Chương 12
Đối mặt với khí thế thẳng tiến không lùi bất chợt xuất hiện trên người của Ninh Hồi, Bùi Chất trầm mặc, dù sao thì hắn và Ninh Hồi cũng chẳng thân quen, chỉ mang tiếng là phu thê trên danh nghĩa, hắn quét mắt nhìn cô một cái rồi là bước xuống thềm đá.
Ninh Hồi ở phía sau bĩu môi đi theo.
Bùi Chất có xe ngựa của mình, trên đường về hai chiếc xe một trước một sau, ranh giới rõ ràng. Ninh Hồi ngồi dựa trong xe ngựa, hôm nay lao động quá liều, eo có hơi mỏi, chân cũng hơi đau, Thanh Đan và Thanh Miêu cho là cô leo núi mệt nên thay phiên nhau xoa bóp cho cô một hồi.
"Đợi về phủ nô tì đến chỗ Phương đại phu lấy thuốc, ngâm mình tắm rửa sẽ giảm mệt mỏi." Tay của Thanh Đan rơi trên eo và lưng cô, nặng nhẹ vừa phải.
Trước đây Thanh Đan đã từng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, cơ thể của lão phu nhân luôn nhức mỏi khó chịu, nàng ấy bèn đi theo một lão ma ma hầu hạ học một bụng nghề, phương pháp xoa bóp rất thành thạo, mỗi khi dừng trên người Ninh Hồi đều không nhịn được thỏa mãn híp híp mắt.
Đường đi xóc nảy nên xe ngựa đi hơi chậm, lung lay lắc lư khiến người ta dễ đi vào giấc ngủ, Ninh Hồi chống đầu mơ màng ngủ, Thanh Miêu đang kể những tin đồn thú vị trên phố cũng dần nhỏ tiếng lại, cuối cùng dứt khoát im lặng.
Hai người Thanh Đan và Thanh Đan ngồi song song với nhau thì thầm vài câu, chỉ là khi xuống núi mất không ít sức nên sau cùng không chịu nổi mà thiêm thiếp đi.
Người đánh xe kéo dây cương, gương mặt đen đúa do phơi nắng hàng năm mang nét cười ngây ngô, hắn vô cùng hâm mộ nhìn thị vệ cưỡi ngựa mở đường đi ở phía trước, lương tháng của thị vệ Bùi gia thuộc tốp cao hàng đầu trong kinh thành, khiến hạ nhân làm việc vặt trong phủ như bọn họ nhìn mà ước ao.
Người đánh xe thở dài dựa vào xe ngựa vung vung roi, con ngựa màu nâu không kiên nhẫn mà hắt hơi một cái, tăng nhanh tốc độ.
Mặt trời vốn đã ló ra lại trốn về tầng mây, sắc trời tối sầm xuống trong nháy mắt, một trận gió thổi ngay mặt hắn khiến cái mũ da mỏng mùa hạ bay lên cửa xe, hắn nghiêng người nhặt mũ lên, phủi bụi dính trên đó rồi nắm chóp mũ đội lại lên đầu, ngáp một cái duỗi người ra. Chợt nghe thấy con ngựa phía trước hí vang, chất lỏng ấm nóng đổ ập xuống khiến cả người hắn cứng lại.
Chất lỏng tanh ấm chảy vào trong miệng, hầu kết của hắn di chuyển lên xuống ngơ ngẩn nhìn thi thể thị vệ ngã rầm xuống đất ở phía trước. Hắn thấp thỏm lau mặt một cái, màu đỏ tươi trên tay khiến hắn theo phản xạ mà dùng sức giữ chặt dây cương, móng trước của ngựa nâng lên, ngửa đầu kêu to.
"Có thích khách!"
Ninh Hồi bị dọa tỉnh dậy, cô mơ thấy một con gấu trúc rất giống Thanh Thanh Thảo Nguyên đặt mông ngồi đè cô chết, tình cảnh đó thật sự đáng sợ, sợ tới mức cô đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Cô kéo chiếc khăn thêu hoa lan lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn còn ngủ, cô tự mình rót nửa tách trà, trà vốn đã lạnh chảy xuống cổ họng ép khí nóng trong cơ thể xuống, cô chuẩn bị uống thêm ngụm nữa thì chợt nghe tiếng gào thê lương bên ngoài, tay cô run lên rơi cả tách trà.
Xe ngựa đã dừng lại, Thanh Đan và Thanh Miêu hoảng sợ hô một tiếng, một người che chắn cho Ninh Hồi, người còn lại xốc màn xe lên.
Ninh Hồi nghiêng người nhìn thử, bên ngoài đã có không ít người mặc đồ đen vây quanh, có khoảng chừng mười tên, kẻ nào cũng cầm trường kiếm khí thế hung hãn.
"Thiếu phu nhân, làm, làm sao bây giờ?" Mấy thích khách này dám lớn lối ở ngoại thành như vậy rõ ràng là tới vì mạng người! Hai người Thanh Đan và Thanh Miêu dù có chín chắn chững chạc thế nào thì cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, chưa bao giờ gặp loại chuyện này nên đương nhiên là vừa quýnh vừa sợ.
Ninh Hồi cũng quýnh quáng, mạng nhỏ của cô không thuộc về chính cô mà thuộc về toàn bộ hành tinh Thủy Lam, cô còn muốn phủ xanh tinh cầu, còn muốn lưu danh sách sử của hành tinh Thủy Lam, làm sao có thể dễ dàng Go die ở đây được chứ?
Bên ngoài càng đánh càng hăng, tiếng đao kiếm chạm nhau loảng xoảng và tiếng máu thịt bị cắt ra không dứt bên tai, cô nói: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, cậu tìm kĩ lại xem súng máy của tôi còn đó không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên không nói bụm gương mặt béo phì của mình lại: "Không còn nữa, đừng nói súng máy của cô, ngay cả súng đồ chơi của cô cũng tiêu rồi."
Đây thật sự là thông tin khiến người ta bi thương.
Thanh Đan và Thanh Miêu đã rúc vào bên cạnh Ninh Hồi, nóc xe ngựa chợt có tiếng động, Ninh Hồi ngẩng đầu lên nhìn, vì chấn động mạnh mà vụn gỗ rơi trên mặt cô, tiếng bước chân xung quanh xe ngựa cũng càng ngày càng gần.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta nhớ xe ngựa của Bùi Chất không phải ở phía sau sao?"
"Người ta không thích đi cạnh cô nên đã đi chậm lại rồi."
Ninh Hồi: "..."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Thứ có lực sát thương khá ổn chỉ có roiroi điện năng lượng mặt trời, cô có cần không?"
Ninh Hồi: "Cần cần cần!"
"Tôi đã điều chỉnh lại ngoại hình của roiroi điện để tránh cho cô bị người ta xem là yêu quái bệnh thần kinh." Sự săn sóc của Thanh Thanh Thảo Nguyên vượt quá mức tưởng tượng, Ninh Hồi cảm thấy nó căn bản không phải là hệ thống xanh hóa mà rõ ràng là hệ thống thánh mẫu, có ánh sáng hiền hòa tựa thánh mẫu Maria bao phủ lấy người mềm mại nhỏ yếu đáng thương như cô.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "..." Đừng tưởng tôi không nhìn ra cô đang nghĩ gì nhé!!
Dù đến nước này Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn chắn trước người cô, Ninh Hồi kéo hai người qua một bên: "Các ngươi đợi ở trong đây không được ra ngoài."
Nói xong cô xốc màn ra đi ra, quả nhiên bên ngoài hắc y nhân đã vây kín một vòng, ai cũng cao lớn thô kệch, cũng may là cô ra ngoài nếu không có lẽ ở trong xe sẽ bị thọc thành tổ ong vò vẽ.
"Ai phái các ngươi tới?" Ninh Hồi chống gậy cũng không mấy khẩn trương, đàn dị thú lúc nhúc ở hành tinh Thủy Lam kinh khủng hơn thế này nhiều: "Sao thế? Đám các ngươi câm hết à?"
Những hắc y nhân này đương nhiên không muốn lải nhải ôn chuyện với cô, mấy kẻ đứng đầu trao đổi ánh mắt với nhau, chân khẽ động nâng trường kiếm giết tới.
Ninh Hồi cảm thấy mấy người này đúng là đáng ghét, cô ngoan ngoãn làm công cuộc phủ xanh lại không đắc tội với bọn họ, cô nói chuyện đàng hoàng cũng chẳng đắc tội bọn họ, một lời không hợp đã đâm đao, có bệnh à??
Đây là lần đầu tiên Ninh Hồi và Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn thấy thích khách chỉ tồn tại ở thời cổ đại trên hành tinh Thủy Lam, Thanh Thanh Thảo Nguyên có hơi lo lắng cho kí chủ nhà mình một khi không cẩn thận sẽ chết ngay đơ, nhưng mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên cổ vũ cho cô: "Kí chủ đừng sợ, để cho bọn chúng xem sự lợi hại của nền văn minh khoa học kĩ thuật hành tinh Thủy Lam chúng ta."
Ninh Hồi gật đầu, tay cầm roi điện chậm rãi siết chặt: "Taa cũng nghĩ vậy."
Vì trên đường đi xảy ra chút vấn đề nên ngựa và xe của Bùi Chất đi chậm hơn rất nhiều, hắn cũng không vội vàng gì, dù sao mấy ngày nay cũng không xảy ra chuyện gì.
Khi Tề Thương chạy đến nói phía trước xảy ra chuyện hắn đang vuốt lại nếp nhăn trên tay áo, nghe vậy không khỏi nhíu mày.
"Xảy ra chuyện gì?" Bùi Chất vén rèm xe lên hỏi.
Tề Thương báo lại: "Thế tử, phía trước có tiếng đánh nhau, thuộc hạ đã cho người chạy tới."
Sắc mặt của Bùi Chất trầm xuống, hắn nhìn thị vệ bên cạnh: "Xuống ngựa."
"Vâng." Thị vệ kia tay chân lanh lẹ nhảy xuống, Bùi Chất xoay người nhảy lên vội vã chạy đi, Tề Thương thấy vậy cũng thúc ngựa đuổi theo. Nơi này cách kinh thành không xa lại có người dám can đảm hành hung giữa ban ngày ban mặt, nhất là lại ra tay với Thế tử phu nhân, cũng không biết là yêu quỷ phương nào.
Cũng may khoảng cách không quá xa, động tác của hai người lại nhanh nhẹn, gần như là không tốn thời gian gì. Người mà Tề Thương phái đến trước đó đang chiến đấu kịch liệt với thích khách, kiếm pháp của bọn thích khách lưu loát gọn gàng, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào mạch máu, đôi mắt Bùi Chất trở nên u tối, lạnh lùng nói: "Giữ một người sống."
"Thuộc hạ hiểu."
Tề Thương bay người tham gia vào cuộc chiến, trong phút chốc tình thế thay đổi lớn, có Tề Thương ở đây nên Bùi Chất cũng không lo lắng, hắn chậm rãi cưỡi ngựa thong thả tới gần xe ngựa, vén màn cửa sổ xe lên. Thanh Đan và Thanh Miêu đang sợ sệt ôm nhau run lẩy bẩy, nhìn thấy người đến là Bùi Chất thì sắc mặt tái nhợt mới hồi lại chút huyết sắc: "Thế, Thế tử..."
Ánh mắt của Bùi Chất sắc như đao: "Thiếu phu nhân đâu?"
Hai người Thanh Đan và Thanh Miêu bừng tỉnh, hoảng sợ nói liên tục: "Thiếu phu nhân ở bên ngoài, vừa rồi thiếu phu nhân..."
Bùi Chất không kiên nhẫn buông màn, đánh mắt một vòng vẫn không thấy bóng dáng của Ninh Hồi, hắn chống một tay trên yên ngựa nhảy lên mui xe, vừa phóng tầm mắt trùng hợp nhìn thấy một thích khách bị giáng một gậy vào đầu văng cả một cái răng ra ngoài. Bùi Chất bình tĩnh dời mắt lên người đang cầm gậy bên cạnh, môi hắn giật giật, không hiểu tại sao lại cảm thấy răng mình hơi đau.
Lúc đánh người Ninh Hồi bật điện lên, tên thích khách ngã trên đất giật giật vài cái, cả người choáng váng, cô đạp một chân lên ngực hắn, tay thì cầm gậy vỗ vỗ vào mặt hắn hỏi: "Nói, ai phái ngươi tới đây?"
Thích khách bị đánh hơi sửng sốt rồi lại bị điện giật cho thất điên bát đảo nên căn bản là không biết chuyện gì, hỏi hồi lâu không ra được nguyên do Ninh Hồi cau mày: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, chúng ta có nên tăng thêm mấy chục vôn nữa không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn chung quanh: "Kí chủ, không bằng cô ngẩng đầu lên nhìn trước đi?"
Ninh Hồi cảm thấy khó hiểu, nhưng Thanh Thanh Thảo Nguyên đã nói vậy nên cô cũng nghe theo mà nhìn lên trên, thấy Bùi Chất cô có hơi ngạc nhiên rồi lại yên lặng cúi đầu nhìn thích khách bị mình giẫm trên đất: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói nếu là nguyên chủ... Bây giờ nàng ấy sẽ làm thế nào?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nằm nghiêng trên đất, sờ sờ trán mình: "Tôi không biết."
Ninh Hồi: "Ơ, không phải ngươi được xưng là gấu Gia Cát sao? Thật sự không biết à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên liếc nhìn cô: "Dù sao thì nguyên chủ sẽ không cầm roiroi điện đánh người như vậy, cho nên giả thiết của cô không thành lập, cho dù là gấu Gia Cát thì tôi cũng không thể nào phân tích được."
Tuy rằng Thanh Thanh Thảo Nguyên nói nghe có vẻ rất đạo lý, nhưng Ninh Hồi vẫn rất ghét nó, cô thở dài trong lòng, thật đúng là, gặp chuyện thì vẫn nên dựa vào bản thân.
Ninh Hồi cúi đầu không nhúc nhích, Bùi Chất nhướng mày không nói lời nào, hứng thú nổi lên trong mắt.
Trên người Tề Thương đầy mùi máu tươi, hắn thu trường kiếm nhảy lên nóc xe, thỉnh tội nói: "Thế tử, không còn người sống, đám người này đều là sát thủ giang hồ, đã cắn túi độc tự sát."
Sắc mặt Bùi Chất không đổi: "Không sao, bên dưới còn một tên."
Tề Thương cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy Ninh Hồi đang giẫm lên một tên nửa sống nửa chết, hắn trợn mắt: "Hả? Thiếu, thiếu phu nhân??"
Ninh Hồi vội thu chân mình lại, ném cây gậy trên tay sang một bên, liên tục xua tay nghiêm túc nói: "Không phải ta, không phải ta, là hắn ra tay trước!"
Tề Thương: "..." Ta chưa nói gì mà.
Bùi Chất nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt vô tội ấm ức kia của cô không nhịn được mà mím môi, bây giờ răng hắn không đau, nhưng lại cảm thấy cả hàm ê ẩm.
Ninh Hồi ở phía sau bĩu môi đi theo.
Bùi Chất có xe ngựa của mình, trên đường về hai chiếc xe một trước một sau, ranh giới rõ ràng. Ninh Hồi ngồi dựa trong xe ngựa, hôm nay lao động quá liều, eo có hơi mỏi, chân cũng hơi đau, Thanh Đan và Thanh Miêu cho là cô leo núi mệt nên thay phiên nhau xoa bóp cho cô một hồi.
"Đợi về phủ nô tì đến chỗ Phương đại phu lấy thuốc, ngâm mình tắm rửa sẽ giảm mệt mỏi." Tay của Thanh Đan rơi trên eo và lưng cô, nặng nhẹ vừa phải.
Trước đây Thanh Đan đã từng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, cơ thể của lão phu nhân luôn nhức mỏi khó chịu, nàng ấy bèn đi theo một lão ma ma hầu hạ học một bụng nghề, phương pháp xoa bóp rất thành thạo, mỗi khi dừng trên người Ninh Hồi đều không nhịn được thỏa mãn híp híp mắt.
Đường đi xóc nảy nên xe ngựa đi hơi chậm, lung lay lắc lư khiến người ta dễ đi vào giấc ngủ, Ninh Hồi chống đầu mơ màng ngủ, Thanh Miêu đang kể những tin đồn thú vị trên phố cũng dần nhỏ tiếng lại, cuối cùng dứt khoát im lặng.
Hai người Thanh Đan và Thanh Đan ngồi song song với nhau thì thầm vài câu, chỉ là khi xuống núi mất không ít sức nên sau cùng không chịu nổi mà thiêm thiếp đi.
Người đánh xe kéo dây cương, gương mặt đen đúa do phơi nắng hàng năm mang nét cười ngây ngô, hắn vô cùng hâm mộ nhìn thị vệ cưỡi ngựa mở đường đi ở phía trước, lương tháng của thị vệ Bùi gia thuộc tốp cao hàng đầu trong kinh thành, khiến hạ nhân làm việc vặt trong phủ như bọn họ nhìn mà ước ao.
Người đánh xe thở dài dựa vào xe ngựa vung vung roi, con ngựa màu nâu không kiên nhẫn mà hắt hơi một cái, tăng nhanh tốc độ.
Mặt trời vốn đã ló ra lại trốn về tầng mây, sắc trời tối sầm xuống trong nháy mắt, một trận gió thổi ngay mặt hắn khiến cái mũ da mỏng mùa hạ bay lên cửa xe, hắn nghiêng người nhặt mũ lên, phủi bụi dính trên đó rồi nắm chóp mũ đội lại lên đầu, ngáp một cái duỗi người ra. Chợt nghe thấy con ngựa phía trước hí vang, chất lỏng ấm nóng đổ ập xuống khiến cả người hắn cứng lại.
Chất lỏng tanh ấm chảy vào trong miệng, hầu kết của hắn di chuyển lên xuống ngơ ngẩn nhìn thi thể thị vệ ngã rầm xuống đất ở phía trước. Hắn thấp thỏm lau mặt một cái, màu đỏ tươi trên tay khiến hắn theo phản xạ mà dùng sức giữ chặt dây cương, móng trước của ngựa nâng lên, ngửa đầu kêu to.
"Có thích khách!"
Ninh Hồi bị dọa tỉnh dậy, cô mơ thấy một con gấu trúc rất giống Thanh Thanh Thảo Nguyên đặt mông ngồi đè cô chết, tình cảnh đó thật sự đáng sợ, sợ tới mức cô đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Cô kéo chiếc khăn thêu hoa lan lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn còn ngủ, cô tự mình rót nửa tách trà, trà vốn đã lạnh chảy xuống cổ họng ép khí nóng trong cơ thể xuống, cô chuẩn bị uống thêm ngụm nữa thì chợt nghe tiếng gào thê lương bên ngoài, tay cô run lên rơi cả tách trà.
Xe ngựa đã dừng lại, Thanh Đan và Thanh Miêu hoảng sợ hô một tiếng, một người che chắn cho Ninh Hồi, người còn lại xốc màn xe lên.
Ninh Hồi nghiêng người nhìn thử, bên ngoài đã có không ít người mặc đồ đen vây quanh, có khoảng chừng mười tên, kẻ nào cũng cầm trường kiếm khí thế hung hãn.
"Thiếu phu nhân, làm, làm sao bây giờ?" Mấy thích khách này dám lớn lối ở ngoại thành như vậy rõ ràng là tới vì mạng người! Hai người Thanh Đan và Thanh Miêu dù có chín chắn chững chạc thế nào thì cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, chưa bao giờ gặp loại chuyện này nên đương nhiên là vừa quýnh vừa sợ.
Ninh Hồi cũng quýnh quáng, mạng nhỏ của cô không thuộc về chính cô mà thuộc về toàn bộ hành tinh Thủy Lam, cô còn muốn phủ xanh tinh cầu, còn muốn lưu danh sách sử của hành tinh Thủy Lam, làm sao có thể dễ dàng Go die ở đây được chứ?
Bên ngoài càng đánh càng hăng, tiếng đao kiếm chạm nhau loảng xoảng và tiếng máu thịt bị cắt ra không dứt bên tai, cô nói: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, cậu tìm kĩ lại xem súng máy của tôi còn đó không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên không nói bụm gương mặt béo phì của mình lại: "Không còn nữa, đừng nói súng máy của cô, ngay cả súng đồ chơi của cô cũng tiêu rồi."
Đây thật sự là thông tin khiến người ta bi thương.
Thanh Đan và Thanh Miêu đã rúc vào bên cạnh Ninh Hồi, nóc xe ngựa chợt có tiếng động, Ninh Hồi ngẩng đầu lên nhìn, vì chấn động mạnh mà vụn gỗ rơi trên mặt cô, tiếng bước chân xung quanh xe ngựa cũng càng ngày càng gần.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta nhớ xe ngựa của Bùi Chất không phải ở phía sau sao?"
"Người ta không thích đi cạnh cô nên đã đi chậm lại rồi."
Ninh Hồi: "..."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Thứ có lực sát thương khá ổn chỉ có roiroi điện năng lượng mặt trời, cô có cần không?"
Ninh Hồi: "Cần cần cần!"
"Tôi đã điều chỉnh lại ngoại hình của roiroi điện để tránh cho cô bị người ta xem là yêu quái bệnh thần kinh." Sự săn sóc của Thanh Thanh Thảo Nguyên vượt quá mức tưởng tượng, Ninh Hồi cảm thấy nó căn bản không phải là hệ thống xanh hóa mà rõ ràng là hệ thống thánh mẫu, có ánh sáng hiền hòa tựa thánh mẫu Maria bao phủ lấy người mềm mại nhỏ yếu đáng thương như cô.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "..." Đừng tưởng tôi không nhìn ra cô đang nghĩ gì nhé!!
Dù đến nước này Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn chắn trước người cô, Ninh Hồi kéo hai người qua một bên: "Các ngươi đợi ở trong đây không được ra ngoài."
Nói xong cô xốc màn ra đi ra, quả nhiên bên ngoài hắc y nhân đã vây kín một vòng, ai cũng cao lớn thô kệch, cũng may là cô ra ngoài nếu không có lẽ ở trong xe sẽ bị thọc thành tổ ong vò vẽ.
"Ai phái các ngươi tới?" Ninh Hồi chống gậy cũng không mấy khẩn trương, đàn dị thú lúc nhúc ở hành tinh Thủy Lam kinh khủng hơn thế này nhiều: "Sao thế? Đám các ngươi câm hết à?"
Những hắc y nhân này đương nhiên không muốn lải nhải ôn chuyện với cô, mấy kẻ đứng đầu trao đổi ánh mắt với nhau, chân khẽ động nâng trường kiếm giết tới.
Ninh Hồi cảm thấy mấy người này đúng là đáng ghét, cô ngoan ngoãn làm công cuộc phủ xanh lại không đắc tội với bọn họ, cô nói chuyện đàng hoàng cũng chẳng đắc tội bọn họ, một lời không hợp đã đâm đao, có bệnh à??
Đây là lần đầu tiên Ninh Hồi và Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn thấy thích khách chỉ tồn tại ở thời cổ đại trên hành tinh Thủy Lam, Thanh Thanh Thảo Nguyên có hơi lo lắng cho kí chủ nhà mình một khi không cẩn thận sẽ chết ngay đơ, nhưng mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên cổ vũ cho cô: "Kí chủ đừng sợ, để cho bọn chúng xem sự lợi hại của nền văn minh khoa học kĩ thuật hành tinh Thủy Lam chúng ta."
Ninh Hồi gật đầu, tay cầm roi điện chậm rãi siết chặt: "Taa cũng nghĩ vậy."
Vì trên đường đi xảy ra chút vấn đề nên ngựa và xe của Bùi Chất đi chậm hơn rất nhiều, hắn cũng không vội vàng gì, dù sao mấy ngày nay cũng không xảy ra chuyện gì.
Khi Tề Thương chạy đến nói phía trước xảy ra chuyện hắn đang vuốt lại nếp nhăn trên tay áo, nghe vậy không khỏi nhíu mày.
"Xảy ra chuyện gì?" Bùi Chất vén rèm xe lên hỏi.
Tề Thương báo lại: "Thế tử, phía trước có tiếng đánh nhau, thuộc hạ đã cho người chạy tới."
Sắc mặt của Bùi Chất trầm xuống, hắn nhìn thị vệ bên cạnh: "Xuống ngựa."
"Vâng." Thị vệ kia tay chân lanh lẹ nhảy xuống, Bùi Chất xoay người nhảy lên vội vã chạy đi, Tề Thương thấy vậy cũng thúc ngựa đuổi theo. Nơi này cách kinh thành không xa lại có người dám can đảm hành hung giữa ban ngày ban mặt, nhất là lại ra tay với Thế tử phu nhân, cũng không biết là yêu quỷ phương nào.
Cũng may khoảng cách không quá xa, động tác của hai người lại nhanh nhẹn, gần như là không tốn thời gian gì. Người mà Tề Thương phái đến trước đó đang chiến đấu kịch liệt với thích khách, kiếm pháp của bọn thích khách lưu loát gọn gàng, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào mạch máu, đôi mắt Bùi Chất trở nên u tối, lạnh lùng nói: "Giữ một người sống."
"Thuộc hạ hiểu."
Tề Thương bay người tham gia vào cuộc chiến, trong phút chốc tình thế thay đổi lớn, có Tề Thương ở đây nên Bùi Chất cũng không lo lắng, hắn chậm rãi cưỡi ngựa thong thả tới gần xe ngựa, vén màn cửa sổ xe lên. Thanh Đan và Thanh Miêu đang sợ sệt ôm nhau run lẩy bẩy, nhìn thấy người đến là Bùi Chất thì sắc mặt tái nhợt mới hồi lại chút huyết sắc: "Thế, Thế tử..."
Ánh mắt của Bùi Chất sắc như đao: "Thiếu phu nhân đâu?"
Hai người Thanh Đan và Thanh Miêu bừng tỉnh, hoảng sợ nói liên tục: "Thiếu phu nhân ở bên ngoài, vừa rồi thiếu phu nhân..."
Bùi Chất không kiên nhẫn buông màn, đánh mắt một vòng vẫn không thấy bóng dáng của Ninh Hồi, hắn chống một tay trên yên ngựa nhảy lên mui xe, vừa phóng tầm mắt trùng hợp nhìn thấy một thích khách bị giáng một gậy vào đầu văng cả một cái răng ra ngoài. Bùi Chất bình tĩnh dời mắt lên người đang cầm gậy bên cạnh, môi hắn giật giật, không hiểu tại sao lại cảm thấy răng mình hơi đau.
Lúc đánh người Ninh Hồi bật điện lên, tên thích khách ngã trên đất giật giật vài cái, cả người choáng váng, cô đạp một chân lên ngực hắn, tay thì cầm gậy vỗ vỗ vào mặt hắn hỏi: "Nói, ai phái ngươi tới đây?"
Thích khách bị đánh hơi sửng sốt rồi lại bị điện giật cho thất điên bát đảo nên căn bản là không biết chuyện gì, hỏi hồi lâu không ra được nguyên do Ninh Hồi cau mày: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, chúng ta có nên tăng thêm mấy chục vôn nữa không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn chung quanh: "Kí chủ, không bằng cô ngẩng đầu lên nhìn trước đi?"
Ninh Hồi cảm thấy khó hiểu, nhưng Thanh Thanh Thảo Nguyên đã nói vậy nên cô cũng nghe theo mà nhìn lên trên, thấy Bùi Chất cô có hơi ngạc nhiên rồi lại yên lặng cúi đầu nhìn thích khách bị mình giẫm trên đất: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói nếu là nguyên chủ... Bây giờ nàng ấy sẽ làm thế nào?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nằm nghiêng trên đất, sờ sờ trán mình: "Tôi không biết."
Ninh Hồi: "Ơ, không phải ngươi được xưng là gấu Gia Cát sao? Thật sự không biết à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên liếc nhìn cô: "Dù sao thì nguyên chủ sẽ không cầm roiroi điện đánh người như vậy, cho nên giả thiết của cô không thành lập, cho dù là gấu Gia Cát thì tôi cũng không thể nào phân tích được."
Tuy rằng Thanh Thanh Thảo Nguyên nói nghe có vẻ rất đạo lý, nhưng Ninh Hồi vẫn rất ghét nó, cô thở dài trong lòng, thật đúng là, gặp chuyện thì vẫn nên dựa vào bản thân.
Ninh Hồi cúi đầu không nhúc nhích, Bùi Chất nhướng mày không nói lời nào, hứng thú nổi lên trong mắt.
Trên người Tề Thương đầy mùi máu tươi, hắn thu trường kiếm nhảy lên nóc xe, thỉnh tội nói: "Thế tử, không còn người sống, đám người này đều là sát thủ giang hồ, đã cắn túi độc tự sát."
Sắc mặt Bùi Chất không đổi: "Không sao, bên dưới còn một tên."
Tề Thương cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy Ninh Hồi đang giẫm lên một tên nửa sống nửa chết, hắn trợn mắt: "Hả? Thiếu, thiếu phu nhân??"
Ninh Hồi vội thu chân mình lại, ném cây gậy trên tay sang một bên, liên tục xua tay nghiêm túc nói: "Không phải ta, không phải ta, là hắn ra tay trước!"
Tề Thương: "..." Ta chưa nói gì mà.
Bùi Chất nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt vô tội ấm ức kia của cô không nhịn được mà mím môi, bây giờ răng hắn không đau, nhưng lại cảm thấy cả hàm ê ẩm.