Chương 34
Nghe Tề Thương nói vậy sắc mặt Ninh Hồi không khỏi sững sờ, cô gặp Trưởng Công chúa Trấn Quốc khi nào chứ? Ầy, sao bản thân cô lại không biết vậy?
Trong lòng rất nghi ngờ nhưng Ninh Hồi cũng không hỏi nhiều, dù sao chút nữa cũng phải qua đó, rồi cũng sẽ biết thôi.
Chỉ là...
Vốn chỉ có ba người giờ lại thêm một Tề Thương, hôm nay bận bịu nên sáng sớm Sở Hốt đã theo Bùi Chất tiến cung, lúc Ninh Hồi thức dậy thì đã không còn thấy bóng dáng của nàng ấy đâu. Vì không có Sở Hốt nên Thanh Đan cố ý gọi thêm vài thị vệ đi theo, hiện tại có thêm Tề Thương thành ra lại bớt người.
Từ viện Tây Cẩm ra khỏi phủ là một đoạn đường không ngắn, từ xa Ninh Hồi đã nhìn thấy Bùi Hân được Quất Hạnh và Lê Nhụy dìu đi tới, nàng ta mặc một chiếc váy trắng đơn giản, trên búi tóc không thấy có trâm cài gì, lúc đi cũng có hơi loạng choạng, chắc là quỳ trước của viện Phúc Yên lâu nên đầu gối bị thương.
Đi đến gần hơn một chút, Bùi Hân ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, đôi mắt sưng đỏ, mí dưới xanh đen, vì không trang điểm nên trông vô cùng uể oải mệt mỏi.
Quất Hạnh và Lê Nhụy gọi một tiếng thiếu phu nhân, Bùi Hân cùng khàn khàn gọi đại tẩu rồi lập tức cúi đầu thấp xuống tiếp tục đi qua bên cạnh.
Bùi Hân đi khá xa đột nhiên gắng gượng đứng thẳng người, xoay người lại nhìn lướt qua, Ninh Hồi đi ở phía trước, Tề Thương cầm kiếm đi ở phía sau bên phải nàng, Tề Thương và Sở Hốt đều là người đắc lực bên cạnh Bùi Chất, lúc nào cũng ở bên cạnh Ninh Hồi sao?
Bùi Hân nhếch khóe miệng cười khổ hai tiếng, lại nghĩ tới lời mà ngoại tổ phụ nói vừa rồi, cổ họng khô khốc không cảm nhận được vị gì.
"Đại tỷ tỷ sao thế?" Bùi Trân từ một con đường khác đi tới, thấy dáng dấp chật vật của Bùi Hân thì giả vờ hỏi.
Có câu đánh kẻ sa cơ thất thế, hay bỏ đá xuống giếng, nàng ta và Bùi Hân xưa nay không hợp nhau, với tình hình hôm nay không nói đôi ba câu thì thật là có lỗi với những gì nàng ta nhận được từ Bùi Hân lúc trước.
Bùi Hân hờ hững liếc nàng ta một cái, thái độ khác thường không lên tiếng, im lặng rời đi.
Nha đầu bên người Bùi Trân nhìn bóng dáng nàng rời đi khẽ nói: "Đại tiểu thư gặp phải mẫu thân như vậy cũng thật đáng thương."
Bùi Trân siết chiếc khăn trong tay, cười khẩy: "Tỷ ta có gì mà đáng thương? Nếu không có Chu thị, chỉ dựa vào tỷ ta thì có thể sống hơn chục năm một cách dễ chịu vậy ư? Nực cười!" Nếu không có Chu thị chống lưng, tỷ ta đi đâu thể hiện tính tình của đại tiểu thư con vợ cả, ai quan tâm đến tỷ ta?
Bùi Hân đi rồi Bùi Trân cũng không muốn đứng trên đường hứng gió lạnh, tâm trạng không tệ dắt nha hoàn quay lại viện của Chu di nương để san sẻ niềm vui.
Trên con đường đá cuội vốn chen chúc người rất nhanh đã không còn bóng ai, lá khô trông thật thê lương.
Ninh Hồi ngồi trong xe ngựa ăn quýt, trong đầu vẫn nhớ 100 ngàn của mình: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, có định vị được không?"
Giá trị xanh hóa của không gian thảo nguyên dần trở nên dư dả, trước đó vài ngày Thanh Thanh Thảo Nguyên dùng bộ móng vuốt của mình phối hợp với điểm xanh hóa tiến hành cài đặt lại hệ thống lần nữa, hiện tại không chỉ có thể định vị chính xác cây có điểm xanh hóa cao mà còn có thể cung cấp con đường hành động tốt nhất, thật là đẹp.
Thanh Thanh Thảo Nguyên dừng cái tay đang gõ màn hình lại, từ đó kéo ra một cái phông màu xanh: "Ra rồi, cô xem, nó ở đây."
Nó cầm cây gậy chọc chọc, ai ngờ hệ thống không nhạy không thể mở được, gấu trúc nổi nóng ném gậy đi, vỗ thẳng móng vuốt lên phông xanh mới mở ra được.
Thanh Thanh Thảo Nguyên hận sắt không thành thép: "Cái thứ đồ chơi này giống kí chủ bạn, không đánh là không biết cố gắng, thật sự làm tôi tức chết!"
Ninh Hồi: "..." Ngươi có tin là ta đánh ngươi không?
Rất nhanh Thanh Thanh Thảo Nguyên lấy lại nghiêm chỉnh: "Cái cây này tạm thời chúng ta có thể gọi là cây hoa lê con, tuy thua xa cây trên núi Thiên Diệp nhưng giá trị như nhau, lớn không lay được thì tuyệt đối không thể để cây nhỏ này chạy mất!"
Cây có điểm xanh hóa cao rất hiếm, nếu bỏ lỡ thì không biết có còn cây nào nữa không.
Ninh Hồi gật đầu thật mạnh: "Thanh Thanh Thảo Nguyên ngươi yên tâm, ta hiểu."
Thanh Thanh Thảo Nguyên trưng ra vẻ mặt hiền lành: "Tốt. Cuối cùng cây hoa lê con này đã dừng lại rồi, xem đi, chính là chỗ này!"
Ninh Hồi không quá hiệu thao tác trong không gian hệ thống, mở miệng hỏi: "Chỗ nào?"
"Ừm..." Thanh Thanh Thảo Nguyên dí sáng vào chữ nhỏ bên góc màn hình, gằn từng chữ một: "Phủ Trấn Quốc Trưởng Công chúa."
Ninh Hồi: "Ơ..." Trùng hợp đến vậy hả??!
...
Phủ Trấn Quốc Trưởng Công chúa ở phố Đông Du, nơi đây an tĩnh hơn những chỗ khác nhiều, Trưởng Công chúa Trấn Quốc có địa vị cao, từ quan lớn quý nhân cho đến bá tánh bình dân không ai dám đến con phố này quậy phá, dù lâu nay Trưởng Công chúa không ở kinh đô nhưng uy danh của bà vẫn đè nặng trên đỉnh đầu.
Khác hẳn với sự xa hoa tráng lệ của phủ Trưởng Công chúa Hoa Dương trong trí nhớ của nguyên chủ, tòa nhà trước mặt này trông vô cùng đìu hiu vắng vẻ.
Đứng canh bên cạnh cổng lớn dưới tấm biển sơn đỏ chỉ có một ma ma khoảng chừng 40 tuổi, mặc chiếc áo choàng ngắn màu xanh đen, gò má hơi hóp, thật sự rất gầy so với người bình thường. Hai tay bà giao nhau trước bụng, dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn.
Ninh Hồi vừa xuống xe ngựa thì bà ta đã đến đón, nở nụ cười không xa cách nhưng cũng chẳng quá thân thiết dẫn cô vào trong.
Băng qua cầu gỗ núi giả, rồi lại đi qua hành lang thủy tạ, lão ma ma dẫn nàng đến trước một viện không có tên.
"Trưởng Công chúa đang ở bên trong, xin Bùi thiếu phu nhân tự vào ạ, trong phủ không có đủ người, lão nô còn phải đến phòng bếp trông coi."
Lão ma ma lui xuống, Ninh Hồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh một lát. Tề Thương đẩy cánh cửa gỗ khép hờ mời cô đi vào, Ninh Hồi nhấc làn váy lên, vừa vào trong thì nhìn thấy bóng người ngồi dưới cây già đã khô.
Bộ bàn ghế đá, cành khô lá rụng, quân cờ đen trên tay người nọ dừng trên bàn cờ, quay đầu thấy người đến thì hơi nhoẻn miệng cười, bà tháo chuỗi Phật châu trên tay ra lần vài hạt: "Đã lâu không gặp phu nhân, dạo này khỏe không?"
Ninh Hồi hơi ngạc nhiên nhìn Pháp Chân: "Pháp Chân sư phụ? Sao sư phụ lại ở đây?"
Pháp Chân phất lá rụng trên bộ y phục xanh trắng đơn giản, cũng không trả lời mà chỉ im lặng nhìn nàng, Ninh Hồi nghiêng đầu nhìn lướt qua Tề Thương, chợt bừng tỉnh: "Người là... Trưởng Công chúa điện hạ?!" Thảo nào Tề Thương nói cô đã gặp.
Pháp Chân nâng tay hướng về phía đối diện, Ninh Hồi thuận theo ngồi xuống.
"Biết đánh cờ không?"
Ninh Hồi lắc đầu: "Không ạ."
Pháp Chân nghe vậy bèn tự mình cầm một quân cờ trắng hạ xuống, Tề Thương có việc nên vội xin phép rời đi, bà thờ ơ gật đầu, toàn bộ chú ý đều đặt vào ván cờ.
Trong viện an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thu thổi lá rơi, Pháp Chân lại hỏi: "Muốn học không?"
Ninh Hồi còn chưa kịp phản ứng thì bà đã ngước lên nhìn vào đôi mắt hạnh trong veo kia, chợt cười: "Thôi vậy, dù có học cũng không đến lượt ta dạy." Với bà ván cờ tựa như cuộc chiến sinh tử, nếu thật sự dạy những âm mưu tính toán chém giết đầy máu tanh này cho con bé, tuy ngoài miệng Bùi khanh không nói gì nhưng trong lòng sợ là sẽ oán trách bà.
Ninh Hồi nghe có chút mơ hồ, những cổ nhân này nói chuyện luôn chẳng rõ ràng, có đôi khi cô nghe thật sự là mờ mịt!
Ninh Hồi có tâm hỏi vài câu, Pháp Chân lại không nói chuyện nữa, vùi đầu vào nghiên cứu ván cờ, cô cũng không tiện làm phiền bèn bắt đầu thầm tính việc chính.
Nhắc tới e cũng là duyên phận, cây hoa lê lớn là của Pháp Chân, cây hoa lê nhỏ lại được Thanh Thanh Thảo Nguyên định vị ở phủ Công chúa, vô cùng có khả năng cũng là của bà ấy, dù không phải của bà ấy thì chắc chắn cũng có liên quan đến.
Nghĩ như vậy Ninh Hồi có chút đứng ngồi không yên, cô do dự xem có nên mở miệng hỏi thẳng hay không.
Người đối diện thỉnh thoảng lại đưa tầm mắt sang, ngũ thức nhạy cảm hơn người thường của Pháp Chân đương nhiên có thế cảm nhận được, động tác cầm quân cờ hơi khựng lại, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì đừng ngại, cứ nói thẳng đi."
Lời bà ấm áp chậm rãi, lại nhuốm từ bi từ Phật châu am miếu, hơn nữa bản thân bà là người trầm ổn đoan trang nên khi nói có thể trấn an lòng người.
Ninh Hồi mím môi, hỏi người ta có cây hoa lê không thì thật sự là quá đường đột, vì vậy cười nói: "Không có gì ạ, con đang nghĩ đến cây hoa lê ở núi Thiên Diệp ngày đó, lúc ấy về nhà còn lẩm bẩm muốn có một gốc như vậy trong viện, sau này hoa nở nhất định là sẽ đẹp giống như ở phía sau am Thanh Thủy."
Pháp Chân khẽ cười nhìn cô, lời nói hờ hững mà bà thốt ra lại khiến Ninh Hồi suýt chút nữa là nhảy lên khỏi ghế.
"Trùng hợp là ta có mang theo một mầm cây từ trên núi về, vốn cùng rễ với gốc cây sau núi kia, chắc là cũng sẽ sinh trưởng tốt giống như nó vậy."
Bàn tay trong tay áo Ninh Hồi siết chặt, lòng bàn tay in dấu hằn của móng tay mới miễn cưỡng đè kích động trong lòng xuống, mi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào khiến Pháp Chân cũng có hơi ngây người.
"Trưởng Công chúa, con muốn..."
Ninh Hồi nói được một nửa, Pháp Chân lại đột ngột lên tiếng ngắt lời cô: "Thời gian không còn sớm, thêm một lát nữa cũng nên tiến cung."
Bà làm như không thấy nét vui mừng che giấu không quá tốt trên mặt Ninh Hồi, ánh mắt bình thản dừng trên người cô, tựa như dòng suối chảy xuôi, lần vài hạt Phật châu rồi nói tiếp: "Con thế này trông cũng quá đơn giản mộc mạc, Phỉ Vân, mang thiếu phu nhân vào phòng trong sửa soạn lại lần nữa đi."
Bà vừa nói xong thì tì nữ đứng dưới tàn cây khô làm phông nền đáp vâng, đi đến bên cạnh Ninh Hồi làm động tác mời.
Ninh Hồi trở nên gấp gáp, nhưng Trưởng Công chúa nắm nguồn vốn 100 ngàn, không không không... Là 200 ngàn, bây giờ người ta rõ ràng là không để ý tới cô, cô cũng không dám đắc tội với người ta, đành phải ba bước quay người một bước quay đầu đi theo Phỉ Vân vào phòng trong để sửa soạn lại lần nữa.
Ninh Hồi vừa đi thì Pháp Chân ngồi trở lại ghế đá tiếp tục chơi ván cờ còn dang dở.
Khi Bùi Chất đến thì bàn cờ này mới được chơi xong, đang nhặt quân cờ cho vào hũ, tiếng ngọc thạch chạm vào nhau vô cùng thích tai, Pháp Chân híp mắt lại hưởng thụ.
"Trưởng Công chúa, thánh thượng bảo vi thần đón ngài vào cung." Hôm nay là lễ mừng vạn thọ của thánh thương, Bùi Chất đổi bộ quần áo màu đen thường mặc, cũng cởi áo choàng chống lạnh bên ngoài, thay vào đó là y phục cùng áo khoác màu xanh nhạt thêu tường vân chìm, dáng người thẳng tắp, đúng là chàng thanh niên ngọc thụ lâm phong.
Pháp Chân cũng không sửa xưng hô của hắn, trong mắt chứa sự thưởng thức: "Nên mặc như vậy, độ tuổi rất đẹp, lại bị mấy bộ quần áo đen nhẻm kia giấu mất."
Bùi Chất theo ý bà ngồi xuống vị trí vừa rồi của Ninh Hồi, hắn nhìn chung quanh vẫn chưa thấy bóng dáng Ninh Hồi thì hơi nhíu mày, Pháp Chân thấy vậy thì cười khẽ: "Sửa soạn ở phòng trong, chúng ta thư thả ngồi đợi một lát."
Bùi Chất gật đầu: "Vâng."
Hắn hờ hững nhìn mấy chiếc lá dưới đất, mặt mày trầm lắng không chút biểu cảm chẳng biết đang suy nghĩ gì, người ngoài nhìn hắn sẽ không thấy gì, nhưng Pháp Chân cũng coi như là tự tay dạy dỗ hắn nên người, chỉ liếc sơ qua là có thể biết được vài phần, bà cười chậm rãi nói: "Bùi khanh, ta cố ý mang một gốc hoa lê giống từ núi Thiên Diệp về, vốn định tặng cho thê tử nhỏ của khanh, nhưng bây giờ ta đổi chủ ý rồi."
Bùi Chất nâng mắt, hàng mi dài run lên, không nói gì.
Pháp Chân khẽ cười một tiếng: "Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên tặng cho khanh đi."
Ánh mắt Bùi Chất khó hiểu: "Trưởng Công chúa?"
"Con bé rất thích thứ đó, ta tặng cho khanh, khanh tặng cho nó, khiến nó vui vẻ, vậy cũng có thể khiến khanh vui vẻ, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao."
Trong lòng rất nghi ngờ nhưng Ninh Hồi cũng không hỏi nhiều, dù sao chút nữa cũng phải qua đó, rồi cũng sẽ biết thôi.
Chỉ là...
Vốn chỉ có ba người giờ lại thêm một Tề Thương, hôm nay bận bịu nên sáng sớm Sở Hốt đã theo Bùi Chất tiến cung, lúc Ninh Hồi thức dậy thì đã không còn thấy bóng dáng của nàng ấy đâu. Vì không có Sở Hốt nên Thanh Đan cố ý gọi thêm vài thị vệ đi theo, hiện tại có thêm Tề Thương thành ra lại bớt người.
Từ viện Tây Cẩm ra khỏi phủ là một đoạn đường không ngắn, từ xa Ninh Hồi đã nhìn thấy Bùi Hân được Quất Hạnh và Lê Nhụy dìu đi tới, nàng ta mặc một chiếc váy trắng đơn giản, trên búi tóc không thấy có trâm cài gì, lúc đi cũng có hơi loạng choạng, chắc là quỳ trước của viện Phúc Yên lâu nên đầu gối bị thương.
Đi đến gần hơn một chút, Bùi Hân ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, đôi mắt sưng đỏ, mí dưới xanh đen, vì không trang điểm nên trông vô cùng uể oải mệt mỏi.
Quất Hạnh và Lê Nhụy gọi một tiếng thiếu phu nhân, Bùi Hân cùng khàn khàn gọi đại tẩu rồi lập tức cúi đầu thấp xuống tiếp tục đi qua bên cạnh.
Bùi Hân đi khá xa đột nhiên gắng gượng đứng thẳng người, xoay người lại nhìn lướt qua, Ninh Hồi đi ở phía trước, Tề Thương cầm kiếm đi ở phía sau bên phải nàng, Tề Thương và Sở Hốt đều là người đắc lực bên cạnh Bùi Chất, lúc nào cũng ở bên cạnh Ninh Hồi sao?
Bùi Hân nhếch khóe miệng cười khổ hai tiếng, lại nghĩ tới lời mà ngoại tổ phụ nói vừa rồi, cổ họng khô khốc không cảm nhận được vị gì.
"Đại tỷ tỷ sao thế?" Bùi Trân từ một con đường khác đi tới, thấy dáng dấp chật vật của Bùi Hân thì giả vờ hỏi.
Có câu đánh kẻ sa cơ thất thế, hay bỏ đá xuống giếng, nàng ta và Bùi Hân xưa nay không hợp nhau, với tình hình hôm nay không nói đôi ba câu thì thật là có lỗi với những gì nàng ta nhận được từ Bùi Hân lúc trước.
Bùi Hân hờ hững liếc nàng ta một cái, thái độ khác thường không lên tiếng, im lặng rời đi.
Nha đầu bên người Bùi Trân nhìn bóng dáng nàng rời đi khẽ nói: "Đại tiểu thư gặp phải mẫu thân như vậy cũng thật đáng thương."
Bùi Trân siết chiếc khăn trong tay, cười khẩy: "Tỷ ta có gì mà đáng thương? Nếu không có Chu thị, chỉ dựa vào tỷ ta thì có thể sống hơn chục năm một cách dễ chịu vậy ư? Nực cười!" Nếu không có Chu thị chống lưng, tỷ ta đi đâu thể hiện tính tình của đại tiểu thư con vợ cả, ai quan tâm đến tỷ ta?
Bùi Hân đi rồi Bùi Trân cũng không muốn đứng trên đường hứng gió lạnh, tâm trạng không tệ dắt nha hoàn quay lại viện của Chu di nương để san sẻ niềm vui.
Trên con đường đá cuội vốn chen chúc người rất nhanh đã không còn bóng ai, lá khô trông thật thê lương.
Ninh Hồi ngồi trong xe ngựa ăn quýt, trong đầu vẫn nhớ 100 ngàn của mình: "Thanh Thanh Thảo Nguyên, có định vị được không?"
Giá trị xanh hóa của không gian thảo nguyên dần trở nên dư dả, trước đó vài ngày Thanh Thanh Thảo Nguyên dùng bộ móng vuốt của mình phối hợp với điểm xanh hóa tiến hành cài đặt lại hệ thống lần nữa, hiện tại không chỉ có thể định vị chính xác cây có điểm xanh hóa cao mà còn có thể cung cấp con đường hành động tốt nhất, thật là đẹp.
Thanh Thanh Thảo Nguyên dừng cái tay đang gõ màn hình lại, từ đó kéo ra một cái phông màu xanh: "Ra rồi, cô xem, nó ở đây."
Nó cầm cây gậy chọc chọc, ai ngờ hệ thống không nhạy không thể mở được, gấu trúc nổi nóng ném gậy đi, vỗ thẳng móng vuốt lên phông xanh mới mở ra được.
Thanh Thanh Thảo Nguyên hận sắt không thành thép: "Cái thứ đồ chơi này giống kí chủ bạn, không đánh là không biết cố gắng, thật sự làm tôi tức chết!"
Ninh Hồi: "..." Ngươi có tin là ta đánh ngươi không?
Rất nhanh Thanh Thanh Thảo Nguyên lấy lại nghiêm chỉnh: "Cái cây này tạm thời chúng ta có thể gọi là cây hoa lê con, tuy thua xa cây trên núi Thiên Diệp nhưng giá trị như nhau, lớn không lay được thì tuyệt đối không thể để cây nhỏ này chạy mất!"
Cây có điểm xanh hóa cao rất hiếm, nếu bỏ lỡ thì không biết có còn cây nào nữa không.
Ninh Hồi gật đầu thật mạnh: "Thanh Thanh Thảo Nguyên ngươi yên tâm, ta hiểu."
Thanh Thanh Thảo Nguyên trưng ra vẻ mặt hiền lành: "Tốt. Cuối cùng cây hoa lê con này đã dừng lại rồi, xem đi, chính là chỗ này!"
Ninh Hồi không quá hiệu thao tác trong không gian hệ thống, mở miệng hỏi: "Chỗ nào?"
"Ừm..." Thanh Thanh Thảo Nguyên dí sáng vào chữ nhỏ bên góc màn hình, gằn từng chữ một: "Phủ Trấn Quốc Trưởng Công chúa."
Ninh Hồi: "Ơ..." Trùng hợp đến vậy hả??!
...
Phủ Trấn Quốc Trưởng Công chúa ở phố Đông Du, nơi đây an tĩnh hơn những chỗ khác nhiều, Trưởng Công chúa Trấn Quốc có địa vị cao, từ quan lớn quý nhân cho đến bá tánh bình dân không ai dám đến con phố này quậy phá, dù lâu nay Trưởng Công chúa không ở kinh đô nhưng uy danh của bà vẫn đè nặng trên đỉnh đầu.
Khác hẳn với sự xa hoa tráng lệ của phủ Trưởng Công chúa Hoa Dương trong trí nhớ của nguyên chủ, tòa nhà trước mặt này trông vô cùng đìu hiu vắng vẻ.
Đứng canh bên cạnh cổng lớn dưới tấm biển sơn đỏ chỉ có một ma ma khoảng chừng 40 tuổi, mặc chiếc áo choàng ngắn màu xanh đen, gò má hơi hóp, thật sự rất gầy so với người bình thường. Hai tay bà giao nhau trước bụng, dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn.
Ninh Hồi vừa xuống xe ngựa thì bà ta đã đến đón, nở nụ cười không xa cách nhưng cũng chẳng quá thân thiết dẫn cô vào trong.
Băng qua cầu gỗ núi giả, rồi lại đi qua hành lang thủy tạ, lão ma ma dẫn nàng đến trước một viện không có tên.
"Trưởng Công chúa đang ở bên trong, xin Bùi thiếu phu nhân tự vào ạ, trong phủ không có đủ người, lão nô còn phải đến phòng bếp trông coi."
Lão ma ma lui xuống, Ninh Hồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh một lát. Tề Thương đẩy cánh cửa gỗ khép hờ mời cô đi vào, Ninh Hồi nhấc làn váy lên, vừa vào trong thì nhìn thấy bóng người ngồi dưới cây già đã khô.
Bộ bàn ghế đá, cành khô lá rụng, quân cờ đen trên tay người nọ dừng trên bàn cờ, quay đầu thấy người đến thì hơi nhoẻn miệng cười, bà tháo chuỗi Phật châu trên tay ra lần vài hạt: "Đã lâu không gặp phu nhân, dạo này khỏe không?"
Ninh Hồi hơi ngạc nhiên nhìn Pháp Chân: "Pháp Chân sư phụ? Sao sư phụ lại ở đây?"
Pháp Chân phất lá rụng trên bộ y phục xanh trắng đơn giản, cũng không trả lời mà chỉ im lặng nhìn nàng, Ninh Hồi nghiêng đầu nhìn lướt qua Tề Thương, chợt bừng tỉnh: "Người là... Trưởng Công chúa điện hạ?!" Thảo nào Tề Thương nói cô đã gặp.
Pháp Chân nâng tay hướng về phía đối diện, Ninh Hồi thuận theo ngồi xuống.
"Biết đánh cờ không?"
Ninh Hồi lắc đầu: "Không ạ."
Pháp Chân nghe vậy bèn tự mình cầm một quân cờ trắng hạ xuống, Tề Thương có việc nên vội xin phép rời đi, bà thờ ơ gật đầu, toàn bộ chú ý đều đặt vào ván cờ.
Trong viện an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thu thổi lá rơi, Pháp Chân lại hỏi: "Muốn học không?"
Ninh Hồi còn chưa kịp phản ứng thì bà đã ngước lên nhìn vào đôi mắt hạnh trong veo kia, chợt cười: "Thôi vậy, dù có học cũng không đến lượt ta dạy." Với bà ván cờ tựa như cuộc chiến sinh tử, nếu thật sự dạy những âm mưu tính toán chém giết đầy máu tanh này cho con bé, tuy ngoài miệng Bùi khanh không nói gì nhưng trong lòng sợ là sẽ oán trách bà.
Ninh Hồi nghe có chút mơ hồ, những cổ nhân này nói chuyện luôn chẳng rõ ràng, có đôi khi cô nghe thật sự là mờ mịt!
Ninh Hồi có tâm hỏi vài câu, Pháp Chân lại không nói chuyện nữa, vùi đầu vào nghiên cứu ván cờ, cô cũng không tiện làm phiền bèn bắt đầu thầm tính việc chính.
Nhắc tới e cũng là duyên phận, cây hoa lê lớn là của Pháp Chân, cây hoa lê nhỏ lại được Thanh Thanh Thảo Nguyên định vị ở phủ Công chúa, vô cùng có khả năng cũng là của bà ấy, dù không phải của bà ấy thì chắc chắn cũng có liên quan đến.
Nghĩ như vậy Ninh Hồi có chút đứng ngồi không yên, cô do dự xem có nên mở miệng hỏi thẳng hay không.
Người đối diện thỉnh thoảng lại đưa tầm mắt sang, ngũ thức nhạy cảm hơn người thường của Pháp Chân đương nhiên có thế cảm nhận được, động tác cầm quân cờ hơi khựng lại, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì đừng ngại, cứ nói thẳng đi."
Lời bà ấm áp chậm rãi, lại nhuốm từ bi từ Phật châu am miếu, hơn nữa bản thân bà là người trầm ổn đoan trang nên khi nói có thể trấn an lòng người.
Ninh Hồi mím môi, hỏi người ta có cây hoa lê không thì thật sự là quá đường đột, vì vậy cười nói: "Không có gì ạ, con đang nghĩ đến cây hoa lê ở núi Thiên Diệp ngày đó, lúc ấy về nhà còn lẩm bẩm muốn có một gốc như vậy trong viện, sau này hoa nở nhất định là sẽ đẹp giống như ở phía sau am Thanh Thủy."
Pháp Chân khẽ cười nhìn cô, lời nói hờ hững mà bà thốt ra lại khiến Ninh Hồi suýt chút nữa là nhảy lên khỏi ghế.
"Trùng hợp là ta có mang theo một mầm cây từ trên núi về, vốn cùng rễ với gốc cây sau núi kia, chắc là cũng sẽ sinh trưởng tốt giống như nó vậy."
Bàn tay trong tay áo Ninh Hồi siết chặt, lòng bàn tay in dấu hằn của móng tay mới miễn cưỡng đè kích động trong lòng xuống, mi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào khiến Pháp Chân cũng có hơi ngây người.
"Trưởng Công chúa, con muốn..."
Ninh Hồi nói được một nửa, Pháp Chân lại đột ngột lên tiếng ngắt lời cô: "Thời gian không còn sớm, thêm một lát nữa cũng nên tiến cung."
Bà làm như không thấy nét vui mừng che giấu không quá tốt trên mặt Ninh Hồi, ánh mắt bình thản dừng trên người cô, tựa như dòng suối chảy xuôi, lần vài hạt Phật châu rồi nói tiếp: "Con thế này trông cũng quá đơn giản mộc mạc, Phỉ Vân, mang thiếu phu nhân vào phòng trong sửa soạn lại lần nữa đi."
Bà vừa nói xong thì tì nữ đứng dưới tàn cây khô làm phông nền đáp vâng, đi đến bên cạnh Ninh Hồi làm động tác mời.
Ninh Hồi trở nên gấp gáp, nhưng Trưởng Công chúa nắm nguồn vốn 100 ngàn, không không không... Là 200 ngàn, bây giờ người ta rõ ràng là không để ý tới cô, cô cũng không dám đắc tội với người ta, đành phải ba bước quay người một bước quay đầu đi theo Phỉ Vân vào phòng trong để sửa soạn lại lần nữa.
Ninh Hồi vừa đi thì Pháp Chân ngồi trở lại ghế đá tiếp tục chơi ván cờ còn dang dở.
Khi Bùi Chất đến thì bàn cờ này mới được chơi xong, đang nhặt quân cờ cho vào hũ, tiếng ngọc thạch chạm vào nhau vô cùng thích tai, Pháp Chân híp mắt lại hưởng thụ.
"Trưởng Công chúa, thánh thượng bảo vi thần đón ngài vào cung." Hôm nay là lễ mừng vạn thọ của thánh thương, Bùi Chất đổi bộ quần áo màu đen thường mặc, cũng cởi áo choàng chống lạnh bên ngoài, thay vào đó là y phục cùng áo khoác màu xanh nhạt thêu tường vân chìm, dáng người thẳng tắp, đúng là chàng thanh niên ngọc thụ lâm phong.
Pháp Chân cũng không sửa xưng hô của hắn, trong mắt chứa sự thưởng thức: "Nên mặc như vậy, độ tuổi rất đẹp, lại bị mấy bộ quần áo đen nhẻm kia giấu mất."
Bùi Chất theo ý bà ngồi xuống vị trí vừa rồi của Ninh Hồi, hắn nhìn chung quanh vẫn chưa thấy bóng dáng Ninh Hồi thì hơi nhíu mày, Pháp Chân thấy vậy thì cười khẽ: "Sửa soạn ở phòng trong, chúng ta thư thả ngồi đợi một lát."
Bùi Chất gật đầu: "Vâng."
Hắn hờ hững nhìn mấy chiếc lá dưới đất, mặt mày trầm lắng không chút biểu cảm chẳng biết đang suy nghĩ gì, người ngoài nhìn hắn sẽ không thấy gì, nhưng Pháp Chân cũng coi như là tự tay dạy dỗ hắn nên người, chỉ liếc sơ qua là có thể biết được vài phần, bà cười chậm rãi nói: "Bùi khanh, ta cố ý mang một gốc hoa lê giống từ núi Thiên Diệp về, vốn định tặng cho thê tử nhỏ của khanh, nhưng bây giờ ta đổi chủ ý rồi."
Bùi Chất nâng mắt, hàng mi dài run lên, không nói gì.
Pháp Chân khẽ cười một tiếng: "Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên tặng cho khanh đi."
Ánh mắt Bùi Chất khó hiểu: "Trưởng Công chúa?"
"Con bé rất thích thứ đó, ta tặng cho khanh, khanh tặng cho nó, khiến nó vui vẻ, vậy cũng có thể khiến khanh vui vẻ, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao."