Chương 18
"Sao ngươi lại ngẩn người ra thế?"
"Hả?" Ninh Hồi chớp chớp mắt: "Ta đang suy nghĩ, ngươi ở Giang gia vất vả như vậy cũng không phải cách, cẩn thận khiến mình ngột ngạt đến điên đó."
Ninh Tương thở dài: "Chứ còn gì nữa, nhưng ta có cách gì chứ, cuộc sống vẫn phải sống thôi, nhân dịp hồi kinh ở lâu một chút để xả hơi." Tình cảm phu thê giữa nàng và Giang Hòe An rất tốt, sao có thể bỏ được.
Ninh Tương không muốn về hầu hạ cả nhà kia, vừa hay hồi kinh không buông thả thì thật có lỗi với bản thân: "Trước đây khi còn ở khuê các thì nghĩ đến sau này, bây giờ lại nhớ cuộc sống trước đây, tự do tự tại biết bao."
Ninh Hồi ở phủ Quốc Công cũng vẫn rất tự do, thành thân hay không thành thân cũng chẳng có gì khác nhau nên sao có thể cảm nhận được nỗi lòng này của Ninh Tương, vì vậy cô không xoắn xuýt vấn đề này nữa, hỏi ngược lại: "Ngươi ở lại kinh đô lâu như vậy sao còn chưa về Thịnh Châu, cẩn thận nhà kia lại tính kế ngươi."
Ninh Tương liếc nhìn cô: "Không vội, mấy ngày nữa Hòe An cũng phải vào kinh làm việc, hắn cũng thông cảm ta ở trong phủ vất vả cực nhọc, bảo ta an tâm đợi, đến lúc đó cùng nhau về."
Nghe lời này Ninh Hồi yên lặng cụp mắt xuống, bây giờ người ta đang ngầm khoe yêu đương trước mặt cô, cô còn có thể nói gì chứ, không thể nói nên lời.
"Ra ngoài dạo chút không? Ngồi ở đây thật sự ngột ngạt." Ninh Tương gặp cô vốn đã vui vẻ, hôm nay lại được nói hết ra nên ấm ức nghẹn trong lòng tan hết lại càng khoan khoái, nàng đứng lên muốn ra ngoài hít chút không khí mới mẻ.
Ninh Hồi cũng cảm thấy ngột ngạt, cười gật đầu: "Được được."
...
Người đứng trước bàn nhấc bút viết xuống bốn chữ "Nhật nguyệt tinh thần", rồng bay phượng múa, tuy Oanh Nhi không hiểu viết lách cũng có thể nhìn ra đôi chút, nàng ta cầm hộp thức ăn cười tít mắt: "Quận chúa viết chữ này đẹp quá."
Quận chúa An Lăng gác bút, vẻ mặt nhàn nhạt: "Không phải bảo ngươi đợi ở bên ngoài sao? Có chuyện gì?"
Oanh Nhi đi đến chiếc bàn tròn bên ngoài: "Cát Tường trai tặng ít bánh ngọt tới ạ, có bánh mà Quận chúa thích nhất, còn có bánh đậu hòa lan, bánh đậu hai màu, bánh hoa cúc và bánh mứt quả, Quận chúa nếm thử ạ."
Quận chúa An Lăng rửa tay trong chậu đồng, cầm khăn nhìn các loại bánh ngọt được Oanh Nhi bày trên bàn, nàng nhướng mày ném chiếc khăn trong tay lên giá, ngồi trước gương trang điểm hất cằm: "Không ăn, trang điểm cho bổn Quận chúa, chút nữa ra ngoài dạo."
Oanh Nhi a một tiếng, bất đắc dĩ đặt hộp thức ăn qua một bên, vừa rồi cũng không nói muốn ra ngoài, sao lại đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo rồi?
Nàng ta thầm oán trong lòng nhưng tay thì không dám chậm trễ, rất nhanh đã rửa tay sạch sẽ trang điểm cho Quận chúa An Lăng. Kiếm Hiệp Hay
Ninh Hồi và Ninh Tương ra khỏi Bách Vị lâu cũng không dùng xe ngựa, đi dạo vòng quanh, cuối cùng nghe theo đề nghị của Thanh Miêu mà đến sông Hồng Lăng ở thành Nam.
Hai bên bờ sông cây lá xanh tươi, nước gợn sóng xanh, ánh trời chiều nghiêng bóng, đôi ba chiếc họa thuyền [*] đang đến, mặt trời đã ngả về Tây, đúng là thời gian đẹp nhất để ngắm cảnh sông Hồng Lăng, trong đình Hà Tâm đã có không ít người.
[*] Họa thuyền (画船): thuyền du ngoạn được trang trí đẹp mắt.
Ninh Hồi ngồi trong đình một hồi thì cảm thấy nhàm chán, Ninh Tương kéo cổ tay cô thì thầm bên tai: "Ngươi xem người ngồi bên kia có phải là Quận chúa An Lăng không?"
Ninh Tương chỉ gặp mặt Quận chúa An Lăng một lần vào mấy năm trước, nhìn hồi lâu không biết phải không nên mở miệng hỏi.
Ninh Hồi nhìn theo tầm mắt của Ninh Tương, nữ tử ngồi trên mỹ nhân tựa mặc chiếc váy chít eo màu trắng thêu tuyết liên, bị khuất người phía sau thị nữ, chỉ mang một chiếc mạng che mặt mỏng.
"Là nàng ta." Khuôn mặt của Quận chúa An Lăng khiến người ta gặp qua một lần thì rất khó quên, đây là một giai nhân khuynh thành.
Hai người đang nói chuyện thì Quận chúa An Lăng ở bên kia cũng nhìn thấy họ, Oanh Nhi mỉm cười vòng qua đám người đi đến, uốn gối vấn an: "Không ngờ có thể gặp Bùi thiếu phu nhân ở đây, Quận chúa hỏi ngài có khỏe không."
Ninh Hồi và Ninh Tương đứng dậy, đứng ở xa hơi cúi người với Quận chúa An Lăng để vấn an, Ninh Hồi nói: "Quận chúa khách khí quá rồi."
Sau khi hai bên chào hỏi xong thì Oanh Nhi nghiêng người chỉ vào chiếc thuyền treo đèn lồng ở phía xa nói: "Hôm nay Quận chúa cố ý thuê một chiếc họa thuyền để du ngoạn, sắc trời dần tối rồi, Quận chúa muốn mời Bùi thiếu phu nhân làm bạn, không biết ý của thiếu phu nhân thế nào?"
Ninh Hồi còn chưa từng ngồi thuyền, cô đã hơi lung lay nhưng vẫn kéo tay áo của Ninh Tương nghiêng đầu hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Hơn nửa năm nay Ninh Tương ở Giang gia bị bó buộc vô cùng, bèn cười gật đầu: "Chúng ta đi xem đi, dù sao cũng không có việc gì, thêm lát nữa rồi về." Mấy năm nay trị an ở kinh đô không tệ, hơn nữa bên người đường tỷ của nàng còn có một Sở Hốt, về muộn chút cũng không sợ cái gì.
Phủ Quận Vương của Giang Đô nhiều tiền lắm của, chiếc họa tuyền thuê chạm trổ hoa và chim, cửa sổ quấn lụa, gấm vóc giăng treo, cực kì xa hoa.
Quận chúa An Lăng đứng bên bờ sông, cảnh tượng lộng lẫy sau lưng cũng không ngăn được khí chất tựa đóa sen trên núi băng của nàng ta. Họa thuyền cập bờ, nàng ta và Oanh Nhi bước lên, Ninh Tương và Ninh Hồi cùng nắm tay theo sát.
Sở Hốt lạnh lùng nhìn bóng lưng trước mặt, nghĩ đến nhiệm vụ của mình thì siết chặt kiếm, Tề Thương nói đúng, thật sự có cảm giác nữ nhân này như là âm hồn bất tán.
Ninh Hồi vốn tưởng trên thuyền này chỉ có mấy người bọn họ, nào ngờ vào trong mới phát hiện có không ít người, ngoại trừ Liễu Phương Tứ ở nhà chuẩn bị gả, các quý nữ có tên tuổi trong kinh đô đều tụ tập ở đây.
Đích nữ của Thừa tướng, Lâu Phiến vừa ngồi ăn hoa quả khô vừa nghe diễn nhìn thấy các nàng đầu tiên, nàng ta cầm khăn lau ôi chao một tiếng: "Ai đây nhỉ? Đây không phải là hai vị tỷ tỷ của phủ Lộ Lăng hầu sao? Lâu rồi không gặp."
Nàng ta vừa lên tiếng thì Tiểu Ban Tử đang hát hí khúc bên trong lập tức dừng lại, Huyện chủ Tống Thanh Thanh của phủ Tĩnh Đức bá mới được phong lắc đầu: "Ngươi nói sai rồi, không phải là tỷ tỷ phủ Lộ Lăng hầu, là thiếu phu nhân nhà khác."
"Đúng rồi, đúng rồi..." Tống Thanh Thanh vừa dứt lời thì mọi người ồn ào hùa theo.
Lâu Phiến che khăn tay vui vẻ nói: "Các cô nương chúng ta tụ tập, hai người các ngươi bám qua đây làm gì?"
"Ta mời người tới, thế nào, không ổn à?" Quận chúa An Lăng ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh rót cho mình một ly rượu trái cây.
Nàng nói thế đương nhiên Lâu Phiến không thể phản bác, thuyền này là do Quận chúa An Lăng thuê, người trên thuyền cũng là Quận chúa mời, tất cả đều do nàng làm chủ, nàng muốn thế nào tất nhiên sẽ thế ấy, nàng ta cũng chỉ là khách, cũng không thể đảo khách thành chủ được.
Lâu Phiến an tĩnh lại, âm thầm bĩu môi không nói lời nào, những người khác cũng im lặng.
Ninh Hồi thật sự không hiểu tình hình hiện tại lắm, Ninh Tương thì lạnh lùng hừ một tiếng với Lâu Phiến rồi kéo Ninh Hồi tìm chỗ ngồi, cao giọng nói: "Lâu tiểu thư nghe rõ rồi chứ, lần sau khi nói chuyện nhớ dùng não, người tính tình tốt thì xem như là ngươi nói đùa, tính tình không tốt, ví dụ như ta, sẽ nghĩ là ngươi cố ý bới lông tìm vết, sau đó nói mấy lời đâm tim cắt phổi thì đừng nên trách móc."
Lâu Phiến phủi tay dính quả khô, cười khan nói: "Cái miệng này vẫn lợi hại như xưa."
Ninh Tương nhướng mày: "Nhận lời khen."
Trong chốc lát bầu không khí có hơi ngưng đọng, Tống Thanh Thanh ba phải: "Ta nói đã lâu không gặp Ninh Tương ngươi, người ta nói phong cảnh Thịnh Châu rất đẹp, ngươi nhanh nói cho ta biết có gì đẹp đi."
Ninh Tương cũng không từ chối, thật sự nói với bọn họ về phong cảnh Thịnh Châu, Thịnh Châu trong lời nàng không khác mấy so với trong trí nhớ của nguyên chủ. Ninh Hồi vừa nghe vừa nói chuyện với Thanh Thanh Thảo Nguyên.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, sao ngươi không để ý tới ta thế?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên dùng một cái tay chống cằm gấu lên, tay còn lại thì vuốt màn hình: "Kí chủ, có thứ hay!"
Ninh Hồi: "Cái gì?'
Thanh Thanh Thảo Nguyên kích động nhảy cẫng lên: "Giá trị xanh hóa một trăm nghìn một trăm nghìn, gần đây có một trăm nghìn, chính là một trăm nghìn.”
Tiếng hét của Thanh Thanh Thảo Nguyên vang rung trời, Ninh Hồi suýt tí nữa đã quăng quả khô trong tay xuống, cô nhanh tay nhét quả khô vào miệng, nổi giận nói: "Ngươi điên à, rống lớn như vậy là định hù chết ta để kế thừa quả khô của ta đấy à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm lỗ tai nhỏ của mình: "Có hơi kích động xíu, kí chủ, xin lỗi xin lỗi nha."
Ninh Hồi chép miệng: "Có quét được ở đâu không?"
"Ở gần đây, là một đóa trông thế này." Thanh Thanh Thảo Nguyên nhanh chóng đưa hình ảnh cho cô xem.
Trên màn hình hiện lên đóa hoa màu đỏ tươi, giống như phi tước, lá trên cành mọc thành từng cụm, thoạt nhìn rất đẹp.
Ninh Hồi không biết bèn hỏi: "Đây là hoa gì?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc đầu: "Không biết, cơ sở dữ liệu không ghi, tôi vừa mới đặt cho nó cái tên..."
Ninh Hồi: "Tên gì?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Hoa đỏ thẫm, thích không?"
Ninh Hồi: "... Rất xứng đôi với ngươi."
Xác định hoa ở gần đây, Ninh Hồi nghĩ nên đi dạo trên thuyền, nàng đang suy nghĩ thì Quận chúa An Lăng bên kia cũng âm thầm quan sát cô, cuối cùng đảo mắt qua Sở Hốt phía sau Ninh Hồi, nàng ta nhấp vài ngụm rượu, vẻ mặt hơi thay đổi.
Sở Hốt, để nàng ngẫm lại xem hắn có ý gì đây?
Quận chúa An Lăng buông tách sứ Thanh Hoa xuống, khẽ cười.
Thật là, cho rằng nàng ta thật sự ngu xuẩn như vậy, ám sát hụt còn đi ám sát lần nữa sao? Vậy thì quá không thú vị, nàng ta gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, khuôn mặt giãn ra, chỉ là khi ánh mắt chuyển đến người Ninh Hồi luôn không nhịn được mà dừng lại một lát, thấy dáng vẻ nhàn nhã không sầu không lo không tim không phổi của Ninh Hồi thì trong lòng có chút ủ dột.
Tống Thanh Thanh vẫn luôn chú ý đến Quận chúa An Lăng, nàng ta đã quen nhìn mặt đoán ý, mà lúc nhỏ cũng từng thân thiết với Quận chúa An Lăng, nàng ta vẫn biết một số thói quen của Ngụy Thành Vãn, tuy sau này... Ừm, ngón tay cầm khăn tay của Tống Thanh Thanh chợt cứng đờ, sau này dần thân quen nàng mới phát hiện nữ nhân này đáng sợ thế nào nên bèn tránh đi.
Có điều tuy rằng tránh đi nhưng từ trước đến nay vẫn duy trì quan hệ, nàng ta biết nhất quyết không thể trở mặt với một con người như Ngụy Thành Vãn, nếu không thì người nọ sẽ chỉnh ngươi chết lúc nào cũng không hay.
Tim Tống Thanh Thanh đập thình thịch, rồi lại nhìn Ninh Hồi với ánh mắt không đành lòng, Ninh Hồi này thảm rồi, từ nhỏ không cha không mẹ chưa nói, bây giờ gả đi thì phu gia không thích phu quân không thương, lúc trước còn bị đày đến điền trang ở vùng ngoại ô, chuyện này cũng thôi đi, bây giờ còn không biết tại sao lại chọc vào phải con rắn độc chó điên Ngụy Thành Vãn này...
Trời ơi, quá thảm rồi.
Tống Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy thương cho Ninh Hồi, ánh mắt không khỏi có chút xúc động, Ninh Hồi lau tay chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì chợt vừa lúc đối mặt với Tống Thanh Thanh.
Ninh Hồi chớp chớp mắt: "???"
"Hả?" Ninh Hồi chớp chớp mắt: "Ta đang suy nghĩ, ngươi ở Giang gia vất vả như vậy cũng không phải cách, cẩn thận khiến mình ngột ngạt đến điên đó."
Ninh Tương thở dài: "Chứ còn gì nữa, nhưng ta có cách gì chứ, cuộc sống vẫn phải sống thôi, nhân dịp hồi kinh ở lâu một chút để xả hơi." Tình cảm phu thê giữa nàng và Giang Hòe An rất tốt, sao có thể bỏ được.
Ninh Tương không muốn về hầu hạ cả nhà kia, vừa hay hồi kinh không buông thả thì thật có lỗi với bản thân: "Trước đây khi còn ở khuê các thì nghĩ đến sau này, bây giờ lại nhớ cuộc sống trước đây, tự do tự tại biết bao."
Ninh Hồi ở phủ Quốc Công cũng vẫn rất tự do, thành thân hay không thành thân cũng chẳng có gì khác nhau nên sao có thể cảm nhận được nỗi lòng này của Ninh Tương, vì vậy cô không xoắn xuýt vấn đề này nữa, hỏi ngược lại: "Ngươi ở lại kinh đô lâu như vậy sao còn chưa về Thịnh Châu, cẩn thận nhà kia lại tính kế ngươi."
Ninh Tương liếc nhìn cô: "Không vội, mấy ngày nữa Hòe An cũng phải vào kinh làm việc, hắn cũng thông cảm ta ở trong phủ vất vả cực nhọc, bảo ta an tâm đợi, đến lúc đó cùng nhau về."
Nghe lời này Ninh Hồi yên lặng cụp mắt xuống, bây giờ người ta đang ngầm khoe yêu đương trước mặt cô, cô còn có thể nói gì chứ, không thể nói nên lời.
"Ra ngoài dạo chút không? Ngồi ở đây thật sự ngột ngạt." Ninh Tương gặp cô vốn đã vui vẻ, hôm nay lại được nói hết ra nên ấm ức nghẹn trong lòng tan hết lại càng khoan khoái, nàng đứng lên muốn ra ngoài hít chút không khí mới mẻ.
Ninh Hồi cũng cảm thấy ngột ngạt, cười gật đầu: "Được được."
...
Người đứng trước bàn nhấc bút viết xuống bốn chữ "Nhật nguyệt tinh thần", rồng bay phượng múa, tuy Oanh Nhi không hiểu viết lách cũng có thể nhìn ra đôi chút, nàng ta cầm hộp thức ăn cười tít mắt: "Quận chúa viết chữ này đẹp quá."
Quận chúa An Lăng gác bút, vẻ mặt nhàn nhạt: "Không phải bảo ngươi đợi ở bên ngoài sao? Có chuyện gì?"
Oanh Nhi đi đến chiếc bàn tròn bên ngoài: "Cát Tường trai tặng ít bánh ngọt tới ạ, có bánh mà Quận chúa thích nhất, còn có bánh đậu hòa lan, bánh đậu hai màu, bánh hoa cúc và bánh mứt quả, Quận chúa nếm thử ạ."
Quận chúa An Lăng rửa tay trong chậu đồng, cầm khăn nhìn các loại bánh ngọt được Oanh Nhi bày trên bàn, nàng nhướng mày ném chiếc khăn trong tay lên giá, ngồi trước gương trang điểm hất cằm: "Không ăn, trang điểm cho bổn Quận chúa, chút nữa ra ngoài dạo."
Oanh Nhi a một tiếng, bất đắc dĩ đặt hộp thức ăn qua một bên, vừa rồi cũng không nói muốn ra ngoài, sao lại đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo rồi?
Nàng ta thầm oán trong lòng nhưng tay thì không dám chậm trễ, rất nhanh đã rửa tay sạch sẽ trang điểm cho Quận chúa An Lăng. Kiếm Hiệp Hay
Ninh Hồi và Ninh Tương ra khỏi Bách Vị lâu cũng không dùng xe ngựa, đi dạo vòng quanh, cuối cùng nghe theo đề nghị của Thanh Miêu mà đến sông Hồng Lăng ở thành Nam.
Hai bên bờ sông cây lá xanh tươi, nước gợn sóng xanh, ánh trời chiều nghiêng bóng, đôi ba chiếc họa thuyền [*] đang đến, mặt trời đã ngả về Tây, đúng là thời gian đẹp nhất để ngắm cảnh sông Hồng Lăng, trong đình Hà Tâm đã có không ít người.
[*] Họa thuyền (画船): thuyền du ngoạn được trang trí đẹp mắt.
Ninh Hồi ngồi trong đình một hồi thì cảm thấy nhàm chán, Ninh Tương kéo cổ tay cô thì thầm bên tai: "Ngươi xem người ngồi bên kia có phải là Quận chúa An Lăng không?"
Ninh Tương chỉ gặp mặt Quận chúa An Lăng một lần vào mấy năm trước, nhìn hồi lâu không biết phải không nên mở miệng hỏi.
Ninh Hồi nhìn theo tầm mắt của Ninh Tương, nữ tử ngồi trên mỹ nhân tựa mặc chiếc váy chít eo màu trắng thêu tuyết liên, bị khuất người phía sau thị nữ, chỉ mang một chiếc mạng che mặt mỏng.
"Là nàng ta." Khuôn mặt của Quận chúa An Lăng khiến người ta gặp qua một lần thì rất khó quên, đây là một giai nhân khuynh thành.
Hai người đang nói chuyện thì Quận chúa An Lăng ở bên kia cũng nhìn thấy họ, Oanh Nhi mỉm cười vòng qua đám người đi đến, uốn gối vấn an: "Không ngờ có thể gặp Bùi thiếu phu nhân ở đây, Quận chúa hỏi ngài có khỏe không."
Ninh Hồi và Ninh Tương đứng dậy, đứng ở xa hơi cúi người với Quận chúa An Lăng để vấn an, Ninh Hồi nói: "Quận chúa khách khí quá rồi."
Sau khi hai bên chào hỏi xong thì Oanh Nhi nghiêng người chỉ vào chiếc thuyền treo đèn lồng ở phía xa nói: "Hôm nay Quận chúa cố ý thuê một chiếc họa thuyền để du ngoạn, sắc trời dần tối rồi, Quận chúa muốn mời Bùi thiếu phu nhân làm bạn, không biết ý của thiếu phu nhân thế nào?"
Ninh Hồi còn chưa từng ngồi thuyền, cô đã hơi lung lay nhưng vẫn kéo tay áo của Ninh Tương nghiêng đầu hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Hơn nửa năm nay Ninh Tương ở Giang gia bị bó buộc vô cùng, bèn cười gật đầu: "Chúng ta đi xem đi, dù sao cũng không có việc gì, thêm lát nữa rồi về." Mấy năm nay trị an ở kinh đô không tệ, hơn nữa bên người đường tỷ của nàng còn có một Sở Hốt, về muộn chút cũng không sợ cái gì.
Phủ Quận Vương của Giang Đô nhiều tiền lắm của, chiếc họa tuyền thuê chạm trổ hoa và chim, cửa sổ quấn lụa, gấm vóc giăng treo, cực kì xa hoa.
Quận chúa An Lăng đứng bên bờ sông, cảnh tượng lộng lẫy sau lưng cũng không ngăn được khí chất tựa đóa sen trên núi băng của nàng ta. Họa thuyền cập bờ, nàng ta và Oanh Nhi bước lên, Ninh Tương và Ninh Hồi cùng nắm tay theo sát.
Sở Hốt lạnh lùng nhìn bóng lưng trước mặt, nghĩ đến nhiệm vụ của mình thì siết chặt kiếm, Tề Thương nói đúng, thật sự có cảm giác nữ nhân này như là âm hồn bất tán.
Ninh Hồi vốn tưởng trên thuyền này chỉ có mấy người bọn họ, nào ngờ vào trong mới phát hiện có không ít người, ngoại trừ Liễu Phương Tứ ở nhà chuẩn bị gả, các quý nữ có tên tuổi trong kinh đô đều tụ tập ở đây.
Đích nữ của Thừa tướng, Lâu Phiến vừa ngồi ăn hoa quả khô vừa nghe diễn nhìn thấy các nàng đầu tiên, nàng ta cầm khăn lau ôi chao một tiếng: "Ai đây nhỉ? Đây không phải là hai vị tỷ tỷ của phủ Lộ Lăng hầu sao? Lâu rồi không gặp."
Nàng ta vừa lên tiếng thì Tiểu Ban Tử đang hát hí khúc bên trong lập tức dừng lại, Huyện chủ Tống Thanh Thanh của phủ Tĩnh Đức bá mới được phong lắc đầu: "Ngươi nói sai rồi, không phải là tỷ tỷ phủ Lộ Lăng hầu, là thiếu phu nhân nhà khác."
"Đúng rồi, đúng rồi..." Tống Thanh Thanh vừa dứt lời thì mọi người ồn ào hùa theo.
Lâu Phiến che khăn tay vui vẻ nói: "Các cô nương chúng ta tụ tập, hai người các ngươi bám qua đây làm gì?"
"Ta mời người tới, thế nào, không ổn à?" Quận chúa An Lăng ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh rót cho mình một ly rượu trái cây.
Nàng nói thế đương nhiên Lâu Phiến không thể phản bác, thuyền này là do Quận chúa An Lăng thuê, người trên thuyền cũng là Quận chúa mời, tất cả đều do nàng làm chủ, nàng muốn thế nào tất nhiên sẽ thế ấy, nàng ta cũng chỉ là khách, cũng không thể đảo khách thành chủ được.
Lâu Phiến an tĩnh lại, âm thầm bĩu môi không nói lời nào, những người khác cũng im lặng.
Ninh Hồi thật sự không hiểu tình hình hiện tại lắm, Ninh Tương thì lạnh lùng hừ một tiếng với Lâu Phiến rồi kéo Ninh Hồi tìm chỗ ngồi, cao giọng nói: "Lâu tiểu thư nghe rõ rồi chứ, lần sau khi nói chuyện nhớ dùng não, người tính tình tốt thì xem như là ngươi nói đùa, tính tình không tốt, ví dụ như ta, sẽ nghĩ là ngươi cố ý bới lông tìm vết, sau đó nói mấy lời đâm tim cắt phổi thì đừng nên trách móc."
Lâu Phiến phủi tay dính quả khô, cười khan nói: "Cái miệng này vẫn lợi hại như xưa."
Ninh Tương nhướng mày: "Nhận lời khen."
Trong chốc lát bầu không khí có hơi ngưng đọng, Tống Thanh Thanh ba phải: "Ta nói đã lâu không gặp Ninh Tương ngươi, người ta nói phong cảnh Thịnh Châu rất đẹp, ngươi nhanh nói cho ta biết có gì đẹp đi."
Ninh Tương cũng không từ chối, thật sự nói với bọn họ về phong cảnh Thịnh Châu, Thịnh Châu trong lời nàng không khác mấy so với trong trí nhớ của nguyên chủ. Ninh Hồi vừa nghe vừa nói chuyện với Thanh Thanh Thảo Nguyên.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, sao ngươi không để ý tới ta thế?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên dùng một cái tay chống cằm gấu lên, tay còn lại thì vuốt màn hình: "Kí chủ, có thứ hay!"
Ninh Hồi: "Cái gì?'
Thanh Thanh Thảo Nguyên kích động nhảy cẫng lên: "Giá trị xanh hóa một trăm nghìn một trăm nghìn, gần đây có một trăm nghìn, chính là một trăm nghìn.”
Tiếng hét của Thanh Thanh Thảo Nguyên vang rung trời, Ninh Hồi suýt tí nữa đã quăng quả khô trong tay xuống, cô nhanh tay nhét quả khô vào miệng, nổi giận nói: "Ngươi điên à, rống lớn như vậy là định hù chết ta để kế thừa quả khô của ta đấy à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm lỗ tai nhỏ của mình: "Có hơi kích động xíu, kí chủ, xin lỗi xin lỗi nha."
Ninh Hồi chép miệng: "Có quét được ở đâu không?"
"Ở gần đây, là một đóa trông thế này." Thanh Thanh Thảo Nguyên nhanh chóng đưa hình ảnh cho cô xem.
Trên màn hình hiện lên đóa hoa màu đỏ tươi, giống như phi tước, lá trên cành mọc thành từng cụm, thoạt nhìn rất đẹp.
Ninh Hồi không biết bèn hỏi: "Đây là hoa gì?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc đầu: "Không biết, cơ sở dữ liệu không ghi, tôi vừa mới đặt cho nó cái tên..."
Ninh Hồi: "Tên gì?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Hoa đỏ thẫm, thích không?"
Ninh Hồi: "... Rất xứng đôi với ngươi."
Xác định hoa ở gần đây, Ninh Hồi nghĩ nên đi dạo trên thuyền, nàng đang suy nghĩ thì Quận chúa An Lăng bên kia cũng âm thầm quan sát cô, cuối cùng đảo mắt qua Sở Hốt phía sau Ninh Hồi, nàng ta nhấp vài ngụm rượu, vẻ mặt hơi thay đổi.
Sở Hốt, để nàng ngẫm lại xem hắn có ý gì đây?
Quận chúa An Lăng buông tách sứ Thanh Hoa xuống, khẽ cười.
Thật là, cho rằng nàng ta thật sự ngu xuẩn như vậy, ám sát hụt còn đi ám sát lần nữa sao? Vậy thì quá không thú vị, nàng ta gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, khuôn mặt giãn ra, chỉ là khi ánh mắt chuyển đến người Ninh Hồi luôn không nhịn được mà dừng lại một lát, thấy dáng vẻ nhàn nhã không sầu không lo không tim không phổi của Ninh Hồi thì trong lòng có chút ủ dột.
Tống Thanh Thanh vẫn luôn chú ý đến Quận chúa An Lăng, nàng ta đã quen nhìn mặt đoán ý, mà lúc nhỏ cũng từng thân thiết với Quận chúa An Lăng, nàng ta vẫn biết một số thói quen của Ngụy Thành Vãn, tuy sau này... Ừm, ngón tay cầm khăn tay của Tống Thanh Thanh chợt cứng đờ, sau này dần thân quen nàng mới phát hiện nữ nhân này đáng sợ thế nào nên bèn tránh đi.
Có điều tuy rằng tránh đi nhưng từ trước đến nay vẫn duy trì quan hệ, nàng ta biết nhất quyết không thể trở mặt với một con người như Ngụy Thành Vãn, nếu không thì người nọ sẽ chỉnh ngươi chết lúc nào cũng không hay.
Tim Tống Thanh Thanh đập thình thịch, rồi lại nhìn Ninh Hồi với ánh mắt không đành lòng, Ninh Hồi này thảm rồi, từ nhỏ không cha không mẹ chưa nói, bây giờ gả đi thì phu gia không thích phu quân không thương, lúc trước còn bị đày đến điền trang ở vùng ngoại ô, chuyện này cũng thôi đi, bây giờ còn không biết tại sao lại chọc vào phải con rắn độc chó điên Ngụy Thành Vãn này...
Trời ơi, quá thảm rồi.
Tống Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy thương cho Ninh Hồi, ánh mắt không khỏi có chút xúc động, Ninh Hồi lau tay chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì chợt vừa lúc đối mặt với Tống Thanh Thanh.
Ninh Hồi chớp chớp mắt: "???"