Chương 26
Bùi Hân phì cười, ngay cả sắc mặt của Bùi Trân và Bùi Duyệt cũng có chút thay đổi, chỉ là không rõ ràng bằng Bùi Hân mà thôi. Mặt Liễu Phương Tứ nóng như lửa đốt, nắm tay Dạ Trúc cố gắng nặn ra một nụ cười để giấu đi sự xấu hổ và khó chịu.
Cuối cùng Bùi Hân vẫn lo lắng cho mặt mũi của ca ca Bùi Đô, không ăn nói thẳng thừng như ngày thường. Bùi Trân cũng không dám ném đá xuống giếng, một đám người ngoài mặt vui vẻ hòa đồng cùng đến viện Chi Lan nơi Liễu Phương Tứ ở uống trà trò chuyện.
Bên này có như thế nào thì Ninh Hồi cũng không để trong lòng, nàng đi dạo trong vườn hoa vài vòng rồi trở về nằm nghỉ.
Cuối thu cây cỏ dần chuyển sang sắc vàng, lá bay lả tả, ngọn cây trụi lụi chỉ còn lác đác vài chiếc lá muốn rơi mà chưa được, ở ngoài nhìn vào trông đìu hiu quạnh quẽ. Cảnh tượng như vậy càng khiến Ninh Hồi nhớ đến hành tinh Thủy Lam, không có hứng thú ra ngoài, mỗi ngày từ sáng đến tối đều vùi mình trên chiếc giường nhỏ trong phòng, vừa nghe Thanh Đan và Thanh Miêu kể chuyện thú vị trong kinh thành vừa thảo luận với Thanh Thanh Thảo Nguyên về cây cối có giá trị xanh hóa cao.
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở giao diện lên, vớ chiếc gậy chỉ chỉ lên màn hình: "Kinh đô chúng ta đang đứng nằm ở vị trí này, cây hoa lê ở sau núi am Thanh Thủy đã có chủ tạm thời đặt qua một bên không nói tới, những cái cây khác theo thứ tự ở Tế Châu, Giang Đô, Nam Giang, Trường Nhi, cái xa nhất ở Nam La."
Ninh Hồi nghe rất nghiêm túc, ngoan ngoãn đáng yêu, gấu trúc vui vẻ gật đầu cầm gậy chỉ vào vị trí Tề Châu để mở thầu: "Tế Châu ở gần kinh đô nhất, tôi có thể thay đổi lộ trình một chút, dựa theo tốc độ hiện tại của xe ngựa, ít nhất cũng phải đi khoảng hai, ba ngày, cây hiển thị ở đây có hình dạng thế này." Thanh Thanh Thảo Nguyên chấm vào điểm nhỏ phát ra ánh sáng xanh, ngay lập tức bức vẽ được phóng lớn lên.
Hoa sơn trà với từng cánh trắng tinh xếp chồng lên nhau hứng sương sớm, làm tăng thêm vẻ đẹp của hoa và màu xanh của lá.
Hoa trà màu trắng này nở rất đẹp, cách màn hình dường như có thể ngửi được mùi hương nồng nàn của nó. Ninh Hồi say mê: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, đẹp quá."
Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng yêu thích vươn móng vuốt ra sờ sờ: "Một gốc cây như vậy, hệ thống cho giá trị xanh hóa cao đến 120 ngàn."
Không hiểu giá trị xanh hóa này rốt cuộc được tính dựa theo tiêu chí gì, hoa sơn trà cũng không phải chỉ có Tế Châu có, nhưng hoa sơn trà ở nơi khác lại không đạt được giá trị cao đến 120 ngàn, thường có thể lên đến 100 cũng là gen khá tốt rồi, ngay cả kim hoa trà được xưng là hoàng hậu trong dòng họ trà cũng chỉ đạt đến 3000 mà thôi.
Còn hoa đỏ thẫm lần trước cầm về từ thuyền trên sông Hồng Lăng, nghe Thanh Đan hỏi thăm được từ chỗ quản thuyền, hoa kia là do tháng trước họa thuyền của họ từ sông Hồng Lăng nhập vào sông lớn Bồ Hoa, khách đi nhờ thuyền mang lên, sau đó không hiểu sao vị khách kia lại nhảy sông mà chết, hoa kia mới ở trên thuyền xem như là vật trang trí mới.
Không rõ là loại hoa gì, cũng không biết có ích lợi gì, tại sao giá trị xanh hóa cao như vậy lại càng không thể kiểm tra.
Thanh Thanh Thảo Nguyên trợn mắt nặn óc suy nghĩ cả nửa ngày cũng không có kết quả đành vứt chuyện này ra sau đầu: "Kí chủ, cô nghĩ cách làm sao để đến Tế Châu một chuyến đi."
Ninh Hồi ném hạt đậu phộng vào miệng ậm ừ đồng ý, vô duyên vô cớ muốn chạy đến Tế Châu đúng là cần phải nghĩ cách cho đàng hoàng.
"Thanh Đan, chúng ta có thân thích nào ở Tế Châu không?" Ngoại trừ thăm người thân thì cô tạm thời chưa nghĩ ra được cách gì.
Thanh Đan ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, lúc nghe hai chữ Tế Châu thì chỉ trong tay vừa vặn xuyên qua lỗ kim, cô se thành một nút thắt rồi trả lời: "Nhà ngoại của người ở Tế Châu, thiếu phu nhân, người quên rồi sao?"
Cây kim nhỏ thoăn thoắt trên mặt thêu: "Cũng phải thôi, nhà kia cũng không coi là thân thích đứng đắn gì của người, đã quên thì cứ quên đi."
Nghe giọng điệu nhạt như nước kia của Thanh Đan, Ninh Hồi hơi sửng sốt rồi mới nhớ tới mẫu thân Hàn thị của nguyên chủ là người Tế Châu, chỉ là quan hệ trong nhà cực kì lạnh nhạt, phụ thân của nguyên chủ chết trận nơi sa trường được một năm thì mẫu thân chết bệnh, gia đình kia không có một người đến thăm, sau đó cũng xem như là hoàn toàn cắt đứt.
Thanh Miêu mang canh nấm tuyết táo đỏ đi vào: "Nhưng nô tì nghe phu nhân Hầu phủ nói, lúc trước khi tướng quân và phu nhân còn sống thật ra có hay nhắc tới phu nhân của nhị cửu, nghe nói lúc phu nhân còn chưa gả đi, vị tẩu tẩu kia thương ngài ấy nhất."
Ninh Hồi như có điều suy nghĩ, đặt lời hai người nói vào lòng, cân nhắc thời gian sắp tới phải mượn danh nghĩa của vị nhị cửu mẫu kia để đi Tế Châu một chuyến.
Thanh Đan đang thêu tò mò hỏi: "Sao thiếu phu nhân lại hỏi về Tế Châu ạ?"
Ninh Hồi rướn người ra xem nàng ấy thêu hoa, mi mắt cong cong: "À, rảnh rỗi buồn chán nên suy nghĩ miên man ấy mà."
Sóng mắt long lanhlanh trên khuôn mặt xinh đẹp má lúm đồng tiền của cô khiến Thanh Đan bật cười: "Bây giờ thiếu phu nhân càng ngày càng giống như dáng vẻ lúc chưa xuất giá." Không buồn không lo, ngây thơ hồn nhiên, khiến người khác vừa nhìn đã chầm chậm khắc vào lòng.
Ngày mùa thu trời càng lúc càng lạnh, tất cả cửa sổ phòng đều đã đóng lại nhưng vẫn còn hơi lạnh, Ninh Hồi kéo chiếc chăn mỏng lùi lại về giường, cầm lấy quyển truyện mới vơ vét được đọc hăng say.
Xuân Đào bước nhanh vào vòng qua bức bình phong, nhẹ nhàng bẩm báo: "Thiếu phu nhân, Oanh Nhi cô nương bên cạnh Quận chúa An Lăng đến."
Ninh Hồi khép quyển truyện lại, Oanh Nhi?
Lần này Oanh Nhi tới ngoài dự liệu của Ninh Hồi, càng cảm thấy kì lạ tại sao Quận chúa An Lăng lại bị động kinh mà mời cô đến nói chuyện, cũng lười ra ngoài, nhưng đối phương là Quận chúa đang bị bệnh nằm liệt giường, thị nữ thiếp thân lại tự mình đến mời, lời lẽ tha thiết, nếu cô không đi thì hình như không dễ nói cho lắm.
"Kí chủ, cô thật sự muốn đi à?" Thanh Thanh Thảo Nguyên có hơi lo lắng.
Ninh Hồi trả lời: "Đi chứ. Người ta đã mời đến nước này, không đi cũng phải đi."
"Lỡ như nàng ta gây chuyện thì làm sao?"
Ninh Hồi vuốt tay áo một cái: "Vậy chúng ta xem thử ai hơn ai."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "..."
Lúc Ninh Hồi rời phủ, Thanh Đan và Thanh Miêu đi theo còn gọi thêm cả Sở Hốt, hơn nữa dẫn theo vài thị vệ, tuy bản thân nàng cũng rất trâu bò, nhưng có đôi khi vẫn phải mượn lực bên ngoài để cổ vũ trợ uy một chút.
Phủ đệ mà Quận chúa An Lăng tạm ở cũng không xa phủ Quốc Công mấy, ngồi xe ngựa khoảng một khắc là đến.
Oanh Nhi trở về cùng nàng, đợi cô xuống xe ngựa thì dẫn vào trong phủ.
Phủ đệ này chỉ có một chủ tử là An Lăng, quy mô không lớn, từ cửa chính chỉ đi một lát là đến khuê phòng. Thị nữ trông giữ bên ngoài đều là những gương mặt mới, mặc váy màu xanh thuần, không thấy người nào ở thôn trang trước đây.
Một người trong đó khuỵu gối vén màn trúc lên, cung kính chào hỏi: "Chào Bùi thiếu phu nhân ạ, Quận chúa vừa mới tỉnh, mời ngài vào trong."
Nàng ta theo đúng nguyên tắc, lễ nghi chu toàn, mỗi một cử động dường như là đã qua thước đo, ánh mắt của Ninh Hồi hơi lay động, vuốt cằm rồi bước vào trong, Thanh Đan, Thanh Miêu và Sở Hốt cũng theo sát phía sau.
Cửa phòng mở ra, Oanh Nhi đi trước giúp cô vén rèm, Ninh Hồi vừa đi vào đã đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Quận chúa An Lăng.
Nàng ta ngồi trên giường, trong tay ôm lò sưởi, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sắc đỏ không bình thường, liếc mắt nhìn phía sau Ninh Hồi: "Chỉ gọi ngươi tới trò chuyện thôi, đáng để mang nhiều người như vậy sao?"
Ninh Hồi ngồi trên chiếc ghế tròn mà Oanh Nhi dọn tới, thẳng người cười nói: "Thanh Đan và Thanh Miêu luôn đi theo ta, còn Sở Hốt ấy à, là do phu quân cố ý cho nên đương nhiên cũng phải mang theo."
Nghe cô nói xong, Thanh Thanh Thảo Nguyên cảm giác được Quận chúa An Lăng lại âm trầm thêm vài phần, nó rầu rĩ nắm lỗ tai: "Kí chủ, cô lại kích thích nàng ta nữa." Bây giờ nhắc tới Bùi Chất, cô xác định mình không phải cố ý sao?
Ninh Hồi: "Được, ta sẽ cố gắng."
Quận chúa An Lăng sụp mí mắt xuống để giấu đi con ngươi đang đông lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng đều đều nói: "Ta muốn trò chuyện riêng với Bùi thiếu phu nhân, Oanh Nhi, các ngươi đi ra ngoài chờ đi."
Oanh Nhi đương nhiên là vâng lời, nhưng Sở Hốt lại nhìn Ninh Hồi, chủ tử của nàng không phải là Quận chúa An Lăng, nhiệm vụ mà chủ tử nàng giao cho cũng không phải là Quận chúa An Lăng, nàng đi theo bên cạnh Thế tử cũng là một thành viên của Đốc Ngự ti, với thân phận của Quận chúa An Lăng vẫn chưa động được vào nàng.
Ninh Hồi cười, gật đầu: "Sở Hốt ngươi cũng ra ngoài đi, không sao."
Sở Hốt chần chờ một lát cũng vẫn lui ra ngoài, Quận chúa An Lăng thấy vậy đầu móng tay kéo xoẹt một cái trên lò sưởi.
Tiếng cửa phòng khép lại truyền tới, căn phòng rơi vào im lặng.
"Tại sao phải đẩy ta xuống nước?" Quận chúa An Lăng chợt giương mắt lên hỏi, giọng nói vì bệnh lâu ngày mà có hơi khàn.
Câu hỏi này của nàng ta khiến bàn tay đang cầm khăn của Ninh Hồi khẽ động, kinh ngạc nói: "Quận chúa nói gì thế? Trên đời này có thứ có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói bậy được."
Quận chúa An Lăng nâng người lên khỏi gối mềm, lạnh lùng nói: "Ngươi và ta đều biết rõ, bây giờ cũng không cần làm bộ làm tịch đâu."
Ninh Hồi bỗng nhiên đứng dậy, ý cười trên mặt lui đi, nói một cách đúng mực: "Hôm nay Quận chúa cố tình tìm ta tới là để nói mấy lời giả dối khó hiểu này với ta sao?"
"Là giả dối hay sự thật, ta không rõ ư? Ngươi không rõ sao?"
Ninh Hồi tức giận, dáng vẻ như bị bôi nhọ: "Ngài nói ta đẩy ngài xuống nước? Trước đây ta và ngài không có oán, dạo này không thù, ta điên hay sao mà đẩy Quận chúa An Lăng ngài xuống nước?" Lời lẽ sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị: "Lúc nói chuyện Quận chúa nên tự hỏi lương tâm của mình, đừng có khinh người quá đáng."
Quận chúa An Lăng siết chặt nắm tay, trong lòng có hơi nóng nảy, nàng ta không ngờ chỉ có hai người mà Ninh Hồi này lại đánh chết cũng không chịu nhận.
Nàng ta ngẩng đầu: "Trước đây không có oán, nhưng gần đây chưa chắc là không thù, ngày đó ta ở đuôi thuyền nói rõ lòng mình với Thế tử, chắc chắn là ngươi nghe được." Đôi mắt lanh lợi kia lóe lên ánh lạnh: "Trong lòng Bùi thiếu phu nhân đương nhiên là vô cùng không vui, lấy rắn dọa ta sợ không nói, lại còn đẩy ta xuống sông, khinh người quá đáng là để nói Bùi thiếu phu nhân người nhân ngươi."
Ninh Hồi kinh ngạc nhìn người đẹp giữa giường: "Bùi Chất và ngài như thế nào thì ta có gì mà không vui?" Nàng nhướng mày: "Quận chúa ở Giang Đô lâu ngày nên e là không biết rồi, nói câu không dễ nghe, người khắp kinh đô này ai không biết người mà Ninh Hồi ta thích là ai."
Hì hì, ngại quá, 'ta' thích Bùi Đô, ngươi và Bùi Chất có làm sao thì mắc mớ gì đến ta chứ! Động cơ này không thành lập, không thành lập.
Quận chúa An Lăng tức run người, giơ tay chỉ vào cô đầy oán hận: "Được, được, được, Ninh Hồi ngươi rất giỏi!"
Biểu hiện của Ninh Hồi còn tức giận hơn cả nàng ta: "Quận chúa nói chuyện như vậy, là quyết tâm chụp mũ bôi nhọ ta sao?" Nàng không muốn nhiều lời với nàng ta, lập tức phất tay áo bỏ đi: "Đã như vậy thì không có gì để nói."
Ninh Hồi nổi giận đùng đùng vén rèm châu lên bước ra ngoài, trước khi đi còn trộm liếc mắt nhìn bức bình phong năm mảnh bằng gỗ khắc hoa sen ngày hè vắt đầy váy áo, chậc chậc chậc.
Ninh Hồi vừa bước ra ngoài thì phía sau bình phong có đi ra, Văn ma ma vẫn nghiêm mặt nhưng lại có chút một lời khó nói hết, bà mới bị Quận chúa An Lăng gọi ra sau bình phong dọn dẹp y phục, không ngờ lại nghe một tràng như vậy.
Văn ma ma là người trong cung, vốn cũng là người đắc lực bên cạnh Thái hậu, sau lại theo hầu trước mặt Chiêu Nguyên đế, cũng đã thấy được nhiều thứ.
Hôm nay rõ ràng là Quận chúa rắp tâm muốn cho bà xem, vu oan hãm hại rõ ràng như vậy dù là ai cũng có thể nhìn ra được.
Những chuyện khác không nói, chỉ nói Bùi thiếu phu nhân vì Bùi thế tử mà đẩy nàng vào nước... Chuyện này có khả năng sao? Chuyện Ninh thị thương nhớ lão nhị của Bùi gia lúc trước làm cho dư luận xôn xao, có ai không biết? Thánh thượng cũng biết rõ.
Ừm, có lẽ l chỉ có Quận chúa ở Giang Đô lâu nên không rõ.
Ừm, cũng có thể là trong lòng hiểu rõ, nhưng trong tình thế cấp bách đã quên mất.
Dù sao thì có nói thế nào đi nữa, màn làm vẻ ta đây này thật là khó coi!
Đừng nói là muốn vu oan thê tử chính thức đẩy ngươi xuống nước, tự mình ngồi vào vị trí đó chứ? Đầu óc của Văn ma ma suy rộng ra, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Thánh thượng nói rất đúng, nền tảng của Quận chúa An Lăng này đã bị hỏng rồi, bà cần phải giám sát chặt chẽ một chút, cố gắng uốn nắn mới không phụ sự ủy thác của thánh thượng.
Trong ánh mắt của Văn ma ma xen lẫn sự tàn khốc, Quận chúa An Lăng cắn chặt hàm răng, kéo chăn một cái xoay người đi. Đúng là trộm gà không được còn mất cả nắm thóc!
Mấy người Ninh Hồi ở bên ngoài đang chuẩn bị dẹp đường về phủ.
"Kí chủ, sao cô biết bên trong có người?" Thanh Thanh Thảo Nguyên có hơi ngạc nhiên.
Ninh Hồi chớp chớp mắt: "Đoán." Dùng chỉ số thông minh 250 [*] của mình, cái đầu nhỏ thông minh tuyệt đỉnh để đoán.
[*] 二百五: mặc dù là số đếm nhưng lại là một câu chửi trong tiếng Trung, họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250. Không biết tại sao tác giả lại dùng từ này, chắc là để khịa nữ chính.
Cuối cùng Bùi Hân vẫn lo lắng cho mặt mũi của ca ca Bùi Đô, không ăn nói thẳng thừng như ngày thường. Bùi Trân cũng không dám ném đá xuống giếng, một đám người ngoài mặt vui vẻ hòa đồng cùng đến viện Chi Lan nơi Liễu Phương Tứ ở uống trà trò chuyện.
Bên này có như thế nào thì Ninh Hồi cũng không để trong lòng, nàng đi dạo trong vườn hoa vài vòng rồi trở về nằm nghỉ.
Cuối thu cây cỏ dần chuyển sang sắc vàng, lá bay lả tả, ngọn cây trụi lụi chỉ còn lác đác vài chiếc lá muốn rơi mà chưa được, ở ngoài nhìn vào trông đìu hiu quạnh quẽ. Cảnh tượng như vậy càng khiến Ninh Hồi nhớ đến hành tinh Thủy Lam, không có hứng thú ra ngoài, mỗi ngày từ sáng đến tối đều vùi mình trên chiếc giường nhỏ trong phòng, vừa nghe Thanh Đan và Thanh Miêu kể chuyện thú vị trong kinh thành vừa thảo luận với Thanh Thanh Thảo Nguyên về cây cối có giá trị xanh hóa cao.
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở giao diện lên, vớ chiếc gậy chỉ chỉ lên màn hình: "Kinh đô chúng ta đang đứng nằm ở vị trí này, cây hoa lê ở sau núi am Thanh Thủy đã có chủ tạm thời đặt qua một bên không nói tới, những cái cây khác theo thứ tự ở Tế Châu, Giang Đô, Nam Giang, Trường Nhi, cái xa nhất ở Nam La."
Ninh Hồi nghe rất nghiêm túc, ngoan ngoãn đáng yêu, gấu trúc vui vẻ gật đầu cầm gậy chỉ vào vị trí Tề Châu để mở thầu: "Tế Châu ở gần kinh đô nhất, tôi có thể thay đổi lộ trình một chút, dựa theo tốc độ hiện tại của xe ngựa, ít nhất cũng phải đi khoảng hai, ba ngày, cây hiển thị ở đây có hình dạng thế này." Thanh Thanh Thảo Nguyên chấm vào điểm nhỏ phát ra ánh sáng xanh, ngay lập tức bức vẽ được phóng lớn lên.
Hoa sơn trà với từng cánh trắng tinh xếp chồng lên nhau hứng sương sớm, làm tăng thêm vẻ đẹp của hoa và màu xanh của lá.
Hoa trà màu trắng này nở rất đẹp, cách màn hình dường như có thể ngửi được mùi hương nồng nàn của nó. Ninh Hồi say mê: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, đẹp quá."
Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng yêu thích vươn móng vuốt ra sờ sờ: "Một gốc cây như vậy, hệ thống cho giá trị xanh hóa cao đến 120 ngàn."
Không hiểu giá trị xanh hóa này rốt cuộc được tính dựa theo tiêu chí gì, hoa sơn trà cũng không phải chỉ có Tế Châu có, nhưng hoa sơn trà ở nơi khác lại không đạt được giá trị cao đến 120 ngàn, thường có thể lên đến 100 cũng là gen khá tốt rồi, ngay cả kim hoa trà được xưng là hoàng hậu trong dòng họ trà cũng chỉ đạt đến 3000 mà thôi.
Còn hoa đỏ thẫm lần trước cầm về từ thuyền trên sông Hồng Lăng, nghe Thanh Đan hỏi thăm được từ chỗ quản thuyền, hoa kia là do tháng trước họa thuyền của họ từ sông Hồng Lăng nhập vào sông lớn Bồ Hoa, khách đi nhờ thuyền mang lên, sau đó không hiểu sao vị khách kia lại nhảy sông mà chết, hoa kia mới ở trên thuyền xem như là vật trang trí mới.
Không rõ là loại hoa gì, cũng không biết có ích lợi gì, tại sao giá trị xanh hóa cao như vậy lại càng không thể kiểm tra.
Thanh Thanh Thảo Nguyên trợn mắt nặn óc suy nghĩ cả nửa ngày cũng không có kết quả đành vứt chuyện này ra sau đầu: "Kí chủ, cô nghĩ cách làm sao để đến Tế Châu một chuyến đi."
Ninh Hồi ném hạt đậu phộng vào miệng ậm ừ đồng ý, vô duyên vô cớ muốn chạy đến Tế Châu đúng là cần phải nghĩ cách cho đàng hoàng.
"Thanh Đan, chúng ta có thân thích nào ở Tế Châu không?" Ngoại trừ thăm người thân thì cô tạm thời chưa nghĩ ra được cách gì.
Thanh Đan ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, lúc nghe hai chữ Tế Châu thì chỉ trong tay vừa vặn xuyên qua lỗ kim, cô se thành một nút thắt rồi trả lời: "Nhà ngoại của người ở Tế Châu, thiếu phu nhân, người quên rồi sao?"
Cây kim nhỏ thoăn thoắt trên mặt thêu: "Cũng phải thôi, nhà kia cũng không coi là thân thích đứng đắn gì của người, đã quên thì cứ quên đi."
Nghe giọng điệu nhạt như nước kia của Thanh Đan, Ninh Hồi hơi sửng sốt rồi mới nhớ tới mẫu thân Hàn thị của nguyên chủ là người Tế Châu, chỉ là quan hệ trong nhà cực kì lạnh nhạt, phụ thân của nguyên chủ chết trận nơi sa trường được một năm thì mẫu thân chết bệnh, gia đình kia không có một người đến thăm, sau đó cũng xem như là hoàn toàn cắt đứt.
Thanh Miêu mang canh nấm tuyết táo đỏ đi vào: "Nhưng nô tì nghe phu nhân Hầu phủ nói, lúc trước khi tướng quân và phu nhân còn sống thật ra có hay nhắc tới phu nhân của nhị cửu, nghe nói lúc phu nhân còn chưa gả đi, vị tẩu tẩu kia thương ngài ấy nhất."
Ninh Hồi như có điều suy nghĩ, đặt lời hai người nói vào lòng, cân nhắc thời gian sắp tới phải mượn danh nghĩa của vị nhị cửu mẫu kia để đi Tế Châu một chuyến.
Thanh Đan đang thêu tò mò hỏi: "Sao thiếu phu nhân lại hỏi về Tế Châu ạ?"
Ninh Hồi rướn người ra xem nàng ấy thêu hoa, mi mắt cong cong: "À, rảnh rỗi buồn chán nên suy nghĩ miên man ấy mà."
Sóng mắt long lanhlanh trên khuôn mặt xinh đẹp má lúm đồng tiền của cô khiến Thanh Đan bật cười: "Bây giờ thiếu phu nhân càng ngày càng giống như dáng vẻ lúc chưa xuất giá." Không buồn không lo, ngây thơ hồn nhiên, khiến người khác vừa nhìn đã chầm chậm khắc vào lòng.
Ngày mùa thu trời càng lúc càng lạnh, tất cả cửa sổ phòng đều đã đóng lại nhưng vẫn còn hơi lạnh, Ninh Hồi kéo chiếc chăn mỏng lùi lại về giường, cầm lấy quyển truyện mới vơ vét được đọc hăng say.
Xuân Đào bước nhanh vào vòng qua bức bình phong, nhẹ nhàng bẩm báo: "Thiếu phu nhân, Oanh Nhi cô nương bên cạnh Quận chúa An Lăng đến."
Ninh Hồi khép quyển truyện lại, Oanh Nhi?
Lần này Oanh Nhi tới ngoài dự liệu của Ninh Hồi, càng cảm thấy kì lạ tại sao Quận chúa An Lăng lại bị động kinh mà mời cô đến nói chuyện, cũng lười ra ngoài, nhưng đối phương là Quận chúa đang bị bệnh nằm liệt giường, thị nữ thiếp thân lại tự mình đến mời, lời lẽ tha thiết, nếu cô không đi thì hình như không dễ nói cho lắm.
"Kí chủ, cô thật sự muốn đi à?" Thanh Thanh Thảo Nguyên có hơi lo lắng.
Ninh Hồi trả lời: "Đi chứ. Người ta đã mời đến nước này, không đi cũng phải đi."
"Lỡ như nàng ta gây chuyện thì làm sao?"
Ninh Hồi vuốt tay áo một cái: "Vậy chúng ta xem thử ai hơn ai."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "..."
Lúc Ninh Hồi rời phủ, Thanh Đan và Thanh Miêu đi theo còn gọi thêm cả Sở Hốt, hơn nữa dẫn theo vài thị vệ, tuy bản thân nàng cũng rất trâu bò, nhưng có đôi khi vẫn phải mượn lực bên ngoài để cổ vũ trợ uy một chút.
Phủ đệ mà Quận chúa An Lăng tạm ở cũng không xa phủ Quốc Công mấy, ngồi xe ngựa khoảng một khắc là đến.
Oanh Nhi trở về cùng nàng, đợi cô xuống xe ngựa thì dẫn vào trong phủ.
Phủ đệ này chỉ có một chủ tử là An Lăng, quy mô không lớn, từ cửa chính chỉ đi một lát là đến khuê phòng. Thị nữ trông giữ bên ngoài đều là những gương mặt mới, mặc váy màu xanh thuần, không thấy người nào ở thôn trang trước đây.
Một người trong đó khuỵu gối vén màn trúc lên, cung kính chào hỏi: "Chào Bùi thiếu phu nhân ạ, Quận chúa vừa mới tỉnh, mời ngài vào trong."
Nàng ta theo đúng nguyên tắc, lễ nghi chu toàn, mỗi một cử động dường như là đã qua thước đo, ánh mắt của Ninh Hồi hơi lay động, vuốt cằm rồi bước vào trong, Thanh Đan, Thanh Miêu và Sở Hốt cũng theo sát phía sau.
Cửa phòng mở ra, Oanh Nhi đi trước giúp cô vén rèm, Ninh Hồi vừa đi vào đã đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Quận chúa An Lăng.
Nàng ta ngồi trên giường, trong tay ôm lò sưởi, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sắc đỏ không bình thường, liếc mắt nhìn phía sau Ninh Hồi: "Chỉ gọi ngươi tới trò chuyện thôi, đáng để mang nhiều người như vậy sao?"
Ninh Hồi ngồi trên chiếc ghế tròn mà Oanh Nhi dọn tới, thẳng người cười nói: "Thanh Đan và Thanh Miêu luôn đi theo ta, còn Sở Hốt ấy à, là do phu quân cố ý cho nên đương nhiên cũng phải mang theo."
Nghe cô nói xong, Thanh Thanh Thảo Nguyên cảm giác được Quận chúa An Lăng lại âm trầm thêm vài phần, nó rầu rĩ nắm lỗ tai: "Kí chủ, cô lại kích thích nàng ta nữa." Bây giờ nhắc tới Bùi Chất, cô xác định mình không phải cố ý sao?
Ninh Hồi: "Được, ta sẽ cố gắng."
Quận chúa An Lăng sụp mí mắt xuống để giấu đi con ngươi đang đông lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng đều đều nói: "Ta muốn trò chuyện riêng với Bùi thiếu phu nhân, Oanh Nhi, các ngươi đi ra ngoài chờ đi."
Oanh Nhi đương nhiên là vâng lời, nhưng Sở Hốt lại nhìn Ninh Hồi, chủ tử của nàng không phải là Quận chúa An Lăng, nhiệm vụ mà chủ tử nàng giao cho cũng không phải là Quận chúa An Lăng, nàng đi theo bên cạnh Thế tử cũng là một thành viên của Đốc Ngự ti, với thân phận của Quận chúa An Lăng vẫn chưa động được vào nàng.
Ninh Hồi cười, gật đầu: "Sở Hốt ngươi cũng ra ngoài đi, không sao."
Sở Hốt chần chờ một lát cũng vẫn lui ra ngoài, Quận chúa An Lăng thấy vậy đầu móng tay kéo xoẹt một cái trên lò sưởi.
Tiếng cửa phòng khép lại truyền tới, căn phòng rơi vào im lặng.
"Tại sao phải đẩy ta xuống nước?" Quận chúa An Lăng chợt giương mắt lên hỏi, giọng nói vì bệnh lâu ngày mà có hơi khàn.
Câu hỏi này của nàng ta khiến bàn tay đang cầm khăn của Ninh Hồi khẽ động, kinh ngạc nói: "Quận chúa nói gì thế? Trên đời này có thứ có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói bậy được."
Quận chúa An Lăng nâng người lên khỏi gối mềm, lạnh lùng nói: "Ngươi và ta đều biết rõ, bây giờ cũng không cần làm bộ làm tịch đâu."
Ninh Hồi bỗng nhiên đứng dậy, ý cười trên mặt lui đi, nói một cách đúng mực: "Hôm nay Quận chúa cố tình tìm ta tới là để nói mấy lời giả dối khó hiểu này với ta sao?"
"Là giả dối hay sự thật, ta không rõ ư? Ngươi không rõ sao?"
Ninh Hồi tức giận, dáng vẻ như bị bôi nhọ: "Ngài nói ta đẩy ngài xuống nước? Trước đây ta và ngài không có oán, dạo này không thù, ta điên hay sao mà đẩy Quận chúa An Lăng ngài xuống nước?" Lời lẽ sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị: "Lúc nói chuyện Quận chúa nên tự hỏi lương tâm của mình, đừng có khinh người quá đáng."
Quận chúa An Lăng siết chặt nắm tay, trong lòng có hơi nóng nảy, nàng ta không ngờ chỉ có hai người mà Ninh Hồi này lại đánh chết cũng không chịu nhận.
Nàng ta ngẩng đầu: "Trước đây không có oán, nhưng gần đây chưa chắc là không thù, ngày đó ta ở đuôi thuyền nói rõ lòng mình với Thế tử, chắc chắn là ngươi nghe được." Đôi mắt lanh lợi kia lóe lên ánh lạnh: "Trong lòng Bùi thiếu phu nhân đương nhiên là vô cùng không vui, lấy rắn dọa ta sợ không nói, lại còn đẩy ta xuống sông, khinh người quá đáng là để nói Bùi thiếu phu nhân người nhân ngươi."
Ninh Hồi kinh ngạc nhìn người đẹp giữa giường: "Bùi Chất và ngài như thế nào thì ta có gì mà không vui?" Nàng nhướng mày: "Quận chúa ở Giang Đô lâu ngày nên e là không biết rồi, nói câu không dễ nghe, người khắp kinh đô này ai không biết người mà Ninh Hồi ta thích là ai."
Hì hì, ngại quá, 'ta' thích Bùi Đô, ngươi và Bùi Chất có làm sao thì mắc mớ gì đến ta chứ! Động cơ này không thành lập, không thành lập.
Quận chúa An Lăng tức run người, giơ tay chỉ vào cô đầy oán hận: "Được, được, được, Ninh Hồi ngươi rất giỏi!"
Biểu hiện của Ninh Hồi còn tức giận hơn cả nàng ta: "Quận chúa nói chuyện như vậy, là quyết tâm chụp mũ bôi nhọ ta sao?" Nàng không muốn nhiều lời với nàng ta, lập tức phất tay áo bỏ đi: "Đã như vậy thì không có gì để nói."
Ninh Hồi nổi giận đùng đùng vén rèm châu lên bước ra ngoài, trước khi đi còn trộm liếc mắt nhìn bức bình phong năm mảnh bằng gỗ khắc hoa sen ngày hè vắt đầy váy áo, chậc chậc chậc.
Ninh Hồi vừa bước ra ngoài thì phía sau bình phong có đi ra, Văn ma ma vẫn nghiêm mặt nhưng lại có chút một lời khó nói hết, bà mới bị Quận chúa An Lăng gọi ra sau bình phong dọn dẹp y phục, không ngờ lại nghe một tràng như vậy.
Văn ma ma là người trong cung, vốn cũng là người đắc lực bên cạnh Thái hậu, sau lại theo hầu trước mặt Chiêu Nguyên đế, cũng đã thấy được nhiều thứ.
Hôm nay rõ ràng là Quận chúa rắp tâm muốn cho bà xem, vu oan hãm hại rõ ràng như vậy dù là ai cũng có thể nhìn ra được.
Những chuyện khác không nói, chỉ nói Bùi thiếu phu nhân vì Bùi thế tử mà đẩy nàng vào nước... Chuyện này có khả năng sao? Chuyện Ninh thị thương nhớ lão nhị của Bùi gia lúc trước làm cho dư luận xôn xao, có ai không biết? Thánh thượng cũng biết rõ.
Ừm, có lẽ l chỉ có Quận chúa ở Giang Đô lâu nên không rõ.
Ừm, cũng có thể là trong lòng hiểu rõ, nhưng trong tình thế cấp bách đã quên mất.
Dù sao thì có nói thế nào đi nữa, màn làm vẻ ta đây này thật là khó coi!
Đừng nói là muốn vu oan thê tử chính thức đẩy ngươi xuống nước, tự mình ngồi vào vị trí đó chứ? Đầu óc của Văn ma ma suy rộng ra, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Thánh thượng nói rất đúng, nền tảng của Quận chúa An Lăng này đã bị hỏng rồi, bà cần phải giám sát chặt chẽ một chút, cố gắng uốn nắn mới không phụ sự ủy thác của thánh thượng.
Trong ánh mắt của Văn ma ma xen lẫn sự tàn khốc, Quận chúa An Lăng cắn chặt hàm răng, kéo chăn một cái xoay người đi. Đúng là trộm gà không được còn mất cả nắm thóc!
Mấy người Ninh Hồi ở bên ngoài đang chuẩn bị dẹp đường về phủ.
"Kí chủ, sao cô biết bên trong có người?" Thanh Thanh Thảo Nguyên có hơi ngạc nhiên.
Ninh Hồi chớp chớp mắt: "Đoán." Dùng chỉ số thông minh 250 [*] của mình, cái đầu nhỏ thông minh tuyệt đỉnh để đoán.
[*] 二百五: mặc dù là số đếm nhưng lại là một câu chửi trong tiếng Trung, họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250. Không biết tại sao tác giả lại dùng từ này, chắc là để khịa nữ chính.