Chương 11
Bùi Chất không phản bác lời nói của Pháp Chân, dù hiện tại hắn cũng không cảm giác được hắn và Ninh Hồi có điểm nào hợp nhau.
"Trưởng Công chúa..."
"Gọi ta là Pháp Chân."
Bùi Chất mím môi, vẫn không xưng hô theo pháp hiệu của bà mà nói thẳng: "Ý của bệ hạ là hi vọng người quay về."
Pháp Chân khẽ cười một tiếng: "Lần nào ngươi đến đây cũng chỉ nói câu này, nghe đau cả đầu."
Bà chống lên thân cây đứng dậy, đi về phía am ni cô: "Bùi khanh, nơi đó đã không cần ta, Đại Diễn cũng không cần vị Trấn Quốc Trưởng Công chúa ta đây, thương vàng ngựa sắt, quyền hành dục vọng, ta không muốn dính vào nữa, hiện tại ta là người trong am này rồi."
Bùi Chất cũng nhấc chân, mở miệng nói: "Nhưng hai mươi năm nay, Trưởng Công chua vẫn chưa quy y."
Pháp Chân dừng chân lại: "Lần trước ngươi cũng nói câu này, không sai một chữ."
Bùi Chất giữ chiếc áo choàng bị gió thổi lên: "Lần trước Trưởng Công chúa cũng nói thế này, không thừa chữ nào."
Pháp Chân bật cười nhìn hắn: "Bùi Chất à Bùi Chất, ngươi đúng là một người không thú vị."
Bùi Chất đáp: "Thần không thú vị cũng không sao, thế gian này thú vị là được."
Hiện tại người trẻ tuổi trước mắt này uy hiếp triều dã, là lưỡi đao không gì ngăn được trong tay hoàng huynh của bà, hoàn toàn khác hẳn với tiểu thiếu niên gầy yếu sạch sẽ năm đó, bà có thể coi như là nhân chứng trong từng bước đi của hắn, đời bà không con nên thật ra cũng bỏ không ít tâm huyết trên người đứa trẻ này.
"Đi theo ta uống một tách trà đi." Pháp Chân mỉm cười vẫy hắn tới gần, hai người cùng đi đến thiện phòng.
Bùi Hân cầu hai bùa bình an cho Bùi Chu thị và Bùi Đô, lúc đi ra thì khóe mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nàng ra rướn cổ theo, cũng không xem là quá quen: "Sao giống như là Bùi Chất vậy?"
Quất Hạnh kinh hãi: "Thế tử ạ? Ngài ấy cũng ở đây ư?" Hắn tới đây làm gì chứ?
Bùi Hân ghét dáng dấp chuyện bé xé ra to của nàng ta, nghiêm mặt nói: "Đi thôi."
...
Ninh Hồi dạo một vòng sau núi, dọc đường đào không ít hoa cỏ, nghe tiếng nhắc nhở "đinh đông" của hệ thống cả người vô cùng vui sướng.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, chung quanh đây còn món nào có điểm xanh hóa cao không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên quét hình chung quanh: "Có, cái cây cao nhất bên tay trái của cô."
Cao nhất bên tay trái... Ninh Hồi quay người sang trái, thấy một gốc cây cực cao: "Đây là cây gì vậy?"
"Trên tư liệu ghi tên khoa học là cây tần bì, là một loài cây rụng lá, cây tần bì này phát triển rất tốt, hệ thống cho giá trị xanh hóa là 200."
Ninh Hồi ước chừng đường kính của cây, lau mồ hôi trên trán: "Chúng ta nên nhanh lên, lát nữa Thanh Đan và Thanh Miêu sẽ sốt ruột đó."
Cô lại ước lượng diện tích đất trống ở đây, gật gù nói: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, lấy máy xúc của chúng ta ra đi." Đây là kiểu dáng mới do căn cứ thực nghiệm tạo ra đặc biệt dùng để đào cây, ở hành tinh Thủy Lam vẫn chưa có cơ hội dùng, cuối cùng thì nó đã có tác dụng rồi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên không nhanh không chậm nuốt nước miếng: "Kí chủ, cô quên rồi à, vì cô bị sét đánh nên tất cả thiết bị tốt nhất của chúng ta đều bị đánh thành phế liệu, cô đừng có nghĩ tới máy xúc đất gì đó nữa, thiết bị còn dùng được trong không gian chỉ có cuốc, lưỡi hái, ngoài ra còn có thêm một cây dùi cui điện chạy bằng năng lượng mặt trời, cô muốn lấy cái nào?"
Ninh Hồi: "... Ngươi đùa ta đấy à:)"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Không hề, cô bị sét đánh thành bã, tôi có thể miễn cưỡng giữ lại không gian thảo nguyên đã không dễ dàng gì rồi."
Ninh Hồi nhớ lại tình cảnh chết thảm của mình, trong lòng rầu rĩ.
Dựa vào cô để đào một cái cây lớn như vậy đúng là không thể được, Thanh Thanh Thảo Nguyên săn sóc nói: "Chúng ta đào cái khác đi, đừng phí sức với cây lớn này làm gì."
Ninh Hồi cũng hiểu ý của nó, nhận mệnh tiếp tục vác cuốc đi tới nơi khác, trong núi ẩn chứa tài phú vô hạn, nàng tìm được không ít thứ tốt, trong lúc vô tình gặp được một gốc nhân sâm dại, điểm xanh hóa lên tới 300.
Dù sao cũng không thể ở đây lâu, sau khi bỏ nhân sâm dại và cuốc vào không gian thảo nguyên, Thanh Thanh Thảo Nguyên ghi lại tuyến đường rồi chỉ đường cho cô, cả đường thông thoáng đi không mất bao nhiêu thời gian.
"Thiếu phu nhân làm bọn nô tì lo muốn chết!" Thanh Đan vốn đi tìm cô vừa khéo gặp cô trên cây cầu độc mộc, nàng ấyvội kéo tay áo dính không ít đất của cô: "Người ngã ở đâu vậy ạ?"
"Không có, không có." Ninh Hồi vội giải thích: "Hình như hôm qua ở đây có mưa, trên đường đi khó tránh khỏi dính ít bùn đất."
Đã ở trên núi cả ngày cũng nên quay về, tuy không thể lấy được cây hoa lê nhưng cũng có thu hoạch khác, hiện giờ giá trị xanh hóa đã đạt tới 500, đây là con số mà lúc trước Ninh Hồi không dám tưởng tượng ra.
"Chúng ta đi thôi."
Ninh Hồi chuẩn bị xuống núi, nàng đã phí tâm phí sức lao động một buổi sáng, hôm nay chắc có thể ăn hết ba chén cơm, cô nghĩ đến điểm xanh hóa mím môi cười hì hì.
"Thiếu phu nhân dừng bước ạ."
Giọng nói quen thuộc truyền tới, Ninh Hồi sửng sốt quay đầu lại: "Tề Thương? Sao ngươi lại ở đây?"
Tề Thương chắp tay nói: "Thế tử mời người cùng ăn cơm chay."
Ninh Hồi: "??" Bùi Chất cũng ở đây sao? Cũng phải thôi, lúc nào Tề Thương cũng kè kè bảo vệ bên người Bùi Chất, hắn ở đây thì Bùi Chất ở đây cũng không có gì kì lạ.
"Bên này, mời thiếu phu nhân."
Ninh Hồi theo Tề Thương vào cửa, ánh mắt dừng trên chiếc bàn gỗ vuông, bên trên đã bày sẵn mấy đĩa đồ chay, Pháp Chân và Bùi Chất chia nhau ngồi hai bên.
"Sư phụ Pháp Chân?" Thấy Bùi Chất và Pháp Chân cùng ngồi một bàn khiến Ninh Hồi có hơi ngạc nhiên. Pháp Chân chỉ nhìn cô mỉm cười, mời cô ngồi xuống chứ không nói thêm gì. Bùi Chất lại càng im hơi lặng tiếng, cả một lúc lâu chẳng nói tiếng nào, cũng chỉ liếc nhìn cô một cái lúc cô mới bước vào.
Bữa cơm này Ninh Hồi ăn khá không thoải mái, ngược lại hai người khác lại thong thả tự nhiên.
Trước khi đi Bùi Chất đứng ngoài ngạch cửa của thiện phòng, Tề Thương đã phủ áo choàng cho hắn, dáng người cao lớn chặn hơn phân nửa ánh sáng, hắn nghiêng người, cái bóng trên mặt đất kéo dài đến bên chân cô, đôi chân dưới làn váy thêu nhành sen nối nhau của Ninh Hồi lặng lẽ dịch sang bên cạnh.
Cuối cùng Bùi Chất cũng mở miệng quý, nói câu đầu tiên: "Còn không đi à?"
Ninh Hồi bừng tỉnh "à" một tiếng rồi đi ra cửa.
Pháp Chân vẫn ngồi trước bàn gỗ, bà nhìn thân ảnh một cao một thấp trước cửa, chuyện hôn sự của hai người bà cũng nghe không ít, chuyện trời xui đất khiến không ai nói rõ được, chỉ có thể để thời gian trả lời, xem thử câu "hợp nhau" của bà hôm nay là đúng hay sai.
"Mấy ngày nữa sứ thần Nam La sẽ đến triều ta, thật sự không quay về nhìn sao?"
Bùi Chất và Ninh Hồi đã đi khá xa, Pháp Chân mới chầm chậm đứng dậy tựa vào khung cửa vân vê Phật châu mượt mà bóng loáng trong tay, Nam La Nam La... Cái tên này và Đại Diễn cùng nhau khắc sâu vào trong lòng bà, dù sao tháng ngày tùy ý trên chiến trường nơi biên cương là tất cả thanh xuân của bà.
Pháp Chân lại đi thăm cây hoa lê, biết bao nhiêu năm, thật sự có là có chút hoài niệm.
Mặt trời đã núp nửa mình sau tầng mây, Bùi Chất không để ý tới người khác, Ninh Hồi cũng không thích quan tâm tới hắn, đoàn người im lặng không nói, bầu không khí có hơi gượng gạo, ngay cả Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng cảm giác được.
"Màn sáng nay rất đặc sắc." Bùi Chất đột nhiên mở miệng, giọng nói không rõ là đang giận hay vui khiến Ninh Hồi trượt chân, cũng may Thanh Đan nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại mới không xuất hiện thảm trạng lăn xuống sườn núi.
Bùi Chất cũng không chút thông cảm mà nhíu mày: "Nhưng mà, nàng đoán xem nếu Trưởng Công chúa Hoa Dương biết được thì có nuốt trôi cơn tức này được không?"
Nhắc tới Liễu Phương Tứ thì Ninh Hồi có chút không vui, cô giẫm chân trên tảng đá để gạt bùn dính trên giày thêu, giải thích: "Là nàng ta ra tay trước."
Bùi Chất không có biểu cảm gì chỉ ồ một tiếng, Ninh Hồi không phục nói: "Hơn nữa, thiếp dựa vào bản lĩnh của thiếp để thắng, nàng ta có gì mà nuốt trôi không trôi, nếu nàng ta không phục thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới đấu lại:)"
Bùi Chất híp híp mắt: "... Chà, còn rất có khí chất nữa.” Nàng còn thấy rất vẻ vang đúng không?
Ninh Hồi: “Đúng vậy, ai mà không có mấy cái xương cứng chứ?"
A, phụ nữ ở hành tinh Thuỷ Lam tuyệt đối không nhận thua!
"Trưởng Công chúa..."
"Gọi ta là Pháp Chân."
Bùi Chất mím môi, vẫn không xưng hô theo pháp hiệu của bà mà nói thẳng: "Ý của bệ hạ là hi vọng người quay về."
Pháp Chân khẽ cười một tiếng: "Lần nào ngươi đến đây cũng chỉ nói câu này, nghe đau cả đầu."
Bà chống lên thân cây đứng dậy, đi về phía am ni cô: "Bùi khanh, nơi đó đã không cần ta, Đại Diễn cũng không cần vị Trấn Quốc Trưởng Công chúa ta đây, thương vàng ngựa sắt, quyền hành dục vọng, ta không muốn dính vào nữa, hiện tại ta là người trong am này rồi."
Bùi Chất cũng nhấc chân, mở miệng nói: "Nhưng hai mươi năm nay, Trưởng Công chua vẫn chưa quy y."
Pháp Chân dừng chân lại: "Lần trước ngươi cũng nói câu này, không sai một chữ."
Bùi Chất giữ chiếc áo choàng bị gió thổi lên: "Lần trước Trưởng Công chúa cũng nói thế này, không thừa chữ nào."
Pháp Chân bật cười nhìn hắn: "Bùi Chất à Bùi Chất, ngươi đúng là một người không thú vị."
Bùi Chất đáp: "Thần không thú vị cũng không sao, thế gian này thú vị là được."
Hiện tại người trẻ tuổi trước mắt này uy hiếp triều dã, là lưỡi đao không gì ngăn được trong tay hoàng huynh của bà, hoàn toàn khác hẳn với tiểu thiếu niên gầy yếu sạch sẽ năm đó, bà có thể coi như là nhân chứng trong từng bước đi của hắn, đời bà không con nên thật ra cũng bỏ không ít tâm huyết trên người đứa trẻ này.
"Đi theo ta uống một tách trà đi." Pháp Chân mỉm cười vẫy hắn tới gần, hai người cùng đi đến thiện phòng.
Bùi Hân cầu hai bùa bình an cho Bùi Chu thị và Bùi Đô, lúc đi ra thì khóe mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nàng ra rướn cổ theo, cũng không xem là quá quen: "Sao giống như là Bùi Chất vậy?"
Quất Hạnh kinh hãi: "Thế tử ạ? Ngài ấy cũng ở đây ư?" Hắn tới đây làm gì chứ?
Bùi Hân ghét dáng dấp chuyện bé xé ra to của nàng ta, nghiêm mặt nói: "Đi thôi."
...
Ninh Hồi dạo một vòng sau núi, dọc đường đào không ít hoa cỏ, nghe tiếng nhắc nhở "đinh đông" của hệ thống cả người vô cùng vui sướng.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, chung quanh đây còn món nào có điểm xanh hóa cao không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên quét hình chung quanh: "Có, cái cây cao nhất bên tay trái của cô."
Cao nhất bên tay trái... Ninh Hồi quay người sang trái, thấy một gốc cây cực cao: "Đây là cây gì vậy?"
"Trên tư liệu ghi tên khoa học là cây tần bì, là một loài cây rụng lá, cây tần bì này phát triển rất tốt, hệ thống cho giá trị xanh hóa là 200."
Ninh Hồi ước chừng đường kính của cây, lau mồ hôi trên trán: "Chúng ta nên nhanh lên, lát nữa Thanh Đan và Thanh Miêu sẽ sốt ruột đó."
Cô lại ước lượng diện tích đất trống ở đây, gật gù nói: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, lấy máy xúc của chúng ta ra đi." Đây là kiểu dáng mới do căn cứ thực nghiệm tạo ra đặc biệt dùng để đào cây, ở hành tinh Thủy Lam vẫn chưa có cơ hội dùng, cuối cùng thì nó đã có tác dụng rồi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên không nhanh không chậm nuốt nước miếng: "Kí chủ, cô quên rồi à, vì cô bị sét đánh nên tất cả thiết bị tốt nhất của chúng ta đều bị đánh thành phế liệu, cô đừng có nghĩ tới máy xúc đất gì đó nữa, thiết bị còn dùng được trong không gian chỉ có cuốc, lưỡi hái, ngoài ra còn có thêm một cây dùi cui điện chạy bằng năng lượng mặt trời, cô muốn lấy cái nào?"
Ninh Hồi: "... Ngươi đùa ta đấy à:)"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Không hề, cô bị sét đánh thành bã, tôi có thể miễn cưỡng giữ lại không gian thảo nguyên đã không dễ dàng gì rồi."
Ninh Hồi nhớ lại tình cảnh chết thảm của mình, trong lòng rầu rĩ.
Dựa vào cô để đào một cái cây lớn như vậy đúng là không thể được, Thanh Thanh Thảo Nguyên săn sóc nói: "Chúng ta đào cái khác đi, đừng phí sức với cây lớn này làm gì."
Ninh Hồi cũng hiểu ý của nó, nhận mệnh tiếp tục vác cuốc đi tới nơi khác, trong núi ẩn chứa tài phú vô hạn, nàng tìm được không ít thứ tốt, trong lúc vô tình gặp được một gốc nhân sâm dại, điểm xanh hóa lên tới 300.
Dù sao cũng không thể ở đây lâu, sau khi bỏ nhân sâm dại và cuốc vào không gian thảo nguyên, Thanh Thanh Thảo Nguyên ghi lại tuyến đường rồi chỉ đường cho cô, cả đường thông thoáng đi không mất bao nhiêu thời gian.
"Thiếu phu nhân làm bọn nô tì lo muốn chết!" Thanh Đan vốn đi tìm cô vừa khéo gặp cô trên cây cầu độc mộc, nàng ấyvội kéo tay áo dính không ít đất của cô: "Người ngã ở đâu vậy ạ?"
"Không có, không có." Ninh Hồi vội giải thích: "Hình như hôm qua ở đây có mưa, trên đường đi khó tránh khỏi dính ít bùn đất."
Đã ở trên núi cả ngày cũng nên quay về, tuy không thể lấy được cây hoa lê nhưng cũng có thu hoạch khác, hiện giờ giá trị xanh hóa đã đạt tới 500, đây là con số mà lúc trước Ninh Hồi không dám tưởng tượng ra.
"Chúng ta đi thôi."
Ninh Hồi chuẩn bị xuống núi, nàng đã phí tâm phí sức lao động một buổi sáng, hôm nay chắc có thể ăn hết ba chén cơm, cô nghĩ đến điểm xanh hóa mím môi cười hì hì.
"Thiếu phu nhân dừng bước ạ."
Giọng nói quen thuộc truyền tới, Ninh Hồi sửng sốt quay đầu lại: "Tề Thương? Sao ngươi lại ở đây?"
Tề Thương chắp tay nói: "Thế tử mời người cùng ăn cơm chay."
Ninh Hồi: "??" Bùi Chất cũng ở đây sao? Cũng phải thôi, lúc nào Tề Thương cũng kè kè bảo vệ bên người Bùi Chất, hắn ở đây thì Bùi Chất ở đây cũng không có gì kì lạ.
"Bên này, mời thiếu phu nhân."
Ninh Hồi theo Tề Thương vào cửa, ánh mắt dừng trên chiếc bàn gỗ vuông, bên trên đã bày sẵn mấy đĩa đồ chay, Pháp Chân và Bùi Chất chia nhau ngồi hai bên.
"Sư phụ Pháp Chân?" Thấy Bùi Chất và Pháp Chân cùng ngồi một bàn khiến Ninh Hồi có hơi ngạc nhiên. Pháp Chân chỉ nhìn cô mỉm cười, mời cô ngồi xuống chứ không nói thêm gì. Bùi Chất lại càng im hơi lặng tiếng, cả một lúc lâu chẳng nói tiếng nào, cũng chỉ liếc nhìn cô một cái lúc cô mới bước vào.
Bữa cơm này Ninh Hồi ăn khá không thoải mái, ngược lại hai người khác lại thong thả tự nhiên.
Trước khi đi Bùi Chất đứng ngoài ngạch cửa của thiện phòng, Tề Thương đã phủ áo choàng cho hắn, dáng người cao lớn chặn hơn phân nửa ánh sáng, hắn nghiêng người, cái bóng trên mặt đất kéo dài đến bên chân cô, đôi chân dưới làn váy thêu nhành sen nối nhau của Ninh Hồi lặng lẽ dịch sang bên cạnh.
Cuối cùng Bùi Chất cũng mở miệng quý, nói câu đầu tiên: "Còn không đi à?"
Ninh Hồi bừng tỉnh "à" một tiếng rồi đi ra cửa.
Pháp Chân vẫn ngồi trước bàn gỗ, bà nhìn thân ảnh một cao một thấp trước cửa, chuyện hôn sự của hai người bà cũng nghe không ít, chuyện trời xui đất khiến không ai nói rõ được, chỉ có thể để thời gian trả lời, xem thử câu "hợp nhau" của bà hôm nay là đúng hay sai.
"Mấy ngày nữa sứ thần Nam La sẽ đến triều ta, thật sự không quay về nhìn sao?"
Bùi Chất và Ninh Hồi đã đi khá xa, Pháp Chân mới chầm chậm đứng dậy tựa vào khung cửa vân vê Phật châu mượt mà bóng loáng trong tay, Nam La Nam La... Cái tên này và Đại Diễn cùng nhau khắc sâu vào trong lòng bà, dù sao tháng ngày tùy ý trên chiến trường nơi biên cương là tất cả thanh xuân của bà.
Pháp Chân lại đi thăm cây hoa lê, biết bao nhiêu năm, thật sự có là có chút hoài niệm.
Mặt trời đã núp nửa mình sau tầng mây, Bùi Chất không để ý tới người khác, Ninh Hồi cũng không thích quan tâm tới hắn, đoàn người im lặng không nói, bầu không khí có hơi gượng gạo, ngay cả Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng cảm giác được.
"Màn sáng nay rất đặc sắc." Bùi Chất đột nhiên mở miệng, giọng nói không rõ là đang giận hay vui khiến Ninh Hồi trượt chân, cũng may Thanh Đan nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại mới không xuất hiện thảm trạng lăn xuống sườn núi.
Bùi Chất cũng không chút thông cảm mà nhíu mày: "Nhưng mà, nàng đoán xem nếu Trưởng Công chúa Hoa Dương biết được thì có nuốt trôi cơn tức này được không?"
Nhắc tới Liễu Phương Tứ thì Ninh Hồi có chút không vui, cô giẫm chân trên tảng đá để gạt bùn dính trên giày thêu, giải thích: "Là nàng ta ra tay trước."
Bùi Chất không có biểu cảm gì chỉ ồ một tiếng, Ninh Hồi không phục nói: "Hơn nữa, thiếp dựa vào bản lĩnh của thiếp để thắng, nàng ta có gì mà nuốt trôi không trôi, nếu nàng ta không phục thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới đấu lại:)"
Bùi Chất híp híp mắt: "... Chà, còn rất có khí chất nữa.” Nàng còn thấy rất vẻ vang đúng không?
Ninh Hồi: “Đúng vậy, ai mà không có mấy cái xương cứng chứ?"
A, phụ nữ ở hành tinh Thuỷ Lam tuyệt đối không nhận thua!