Chương 21
Hai người đã đi xa nhưng Ngụy Thành Vãn vẫn còn đứng tại chỗ, Oanh Nhi tìm không thấy nàng ta đâu, đầu đầy mồ hôi chạy tới: "Quận chúa, người hù chết nô tì."
Ngụy Thành Vãn nắm chặt lan can: “Oanh Nhi..."
Oanh Nhi trả lời: "Nô tì đây ạ."
Nàng ta nghiêng đầu, ngón tay lướt trên má mình, khẽ cười nói: "Ngươi nói xem ta xinh đẹp không?"
Oanh Nhi hơi hoảng hốt, gió lạnh thổi tới khiến nàng ta lấy lại tinh thần: "Đẹp ạ, trong giới quý nữ kinh đô khó mà tìm được người đẹp hơn Quận chúa."
Quận chúa Giang Đô từ nhỏ đã có nét mỹ nhân, là thần nữ mà binh sĩ Giang Đô tôn sùng, mỗi khi ra ngoài xe khảm ngựa kiêu cũng không ngăn được những thiếu niên áo gấm cưỡi ngựa lộng lẫy, là cảnh đẹp tiện tay hái hoa ngắt liễu trong miệng của tài tử thi nhân.
"Thật sao?" Ngụy Thành Vãn cũng không vì câu trả lời này mà vui vẻ, những lời khen thế này nàng ta đã nghe nhiều nhưng chưa bao giờ đặt trong lòng, chỉ là hôm nay thất bại nên muốn tìm chút an ủi.
Rõ ràng xinh đẹp như vậy, thú vị như vậy, nàng ta rất thích hợp với hắn, hai người họ mới là người cùng một thế giới, bọn họ là trời sinh một cặp.
So với nữ nhân nũng nịu yếu đuối, thành hôn rồi còn nhớ thương người khác như Ninh Hồi, không phải là tốt hơn nhiều sao?
Từ sau khi bị bệnh lời nói và cử chỉ của Quận chúa An Lăng rất kì lạ, bây giờ Oanh Nhi đã học thông minh hơn, cũng không cố sức phỏng đoán suy nghĩ của chủ tử, dù sao có đoán thế nào cũng không ra, nàng ta vẫn nên giữ cái đầu tỉnh táo, làm tốt việc của mình là được.
Nàng ta vờ như không nhận ra vẻ mất mát và khó hiểu trên mặt Ngụy Thành Vãn, nói: "Quận chúa, chúng ta vào trong thôi ạ, phải một lúc nữa thuyền mới cập bờ được."
Rất nhanh chốn nhỏ bé này không còn bóng người khôi phục lại yên tĩnh, Ninh Hồi từ phía sau cầu thang nhỏ năm bậc bước ra, đau đầu che miệng ngáp một cái.
Trong lúc vô tình được xem một vở kịch, Thanh Thanh Thảo Nguyên kiểu một lời khó nói hết mà mở miệng: "Kí chủ, bây giờ bạn có suy nghĩ gì?"
Ninh Hồi nghiêm túc sờ sờ cằm, nhớ tới dáng vẻ làm xiêu lòng người vừa rồi của Quận chúa An Lăng, nghiêm túc nói: "Bùi Chất thật sự không phải là đàn ông."
Bỏ qua những chuyện khác, một tiểu yêu tinh vừa xinh đẹp đáng yêu vừa lạnh lùng kiêu ngạo như Quận chúa An Lăng, những nữ nhân bình thường có thể so được sao?
Ngụ ý của Thanh Thanh Thảo Nguyên vốn không phải nói đến Bùi Chất, nhưng Ninh Hồi nói ra thì nó cũng lái theo: "Người ta gọi là ý chí kiên định, nên học theo đi."
Ninh Hồi lắc đầu: "Không không không, Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nghĩ xem, Bùi Chất không thích nguyên chủ, nhưng trong tiểu thuyết tất cả những chuyện nguyên chủ làm, hắn không nói gì còn cứ để mặc vậy, đến chương cuối cùng hắn bị nam chính hạ vẫn còn tấm thân trong sạch, hiện giờ đối mặt với người đẹp khuynh thành trong lòng mà không loạn không nói ngược lại còn đẩy người ta một cái... Chuyện này bình thường sao? Chuyện này không hề bình thường!"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nghe nàng nói mà sửng sốt: "Đúng nha, mặt của hắn còn đẹp hơn so với phụ nữ."
Ninh Hồi nghiêng nghiêng mắt: "Có phải chúng ta gặp lão đại nữ giả nam trang không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên im lặng một lát, cuối cùng lên tiếng trong lúc Ninh Hồi còn đang xoắn xuýt: "Kí chủ, nhanh ngậm cái miệng của cô lại, mở não rộng ra một chút."
Ninh Hồi chống tay lên lan can: "Rõ ràng ta suy đoán hợp lý mà."
Thanh Thanh Thảo Nguyên hừ một tiếng: "Không cho phép người ta là Liễu Hạ Huệ, có người ngồi trong lòng mà tim không loạn à? Không cho phép người ta có lòng chính trực lương thiện có trách nhiệm hả?"
Ninh Hồi: "... Ngươi cảm thấy những tính từ đó hợp với Bùi Chất sao?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "... Không hợp."
Ninh Hồi hóng gió, nhìn những ánh đèn lấm tấm trên thuyền chài ở phía xa, chim bay ngang qua mặt sông, nhỏ giọng thì thầm: "Nói thật, bây giờ trong lòng Quận chúa An Lăng chắc chắn cũng đang suy nghĩ, ây dô, Bùi Chất này thật sự không phải là nam nhân..."
Giọng của cô rất nhỏ, người phía sau chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ cuối, một giọng lạnh trầm hỏi: "Ai không phải là nam nhân?"
Ninh Hồi bị người xuất quỷ nhập thần này làm giật mình, xoay người dựa lưng vào lan can, Bùi Chất ở trước mặt mặc một chiếc áo choàng dài thêu tường vân ẩn ở mép, không biết có phải do buổi tối gió lạnh hay không mà sắc mặt tái hơn so với ngày thường, làn da như vậy làm đôi môi nhìn đỏ hơn, cả người trông có vẻ bệnh tật.
"Thiếp, thiếp không phải là nam nhân." Đầu tiên Ninh Hồi ngẩn ra sau đó phản ứng rất nhanh, vươn tay chỉ vào chính mình.
Bùi Chất hơi nghiêng người về phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy à?"
Ánh nến trong chụp đèn lập lòe, khi sáng khi tối chiếu vào người hắn mang lại cảm giác âm trầm kì lạ vô hình, Ninh Hồi run run, ôi, giống như xem phim ma thời cổ đại, thật là dọa người!
Ninh Hồi sợ nhất là ma cà rồng và ma quỷ các loại lẩm nhẩm hai lần 'Yêu ma quỷ quái mau rời khỏi, yêu ma quỷ quái mau rời khỏi', thu cái tay đang phát run vì bản thân như đang xem phim kinh dị lại, cố gắng cười tươi nhất có thể để thể hiện sự chân thành: "Đúng vậy đúng vậy."
Mi mắt nàng cong cong, đôi môi hơi mím, trong nụ cười có lẫn mật đường, Bùi Chất giật mình, thu lại cảm xúc rồi cúi người đến gần hơn, gần đến nỗi thậm chí Ninh Hồi còn có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn, cô vô thức ngửa người ra phía sau.
Nhìn một hồi lại đứng thẳng dậy, trong lòng không nói nên lời, nụ cười vẫn còn vương trên mặt nàng, Bùi Chất khom lưng nhặt ngọc bội ở cách chân cô không xa bỏ vào tay áo, lúc đi lại nhìn cô một cái, đôi môi khẽ nhúc nhích, "Không thể hiểu được." Có gì buồn cười?
Ninh Hồi: "???"
Trong khi Bùi Chất nhặt gì đó thì bên Thái tử cho Hà công công đến mời hắn sang, hắn chỉnh lại tay áo rồi rời đi.
Hà công công ở phía trước hơi khom người dẫn đường, Bùi Chất đi khá chậm, hắn im lặng nghiêm trang không nói lời nào, đến trước cửa chợt dừng lại, nhíu mày: "Cười rất giống với hai kẻ ngu trong thôn nhỏ của chúng ta, Tề Thương, ngươi nói có đúng không?"
Tề Thương sững sờ, a một tiếng: "...Thôn, thôn nhỏ nào ạ?"
Bùi Chất nhìn chằm chằm phía trước: "Thôn nhỏ của chúng ta."
Thái tử mời Bùi Chất nói chuyện riêng, Tề Thương và Hà công công canh giữ ở bên ngoài, hắn nghĩ tới đoạn nói chuyện vừa rồi, chân mày nhíu lại sắp dính vào nhau, gọi một thị vệ Bùi gia tới nhỏ giọng dặn: "Lát nữa ngươi đi nhanh một chút, bảo Phương Tùy sắc chút thuốc hạ sốt."
Hơn phân nửa là Thế tử hong gió bị sốt... Ôi, đã bảo ngài ấy mặc thêm áo choàng rồi.
Lúc Bùi Chất đi vào Thái tử đang ngồi trên băng ghế dài cạnh bàn nhỏ, chỉ vào chiếc ghế đối diện bảo hắn ngồi xuống, ôn hòa nói: "Tìm ngươi một lúc lâu, đi đâu vậy?"
"Đứng bên ngoài một lát."
Hắn không muốn nói nhiều, Thái tử cũng không hỏi thêm, tự mình rót hai tách trà, đẩy một tách cho hắn, hơi đau đầu mở miệng nói: "Hiếm khi ra ngoài thả lỏng một chuyến lại gặp chuyện như vậy, đàn rắn nước khá là kinh người, cô đã phái người điều tra, rốt cuộc là hiện tượng lạ hay là gì thì vẫn chưa biết được."
Đàn rắn nước chi chít kia đúng là dọa người: "Cô cũng bị dọa, nghe Hà Hải Phúc nói trên thuyền kia có mấy tiểu thư hôn mê, thật là đau đầu mà."
Thái tử một tay chống đầu, một tay cầm tách trà nhấp vài ngụm, thở dài mấy hơi: "Ngươi cảm thấy thế nào, lát nữa còn phải tấu lên phụ hoàng."
Bùi Chất nâng mí mắt: "Nên nói thế nào thì cứ nói thể ấy, tra được gì thì nói đó, có gì đâu mà lo lắng, nhưng mà..."
Động tác của Thái tử hơi khựng lại: "Nhưng cái gì..."
Bùi Chất hờ hững nhìn tách trà trong tay, lấy thứ gì đó trong tay áo ra đặt lên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Thái tử: "Nhưng điện hạ cùng trình thứ này lên cho bệ hạ."
Trên bàn là một khối ngọc bội phỉ thúy, tựa như giọt nước mưa đọng trên lá, vừa nhìn đã biết là kiểu dáng nữ nhi gia [*] yêu thích.
[*] Nữ nhi gia: con gái chưa xuất giá.
Thái tử kinh ngạc nói: "Đây là..."
Vẻ mặt của Bùi Chất vẫn như bình thường, trả lời: "Không cẩn thận rơi từ trên người Quận chúa An Lăng xuống, thần nghĩ là đồ tốt."
Hắn nhắc tới Quận chúa An Lăng khiến Thái tử nhớ Hà Hải Phúc nói thuyền đối diện là do nàng ta cố ý thuê tới, nhíu mày nhận lấy ngọc bội: "Cô biết rồi."
...
Họa thuyền trở về theo đường cũ, vì bị kinh sợ mà trong khoang thuyền hầu như không ai nói chuyện, Tống Thanh Thanh ngồi trên ghế đôn trong một góc, ôm ngực mắng Ngụy Thành Vãn một ngàn một vạn lần, chờ sau khi về trước khi dùng cơm sau khi ngủ dậy cũng sẽ không quên mắng chết nàng ta.
Chuyện này nếu không phải do Ngụy Thành Vãn làm thì tên của Huyện chủ nàng đây sẽ viết ngược lại!
Tống Thanh Thanh đang đâm hình nhân Quận chúa An Lăng trong lòng thì chính chủ cách đó không xa đang lướt tay qua hông, chân mày giật lên: "Ngọc bội của ta đâu?"
Oanh Nhi đang chải lại tóc cho Quận chúa An Lăng dừng tay lại: "Chắc là vừa rồi không cẩn thận làm rơi." Nàng ta lại an ủi: "Một miếng ngọc bội thôi, nếu Quận chúa thích kiểu dáng đó thì cho người khắc theo mẫu là được ạ."
Quận chúa An Lăng hất tay Oanh Nhi ra, lạnh mặt đứng lên lập tức ra khỏi khoang thuyền, nàng ta đi rất nhanh, bước chân cực vội, Oanh Nhi khôi phục tinh thần đuổi theo ra ngoài thì đã không thấy bóng người.
Bên ngoài hành lang yên tĩnh không có tiếng người, chỉ có tiếng râm ran của côn trùng và chim chóc hai bên bờ sông, Quận chúa An Lăng nhanh chóng đi đến chỗ nói chuyện với Bùi Chất vừa rồi, nàng ta ngồi xổm dưới đất cẩn thận tìm một lần, không thấy tung tích lại đứng dậy hơi chau mày nhìn mặt sông cuộn sóng.
Chẳng lẽ là rơi vào sông?
Nàng ta vẫn còn cân nhắc, phía sau một đôi giày thêu đế trắng dừng trên boong thuyền, mép váy thêu viền hoa xanh lay động, Ninh Hồi vịn khung cửa đi ra.
“Kí chủ, cô muốn làm gì??” Thanh Thanh Thảo Nguyên thấy cô đi về phía Quận chúa An Lăng thì duỗi móng vuốt gãi gãi đầu.
Ninh Hồi: “Ngươi đoán xem.”
Tròng mắt của Thanh Thanh Thảo Nguyên đảo vài vòng, tinh mắt phát hiện nàng đang cầm gì đó trong tay, nhưng tay áo rộng dài đã che khuất tầm mắt của nó, nó ở trong không gian xoay tới xoay lui cũng không nhìn được là cái gì, lòng hiếu kỳ thúc giục nó mở miệng hỏi: “Kí chủ, cô cầm gì trong tay vậy?”
Ninh Hồi: “Ngươi đoán đi.”
Trong Thanh Thanh Thảo Nguyên chợt có dự cảm không tốt: "Kí chủ, cô định làm gì Quận chúa An Lăng vậy?"
Ninh Hồi nháy mắt một cái: "Chơi nàng ta." Ba lần bốn lượt đều nhằm vào cô, trước kia không biết thì thôi, bây giờ biết rồi đương nhiên là... Chơi nàng ta rồi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "?!!"
Tai gấu giật giật hai cái, kinh hoảng nói: "... Cô có muốn bình tĩnh một chút không?"
Ninh Hồi nghi ngờ nhíu mày: "Ta bình tĩnh một chút, nàng ta sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "À, hình như là không", Quận chúa An Lăng luôn ra tay độc ác, kí chủ có làm hay không thì không có gì khác biệt.
Ninh Hồi: “Cho nên … Tại sao phải bình tĩnh chứ??”
Ninh Hồi cũng không lén lút, rất nhanh Quận chúa An Lăng đã phát hiện nàng, xoay người trong mắt chứa băng sương: “Ngươi có việc gì?”
Ninh Hồi không trả lời câu hỏi của nàng ta mà chậm rãi tới gần, nghiêng nghiêng đầu cười hì hì trả lời: “Ta cố ý tới tặng quà cho Quận chúa.”
Quận chúa An Lăng không dao động, giấu ánh mắt chán ghét xoay người phất tay áo rời đi, mới vừa đi được hai bước hông đột nhiên bị siết chặt, nàng ta ngẩn người chưa kịp phản ứng đã bị người lôi mạnh ngã vào trên lan can, eo lưng đập vào gỗ khiến nàng ta không khỏi rên một tiếng, ai ngờ tiếng chưa ra khỏi miệng thì môi đã bị người ta bịt kín.
Ninh Hồi đè trên người nàng ta, đầu sát tới gần, đôi mắt hạnh như chứa ánh sao: "Quận chúa còn chưa nhận quà của ta đâu."
Quận chúa An Lăng ngây cả người, trơ mắt nhìn người trước mặt đứng thẳng dậy, bàn tay luôn giấu ở sau lưng chầm chậm giơ lên.
Một cái lưỡi rắn đỏ sậm đập vào mắt, đồng tử của Quận chúa An Lăng co lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên kinh ngạc: "Nhóc à, cô bắt rắn lúc nào vậy, giấu chỗ nào mà tôi không biết??"
Ninh Hồi không để ý đến Thanh Thanh Thảo Nguyên, lúc này Quận chúa An Lăng bị con rắn trên tay Ninh Hồi kích thích cuối cùng cũng đã có phản ứng, bắt đầu giãy giụa.
Ninh Hồi nào quan tâm, kéo áo người ta ra thả rắn vào trong, tốc độ cực nhanh kéo tay đang vịn chặt lan can của nàng ta ra rồi xoay người gập lại, nhấc chân đá mạnh vào đầu gối nàng ta mấy cái, nhân lúc Ngụy Thành Vãn đau điếng không dùng được lực thì dùng sức đẩy, ném cả người và rắn vào lòng sông.
Tiếng rơi xuống nước đánh "tõm" cùng với tiếng hét đánh thẳng vào màng nhĩ, người trên thuyền lập tức di chuyển.
Thanh Thanh Thảo Nguyên sắp vội muốn chết: "Nguy rồi nguy rồi, kí chủ!" Không chạy kịp, sắp bị bắt tại trận rồi!"
Ninh Hồi ờ một tiếng, vỗ vỗ tay, tâm trạng thoải mái ngồi trên sàn thuyền, nhấm nháp quả khô an ủi bản thân, tay run một cái, lại thêm một con rắn chui ra từ tay áo cô, cầm đuôi quay vài vòng, con rắn choáng váng lưỡi rắn phun ra quay mòng mòng.
Ninh Hồi vỗ vỗ mặt mình lấy cảm xúc, chỉ và con rắn đang run bần bật trên sàn, liên tục sợ hãi kêu lên, tiếng hét bén nhọn khiến chim chóc hai bên bờ sông hoảng sợ bay lên.
"Á á, cứu mạng!!"
Thanh Thanh Thảo Nguyên đứng bên ngoài quan sát thấy cảnh này thì hoàn toàn sững sờ: "Hả??" Vãi nồi, đây không phải là nhóc con, đây không thể nào là nhóc con của nó được!
Ngụy Thành Vãn nắm chặt lan can: “Oanh Nhi..."
Oanh Nhi trả lời: "Nô tì đây ạ."
Nàng ta nghiêng đầu, ngón tay lướt trên má mình, khẽ cười nói: "Ngươi nói xem ta xinh đẹp không?"
Oanh Nhi hơi hoảng hốt, gió lạnh thổi tới khiến nàng ta lấy lại tinh thần: "Đẹp ạ, trong giới quý nữ kinh đô khó mà tìm được người đẹp hơn Quận chúa."
Quận chúa Giang Đô từ nhỏ đã có nét mỹ nhân, là thần nữ mà binh sĩ Giang Đô tôn sùng, mỗi khi ra ngoài xe khảm ngựa kiêu cũng không ngăn được những thiếu niên áo gấm cưỡi ngựa lộng lẫy, là cảnh đẹp tiện tay hái hoa ngắt liễu trong miệng của tài tử thi nhân.
"Thật sao?" Ngụy Thành Vãn cũng không vì câu trả lời này mà vui vẻ, những lời khen thế này nàng ta đã nghe nhiều nhưng chưa bao giờ đặt trong lòng, chỉ là hôm nay thất bại nên muốn tìm chút an ủi.
Rõ ràng xinh đẹp như vậy, thú vị như vậy, nàng ta rất thích hợp với hắn, hai người họ mới là người cùng một thế giới, bọn họ là trời sinh một cặp.
So với nữ nhân nũng nịu yếu đuối, thành hôn rồi còn nhớ thương người khác như Ninh Hồi, không phải là tốt hơn nhiều sao?
Từ sau khi bị bệnh lời nói và cử chỉ của Quận chúa An Lăng rất kì lạ, bây giờ Oanh Nhi đã học thông minh hơn, cũng không cố sức phỏng đoán suy nghĩ của chủ tử, dù sao có đoán thế nào cũng không ra, nàng ta vẫn nên giữ cái đầu tỉnh táo, làm tốt việc của mình là được.
Nàng ta vờ như không nhận ra vẻ mất mát và khó hiểu trên mặt Ngụy Thành Vãn, nói: "Quận chúa, chúng ta vào trong thôi ạ, phải một lúc nữa thuyền mới cập bờ được."
Rất nhanh chốn nhỏ bé này không còn bóng người khôi phục lại yên tĩnh, Ninh Hồi từ phía sau cầu thang nhỏ năm bậc bước ra, đau đầu che miệng ngáp một cái.
Trong lúc vô tình được xem một vở kịch, Thanh Thanh Thảo Nguyên kiểu một lời khó nói hết mà mở miệng: "Kí chủ, bây giờ bạn có suy nghĩ gì?"
Ninh Hồi nghiêm túc sờ sờ cằm, nhớ tới dáng vẻ làm xiêu lòng người vừa rồi của Quận chúa An Lăng, nghiêm túc nói: "Bùi Chất thật sự không phải là đàn ông."
Bỏ qua những chuyện khác, một tiểu yêu tinh vừa xinh đẹp đáng yêu vừa lạnh lùng kiêu ngạo như Quận chúa An Lăng, những nữ nhân bình thường có thể so được sao?
Ngụ ý của Thanh Thanh Thảo Nguyên vốn không phải nói đến Bùi Chất, nhưng Ninh Hồi nói ra thì nó cũng lái theo: "Người ta gọi là ý chí kiên định, nên học theo đi."
Ninh Hồi lắc đầu: "Không không không, Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nghĩ xem, Bùi Chất không thích nguyên chủ, nhưng trong tiểu thuyết tất cả những chuyện nguyên chủ làm, hắn không nói gì còn cứ để mặc vậy, đến chương cuối cùng hắn bị nam chính hạ vẫn còn tấm thân trong sạch, hiện giờ đối mặt với người đẹp khuynh thành trong lòng mà không loạn không nói ngược lại còn đẩy người ta một cái... Chuyện này bình thường sao? Chuyện này không hề bình thường!"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nghe nàng nói mà sửng sốt: "Đúng nha, mặt của hắn còn đẹp hơn so với phụ nữ."
Ninh Hồi nghiêng nghiêng mắt: "Có phải chúng ta gặp lão đại nữ giả nam trang không?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên im lặng một lát, cuối cùng lên tiếng trong lúc Ninh Hồi còn đang xoắn xuýt: "Kí chủ, nhanh ngậm cái miệng của cô lại, mở não rộng ra một chút."
Ninh Hồi chống tay lên lan can: "Rõ ràng ta suy đoán hợp lý mà."
Thanh Thanh Thảo Nguyên hừ một tiếng: "Không cho phép người ta là Liễu Hạ Huệ, có người ngồi trong lòng mà tim không loạn à? Không cho phép người ta có lòng chính trực lương thiện có trách nhiệm hả?"
Ninh Hồi: "... Ngươi cảm thấy những tính từ đó hợp với Bùi Chất sao?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "... Không hợp."
Ninh Hồi hóng gió, nhìn những ánh đèn lấm tấm trên thuyền chài ở phía xa, chim bay ngang qua mặt sông, nhỏ giọng thì thầm: "Nói thật, bây giờ trong lòng Quận chúa An Lăng chắc chắn cũng đang suy nghĩ, ây dô, Bùi Chất này thật sự không phải là nam nhân..."
Giọng của cô rất nhỏ, người phía sau chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ cuối, một giọng lạnh trầm hỏi: "Ai không phải là nam nhân?"
Ninh Hồi bị người xuất quỷ nhập thần này làm giật mình, xoay người dựa lưng vào lan can, Bùi Chất ở trước mặt mặc một chiếc áo choàng dài thêu tường vân ẩn ở mép, không biết có phải do buổi tối gió lạnh hay không mà sắc mặt tái hơn so với ngày thường, làn da như vậy làm đôi môi nhìn đỏ hơn, cả người trông có vẻ bệnh tật.
"Thiếp, thiếp không phải là nam nhân." Đầu tiên Ninh Hồi ngẩn ra sau đó phản ứng rất nhanh, vươn tay chỉ vào chính mình.
Bùi Chất hơi nghiêng người về phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy à?"
Ánh nến trong chụp đèn lập lòe, khi sáng khi tối chiếu vào người hắn mang lại cảm giác âm trầm kì lạ vô hình, Ninh Hồi run run, ôi, giống như xem phim ma thời cổ đại, thật là dọa người!
Ninh Hồi sợ nhất là ma cà rồng và ma quỷ các loại lẩm nhẩm hai lần 'Yêu ma quỷ quái mau rời khỏi, yêu ma quỷ quái mau rời khỏi', thu cái tay đang phát run vì bản thân như đang xem phim kinh dị lại, cố gắng cười tươi nhất có thể để thể hiện sự chân thành: "Đúng vậy đúng vậy."
Mi mắt nàng cong cong, đôi môi hơi mím, trong nụ cười có lẫn mật đường, Bùi Chất giật mình, thu lại cảm xúc rồi cúi người đến gần hơn, gần đến nỗi thậm chí Ninh Hồi còn có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn, cô vô thức ngửa người ra phía sau.
Nhìn một hồi lại đứng thẳng dậy, trong lòng không nói nên lời, nụ cười vẫn còn vương trên mặt nàng, Bùi Chất khom lưng nhặt ngọc bội ở cách chân cô không xa bỏ vào tay áo, lúc đi lại nhìn cô một cái, đôi môi khẽ nhúc nhích, "Không thể hiểu được." Có gì buồn cười?
Ninh Hồi: "???"
Trong khi Bùi Chất nhặt gì đó thì bên Thái tử cho Hà công công đến mời hắn sang, hắn chỉnh lại tay áo rồi rời đi.
Hà công công ở phía trước hơi khom người dẫn đường, Bùi Chất đi khá chậm, hắn im lặng nghiêm trang không nói lời nào, đến trước cửa chợt dừng lại, nhíu mày: "Cười rất giống với hai kẻ ngu trong thôn nhỏ của chúng ta, Tề Thương, ngươi nói có đúng không?"
Tề Thương sững sờ, a một tiếng: "...Thôn, thôn nhỏ nào ạ?"
Bùi Chất nhìn chằm chằm phía trước: "Thôn nhỏ của chúng ta."
Thái tử mời Bùi Chất nói chuyện riêng, Tề Thương và Hà công công canh giữ ở bên ngoài, hắn nghĩ tới đoạn nói chuyện vừa rồi, chân mày nhíu lại sắp dính vào nhau, gọi một thị vệ Bùi gia tới nhỏ giọng dặn: "Lát nữa ngươi đi nhanh một chút, bảo Phương Tùy sắc chút thuốc hạ sốt."
Hơn phân nửa là Thế tử hong gió bị sốt... Ôi, đã bảo ngài ấy mặc thêm áo choàng rồi.
Lúc Bùi Chất đi vào Thái tử đang ngồi trên băng ghế dài cạnh bàn nhỏ, chỉ vào chiếc ghế đối diện bảo hắn ngồi xuống, ôn hòa nói: "Tìm ngươi một lúc lâu, đi đâu vậy?"
"Đứng bên ngoài một lát."
Hắn không muốn nói nhiều, Thái tử cũng không hỏi thêm, tự mình rót hai tách trà, đẩy một tách cho hắn, hơi đau đầu mở miệng nói: "Hiếm khi ra ngoài thả lỏng một chuyến lại gặp chuyện như vậy, đàn rắn nước khá là kinh người, cô đã phái người điều tra, rốt cuộc là hiện tượng lạ hay là gì thì vẫn chưa biết được."
Đàn rắn nước chi chít kia đúng là dọa người: "Cô cũng bị dọa, nghe Hà Hải Phúc nói trên thuyền kia có mấy tiểu thư hôn mê, thật là đau đầu mà."
Thái tử một tay chống đầu, một tay cầm tách trà nhấp vài ngụm, thở dài mấy hơi: "Ngươi cảm thấy thế nào, lát nữa còn phải tấu lên phụ hoàng."
Bùi Chất nâng mí mắt: "Nên nói thế nào thì cứ nói thể ấy, tra được gì thì nói đó, có gì đâu mà lo lắng, nhưng mà..."
Động tác của Thái tử hơi khựng lại: "Nhưng cái gì..."
Bùi Chất hờ hững nhìn tách trà trong tay, lấy thứ gì đó trong tay áo ra đặt lên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Thái tử: "Nhưng điện hạ cùng trình thứ này lên cho bệ hạ."
Trên bàn là một khối ngọc bội phỉ thúy, tựa như giọt nước mưa đọng trên lá, vừa nhìn đã biết là kiểu dáng nữ nhi gia [*] yêu thích.
[*] Nữ nhi gia: con gái chưa xuất giá.
Thái tử kinh ngạc nói: "Đây là..."
Vẻ mặt của Bùi Chất vẫn như bình thường, trả lời: "Không cẩn thận rơi từ trên người Quận chúa An Lăng xuống, thần nghĩ là đồ tốt."
Hắn nhắc tới Quận chúa An Lăng khiến Thái tử nhớ Hà Hải Phúc nói thuyền đối diện là do nàng ta cố ý thuê tới, nhíu mày nhận lấy ngọc bội: "Cô biết rồi."
...
Họa thuyền trở về theo đường cũ, vì bị kinh sợ mà trong khoang thuyền hầu như không ai nói chuyện, Tống Thanh Thanh ngồi trên ghế đôn trong một góc, ôm ngực mắng Ngụy Thành Vãn một ngàn một vạn lần, chờ sau khi về trước khi dùng cơm sau khi ngủ dậy cũng sẽ không quên mắng chết nàng ta.
Chuyện này nếu không phải do Ngụy Thành Vãn làm thì tên của Huyện chủ nàng đây sẽ viết ngược lại!
Tống Thanh Thanh đang đâm hình nhân Quận chúa An Lăng trong lòng thì chính chủ cách đó không xa đang lướt tay qua hông, chân mày giật lên: "Ngọc bội của ta đâu?"
Oanh Nhi đang chải lại tóc cho Quận chúa An Lăng dừng tay lại: "Chắc là vừa rồi không cẩn thận làm rơi." Nàng ta lại an ủi: "Một miếng ngọc bội thôi, nếu Quận chúa thích kiểu dáng đó thì cho người khắc theo mẫu là được ạ."
Quận chúa An Lăng hất tay Oanh Nhi ra, lạnh mặt đứng lên lập tức ra khỏi khoang thuyền, nàng ta đi rất nhanh, bước chân cực vội, Oanh Nhi khôi phục tinh thần đuổi theo ra ngoài thì đã không thấy bóng người.
Bên ngoài hành lang yên tĩnh không có tiếng người, chỉ có tiếng râm ran của côn trùng và chim chóc hai bên bờ sông, Quận chúa An Lăng nhanh chóng đi đến chỗ nói chuyện với Bùi Chất vừa rồi, nàng ta ngồi xổm dưới đất cẩn thận tìm một lần, không thấy tung tích lại đứng dậy hơi chau mày nhìn mặt sông cuộn sóng.
Chẳng lẽ là rơi vào sông?
Nàng ta vẫn còn cân nhắc, phía sau một đôi giày thêu đế trắng dừng trên boong thuyền, mép váy thêu viền hoa xanh lay động, Ninh Hồi vịn khung cửa đi ra.
“Kí chủ, cô muốn làm gì??” Thanh Thanh Thảo Nguyên thấy cô đi về phía Quận chúa An Lăng thì duỗi móng vuốt gãi gãi đầu.
Ninh Hồi: “Ngươi đoán xem.”
Tròng mắt của Thanh Thanh Thảo Nguyên đảo vài vòng, tinh mắt phát hiện nàng đang cầm gì đó trong tay, nhưng tay áo rộng dài đã che khuất tầm mắt của nó, nó ở trong không gian xoay tới xoay lui cũng không nhìn được là cái gì, lòng hiếu kỳ thúc giục nó mở miệng hỏi: “Kí chủ, cô cầm gì trong tay vậy?”
Ninh Hồi: “Ngươi đoán đi.”
Trong Thanh Thanh Thảo Nguyên chợt có dự cảm không tốt: "Kí chủ, cô định làm gì Quận chúa An Lăng vậy?"
Ninh Hồi nháy mắt một cái: "Chơi nàng ta." Ba lần bốn lượt đều nhằm vào cô, trước kia không biết thì thôi, bây giờ biết rồi đương nhiên là... Chơi nàng ta rồi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "?!!"
Tai gấu giật giật hai cái, kinh hoảng nói: "... Cô có muốn bình tĩnh một chút không?"
Ninh Hồi nghi ngờ nhíu mày: "Ta bình tĩnh một chút, nàng ta sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "À, hình như là không", Quận chúa An Lăng luôn ra tay độc ác, kí chủ có làm hay không thì không có gì khác biệt.
Ninh Hồi: “Cho nên … Tại sao phải bình tĩnh chứ??”
Ninh Hồi cũng không lén lút, rất nhanh Quận chúa An Lăng đã phát hiện nàng, xoay người trong mắt chứa băng sương: “Ngươi có việc gì?”
Ninh Hồi không trả lời câu hỏi của nàng ta mà chậm rãi tới gần, nghiêng nghiêng đầu cười hì hì trả lời: “Ta cố ý tới tặng quà cho Quận chúa.”
Quận chúa An Lăng không dao động, giấu ánh mắt chán ghét xoay người phất tay áo rời đi, mới vừa đi được hai bước hông đột nhiên bị siết chặt, nàng ta ngẩn người chưa kịp phản ứng đã bị người lôi mạnh ngã vào trên lan can, eo lưng đập vào gỗ khiến nàng ta không khỏi rên một tiếng, ai ngờ tiếng chưa ra khỏi miệng thì môi đã bị người ta bịt kín.
Ninh Hồi đè trên người nàng ta, đầu sát tới gần, đôi mắt hạnh như chứa ánh sao: "Quận chúa còn chưa nhận quà của ta đâu."
Quận chúa An Lăng ngây cả người, trơ mắt nhìn người trước mặt đứng thẳng dậy, bàn tay luôn giấu ở sau lưng chầm chậm giơ lên.
Một cái lưỡi rắn đỏ sậm đập vào mắt, đồng tử của Quận chúa An Lăng co lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên kinh ngạc: "Nhóc à, cô bắt rắn lúc nào vậy, giấu chỗ nào mà tôi không biết??"
Ninh Hồi không để ý đến Thanh Thanh Thảo Nguyên, lúc này Quận chúa An Lăng bị con rắn trên tay Ninh Hồi kích thích cuối cùng cũng đã có phản ứng, bắt đầu giãy giụa.
Ninh Hồi nào quan tâm, kéo áo người ta ra thả rắn vào trong, tốc độ cực nhanh kéo tay đang vịn chặt lan can của nàng ta ra rồi xoay người gập lại, nhấc chân đá mạnh vào đầu gối nàng ta mấy cái, nhân lúc Ngụy Thành Vãn đau điếng không dùng được lực thì dùng sức đẩy, ném cả người và rắn vào lòng sông.
Tiếng rơi xuống nước đánh "tõm" cùng với tiếng hét đánh thẳng vào màng nhĩ, người trên thuyền lập tức di chuyển.
Thanh Thanh Thảo Nguyên sắp vội muốn chết: "Nguy rồi nguy rồi, kí chủ!" Không chạy kịp, sắp bị bắt tại trận rồi!"
Ninh Hồi ờ một tiếng, vỗ vỗ tay, tâm trạng thoải mái ngồi trên sàn thuyền, nhấm nháp quả khô an ủi bản thân, tay run một cái, lại thêm một con rắn chui ra từ tay áo cô, cầm đuôi quay vài vòng, con rắn choáng váng lưỡi rắn phun ra quay mòng mòng.
Ninh Hồi vỗ vỗ mặt mình lấy cảm xúc, chỉ và con rắn đang run bần bật trên sàn, liên tục sợ hãi kêu lên, tiếng hét bén nhọn khiến chim chóc hai bên bờ sông hoảng sợ bay lên.
"Á á, cứu mạng!!"
Thanh Thanh Thảo Nguyên đứng bên ngoài quan sát thấy cảnh này thì hoàn toàn sững sờ: "Hả??" Vãi nồi, đây không phải là nhóc con, đây không thể nào là nhóc con của nó được!