Chương 15
Tề Thương và Sở Hốt đã làm việc với nhau nhiều năm, bình quân ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, ở trước mặt Bùi Chất hai người còn nhịn nhau đôi chút, nhưng nếu khuất mặt hắn, chỉ cần có chút không đúng là cùng rút kiếm.
Sở Hốt nhỏ hơn Tề Thương vài tuổi nhưng về võ công thì hai người cũng ngang cơ, mỗi khi đánh nhau thường xuyên không phân được thắng thua, ngươi không phục ta ta không phục ngươi, được, nếu không phục thì đánh tới phục mới thôi.
Sai vặt và nha hoàn trong viện đã sớm tập chấp nhận những tình huống kiểu này, chẳng sợ bóng kiếm ánh đao chiếu vào mặt loang lổ dọa người, bọn họ vẫn bình tĩnh giữ vững vị trí của mình, kỹ thuật của Tề thị vệ và Sở thị vệ vẫn rất tốt, không cần lo lắng cá trong chậu bị vạ lây.
Ninh Hồi đồng ý với Thanh Đan ra ngoài dạo sẵn tiện đưa canh cảm ơn Bùi Chất, có tiền đề lần trước ở điền trang nàng bỏ trốn giữa đường nên dù cô nói gì hai người Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn kiên quyết đi theo, cô đành phải mang người cùng đi.
Viện trong phủ Quốc công Ninh Hồi đã đi gần hết, nhưng thư phòng của Bùi Chất thì cô chưa từng đến, không chỉ nàng, ngay cả nguyên chủ cũng chưa đặt chân tới.
Trong truyện gốc thư phòng của Bùi Chất được lên sân khấu rất nhiều lần, cũng ngang với thư phòng của nam chính Lục Giác, mỗi khi thế lực hai bên muốn làm chuyện gì thì mỗi bên sẽ có một lần tả cận cảnh.
Lúc Ninh Hồi đi tới bên ngoài viện vẫn còn rất có cảm xúc, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ hiện thân trong đó.
Hiếm khi cuộc sống cho cô ra khỏi sổ đen, cho cô cơ hội ngẫm nghĩ, cô than ngắn thở dài trong lòng, ai ngờ vừa bước vào cửa viện đã bị một đống lá cây ập vào đầu, cô ngây ngốc đứng ở cửa hồi lâu cũng không có phản ứng gì.
Thanh Đan và Thanh Miêu bị đám lá cây trên trời giáng xuống này dọa sợ, kêu lên: "Thiếu phu nhân!"
Hai thủ phạm đánh nhau bên trên nghe thấy tiếng gọi này thì liếc nhìn nhau, dứt khoát lưu loát cắm kiếm vào võ, lần lượt đáp đất, Trên đầu Ninh Hồi dính lá cây, trên váy áo cũng dính không ít, đều là do kiếm của hai người họ vót từ trên cành xuống, không nói chật vật thế nào, chỉ nhìn thôi đã thấy không ổn rồi.
Thanh Đan vội vàng phủi lá cây trên đầu Ninh Hồi xuống, Sở Hốt và Tề Thương tự biết là thất lễ bèn khom người thỉnh tội: "Bọn ta vô lễ khiến thiếu phu nhân hoảng sợ, xin thiếu phu nhân thứ tội."
Ninh Hồi nhìn lá xanh đầy đất, mặt căng cứng mím môi nhìn hai người: "Các ngươi..."
Sở Hốt và Tề Thương cúi thấp đầu, việc này vốn là bọn họ đuối lý, nghe cô mở miệng cứ tưởng rằng muốn răn dạy, vậy mà người nó lại nói: "Đánh nhau nên tìm chỗ trống trải thì tốt hơn."
Sở Hốt và Tề Thương ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Vâng??"
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, tim ta đau quá!" Lá cây xanh mướt đầy đất thế này khiến cô nhìn mà khó thở!
Thanh Thanh Thảo Nguyên bụm trái tim nhỏ của nó lại, giọng điệu đau thương: "Kí chủ, tim tôi cũng đau quá!" Đây không phải là hoa hoa cỏ cỏ, đây rõ ràng đều là điểm xanh hóa, là sinh mệnh đó!
Một đống người tụm ngoài cửa viện, Bùi Chu thị và Đồng Diệp đến thấy náo nhiệt như vậy thì có hơi ngạc nhiên, đặc biệt là còn nhìn thấy Ninh Hồi, bà hỏi: "Các ngươi túm tụm ở đây làm gì?"
Mọi người nghiêng người quay đầu lại thì thấy Bùi Chu thị mặc chiếc áo khoác ngoài màu xanh cài trâm phỉ thúy, tay cầm chuỗi ngọc mười tám hạt đang nhíu mày nhìn bọn họ.
Người gần Bùi Chu thị nhất, Sở Hốt và Tề Thương dạt sang một bên, Ninh Hồi cũng không nói gì chỉ lễ phép gọi một tiếng mẫu thân.
Ánh mắt của Bùi Chu thị rơi trên hộp thức ăn trong tay Thanh Miêu: "Con cũng tới đưa đồ cho Chất nhi sao?"
Cũng? Ninh Hồi nhìn lên, trong tay tiểu nha hoàn đi theo phía sau Bùi Chu thị cũng cầm một hộp thức ăn, nàng có hơi xấu hổ gật đầu: "Vâng ạ." Thật là quá trùng hợp mà.
Hai người vừa nói chuyện thì Tề Thương đã đi bẩm báo với Bùi Chất rồi ra mời bọn họ vào.
Bùi phu nhân dẫn đầu đi trước, Ninh Hồi đi theo phía sau nhìn bóng lưng của bà, trong dầu nàng chợt lóe lên gì đó.
"Thiếu phu nhân, cẩn thận bậc cửa ạ."
Giọng nói của Thanh Đan vang lên, Ninh Hồi lấy lại tinh thần cười đáp lại rồi nhấc chân đi vào.
Bùi Chất vô cùng ngạc nhiên với việc Ninh Hồi và Bùi phu nhân đến, hắn cầm sách trong tay, lúc nghe động tĩnh thì giương mắt nhìn thật nhanh rồi thu lại: "Có việc gì?"
Theo lý thì Bùi Chu thị là trưởng bối của hắn, hắn không theo lễ chào hỏi không nói mà còn ngồi trên ghế không nhúc nhích, thái độ quá qua loa, thật sự là không có lễ phép. Thế nhưng Bùi Chu thị lại xem như không thấy, đi đến ngồi bên dưới rồi ra lệnh cho nha hoàn lấy thức ăn trong hộp ra ngoài, mặt mang ý cười: "Hôm nay phòng bếp nhỏ hầm chút canh bổ khí an thần, ta đưa tới cho con nếm thử."
Đồng Diệp múc một chén canh để lên bàn, Bùi Chất vẫn không động đậy, Ninh Hồi nhìn trái nhìn phải một hồi rồi nhanh trí giữ im lặng.
"Thế tử..." Đồng Diệp muốn mở miệng nói thay Bùi Chu thị vài câu, Bùi Chất buông sách xuống lạnh lùng liếc nàng ta, ánh mắt đó vẫn luôn khiến người cảm thấy lạnh buốt, lời ra tới mép lại nuốt vào bụng rồi lùi về bên cạnh.
Bùi Chu thị có hơi xấu hổ, bà nắm chặt tay lại, bây giờ có hơi hối hận mình đã xúc động nhất thời mà đến đây, nhưng tới thì cũng đã tới rồi, bà thở ra một hơi rồi nói: "Ta có một số việc muốn nói với con."
Bà liếc nhìn Ninh Hồi muốn bảo nàng lui xuống trước, Bùi Chất lên tiếng: "Bà muốn nói gì thì nói đi, không nói thì đi càng sớm càng tốt."
Đối mặt với kế tử và nhi tức, có mấy lời Bùi Chu thị thật sự khó mở miệng, bà nhíu mày một lát mới nói thẳng: "Phụ thân con là người không sợ trời không sợ đất lại cứng đầu nói mãi không hiểu, hôm nay về một chuyến quyết tâm muốn nạp, nạp người của Ngọc Xuân lâu, ta không khuyên được nên muốn bảo con đi nói vài câu."
Hiển Quốc công không thân cận với nhi tử của mình, nhưng người có thể nói vài câu khiến ông ta nghe thì chỉ có Bùi Chất, Bùi Chu thị cũng là trong lúc nóng nảy nghĩ đến điều này, ban ngày bị Bùi Kính chọc giận nên đầu óc mới mê muội tìm tới đây.
Bây giờ nói tới thì ngọn lửa lại có xu thế bùng lên: "Ông ta đúng là làm việc không dùng đầu óc, chuyện thế này không phải là làm trò cười miễn phí cho người khác sao? Chuyện gì tổ mẫu của con cũng nghe theo ông ta, ta cũng không có cách nào khác nên mới đến đây tìm con."
"Trò cười thì trò cười, có liên quan tới ta sao?" Bùi Chất khẽ cười một tiếng, lời nói vừa ra khỏi miệng đã hoàn toàn dập tắt lửa nóng của Bùi Chu thị, lòng bà chợt lạnh, đầu óc lụ mụ vì tức Hiển Quốc công cũng sáng sủa lên lần nữa.
Bùi Chu thị lấy lại lý trí im lặng ngồi xuống, đầu ngón tay cầm chuỗi ngọc trắng bệch, Ninh Hồi thấy bà thay đổi sắc mặt mấy lần rồi chậm rãi đứng lên nói: "Là ta suy nghĩ sai sót, chuyện này sao có thể tới nói với con."
Bùi Chu thị xoay người muốn đi, Bùi Chất dựa lưng vào ghế, giọng điệu thong thả không chút gợn sóng: "Con người ai cũng muốn bò lên trên, song... Nếu là của nàng ta thì sẽ là của nàng ta, nếu không phải thì dù có hao hết tâm tư chộp vào tay cũng không phải là của nàng ta." Sau cùng còn tùy ý bỏ thêm một câu: "Một ca cơ Ngọc Xuân lâu mà thôi, bà cần gì phải lo lắng ưu phiền."
Cũng không biết câu nói đó chạm đến chỗ nào của Bùi Chu thị, sau khi nghe xong thì thân thể cứng đờ, hô hấp dồn dập bước nhanh ra cửa rồi ra ngoài viện, bên ngoài không có người, bà bước chậm dần, chống tay lên tường lảo đảo về phía trước.
Đồng Diệp thấy bà không ổn vội la lên: "Phu nhân, phu nhân?"
Bùi Chu thị đặt mu bàn tay lên trán, một lúc sau mới đứng thẳng người hỏi: "Đô nhi có trong phòng không?"
"Nhị công tử đi uống rượu cùng đồng liêu tạm thời vẫn chưa về ạ, nô tì cho người đi trông chừng, đợi ngài ấy về thì lập tức mời đến?" Đồng Diệp hỏi.
"Thôi vậy." Bùi Chu thị nhắm mắt lại: "Ta hơi mệt, dìu ta về nghỉ ngơi đi."
Đồng Diệp nói vâng, dìu người về chính viện.
...
Bùi Chu thị vừa đi thì thư phòng rơi vào yên tĩnh trầm mặc lạ thường, Bùi Chất nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì, Ninh Hồi chơi với tay áo của mình nhưng trên thực tế là đang cùng Thanh Thanh Thảo Nguyên đoán mò đủ kiểu trong đầu, đám người Tề Thương Thanh Đan thì ngoan ngoãn đứng yên.
Ánh nến trên giá đèn gỗ cẩm lai đỏ khắc khổng tước vờn quanh đang lập lòe, rất nhanh đã có thị nữ tháo chụp đèn xuống đổi nến mới, lúc này Bùi Chất cũng không còn tâm trạng đọc sách nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Ninh Hồi đang thoải mái xem bản thân như người vô hình tự chơi một mình: "Nàng tới làm gì?"
Thanh Đan đẩy đẩy, Ninh Hồi hồi thần a một tiếng không nghe rõ hắn nói gì, Tề Thương trả lời: "Thiếu phu nhân cũng đưa canh tới ạ."
Bùi Chất nhướng mày: "Nàng cũng tới đưa canh à?"
Ninh Hồi cười xua xua tay: "Không phải không phải."
Cô mở hộp thức ăn trong tay Thanh Miêu rồi lấy chén canh ra, sau đó chỉ chỉ về phía sau: "Canh này không liên quan gì tới ta, là hai người Thanh Đan và Thanh Miêu vì cảm ơn ngươi đã cứu mạng nên cố ý hầm canh đầu cá, là bọn họ nói muốn đưa đến nhưng hơi ngại, cho nên mới xin ta cùng tới đây."
Canh này không phải là cô nấu, ngay cả xách cũng không phải là cô, cô chỉ có lộ mặt mà thôi nên cũng khó mà nói là tự mình đưa đến.
Thanh Đan, Thanh Miêu: "..." Người muốn giết bọn nô tì đấy à?
Bùi Chất vân vê cổ tay áo, à một tiếng: "Vậy sao?"
Ninh Hồi gật đầu: "Đúng vậy, đồ đã đưa đến rồi, chúng ta đi trước đây."
Ninh Hồi cười với hắn, quả nhiên dẫn Thanh Đan và Thanh Miêu đi, Bùi Chất cũng không nói gì, chống khuỷu tay lên bàn nhìn Tề Thương mở chén canh ra.
"Còn rất thơm." Mùi thơm xộc vào mũi khiến Tề Thương nuốt nước miếng, hắn lục trong vạt áo một hồi lấy châm bạc từ trong ống trúc ra.
Sở Hốt nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi làm gì vậy?"
Tề Thương không để ý tới nàng ấy, cho châm bạc vào canh rồi rút ra đưa về phía ánh sáng nhìn nhìn, không có màu lạ, hắn yên tâm nói: "Thế tử, thiếu phu nhân không hạ độc, cứ yên tâm ăn ạ."
Sở Hốt: “…” Bệnh gì thế này, thiếu phu nhân lẩn quẩn thế nào mới đầu độc chứ?
Tề Thương múc canh ra, Bùi Chất chống đầu cũng không nói là có ăn hay không, hắn lạnh lùng liếc đồ Bùi Chu thị đưa tới, Sở Hốt ngầm hiểu mà thu dọn rồi cùng Tề Thương lui ra ngoài.
Bùi Chất quay sang giá sách tìm một quyển sách, đứng dựa vào trước bàn lật vài trang rồi trở về vị trí cũ, chén canh khá gần, nghiêng đầu là có thế nhìn thấy, nước canh trong và thơm nồng rất hợp ý, hắn đặt sách xuống nhấc tay cầm muỗng sứ khuấy vài cái.
Hắn hơi cụp mắt, lông mi rũ xuống, nếm thử một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm.
Sở Hốt nhỏ hơn Tề Thương vài tuổi nhưng về võ công thì hai người cũng ngang cơ, mỗi khi đánh nhau thường xuyên không phân được thắng thua, ngươi không phục ta ta không phục ngươi, được, nếu không phục thì đánh tới phục mới thôi.
Sai vặt và nha hoàn trong viện đã sớm tập chấp nhận những tình huống kiểu này, chẳng sợ bóng kiếm ánh đao chiếu vào mặt loang lổ dọa người, bọn họ vẫn bình tĩnh giữ vững vị trí của mình, kỹ thuật của Tề thị vệ và Sở thị vệ vẫn rất tốt, không cần lo lắng cá trong chậu bị vạ lây.
Ninh Hồi đồng ý với Thanh Đan ra ngoài dạo sẵn tiện đưa canh cảm ơn Bùi Chất, có tiền đề lần trước ở điền trang nàng bỏ trốn giữa đường nên dù cô nói gì hai người Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn kiên quyết đi theo, cô đành phải mang người cùng đi.
Viện trong phủ Quốc công Ninh Hồi đã đi gần hết, nhưng thư phòng của Bùi Chất thì cô chưa từng đến, không chỉ nàng, ngay cả nguyên chủ cũng chưa đặt chân tới.
Trong truyện gốc thư phòng của Bùi Chất được lên sân khấu rất nhiều lần, cũng ngang với thư phòng của nam chính Lục Giác, mỗi khi thế lực hai bên muốn làm chuyện gì thì mỗi bên sẽ có một lần tả cận cảnh.
Lúc Ninh Hồi đi tới bên ngoài viện vẫn còn rất có cảm xúc, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ hiện thân trong đó.
Hiếm khi cuộc sống cho cô ra khỏi sổ đen, cho cô cơ hội ngẫm nghĩ, cô than ngắn thở dài trong lòng, ai ngờ vừa bước vào cửa viện đã bị một đống lá cây ập vào đầu, cô ngây ngốc đứng ở cửa hồi lâu cũng không có phản ứng gì.
Thanh Đan và Thanh Miêu bị đám lá cây trên trời giáng xuống này dọa sợ, kêu lên: "Thiếu phu nhân!"
Hai thủ phạm đánh nhau bên trên nghe thấy tiếng gọi này thì liếc nhìn nhau, dứt khoát lưu loát cắm kiếm vào võ, lần lượt đáp đất, Trên đầu Ninh Hồi dính lá cây, trên váy áo cũng dính không ít, đều là do kiếm của hai người họ vót từ trên cành xuống, không nói chật vật thế nào, chỉ nhìn thôi đã thấy không ổn rồi.
Thanh Đan vội vàng phủi lá cây trên đầu Ninh Hồi xuống, Sở Hốt và Tề Thương tự biết là thất lễ bèn khom người thỉnh tội: "Bọn ta vô lễ khiến thiếu phu nhân hoảng sợ, xin thiếu phu nhân thứ tội."
Ninh Hồi nhìn lá xanh đầy đất, mặt căng cứng mím môi nhìn hai người: "Các ngươi..."
Sở Hốt và Tề Thương cúi thấp đầu, việc này vốn là bọn họ đuối lý, nghe cô mở miệng cứ tưởng rằng muốn răn dạy, vậy mà người nó lại nói: "Đánh nhau nên tìm chỗ trống trải thì tốt hơn."
Sở Hốt và Tề Thương ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Vâng??"
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, tim ta đau quá!" Lá cây xanh mướt đầy đất thế này khiến cô nhìn mà khó thở!
Thanh Thanh Thảo Nguyên bụm trái tim nhỏ của nó lại, giọng điệu đau thương: "Kí chủ, tim tôi cũng đau quá!" Đây không phải là hoa hoa cỏ cỏ, đây rõ ràng đều là điểm xanh hóa, là sinh mệnh đó!
Một đống người tụm ngoài cửa viện, Bùi Chu thị và Đồng Diệp đến thấy náo nhiệt như vậy thì có hơi ngạc nhiên, đặc biệt là còn nhìn thấy Ninh Hồi, bà hỏi: "Các ngươi túm tụm ở đây làm gì?"
Mọi người nghiêng người quay đầu lại thì thấy Bùi Chu thị mặc chiếc áo khoác ngoài màu xanh cài trâm phỉ thúy, tay cầm chuỗi ngọc mười tám hạt đang nhíu mày nhìn bọn họ.
Người gần Bùi Chu thị nhất, Sở Hốt và Tề Thương dạt sang một bên, Ninh Hồi cũng không nói gì chỉ lễ phép gọi một tiếng mẫu thân.
Ánh mắt của Bùi Chu thị rơi trên hộp thức ăn trong tay Thanh Miêu: "Con cũng tới đưa đồ cho Chất nhi sao?"
Cũng? Ninh Hồi nhìn lên, trong tay tiểu nha hoàn đi theo phía sau Bùi Chu thị cũng cầm một hộp thức ăn, nàng có hơi xấu hổ gật đầu: "Vâng ạ." Thật là quá trùng hợp mà.
Hai người vừa nói chuyện thì Tề Thương đã đi bẩm báo với Bùi Chất rồi ra mời bọn họ vào.
Bùi phu nhân dẫn đầu đi trước, Ninh Hồi đi theo phía sau nhìn bóng lưng của bà, trong dầu nàng chợt lóe lên gì đó.
"Thiếu phu nhân, cẩn thận bậc cửa ạ."
Giọng nói của Thanh Đan vang lên, Ninh Hồi lấy lại tinh thần cười đáp lại rồi nhấc chân đi vào.
Bùi Chất vô cùng ngạc nhiên với việc Ninh Hồi và Bùi phu nhân đến, hắn cầm sách trong tay, lúc nghe động tĩnh thì giương mắt nhìn thật nhanh rồi thu lại: "Có việc gì?"
Theo lý thì Bùi Chu thị là trưởng bối của hắn, hắn không theo lễ chào hỏi không nói mà còn ngồi trên ghế không nhúc nhích, thái độ quá qua loa, thật sự là không có lễ phép. Thế nhưng Bùi Chu thị lại xem như không thấy, đi đến ngồi bên dưới rồi ra lệnh cho nha hoàn lấy thức ăn trong hộp ra ngoài, mặt mang ý cười: "Hôm nay phòng bếp nhỏ hầm chút canh bổ khí an thần, ta đưa tới cho con nếm thử."
Đồng Diệp múc một chén canh để lên bàn, Bùi Chất vẫn không động đậy, Ninh Hồi nhìn trái nhìn phải một hồi rồi nhanh trí giữ im lặng.
"Thế tử..." Đồng Diệp muốn mở miệng nói thay Bùi Chu thị vài câu, Bùi Chất buông sách xuống lạnh lùng liếc nàng ta, ánh mắt đó vẫn luôn khiến người cảm thấy lạnh buốt, lời ra tới mép lại nuốt vào bụng rồi lùi về bên cạnh.
Bùi Chu thị có hơi xấu hổ, bà nắm chặt tay lại, bây giờ có hơi hối hận mình đã xúc động nhất thời mà đến đây, nhưng tới thì cũng đã tới rồi, bà thở ra một hơi rồi nói: "Ta có một số việc muốn nói với con."
Bà liếc nhìn Ninh Hồi muốn bảo nàng lui xuống trước, Bùi Chất lên tiếng: "Bà muốn nói gì thì nói đi, không nói thì đi càng sớm càng tốt."
Đối mặt với kế tử và nhi tức, có mấy lời Bùi Chu thị thật sự khó mở miệng, bà nhíu mày một lát mới nói thẳng: "Phụ thân con là người không sợ trời không sợ đất lại cứng đầu nói mãi không hiểu, hôm nay về một chuyến quyết tâm muốn nạp, nạp người của Ngọc Xuân lâu, ta không khuyên được nên muốn bảo con đi nói vài câu."
Hiển Quốc công không thân cận với nhi tử của mình, nhưng người có thể nói vài câu khiến ông ta nghe thì chỉ có Bùi Chất, Bùi Chu thị cũng là trong lúc nóng nảy nghĩ đến điều này, ban ngày bị Bùi Kính chọc giận nên đầu óc mới mê muội tìm tới đây.
Bây giờ nói tới thì ngọn lửa lại có xu thế bùng lên: "Ông ta đúng là làm việc không dùng đầu óc, chuyện thế này không phải là làm trò cười miễn phí cho người khác sao? Chuyện gì tổ mẫu của con cũng nghe theo ông ta, ta cũng không có cách nào khác nên mới đến đây tìm con."
"Trò cười thì trò cười, có liên quan tới ta sao?" Bùi Chất khẽ cười một tiếng, lời nói vừa ra khỏi miệng đã hoàn toàn dập tắt lửa nóng của Bùi Chu thị, lòng bà chợt lạnh, đầu óc lụ mụ vì tức Hiển Quốc công cũng sáng sủa lên lần nữa.
Bùi Chu thị lấy lại lý trí im lặng ngồi xuống, đầu ngón tay cầm chuỗi ngọc trắng bệch, Ninh Hồi thấy bà thay đổi sắc mặt mấy lần rồi chậm rãi đứng lên nói: "Là ta suy nghĩ sai sót, chuyện này sao có thể tới nói với con."
Bùi Chu thị xoay người muốn đi, Bùi Chất dựa lưng vào ghế, giọng điệu thong thả không chút gợn sóng: "Con người ai cũng muốn bò lên trên, song... Nếu là của nàng ta thì sẽ là của nàng ta, nếu không phải thì dù có hao hết tâm tư chộp vào tay cũng không phải là của nàng ta." Sau cùng còn tùy ý bỏ thêm một câu: "Một ca cơ Ngọc Xuân lâu mà thôi, bà cần gì phải lo lắng ưu phiền."
Cũng không biết câu nói đó chạm đến chỗ nào của Bùi Chu thị, sau khi nghe xong thì thân thể cứng đờ, hô hấp dồn dập bước nhanh ra cửa rồi ra ngoài viện, bên ngoài không có người, bà bước chậm dần, chống tay lên tường lảo đảo về phía trước.
Đồng Diệp thấy bà không ổn vội la lên: "Phu nhân, phu nhân?"
Bùi Chu thị đặt mu bàn tay lên trán, một lúc sau mới đứng thẳng người hỏi: "Đô nhi có trong phòng không?"
"Nhị công tử đi uống rượu cùng đồng liêu tạm thời vẫn chưa về ạ, nô tì cho người đi trông chừng, đợi ngài ấy về thì lập tức mời đến?" Đồng Diệp hỏi.
"Thôi vậy." Bùi Chu thị nhắm mắt lại: "Ta hơi mệt, dìu ta về nghỉ ngơi đi."
Đồng Diệp nói vâng, dìu người về chính viện.
...
Bùi Chu thị vừa đi thì thư phòng rơi vào yên tĩnh trầm mặc lạ thường, Bùi Chất nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì, Ninh Hồi chơi với tay áo của mình nhưng trên thực tế là đang cùng Thanh Thanh Thảo Nguyên đoán mò đủ kiểu trong đầu, đám người Tề Thương Thanh Đan thì ngoan ngoãn đứng yên.
Ánh nến trên giá đèn gỗ cẩm lai đỏ khắc khổng tước vờn quanh đang lập lòe, rất nhanh đã có thị nữ tháo chụp đèn xuống đổi nến mới, lúc này Bùi Chất cũng không còn tâm trạng đọc sách nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Ninh Hồi đang thoải mái xem bản thân như người vô hình tự chơi một mình: "Nàng tới làm gì?"
Thanh Đan đẩy đẩy, Ninh Hồi hồi thần a một tiếng không nghe rõ hắn nói gì, Tề Thương trả lời: "Thiếu phu nhân cũng đưa canh tới ạ."
Bùi Chất nhướng mày: "Nàng cũng tới đưa canh à?"
Ninh Hồi cười xua xua tay: "Không phải không phải."
Cô mở hộp thức ăn trong tay Thanh Miêu rồi lấy chén canh ra, sau đó chỉ chỉ về phía sau: "Canh này không liên quan gì tới ta, là hai người Thanh Đan và Thanh Miêu vì cảm ơn ngươi đã cứu mạng nên cố ý hầm canh đầu cá, là bọn họ nói muốn đưa đến nhưng hơi ngại, cho nên mới xin ta cùng tới đây."
Canh này không phải là cô nấu, ngay cả xách cũng không phải là cô, cô chỉ có lộ mặt mà thôi nên cũng khó mà nói là tự mình đưa đến.
Thanh Đan, Thanh Miêu: "..." Người muốn giết bọn nô tì đấy à?
Bùi Chất vân vê cổ tay áo, à một tiếng: "Vậy sao?"
Ninh Hồi gật đầu: "Đúng vậy, đồ đã đưa đến rồi, chúng ta đi trước đây."
Ninh Hồi cười với hắn, quả nhiên dẫn Thanh Đan và Thanh Miêu đi, Bùi Chất cũng không nói gì, chống khuỷu tay lên bàn nhìn Tề Thương mở chén canh ra.
"Còn rất thơm." Mùi thơm xộc vào mũi khiến Tề Thương nuốt nước miếng, hắn lục trong vạt áo một hồi lấy châm bạc từ trong ống trúc ra.
Sở Hốt nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi làm gì vậy?"
Tề Thương không để ý tới nàng ấy, cho châm bạc vào canh rồi rút ra đưa về phía ánh sáng nhìn nhìn, không có màu lạ, hắn yên tâm nói: "Thế tử, thiếu phu nhân không hạ độc, cứ yên tâm ăn ạ."
Sở Hốt: “…” Bệnh gì thế này, thiếu phu nhân lẩn quẩn thế nào mới đầu độc chứ?
Tề Thương múc canh ra, Bùi Chất chống đầu cũng không nói là có ăn hay không, hắn lạnh lùng liếc đồ Bùi Chu thị đưa tới, Sở Hốt ngầm hiểu mà thu dọn rồi cùng Tề Thương lui ra ngoài.
Bùi Chất quay sang giá sách tìm một quyển sách, đứng dựa vào trước bàn lật vài trang rồi trở về vị trí cũ, chén canh khá gần, nghiêng đầu là có thế nhìn thấy, nước canh trong và thơm nồng rất hợp ý, hắn đặt sách xuống nhấc tay cầm muỗng sứ khuấy vài cái.
Hắn hơi cụp mắt, lông mi rũ xuống, nếm thử một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm.