Chương 22
Giọng của Ninh Hồi còn vang dội hơn cả Quận chúa An Lăng, ngay cả Ninh Tương ở đầu kia của khoang thuyền cũng nghe thấy, vội vã chạy tới.
Ninh Tương tới có hơi chậm một chút, người đến đầu tiên là thị vệ mà Thái tử mang đến, thấy con rắn thì lập tức giơ chân mang giày đế đen đá con rắn còn đang choáng váng vào lòng sông, sau đó lại thấy người ngồi trên đất đang run lập cập sắp hụt hơi đến nơi thì vội vàng quỳ một chân xuống xem xét: "Bùi thiếu phu nhân, không sao chứ ạ?"
Ninh Hồi ngẩng đầu lên, trong mắt còn vương nước do dùng sức dụi mắt mà nặn ra, cô như là bị giọng nói của đối phương gọi cho hoàn hồn, bừng tỉnh gấp gáp nói: "Ta không sao, nhanh! Nhanh nhanh cứu Quận chúa!"
"Cái gì?" Thị vệ vội nhoài nửa người ra ngoài, người trên sông đang ra sức giãy giụa, loáng thoáng có thể thấy là một nữ nhân, hắn phất tay gọi người: "Mau, mau cứu người!"
Quận chúa An Lăng rơi xuống nước, phân nửa thị vệ trên thuyền đều hành động, người rọi đèn thì rọi đèn, người xuống nước thì xuống nước, ồn ào vô cùng.
Ninh Tương ôm Ninh Hồi đang vui vẻ che mặt, cùng với Thanh Đan đỡ người dậy, Ninh Hồi thuận thế tựa vào người Ninh Tương, vùi mặt trên bờ vai gầy của nàng ấy mà cười trộm.
"Sao lại thế này?" Giọng của Bùi Chất có hơi thâm trầm lạnh lùng, tiếng hét vừa rồi cũng khiến hắn giật nảy cả người, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì.
Ninh Hồi vùi trong lòng Ninh Tương, đầu không nâng mặt không lộ, cũng không giải thích gì khác, chỉ ồm ồm nói ra hai chữ: "Có rắn..."
Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì tự mình nghĩ đi chứ.
Bùi Chất im lặng nhìn nàng, nhướng mày không nói gì, hắn nhìn lại còn cản đường, Ninh Tương bị hắn nhìn đến hai chân phát run, đi cũng không được, không đi cũng không được, chỉ có thể yếu ớt mở miệng nhắc nhở: "Tỷ, tỷ phu?"
Bùi Chất nghiêng người quay mặt đi: "Đợi ở trong khoang thuyền, đừng chạy loạn khắp nơi."
"Vâng vâng vâng." Ninh Tương thẳng thắn gật đầu, kéo Ninh Hồi chạy vào trong.
"Ngươi không sao chứ?" Ninh Tương nhấn người ngồi trên ghế, nhận tách trà Tống Thanh Thanh đưa đến nhét vào trong tay cô, chọc chọc vào trán cô: "Kêu người đừng chạy loạn khắp nơi, đáng đời bị dọa cho chết khiếp."
Hơi nước trong tách trà mờ mịt, hương trà xông vào mũi, Ninh Hồi uống ngụm trà làm dịu cổ họng khô khốc phát đau vì hét.
"Ta không sao, ngược lại Quận chúa An Lăng... Cũng không biết bây giờ thế nào rồi."
Ninh Hồi lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không rõ lắm, Tống Thanh Thanh đứng ở một bên vuốt tay áo của mình khó hiểu liếc nhìn Ninh Hồi, nàng ta cũng mặc kệ lý do bên trong, chỉ cần vui sướng khi người gặp họa: "May mà trong nước không có rắn, nếu không một đám vây quanh đã đẹp rồi."
Ninh Hồi hớp một ngụm trà không nói lời nào, bốn phía cũng dần yên tĩnh lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên hồi lâu chưa phản ứng kịp, một lúc lâu sau nó mới ngẩng mặt gấu lên: "Nhóc à, cô không sợ à?"
Ninh Hồi ngẩng đầu ưỡn ngực: "Không sợ."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Quận chúa An Lăng chắc chắn sẽ nói cậu hại."
Ninh Hồi: "Nàng ta không nói đâu."
Giống như loại chuyên Quận chúa An Lăng liên tục hãm hại ám sát cô, cô không sợ không phải vì không có chứng cứ, trong lòng biết rõ thì thế nào, không có động cơ, không có nhân chứng, không có vật chứng, ai tin ngươi chứ, nói ra chỉ tự rước giận vào thân mà thôi.
Với sự thông minh của Quận chúa An Lăng, nàng ta sẽ không nói gì cả.
Ninh Hồi uống hết nước lại gọi Thanh Đan rót thêm một tách, nhân tiện hỏi đóa hoa mà nàng nhớ thương, Thanh Đan nghiêng người vừa rót nước vừa trả lời: "Thiếu phu nhân còn có tâm trạng nhớ đến hoa cỏ à, yên tâm đi ạ, nô tì đã cho người mang qua đây rồi."
Nghe Thanh Đan nói vậy Ninh Hồi yên tâm, tiếp tục uống nước.
Vì được cứu đúng lúc nên Quận chúa An Lăng không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn chưa ổn lắm, lúc được người khiêng vào khoang thuyền vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.
Ninh Hồi lén liếc nhìn một cái, trên người nàng ta bọc một chiếc áo choàng màu đỏ nhạt, nằm co ro trên giường lạnh run người, Oanh Nhi ở bên cạnh lúc thì lau mặt lúc thì lau tóc, luống cuống tay chân.
Cô thấy hơi đáng tiếc, năng lực nghiệp vụ của mấy thị vệ này tốt quá.
Rất nhanh thuyền đã cập bờ, đợi đến khi hai chân đứng vững trên mặt đất, mọi người không hẹn mà cùng nhau thở phào một hơi. Thái tử đứng ở mũi thuyền nhìn người ta nâng Quận chúa An Lăng xuống, lấy khối ngọc bội kia ra, gió thổi vào mặt hắn có hơi lạnh, hắn ra lên cho hạ nhân: "Hồi cung."
Ánh lửa của giá nến trên bàn nhỏ chiếu sáng khắp xe ngựa, Bùi Chất nghiêng người, hai mắt khép hờ.
"Giả vờ như là thật vậy."
...
Thái tử chân trước trở lại Đông cung, chân sau đã mời thái y đến.
"Thế nào? Có gì không ổn không?"
Ngô thái y cầm ngọc bội trong tay ngửi tới ngửi lui, nhìn kĩ một lúc lâu, dưới sự thúc giục của Thái tử thì đưa ngọc bội lại, khom người bẩm báo: "Bẩm điện hạ, ngọc bội này đã từng được ngâm trong rượu hùng hoàng, bên trên có bôi dịch của cỏ Bích Tây đặc trưng của Nam La. Nam La có nhiều rắn, từ hoàng thân quý tộc cho đến bá tánh nghèo khổ đều thích mang theo vật tùy thân có bôi dịch của cỏ Bích Tây, tránh rắn quấy nhiễu."
Ánh mắt của Thái tử hơi động đậy: "Nếu như vậy, Ngô thái y theo cô đi một chuyến đến Tử Thần điện."
Ngô thái y không dám hỏi nhiều, đáp vâng.
Lúc hai người đến thì Chiêu Nguyên đế đang chuẩn bị đi ngủ, nghe nói Thái tử cầu kiến thì nhíu mày lại rồi dần giãn ra, lại gọi người vào thay y phục cho ông, đổi một bộ thường phục đơn giản rồi mới vòng ra ngoài.
Hương an thần trong điện đã đốt hồi lâu, Chiêu Nguyên đế chống đầu đã hơi mông lung vì buồn ngủ, đến cả mí mắt cũng không nhấc lên: "Trời khuya quá rồi, cố ý tới gặp trẫm không biết là có chuyện gì?"
Thái tử ôn hòa bẩm báo chuyện đàn rắn nước trên sông Hồng Lăng, Chiêu Nguyên đế nghe rồi dần ngồi thẳng dậy, vẻ uy nghiêm trên mặt càng lúc càng tăng, đợi Thái tử ngừng nói đứng chờ một bên, ông mới trầm ngâm nói: "Hiện tượng lạ như vậy, là trời cao cảnh bảo sao? Người đâu, mời Giám chính của Khâm Thiên giám nhanh chóng tới gặp trẫm."
Ông vừa dứt lời, tiểu thái giám đứng bên cạnh giá đèn bàn long lập tức lui ra ngoài.
Thái tử cũng không ngăn cản, lại trình ngọc bội lên: "Phụ hoàng, đây là vật của Quận chúa An Lăng, nhi thần vô tình nhặt được lúc đó."
Vật kia vừa trình lên ngự án thì Ngô thái y liền lặp lại lời đã nói với Thái tử một lần nữa, Chiêu Nguyên đế cầm ngọc bội không nhúc nhích, trong điện lặng im không một tiếng động. Giám chính của Khâm Thiên giám lật đật chạy tới đã đến bên ngoài.
Giám chính của Khâm Thiên giám cũng đã một bó tuổi, nhưng cả ngày chạy tới chạy lui nên cơ thể khá là nhanh nhẹn, chuyến này đến đây eo không mỏi chân không mềm thở không dốc, nghe Chiêu Nguyên đế hỏi hiện tượng thiên văn, ông ta cung kính đáp bốn chữ "Không hiện tượng lạ".
Chiêu Nguyên đế trầm ngâm một lát, chuyển hướng về Thái tử: "Con còn điều tra được gì?" Thấy Thái tử lắc đầu, ông buông ngọc bội xuống "cạch" một tiếng, lạnh lùng nói: "Vậy ngày mai bàn lại, lui ra hết đi."
Thái tử ra cửa, lúc rời đi quay đầu nhìn lại, khẽ cười lắc đầu, phụ hoàng của hắn tuổi càng lớn lại càng nhớ tình xưa, việc hôm nay có thể lớn có thể nhỏ, nhưng xem ý của phụ hoàng hắn chắc là muốn ém xuống, xem ra phủ Quận vương Giang Đô tạm thời có thể lay lắt thêm mấy ngày.
Nói chuyện một hồi Chiêu Nguyên đế không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát ngồi lại bàn xem tấu chương, bút chu sa cầm trên tay hồi lâu mà vẫn chưa đặt xuống tấu chương, ông thở dài một hơi: "Người đời thường nói cháu trai như cậu, cháu gái giống cô, trông đều giống nhau, sao tính tình lại khác một trời một vực thế này?"
Thái giám Tổng quản bưng trà nói: "Phủ Quận vương Giang Đô chỉ có một đứa trẻ, đương nhiên là nuông chiều, huống chi tính của Quận vương vốn phóng khoáng..."
Chiêu Nguyên đế mở nắp tách trà, nhìn hơi nước nghi ngút, nhất thời phiền muộn.
Thượng triều ngày hôm sau, có triều thần dâng tấu chuyện rắn nước đêm qua, thật sự giống như suy đoán của Thái tử, Chiêu Nguyên đế không hề nhắc tới Quận chúa An Lăng, chỉ phái người tiếp tục điều tra hiện tượng lạ trên sông Hồng Lăng. Thái tử đoán chuyện này có điều tra tiếp có lẽ cũng không giải quyết được gì.
Ninh Hồi không biết việc này, nàng chỉ biết Quận chúa An Lăng bị bệnh liệt giường rất không tốt, mời đại phu hết lượt này đến lượt khác, lúc nghe được tin này nàng vô cùng vui vẻ, còn ăn thêm hai chén cơm.
Hôn sự giữa Bùi Đô và Liễu Phương Tứ đã gần ngay trước mắt, trong phủ càng ngày càng náo nhiệt, khắp các viện đều vui mừng náo nhiệt, trong chính đường đã bắt đầu treo lụa đỏ.
Mỗi khi cô ra ngoài đều có những ánh mắt hoặc ngoài sáng hoặc trong tối nhìn cô, thậm chí Bùi lão phu nhân sợ cô phát điên vì gây chuyện trong ngày quan trọng còn cố ý kêu cô đến Phật đường nhỏ, mỗi ngày niệm kinh nửa canh giờ. với tiếng đẹp là bình tâm tĩnh khí.
Bùi lão phu nhân là một người không tin Phật hiếm có trong giới quý phụ nhân ở kinh đô, viện Phúc An cũng không bố trí Phật đường, bà bèn kêu Dung Xuân an trí cho Ninh Hồi đến Phật đường trong chính viện của Bùi Chu thị.
Mỗi chữ trên kinh Phật nàng đều biết, nhưng ghép lại thì nàng cũng chỉ có thể sững sờ, Ninh Hồi nhìn tượng Phật bên trên, thầm nghĩ Phật tổ đừng trách, niệm "a di đà Phật" lặp đi lặp lại. Truyện mới cập nhật
Cuối cùng niệm một hồi trở thành bài hát ru ngủ, thôi miên chính bản thân mình, ngồi trên đệm hương bồ gục đầu ngủ gục.
"Kí chủ, mau dậy đi! Mau dậy đi!"
Ninh Tương tới có hơi chậm một chút, người đến đầu tiên là thị vệ mà Thái tử mang đến, thấy con rắn thì lập tức giơ chân mang giày đế đen đá con rắn còn đang choáng váng vào lòng sông, sau đó lại thấy người ngồi trên đất đang run lập cập sắp hụt hơi đến nơi thì vội vàng quỳ một chân xuống xem xét: "Bùi thiếu phu nhân, không sao chứ ạ?"
Ninh Hồi ngẩng đầu lên, trong mắt còn vương nước do dùng sức dụi mắt mà nặn ra, cô như là bị giọng nói của đối phương gọi cho hoàn hồn, bừng tỉnh gấp gáp nói: "Ta không sao, nhanh! Nhanh nhanh cứu Quận chúa!"
"Cái gì?" Thị vệ vội nhoài nửa người ra ngoài, người trên sông đang ra sức giãy giụa, loáng thoáng có thể thấy là một nữ nhân, hắn phất tay gọi người: "Mau, mau cứu người!"
Quận chúa An Lăng rơi xuống nước, phân nửa thị vệ trên thuyền đều hành động, người rọi đèn thì rọi đèn, người xuống nước thì xuống nước, ồn ào vô cùng.
Ninh Tương ôm Ninh Hồi đang vui vẻ che mặt, cùng với Thanh Đan đỡ người dậy, Ninh Hồi thuận thế tựa vào người Ninh Tương, vùi mặt trên bờ vai gầy của nàng ấy mà cười trộm.
"Sao lại thế này?" Giọng của Bùi Chất có hơi thâm trầm lạnh lùng, tiếng hét vừa rồi cũng khiến hắn giật nảy cả người, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì.
Ninh Hồi vùi trong lòng Ninh Tương, đầu không nâng mặt không lộ, cũng không giải thích gì khác, chỉ ồm ồm nói ra hai chữ: "Có rắn..."
Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì tự mình nghĩ đi chứ.
Bùi Chất im lặng nhìn nàng, nhướng mày không nói gì, hắn nhìn lại còn cản đường, Ninh Tương bị hắn nhìn đến hai chân phát run, đi cũng không được, không đi cũng không được, chỉ có thể yếu ớt mở miệng nhắc nhở: "Tỷ, tỷ phu?"
Bùi Chất nghiêng người quay mặt đi: "Đợi ở trong khoang thuyền, đừng chạy loạn khắp nơi."
"Vâng vâng vâng." Ninh Tương thẳng thắn gật đầu, kéo Ninh Hồi chạy vào trong.
"Ngươi không sao chứ?" Ninh Tương nhấn người ngồi trên ghế, nhận tách trà Tống Thanh Thanh đưa đến nhét vào trong tay cô, chọc chọc vào trán cô: "Kêu người đừng chạy loạn khắp nơi, đáng đời bị dọa cho chết khiếp."
Hơi nước trong tách trà mờ mịt, hương trà xông vào mũi, Ninh Hồi uống ngụm trà làm dịu cổ họng khô khốc phát đau vì hét.
"Ta không sao, ngược lại Quận chúa An Lăng... Cũng không biết bây giờ thế nào rồi."
Ninh Hồi lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không rõ lắm, Tống Thanh Thanh đứng ở một bên vuốt tay áo của mình khó hiểu liếc nhìn Ninh Hồi, nàng ta cũng mặc kệ lý do bên trong, chỉ cần vui sướng khi người gặp họa: "May mà trong nước không có rắn, nếu không một đám vây quanh đã đẹp rồi."
Ninh Hồi hớp một ngụm trà không nói lời nào, bốn phía cũng dần yên tĩnh lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên hồi lâu chưa phản ứng kịp, một lúc lâu sau nó mới ngẩng mặt gấu lên: "Nhóc à, cô không sợ à?"
Ninh Hồi ngẩng đầu ưỡn ngực: "Không sợ."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Quận chúa An Lăng chắc chắn sẽ nói cậu hại."
Ninh Hồi: "Nàng ta không nói đâu."
Giống như loại chuyên Quận chúa An Lăng liên tục hãm hại ám sát cô, cô không sợ không phải vì không có chứng cứ, trong lòng biết rõ thì thế nào, không có động cơ, không có nhân chứng, không có vật chứng, ai tin ngươi chứ, nói ra chỉ tự rước giận vào thân mà thôi.
Với sự thông minh của Quận chúa An Lăng, nàng ta sẽ không nói gì cả.
Ninh Hồi uống hết nước lại gọi Thanh Đan rót thêm một tách, nhân tiện hỏi đóa hoa mà nàng nhớ thương, Thanh Đan nghiêng người vừa rót nước vừa trả lời: "Thiếu phu nhân còn có tâm trạng nhớ đến hoa cỏ à, yên tâm đi ạ, nô tì đã cho người mang qua đây rồi."
Nghe Thanh Đan nói vậy Ninh Hồi yên tâm, tiếp tục uống nước.
Vì được cứu đúng lúc nên Quận chúa An Lăng không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn chưa ổn lắm, lúc được người khiêng vào khoang thuyền vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.
Ninh Hồi lén liếc nhìn một cái, trên người nàng ta bọc một chiếc áo choàng màu đỏ nhạt, nằm co ro trên giường lạnh run người, Oanh Nhi ở bên cạnh lúc thì lau mặt lúc thì lau tóc, luống cuống tay chân.
Cô thấy hơi đáng tiếc, năng lực nghiệp vụ của mấy thị vệ này tốt quá.
Rất nhanh thuyền đã cập bờ, đợi đến khi hai chân đứng vững trên mặt đất, mọi người không hẹn mà cùng nhau thở phào một hơi. Thái tử đứng ở mũi thuyền nhìn người ta nâng Quận chúa An Lăng xuống, lấy khối ngọc bội kia ra, gió thổi vào mặt hắn có hơi lạnh, hắn ra lên cho hạ nhân: "Hồi cung."
Ánh lửa của giá nến trên bàn nhỏ chiếu sáng khắp xe ngựa, Bùi Chất nghiêng người, hai mắt khép hờ.
"Giả vờ như là thật vậy."
...
Thái tử chân trước trở lại Đông cung, chân sau đã mời thái y đến.
"Thế nào? Có gì không ổn không?"
Ngô thái y cầm ngọc bội trong tay ngửi tới ngửi lui, nhìn kĩ một lúc lâu, dưới sự thúc giục của Thái tử thì đưa ngọc bội lại, khom người bẩm báo: "Bẩm điện hạ, ngọc bội này đã từng được ngâm trong rượu hùng hoàng, bên trên có bôi dịch của cỏ Bích Tây đặc trưng của Nam La. Nam La có nhiều rắn, từ hoàng thân quý tộc cho đến bá tánh nghèo khổ đều thích mang theo vật tùy thân có bôi dịch của cỏ Bích Tây, tránh rắn quấy nhiễu."
Ánh mắt của Thái tử hơi động đậy: "Nếu như vậy, Ngô thái y theo cô đi một chuyến đến Tử Thần điện."
Ngô thái y không dám hỏi nhiều, đáp vâng.
Lúc hai người đến thì Chiêu Nguyên đế đang chuẩn bị đi ngủ, nghe nói Thái tử cầu kiến thì nhíu mày lại rồi dần giãn ra, lại gọi người vào thay y phục cho ông, đổi một bộ thường phục đơn giản rồi mới vòng ra ngoài.
Hương an thần trong điện đã đốt hồi lâu, Chiêu Nguyên đế chống đầu đã hơi mông lung vì buồn ngủ, đến cả mí mắt cũng không nhấc lên: "Trời khuya quá rồi, cố ý tới gặp trẫm không biết là có chuyện gì?"
Thái tử ôn hòa bẩm báo chuyện đàn rắn nước trên sông Hồng Lăng, Chiêu Nguyên đế nghe rồi dần ngồi thẳng dậy, vẻ uy nghiêm trên mặt càng lúc càng tăng, đợi Thái tử ngừng nói đứng chờ một bên, ông mới trầm ngâm nói: "Hiện tượng lạ như vậy, là trời cao cảnh bảo sao? Người đâu, mời Giám chính của Khâm Thiên giám nhanh chóng tới gặp trẫm."
Ông vừa dứt lời, tiểu thái giám đứng bên cạnh giá đèn bàn long lập tức lui ra ngoài.
Thái tử cũng không ngăn cản, lại trình ngọc bội lên: "Phụ hoàng, đây là vật của Quận chúa An Lăng, nhi thần vô tình nhặt được lúc đó."
Vật kia vừa trình lên ngự án thì Ngô thái y liền lặp lại lời đã nói với Thái tử một lần nữa, Chiêu Nguyên đế cầm ngọc bội không nhúc nhích, trong điện lặng im không một tiếng động. Giám chính của Khâm Thiên giám lật đật chạy tới đã đến bên ngoài.
Giám chính của Khâm Thiên giám cũng đã một bó tuổi, nhưng cả ngày chạy tới chạy lui nên cơ thể khá là nhanh nhẹn, chuyến này đến đây eo không mỏi chân không mềm thở không dốc, nghe Chiêu Nguyên đế hỏi hiện tượng thiên văn, ông ta cung kính đáp bốn chữ "Không hiện tượng lạ".
Chiêu Nguyên đế trầm ngâm một lát, chuyển hướng về Thái tử: "Con còn điều tra được gì?" Thấy Thái tử lắc đầu, ông buông ngọc bội xuống "cạch" một tiếng, lạnh lùng nói: "Vậy ngày mai bàn lại, lui ra hết đi."
Thái tử ra cửa, lúc rời đi quay đầu nhìn lại, khẽ cười lắc đầu, phụ hoàng của hắn tuổi càng lớn lại càng nhớ tình xưa, việc hôm nay có thể lớn có thể nhỏ, nhưng xem ý của phụ hoàng hắn chắc là muốn ém xuống, xem ra phủ Quận vương Giang Đô tạm thời có thể lay lắt thêm mấy ngày.
Nói chuyện một hồi Chiêu Nguyên đế không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát ngồi lại bàn xem tấu chương, bút chu sa cầm trên tay hồi lâu mà vẫn chưa đặt xuống tấu chương, ông thở dài một hơi: "Người đời thường nói cháu trai như cậu, cháu gái giống cô, trông đều giống nhau, sao tính tình lại khác một trời một vực thế này?"
Thái giám Tổng quản bưng trà nói: "Phủ Quận vương Giang Đô chỉ có một đứa trẻ, đương nhiên là nuông chiều, huống chi tính của Quận vương vốn phóng khoáng..."
Chiêu Nguyên đế mở nắp tách trà, nhìn hơi nước nghi ngút, nhất thời phiền muộn.
Thượng triều ngày hôm sau, có triều thần dâng tấu chuyện rắn nước đêm qua, thật sự giống như suy đoán của Thái tử, Chiêu Nguyên đế không hề nhắc tới Quận chúa An Lăng, chỉ phái người tiếp tục điều tra hiện tượng lạ trên sông Hồng Lăng. Thái tử đoán chuyện này có điều tra tiếp có lẽ cũng không giải quyết được gì.
Ninh Hồi không biết việc này, nàng chỉ biết Quận chúa An Lăng bị bệnh liệt giường rất không tốt, mời đại phu hết lượt này đến lượt khác, lúc nghe được tin này nàng vô cùng vui vẻ, còn ăn thêm hai chén cơm.
Hôn sự giữa Bùi Đô và Liễu Phương Tứ đã gần ngay trước mắt, trong phủ càng ngày càng náo nhiệt, khắp các viện đều vui mừng náo nhiệt, trong chính đường đã bắt đầu treo lụa đỏ.
Mỗi khi cô ra ngoài đều có những ánh mắt hoặc ngoài sáng hoặc trong tối nhìn cô, thậm chí Bùi lão phu nhân sợ cô phát điên vì gây chuyện trong ngày quan trọng còn cố ý kêu cô đến Phật đường nhỏ, mỗi ngày niệm kinh nửa canh giờ. với tiếng đẹp là bình tâm tĩnh khí.
Bùi lão phu nhân là một người không tin Phật hiếm có trong giới quý phụ nhân ở kinh đô, viện Phúc An cũng không bố trí Phật đường, bà bèn kêu Dung Xuân an trí cho Ninh Hồi đến Phật đường trong chính viện của Bùi Chu thị.
Mỗi chữ trên kinh Phật nàng đều biết, nhưng ghép lại thì nàng cũng chỉ có thể sững sờ, Ninh Hồi nhìn tượng Phật bên trên, thầm nghĩ Phật tổ đừng trách, niệm "a di đà Phật" lặp đi lặp lại. Truyện mới cập nhật
Cuối cùng niệm một hồi trở thành bài hát ru ngủ, thôi miên chính bản thân mình, ngồi trên đệm hương bồ gục đầu ngủ gục.
"Kí chủ, mau dậy đi! Mau dậy đi!"