Chương 33
Vì đón người mà những người đang tụ tập cũng tản đi rất nhanh, trong đình viện chỉ còn huynh muội Bùi Hân và Liễu Phương Tứ, việc này quá đột ngột khiến Liễu Phương Tứ phát ngốc, nàng ta được Dạ Mai dìu, mặt đầy ngạc nhiên.
Bùi Đô kéo Bùi Hân đứng lên, lấy ống tay áo lau nước mắt trên mặt cho muội muội, cúi đầu nghẹn ngào, khẽ nói: "Hân nhi, không cần nghĩ cũng không cần làm gì cả, dù kết quả thế nào chúng ta cũng phải chấp nhận."
Hành động và lời nói của y vẫn luôn dịu dàng, Bùi Hân hoảng sợ bất lực, thậm chí là tuyệt vọng ôm y gào khóc: "Ca, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Bùi Đô giật giật cánh tay lạnh cứng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ta, im lặng không lên tiếng.
Sau khi rời khỏi đình viện Ninh Hồi và Bùi Chất tách nhau ra, gió lạnh đìu hiu, Bùi Chất khép áo choàng quay về thư phòng, trong phòng đang đốt than, vừa vào phòng thì cơ thể lạnh lẽo đã bắt đầu ấm lên.
Hắn không có ý định quản chuyện trong phủ, lão phu nhân và phụ thân sẽ biết nên làm thế nào, hắn cần gì phải đi tìm buồn phiền chứ?
Cửa sổ gỗ khắc hoa bên cạnh chiếc giường bằng gỗ sưa mở ra một nửa, rèm cửa được thả xuống, căn phòng ấm áp nhưng lại không cảm thấy ngột ngạt, Bùi Chất ngồi trước bàn sách lấy cây trâm cài đài sen bằng ngọc hòa điền trong tay áo ra, dùng khăn thấm nước lau sạch máu dính trên đó.
Lòng hắn nặng trĩu, ngắm cây trâm trong tay hồi lâu mới cẩn thận đặt vào một cái hộp gỗ.
Hắn vừa mới buông xuống thì Tề Thương bước vào, một tay cầm kiếm một tay bưng tách trà.
Bùi Chất ngước mắt lên: "Cầm gì vậy?"
Tề Thương đặt tách trà lên bàn, trả lời: "Trước khi tiến cung Thế tử đã giao cây hoa dại cho thuộc hạ, người quên rồi sao?"
Tề Thương nói xong Bùi Chất cũng nhớ ra, một cây hoa nhỏ mỏng manh trong tách trà, không thể chê xấu cũng không thể khen đẹp, nhưng một đóa hoa dại có thể tìm thấy trong bất kì bụi cỏ nào vào mùa xuân lại xuất hiện trong ngày cuối thu, có thể lớn tốt như vậy cũng đã rất đáng quý rồi.
"Cho người chăm đi." Bùi Chất cúi mặt nhìn một lát, xoay người sang chỗ khác cầm một quyển sách rồi chợt chỉ lên bệ cửa sổ cạnh chiếc giường nhỏ dài: "Nuôi ở kia đi."
Tề Thương đáp vâng, rồi hơi do dự nói: "Thế tử, sắp vào mùa đông rồi, hoa cũng không dễ chăm." Còn là loại chỉ thổi một hơi là ngã rạp xuống thế này thì càng khó hầu hạ.
Bùi Chất liếc hắn: "Vậy thì phải chăm cho đàng hoàng."
Đúng là tùy hứng! Tề Thương thật sự bất lực, bưng tách trà tới cửa sổ rồi vội ra ngoài tìm gã sai vặt chăm sóc hoa cỏ, dặn hắn phải cẩn thận chăm sóc hàng ngày.
...
So với các viện yên tĩnh khác, viện Phúc An náo nhiệt hơn nhiều, lão phu nhân xả tức xong thì kéo Hiển Quốc công hỏi bây giờ định làm như thế nào.
Hiển Quốc công vừa mới đặt thánh chỉ vào từ đường, vào tới cửa thì ngồi ghế nghỉ ngơi một lát rồi ung dung trả lời: "Đương nhiêu là hưu thê loại bỏ khỏi gia tộc." Tiêu Như Song là thê tử kết tóc của ông, Chu thị căn bản không thể so sánh với Tiêu Như Song, hưu thê loại khỏi gia tộc là biện pháp thỏa đáng và tốt nhất.
Bùi lão phu nhân vẫn còn hơi do dự, bà vịn tay vịn ngồi thẳng người: "Có cần cho người thông báo với Chu gia một tiếng không?"
Hiển Quốc công lạnh lùng lắc đầu: "Không cần, nhanh thì chạng vạng hoặc chậm nhất là ngày mai, phu thê Chu Ngự sử sẽ tự mình tới cửa." Nữ nhi Chu gia làm ra chuyện như vậy, bọn họ không thể ngồi yên được.
Giọng điệu của ông rất chắc chắn khiến Bùi lão phu nhân cũng an tâm: "Con đã có chủ ý thì ta cũng không nói thêm nữa." Bà hơi đau đầu tựa về lại ghế: "Vạn thọ ngày mai của thánh thượng không đi được, con đừng quên bảo người dâng thọ lễ lên."
"Nhi tử nhớ rồi."
Hai người trao đổi xong thì Hiển Quốc công nhanh chóng rời viện Phúc An chuẩn bị cho việc hưu thê loại khỏi gia tộc, Bùi lão phu nhân để mặc cho Dung Xuân xoa bóp vai, bà đoán trong vòng mấy năm nay e là không có chuyện nào nực cười hơn phủ Quốc công của họ.
"Năm nay chẳng lẽ đụng phải ôn thần à?" Bắt đầu từ việc Ninh thị thành hôn với Chất nhi nhưng lại nhớ thương tiểu thúc, đến Liễu thị bày kế Nhị lang, còn có chuyện hôm nay, hết chuyện này đến chuyện khác, cứ đuổi nhau mà đến.
Bùi lão phu nhân càng nghĩ càng nhức đầu, ôi chao vài tiếng, dứt khoát bảo Dung Xuân đỡ bà lên giường nằm.
Đến tận sập tối mà phủ Quốc Công vẫn rất náo nhiệt, Ninh Hồi ăn cơm chiều xong thì đi dạo vài vòng trong viện cho tiêu cơm, thoải mái dễ chịu duỗi người chuẩn bị tắm rửa ngủ nghỉ.
Ninh Hồi núp trong thùng nước tắm, Thanh Thanh Thảo Nguyên đã sớm tắt chế độ nhìn, rúc trong hố hỏi chuyện: "Nhóc con, hôm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Ninh Hồi vẩy nước, lắc đầu nói: "Không có." Nghĩ một hồi lại nói: "Có đi hoàng cung một chuyến, gặp được Hoàng đế, vị Hoàng đế bệ hạ kia còn rất ôn hòa."
Thanh Thanh Thảo Nguyên trầm ngâm nhíu khuôn mặt gấu mèo, nó lộn vài vòng trong hố rồi khẽ nói: "Không có thì tốt."
Đối với nhiều người mà nói thì đêm nay là một đêm mất ngủ, nhưng Ninh Hồi lại ngủ rất say, còn mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy bản thân mình đang ở trong một thảo nguyên vô tận, cả người thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ.
Vì ngủ ngon nên sáng thức dậy sớm, cô rửa mặt chải đầu đơn giản rồi ngồi vào bàn tròn dùng bữa sáng, vừa ăn cháo vừa nghe Xuân Đào kể chuyện.
"Trời vừa mới sáng là người của Chu phủ đã tới, đích thân Chu Ngự sử và Chu phu nhân đến, nghe Vân Nha của viện Phúc An nói, hai người vừa nhìn thấy lão phu nhân thì chỉ còn thiếu quỳ xuống đất nữa thôi."
Xuân Đào biết ăn nói nên quan hệ rộng, tin tức rất linh thông, trong phủ không có chuyện nào mà cô nàng không thăm dò được, Xuân Đào đứng cạnh bàn tròn bừng bừng hứng thú nói: "Thiếu phu nhân người không biết đâu, phu thê Chu Ngự sử muốn cùng phu nhân... Không không không, là Chu thị đã qua đời, đoạn tuyệt quan hệ đó."
Ninh Hồi buông chiếc thìa trong tay xuống, cằm đũa gắp một chiếc bánh bao đưa lên miệng cắn, nghe xong thì vội nhai nuốt rồi ngạc nhiên hỏi: "Không phải chứ?" Dù thế nào thì Chu thị cũng là nữ nhi của họ mà.
Xuân Đào cho rằng cô không tin, vội vàng nói: "Thật đấy ạ, bây giờ gần như đã truyền khắp phủ rồi, vừa rồi nô tì nghe nói bên chỗ Đại tiểu thư cũng nhận được tin, dẫn theo Quất Hạnh và Lê Nhụy tới, hiện tại còn đang quỳ gối ngoài viện Phúc An ngăn phu phụ Chu Ngự sử đó."
Thanh Đan tiếp lời: "Chu gia còn có mấy nữ nhi chưa gả đi, chắc là phu phụ Chu Ngự sử suy nghĩ cho mấy vị tiểu thư kia."
Tuy rằng thanh danh của nữ nhi Chu gia đã bị hủy, xóa tên Chu thị không có tác dụng gì lớn, nhưng nhiều ít gì cũng có thể cứu vãn được đôi chút, làm như vậy không có gì đáng trách.
Huống chi xưa nay Chu Ngự sử là người cương trực, ở trong triều nổi tiếng là không chứa được hạt cát trong mắt, bây giờ nữ nhi nhà mình làm ra chuyện mất nhân cách như vậy, sao ông có thể nuốt trôi cơn giận này?
Ninh Hồi nghe vậy vô cùng thổn thức, lặng lẽ ăn thức ăn, thầm nghĩ với kết quả thế này thì không biết Chu thị dưới suối vàng có cảm nghĩ gì.
Đúng là người không thể làm chuyện ác.
Thọ yến của Chiêu Nguyên đế tổ chức vào giờ Dậu, trong lúc rảnh rỗi Ninh Hồi theo Thanh Đan học cắt giấy, Thanh Thanh Thảo Nguyên thấy nàng ngồi trên ghế thêu dịu dàng vui vẻ che miệng cười, nó ở trong hố ủi tới ủi lui, chợt hệ thống xuất hiện tiếng chuông nhắc nhở.
Thanh Thanh Thảo Nguyên dẩu mông lên, nhảy ra khỏi hố, cầm cây gậy nhỏ mở hệ thống màn hình.
Ninh Hồi định thô bạo cắt một đóa hoa đỏ lớn mà không có chút kĩ thuật nào, vừa mới nhấp kéo đã bị Thanh Thanh Thảo Nguyên rống một tiếng sợ tới mức quăng kéo vào giỏ tre trên đầu gối, Thanh Đan và Thanh Miêu đều ngạc nhiên.
Ninh Hồi: "..." Con gấu trúc đáng giận này!
Thanh Thanh Thảo Nguyên kích động đến mức chỉ thiếu nhảy tung trời mà thôi: "Kí chủ, kí chủ, có 100 ngàn đang di chuyển về phía chúng ta!"
Nghe được tin này Ninh Hồi cũng hưng phấn, để tránh cho Thanh Đan và Thanh Miêu thấy nàng có biểu hiện không thích hợp, nàng lấy cớ nói muốn ngủ nướng rồi chạy về lại giường.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói thật à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở màn hình ra, cầm cây gậy nhỏ chỉ cộp cộp hai cái: "Là thật, thấy cái điểm nhỏ màu xanh biếc này không, chính là nó, 100 ngàn!"
"100 ngàn này là một trong những thứ đã định vị trước đây sao?" Ninh Hồi ôm gối đầu hỏi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở bản đồ không gian ra, những thứ có điểm giá trị phủ xanh cao không thiếu cái nào, nói trả lời: "Hình như không phải."
Ninh Hồi: "Vậy nó từ đâu ra?"
Năng lực không gian của hệ thống có hạn, Thanh Thanh Thảo Nguyên tìm hồi lâu cũng không ra được, gãi đầu nói: "Không biết."
Ninh Hồi: "Ngươi phóng to lên, taa nhìn thử hình dáng xem sao."
Thanh Thanh Thảo Nguyên phóng lớn bản đồ, trên màn hình là một gốc cây non trụi lụi cao bằng nửa người, bên trái nó có dòng chữ nhỏ: "Đây là cây hoa lê."
Ninh Hồi thẳng lưng, nhớ tới cây hoa lê không thể đào trên núi Thiên Diệp kia, điểm xanh hóa của không gian thảo nguyên hiện giờ chưa tới 100 ngàn, còn cách một triệu xa lắc, nàng cần phải tăng nhanh hơn chút nữa mới phải.
Cô ném gối ra, vội vàng mang giày vào: "Ngươi định vị nó đi, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm được nó không."
Thanh Thanh Thảo Nguyên gật đầu: "Được."
Ninh Hồi đột nhiên muốn ra ngoài, tuy Thanh Đan và Thanh Miêu cảm thấy khó hiểu nhưng không cản cô, những chuyện rắc rối trong phủ cũng không ngăn được bọn họ.
Thanh Đan tay chân nhanh nhẹn lấy cho cô chiếc áo choàng màu xanh nhạt, đoàn người vừa ra cửa không ngờ lại gặp phải Tề Thương.
Tề Thương vẫn mặc quần áo màu tối, nắm kiếm chắp tay chào cô: "Thiếu phu nhân, người muốn ra ngoài sao?"
Ninh Hồi vịn cửa viện, gió thổi làm đồ trang trí trên chiếc trâm cài trong búi tóc đung đưa va vào nhau phát ra tiếng vang nhỏ vụn, mặt nàng rạng ý cười: "Trong phủ buồn phiền, muốn ra ngoài ngắm cảnh sắc trong lành, ngươi tới có chuyện gấp gì sao?"
Tề Thương trả lời: "Thế tử đã tiến cung trước, vừa rối bảo thuộc hạ quay về, nói là đưa thiếu phu nhân đến phủ Trưởng Công chúa, lát nữa cùng Trưởng Công chúa vào cung."
Trưởng Công chúa?
Nghe ba chữ này trong đầu Ninh Hồi lập tức nhảy ra gương mặt của Liễu Phương Tứ và mẫu thân của nàng ta, Trưởng Công chúa Hoa Dương, khóe miệng nàng giật giật nói: "Ngươi xác định là Trưởng Công chúa Hoa Dương đồng ý đi cùng ta sao?"
Tề Thương lắc đầu: "Không phải là Trưởng Công chúa Hoa Dương, là Trấn Quốc Trưởng Công chúa."
Ninh Hồi mở to hai mắt: "Trấn Quốc Trưởng Công chúa? Không phải nghe đồn là bà ấy đang đi du lịch khắp thiên hạ sao?" Vị Trưởng Công chúa này chính là một nhân vật truyền thuyết, vai gánh quốc gia, lòng chứa lê dân. Nhiều năm cưỡi ngựa chiến thiên hạ, những năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất trong cuộc đời của bà đều phụng hiến trên chiến trường.
"Hôm nay Trưởng Công chúa vừa mới về kinh." Tề Thương ôm kiếm đứng bên dưới bậc thang, dừng lại một lát rồi nói: "Trưởng Công chúa là người ôn hòa, thiếu phu nhân cũng đã gặp ngài ấy, không cần lo lắng."
Ninh Hồi ồ một tiếng: "Ta còn gặp rồi sao?"
Bùi Đô kéo Bùi Hân đứng lên, lấy ống tay áo lau nước mắt trên mặt cho muội muội, cúi đầu nghẹn ngào, khẽ nói: "Hân nhi, không cần nghĩ cũng không cần làm gì cả, dù kết quả thế nào chúng ta cũng phải chấp nhận."
Hành động và lời nói của y vẫn luôn dịu dàng, Bùi Hân hoảng sợ bất lực, thậm chí là tuyệt vọng ôm y gào khóc: "Ca, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Bùi Đô giật giật cánh tay lạnh cứng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ta, im lặng không lên tiếng.
Sau khi rời khỏi đình viện Ninh Hồi và Bùi Chất tách nhau ra, gió lạnh đìu hiu, Bùi Chất khép áo choàng quay về thư phòng, trong phòng đang đốt than, vừa vào phòng thì cơ thể lạnh lẽo đã bắt đầu ấm lên.
Hắn không có ý định quản chuyện trong phủ, lão phu nhân và phụ thân sẽ biết nên làm thế nào, hắn cần gì phải đi tìm buồn phiền chứ?
Cửa sổ gỗ khắc hoa bên cạnh chiếc giường bằng gỗ sưa mở ra một nửa, rèm cửa được thả xuống, căn phòng ấm áp nhưng lại không cảm thấy ngột ngạt, Bùi Chất ngồi trước bàn sách lấy cây trâm cài đài sen bằng ngọc hòa điền trong tay áo ra, dùng khăn thấm nước lau sạch máu dính trên đó.
Lòng hắn nặng trĩu, ngắm cây trâm trong tay hồi lâu mới cẩn thận đặt vào một cái hộp gỗ.
Hắn vừa mới buông xuống thì Tề Thương bước vào, một tay cầm kiếm một tay bưng tách trà.
Bùi Chất ngước mắt lên: "Cầm gì vậy?"
Tề Thương đặt tách trà lên bàn, trả lời: "Trước khi tiến cung Thế tử đã giao cây hoa dại cho thuộc hạ, người quên rồi sao?"
Tề Thương nói xong Bùi Chất cũng nhớ ra, một cây hoa nhỏ mỏng manh trong tách trà, không thể chê xấu cũng không thể khen đẹp, nhưng một đóa hoa dại có thể tìm thấy trong bất kì bụi cỏ nào vào mùa xuân lại xuất hiện trong ngày cuối thu, có thể lớn tốt như vậy cũng đã rất đáng quý rồi.
"Cho người chăm đi." Bùi Chất cúi mặt nhìn một lát, xoay người sang chỗ khác cầm một quyển sách rồi chợt chỉ lên bệ cửa sổ cạnh chiếc giường nhỏ dài: "Nuôi ở kia đi."
Tề Thương đáp vâng, rồi hơi do dự nói: "Thế tử, sắp vào mùa đông rồi, hoa cũng không dễ chăm." Còn là loại chỉ thổi một hơi là ngã rạp xuống thế này thì càng khó hầu hạ.
Bùi Chất liếc hắn: "Vậy thì phải chăm cho đàng hoàng."
Đúng là tùy hứng! Tề Thương thật sự bất lực, bưng tách trà tới cửa sổ rồi vội ra ngoài tìm gã sai vặt chăm sóc hoa cỏ, dặn hắn phải cẩn thận chăm sóc hàng ngày.
...
So với các viện yên tĩnh khác, viện Phúc An náo nhiệt hơn nhiều, lão phu nhân xả tức xong thì kéo Hiển Quốc công hỏi bây giờ định làm như thế nào.
Hiển Quốc công vừa mới đặt thánh chỉ vào từ đường, vào tới cửa thì ngồi ghế nghỉ ngơi một lát rồi ung dung trả lời: "Đương nhiêu là hưu thê loại bỏ khỏi gia tộc." Tiêu Như Song là thê tử kết tóc của ông, Chu thị căn bản không thể so sánh với Tiêu Như Song, hưu thê loại khỏi gia tộc là biện pháp thỏa đáng và tốt nhất.
Bùi lão phu nhân vẫn còn hơi do dự, bà vịn tay vịn ngồi thẳng người: "Có cần cho người thông báo với Chu gia một tiếng không?"
Hiển Quốc công lạnh lùng lắc đầu: "Không cần, nhanh thì chạng vạng hoặc chậm nhất là ngày mai, phu thê Chu Ngự sử sẽ tự mình tới cửa." Nữ nhi Chu gia làm ra chuyện như vậy, bọn họ không thể ngồi yên được.
Giọng điệu của ông rất chắc chắn khiến Bùi lão phu nhân cũng an tâm: "Con đã có chủ ý thì ta cũng không nói thêm nữa." Bà hơi đau đầu tựa về lại ghế: "Vạn thọ ngày mai của thánh thượng không đi được, con đừng quên bảo người dâng thọ lễ lên."
"Nhi tử nhớ rồi."
Hai người trao đổi xong thì Hiển Quốc công nhanh chóng rời viện Phúc An chuẩn bị cho việc hưu thê loại khỏi gia tộc, Bùi lão phu nhân để mặc cho Dung Xuân xoa bóp vai, bà đoán trong vòng mấy năm nay e là không có chuyện nào nực cười hơn phủ Quốc công của họ.
"Năm nay chẳng lẽ đụng phải ôn thần à?" Bắt đầu từ việc Ninh thị thành hôn với Chất nhi nhưng lại nhớ thương tiểu thúc, đến Liễu thị bày kế Nhị lang, còn có chuyện hôm nay, hết chuyện này đến chuyện khác, cứ đuổi nhau mà đến.
Bùi lão phu nhân càng nghĩ càng nhức đầu, ôi chao vài tiếng, dứt khoát bảo Dung Xuân đỡ bà lên giường nằm.
Đến tận sập tối mà phủ Quốc Công vẫn rất náo nhiệt, Ninh Hồi ăn cơm chiều xong thì đi dạo vài vòng trong viện cho tiêu cơm, thoải mái dễ chịu duỗi người chuẩn bị tắm rửa ngủ nghỉ.
Ninh Hồi núp trong thùng nước tắm, Thanh Thanh Thảo Nguyên đã sớm tắt chế độ nhìn, rúc trong hố hỏi chuyện: "Nhóc con, hôm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Ninh Hồi vẩy nước, lắc đầu nói: "Không có." Nghĩ một hồi lại nói: "Có đi hoàng cung một chuyến, gặp được Hoàng đế, vị Hoàng đế bệ hạ kia còn rất ôn hòa."
Thanh Thanh Thảo Nguyên trầm ngâm nhíu khuôn mặt gấu mèo, nó lộn vài vòng trong hố rồi khẽ nói: "Không có thì tốt."
Đối với nhiều người mà nói thì đêm nay là một đêm mất ngủ, nhưng Ninh Hồi lại ngủ rất say, còn mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy bản thân mình đang ở trong một thảo nguyên vô tận, cả người thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ.
Vì ngủ ngon nên sáng thức dậy sớm, cô rửa mặt chải đầu đơn giản rồi ngồi vào bàn tròn dùng bữa sáng, vừa ăn cháo vừa nghe Xuân Đào kể chuyện.
"Trời vừa mới sáng là người của Chu phủ đã tới, đích thân Chu Ngự sử và Chu phu nhân đến, nghe Vân Nha của viện Phúc An nói, hai người vừa nhìn thấy lão phu nhân thì chỉ còn thiếu quỳ xuống đất nữa thôi."
Xuân Đào biết ăn nói nên quan hệ rộng, tin tức rất linh thông, trong phủ không có chuyện nào mà cô nàng không thăm dò được, Xuân Đào đứng cạnh bàn tròn bừng bừng hứng thú nói: "Thiếu phu nhân người không biết đâu, phu thê Chu Ngự sử muốn cùng phu nhân... Không không không, là Chu thị đã qua đời, đoạn tuyệt quan hệ đó."
Ninh Hồi buông chiếc thìa trong tay xuống, cằm đũa gắp một chiếc bánh bao đưa lên miệng cắn, nghe xong thì vội nhai nuốt rồi ngạc nhiên hỏi: "Không phải chứ?" Dù thế nào thì Chu thị cũng là nữ nhi của họ mà.
Xuân Đào cho rằng cô không tin, vội vàng nói: "Thật đấy ạ, bây giờ gần như đã truyền khắp phủ rồi, vừa rồi nô tì nghe nói bên chỗ Đại tiểu thư cũng nhận được tin, dẫn theo Quất Hạnh và Lê Nhụy tới, hiện tại còn đang quỳ gối ngoài viện Phúc An ngăn phu phụ Chu Ngự sử đó."
Thanh Đan tiếp lời: "Chu gia còn có mấy nữ nhi chưa gả đi, chắc là phu phụ Chu Ngự sử suy nghĩ cho mấy vị tiểu thư kia."
Tuy rằng thanh danh của nữ nhi Chu gia đã bị hủy, xóa tên Chu thị không có tác dụng gì lớn, nhưng nhiều ít gì cũng có thể cứu vãn được đôi chút, làm như vậy không có gì đáng trách.
Huống chi xưa nay Chu Ngự sử là người cương trực, ở trong triều nổi tiếng là không chứa được hạt cát trong mắt, bây giờ nữ nhi nhà mình làm ra chuyện mất nhân cách như vậy, sao ông có thể nuốt trôi cơn giận này?
Ninh Hồi nghe vậy vô cùng thổn thức, lặng lẽ ăn thức ăn, thầm nghĩ với kết quả thế này thì không biết Chu thị dưới suối vàng có cảm nghĩ gì.
Đúng là người không thể làm chuyện ác.
Thọ yến của Chiêu Nguyên đế tổ chức vào giờ Dậu, trong lúc rảnh rỗi Ninh Hồi theo Thanh Đan học cắt giấy, Thanh Thanh Thảo Nguyên thấy nàng ngồi trên ghế thêu dịu dàng vui vẻ che miệng cười, nó ở trong hố ủi tới ủi lui, chợt hệ thống xuất hiện tiếng chuông nhắc nhở.
Thanh Thanh Thảo Nguyên dẩu mông lên, nhảy ra khỏi hố, cầm cây gậy nhỏ mở hệ thống màn hình.
Ninh Hồi định thô bạo cắt một đóa hoa đỏ lớn mà không có chút kĩ thuật nào, vừa mới nhấp kéo đã bị Thanh Thanh Thảo Nguyên rống một tiếng sợ tới mức quăng kéo vào giỏ tre trên đầu gối, Thanh Đan và Thanh Miêu đều ngạc nhiên.
Ninh Hồi: "..." Con gấu trúc đáng giận này!
Thanh Thanh Thảo Nguyên kích động đến mức chỉ thiếu nhảy tung trời mà thôi: "Kí chủ, kí chủ, có 100 ngàn đang di chuyển về phía chúng ta!"
Nghe được tin này Ninh Hồi cũng hưng phấn, để tránh cho Thanh Đan và Thanh Miêu thấy nàng có biểu hiện không thích hợp, nàng lấy cớ nói muốn ngủ nướng rồi chạy về lại giường.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói thật à?"
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở màn hình ra, cầm cây gậy nhỏ chỉ cộp cộp hai cái: "Là thật, thấy cái điểm nhỏ màu xanh biếc này không, chính là nó, 100 ngàn!"
"100 ngàn này là một trong những thứ đã định vị trước đây sao?" Ninh Hồi ôm gối đầu hỏi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên mở bản đồ không gian ra, những thứ có điểm giá trị phủ xanh cao không thiếu cái nào, nói trả lời: "Hình như không phải."
Ninh Hồi: "Vậy nó từ đâu ra?"
Năng lực không gian của hệ thống có hạn, Thanh Thanh Thảo Nguyên tìm hồi lâu cũng không ra được, gãi đầu nói: "Không biết."
Ninh Hồi: "Ngươi phóng to lên, taa nhìn thử hình dáng xem sao."
Thanh Thanh Thảo Nguyên phóng lớn bản đồ, trên màn hình là một gốc cây non trụi lụi cao bằng nửa người, bên trái nó có dòng chữ nhỏ: "Đây là cây hoa lê."
Ninh Hồi thẳng lưng, nhớ tới cây hoa lê không thể đào trên núi Thiên Diệp kia, điểm xanh hóa của không gian thảo nguyên hiện giờ chưa tới 100 ngàn, còn cách một triệu xa lắc, nàng cần phải tăng nhanh hơn chút nữa mới phải.
Cô ném gối ra, vội vàng mang giày vào: "Ngươi định vị nó đi, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm được nó không."
Thanh Thanh Thảo Nguyên gật đầu: "Được."
Ninh Hồi đột nhiên muốn ra ngoài, tuy Thanh Đan và Thanh Miêu cảm thấy khó hiểu nhưng không cản cô, những chuyện rắc rối trong phủ cũng không ngăn được bọn họ.
Thanh Đan tay chân nhanh nhẹn lấy cho cô chiếc áo choàng màu xanh nhạt, đoàn người vừa ra cửa không ngờ lại gặp phải Tề Thương.
Tề Thương vẫn mặc quần áo màu tối, nắm kiếm chắp tay chào cô: "Thiếu phu nhân, người muốn ra ngoài sao?"
Ninh Hồi vịn cửa viện, gió thổi làm đồ trang trí trên chiếc trâm cài trong búi tóc đung đưa va vào nhau phát ra tiếng vang nhỏ vụn, mặt nàng rạng ý cười: "Trong phủ buồn phiền, muốn ra ngoài ngắm cảnh sắc trong lành, ngươi tới có chuyện gấp gì sao?"
Tề Thương trả lời: "Thế tử đã tiến cung trước, vừa rối bảo thuộc hạ quay về, nói là đưa thiếu phu nhân đến phủ Trưởng Công chúa, lát nữa cùng Trưởng Công chúa vào cung."
Trưởng Công chúa?
Nghe ba chữ này trong đầu Ninh Hồi lập tức nhảy ra gương mặt của Liễu Phương Tứ và mẫu thân của nàng ta, Trưởng Công chúa Hoa Dương, khóe miệng nàng giật giật nói: "Ngươi xác định là Trưởng Công chúa Hoa Dương đồng ý đi cùng ta sao?"
Tề Thương lắc đầu: "Không phải là Trưởng Công chúa Hoa Dương, là Trấn Quốc Trưởng Công chúa."
Ninh Hồi mở to hai mắt: "Trấn Quốc Trưởng Công chúa? Không phải nghe đồn là bà ấy đang đi du lịch khắp thiên hạ sao?" Vị Trưởng Công chúa này chính là một nhân vật truyền thuyết, vai gánh quốc gia, lòng chứa lê dân. Nhiều năm cưỡi ngựa chiến thiên hạ, những năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất trong cuộc đời của bà đều phụng hiến trên chiến trường.
"Hôm nay Trưởng Công chúa vừa mới về kinh." Tề Thương ôm kiếm đứng bên dưới bậc thang, dừng lại một lát rồi nói: "Trưởng Công chúa là người ôn hòa, thiếu phu nhân cũng đã gặp ngài ấy, không cần lo lắng."
Ninh Hồi ồ một tiếng: "Ta còn gặp rồi sao?"