Chương 14
Thê tử nguyên phối Tiêu Như Song mất sớm, Bùi Chu thị và Hiển Quốc công Bùi Kính cũng xem như là phu thê từ thời trẻ, tuy đã làm bạn nhiều năm nhưng tình cảm phu thê không được tốt, Bùi Chu thị cũng không hiểu ông ta bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định người nam nhân này nếu như không có việc cần trao đổi thì sẽ tuyệt đối không xuất hiện trong viện của bà.
Bình thường ông ta thích đến chỗ của Chu di nương am hiểu lòng người hoặc là Trương di nương thấu tình đạt lý.
Hiển Quốc công buông tách trà: "Tới chỗ của bà đúng là có việc."
Bùi Chu thị thầm nghĩ đúng là không sai, bà tìm chỗ ngồi rồi ra vẻ chăm chú lắng nghe. Hiển Quốc công cũng không kiên nhẫn quanh co lòng vòng, ông ta nói thẳng ý định đến đây: "Ta chuẩn bị đón Liên Tang vào phủ."
Bùi Chu thị kinh hãi trừng mắt, vỗ bàn thẳng người nói: "Không được!"
Hiển Quốc công nhíu mày: "Chu thị, không phải ta đang thương lượng với bà, ta chỉ thông báo với bà một tiếng thôi, được hay không không phải do bà quyết định."
"Ông cho rằng ta không biết Liên Tang kia là ai sao? Thứ vạn người gối đầu ở Ngọc Xuân lâu mà ông cũng dám rước vào phủ, là muốn người ngoài chê cười phủ Quốc công đến rụng răng à?!" Bùi Chu thị thường xuyên lễ Phật đã luyện được bản lĩnh trầm ổn không kinh hãi, nhưng vẫn bị Hiển Quốc công làm cho bộc phát tính tình đã kiềm chế nhiều năm.
Bùi Chu thị phản ứng lớn như vậy nhưng Hiển Quốc công không hề nhướng mắt: "Bà và Liên Tang đều là nữ nhân, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy, nàng ấy là ca cơ, mặc dù mang tiếng bẩn ở Ngọc Xuân lâu nhưng cũng là thân trong sạch."
Bùi Chu thị cười khẩy một tiếng: "Lão gia ông đây đúng là người tri kỷ, còn biết thương hương tiếc ngọc, nhưng người bên ngoài ai quan tâm nàng ta trong sạch hay nhuốm bẩn? Ông một lòng vì hồng nhan không nghĩ tới bản thân, nhưng sao lại không nghĩ cho trên dưới cả nhà chúng ta?"
Tuy Bùi Chu thị ngầm mỉa mai nhưng Hiển Quốc công cũng không đặt trong lòng, ông ta đứng lên nói: "Bà không cần phải đào bới nói móc ta, chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Bùi Chu thị ném chuỗi Phật châu trong tay lên bàn: "Cứ quyết định như vậy? Sao có thể quyết định như vậy? Bùi Kính, ta nói cho ông biết, chỗ của mẫu thân ông đừng mong ta đi nói!"
Hiển Quốc công phất tay áo rời đi: "Ba ngày sau là ngày lành, bà gọi người thu dọn một cái viện, còn những chuyện khác ta cũng không bảo bà làm."
Đồ sứ trong phòng vỡ nát đầy đất, Bùi Chu thị ngày ngày nghỉ ngơi lấy sức, mỗi lần Hiển Quốc công đến đây đều có thể khiến tim phổi của bà bốc lửa, Đồng Diệp vội vỗ lưng giúp bà thông khí: "Không phải phu nhân không biết tính tình của Quốc công gia, tội gì phải vậy."
Bùi Chu thị ngã vào ghế gỗ lim sơn mài, lần Phật châu để tĩnh tâm, bà cắn răng nói: "Đô nhi mới được vào Hàn Lâm ông ta lại làm ra chuyện thế này, một quyển tấu chương của Ngự sử không phải sẽ khiến con ta bị ông ta liên lụy hay sao!"
Đồng Diệp dịu dàng an ủi: "Mọi chuyện không phải còn có Thế tử gánh ở phía trước ư? Bệ hạ nể mặt Thế tử cũng sẽ không trách móc nặng nề, chỉ là chút chuyện phong lưu chăn gối, mấy năm nay phu nhân còn ít gặp sao?"
"Không được, không được..." Bùi Chu thị lắc đầu, sao có thể để chuyện khiến người ta chê cười như vậy xảy ra được: "Đồng Diệp, theo ta đến viện Phúc An."
Đồng Diệp thở dài, nàng không hiểu người luôn giữ bình tĩnh như phu nhân tại sao mỗi lần gần Quốc công gia đều như đổi thành người khác.
Nàng kéo Bùi Chu thị lại, khuyên nhủ: "Chuyện Quốc Công đã quyết thì lão phu nhân sẽ chỉ theo ý của ngài ấy, phu nhân đi không phải tự tìm phiền phức sao?" Dựa theo tính tình của lão phu nhân chắc chắn là sẽ tóm lấy phu nhân mắng cho một trận, trút tất cả bực tức với Quốc công gia lên đầu phu nhân, lão nhân gia kia thích nói lời khó nghe, đây không phải là tự tìm khổ sao?
Bùi Chu thị chống đầu nhíu mày, nghe Đồng Diệp nói vậy thì từ từ bình tĩnh lại: "Ngươi nói rất đúng."
Biểu cảm trên mặt bà dần yên ả lại, chỉ là đầu ngón tay nắm chuỗi Phật châu lại trắng bệch, miệng lầm rầm đọc thanh tâm chú.
Bùi Hân từ bên ngoài vào đã thấy đống hỗn độn dưới đất, nàng mím chặt môi, không khó để nghĩ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì: "Phụ thân lại muốn gì ạ?"
Bùi Chu thị lạnh lùng nói: "Chuyện này con đừng xen vào, về phòng mình đi. Đồng Chi, trông chừng tiểu thư, phải bắt nó xem hết sổ sách trong hôm nay."
Đồng Chi nhận lệnh mời Bùi Hân ra ngoài, Bùi Hân dậm chân, cuối cùng cũng không nói gì khiến mẫu thân thêm ngột ngạt, ngoan ngoãn đi xem sổ sách.
"Phu nhân?" Đồng Diệp bưng trà tới: "Người thở đều đi ạ, đừng để mình ngột ngạt khó chịu."
Bùi Chu thị uống nửa tách trà: "Bảo phòng bếp nhỏ hầm ít canh bổ khí dưỡng thần, muộn chút nữa ta đến viện phía Tây một chuyến."
Đồng Diệp trợn mắt: "Người đây là muốn..."
...
Sau khi từ núi Thiên Diệp về Ninh Hồi tắm gội rồi lên giường nhỏ ngủ một buổi chiều, mãi đến khi mặt trời lặn mới thức, eo mỏi lưng đau khiến cả mặt cô nhăn nhó.
Thanh Đan và Thanh Miêu vì vừa mệt vừa sợ nên cũng đi nghỉ ngơi, hiện tại người hầu hạ trong phòng là một nha đầu tên Xuân Đào, thấy cô thức thì nhanh tay nhanh chân đỡ cô dậy, lui ra nói: "Nô tì đi gọi Thanh Đan tỷ tỷ ạ."
Ninh Hồi ủ rũ dựa vào gối mềm, click mở màn hình nhìn Thanh Thanh Thảo Nguyên đang cực kì vui vẻ chăm chỉ lao động trong không gian: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi đúng là một con gấu trúc cần cù, hoàn toàn kế thừa truyền thống tốt đẹp của hành tinh Thủy Lam chúng ta."
Thanh Thanh Thảo Nguyên cố gắng mở to đôi mắt của mình để nó không biến mất giữa quầng thâm mắt vĩnh viễn không tan: "Thân là tiểu bảo bối của nhân dân hành tinh Thủy Lam, đương nhiên tôi sẽ nỗ lực phấn đấu, có một câu nói rất hay, cần lao trí phú [*]"
[*] Cần lao trí phú (勤劳致富): cần cù làm giàu.
Ninh Hồi gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Một người một gấu bèn có cuộc nói chuyện sâu sắc về "cần cù" và "làm giàu", Thanh Đan vén màn đi vào, nàng ấy đặt hộp thức ăn trong tay xuống rồi đỡ Ninh Hồi ngồi vào chiếc ghế tròn.
"Thiếu phu nhân ngủ cả buổi chiều, vẫn nên ra ngoài dạo một chút." Thanh Đan vừa lấy bánh ngọt trong hộp thức ăn ra, vừa đề nghị: "Ngủ lâu như vậy xương cốt đều mỏi, buổi tối sẽ khó chịu."
Ninh Hồi cũng cảm thấy mình nên ra ngoài dạo một lát, gật đầu nói: "Chút dùng cơm xong thì đi dạo trong viện."
Thanh Đan mím môi cười, không nói được cũng không nói không được, chỉ nói: "Hôm nay nhờ có Thế tử, phòng bếp nhỏ đã hầm canh đầu cá, hay là thiếu phu nhân tự mình đưa qua đó?"
Hai người Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn nhớ lời dặn của Ninh phu nhân, nhưng vì ngại tính tình của Ninh Hồi nên cũng không dám nói thẳng, chỉ uyển chuyển đề nghị để cô suy nghĩ.
Ninh Hồi nghe ba chữ canh đầu cá thì ngẩn người, nói: "Được."
Thanh Đan vui vẻ đi đến phòng bếp, Thanh Đan chớp chớp mắt: "Sao lại là canh đầu cá nhỉ??"
...
Trong phủ Quốc Công đèn đuốc sáng trưng, Bùi Chất dùng cơm trong cung, sau khi về thì đến thẳng thư phòng. Hắn và Tề Thương vào cửa thì Sở Hốt đã chờ bên trong.
Sở Hốt có dáng cao gầy, mặc trang phục đen, tay cầm trường kiếm, nàng lạnh lùng nghiêm túc đứng ở bên phải bàn sách, đuôi mày sắc bén tựa kiếm, gọi một tiếng: "Thế tử."
Bùi Chất hất áo choàng ngồi xuống, gật đầu lật xem mấy thứ đặt trên bàn, sau một lúc lâu mới ném lên bàn rồi lười nhác tựa lưng vào ghế, nhướng mày nói: "Chỉ có thế thôi à?"
Sở Hốt đáp: "Thuộc hạ tự mình đến điền trang ở ngoại thành một chuyến, chỉ điều tra được những thứ này. Điền trang của phủ giáp với điền trang của Quận vương Giang Đô, trong điền trang kia đều là hoa nhài, nghe nói Quận chúa An Lăng rất thích, những lúc ở đó thường tự mình chăm sóc. Lúc thiếu phu nhân bị bệnh Quận chúa An Lăng từng đích thân đưa tới tặng."
Bùi Chất nhìn nàng ấy: "Nói tiếp đi."
"Quận chúa An Lăng này vốn ở Giang Đô, nếu không phải vạn thọ của Hoàng thượng hay thiên thu [*] của Hoàng hậu thì sẽ không về, lần này về kinh là muốn thay phụ thân chúc thọ Hoàng thượng. Nàng ta và thiếu phu nhân không quen biết nhau, cũng chưa từng gặp mặt, không có liên hệ gì với nhau, bình thường nàng ta không chăm sóc cây cỏ thì đọc sách viết chữ, không để ý đến chuyện bên ngoài. Thuộc hạ cũng điều tra những người đã từng chạm vào hoa, không có gì không ổn. Qua tra xét tỉ mỉ, tuy rằng không có chứng cứ xác thực, nhưng thuộc hạ cho rằng Quận chúa An Lăng là người đáng nghi nhất."
[*] vạn thọ, thiên thu: chỉ ngày sinh nhật của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Sở Hối nhíu mày, nói tiếp: "Theo như Phương Tùy nói thì thuốc trên cành hoa là thủ đoạn của giang hồ, nhưng Quận chúa An Lăng về kinh nhiều ngày không hề tiếp xúc với người lạ nào, thật sự không biết được thuốc này từ đâu mà có. Mà nàng ta và thiếu phu nhân cũng không có lục đục thù ghét gì, hiện giờ thuộc hạ vẫn thấy hơi khó hiểu."
Sở Hốt nói một hồi, Tề Thương ai một tiếng: "Nói lâu như vậy, chuyến này ngươi thu hoạch ít quá rồi."
Sở Hốt liếc xéo hắn: "Câm miêng ngươi lại đi."
Tề Thương nhún vai, buông tay nói: "Ây, ta nói toàn là lời thật mà."
"Được rồi." Hai người này một lời không hợp thì sẽ đấu võ, Bùi Chất ngắt lời hai người, nói: "Chuyến này Sở Hốt không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít ra cũng khiến chúng ta biết được Quận chúa An Lăng kia là một người thú vị." Hắn cười, ánh nến lập lòe do bị gió ngoài cửa sổ thổi vào hiện lên trong mắt hắn lại trông đặc biệt quỷ dị rét lạnh.
Sở Hốt và Tề Thương liếc nhìn nhau: "Ý của Thế tử là?"
Bùi Chất cầm bút lông chấm mực đen viết bốn chữ "Quận chúa An Lăng" trên giấy, người này thật đúng là kì lạ, từ khi hắn từ Thịnh Châu về dường như ở đâu cũng nghe được cái tên này, Bùi Chất khẽ a một tiếng, cụp mắt nói: "Sở Hốt, bắt đầu từ ngày mai ngươi đến bên cạnh thiếu phu nhân làm nhiệm vụ."
Sở Hốt thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã chắp tay đáp lời: "Thuộc hạ biết rồi."
"Nếu là người thú vị, vậy để ta xem thử rốt cuộc nàng ta có thể làm ra bao nhiêu chuyện thú vị."
Sau khi trao đổi việc chính xong hai người Sở Hốt và Tề Thương lui ra khỏi thư phòng canh giữ ngoài cửa, đêm lạnh như nước, ánh sao đầy trời, đình viện yên tĩnh không tiếng động, chỉ có vài ba con côn trùng kêu vang, không những không khiến người ta bực bội mà còn thêm vài phần hứng thú.
"Tại sao Thế tử lại muốn ta đến làm việc bên cạnh thiếu phu nhân?" Sở Hốt nhíu mi, nói thật thì nàng cũng không thích vị thiếu phu nhân trong phủ kia, không nói những thứ khác, chỉ thương nhớ Bùi Đô thôi đã khiến người luôn trung thành tận tâm như nàng khó chịu rồi.
Tuy Thế tử không để ý đến những việc này, càng thích xem những chuyện trong phủ và hôn sự của mình như là trò vui, nhưng nàng nghĩ tới hàng loạt chuyện xảy ra trong tháng này thì vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
Tề Thương ôm kiếm trả lời: "Đương nhiên là kêu ngươi bảo vệ an toàn của thiếu phu nhân rồi, lâu ngày không gặp, đầu óc của Sở Hốt ngươi ngược lại càng ngày càng không dùng được."
Sở Hốt đá một chân vào đầu gối hắn, Tề Thương lảo đảo hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái: "Da của ngươi ngứa rồi đúng không?"
Sở Hốt lạnh lùng ồ một tiếng, đặt tay trên chuôi kiếm: "Nói năng lỗ mãng, rút kiếm đi, đồ ngu xuẩn."
Bình thường ông ta thích đến chỗ của Chu di nương am hiểu lòng người hoặc là Trương di nương thấu tình đạt lý.
Hiển Quốc công buông tách trà: "Tới chỗ của bà đúng là có việc."
Bùi Chu thị thầm nghĩ đúng là không sai, bà tìm chỗ ngồi rồi ra vẻ chăm chú lắng nghe. Hiển Quốc công cũng không kiên nhẫn quanh co lòng vòng, ông ta nói thẳng ý định đến đây: "Ta chuẩn bị đón Liên Tang vào phủ."
Bùi Chu thị kinh hãi trừng mắt, vỗ bàn thẳng người nói: "Không được!"
Hiển Quốc công nhíu mày: "Chu thị, không phải ta đang thương lượng với bà, ta chỉ thông báo với bà một tiếng thôi, được hay không không phải do bà quyết định."
"Ông cho rằng ta không biết Liên Tang kia là ai sao? Thứ vạn người gối đầu ở Ngọc Xuân lâu mà ông cũng dám rước vào phủ, là muốn người ngoài chê cười phủ Quốc công đến rụng răng à?!" Bùi Chu thị thường xuyên lễ Phật đã luyện được bản lĩnh trầm ổn không kinh hãi, nhưng vẫn bị Hiển Quốc công làm cho bộc phát tính tình đã kiềm chế nhiều năm.
Bùi Chu thị phản ứng lớn như vậy nhưng Hiển Quốc công không hề nhướng mắt: "Bà và Liên Tang đều là nữ nhân, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy, nàng ấy là ca cơ, mặc dù mang tiếng bẩn ở Ngọc Xuân lâu nhưng cũng là thân trong sạch."
Bùi Chu thị cười khẩy một tiếng: "Lão gia ông đây đúng là người tri kỷ, còn biết thương hương tiếc ngọc, nhưng người bên ngoài ai quan tâm nàng ta trong sạch hay nhuốm bẩn? Ông một lòng vì hồng nhan không nghĩ tới bản thân, nhưng sao lại không nghĩ cho trên dưới cả nhà chúng ta?"
Tuy Bùi Chu thị ngầm mỉa mai nhưng Hiển Quốc công cũng không đặt trong lòng, ông ta đứng lên nói: "Bà không cần phải đào bới nói móc ta, chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Bùi Chu thị ném chuỗi Phật châu trong tay lên bàn: "Cứ quyết định như vậy? Sao có thể quyết định như vậy? Bùi Kính, ta nói cho ông biết, chỗ của mẫu thân ông đừng mong ta đi nói!"
Hiển Quốc công phất tay áo rời đi: "Ba ngày sau là ngày lành, bà gọi người thu dọn một cái viện, còn những chuyện khác ta cũng không bảo bà làm."
Đồ sứ trong phòng vỡ nát đầy đất, Bùi Chu thị ngày ngày nghỉ ngơi lấy sức, mỗi lần Hiển Quốc công đến đây đều có thể khiến tim phổi của bà bốc lửa, Đồng Diệp vội vỗ lưng giúp bà thông khí: "Không phải phu nhân không biết tính tình của Quốc công gia, tội gì phải vậy."
Bùi Chu thị ngã vào ghế gỗ lim sơn mài, lần Phật châu để tĩnh tâm, bà cắn răng nói: "Đô nhi mới được vào Hàn Lâm ông ta lại làm ra chuyện thế này, một quyển tấu chương của Ngự sử không phải sẽ khiến con ta bị ông ta liên lụy hay sao!"
Đồng Diệp dịu dàng an ủi: "Mọi chuyện không phải còn có Thế tử gánh ở phía trước ư? Bệ hạ nể mặt Thế tử cũng sẽ không trách móc nặng nề, chỉ là chút chuyện phong lưu chăn gối, mấy năm nay phu nhân còn ít gặp sao?"
"Không được, không được..." Bùi Chu thị lắc đầu, sao có thể để chuyện khiến người ta chê cười như vậy xảy ra được: "Đồng Diệp, theo ta đến viện Phúc An."
Đồng Diệp thở dài, nàng không hiểu người luôn giữ bình tĩnh như phu nhân tại sao mỗi lần gần Quốc công gia đều như đổi thành người khác.
Nàng kéo Bùi Chu thị lại, khuyên nhủ: "Chuyện Quốc Công đã quyết thì lão phu nhân sẽ chỉ theo ý của ngài ấy, phu nhân đi không phải tự tìm phiền phức sao?" Dựa theo tính tình của lão phu nhân chắc chắn là sẽ tóm lấy phu nhân mắng cho một trận, trút tất cả bực tức với Quốc công gia lên đầu phu nhân, lão nhân gia kia thích nói lời khó nghe, đây không phải là tự tìm khổ sao?
Bùi Chu thị chống đầu nhíu mày, nghe Đồng Diệp nói vậy thì từ từ bình tĩnh lại: "Ngươi nói rất đúng."
Biểu cảm trên mặt bà dần yên ả lại, chỉ là đầu ngón tay nắm chuỗi Phật châu lại trắng bệch, miệng lầm rầm đọc thanh tâm chú.
Bùi Hân từ bên ngoài vào đã thấy đống hỗn độn dưới đất, nàng mím chặt môi, không khó để nghĩ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì: "Phụ thân lại muốn gì ạ?"
Bùi Chu thị lạnh lùng nói: "Chuyện này con đừng xen vào, về phòng mình đi. Đồng Chi, trông chừng tiểu thư, phải bắt nó xem hết sổ sách trong hôm nay."
Đồng Chi nhận lệnh mời Bùi Hân ra ngoài, Bùi Hân dậm chân, cuối cùng cũng không nói gì khiến mẫu thân thêm ngột ngạt, ngoan ngoãn đi xem sổ sách.
"Phu nhân?" Đồng Diệp bưng trà tới: "Người thở đều đi ạ, đừng để mình ngột ngạt khó chịu."
Bùi Chu thị uống nửa tách trà: "Bảo phòng bếp nhỏ hầm ít canh bổ khí dưỡng thần, muộn chút nữa ta đến viện phía Tây một chuyến."
Đồng Diệp trợn mắt: "Người đây là muốn..."
...
Sau khi từ núi Thiên Diệp về Ninh Hồi tắm gội rồi lên giường nhỏ ngủ một buổi chiều, mãi đến khi mặt trời lặn mới thức, eo mỏi lưng đau khiến cả mặt cô nhăn nhó.
Thanh Đan và Thanh Miêu vì vừa mệt vừa sợ nên cũng đi nghỉ ngơi, hiện tại người hầu hạ trong phòng là một nha đầu tên Xuân Đào, thấy cô thức thì nhanh tay nhanh chân đỡ cô dậy, lui ra nói: "Nô tì đi gọi Thanh Đan tỷ tỷ ạ."
Ninh Hồi ủ rũ dựa vào gối mềm, click mở màn hình nhìn Thanh Thanh Thảo Nguyên đang cực kì vui vẻ chăm chỉ lao động trong không gian: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi đúng là một con gấu trúc cần cù, hoàn toàn kế thừa truyền thống tốt đẹp của hành tinh Thủy Lam chúng ta."
Thanh Thanh Thảo Nguyên cố gắng mở to đôi mắt của mình để nó không biến mất giữa quầng thâm mắt vĩnh viễn không tan: "Thân là tiểu bảo bối của nhân dân hành tinh Thủy Lam, đương nhiên tôi sẽ nỗ lực phấn đấu, có một câu nói rất hay, cần lao trí phú [*]"
[*] Cần lao trí phú (勤劳致富): cần cù làm giàu.
Ninh Hồi gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Một người một gấu bèn có cuộc nói chuyện sâu sắc về "cần cù" và "làm giàu", Thanh Đan vén màn đi vào, nàng ấy đặt hộp thức ăn trong tay xuống rồi đỡ Ninh Hồi ngồi vào chiếc ghế tròn.
"Thiếu phu nhân ngủ cả buổi chiều, vẫn nên ra ngoài dạo một chút." Thanh Đan vừa lấy bánh ngọt trong hộp thức ăn ra, vừa đề nghị: "Ngủ lâu như vậy xương cốt đều mỏi, buổi tối sẽ khó chịu."
Ninh Hồi cũng cảm thấy mình nên ra ngoài dạo một lát, gật đầu nói: "Chút dùng cơm xong thì đi dạo trong viện."
Thanh Đan mím môi cười, không nói được cũng không nói không được, chỉ nói: "Hôm nay nhờ có Thế tử, phòng bếp nhỏ đã hầm canh đầu cá, hay là thiếu phu nhân tự mình đưa qua đó?"
Hai người Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn nhớ lời dặn của Ninh phu nhân, nhưng vì ngại tính tình của Ninh Hồi nên cũng không dám nói thẳng, chỉ uyển chuyển đề nghị để cô suy nghĩ.
Ninh Hồi nghe ba chữ canh đầu cá thì ngẩn người, nói: "Được."
Thanh Đan vui vẻ đi đến phòng bếp, Thanh Đan chớp chớp mắt: "Sao lại là canh đầu cá nhỉ??"
...
Trong phủ Quốc Công đèn đuốc sáng trưng, Bùi Chất dùng cơm trong cung, sau khi về thì đến thẳng thư phòng. Hắn và Tề Thương vào cửa thì Sở Hốt đã chờ bên trong.
Sở Hốt có dáng cao gầy, mặc trang phục đen, tay cầm trường kiếm, nàng lạnh lùng nghiêm túc đứng ở bên phải bàn sách, đuôi mày sắc bén tựa kiếm, gọi một tiếng: "Thế tử."
Bùi Chất hất áo choàng ngồi xuống, gật đầu lật xem mấy thứ đặt trên bàn, sau một lúc lâu mới ném lên bàn rồi lười nhác tựa lưng vào ghế, nhướng mày nói: "Chỉ có thế thôi à?"
Sở Hốt đáp: "Thuộc hạ tự mình đến điền trang ở ngoại thành một chuyến, chỉ điều tra được những thứ này. Điền trang của phủ giáp với điền trang của Quận vương Giang Đô, trong điền trang kia đều là hoa nhài, nghe nói Quận chúa An Lăng rất thích, những lúc ở đó thường tự mình chăm sóc. Lúc thiếu phu nhân bị bệnh Quận chúa An Lăng từng đích thân đưa tới tặng."
Bùi Chất nhìn nàng ấy: "Nói tiếp đi."
"Quận chúa An Lăng này vốn ở Giang Đô, nếu không phải vạn thọ của Hoàng thượng hay thiên thu [*] của Hoàng hậu thì sẽ không về, lần này về kinh là muốn thay phụ thân chúc thọ Hoàng thượng. Nàng ta và thiếu phu nhân không quen biết nhau, cũng chưa từng gặp mặt, không có liên hệ gì với nhau, bình thường nàng ta không chăm sóc cây cỏ thì đọc sách viết chữ, không để ý đến chuyện bên ngoài. Thuộc hạ cũng điều tra những người đã từng chạm vào hoa, không có gì không ổn. Qua tra xét tỉ mỉ, tuy rằng không có chứng cứ xác thực, nhưng thuộc hạ cho rằng Quận chúa An Lăng là người đáng nghi nhất."
[*] vạn thọ, thiên thu: chỉ ngày sinh nhật của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Sở Hối nhíu mày, nói tiếp: "Theo như Phương Tùy nói thì thuốc trên cành hoa là thủ đoạn của giang hồ, nhưng Quận chúa An Lăng về kinh nhiều ngày không hề tiếp xúc với người lạ nào, thật sự không biết được thuốc này từ đâu mà có. Mà nàng ta và thiếu phu nhân cũng không có lục đục thù ghét gì, hiện giờ thuộc hạ vẫn thấy hơi khó hiểu."
Sở Hốt nói một hồi, Tề Thương ai một tiếng: "Nói lâu như vậy, chuyến này ngươi thu hoạch ít quá rồi."
Sở Hốt liếc xéo hắn: "Câm miêng ngươi lại đi."
Tề Thương nhún vai, buông tay nói: "Ây, ta nói toàn là lời thật mà."
"Được rồi." Hai người này một lời không hợp thì sẽ đấu võ, Bùi Chất ngắt lời hai người, nói: "Chuyến này Sở Hốt không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít ra cũng khiến chúng ta biết được Quận chúa An Lăng kia là một người thú vị." Hắn cười, ánh nến lập lòe do bị gió ngoài cửa sổ thổi vào hiện lên trong mắt hắn lại trông đặc biệt quỷ dị rét lạnh.
Sở Hốt và Tề Thương liếc nhìn nhau: "Ý của Thế tử là?"
Bùi Chất cầm bút lông chấm mực đen viết bốn chữ "Quận chúa An Lăng" trên giấy, người này thật đúng là kì lạ, từ khi hắn từ Thịnh Châu về dường như ở đâu cũng nghe được cái tên này, Bùi Chất khẽ a một tiếng, cụp mắt nói: "Sở Hốt, bắt đầu từ ngày mai ngươi đến bên cạnh thiếu phu nhân làm nhiệm vụ."
Sở Hốt thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã chắp tay đáp lời: "Thuộc hạ biết rồi."
"Nếu là người thú vị, vậy để ta xem thử rốt cuộc nàng ta có thể làm ra bao nhiêu chuyện thú vị."
Sau khi trao đổi việc chính xong hai người Sở Hốt và Tề Thương lui ra khỏi thư phòng canh giữ ngoài cửa, đêm lạnh như nước, ánh sao đầy trời, đình viện yên tĩnh không tiếng động, chỉ có vài ba con côn trùng kêu vang, không những không khiến người ta bực bội mà còn thêm vài phần hứng thú.
"Tại sao Thế tử lại muốn ta đến làm việc bên cạnh thiếu phu nhân?" Sở Hốt nhíu mi, nói thật thì nàng cũng không thích vị thiếu phu nhân trong phủ kia, không nói những thứ khác, chỉ thương nhớ Bùi Đô thôi đã khiến người luôn trung thành tận tâm như nàng khó chịu rồi.
Tuy Thế tử không để ý đến những việc này, càng thích xem những chuyện trong phủ và hôn sự của mình như là trò vui, nhưng nàng nghĩ tới hàng loạt chuyện xảy ra trong tháng này thì vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
Tề Thương ôm kiếm trả lời: "Đương nhiên là kêu ngươi bảo vệ an toàn của thiếu phu nhân rồi, lâu ngày không gặp, đầu óc của Sở Hốt ngươi ngược lại càng ngày càng không dùng được."
Sở Hốt đá một chân vào đầu gối hắn, Tề Thương lảo đảo hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái: "Da của ngươi ngứa rồi đúng không?"
Sở Hốt lạnh lùng ồ một tiếng, đặt tay trên chuôi kiếm: "Nói năng lỗ mãng, rút kiếm đi, đồ ngu xuẩn."