Chương 17
Từ sau ngày gặp mặt ở vườn hoa, Liên di nương thường xuyên tới viện Tây Cẩm của Ninh Hồi, nàng ta thường mang theo bánh ngọt hay túi tiền, khăn tay tự mình làm đến, trong vòng chưa tới nửa tháng Ninh Hồi đã nhận được không ít đồ.
"Liên di nương dùng trà."
Liên Tang nhấp một ngụm nhỏ nhoẻn miệng cười, nhìn dáng người khuôn mặt động tác này, không cần nghĩ bên trong giấu tâm tư gì, tựu chung lại vẫn là khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Ninh Hồi chống đầu ngồi ở bên trên, hiện tại vô cùng hứng thú, nhưng dù cảnh đẹp ý vui thế nào mà nhìn mãi thì thị giác cũng thấy mệt.
Cô không biết Liên Tang lấy đâu ra nhiều lời như vậy, nói thế nào cũng không hết, quan trọng là cũng không phải chuyện thú vị hấp dẫn gì, hết đánh đàn lại vẽ tranh, rõ ràng cô vừa mới ngủ dậy, nghe mấy thứ này cơn buồn ngủ lại ập tới.
Trong lúc cô đang lim dim sắp ngủ gật đến nơi thì Thanh Miêu từ ngoài vào nói: "Thiếu phu nhân, Nhị tiểu thư cho người tới đưa tin, mời người ra ngoài dạo một lát ạ."
Nghe hai chữ "ra ngoài" Ninh Hồi chợt lên tinh thần: "Đi đâu?"
Thấy vẻ mặt rạng rỡ thay sự chán nản trên mặt cô, Thanh Miêu không khỏi cười nói: "Nói là đi dạo chung quanh ạ, trước hết mời người đế Bách Vị lâu, Nhị tiểu thư đang chờ."
Nhị tiểu thư này tất nhiên không phải Bùi Trân, mà là đích tiểu thư chân chính của phủ Lộ Lăng hầu, là thân đường muội Ninh Tương của nguyên chủ.
Ninh Tương chỉ sinh muộn hơn Ninh Hồi nửa ngày, hồi đầu năm cũng đã thành thân, phu gia là Giang gia có tiếng ở Thịnh Châu.
Ninh Hồi muốn ra ngoài, Liên di nương bèn đứng dậy cáo từ, nàng ta mỉm cười, ra khỏi cửa viện lại không muốn về chỗ của mình vì vậy rẽ trái đến đình lục giác cạnh thủy tạ, đi vài bước nàng ta dừng lại quay đầu nhìn Bội Nhi bên cạnh, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay ta luôn nhớ tới bánh hoa quả của Cát Tường trai, ngươi đi mua về một ít cho ta."
Đầu bếp chính của Cát Tường trai là một ngự trù chuyên làm bánh ngọt từ trong cung ra, tay nghề rất tốt, mấy tiểu thư trong phủ rất thích, thường cho người đi mua vài món về, Bội Nhi nghe Liên di nương ra lệnh vội nói vâng, vui vẻ rời đi.
Vì cần ra ngoài nên Thanh Đan và Thanh Miêu rửa mặt chải đầu cho Ninh Hồi lần nữa, sau khi sửa sang xong mới ngồi xe ngựa đến tửu lâu danh tiếng của kinh đô.
Sắp đến lễ vạn thọ của Hoàng đế, người ngựa các phương lần lượt vào kinh, kinh đô náo nhiệt hơn bao giờ hết, Ninh Hồi ngồi trong xe ngựa cũng cảm nhận được bầu không khí hoàn toàn khác với mấy lần ra ngoài trước đây.
Bách Vị lâu cách phủ Quốc Công vài con phố, đi một đoạn đường dài xe ngựa mới chầm chậm dừng lại, Ninh Hồi theo tiểu nhị vào cửa đã thấy khách ngập đại sảnh, vòng đến cầu thang gỗ bên trái để lên lầu, cuối cùng dừng trước cửa một gian phòng thanh nhã treo chữ phúc.
Tiếng gõ cửa truyền tới, nữ tử ngồi bên cửa sổ đặt tách trà trong tay xuống hất cằm với nha đầu hầu hạ, nha đầu kia búi song nha kế, khuôn mặt bầu bĩnh nhẹ nhàng đi đến kéo cửa ra, cười nói với người bên ngoài: "Đại tiểu thư, người đã tới rồi, tiểu thư đã sắp uống đến chén trà thứ ba rồi ạ."
Ninh Hồi bị nụ cười xán lạn kia làm cho có chút hoảng hốt, Thanh Đan thay nàng tiếp lời: "Đường có hơi xa, Quế Nha ngươi nên cho người đưa tin sớm hơn mới đúng."
Quế Nha mím môi không ngừng cười: "Là ta không đúng, là ta không đúng."
Quế Nha đón Ninh Hồi vào trong, cô nghiêng người đã thấy được người bên trong, nàng mặc một chiếc váy tay rộng giao hòa hai sắc trắng và đỏ, mắt phượng mày liễu cực kì giống Ninh phu nhân, chỉ là chân mày hất lên, phong tình khí thế này ngay cả Ninh phu nhân cũng không so sánh được.
"Ngươi váng đầu à, nhìn chằm chằm ta làm gì? Ngồi đi." Giọng nói của Ninh Tương vốn hơi nũng nịu nên nghe như có như không quyến rũ, mấy năm nay được Ninh phu nhân dạy dỗ đã ép xuống không ít, nhưng vào tai vẫn rất mê người.
Ninh Tương rất ghét giọng nói của mình, mỗi khi nói đều nghe có người sau lưng nhắc đến mấy chữ "không giữ phụ đạo", vì vậy mấy năm nay càng thêm ít nói, nếu có thể không lên tiếng thì không lên tiếng, chỉ có ở trước mặt người nhà mới nói thêm vài câu.
Ninh Hồi ngồi xuống hỏi: "Dạo này bá phụ bá mẫu vẫn khỏe chứ?"
Ninh Tường nhìn cô cười khẩy một tiếng: "Nếu ngươi sống yên ổn một chút thì đương nhiên phụ thân và mẫu thân sẽ mạnh khỏe. Cũng có bản lĩnh nhỉ, vì một nam nhân mà đòi sống đòi chết, ngay cả cái mạng cũng vứt."
Vị đường muội này xưa nay nói chuyện gay gắt nhưng không có ý xấu gì, cũng rất quan tâm nguyên chủ, Ninh Hồi nghe xong thì khóe miệng giật giật, may mà để Sở Hốt bên ngoài.
"Có một số việc dù sao cũng phải cho ta thời gian để nghĩ thông suốt." Ninh Hồi trả lời.
Ninh Tương nghe vậy thì không nói thêm gì, lại nâng tách trà lên uống, uống một hồi lại thất thần. Ninh Hồi biết nàng ấyđang suy nghĩ gì nên cũng không lên tiếng quấy rầy, nhưng tì nữ Quế Nha kia lại an ủi nói: "Phu nhân người đừng uống nữa, đây đã là tách thứ tư rồi." Dù sao cũng không thể uống lấy uống để như thế được.
Ninh Tương lấy lại tinh thần, nhíu mày lên tiếng: "Quế Nha, ngươi và Thanh Đan, Thanh Miêu ra ngoài chờ đi, ta có vài lời muốn nói với Ninh Hồi."
Mấy người Quế Nha lần lượt lui ra ngoài, căn phòng hoàn toàn rơi vào yên lặng, một lúc sau Ninh Tương mới mở miệng: "Đã nghẹn rất lâu rồi, ta luôn muốn tìm một người để trò chuyện."
Hơn nửa năm nay nàng đã nhịn đến đau nhưng lại không tìm được người trút ra đôi lời, lúc bị đè nén đến cực điểm nàng hận không thể hòa li với Giang Hòe An, thoát khỏi cái nhà kia sảng khoái biết bao.
"Ngươi nói đi, ta nghe."
Ninh Tương lại uống ừng ực nửa tách trà, đặt "cộp" lên bàn, cắn răng nói: "Nữ nhân của Giang gia thật đúng là khó hầu hạ."
Nguyên quán của Ninh gia ở Thịnh Châu, nhiều đời qua lại với Giang gia, hai nhà quan hệ thân thiết nhiều năm. Ninh Tương và Giang công tử Giang Hòe An của Giang gia ở Thịnh Châu đã có hôn ước từ nhỏ, hai người được xem là thanh mai trúc mã, chỉ là sau này Ninh Tương sống lâu dài ở kinh đô, một năm về Thịnh Châu không được mấy lần, tuy rằng không còn thân thiết như khi còn nhỏ nhưng cũng có vài phần tình nghĩa.
Hôn sự của Ninh Tương và Giang Hòe An được mọi người xung quanh coi là duyên trời tác hợp, đương nhiên, nếu không có đám người Giang gia kia, hai người này đúng thật là rất hợp nhau.
Con nối dòng của Giang gia rất phồn thịnh, Giang lão thái gia có tổng cộng 6 nhi tử 5 nữ nhi, 6 nhi tử này lại sinh cho ông ta 12 tôn tử và 17 tôn nữ, thật sự là còn giỏi hơn cả hoàng gia hiện tại, cũng may của cải của Giang gia khá phong phú, nếu không sẽ bị ăn đến nghèo.
Giang Hòe An là dòng chính nhưng không phải trưởng, phía trước có 3 ca ca, 1 tỷ tỷ ruột và 2 đường ca 2 đường tỷ, phía sau có 6 đường đệ 7 đường muội, dòng này nói ra nhiều đến dọa người.
Với thân phận của Ninh Tương tuyệt đối có thể tìm được một nam nhân tốt hơn Gian Hòe An rất nhiều, không nói gì khác, chỉ so sánh một đống thúc bá thẩm nương và tiểu thúc tiểu cô này, chắc chắn là sống an nhàn hơn hiện tại vạn phần.
Thật đáng tiếc, năm đó Giang lão thái gia và Ninh lão thái gia là bằng hữu sinh tử, hôn sự này là do lão nhân gia định ra, hơn nữa Ninh Tương thật sự rất vừa ý Giang Hòe An, từ nhỏ trong lòng đã tự nhận mình là thê tử của Giang Hòe An, con người Giang Hòe An cũng đúng là không tệ.
Hơn nữa bởi vì con nối dõi quá nhiều, vì không để Giang gia trở thần thế gia đầu tiên bị ăn đến nghèo, Giang lão thái gia rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy nữa nền đã lập ra quy định, nam tử Giang gia chưa đến 35 tuổi không con thì không được nạp thiếp, chặn ngay từ gốc rễ.
Ninh phu nhân luôn phản đối thấy vậy cũng thuận theo tự nhiên, dù sao nếu không con mà chưa đến 35 tuổi thì không được nạp thiếp, chỉ điều này đã đủ động lòng người rồi.
Trước đây Ninh Tương nghĩ mình là gả cho Giang Hòe An, không liên quan gì với những đệ đệ muội muội ca ca tỷ tỷ đó của hắn, đóng cửa lại mà sống cũng được, bây giờ gả được nửa năm nàng mới biết cuộc sống này không phải chỉ cần nghĩ là có thể đóng cửa mà sống.
Giang gia giống như một sân khấu kịch, ngày ngày hát tuồng, mỗi ngày mỗi khác, người khác phải ứng phó với một tiểu cô cũng thôi đi, đệ muội tẩu tử của Giang gia 10 đầu ngón tay đếm không hết, ai cũng không phải là đèn cạn dầu, mâu thuẫn giữa bà tức [*] thì không nói, mâu thuẫn giữa cô tẩu trục lý [*] đã đủ khiến nàng uống hơn mười bình rồi.
[*] Bà tức: mẹ chồng nàng dâu
[*] Cô tẩu, trục lý: chị dâu em chồng, chị em bạn dâu.
Ninh Tương chống đầu: "Ta sắp điên tới nơi rồi." Nếu không phải còn có Giang Hòe An, với tính tình của nàng thì đã sớm mặc kệ không quan tâm rồi, đây không phải là khổ thân sao?
Ninh Hồi yên lặng nhét một miếng mứt hoa quả vào miệng, ôi, kiểu chua xót trong ngọt ngào, ngọt ngào trong chua xót này cô không hiểu lắm.
Nhưng trong truyện kết cục của Ninh Tương cũng không tệ lắm, dù sao nàng ấy đang ở Thạnh Châu, những chuyện kia xảy ra ở kinh đô hoàn toàn không lan đến chỗ của nàng ấy.
Hơn nữa Giang Hòe An cũng có bản lĩnh, dù thuộc phe Thái tử, nhưng sau khi nam chính Định vương Lục Giác lên ngôi cũng có thể dựa vào khả năng của mình mà bảo vệ cả nhà già trẻ phủ Lộ Lăng hầu.
Nói thật ra thì, ánh mắt nhìn nam nhân của tỷ muội Ninh gia đúng là không tệ, dù là Bùi Đô mà nguyên chủ thích hay là Giang Hòe An mà Ninh Tương thích đề là nhân vật chính nhân quân tử, ôn hòa lễ độ, phẩm tính ngay thẳng.
Ninh Hồi chống cằm, miệng ngậm kẹo nói: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, thật ra ta cũng thích kiểu này." Người như gió mát trăng thanh luôn khiến người ta thích.
Thanh Thanh Thảo Nguyên giơ móng vuốt lên hận không thể đánh lên đầu nàng, nổi giận nói: "Cô bao nhiêu tuổi hả? Không được yêu sớm! Con gái mới lớn biết thích là cái gì không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng vắt hết tim gấu của mình, Ninh Hồi ở căn cứ thực nghiệm từ nhỏ gần như là không tiếp xúc với người ngoài, sau đó ba mẹ hi sinh vì nhiệm vụ nên bèn đi theo các nhà khoa học trong căn cứ thực nghiệm làm trợ thủ, một lòng muốn theo mọi người xây dựng, tuổi còn nhỏ nên đầu óc cũng đơn giản, Thanh Thanh Thảo Nguyên rất chú trọng đến việc bảo vệ tư tưởng của Ninh Hồi.
Lần đầu rời khỏi căn cứ thí nghiệm đi hết xó xỉnh để tìm kiếm cây xanh nó đã từ chối cho kí chủ đọc những loại tiểu thuyết ăn liền anh anh em em, nên ban đầu nó chọn mấy tác phẩm có chiều sâu như "Lược sử thời gian", "Tương lai của thời không", "Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ", "Bản thiết kế vĩ đại"...
Nếu không phải Ninh Hồi nói cô càng nghe càng không có sức lực, càng nghe càng buồn ngủ thì đánh chết gấu nó cũng không cho cô đọc cái gì mà "Phi tử khuynh thành của vương gia tà mị", cái gì mà "Nước mắt bảy màu của Mary Sue", tuy là gấu trúc nó thừa nhận đúng là xem khá hay, cũng vui và thú vị.
Ninh Hồi chẹp miệng: "Ngạn ngữ nói rất đúng, tình yêu không liên quan đến giới tính và tuổi tác. Còn nữa, còn không cho yêu sớm, bây giờ taa đã kết hôn rồi có được không."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "... Đã kết hôn cũng không cho yêu sớm!"
Ninh Hồi: "Lêu lêu lêu..."
"Liên di nương dùng trà."
Liên Tang nhấp một ngụm nhỏ nhoẻn miệng cười, nhìn dáng người khuôn mặt động tác này, không cần nghĩ bên trong giấu tâm tư gì, tựu chung lại vẫn là khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Ninh Hồi chống đầu ngồi ở bên trên, hiện tại vô cùng hứng thú, nhưng dù cảnh đẹp ý vui thế nào mà nhìn mãi thì thị giác cũng thấy mệt.
Cô không biết Liên Tang lấy đâu ra nhiều lời như vậy, nói thế nào cũng không hết, quan trọng là cũng không phải chuyện thú vị hấp dẫn gì, hết đánh đàn lại vẽ tranh, rõ ràng cô vừa mới ngủ dậy, nghe mấy thứ này cơn buồn ngủ lại ập tới.
Trong lúc cô đang lim dim sắp ngủ gật đến nơi thì Thanh Miêu từ ngoài vào nói: "Thiếu phu nhân, Nhị tiểu thư cho người tới đưa tin, mời người ra ngoài dạo một lát ạ."
Nghe hai chữ "ra ngoài" Ninh Hồi chợt lên tinh thần: "Đi đâu?"
Thấy vẻ mặt rạng rỡ thay sự chán nản trên mặt cô, Thanh Miêu không khỏi cười nói: "Nói là đi dạo chung quanh ạ, trước hết mời người đế Bách Vị lâu, Nhị tiểu thư đang chờ."
Nhị tiểu thư này tất nhiên không phải Bùi Trân, mà là đích tiểu thư chân chính của phủ Lộ Lăng hầu, là thân đường muội Ninh Tương của nguyên chủ.
Ninh Tương chỉ sinh muộn hơn Ninh Hồi nửa ngày, hồi đầu năm cũng đã thành thân, phu gia là Giang gia có tiếng ở Thịnh Châu.
Ninh Hồi muốn ra ngoài, Liên di nương bèn đứng dậy cáo từ, nàng ta mỉm cười, ra khỏi cửa viện lại không muốn về chỗ của mình vì vậy rẽ trái đến đình lục giác cạnh thủy tạ, đi vài bước nàng ta dừng lại quay đầu nhìn Bội Nhi bên cạnh, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay ta luôn nhớ tới bánh hoa quả của Cát Tường trai, ngươi đi mua về một ít cho ta."
Đầu bếp chính của Cát Tường trai là một ngự trù chuyên làm bánh ngọt từ trong cung ra, tay nghề rất tốt, mấy tiểu thư trong phủ rất thích, thường cho người đi mua vài món về, Bội Nhi nghe Liên di nương ra lệnh vội nói vâng, vui vẻ rời đi.
Vì cần ra ngoài nên Thanh Đan và Thanh Miêu rửa mặt chải đầu cho Ninh Hồi lần nữa, sau khi sửa sang xong mới ngồi xe ngựa đến tửu lâu danh tiếng của kinh đô.
Sắp đến lễ vạn thọ của Hoàng đế, người ngựa các phương lần lượt vào kinh, kinh đô náo nhiệt hơn bao giờ hết, Ninh Hồi ngồi trong xe ngựa cũng cảm nhận được bầu không khí hoàn toàn khác với mấy lần ra ngoài trước đây.
Bách Vị lâu cách phủ Quốc Công vài con phố, đi một đoạn đường dài xe ngựa mới chầm chậm dừng lại, Ninh Hồi theo tiểu nhị vào cửa đã thấy khách ngập đại sảnh, vòng đến cầu thang gỗ bên trái để lên lầu, cuối cùng dừng trước cửa một gian phòng thanh nhã treo chữ phúc.
Tiếng gõ cửa truyền tới, nữ tử ngồi bên cửa sổ đặt tách trà trong tay xuống hất cằm với nha đầu hầu hạ, nha đầu kia búi song nha kế, khuôn mặt bầu bĩnh nhẹ nhàng đi đến kéo cửa ra, cười nói với người bên ngoài: "Đại tiểu thư, người đã tới rồi, tiểu thư đã sắp uống đến chén trà thứ ba rồi ạ."
Ninh Hồi bị nụ cười xán lạn kia làm cho có chút hoảng hốt, Thanh Đan thay nàng tiếp lời: "Đường có hơi xa, Quế Nha ngươi nên cho người đưa tin sớm hơn mới đúng."
Quế Nha mím môi không ngừng cười: "Là ta không đúng, là ta không đúng."
Quế Nha đón Ninh Hồi vào trong, cô nghiêng người đã thấy được người bên trong, nàng mặc một chiếc váy tay rộng giao hòa hai sắc trắng và đỏ, mắt phượng mày liễu cực kì giống Ninh phu nhân, chỉ là chân mày hất lên, phong tình khí thế này ngay cả Ninh phu nhân cũng không so sánh được.
"Ngươi váng đầu à, nhìn chằm chằm ta làm gì? Ngồi đi." Giọng nói của Ninh Tương vốn hơi nũng nịu nên nghe như có như không quyến rũ, mấy năm nay được Ninh phu nhân dạy dỗ đã ép xuống không ít, nhưng vào tai vẫn rất mê người.
Ninh Tương rất ghét giọng nói của mình, mỗi khi nói đều nghe có người sau lưng nhắc đến mấy chữ "không giữ phụ đạo", vì vậy mấy năm nay càng thêm ít nói, nếu có thể không lên tiếng thì không lên tiếng, chỉ có ở trước mặt người nhà mới nói thêm vài câu.
Ninh Hồi ngồi xuống hỏi: "Dạo này bá phụ bá mẫu vẫn khỏe chứ?"
Ninh Tường nhìn cô cười khẩy một tiếng: "Nếu ngươi sống yên ổn một chút thì đương nhiên phụ thân và mẫu thân sẽ mạnh khỏe. Cũng có bản lĩnh nhỉ, vì một nam nhân mà đòi sống đòi chết, ngay cả cái mạng cũng vứt."
Vị đường muội này xưa nay nói chuyện gay gắt nhưng không có ý xấu gì, cũng rất quan tâm nguyên chủ, Ninh Hồi nghe xong thì khóe miệng giật giật, may mà để Sở Hốt bên ngoài.
"Có một số việc dù sao cũng phải cho ta thời gian để nghĩ thông suốt." Ninh Hồi trả lời.
Ninh Tương nghe vậy thì không nói thêm gì, lại nâng tách trà lên uống, uống một hồi lại thất thần. Ninh Hồi biết nàng ấyđang suy nghĩ gì nên cũng không lên tiếng quấy rầy, nhưng tì nữ Quế Nha kia lại an ủi nói: "Phu nhân người đừng uống nữa, đây đã là tách thứ tư rồi." Dù sao cũng không thể uống lấy uống để như thế được.
Ninh Tương lấy lại tinh thần, nhíu mày lên tiếng: "Quế Nha, ngươi và Thanh Đan, Thanh Miêu ra ngoài chờ đi, ta có vài lời muốn nói với Ninh Hồi."
Mấy người Quế Nha lần lượt lui ra ngoài, căn phòng hoàn toàn rơi vào yên lặng, một lúc sau Ninh Tương mới mở miệng: "Đã nghẹn rất lâu rồi, ta luôn muốn tìm một người để trò chuyện."
Hơn nửa năm nay nàng đã nhịn đến đau nhưng lại không tìm được người trút ra đôi lời, lúc bị đè nén đến cực điểm nàng hận không thể hòa li với Giang Hòe An, thoát khỏi cái nhà kia sảng khoái biết bao.
"Ngươi nói đi, ta nghe."
Ninh Tương lại uống ừng ực nửa tách trà, đặt "cộp" lên bàn, cắn răng nói: "Nữ nhân của Giang gia thật đúng là khó hầu hạ."
Nguyên quán của Ninh gia ở Thịnh Châu, nhiều đời qua lại với Giang gia, hai nhà quan hệ thân thiết nhiều năm. Ninh Tương và Giang công tử Giang Hòe An của Giang gia ở Thịnh Châu đã có hôn ước từ nhỏ, hai người được xem là thanh mai trúc mã, chỉ là sau này Ninh Tương sống lâu dài ở kinh đô, một năm về Thịnh Châu không được mấy lần, tuy rằng không còn thân thiết như khi còn nhỏ nhưng cũng có vài phần tình nghĩa.
Hôn sự của Ninh Tương và Giang Hòe An được mọi người xung quanh coi là duyên trời tác hợp, đương nhiên, nếu không có đám người Giang gia kia, hai người này đúng thật là rất hợp nhau.
Con nối dòng của Giang gia rất phồn thịnh, Giang lão thái gia có tổng cộng 6 nhi tử 5 nữ nhi, 6 nhi tử này lại sinh cho ông ta 12 tôn tử và 17 tôn nữ, thật sự là còn giỏi hơn cả hoàng gia hiện tại, cũng may của cải của Giang gia khá phong phú, nếu không sẽ bị ăn đến nghèo.
Giang Hòe An là dòng chính nhưng không phải trưởng, phía trước có 3 ca ca, 1 tỷ tỷ ruột và 2 đường ca 2 đường tỷ, phía sau có 6 đường đệ 7 đường muội, dòng này nói ra nhiều đến dọa người.
Với thân phận của Ninh Tương tuyệt đối có thể tìm được một nam nhân tốt hơn Gian Hòe An rất nhiều, không nói gì khác, chỉ so sánh một đống thúc bá thẩm nương và tiểu thúc tiểu cô này, chắc chắn là sống an nhàn hơn hiện tại vạn phần.
Thật đáng tiếc, năm đó Giang lão thái gia và Ninh lão thái gia là bằng hữu sinh tử, hôn sự này là do lão nhân gia định ra, hơn nữa Ninh Tương thật sự rất vừa ý Giang Hòe An, từ nhỏ trong lòng đã tự nhận mình là thê tử của Giang Hòe An, con người Giang Hòe An cũng đúng là không tệ.
Hơn nữa bởi vì con nối dõi quá nhiều, vì không để Giang gia trở thần thế gia đầu tiên bị ăn đến nghèo, Giang lão thái gia rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy nữa nền đã lập ra quy định, nam tử Giang gia chưa đến 35 tuổi không con thì không được nạp thiếp, chặn ngay từ gốc rễ.
Ninh phu nhân luôn phản đối thấy vậy cũng thuận theo tự nhiên, dù sao nếu không con mà chưa đến 35 tuổi thì không được nạp thiếp, chỉ điều này đã đủ động lòng người rồi.
Trước đây Ninh Tương nghĩ mình là gả cho Giang Hòe An, không liên quan gì với những đệ đệ muội muội ca ca tỷ tỷ đó của hắn, đóng cửa lại mà sống cũng được, bây giờ gả được nửa năm nàng mới biết cuộc sống này không phải chỉ cần nghĩ là có thể đóng cửa mà sống.
Giang gia giống như một sân khấu kịch, ngày ngày hát tuồng, mỗi ngày mỗi khác, người khác phải ứng phó với một tiểu cô cũng thôi đi, đệ muội tẩu tử của Giang gia 10 đầu ngón tay đếm không hết, ai cũng không phải là đèn cạn dầu, mâu thuẫn giữa bà tức [*] thì không nói, mâu thuẫn giữa cô tẩu trục lý [*] đã đủ khiến nàng uống hơn mười bình rồi.
[*] Bà tức: mẹ chồng nàng dâu
[*] Cô tẩu, trục lý: chị dâu em chồng, chị em bạn dâu.
Ninh Tương chống đầu: "Ta sắp điên tới nơi rồi." Nếu không phải còn có Giang Hòe An, với tính tình của nàng thì đã sớm mặc kệ không quan tâm rồi, đây không phải là khổ thân sao?
Ninh Hồi yên lặng nhét một miếng mứt hoa quả vào miệng, ôi, kiểu chua xót trong ngọt ngào, ngọt ngào trong chua xót này cô không hiểu lắm.
Nhưng trong truyện kết cục của Ninh Tương cũng không tệ lắm, dù sao nàng ấy đang ở Thạnh Châu, những chuyện kia xảy ra ở kinh đô hoàn toàn không lan đến chỗ của nàng ấy.
Hơn nữa Giang Hòe An cũng có bản lĩnh, dù thuộc phe Thái tử, nhưng sau khi nam chính Định vương Lục Giác lên ngôi cũng có thể dựa vào khả năng của mình mà bảo vệ cả nhà già trẻ phủ Lộ Lăng hầu.
Nói thật ra thì, ánh mắt nhìn nam nhân của tỷ muội Ninh gia đúng là không tệ, dù là Bùi Đô mà nguyên chủ thích hay là Giang Hòe An mà Ninh Tương thích đề là nhân vật chính nhân quân tử, ôn hòa lễ độ, phẩm tính ngay thẳng.
Ninh Hồi chống cằm, miệng ngậm kẹo nói: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, thật ra ta cũng thích kiểu này." Người như gió mát trăng thanh luôn khiến người ta thích.
Thanh Thanh Thảo Nguyên giơ móng vuốt lên hận không thể đánh lên đầu nàng, nổi giận nói: "Cô bao nhiêu tuổi hả? Không được yêu sớm! Con gái mới lớn biết thích là cái gì không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng vắt hết tim gấu của mình, Ninh Hồi ở căn cứ thực nghiệm từ nhỏ gần như là không tiếp xúc với người ngoài, sau đó ba mẹ hi sinh vì nhiệm vụ nên bèn đi theo các nhà khoa học trong căn cứ thực nghiệm làm trợ thủ, một lòng muốn theo mọi người xây dựng, tuổi còn nhỏ nên đầu óc cũng đơn giản, Thanh Thanh Thảo Nguyên rất chú trọng đến việc bảo vệ tư tưởng của Ninh Hồi.
Lần đầu rời khỏi căn cứ thí nghiệm đi hết xó xỉnh để tìm kiếm cây xanh nó đã từ chối cho kí chủ đọc những loại tiểu thuyết ăn liền anh anh em em, nên ban đầu nó chọn mấy tác phẩm có chiều sâu như "Lược sử thời gian", "Tương lai của thời không", "Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ", "Bản thiết kế vĩ đại"...
Nếu không phải Ninh Hồi nói cô càng nghe càng không có sức lực, càng nghe càng buồn ngủ thì đánh chết gấu nó cũng không cho cô đọc cái gì mà "Phi tử khuynh thành của vương gia tà mị", cái gì mà "Nước mắt bảy màu của Mary Sue", tuy là gấu trúc nó thừa nhận đúng là xem khá hay, cũng vui và thú vị.
Ninh Hồi chẹp miệng: "Ngạn ngữ nói rất đúng, tình yêu không liên quan đến giới tính và tuổi tác. Còn nữa, còn không cho yêu sớm, bây giờ taa đã kết hôn rồi có được không."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "... Đã kết hôn cũng không cho yêu sớm!"
Ninh Hồi: "Lêu lêu lêu..."