Chương 19
Tống Thanh Thanh lúng túng mấp máy môi rồi cụp mắt xuống, không được tự nhiên nắm tay lại, Ninh Hồi cảm thấy kì lạ nhìn nàng ta thêm vài lần, thì thầm vào tai Ninh Tương: "Ta ra ngoài hóng gió chút, ngươi có đi không?"
Ninh Tương nói một hồi mới phát hiện mình bỏ lơ đường tỷ bèn gật đầu nói được, chào hỏi người đang ngồi cùng rồi dắt tay nhau ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối, từng tốp năm tốp ba ánh đèn lập lòe, ngọn đèn ở đầu họa thuyền tuy nổi bật nhưng lại không quá sáng, Ninh Hồi chống tay lên lan can gỗ, gió thổi tới xua tan những bực dọc và toan tính trong đầu nàng.
"Thuyền bên kia náo nhiệt quá." Thanh Miêu chỉ vào chiếc họa thuyền ở phía trước nói.
Trên chiếc thuyền đó có không ít người, tiếng tiêu tiếng đàn liên tục không ngừng, có thể thấy vạt áo của vũ nữ bay bay, nhìn từ xa thật xa hoa rực rỡ.
"Còn mời người của ca vũ phường đến góp vui nữa." Ninh Tương lắc đầu: "Không chừng là quần là áo lụa nhà ai đó, ngươi đừng nhìn bên đó nữa, lỡ như thấy gì không hay, coi chừng bẩn mắt."
Ninh Hồi gật đầu, Sở Hốt nhíu mày nhìn về bên đó, tâm trạng tốt lên hẳn nhưng cũng không nói gì.
Ninh Hồi vẫn đang nghĩ tới hoa, cười mỉm nói: "Ta đi xem chung quanh chút."
Ninh Tương cũng không muốn đi đâu, nàng chống lên lan can nói: "Ngươi đi đi, ta ở đây hóng gió một lát."
Thấy Ninh Tương như vậy Ninh Hồi bèn dẫn Thanh Đan, Thanh Miêu và cả Sở Hốt đi, thuyền này rất lớn, chuyên dùng để chở người du ngoạn trên sông, tất cả các vật dụng trên thuyền đều hoàn toàn giống những thứ dùng trong nhà.
Cô dạo chung quanh tìm kiếm mục tiêu, đi vài bậc thang đến khúc cua không ngờ lại đụng phải Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh được nha hoàn đỡ mới miễn cưỡng đứng vững được, định mở miệng răn dạy nhưng thấy người trước mặt là Ninh Hồi lại nuốt vào, nàng ta đổi sắc mặt vài lần cuối cùng vẫn bình tĩnh lại: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Không đi đâu cả, ngắm chung quanh thôi." Ninh Hồi trả lời.
Tống Thanh Thanh không quá thân quen với Ninh Hồi, nhưng trước đây hai người đều yêu thích Bùi Đô nên từng có chút giao tình, hơn nữa Ninh Hồi tát Liễu Phương Tứ trong thọ yến của Trưởng Công chúa Hoa Dương đúng là khiến nàng ta cảm thấy sảng khoái.
Nghĩ vậy bèn dáo dác nhìn khắp nơi rồi nhỏ giọng nhắc nhở Ninh Hồi: "Vì giao tình trước đây ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, có người nhìn thanh cao xuất trần tựa tiên nữ nhưng trên thực tế lòng dạ còn đen hơn cả than ở nhà bếp đó."
Tống Thanh Thanh nói xong không đợi Ninh Hồi phản ứng đã giả vờ như không có chuyện gì mà rời đi, Ninh Hồi nghiêng người nhìn nàng ta một cái, thanh cao xuất trần? Ở đây ngoại trừ Quận chúa An Lăng Ngụy Thành Vãn còn có ai nhận được bốn chữ này?
Trong trí nhớ của nguyên chủ Tống Thanh Thanh là người khéo đưa đẩy kết bạn khắp nơi, đây là lần đầu tiên nói chuyện như vậy.
Tống Thanh Thanh nói rất nhỏ, hai người Thanh Đan và Thanh Miêu không hề nghe được, nhưng Sở Hốt là người tập võ nên tai thính mắt tinh nghe rất rõ, nàng ta do dự một lát vẫn lên tiếng: "Thiếu phu nhân, nàng ấy nói có lý, hoa nhài lần trước Tề Thương cầm về cho Thế tử xem, mời Phương đại phu đến kiểm tra, trên cành hoa có ít thứ không tốt, người phúc lớn mạng lớn mới không bị thứ kia hại mất mạng."
Lần ám sát ở ngoại ô kia thì khó nói nhưng chuyện hoa nhài là sự thật, dù không có căn cứ chính xác nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của Sở Hốt thì tám, chín phần là vậy.
Quận chúa An Lăng này là nữ nhi độc nhất của Quận vương Giang Đô, hiện tại khó mà nắm được thái độ của thánh thượng đối với vị Quận vương khác họ ở Giang Đô này vậy nên mọi người cũng không dám làm gì quá nhiều, không có chứng cứ, cụ thể nên làm thế nào thì Thế tử còn cần phải quan sát một thời gian.
Ninh Hồi nghe những lời này của Sở Hốt thì trong lòng lại cực kì bình tĩnh.
Trong truyện cơ bản đều đi theo tầm mắt của nhân vật chính, kiểu phối hợp diễn như bọn họ đều nói rất sơ lược, chỉ có lúc chống lại nhân vật chính mới có thể thêm vài câu văn vẻ.
Không biết Ninh Hồi nhớ đến chuyện gì, trong lòng nảy lên ý tưởng: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta có một ý tưởng không tốt lắm."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Cái gì?"
Ninh Hồi đáp: "Rất có thể Quận chúa An Lăng này giống như ta, không phải hàng nguyên gốc."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "... Tại sao cô lại có suy nghĩ này?"
Ninh Hồi: "Ngươi không nghe Sở Hốt nói sao, thứ đồ chơi trên hoa nhài chính là muốn mạng." Nhưng mà nguyên chủ đúng là đã mất mạng thật, ngược lại khiến một kẻ từ bên ngoài đến như cô làm khổ sai.
Nguyên chủ trong tiểu thuyết không chết, thân là tẩu tử ác độc nên nàng là nữ phụ ba, từ lúc bắt đầu nàng đã nghi ngờ Quận chúa An Lăng tự dưng lại lạnh mặt với nàng, sau đó Ngô thái y lại không điều tra được gì trên hoa nhài nên nàng tạm thời bỏ qua, nghe những lời Tống Thanh Thanh và Sở Hốt vừa nói thì không cảm thấy có gì không đúng cả.
Thanh Thanh Thảo Nguyên còn đọc tiểu thuyết nhiều hơn, hiểu ý ồ lên: "Cô cảm thấy nàng ta cũng xuyên qua? Nói không chừng là trùng sinh thì sao? Tới tìm các người báo thù rửa hận." Trong cốt truyện Bùi Chất đã tự tay chém phụ thân nàng ta, tịch biên nhà nàng ta.
Ninh Hồi: "Thanh Thanh Thảo Nguyên ngươi nói rất có lý, ta chợt có cảm giác nguy cơ rồi."
Cô chết không sao cả, nhưng nếu chết thì phải chết có giá trị, trước khi chết nàng nhất định phải kiếm đủ một triệu điểm xanh hóa để mở thông đạo.
Ninh Hồi đi vài bước tự dưng kinh ngạc nhận ra mình vẫn luôn nghĩ đến chữ "chết", cô nói với Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Sao ta có thể nghĩ như vậy nhỉ? Thật là không nên."
Thanh Thanh Thảo Nguyên rầu rĩ nhéo lỗ tai mình: "Đúng đó, dù có đần có ngốc thế nào cũng phải cố gắng cứu lấy bản thân chứ."
Ninh Hồi: "..." Chẳng muốn nói chuyện với con gấu này chút nào.
"Tìm được rồi!"
Ninh Hồi vừa nói chuyện vừa mò mẫm trên thuyền, rất nhanh đã tìm được hoa bài trí trên chiếc bàn trong một phòng nhỏ, đỏ tươi rực rỡ, tựa như một con phi tước màu đỏ xuyên qua lá xanh.
Cô nhìn chằm chằm vào đóa hoa, Thanh Đan cũng phát hiện mấy ngày nay cô rất thích mấy loại hoa hoa cỏ cỏ, vì vậy mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân thích hoa này ạ?"
Ninh Hồi cố gắng khống chế tay mình, trả lời: "Đúng vậy, ngươi đi tìm quản thuyền hỏi thử xem có thể bán nó cho ta hay không."
Thanh Đan lập tức nhận lệnh đi tìm người, Thanh Miêu phe phẩy khăn tay cười nói: "Trước đây tuy thiếu phu nhân thích hoa cỏ nhưng cũng không phải là quá thích, hiện giờ lại hận không thể ôm hoa cỏ cùng ngủ."
Ninh Hồi hoàn toàn không nghe Thanh Miêu nói gì, trong mắt và tim đều là một trăm ngàn điểm trước mắt, cô ngồi trên ghế mở to đôi mắt, sợ mình chớp mắt một cái thì một trăm ngàn điểm sẽ lập tức biến mất. Thanh Miêu thấy cô như vậy thì không nhịn được mà bật cười, Sở Hốt cũng có chút buồn cười, gương mặt luôn căng chặt đã giãn ra chút ít, thiếu phu nhân này đúng là điên rồ với hoa cỏ.
Khoảng chừng nửa nén hương thời gian thì Thanh Đan quay lại, nàng ấy gõ cửa đi vào: "Quản thuyền nói hoa này không đáng bao nhiêu tiền, nếu thiếu phu nhân thích thì cứ lấy đi ạ."
Ninh Hồi nghe vậy thì cười cong cả mắt, vươn tay muốn bưng chậu hoa trước mặt lên, Thanh Đan và Thanh Miêu cùng kéo cô lại: "Sao có thể để người động tay chứ, lát nữa nô tì cho người đưa về phủ là được."
"Bây giờ chúng ta về ngay cũng được, trên đây cũng không có gì thú vị." Chụm vào nhau cùng nghe hát hí khúc, người có quan hệ tốt thì ngươi nói son phấn ta nói lăng la tơ lụa, quan hệ không tốt thì ngươi nói bóng nói gió ta khó ăn khó ở, còn không bằng nằm trên giường ngủ một giấc.
Sở Hốt là kiểu người nếu có thể không nói thì sẽ không nói lời nào, Thanh Đan và Thanh Miêu lại càng nghe lời cô, nói đi là đi. Ninh Hồi ra khỏi phòng đi ra ngoài tìm Ninh Tương, không ngờ khu vực lan can ở đầu thuyền lại vô cùng náo nhiệt.
Những người vốn ở trong khoang thuyền nghe hí khúc trò chuyện đều ra ngoài, đám người Tống Thanh Thanh và Lâu Phiến đứng tụm lại cách Ninh Tương không xa.
"Các người nói Nhị lang Bùi gia có ở bên trong không?"
"Ngươi còn nhớ thương người ta à? Coi chừng Liễu đại tiểu thư của chúng ta biết đó."
"Biết thì thế nào, còn sợ nàng ta à? Ngươi nhìn đi, dùng thủ đoạn như vậy để đạt được mục đích, nàng ta còn tạo nghiệp cho mình đó!"
"Ngươi có thể nhỏ giọng chút không, mấy công tử Liễu gia đều ở phía trước kìa."
Nữ tử nói chuyện đúng là im thật, nghiêng người sượng mặt, rất không vui vì đề tài vừa rồi.
Đúng vậy, nàng ta đã quên, hôn sự của Nhị lang Bùi gia đã định rồi, mấy ngày nữa sẽ thành thân, nàng ta nghĩ vậy thì quay đầu trừng mắt nhìn chiếc họa thuyền khác đang dần tới gần, lòng dạ nữ nhi gì đó thoáng chốc biến mất không còn, phất tay áo đi vào bên trong.
Ninh Hồi vừa hay cũng gặp thoáng qua, mắt nàng ta ửng đỏ ngấn nước, cô thầm thở dài trong lòng, lúc đầu nguyên chủ cũng vì chuyện của Bùi Đô và Liễu Phương Tứ mà khóc đến chết đi sống lại, Bùi Đô này chỉ có một nên chắc chắn sẽ khiến cho tim của các cô nương khắp kinh thành vỡ vụn đầy đất.
"Ngươi mau tới đây, ở đó làm gì?" Ninh Tương vẫy vẫy tay với nàng, chờ người tới thì kéo lại gần chút: "Hôm nay cũng thật là khéo, thuyền kia toàn là công tử thế gia, nghe nói Thái tử điện hạ và mấy vị Vương gia cũng ở trên đó."
Hai thuyền dần tới gần nhau tạo thành thế song hành, các tiểu thư tụm vào nhau cũng không dám để lộ mặt, cầm tay nhau cười quay về phòng.
Các nàng thì thầm to nhỏ trông ra dáng hòa thuận vui vẻ, Ninh Hồi và Ninh Tương liếc mắt nhìn nhau, náo nhiệt đều là chuyện của người khác, người đã thành thân và chưa thành thân đúng là có khác biệt rất lớn.
Đường tỷ muội hai người không có hứng thú, cách đó không xa chợt vang lên tiếng thét chói tai.
"Á!!"
Tiếng thét này bén nhọn gấp gáp rõ ràng là rất kinh hoảng, mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng thét, chỉ thấy tiểu thư nhà Hộ Bộ Thị lang ngã ngồi trên boong thuyền, làn váy tán loạn, cây trâm trên tóc cũng vì động tác quá mạnh mà rơi xuống, lăn một vòng tới lan can rồi theo khe hở lọt xuống sông, mà vị tiểu thư kia hồn nhiên không biết bản thân chật vật thế nào chỉ cứng người một tay che miệng một tay chỉ vào mặt nước trước mắt, cả người run rẩy sắc mặt tái nhợt.
Nam nữ trên hai thuyền nhìn thấy cảnh tượng này đều không hiểu tại sao bèn dịch lên phía trước.
Ninh Hồi cũng tò mò vịn lan can nhìn vào mặt nước, cô lập tức mở to hai mắt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ thán phục: "Quao..."
Thanh Thanh Thảo Nguyên vốn thích xem náo nhiệt nên nhô đầu ra, rồi cũng không khỏi mở to đôi mắt ti hí của mình: "Quao quao..."
Ninh Tương nói một hồi mới phát hiện mình bỏ lơ đường tỷ bèn gật đầu nói được, chào hỏi người đang ngồi cùng rồi dắt tay nhau ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối, từng tốp năm tốp ba ánh đèn lập lòe, ngọn đèn ở đầu họa thuyền tuy nổi bật nhưng lại không quá sáng, Ninh Hồi chống tay lên lan can gỗ, gió thổi tới xua tan những bực dọc và toan tính trong đầu nàng.
"Thuyền bên kia náo nhiệt quá." Thanh Miêu chỉ vào chiếc họa thuyền ở phía trước nói.
Trên chiếc thuyền đó có không ít người, tiếng tiêu tiếng đàn liên tục không ngừng, có thể thấy vạt áo của vũ nữ bay bay, nhìn từ xa thật xa hoa rực rỡ.
"Còn mời người của ca vũ phường đến góp vui nữa." Ninh Tương lắc đầu: "Không chừng là quần là áo lụa nhà ai đó, ngươi đừng nhìn bên đó nữa, lỡ như thấy gì không hay, coi chừng bẩn mắt."
Ninh Hồi gật đầu, Sở Hốt nhíu mày nhìn về bên đó, tâm trạng tốt lên hẳn nhưng cũng không nói gì.
Ninh Hồi vẫn đang nghĩ tới hoa, cười mỉm nói: "Ta đi xem chung quanh chút."
Ninh Tương cũng không muốn đi đâu, nàng chống lên lan can nói: "Ngươi đi đi, ta ở đây hóng gió một lát."
Thấy Ninh Tương như vậy Ninh Hồi bèn dẫn Thanh Đan, Thanh Miêu và cả Sở Hốt đi, thuyền này rất lớn, chuyên dùng để chở người du ngoạn trên sông, tất cả các vật dụng trên thuyền đều hoàn toàn giống những thứ dùng trong nhà.
Cô dạo chung quanh tìm kiếm mục tiêu, đi vài bậc thang đến khúc cua không ngờ lại đụng phải Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh được nha hoàn đỡ mới miễn cưỡng đứng vững được, định mở miệng răn dạy nhưng thấy người trước mặt là Ninh Hồi lại nuốt vào, nàng ta đổi sắc mặt vài lần cuối cùng vẫn bình tĩnh lại: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Không đi đâu cả, ngắm chung quanh thôi." Ninh Hồi trả lời.
Tống Thanh Thanh không quá thân quen với Ninh Hồi, nhưng trước đây hai người đều yêu thích Bùi Đô nên từng có chút giao tình, hơn nữa Ninh Hồi tát Liễu Phương Tứ trong thọ yến của Trưởng Công chúa Hoa Dương đúng là khiến nàng ta cảm thấy sảng khoái.
Nghĩ vậy bèn dáo dác nhìn khắp nơi rồi nhỏ giọng nhắc nhở Ninh Hồi: "Vì giao tình trước đây ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, có người nhìn thanh cao xuất trần tựa tiên nữ nhưng trên thực tế lòng dạ còn đen hơn cả than ở nhà bếp đó."
Tống Thanh Thanh nói xong không đợi Ninh Hồi phản ứng đã giả vờ như không có chuyện gì mà rời đi, Ninh Hồi nghiêng người nhìn nàng ta một cái, thanh cao xuất trần? Ở đây ngoại trừ Quận chúa An Lăng Ngụy Thành Vãn còn có ai nhận được bốn chữ này?
Trong trí nhớ của nguyên chủ Tống Thanh Thanh là người khéo đưa đẩy kết bạn khắp nơi, đây là lần đầu tiên nói chuyện như vậy.
Tống Thanh Thanh nói rất nhỏ, hai người Thanh Đan và Thanh Miêu không hề nghe được, nhưng Sở Hốt là người tập võ nên tai thính mắt tinh nghe rất rõ, nàng ta do dự một lát vẫn lên tiếng: "Thiếu phu nhân, nàng ấy nói có lý, hoa nhài lần trước Tề Thương cầm về cho Thế tử xem, mời Phương đại phu đến kiểm tra, trên cành hoa có ít thứ không tốt, người phúc lớn mạng lớn mới không bị thứ kia hại mất mạng."
Lần ám sát ở ngoại ô kia thì khó nói nhưng chuyện hoa nhài là sự thật, dù không có căn cứ chính xác nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của Sở Hốt thì tám, chín phần là vậy.
Quận chúa An Lăng này là nữ nhi độc nhất của Quận vương Giang Đô, hiện tại khó mà nắm được thái độ của thánh thượng đối với vị Quận vương khác họ ở Giang Đô này vậy nên mọi người cũng không dám làm gì quá nhiều, không có chứng cứ, cụ thể nên làm thế nào thì Thế tử còn cần phải quan sát một thời gian.
Ninh Hồi nghe những lời này của Sở Hốt thì trong lòng lại cực kì bình tĩnh.
Trong truyện cơ bản đều đi theo tầm mắt của nhân vật chính, kiểu phối hợp diễn như bọn họ đều nói rất sơ lược, chỉ có lúc chống lại nhân vật chính mới có thể thêm vài câu văn vẻ.
Không biết Ninh Hồi nhớ đến chuyện gì, trong lòng nảy lên ý tưởng: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta có một ý tưởng không tốt lắm."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Cái gì?"
Ninh Hồi đáp: "Rất có thể Quận chúa An Lăng này giống như ta, không phải hàng nguyên gốc."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "... Tại sao cô lại có suy nghĩ này?"
Ninh Hồi: "Ngươi không nghe Sở Hốt nói sao, thứ đồ chơi trên hoa nhài chính là muốn mạng." Nhưng mà nguyên chủ đúng là đã mất mạng thật, ngược lại khiến một kẻ từ bên ngoài đến như cô làm khổ sai.
Nguyên chủ trong tiểu thuyết không chết, thân là tẩu tử ác độc nên nàng là nữ phụ ba, từ lúc bắt đầu nàng đã nghi ngờ Quận chúa An Lăng tự dưng lại lạnh mặt với nàng, sau đó Ngô thái y lại không điều tra được gì trên hoa nhài nên nàng tạm thời bỏ qua, nghe những lời Tống Thanh Thanh và Sở Hốt vừa nói thì không cảm thấy có gì không đúng cả.
Thanh Thanh Thảo Nguyên còn đọc tiểu thuyết nhiều hơn, hiểu ý ồ lên: "Cô cảm thấy nàng ta cũng xuyên qua? Nói không chừng là trùng sinh thì sao? Tới tìm các người báo thù rửa hận." Trong cốt truyện Bùi Chất đã tự tay chém phụ thân nàng ta, tịch biên nhà nàng ta.
Ninh Hồi: "Thanh Thanh Thảo Nguyên ngươi nói rất có lý, ta chợt có cảm giác nguy cơ rồi."
Cô chết không sao cả, nhưng nếu chết thì phải chết có giá trị, trước khi chết nàng nhất định phải kiếm đủ một triệu điểm xanh hóa để mở thông đạo.
Ninh Hồi đi vài bước tự dưng kinh ngạc nhận ra mình vẫn luôn nghĩ đến chữ "chết", cô nói với Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Sao ta có thể nghĩ như vậy nhỉ? Thật là không nên."
Thanh Thanh Thảo Nguyên rầu rĩ nhéo lỗ tai mình: "Đúng đó, dù có đần có ngốc thế nào cũng phải cố gắng cứu lấy bản thân chứ."
Ninh Hồi: "..." Chẳng muốn nói chuyện với con gấu này chút nào.
"Tìm được rồi!"
Ninh Hồi vừa nói chuyện vừa mò mẫm trên thuyền, rất nhanh đã tìm được hoa bài trí trên chiếc bàn trong một phòng nhỏ, đỏ tươi rực rỡ, tựa như một con phi tước màu đỏ xuyên qua lá xanh.
Cô nhìn chằm chằm vào đóa hoa, Thanh Đan cũng phát hiện mấy ngày nay cô rất thích mấy loại hoa hoa cỏ cỏ, vì vậy mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân thích hoa này ạ?"
Ninh Hồi cố gắng khống chế tay mình, trả lời: "Đúng vậy, ngươi đi tìm quản thuyền hỏi thử xem có thể bán nó cho ta hay không."
Thanh Đan lập tức nhận lệnh đi tìm người, Thanh Miêu phe phẩy khăn tay cười nói: "Trước đây tuy thiếu phu nhân thích hoa cỏ nhưng cũng không phải là quá thích, hiện giờ lại hận không thể ôm hoa cỏ cùng ngủ."
Ninh Hồi hoàn toàn không nghe Thanh Miêu nói gì, trong mắt và tim đều là một trăm ngàn điểm trước mắt, cô ngồi trên ghế mở to đôi mắt, sợ mình chớp mắt một cái thì một trăm ngàn điểm sẽ lập tức biến mất. Thanh Miêu thấy cô như vậy thì không nhịn được mà bật cười, Sở Hốt cũng có chút buồn cười, gương mặt luôn căng chặt đã giãn ra chút ít, thiếu phu nhân này đúng là điên rồ với hoa cỏ.
Khoảng chừng nửa nén hương thời gian thì Thanh Đan quay lại, nàng ấy gõ cửa đi vào: "Quản thuyền nói hoa này không đáng bao nhiêu tiền, nếu thiếu phu nhân thích thì cứ lấy đi ạ."
Ninh Hồi nghe vậy thì cười cong cả mắt, vươn tay muốn bưng chậu hoa trước mặt lên, Thanh Đan và Thanh Miêu cùng kéo cô lại: "Sao có thể để người động tay chứ, lát nữa nô tì cho người đưa về phủ là được."
"Bây giờ chúng ta về ngay cũng được, trên đây cũng không có gì thú vị." Chụm vào nhau cùng nghe hát hí khúc, người có quan hệ tốt thì ngươi nói son phấn ta nói lăng la tơ lụa, quan hệ không tốt thì ngươi nói bóng nói gió ta khó ăn khó ở, còn không bằng nằm trên giường ngủ một giấc.
Sở Hốt là kiểu người nếu có thể không nói thì sẽ không nói lời nào, Thanh Đan và Thanh Miêu lại càng nghe lời cô, nói đi là đi. Ninh Hồi ra khỏi phòng đi ra ngoài tìm Ninh Tương, không ngờ khu vực lan can ở đầu thuyền lại vô cùng náo nhiệt.
Những người vốn ở trong khoang thuyền nghe hí khúc trò chuyện đều ra ngoài, đám người Tống Thanh Thanh và Lâu Phiến đứng tụm lại cách Ninh Tương không xa.
"Các người nói Nhị lang Bùi gia có ở bên trong không?"
"Ngươi còn nhớ thương người ta à? Coi chừng Liễu đại tiểu thư của chúng ta biết đó."
"Biết thì thế nào, còn sợ nàng ta à? Ngươi nhìn đi, dùng thủ đoạn như vậy để đạt được mục đích, nàng ta còn tạo nghiệp cho mình đó!"
"Ngươi có thể nhỏ giọng chút không, mấy công tử Liễu gia đều ở phía trước kìa."
Nữ tử nói chuyện đúng là im thật, nghiêng người sượng mặt, rất không vui vì đề tài vừa rồi.
Đúng vậy, nàng ta đã quên, hôn sự của Nhị lang Bùi gia đã định rồi, mấy ngày nữa sẽ thành thân, nàng ta nghĩ vậy thì quay đầu trừng mắt nhìn chiếc họa thuyền khác đang dần tới gần, lòng dạ nữ nhi gì đó thoáng chốc biến mất không còn, phất tay áo đi vào bên trong.
Ninh Hồi vừa hay cũng gặp thoáng qua, mắt nàng ta ửng đỏ ngấn nước, cô thầm thở dài trong lòng, lúc đầu nguyên chủ cũng vì chuyện của Bùi Đô và Liễu Phương Tứ mà khóc đến chết đi sống lại, Bùi Đô này chỉ có một nên chắc chắn sẽ khiến cho tim của các cô nương khắp kinh thành vỡ vụn đầy đất.
"Ngươi mau tới đây, ở đó làm gì?" Ninh Tương vẫy vẫy tay với nàng, chờ người tới thì kéo lại gần chút: "Hôm nay cũng thật là khéo, thuyền kia toàn là công tử thế gia, nghe nói Thái tử điện hạ và mấy vị Vương gia cũng ở trên đó."
Hai thuyền dần tới gần nhau tạo thành thế song hành, các tiểu thư tụm vào nhau cũng không dám để lộ mặt, cầm tay nhau cười quay về phòng.
Các nàng thì thầm to nhỏ trông ra dáng hòa thuận vui vẻ, Ninh Hồi và Ninh Tương liếc mắt nhìn nhau, náo nhiệt đều là chuyện của người khác, người đã thành thân và chưa thành thân đúng là có khác biệt rất lớn.
Đường tỷ muội hai người không có hứng thú, cách đó không xa chợt vang lên tiếng thét chói tai.
"Á!!"
Tiếng thét này bén nhọn gấp gáp rõ ràng là rất kinh hoảng, mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng thét, chỉ thấy tiểu thư nhà Hộ Bộ Thị lang ngã ngồi trên boong thuyền, làn váy tán loạn, cây trâm trên tóc cũng vì động tác quá mạnh mà rơi xuống, lăn một vòng tới lan can rồi theo khe hở lọt xuống sông, mà vị tiểu thư kia hồn nhiên không biết bản thân chật vật thế nào chỉ cứng người một tay che miệng một tay chỉ vào mặt nước trước mắt, cả người run rẩy sắc mặt tái nhợt.
Nam nữ trên hai thuyền nhìn thấy cảnh tượng này đều không hiểu tại sao bèn dịch lên phía trước.
Ninh Hồi cũng tò mò vịn lan can nhìn vào mặt nước, cô lập tức mở to hai mắt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ thán phục: "Quao..."
Thanh Thanh Thảo Nguyên vốn thích xem náo nhiệt nên nhô đầu ra, rồi cũng không khỏi mở to đôi mắt ti hí của mình: "Quao quao..."