Chương 25
Thanh Thanh Thảo Nguyên tức đến sắp bể phổi, khuôn mặt béo phì kề sát vào màn hình lớn thêm một vòng, nó trừng đôi mắt lớn như đang bốc lửa, lớn tiếng nói: "Nhóc con, đá hắn!" Đá chết hắn đi, đá thân dưới [*] của hắn.
[*] Nguyên văn là đá vào hạ tam lộ, hạ tam lộ ý chỉ bụng, háng và đùi, tấn công vào ba vị trí này được xem là một chiêu thức khá ác trong võ thuật, có thể khiến người ta ngất xỉu thậm chí là tử vong.
Ninh Hồi mím chặt môi, thật sự sợ mình sẽ bật cười.
Bùi Chất nhéo cằm cô kéo về đối diện mình, hứng thú trong đôi mắt đào hoa càng đậm thêm, chậm rãi nói: "Đến lúc này mà còn có thể cười được, phu nhân đúng là có định lực tốt, tính cách tốt."
Ninh Hồi nín hồi lâu cuối cùng cũng bị ý cười đang trào dâng làm cho bị nghẹn, khuôn mặt đỏ bừng: "Không có..."
Cô vừa nói vừa dùng hai tay cầm lấy cổ tay Bùi Chất, định đẩy người ra, nhưng Bùi Chất không hề nhúc nhích, đôi mắt nhìn vào gương mặt như được thoa một lớp phấn mỏng, hắn khẽ động đầu ngón tay, giơ tay lên nhéo nhéo rồi mới đứng thẳng người đưa tay ra sau lưng vân vê đầu ngón tay mấy cái, tay hắn còn vương độ ấm trên làn da trắng nõn của cô, khiến cho khí lạnh trong người dường như cũng tan đi đôi chút.
Bùi Chất cách xa một chút côg bèn bưng mặt mình lại, vơ lấy chiếc gối trên giường nhỏ đưa ngang trước người, mày nhíu lại, nghiêm túc nói: "Chàng nói nhiều như vậy, thiếp nghe không hiểu câu nào cả."
Bùi Chất biết trong lòng cô hẳn là muốn đánh chết cũng không thừa nhận, chờ nước đục để mò qua, hắn cũng không vạch trần cô, ngồi trở lại chỗ của mình, thờ ơ nhấp một ngụm trà: "Nghe không hiểu thì nghe không hiểu đi, hiểu rõ trong lòng là được."
Ninh Hồi xoa xoa chiếc gối mềm trong tay, không nhìn hắn mà vùi đầu nhìn hoa văn trúc phú quý trên mặt gối.
Hắn hơi nâng cằm lên, cười như không cười.
Nói chuyện một lúc Bùi Chất ngã người dựa vào giường nhỏ khép mắt, không biết đang suy nghĩ gì nhưng không hề có ý định rời đi.
Ninh Hồi không có việc gì làm bèn dứt khoát kéo tất cả quýt đến trước mặt mình, ăn để giết thời gian.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi đang còn giận à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhảy ra từ cái hố mình, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân trên giường nhỏ, phì phò không nói gì.
Ninh Hồi vừa ăn quýt vừa trêu nó, Thanh Thanh Thảo Nguyên tâm trạng nặng nề hồi lâu cũng chẳng hé một nụ cười, nó buồn bực vỗ vỗ mảnh đất dưới mông, tròng mắt vẫn dừng trên người Bùi Chất, định dùng ánh mắt để đâm thủng người nọ.
Ninh Hồi vui vô cùng, nếu không phải ngại có Bùi Chất ở bên cạnh, suýt chút nữa nàng đã không kiềm được mà cười thành tiếng.
Tay và miệng Ninh Hồi không ngừng hoạt động, hết quả quýt này đến quả quýt khác, vị chua khiến đôi mắt của Bùi Chất cũng cảm thấy khó chịu, hắn dần ngồi ngay ngắn lại, lạnh lùng nhìn Ninh Hồi nhét từng múi quýt vào miệng, muốn bảo cô dừng lại, nhưng lời tới cổ họng lại chợt cảm thấy không đúng bèn nuốt trở vào.
Bùi Chất mặt mày nặng nề đứng dậy cái xoạc, trước khuôn mặt mờ mịt khó hiểu của Ninh Hồi tung áo khoác vòng qua tấm bình phong đi ra ngoài.
Tề Thương đang cãi nhau với Sở Hốt tiến lên đón, ngạc nhiên hỏi: "Sao Thế tử ra nhanh vậy ạ?" Không phải nói là có việc đến tìm thiếu phu nhân sao?
Đuôi mắt Bùi Chất run lên, khóe môi giật giật phun ra một chữ: “Chua.” Chua đến mức răng hắn sắp rụng mất.
Tề Thương: “??”
Bùi Chất và Tề Thương cứ như vậy mà đi, Thanh Đan và Thanh Miêu lần lượt đi vào phòng, trên mặt bàn đã có không ít vỏ quýt màu xanh, hai người a một tiếng rồi đến dọn dẹp, vừa dọn vừa khuyên: "Thiếu phu nhân ăn ít chút ạ, nghe nói quýt này rất chua, ăn nhiều cẩn thận bị tiêu chảy."
Ninh Hồi thả quýt dư trong tay về lại bàn, xuống giường rửa tay, che miệng ngáp một cái, lắc đầu nguầy nguậy: "Không ăn, không ăn nữa, chua lắm."
Sắc trời bên ngoài đã tối dần, bữa tiệc ở tiền viện đã sớm bắt đầu rồi, Ninh Hồi nghe Xuân Đào kể lại hôn lễ rầm rộ hôm nay và của hồi môn nối dài dọa người của Liễu Phương Tứ, dùng cơm chiều xong nàng lại đi dạo ngắm hoa cỏ bên ngoài.
Tối nay phủ Hiển Quốc công náo nhiệt vô cùng, khách và chủ đều vui, Quận chúa An Lăng tạm ở trong phủ thì lại ủ dột chán nản.
Quận chúa An Lăng rơi xuống nước thân thể bị tổn thương, đã mấy ngày mà vẫn chưa có khởi sắc.
Phía sau bức màn thêu hoa hai mặt màu xanh lá thường xuyên vang lên vài tiếng ho, mùi thuốc nồng nặc trong phòng khiến mấy nha đầu hầu hạ cũng cảm thấy khó chịu, nhưng Quận chúa bị cảm lạnh quá nặng nên không dám mở cửa sổ, chỉ có thể nín thở chịu đựng.
"Quận chúa, nên uống thuốc rồi ạ." Oanh Nhi tự mình bưng chén thuốc được sắc xong đi vào, đặt khay lên chiếc bàn lùn nhỏ ở mép giường, vén rèm mắc lên móc vàng.
Trên giường xếp chồng hai chiếc chăn bông, sợ không đủ ấm còn nhét thêm mấy chiếc lò sưởi tay, Quận chúa An Lăng rúc người bên trong, đôi gò má đỏ ửng, thân thể mềm nhũn, hơi thở ra cũng nóng hôi hổi. Nàng mở mắt ra, được Oanh Nhi đỡ dậy quấn chăn bông dựa vào gối, mệt mỏi nghiêng vẹo.
Đôi môi khô khốc đen sạm giật giật, lại ho khan vài tiếng, tránh muỗng nước thuốc Oanh Nhi đưa đến, nàng vươn tay cầm chén thuốc đầy uống một hơi cạn sạch.
Thuốc này rõ ràng là cực kì đắng nhưng nàng chẳng hề nhíu mày, Oanh Nhi cuống quýt đưa mứt hoa quả tới.
Quận chúa An Lăng ngậm vào miệng, sau khi xua hết cái đắng trong cổ họng mới uống tiếp thuốc viên đã chuẩn bị sẵn.
Một phụ nhân với búi tóc đơn giản khoác chiếc áo choàng ngắn màu nâu sẫm đi đến, ở nắp lư hương hình thú mạ vàng ra, rắc một thìa hương Tô Hợp vào.
Quận chúa An Lăng nhìn một lát, rồi đảo mắt nhìn chung quanh phòng, ngạc nhiên phát hiện toàn là những gương mặt xa lạ, nàng híp mắt lại, vuốt cổ họng có hơi khó chịu rồi mở miệng nói: "Oanh Nhi, những người này từ đâu tới vậy?"
Oanh Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì phụ nhân trung niên phía sau đã khuỵu gối trả lời: "Thánh thượng nghe nói Quận chúa bị ốm nên cố ý sai bọn nô tì đến hầu hạ."
Quận chúa An Lăng không kịp phản ứng thì bà ta đã nghiêm mặt nói tiếp: "Nô tì họ Văn, từng làm việc trong tẩm cung của Thái hậu nương nương, sau đó hầu hạ bên cạnh thánh thượng, Quận chúa gọi nô tì là Văn ma ma được rồi. Mấy ngày nay hiếm khi Quận chúa có lúc tỉnh táo nên vẫn chưa kịp báo lại với ngài. Nhưng nô tài hầu hạ bên cạnh Quận chúa trước đây đúng là không tận tâm, nô tì tự ý làm chủ đuổi tất cả đi rồi, dựa theo ý của thánh thượng, cố ý chọn người từ trong cung đến, các ngươi còn không ra mắt Quận chúa."
Văn ma ma vừa dứt lời thì thị nữ trong phòng nhẹ bước tới, quỳ gối thỉnh an: "Nô tì thỉnh an Quận chúa."
Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Quận chúa An Lăng hiện lên vẻ không vui: "Khi nào các ngươi hồi cung phục mệnh?"
Văn ma ma trả lời: "Thánh thượng vẫn chưa nói ạ."
Quận chúa An Lăng siết tấm chăn dưới người, lông mày như phủ lớp sương lạnh, hầu hạ gì chứ, rõ ràng là đặc biệt đến giám sát nàng.
Chỉ ngồi dậy một lát mà không ít gió lạnh len vào ổ chăn, Quận chúa An Lăng run lên, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút, nàng nhìn lên trần, ngay tại lúc Oanh Nhi buông rèm thì gọi một tiếng.
Oanh Nhi vội vàng hỏi: "Quận chúa sao vậy ạ?"
"Lúc bệnh cảm thấy buồn phiền, hai ngày nữa ngươi đến phủ Hiển Quốc công một chuyến, mời Bùi thiếu phu nhân đến đây, ta muốn trò chuyện với nàng ấy."
Oanh Nhi đáp vâng: "Nô tì biết rồi ạ."
Bên trong chiếc rèm màu xanh đã hạ xuống, Quận chúa An Lăng nghiêng người xoay mặt vào trong, khóe miệng nhếch lên, Ninh Hồi đúng là rất giỏi.
Ninh Hồi không biết Quận chúa An Lăng đang một lòng thương nhớ mình, cô ngủ ngon mơ đẹp, sáng sớm đã bị Thanh Đan gọi dậy rửa mặt trang điểm, ăn sáng đơn giản rồi mặc một chiếc váy đắp vạt màu hồng phấn, cố ý khoác một chiếc áo choàng cùng màu, dẫn người đi đến viện của lão phu nhân.
Cô đến không xem là sớm, trong chính đường đã ngồi đầy người, mấy cô gái nhỏ gọi một tiếng đại tẩu, tiếng nói chuyện trong phòng lập tức ngưng bặt.
Ninh Hồi không thèm để ý, dựa theo lễ nghi thỉnh an mấy vị trưởng bối rồi ngồi vào chỗ của mình.
Không lâu sau phu thê Bùi Đô và Liễu Phương Tứ đến, Liễu Phương Tứ mặc một chiếc váy màu lựu, búi tóc cài trâm mẫu đơn phú quý, thẹn thùng đi theo bên cạnh Bùi Đô.
Bùi Hân ngồi đối diện với Ninh Hồi âm thầm liếc mắt, chỉ nhìn trong chớp mắt rồi quay đi.
Bùi lão phu nhân cho người đứng dậy, cười hiền hòa nhìn đôi phu thê mới cưới trước mặt, trên khuôn mặt đắp lớp phấn dày của Bùi Chu thị cũng hiện lên ý cười, khắp phòng đều vui chỉ có riêng Hiển Quốc công là lãnh đạm.
Ông ta ngồi ở chỗ của mình nhìn Bùi Đô rồi gật đầu, độ cong khóe miệng không hề thay đổi. Bùi Chu thị siết chặt khăn trong lòng bàn tay, hết nhẫn nhịn rồi lại kìm chế, sau cùng dời mắt đi, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Phu thê hai người kính trà chào hỏi mất không ít thời gian, Bùi Đô với chất giọng ấm áp giới thiệu Liễu Phương Tứ cùng mọi người trong phủ.
Đến lượt Ninh Hồi, Liễu Phương Tứ kéo tay áo Bùi Đô, ý cười nhẹ nhàng, nhưng thật chất là cắn chặt răng, nàng ta không quên người đàn bà này đanh đá với mình thế nào ở trước cửa am Thanh Thủy trên núi Thiên Diệp ngày đó.
Chầm chậm dạo hai bước đến, cười duyên nhìn Ninh Hồi, tựa như nghi hoặc mà hỏi: "Chỉ có một mình đại tẩu vậy? Sao đại ca lại không đến?"
Nàng ta vừa nói ra thì chân mày Bùi Đô hơi nhíu lại, huynh trưởng luôn không đặt chuyện của phủ Quốc công trong lòng, những trường hợp thế này rất ít tham dự, trước khi đến kính trà hắn đã nói với Liễu Phương Tứ, không ngờ nàng ta đã hiểu rõ trong lòng mà còn hỏi như vậy.
Liễu Phương Tứ lại nói: "Đại tẩu?"
Ninh Hồi lười biếng ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái: "Ngươi đang hỏi ta à?"
Liễu Phương Tứ liếc Ninh Hồi, nàng ta che miệng cười: “Đại ca và đại tẩu là phu thê, phu thê vốn là một thể, ta không hỏi đại tẩu còn có thể hỏi ai chứ?”
Âm dương quái khí [*], Thanh Thanh Thảo Nguyên đang đào hố trong không gian cũng cạn lời, buổi sáng hôm nay cũng xem như là một ngày rất quan trọng với Liễu Phương Tứ, đúng là người có thể làm ra chuyện trong hạ thuốc người khác trong tiệc mừng thọ của mẹ ruột mình, cũng chỉ có mình nàng ta làm được.
Ninh Hồi vân vê mép áo choàng, che môi ngáp một cái, liếc mắt nhìn nàng ta, nhàn hạ nói: "Có lẽ đã sớm đoán được đệ muội ồn ào nên lười đến đây chịu cái khổ này đó."
Mặt Liễu Phương Tứ cứng đờ, nàng ta còn muốn nói gì đó nhưng Bùi Đô đã nhanh chóng kéo người đi, tiếp tục chào hỏi những người khác.
Ngoài Bùi Hân không cho Liễu Phương Tứ mặt mũi chỉ gọi tiếng nhị tẩu một cách không tình nguyện thì các huynh đệ tỷ muội đang ngồi đây đều thể hiện rất nhã nhặn.
Ninh Hồi tiếp tục ngồi yên chỗ của mình nghe chung quanh nói chuyện mà choáng cả đầu, nàng thầm nghĩ lát nữa nhất định phải đi nhổ mấy cây cỏ để nâng tinh thần. Cuối cùng cũng kết thúc, Hiển Quốc công gọi Bùi Đô đi nói chuyện, Liễu Phương Tứ bèn muốn mời các tỷ muội đi uống trà tâm sự.
Chắc là Bùi Đô đã nói gì với nàng ta, lúc này Liễu Phương Tứ sáp đến, thái độ tốt hơn không ít: "Vừa rồi là muội nói nhiều, đại tẩu có thể cho muội chút mặt mũi, cùng đi uống trà tâm sự không?"
Ninh Hồi hơi mỉm cười, nhưng lời nói lại lạnh nhạt vô tình: "Không thể, không thể cho, không đi." Cô chính là người như vậy đó.
Nói xong đúng là không nể tình xoay người rời đi, để Liễu Phương Tứ ở phía sau với khuôn mặt cứng đờ nghe Bùi Hân xì cười, lời nói bị nghẹn ở cổ họng.
[*] Nguyên văn là đá vào hạ tam lộ, hạ tam lộ ý chỉ bụng, háng và đùi, tấn công vào ba vị trí này được xem là một chiêu thức khá ác trong võ thuật, có thể khiến người ta ngất xỉu thậm chí là tử vong.
Ninh Hồi mím chặt môi, thật sự sợ mình sẽ bật cười.
Bùi Chất nhéo cằm cô kéo về đối diện mình, hứng thú trong đôi mắt đào hoa càng đậm thêm, chậm rãi nói: "Đến lúc này mà còn có thể cười được, phu nhân đúng là có định lực tốt, tính cách tốt."
Ninh Hồi nín hồi lâu cuối cùng cũng bị ý cười đang trào dâng làm cho bị nghẹn, khuôn mặt đỏ bừng: "Không có..."
Cô vừa nói vừa dùng hai tay cầm lấy cổ tay Bùi Chất, định đẩy người ra, nhưng Bùi Chất không hề nhúc nhích, đôi mắt nhìn vào gương mặt như được thoa một lớp phấn mỏng, hắn khẽ động đầu ngón tay, giơ tay lên nhéo nhéo rồi mới đứng thẳng người đưa tay ra sau lưng vân vê đầu ngón tay mấy cái, tay hắn còn vương độ ấm trên làn da trắng nõn của cô, khiến cho khí lạnh trong người dường như cũng tan đi đôi chút.
Bùi Chất cách xa một chút côg bèn bưng mặt mình lại, vơ lấy chiếc gối trên giường nhỏ đưa ngang trước người, mày nhíu lại, nghiêm túc nói: "Chàng nói nhiều như vậy, thiếp nghe không hiểu câu nào cả."
Bùi Chất biết trong lòng cô hẳn là muốn đánh chết cũng không thừa nhận, chờ nước đục để mò qua, hắn cũng không vạch trần cô, ngồi trở lại chỗ của mình, thờ ơ nhấp một ngụm trà: "Nghe không hiểu thì nghe không hiểu đi, hiểu rõ trong lòng là được."
Ninh Hồi xoa xoa chiếc gối mềm trong tay, không nhìn hắn mà vùi đầu nhìn hoa văn trúc phú quý trên mặt gối.
Hắn hơi nâng cằm lên, cười như không cười.
Nói chuyện một lúc Bùi Chất ngã người dựa vào giường nhỏ khép mắt, không biết đang suy nghĩ gì nhưng không hề có ý định rời đi.
Ninh Hồi không có việc gì làm bèn dứt khoát kéo tất cả quýt đến trước mặt mình, ăn để giết thời gian.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi đang còn giận à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhảy ra từ cái hố mình, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân trên giường nhỏ, phì phò không nói gì.
Ninh Hồi vừa ăn quýt vừa trêu nó, Thanh Thanh Thảo Nguyên tâm trạng nặng nề hồi lâu cũng chẳng hé một nụ cười, nó buồn bực vỗ vỗ mảnh đất dưới mông, tròng mắt vẫn dừng trên người Bùi Chất, định dùng ánh mắt để đâm thủng người nọ.
Ninh Hồi vui vô cùng, nếu không phải ngại có Bùi Chất ở bên cạnh, suýt chút nữa nàng đã không kiềm được mà cười thành tiếng.
Tay và miệng Ninh Hồi không ngừng hoạt động, hết quả quýt này đến quả quýt khác, vị chua khiến đôi mắt của Bùi Chất cũng cảm thấy khó chịu, hắn dần ngồi ngay ngắn lại, lạnh lùng nhìn Ninh Hồi nhét từng múi quýt vào miệng, muốn bảo cô dừng lại, nhưng lời tới cổ họng lại chợt cảm thấy không đúng bèn nuốt trở vào.
Bùi Chất mặt mày nặng nề đứng dậy cái xoạc, trước khuôn mặt mờ mịt khó hiểu của Ninh Hồi tung áo khoác vòng qua tấm bình phong đi ra ngoài.
Tề Thương đang cãi nhau với Sở Hốt tiến lên đón, ngạc nhiên hỏi: "Sao Thế tử ra nhanh vậy ạ?" Không phải nói là có việc đến tìm thiếu phu nhân sao?
Đuôi mắt Bùi Chất run lên, khóe môi giật giật phun ra một chữ: “Chua.” Chua đến mức răng hắn sắp rụng mất.
Tề Thương: “??”
Bùi Chất và Tề Thương cứ như vậy mà đi, Thanh Đan và Thanh Miêu lần lượt đi vào phòng, trên mặt bàn đã có không ít vỏ quýt màu xanh, hai người a một tiếng rồi đến dọn dẹp, vừa dọn vừa khuyên: "Thiếu phu nhân ăn ít chút ạ, nghe nói quýt này rất chua, ăn nhiều cẩn thận bị tiêu chảy."
Ninh Hồi thả quýt dư trong tay về lại bàn, xuống giường rửa tay, che miệng ngáp một cái, lắc đầu nguầy nguậy: "Không ăn, không ăn nữa, chua lắm."
Sắc trời bên ngoài đã tối dần, bữa tiệc ở tiền viện đã sớm bắt đầu rồi, Ninh Hồi nghe Xuân Đào kể lại hôn lễ rầm rộ hôm nay và của hồi môn nối dài dọa người của Liễu Phương Tứ, dùng cơm chiều xong nàng lại đi dạo ngắm hoa cỏ bên ngoài.
Tối nay phủ Hiển Quốc công náo nhiệt vô cùng, khách và chủ đều vui, Quận chúa An Lăng tạm ở trong phủ thì lại ủ dột chán nản.
Quận chúa An Lăng rơi xuống nước thân thể bị tổn thương, đã mấy ngày mà vẫn chưa có khởi sắc.
Phía sau bức màn thêu hoa hai mặt màu xanh lá thường xuyên vang lên vài tiếng ho, mùi thuốc nồng nặc trong phòng khiến mấy nha đầu hầu hạ cũng cảm thấy khó chịu, nhưng Quận chúa bị cảm lạnh quá nặng nên không dám mở cửa sổ, chỉ có thể nín thở chịu đựng.
"Quận chúa, nên uống thuốc rồi ạ." Oanh Nhi tự mình bưng chén thuốc được sắc xong đi vào, đặt khay lên chiếc bàn lùn nhỏ ở mép giường, vén rèm mắc lên móc vàng.
Trên giường xếp chồng hai chiếc chăn bông, sợ không đủ ấm còn nhét thêm mấy chiếc lò sưởi tay, Quận chúa An Lăng rúc người bên trong, đôi gò má đỏ ửng, thân thể mềm nhũn, hơi thở ra cũng nóng hôi hổi. Nàng mở mắt ra, được Oanh Nhi đỡ dậy quấn chăn bông dựa vào gối, mệt mỏi nghiêng vẹo.
Đôi môi khô khốc đen sạm giật giật, lại ho khan vài tiếng, tránh muỗng nước thuốc Oanh Nhi đưa đến, nàng vươn tay cầm chén thuốc đầy uống một hơi cạn sạch.
Thuốc này rõ ràng là cực kì đắng nhưng nàng chẳng hề nhíu mày, Oanh Nhi cuống quýt đưa mứt hoa quả tới.
Quận chúa An Lăng ngậm vào miệng, sau khi xua hết cái đắng trong cổ họng mới uống tiếp thuốc viên đã chuẩn bị sẵn.
Một phụ nhân với búi tóc đơn giản khoác chiếc áo choàng ngắn màu nâu sẫm đi đến, ở nắp lư hương hình thú mạ vàng ra, rắc một thìa hương Tô Hợp vào.
Quận chúa An Lăng nhìn một lát, rồi đảo mắt nhìn chung quanh phòng, ngạc nhiên phát hiện toàn là những gương mặt xa lạ, nàng híp mắt lại, vuốt cổ họng có hơi khó chịu rồi mở miệng nói: "Oanh Nhi, những người này từ đâu tới vậy?"
Oanh Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì phụ nhân trung niên phía sau đã khuỵu gối trả lời: "Thánh thượng nghe nói Quận chúa bị ốm nên cố ý sai bọn nô tì đến hầu hạ."
Quận chúa An Lăng không kịp phản ứng thì bà ta đã nghiêm mặt nói tiếp: "Nô tì họ Văn, từng làm việc trong tẩm cung của Thái hậu nương nương, sau đó hầu hạ bên cạnh thánh thượng, Quận chúa gọi nô tì là Văn ma ma được rồi. Mấy ngày nay hiếm khi Quận chúa có lúc tỉnh táo nên vẫn chưa kịp báo lại với ngài. Nhưng nô tài hầu hạ bên cạnh Quận chúa trước đây đúng là không tận tâm, nô tì tự ý làm chủ đuổi tất cả đi rồi, dựa theo ý của thánh thượng, cố ý chọn người từ trong cung đến, các ngươi còn không ra mắt Quận chúa."
Văn ma ma vừa dứt lời thì thị nữ trong phòng nhẹ bước tới, quỳ gối thỉnh an: "Nô tì thỉnh an Quận chúa."
Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Quận chúa An Lăng hiện lên vẻ không vui: "Khi nào các ngươi hồi cung phục mệnh?"
Văn ma ma trả lời: "Thánh thượng vẫn chưa nói ạ."
Quận chúa An Lăng siết tấm chăn dưới người, lông mày như phủ lớp sương lạnh, hầu hạ gì chứ, rõ ràng là đặc biệt đến giám sát nàng.
Chỉ ngồi dậy một lát mà không ít gió lạnh len vào ổ chăn, Quận chúa An Lăng run lên, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút, nàng nhìn lên trần, ngay tại lúc Oanh Nhi buông rèm thì gọi một tiếng.
Oanh Nhi vội vàng hỏi: "Quận chúa sao vậy ạ?"
"Lúc bệnh cảm thấy buồn phiền, hai ngày nữa ngươi đến phủ Hiển Quốc công một chuyến, mời Bùi thiếu phu nhân đến đây, ta muốn trò chuyện với nàng ấy."
Oanh Nhi đáp vâng: "Nô tì biết rồi ạ."
Bên trong chiếc rèm màu xanh đã hạ xuống, Quận chúa An Lăng nghiêng người xoay mặt vào trong, khóe miệng nhếch lên, Ninh Hồi đúng là rất giỏi.
Ninh Hồi không biết Quận chúa An Lăng đang một lòng thương nhớ mình, cô ngủ ngon mơ đẹp, sáng sớm đã bị Thanh Đan gọi dậy rửa mặt trang điểm, ăn sáng đơn giản rồi mặc một chiếc váy đắp vạt màu hồng phấn, cố ý khoác một chiếc áo choàng cùng màu, dẫn người đi đến viện của lão phu nhân.
Cô đến không xem là sớm, trong chính đường đã ngồi đầy người, mấy cô gái nhỏ gọi một tiếng đại tẩu, tiếng nói chuyện trong phòng lập tức ngưng bặt.
Ninh Hồi không thèm để ý, dựa theo lễ nghi thỉnh an mấy vị trưởng bối rồi ngồi vào chỗ của mình.
Không lâu sau phu thê Bùi Đô và Liễu Phương Tứ đến, Liễu Phương Tứ mặc một chiếc váy màu lựu, búi tóc cài trâm mẫu đơn phú quý, thẹn thùng đi theo bên cạnh Bùi Đô.
Bùi Hân ngồi đối diện với Ninh Hồi âm thầm liếc mắt, chỉ nhìn trong chớp mắt rồi quay đi.
Bùi lão phu nhân cho người đứng dậy, cười hiền hòa nhìn đôi phu thê mới cưới trước mặt, trên khuôn mặt đắp lớp phấn dày của Bùi Chu thị cũng hiện lên ý cười, khắp phòng đều vui chỉ có riêng Hiển Quốc công là lãnh đạm.
Ông ta ngồi ở chỗ của mình nhìn Bùi Đô rồi gật đầu, độ cong khóe miệng không hề thay đổi. Bùi Chu thị siết chặt khăn trong lòng bàn tay, hết nhẫn nhịn rồi lại kìm chế, sau cùng dời mắt đi, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Phu thê hai người kính trà chào hỏi mất không ít thời gian, Bùi Đô với chất giọng ấm áp giới thiệu Liễu Phương Tứ cùng mọi người trong phủ.
Đến lượt Ninh Hồi, Liễu Phương Tứ kéo tay áo Bùi Đô, ý cười nhẹ nhàng, nhưng thật chất là cắn chặt răng, nàng ta không quên người đàn bà này đanh đá với mình thế nào ở trước cửa am Thanh Thủy trên núi Thiên Diệp ngày đó.
Chầm chậm dạo hai bước đến, cười duyên nhìn Ninh Hồi, tựa như nghi hoặc mà hỏi: "Chỉ có một mình đại tẩu vậy? Sao đại ca lại không đến?"
Nàng ta vừa nói ra thì chân mày Bùi Đô hơi nhíu lại, huynh trưởng luôn không đặt chuyện của phủ Quốc công trong lòng, những trường hợp thế này rất ít tham dự, trước khi đến kính trà hắn đã nói với Liễu Phương Tứ, không ngờ nàng ta đã hiểu rõ trong lòng mà còn hỏi như vậy.
Liễu Phương Tứ lại nói: "Đại tẩu?"
Ninh Hồi lười biếng ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái: "Ngươi đang hỏi ta à?"
Liễu Phương Tứ liếc Ninh Hồi, nàng ta che miệng cười: “Đại ca và đại tẩu là phu thê, phu thê vốn là một thể, ta không hỏi đại tẩu còn có thể hỏi ai chứ?”
Âm dương quái khí [*], Thanh Thanh Thảo Nguyên đang đào hố trong không gian cũng cạn lời, buổi sáng hôm nay cũng xem như là một ngày rất quan trọng với Liễu Phương Tứ, đúng là người có thể làm ra chuyện trong hạ thuốc người khác trong tiệc mừng thọ của mẹ ruột mình, cũng chỉ có mình nàng ta làm được.
Ninh Hồi vân vê mép áo choàng, che môi ngáp một cái, liếc mắt nhìn nàng ta, nhàn hạ nói: "Có lẽ đã sớm đoán được đệ muội ồn ào nên lười đến đây chịu cái khổ này đó."
Mặt Liễu Phương Tứ cứng đờ, nàng ta còn muốn nói gì đó nhưng Bùi Đô đã nhanh chóng kéo người đi, tiếp tục chào hỏi những người khác.
Ngoài Bùi Hân không cho Liễu Phương Tứ mặt mũi chỉ gọi tiếng nhị tẩu một cách không tình nguyện thì các huynh đệ tỷ muội đang ngồi đây đều thể hiện rất nhã nhặn.
Ninh Hồi tiếp tục ngồi yên chỗ của mình nghe chung quanh nói chuyện mà choáng cả đầu, nàng thầm nghĩ lát nữa nhất định phải đi nhổ mấy cây cỏ để nâng tinh thần. Cuối cùng cũng kết thúc, Hiển Quốc công gọi Bùi Đô đi nói chuyện, Liễu Phương Tứ bèn muốn mời các tỷ muội đi uống trà tâm sự.
Chắc là Bùi Đô đã nói gì với nàng ta, lúc này Liễu Phương Tứ sáp đến, thái độ tốt hơn không ít: "Vừa rồi là muội nói nhiều, đại tẩu có thể cho muội chút mặt mũi, cùng đi uống trà tâm sự không?"
Ninh Hồi hơi mỉm cười, nhưng lời nói lại lạnh nhạt vô tình: "Không thể, không thể cho, không đi." Cô chính là người như vậy đó.
Nói xong đúng là không nể tình xoay người rời đi, để Liễu Phương Tứ ở phía sau với khuôn mặt cứng đờ nghe Bùi Hân xì cười, lời nói bị nghẹn ở cổ họng.