Chương 24
Ngày Bùi Đô thành thân là một ngày nắng đẹp nhất của những ngày đầu thu, Ninh Hồi gọi người dọn ghế ra ngoài viện ngồi phơi nắng, ấm áp thoải mái vô cùng.
Theo lý thuyết cô thân là dâu trưởng của Bùi gia cũng nên ra ngoài buổi tiệc tiếp khách khứa, nhưng có tiền lệ trước đó, Bùi lão phu nhân thật sự sợ cô gây ra chuyện rắc rối gì nên đặc biệt tìm cớ bảo cô ở tại chỗ của mình không được ra ngoài. Tuy nói mấy năm nay mặt mũi của phủ Quốc Công đã sớm không còn miếng nào, nhưng lão nhân gia bà vẫn muốn giữ chút da mặt còn sót lại.
Ninh Hồi cũng vui mừng vì được tự do, ngồi trên ghế vừa ăn quýt vừa xem xét tình hình phát triển của thực vật trong không gian thảo nguyên với Thanh Thanh Thảo Nguyên.
"Hiện tại tổng giá trị xanh hóa đã đạt tới 101520, kí chủ, chúng ta phải tiếp tục cố gắng." Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm chặt móng vuốt cổ vũ cho Ninh Hồi, vẻ mặt gấu sáng láng, vô cùng có tinh thần.
Ninh Hồi lại nhét một múi quýt vào miệng, ăn sạch sẽ: "Thanh Thanh Thảo Nguyên tốt, Thanh Thanh Thảo Nguyên không thành vấn đề."
Thanh Thanh Thảo Nguyên rất thích sự kiên cường bất khuất và không bao giờ nhụt chí của kí chủ nhà mình, ánh mắt tràn đầy từ ái, nhìn đến mức khóe miệng Ninh Hồi giật giật, ôi, ánh mắt của Thanh Thanh Thảo Nguyên khiến cô không hiểu sao lại cảm thấy mình là một nhóc gấu trúc mập mạp lanh lợi.
"Thiếu phu nhân, đồ đã lấy tới rồi ạ." Thanh Miêu từ khố phòng đi ra, trên tay ôm một chiếc hộp nhỏ có khóa, mỉm cười đến gần đặt trên bàn nhỏ trước mặt Ninh Hồi: "Nhưng chìa khóa này do Thanh Đan cất, phải chờ nàng ấy tới mới được."
Ninh Hồi lại bóc thêm quýt, thờ ơ gật đầu: "Không sao, đợt lát nữa là được."
"Là ta nghe lầm à, Thanh Miêu ngươi gọi ta." Thanh Đan xách hộp đựng thức ăn băng qua cửa viện, đi thẳng tới chỗ bọn họ.
Thanh Miêu phủi lá cây rơi trên bàn xuống, nói: "Chờ ngươi về mở khóa đây, chỉ lấy thức ăn thôi sao ngươi lại đi lâu vậy?"
Thanh Đan: "Hôm nay phòng bếp bận rộn lắm, may mà ta đi sớm, nếu không đến giờ Mùi cũng chưa chắc rảnh để quan tân đến viện chúng ta."
Ninh Hồi muốn xem trong hộp này đựng gì, nàng thả quả quýt trong tay xuống, dùng khăn tay lau: "Bữa trưa cứ đặt đó đi, mở ổ khóa này trước đã."
Thanh Đan mang hộp đựng thức ăn vào phòng, chỉ một lát sau đã lấy chìa khóa ra mở hộp, trong hộp đều là khế đất khế nhà, có rất nhiều là do phụ mẫu của nguyên chủ để lại, còn có một ít là do phu thê Lộ Lăng hầu, tức bá phụ và bá mẫu của nàng cho.
Tài sản của nguyên chủ phong phú, một chồng giấy này xem mà kinh người, Ninh Hồi chọn chọn lựa lựa một hồi trong đống đó, cuối cùng rút ra một tờ, hỏi Thanh Đan và Thanh Miêu: "Các ngươi có biết chỗ này không?"
Thanh Đan nhìn thử, thấy trên giấy viết hai chữ Tử huyện, nàng ấy suy nghĩ một hồi mới gật đầu trả lời: "Nô tì biết ạ, lúc thiếu phu nhân chưa xuất giá ma ma bên cạnh phu nhân có dẫn nô tì đến gần đó tuần tra một lần, Tử huyện thuộc kinh thành cách đây không xa lắm, thôn trang này được lập ở thôn Lạc An, nô tì nhớ bên cạnh còn có một ngọn núi đều là cây ăn quả, cũng có khế thư ở bên trong."
Ninh Hồi lật tìm một lần nữa đúng là tìm được một tờ khác cũng ghi ở Tử huyện, nàng thu lại rồi bàn bạc với Thanh Thanh Thảo Nguyên biện pháp xử lý, kéo tay áo Thanh Đan cười tủm tỉm nói: "Ta muốn dùng thôn trang và ngọn núi kia để trồng các loại hoa cỏ cây rừng hiếm lạ, các ngươi thấy có được không?"
Thanh Đan và Thanh Miêu cảm thấy kinh ngạc với ý tưởng của cô: "Sao thiếu phu nhân lại đột nhiên có suy nghĩ này vậy ạ."
Ninh Hồi nghiêng đầu nói: "Thì muốn trồng cho đẹp thôi, cho người đi các nơi vơ vét về, lại mời một số người chăm sóc hoa cảnh đến chăm sóc, lúc rảnh rỗi ta cũng có thể đến để giết thời gian, các ngươi cảm thấy có được hay không?"
Với thân phận hiện tại của cô mà muốn chạy tới đây thì thật sự là quá không thực tế, cho người mang những hoa cỏ hiếm lạ đó đưa đến đây, cô bớt chút thời gian tới đó để ném vào trong không gian cũng sẽ không khiến người ta chú ý và nghi ngờ, đẹp cả đôi đường nha.
Ninh Hồi đắc ý lại bóc thêm một quả quýt: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta đúng là quá thông minh, sao ta có thể thông minh như vậy chứ?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên ừm một tiếng, nổi nóng nói: "Cách này là do cô nghĩ ra à? Chẳng lẽ không phải là do kết tinh trí tuệ của tôi sao?"
Quả quýt mọng nước, chua chua ngọt ngọt đầy khoang miệng, Ninh Hồi lâng lâng hạnh phúc, con người nhỏ trong lòng đắc ý lắc lắc khăn tay: "Ây da, đừng để ý mấy chi tiết nhỏ này nha."
"Nếu thiếu phu nhân thật sự có suy nghĩ này thì nô tì lập tức cho người đi thăm dò tình hình trước, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền, vui vẻ mới là quan trọng nhất." Rất nhanh Thanh Đan đã đưa ra đáp án khẳng định, Ninh Hồi nghe vậy thì vô cùng vui mừng, kể từ đó đối với cô mà nói có thể là làm ít mà công nhiều.
Giải quyết được một vấn đề lớn, tâm trạng của Ninh Hồi không tệ, lúc Bùi Chất dẫn Sở Hốt và Tề Thương đến đây thì cô đang ở bên ngoài cầm bầu hồ lô tưới nước cho hoa cỏ trong viện.
Mặc một chiếc váy màu hồng anh đào nhạt thêu hoa rơi, đứng trước hoa cỏ mặt mày dịu dàng tựa như phù dung chớm nở.
Sở Hốt ôm kiếm đứng phía sau lưng Bùi Chất, lông mày anh khí hơi nhướng lên, nàng ấycảm thấy con người thiếu phu nhân rất kì lạ, kì lạ một cách không nói nên lời.
Tất cả mọi người nói cô thích Nhị công tử đến mức không thể tự kiềm chế được bản thân, nhưng nàng ấyquan sát lâu như vậy, vị chủ nhân này ngoài trừ ăn và ngủ thì việc duy nhất cô làm chính là chăm sóc hoa cỏ trong viện, chỉ còn kém chưa xem chúng thành con trai con gái ruột mà chăm sóc.
Cuộc sống hàng ngày thật sự là còn đơn điệu nhạt nhẽo hơn cả viện Phúc An của lão phu nhân.
Hơn nữa hôm nay là ngày thành thân của Nhị công tử, ai cũng đề phòng cô, sợ cô gây chuyện giở trò gì đó, nhưng mà cô một mình vui vẻ ở trong viện chỉ còn thiếu chưa hát mấy điệu dân gian mà thôi.
Sở Hốt lắc đầu, không hiểu, không hiểu nổi.
"Thỉnh an Thế tử ạ." Tiếng thỉnh an trong viện lần lượt vang lên, Ninh Hồi nghiêng đầu nhìn lên đã thấy Bùi Chất đứng cạnh mấy chậu đá trồng sen cách cửa viện không xa, hai con cá chép đuôi hồng nuôi trong chậu lưu ly vừa ló đầu lên vì tiếng động đột ngột này rồi lại quay về đáy nước, núp dưới những chiếc lá trôi nổi trên mặt nước.
Đi đâu Bùi Chất cũng thích khoát một chiếc áo choàng bên ngoài, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là đổi màu đen tuyền thích nhất hàng ngày thành màu trắng, mang đến cảm giác thanh nhã hiếm có.
Ninh Hồi dời tầm mắt đi: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói xem hắn tới làm gì."
Thanh Thanh Thảo Nguyên giơ cái cuốc lên đào một đống đất, ngồi dưới đất vọc bùn chơi: “Dù sao chắc chắn cũng không phải đặc biệt tới thăm cô.”
Ninh Hồi: “…” Muốn ngươi nói mà!
Có lẽ là do đổi màu quần áo nên sự âm u nghiêm túc trên người Bùi Chất giảm đi không ít, Ninh Hồi cũng hiếm khi không tự động xem hắn trở thành quỷ hút máu hay ma quỷ các loại.
Bùi Chất nhìn nàng hất hất cằm lên: "Qua đây."
Ninh Hồi đưa bầu hồ lô còn dư nước bên trong cho Xuân Đào, vừa lau tay vừa đi qua, cô hỏi thẳng: "Chàng đến có chuyện gì sao?"
Bùi Chất liếc cô một cái rồi cất bước đi vào bên trong, ngồi xuống chiếc giường nhỏ mà bình thường Ninh Hồi thích ngồi lên để ăn gì đó, đây là lần thứ hai hắn đến viện Tây Cẩm, đêm thành thân đã tới một lần, ngày đó Ninh Hồi nổi nốt đỏ khắp người để khiến hắn ghét bỏ, hắn cũng mừng rỡ dứt khoát vung khăn voan lên rồi rời đi.
Đã cách đây mấy tháng, hôm nay mới xem như là chính thức đặt chân đến nơi này.
Trong phòng bài trí sạch sẽ gọn gàng, trên chiếc bàn cao sơn đỏ bày đủ các loại trái cây bánh ngọt, trên chiếc đĩa sứ trắng tinh bên cạnh còn thừa nửa quả quýt chưa ăn xong, đối diện với cửa chính là một tấm bình phong năm mảnh với khung chạm khắc phù dung, phần lụa vẽ màu cảnh bốn mùa như xuân, cách bình phong không xa đặt một cái bàn tròn và bốn chiếc ghế hoa mai, trên bàn bày một chiếc lọ mỹ nhân bằng sứ Thanh Hoa hoa văn trúc đôi, trong lọ cắm ít cỏ tươi, vừa tươi mát lại đẹp.
Thì ra phòng ở của nữ nhi gia là như thế này.
Bùi Chất nhíu mày, duỗi cánh tay cầm lấy nửa quả quýt dở trên bàn vào tay, ngón tay thon dài bóc lớp vỏ bên ngoài, nhón một múi nhét vào miệng.
Dường như vị chua tung tóe trong miệng khiến chân mày hắn nhíu hết lại, chán ghét vứt phần quýt còn lại trở về, chua như vậy ăn có gì ngon chứ?
Ninh Hồi ngồi bên kia mím chặt môi, vẻ mặt kỳ quái: "Rốt cuộc là chàng tới làm gì?"
Bùi Chất liếc mắt về bên phải, Tề Thương và Sở Hốt chắp tay cùng lui ra ngoài, Thanh Đan và Thanh Miêu cũng uốn gối cáo lui, chỉ chốc lát người trong phòng đã ra ngoài sạch sẽ, mặt Ninh Hồi nhíu chặt lại.
"Rảnh rỗi không có việc gì nên muốn đến tìm phu nhân tâm sự cho bớt mệt mỏi, thế nào, không được sao?" Bùi Chất nghiêng người dựa vào lưng ghế, vén nắp trà lên gạt vài cái.
Ninh Hồi cầm quả quýt tròn vo trong tay chơi đùa, ngạc nhiên hỏi: "Chàng muốn nói chuyện gì?"
Bùi Chất hơi rũ mắt, không nhanh không chậm mà mở miệng nói: "Chẳng hạn như có thể trò chuyện về rắn nước khiến phu nhân sợ tới mức hoảng loạn trên đuôi thuyền buổi tối ngày ấy."
Ninh Hồi nghe hắn nhắc tới chuyện này thì lông mi lập tức khẽ run vài cái, cô vùi đầu ngón tay nhanh chóng bóc vỏ quýt, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó thì có gì hay mà nói chứ, chuyện đáng buồn khiến cho người ta sợ hãi thì nói để làm gì?"
Giọng nói ngây ngô xen lẫn chua xót khiến Bùi Chất nghiêng nghiêng đầu, hắn nhướng mày khẽ cười nói: "Chuyện đáng buồn khiến cho người ta sợ hãi thì đúng rồi, đối với Quận chúa An Lăng mà nói thì đúng là chuyện đáng buồn và sợ hãi."
Chân mày Ninh Hồi nhảy dựng lên.
Thanh Thanh Thảo Nguyên trong không gian thương tiếc nhìn cô: "Xong rồi kí chủ, sợ là cô sắp bị lật thuyền rồi."
Ninh Hồi: "..." Con gấu trúc đáng giận này.
"Tại sao không nói gì," Bùi Chất hớp một ngụm trà, vị chua của quýt vấn vít nơi chóp mũi cuối cùng đã tản đi bớt, hắn mở miệng kéo Ninh Hồi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ninh Hồi cắn nhẹ môi dưới, ngẩng đầu lên cười với hắn: "Đúng vậy, lúc đó thật là dọa người, cũng may Quận chúa phúc lớn mạng lớn."
Ninh Hồi vốn đã đẹp, lúc cười lên lại càng đẹp ngọt ngào hơn, Bùi Chất vẫn ung dung nhìn cô cẩn thận hồi lâu, đối diện với đôi mắt hạnh sáng ngời như được suối trong gột rửa, hắn chống đầu, tựa hồ như muốn nhìn thẳng vào trong tâm khảm của đối phương.
Hắn vẫn không nhúc nhích, vẻ âm u tàn bạo ở giữa chân mày đã không còn sót lại chút gì, Ninh Hồi cũng đang nhìn khuôn mặt từng được xưng là đẹp nhất Giang Hoài của hắn, biểu cảm thản nhiên không hề có chút chột dạ nào khiến suýt chút nữa là Bùi Chất đã tin cô.
"Thật là khiến ta lắp bắp kinh hãi." Bùi Chất đi tới trước mặt cô, tay chống lên lưng ghế sau lưng cô, chầm chậm cúi người xuống, vô cùng có hứng thú khẩy hạt ngọc trai rũ xuống trên cây trâm ngọc lan bằng gỗ đàn hương cài trong búi tóc của cô.
Ninh Hồi ra vẻ vô tội rụt về sau: "Cái gì?" Hiện tại dưới tình huống này, cô đánh chết cũng không thừa nhận là được rồi!
Bùi Chất khẽ "xùy" một tiếng, tay từ từ rê hạt ngọc trai lên mặt cô, kề sát vào tai nàng khẽ nói: "Vốn tưởng rằng phu nhân là một viên bột trắng, không ngờ bên trong còn có nhân nữa."
Hai người cách nhau quá gần, vết chai trên tay hắn khiến cô có hơi không thoải mái, Ninh Hồi theo phản xạ định tránh hắn nên nghiêng người sang một bên, nhìn lướt qua cổ lọ sứ bên cạnh.
Ngoại trừ không được tự nhiên thì nàng không cảm thấy thế nào, nhưng Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa rồi còn dỗi cô nhìn thấy tình hình bên ngoài thì nổ tung trong không gian, hận không thể vác cái cuốc lao tới đặt mông ngồi chết Bùi Chất.
"Cái tên khốn nạn nhà ngươi, mau thả nhóc con của ta ra!" Tên đàn ông thối đáng chết, tay đang đặt ở đâu vậy hả!
Ninh Hồi: "Ấy."
Theo lý thuyết cô thân là dâu trưởng của Bùi gia cũng nên ra ngoài buổi tiệc tiếp khách khứa, nhưng có tiền lệ trước đó, Bùi lão phu nhân thật sự sợ cô gây ra chuyện rắc rối gì nên đặc biệt tìm cớ bảo cô ở tại chỗ của mình không được ra ngoài. Tuy nói mấy năm nay mặt mũi của phủ Quốc Công đã sớm không còn miếng nào, nhưng lão nhân gia bà vẫn muốn giữ chút da mặt còn sót lại.
Ninh Hồi cũng vui mừng vì được tự do, ngồi trên ghế vừa ăn quýt vừa xem xét tình hình phát triển của thực vật trong không gian thảo nguyên với Thanh Thanh Thảo Nguyên.
"Hiện tại tổng giá trị xanh hóa đã đạt tới 101520, kí chủ, chúng ta phải tiếp tục cố gắng." Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm chặt móng vuốt cổ vũ cho Ninh Hồi, vẻ mặt gấu sáng láng, vô cùng có tinh thần.
Ninh Hồi lại nhét một múi quýt vào miệng, ăn sạch sẽ: "Thanh Thanh Thảo Nguyên tốt, Thanh Thanh Thảo Nguyên không thành vấn đề."
Thanh Thanh Thảo Nguyên rất thích sự kiên cường bất khuất và không bao giờ nhụt chí của kí chủ nhà mình, ánh mắt tràn đầy từ ái, nhìn đến mức khóe miệng Ninh Hồi giật giật, ôi, ánh mắt của Thanh Thanh Thảo Nguyên khiến cô không hiểu sao lại cảm thấy mình là một nhóc gấu trúc mập mạp lanh lợi.
"Thiếu phu nhân, đồ đã lấy tới rồi ạ." Thanh Miêu từ khố phòng đi ra, trên tay ôm một chiếc hộp nhỏ có khóa, mỉm cười đến gần đặt trên bàn nhỏ trước mặt Ninh Hồi: "Nhưng chìa khóa này do Thanh Đan cất, phải chờ nàng ấy tới mới được."
Ninh Hồi lại bóc thêm quýt, thờ ơ gật đầu: "Không sao, đợt lát nữa là được."
"Là ta nghe lầm à, Thanh Miêu ngươi gọi ta." Thanh Đan xách hộp đựng thức ăn băng qua cửa viện, đi thẳng tới chỗ bọn họ.
Thanh Miêu phủi lá cây rơi trên bàn xuống, nói: "Chờ ngươi về mở khóa đây, chỉ lấy thức ăn thôi sao ngươi lại đi lâu vậy?"
Thanh Đan: "Hôm nay phòng bếp bận rộn lắm, may mà ta đi sớm, nếu không đến giờ Mùi cũng chưa chắc rảnh để quan tân đến viện chúng ta."
Ninh Hồi muốn xem trong hộp này đựng gì, nàng thả quả quýt trong tay xuống, dùng khăn tay lau: "Bữa trưa cứ đặt đó đi, mở ổ khóa này trước đã."
Thanh Đan mang hộp đựng thức ăn vào phòng, chỉ một lát sau đã lấy chìa khóa ra mở hộp, trong hộp đều là khế đất khế nhà, có rất nhiều là do phụ mẫu của nguyên chủ để lại, còn có một ít là do phu thê Lộ Lăng hầu, tức bá phụ và bá mẫu của nàng cho.
Tài sản của nguyên chủ phong phú, một chồng giấy này xem mà kinh người, Ninh Hồi chọn chọn lựa lựa một hồi trong đống đó, cuối cùng rút ra một tờ, hỏi Thanh Đan và Thanh Miêu: "Các ngươi có biết chỗ này không?"
Thanh Đan nhìn thử, thấy trên giấy viết hai chữ Tử huyện, nàng ấy suy nghĩ một hồi mới gật đầu trả lời: "Nô tì biết ạ, lúc thiếu phu nhân chưa xuất giá ma ma bên cạnh phu nhân có dẫn nô tì đến gần đó tuần tra một lần, Tử huyện thuộc kinh thành cách đây không xa lắm, thôn trang này được lập ở thôn Lạc An, nô tì nhớ bên cạnh còn có một ngọn núi đều là cây ăn quả, cũng có khế thư ở bên trong."
Ninh Hồi lật tìm một lần nữa đúng là tìm được một tờ khác cũng ghi ở Tử huyện, nàng thu lại rồi bàn bạc với Thanh Thanh Thảo Nguyên biện pháp xử lý, kéo tay áo Thanh Đan cười tủm tỉm nói: "Ta muốn dùng thôn trang và ngọn núi kia để trồng các loại hoa cỏ cây rừng hiếm lạ, các ngươi thấy có được không?"
Thanh Đan và Thanh Miêu cảm thấy kinh ngạc với ý tưởng của cô: "Sao thiếu phu nhân lại đột nhiên có suy nghĩ này vậy ạ."
Ninh Hồi nghiêng đầu nói: "Thì muốn trồng cho đẹp thôi, cho người đi các nơi vơ vét về, lại mời một số người chăm sóc hoa cảnh đến chăm sóc, lúc rảnh rỗi ta cũng có thể đến để giết thời gian, các ngươi cảm thấy có được hay không?"
Với thân phận hiện tại của cô mà muốn chạy tới đây thì thật sự là quá không thực tế, cho người mang những hoa cỏ hiếm lạ đó đưa đến đây, cô bớt chút thời gian tới đó để ném vào trong không gian cũng sẽ không khiến người ta chú ý và nghi ngờ, đẹp cả đôi đường nha.
Ninh Hồi đắc ý lại bóc thêm một quả quýt: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta đúng là quá thông minh, sao ta có thể thông minh như vậy chứ?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên ừm một tiếng, nổi nóng nói: "Cách này là do cô nghĩ ra à? Chẳng lẽ không phải là do kết tinh trí tuệ của tôi sao?"
Quả quýt mọng nước, chua chua ngọt ngọt đầy khoang miệng, Ninh Hồi lâng lâng hạnh phúc, con người nhỏ trong lòng đắc ý lắc lắc khăn tay: "Ây da, đừng để ý mấy chi tiết nhỏ này nha."
"Nếu thiếu phu nhân thật sự có suy nghĩ này thì nô tì lập tức cho người đi thăm dò tình hình trước, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền, vui vẻ mới là quan trọng nhất." Rất nhanh Thanh Đan đã đưa ra đáp án khẳng định, Ninh Hồi nghe vậy thì vô cùng vui mừng, kể từ đó đối với cô mà nói có thể là làm ít mà công nhiều.
Giải quyết được một vấn đề lớn, tâm trạng của Ninh Hồi không tệ, lúc Bùi Chất dẫn Sở Hốt và Tề Thương đến đây thì cô đang ở bên ngoài cầm bầu hồ lô tưới nước cho hoa cỏ trong viện.
Mặc một chiếc váy màu hồng anh đào nhạt thêu hoa rơi, đứng trước hoa cỏ mặt mày dịu dàng tựa như phù dung chớm nở.
Sở Hốt ôm kiếm đứng phía sau lưng Bùi Chất, lông mày anh khí hơi nhướng lên, nàng ấycảm thấy con người thiếu phu nhân rất kì lạ, kì lạ một cách không nói nên lời.
Tất cả mọi người nói cô thích Nhị công tử đến mức không thể tự kiềm chế được bản thân, nhưng nàng ấyquan sát lâu như vậy, vị chủ nhân này ngoài trừ ăn và ngủ thì việc duy nhất cô làm chính là chăm sóc hoa cỏ trong viện, chỉ còn kém chưa xem chúng thành con trai con gái ruột mà chăm sóc.
Cuộc sống hàng ngày thật sự là còn đơn điệu nhạt nhẽo hơn cả viện Phúc An của lão phu nhân.
Hơn nữa hôm nay là ngày thành thân của Nhị công tử, ai cũng đề phòng cô, sợ cô gây chuyện giở trò gì đó, nhưng mà cô một mình vui vẻ ở trong viện chỉ còn thiếu chưa hát mấy điệu dân gian mà thôi.
Sở Hốt lắc đầu, không hiểu, không hiểu nổi.
"Thỉnh an Thế tử ạ." Tiếng thỉnh an trong viện lần lượt vang lên, Ninh Hồi nghiêng đầu nhìn lên đã thấy Bùi Chất đứng cạnh mấy chậu đá trồng sen cách cửa viện không xa, hai con cá chép đuôi hồng nuôi trong chậu lưu ly vừa ló đầu lên vì tiếng động đột ngột này rồi lại quay về đáy nước, núp dưới những chiếc lá trôi nổi trên mặt nước.
Đi đâu Bùi Chất cũng thích khoát một chiếc áo choàng bên ngoài, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là đổi màu đen tuyền thích nhất hàng ngày thành màu trắng, mang đến cảm giác thanh nhã hiếm có.
Ninh Hồi dời tầm mắt đi: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói xem hắn tới làm gì."
Thanh Thanh Thảo Nguyên giơ cái cuốc lên đào một đống đất, ngồi dưới đất vọc bùn chơi: “Dù sao chắc chắn cũng không phải đặc biệt tới thăm cô.”
Ninh Hồi: “…” Muốn ngươi nói mà!
Có lẽ là do đổi màu quần áo nên sự âm u nghiêm túc trên người Bùi Chất giảm đi không ít, Ninh Hồi cũng hiếm khi không tự động xem hắn trở thành quỷ hút máu hay ma quỷ các loại.
Bùi Chất nhìn nàng hất hất cằm lên: "Qua đây."
Ninh Hồi đưa bầu hồ lô còn dư nước bên trong cho Xuân Đào, vừa lau tay vừa đi qua, cô hỏi thẳng: "Chàng đến có chuyện gì sao?"
Bùi Chất liếc cô một cái rồi cất bước đi vào bên trong, ngồi xuống chiếc giường nhỏ mà bình thường Ninh Hồi thích ngồi lên để ăn gì đó, đây là lần thứ hai hắn đến viện Tây Cẩm, đêm thành thân đã tới một lần, ngày đó Ninh Hồi nổi nốt đỏ khắp người để khiến hắn ghét bỏ, hắn cũng mừng rỡ dứt khoát vung khăn voan lên rồi rời đi.
Đã cách đây mấy tháng, hôm nay mới xem như là chính thức đặt chân đến nơi này.
Trong phòng bài trí sạch sẽ gọn gàng, trên chiếc bàn cao sơn đỏ bày đủ các loại trái cây bánh ngọt, trên chiếc đĩa sứ trắng tinh bên cạnh còn thừa nửa quả quýt chưa ăn xong, đối diện với cửa chính là một tấm bình phong năm mảnh với khung chạm khắc phù dung, phần lụa vẽ màu cảnh bốn mùa như xuân, cách bình phong không xa đặt một cái bàn tròn và bốn chiếc ghế hoa mai, trên bàn bày một chiếc lọ mỹ nhân bằng sứ Thanh Hoa hoa văn trúc đôi, trong lọ cắm ít cỏ tươi, vừa tươi mát lại đẹp.
Thì ra phòng ở của nữ nhi gia là như thế này.
Bùi Chất nhíu mày, duỗi cánh tay cầm lấy nửa quả quýt dở trên bàn vào tay, ngón tay thon dài bóc lớp vỏ bên ngoài, nhón một múi nhét vào miệng.
Dường như vị chua tung tóe trong miệng khiến chân mày hắn nhíu hết lại, chán ghét vứt phần quýt còn lại trở về, chua như vậy ăn có gì ngon chứ?
Ninh Hồi ngồi bên kia mím chặt môi, vẻ mặt kỳ quái: "Rốt cuộc là chàng tới làm gì?"
Bùi Chất liếc mắt về bên phải, Tề Thương và Sở Hốt chắp tay cùng lui ra ngoài, Thanh Đan và Thanh Miêu cũng uốn gối cáo lui, chỉ chốc lát người trong phòng đã ra ngoài sạch sẽ, mặt Ninh Hồi nhíu chặt lại.
"Rảnh rỗi không có việc gì nên muốn đến tìm phu nhân tâm sự cho bớt mệt mỏi, thế nào, không được sao?" Bùi Chất nghiêng người dựa vào lưng ghế, vén nắp trà lên gạt vài cái.
Ninh Hồi cầm quả quýt tròn vo trong tay chơi đùa, ngạc nhiên hỏi: "Chàng muốn nói chuyện gì?"
Bùi Chất hơi rũ mắt, không nhanh không chậm mà mở miệng nói: "Chẳng hạn như có thể trò chuyện về rắn nước khiến phu nhân sợ tới mức hoảng loạn trên đuôi thuyền buổi tối ngày ấy."
Ninh Hồi nghe hắn nhắc tới chuyện này thì lông mi lập tức khẽ run vài cái, cô vùi đầu ngón tay nhanh chóng bóc vỏ quýt, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó thì có gì hay mà nói chứ, chuyện đáng buồn khiến cho người ta sợ hãi thì nói để làm gì?"
Giọng nói ngây ngô xen lẫn chua xót khiến Bùi Chất nghiêng nghiêng đầu, hắn nhướng mày khẽ cười nói: "Chuyện đáng buồn khiến cho người ta sợ hãi thì đúng rồi, đối với Quận chúa An Lăng mà nói thì đúng là chuyện đáng buồn và sợ hãi."
Chân mày Ninh Hồi nhảy dựng lên.
Thanh Thanh Thảo Nguyên trong không gian thương tiếc nhìn cô: "Xong rồi kí chủ, sợ là cô sắp bị lật thuyền rồi."
Ninh Hồi: "..." Con gấu trúc đáng giận này.
"Tại sao không nói gì," Bùi Chất hớp một ngụm trà, vị chua của quýt vấn vít nơi chóp mũi cuối cùng đã tản đi bớt, hắn mở miệng kéo Ninh Hồi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ninh Hồi cắn nhẹ môi dưới, ngẩng đầu lên cười với hắn: "Đúng vậy, lúc đó thật là dọa người, cũng may Quận chúa phúc lớn mạng lớn."
Ninh Hồi vốn đã đẹp, lúc cười lên lại càng đẹp ngọt ngào hơn, Bùi Chất vẫn ung dung nhìn cô cẩn thận hồi lâu, đối diện với đôi mắt hạnh sáng ngời như được suối trong gột rửa, hắn chống đầu, tựa hồ như muốn nhìn thẳng vào trong tâm khảm của đối phương.
Hắn vẫn không nhúc nhích, vẻ âm u tàn bạo ở giữa chân mày đã không còn sót lại chút gì, Ninh Hồi cũng đang nhìn khuôn mặt từng được xưng là đẹp nhất Giang Hoài của hắn, biểu cảm thản nhiên không hề có chút chột dạ nào khiến suýt chút nữa là Bùi Chất đã tin cô.
"Thật là khiến ta lắp bắp kinh hãi." Bùi Chất đi tới trước mặt cô, tay chống lên lưng ghế sau lưng cô, chầm chậm cúi người xuống, vô cùng có hứng thú khẩy hạt ngọc trai rũ xuống trên cây trâm ngọc lan bằng gỗ đàn hương cài trong búi tóc của cô.
Ninh Hồi ra vẻ vô tội rụt về sau: "Cái gì?" Hiện tại dưới tình huống này, cô đánh chết cũng không thừa nhận là được rồi!
Bùi Chất khẽ "xùy" một tiếng, tay từ từ rê hạt ngọc trai lên mặt cô, kề sát vào tai nàng khẽ nói: "Vốn tưởng rằng phu nhân là một viên bột trắng, không ngờ bên trong còn có nhân nữa."
Hai người cách nhau quá gần, vết chai trên tay hắn khiến cô có hơi không thoải mái, Ninh Hồi theo phản xạ định tránh hắn nên nghiêng người sang một bên, nhìn lướt qua cổ lọ sứ bên cạnh.
Ngoại trừ không được tự nhiên thì nàng không cảm thấy thế nào, nhưng Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa rồi còn dỗi cô nhìn thấy tình hình bên ngoài thì nổ tung trong không gian, hận không thể vác cái cuốc lao tới đặt mông ngồi chết Bùi Chất.
"Cái tên khốn nạn nhà ngươi, mau thả nhóc con của ta ra!" Tên đàn ông thối đáng chết, tay đang đặt ở đâu vậy hả!
Ninh Hồi: "Ấy."