đánh bay Chu Hạo ra ngoài, đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng động rất nặng nề.
"Diệu Nhan, tôi đến rồi, cô không sao chứ!" Tô Lạc tươi cười nhìn Lâm Diệu Nhan.
Lâm Diệu Nhan không nói gì, cô hoàn toàn bị cảnh này làm kinh ngạc đến ngây người, không ngờ Tô Lạc sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn dùng một đấm đánh Chu Hạo bay ra ngoài.
Đây là Tô Lạc mà cô quen biết sao?
Mà lúc này, Chu Hạo đã bò dậy từ dưới đất.
Nhưng giờ khắc này, gã đâu còn dáng vẻ của công tử tao nhã, thay vào đó là vẻ mặt rất dữ tợn.
Gã bị đánh!
Bị một tên vô dụng rác rưởi mà cả thành phố Trung Hải công nhận đánh.
Quả thực là vô cùng nhục nhã.
"Mày dám đánh tao?" Mặt gã đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Lạc, quát ầm lên: "Tao muốn giết mày, tao muốn mày chết."
Làm sao Chu Hạo nhịn được sỉ nhục này, gã rống lên một tiếng rồi xông lên phía trước, tát thẳng vào mặt Tô Lạc.
"Chát!" Lại một tiếng tát vang lên.
Chu Hạo sửng sốt, tay gã còn chưa tiếp xúc đến đối phương thì mặt mình đã ăn một cái tát vang dội, đau rát.
"Mày… Mày dám đánh tao? A…"
Chu Hạo không tin nổi, lập tức nổi giận tới cực điểm, tru lên xông lên lần nữa, hiện tại trong lòng gã chỉ có một suy nghĩ, đó là chém Tô Lạc thành muôn mảnh.
"Đánh mày thì thế nào?" Vẻ mặt Tô Lạc lạnh lẽo tới cực điểm.
Nói xong, hắn lại giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt Chu Hạo.
"Mày… Mày, hôm nay tao chơi chết mày."
Một bạt tai vô cùng vang dội tát cho đầu Chu Hạo ù lên, gương mặt sung huyết, sưng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mặt Chu Hạo nhăn nhó, gã thân là người nối nghiệp tập đoàn y dược Thái An, một trong những công tử cao cấp nhất giới thượng lưu thành phố Trung Hải, có bao giờ phải chịu sự sỉ nhục này, đừng nói bị vả mặt, cả mắng cũng không ai dám mắng.
Bây giờ gã lại bị người ta đánh, còn tát liền mấy cái, quả thực là vô cùng nhục nhã.