Chương 10: Nhã Trúc viên
Mặc dù nói muốn nghỉ ngơi chỉ là cái cớ nhưng trên đường đến viện phủ- nơi dừng chân kiếp trước ở Quân phủ trước khi nàng xuất giá, lúc đầu nó tên là Thiền viện sau đó nàng đến đổi tên lại thành Nhã Trúc viện, mọi kí ức ùa về khiến tâm trạng nàng cũng mệt theo, chỉ muốn trở về phòng thật nhanh ngủ một giấc quên đi tất cả.
Nhưng tỳ nữ đi phía trước bộ dạng chậm chạp, rụt rè dẫn đường cho ba người bọn họ, mặc dù Khuynh Nhã vẫn nhớ mọi con đường, ngã rẽ đến viên nhưng cũng phải giả bộ chậm lại bước chân cùng Vô Ưu, tiểu Lạc đi theo phía sau, ánh mắt của nàng trong trẻo, lạnh nhạt, còn hai người kia thì tò mò nhìn xung quanh.
Khuynh Nhã còn nhớ kiếp trước sau khi đến viện này cảnh vật, bài trí rất đơn sơ, tĩnh lặng. Mặc dù viện khá rộng vì thế đã cho thiết kế lại toàn bộ, phía trước là khóm trúc nhỏ, đi trên con đường lát đá xanh nối thẳng vào bên trong, hai bên trồng rất nhiều loại hoa, nhưng lấy hoa màu đỏ là chủ đạo. Có sẵn hai cây cổ thụ gần nhau cô kêu treo một xích đu trang trí thêm dây hồng leo tầm xuân quấn quanh sợi dây thừng đến khi hoa nở rất đẹp bên dưới là tấm ván gỗ tuyết tùng đỏ vừa bền vừa chắc chắn.
Nhưng thật lạ khi các nàng dừng bước trước cửa tấm biển tên vẫn là Thiền viện nhưng khi cửa mở nhìn lối vào bên trong mọi thứ đều giống với kiếp trước, đó là vì sao?
Khuynh Nhã tưởng như mình chưa hề trọng sinh, tất cả chỉ là cơn ác mộng và giờ cô tỉnh lại trong hiện thực.
Cảm xúc thật hỗn loạn, cho đến khi giọng nói non nớt, mang chút nghi hoặc vang lên đánh thức nàng.
- Tỷ, tỷ đứng bên ngoài làm gì? Mau vào thôi!
Lúc này nhiệt độ xung quanh Khuynh Nhã hạ thấp, nàng ghét cảm giác này, dường như có bàn tay thò vào, quấy nhiễu cuộc sống tưởng như lần nữa bắt đầu.
Nhưng người xưa nói rằng thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, nàng sẽ không cho phép, để mặc người khác bố trí mình.
Vì Vô Ưu không chịu ở viện riêng khác mà Nhã Trúc viện này cũng có phòng trống nhiều nên Vô Ưu được sắp xếp ở phòng khác cách phòng nàng không mấy bước chân.
Thị nữ trong phủ thì có một nơi ở riêng gọi là Thạch Anh các, chỉ có những nha hoàn thân cận mới ở chung viện, còn những người khác khi trời tối sẽ về nơi đó ở.
Nằm trên giường, chợt nhớ cuộc chạm trán dù chỉ là thoáng qua giữa nàng và hắn. Một điều gì đó lóe lên:
- Mình trọng sinh được, có khi nào Hạ Hầu, hắn cũng vậy.
Thế rồi ý nghĩ ấy nhanh chóng cứ chiếm cứ toàn não bộ của cô như bùa chú.
Giả như Hạ Hầu Tĩnh Vân cũng trọng sinh, nàng không biết mình phải đối mặt với hắn như thế nào, hận sao? Nàng thấy rất mệt mỏi.
Còn yêu sao? Nàng lại không thể buông được chuyện quá khứ. Hắn đã tổn thương nàng không chỉ một lần, có lẽ nào lại không làm nàng đau đớn lần nữa.
Cứ thế, Khuynh Nhã mơ màng ngủ, cho đến khi âm thanh tiểu Lạc nóng nảy, nhưng bình thản vọng từ ngoài cửa truyền vào tai.
- Nhị tiểu thư.. không thể tiến vào! Tiểu thư nhà ta chưa tỉnh!
Bốp!
Đôi mắt mông lung còn nhuốm buồn ngủ đã thay thế bằng ánh mắt sắt bén, lạnh nhạt liếc nhìn ngoài cửa.
- Tiểu Lạc, có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Tính khí Khuynh Nhã rời giường khi không ngủ đủ giấc dễ nổi cáu, vị nhị tiểu thư này xem như chọc họng súng rồi. Lại còn không ý tốt, nên cầu may mắn thôi!
- Khuynh.. Tiểu thư, nhị tiểu thư và ngũ tiểu thư nhất quyết đòi vào thăm người!
Tiểu Lạc cũng biết tính khí, bình thường không ngủ thì thôi nếu ngủ mà bị gọi giữa chừng..
Chậc! Biết Khuynh Nhã đã tỉnh bèn mở cửa vào phòng hầu hạ nàng rời giường. Hai vị khách không mời ấy cũng lả lướt, vô tư theo bước vào!
Trong lúc Khuynh Nhã ngồi dậy mặc y phục thì vô tình liếc thấy tiểu Lạc như cố ý dùng tóc che bên mặt đang sưng đỏ, nàng nổi giận.
- Ai đánh?
- Nô tì.. Tiểu thư là Ngũ..
Nhận thấy ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lẽo ấy tiểu Lạc không dám nói dối.
Nghe Tiểu Lạc chỉ chứng người đánh, cô quay sang đánh giá hai vị khách không mời mà đến. Cô cũng biết hai người này mục đích là muốn thay mẫu thân họ đòi lại công đạo cho cô nan kham.
Người đi đầu chắc là tỷ tỷ Quân Như Tuyết, hôm nay nàng ta mặc la vân sam, trang điểm nhã nhặn bên hông hệ một quả túi thơm. Còn vị đi ở phía sau có lẽ là muội muội Quân Như Thủy- nàng ta khoác lên người bộ váy thuần trắng, trông thanh khiết, đơn thuần, thắt lưng đeo một cái chuông, khi đi sẽ phát ra tiếng leng keng.
Không thể phủ nhận gen của phụ thân rất tốt, người nào cũng đều sở hữu gương mặt đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.
Trong lúc cô dùng ánh mắt gắt gao nghiên cứu họ, thì hai người họ cũng đang đánh mắt đánh giá cô.
Nhưng tỳ nữ đi phía trước bộ dạng chậm chạp, rụt rè dẫn đường cho ba người bọn họ, mặc dù Khuynh Nhã vẫn nhớ mọi con đường, ngã rẽ đến viên nhưng cũng phải giả bộ chậm lại bước chân cùng Vô Ưu, tiểu Lạc đi theo phía sau, ánh mắt của nàng trong trẻo, lạnh nhạt, còn hai người kia thì tò mò nhìn xung quanh.
Khuynh Nhã còn nhớ kiếp trước sau khi đến viện này cảnh vật, bài trí rất đơn sơ, tĩnh lặng. Mặc dù viện khá rộng vì thế đã cho thiết kế lại toàn bộ, phía trước là khóm trúc nhỏ, đi trên con đường lát đá xanh nối thẳng vào bên trong, hai bên trồng rất nhiều loại hoa, nhưng lấy hoa màu đỏ là chủ đạo. Có sẵn hai cây cổ thụ gần nhau cô kêu treo một xích đu trang trí thêm dây hồng leo tầm xuân quấn quanh sợi dây thừng đến khi hoa nở rất đẹp bên dưới là tấm ván gỗ tuyết tùng đỏ vừa bền vừa chắc chắn.
Nhưng thật lạ khi các nàng dừng bước trước cửa tấm biển tên vẫn là Thiền viện nhưng khi cửa mở nhìn lối vào bên trong mọi thứ đều giống với kiếp trước, đó là vì sao?
Khuynh Nhã tưởng như mình chưa hề trọng sinh, tất cả chỉ là cơn ác mộng và giờ cô tỉnh lại trong hiện thực.
Cảm xúc thật hỗn loạn, cho đến khi giọng nói non nớt, mang chút nghi hoặc vang lên đánh thức nàng.
- Tỷ, tỷ đứng bên ngoài làm gì? Mau vào thôi!
Lúc này nhiệt độ xung quanh Khuynh Nhã hạ thấp, nàng ghét cảm giác này, dường như có bàn tay thò vào, quấy nhiễu cuộc sống tưởng như lần nữa bắt đầu.
Nhưng người xưa nói rằng thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, nàng sẽ không cho phép, để mặc người khác bố trí mình.
Vì Vô Ưu không chịu ở viện riêng khác mà Nhã Trúc viện này cũng có phòng trống nhiều nên Vô Ưu được sắp xếp ở phòng khác cách phòng nàng không mấy bước chân.
Thị nữ trong phủ thì có một nơi ở riêng gọi là Thạch Anh các, chỉ có những nha hoàn thân cận mới ở chung viện, còn những người khác khi trời tối sẽ về nơi đó ở.
Nằm trên giường, chợt nhớ cuộc chạm trán dù chỉ là thoáng qua giữa nàng và hắn. Một điều gì đó lóe lên:
- Mình trọng sinh được, có khi nào Hạ Hầu, hắn cũng vậy.
Thế rồi ý nghĩ ấy nhanh chóng cứ chiếm cứ toàn não bộ của cô như bùa chú.
Giả như Hạ Hầu Tĩnh Vân cũng trọng sinh, nàng không biết mình phải đối mặt với hắn như thế nào, hận sao? Nàng thấy rất mệt mỏi.
Còn yêu sao? Nàng lại không thể buông được chuyện quá khứ. Hắn đã tổn thương nàng không chỉ một lần, có lẽ nào lại không làm nàng đau đớn lần nữa.
Cứ thế, Khuynh Nhã mơ màng ngủ, cho đến khi âm thanh tiểu Lạc nóng nảy, nhưng bình thản vọng từ ngoài cửa truyền vào tai.
- Nhị tiểu thư.. không thể tiến vào! Tiểu thư nhà ta chưa tỉnh!
Bốp!
Đôi mắt mông lung còn nhuốm buồn ngủ đã thay thế bằng ánh mắt sắt bén, lạnh nhạt liếc nhìn ngoài cửa.
- Tiểu Lạc, có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Tính khí Khuynh Nhã rời giường khi không ngủ đủ giấc dễ nổi cáu, vị nhị tiểu thư này xem như chọc họng súng rồi. Lại còn không ý tốt, nên cầu may mắn thôi!
- Khuynh.. Tiểu thư, nhị tiểu thư và ngũ tiểu thư nhất quyết đòi vào thăm người!
Tiểu Lạc cũng biết tính khí, bình thường không ngủ thì thôi nếu ngủ mà bị gọi giữa chừng..
Chậc! Biết Khuynh Nhã đã tỉnh bèn mở cửa vào phòng hầu hạ nàng rời giường. Hai vị khách không mời ấy cũng lả lướt, vô tư theo bước vào!
Trong lúc Khuynh Nhã ngồi dậy mặc y phục thì vô tình liếc thấy tiểu Lạc như cố ý dùng tóc che bên mặt đang sưng đỏ, nàng nổi giận.
- Ai đánh?
- Nô tì.. Tiểu thư là Ngũ..
Nhận thấy ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lẽo ấy tiểu Lạc không dám nói dối.
Nghe Tiểu Lạc chỉ chứng người đánh, cô quay sang đánh giá hai vị khách không mời mà đến. Cô cũng biết hai người này mục đích là muốn thay mẫu thân họ đòi lại công đạo cho cô nan kham.
Người đi đầu chắc là tỷ tỷ Quân Như Tuyết, hôm nay nàng ta mặc la vân sam, trang điểm nhã nhặn bên hông hệ một quả túi thơm. Còn vị đi ở phía sau có lẽ là muội muội Quân Như Thủy- nàng ta khoác lên người bộ váy thuần trắng, trông thanh khiết, đơn thuần, thắt lưng đeo một cái chuông, khi đi sẽ phát ra tiếng leng keng.
Không thể phủ nhận gen của phụ thân rất tốt, người nào cũng đều sở hữu gương mặt đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.
Trong lúc cô dùng ánh mắt gắt gao nghiên cứu họ, thì hai người họ cũng đang đánh mắt đánh giá cô.