Chương 11: Trách phạt
Biết người đánh tiểu Lạc là ai, Khuynh Nhã đi từng bước nhỏ lại gần hai vị tỷ muội trước mặt. Ánh mắt nàng khóa chặt lên vị ngũ muội Quân Như Thủy.
- Là muội đánh người của ta?
Quân Như Thủy dưới cái nhìn điềm tĩnh của Quân Khuynh Nhã có mấy phấn khiếp sợ, nhưng nghĩ đến trước giờ tính tình vị tam tỷ này luôn nhu nhược, nên càng tỏ ra ngạo mạn, kiêu căng, vênh mặt hất hàm:
- Chao ôi! Còn lớn tiếng như vậy! Ta đánh thì sao! Ngươi mới từ biệt viện về mà náo loạn khiến mẫu thân ta cũng vì ngươi đóng cửa suy ngẫm ba ngày. Ngay cả tiện nô này cũng dám giữ chân chúng ta..
- Chátttt! Tát thứ nhất muốn đánh người cũng nể mặt chủ. Nàng có vấn đề gì ta là người dạy chứ không đến phiên muội
Chưa kịp phản ứng thì một cái tát như trời giáng rớt vào khuôn mặt non mịn, trắng trẻo của ả.
- Ngươi dám.. - Quân Như Thủy chưa nói hết câu thì nhận thêm một cái tát choáng váng khác.
- Chát! Tát thứ hai, ta là tỷ của ngươi, ngươi phải dùng kính ngữ.
- Bốp..
Lúc này Quân Như Tuyết mới kịp phục hồi lại phản ứng tiến lên ngăn cản Quân Khuynh Nhã đánh típ cái thứ ba lên giọng hét
- Ngươi làm gì thế hả?
- Nhị tỷ không thấy sao, muội đang dạy Ngũ muội biết cách cư xử!
Sự nghiêm trang, bình tĩnh trả lời khiến Quân Như Tuyết mặt đỏ lên vì tức giận, giơ tay định thưởng Khuynh Nhã một cái tát thì nàng giữ chặt cái tay đang hạ xuống.
Đúng lúc này lại vang lên giọng nói uy nghiêm, to khỏe, tràn đầy tức giận đang từ từ bước đến.
- Hai đứa đang làm gì thế hả?
Câu thành ngữ kẻ xấu cáo trạng trước quả nhiên không sai, Quân Như Thủy ôm mặt khóc lóc chạy lại trước mặt Quân Mộ Trì.
- Phụ thân, người xem mặt con sưng thành gì rồi. Con và nhị tỷ lại thăm, tam tỷ không chào đón thì thôi lại còn chửi với đánh người nữa!
Quân Mộ Trì nghiêm mặt, lạnh lùng răn dạy, từng người.
- Hai đứa coi ta bị mù, là người để các con qua mặt dễ dàng vậy sao.
Như Tuyết, Như Thủy là hai con đến phòng tiểu Nhã, đến thăm vậy lễ vật gặp mặt lâu ngày gặp mặt đâu, nó cũng không chạy lại phòng khi dễ hai đứa. Dù Khuynh Nhã có đánh hai đứa, đã không đánh lại còn đi cáo trạng, đây là con của nhà võ tướng nên có, hử?
Con và Như Thủy cút về phòng chép một trăm lần nữ tắc không xong thì khỏi ra.
Cả hai hậm hực ra về, Như Thủy lóe lên ác liệt ghi hận hai cái tát vừa nãy.
Quân Mộ Trì cũng không quên quay lại nói đôi điều với Khuynh Nhã.
- Nhã Nhi con cũng sai, ta biết con người hiểu lý lẽ, tỷ muội trong nhà phải hòa thuận, yêu thương, giúp đỡ nhau, đánh cũng đánh rồi thì bỏ qua không nên để trong lòng. Con cũng đóng cửa hai ngày để suy nghĩ đi.
Xong rồi lão tướng quân cười hỏi thêm.
- Bài trí trong viện này con thích không?
Nếu không hợp ta cho người sửa lại.
Cô chợt nhớ đến cách bài trí này bèn hỏi:
- Thiền viện này tất cả là phụ thân sai người bài trí? Người thay con đặt một tên khác đi ạ! Nghe giống con ở am ni cô quá à.
- Cái con bé này! Vậy tên là.. Khuynh Sắc viện đi! Còn về trang hoàng nó ta vô tình thấy một bức họa thấy độc đáo nên sai người bài trí theo.. Thôi con nghỉ ngơi đi, mà đừng quên ta đang phạt con đóng cửa suy ngẫm đấy!
Ông vừa nói đôi mắt trừng giả bộ mặt lạnh rời đi.
- Dạ, đa tạ phụ thân tên này con rất thich! Sau khi suy ngẫm kết thúc con sẽ đi vấn an người.
Sau khi Quân Mộ Trì rời đi, nguyên ngày cô chỉ ở yên trong phòng, dù ở cùng viện nhưng Vô Ưu không bước qua phòng Khuynh Nhã để đánh lạc hướng cho mọi người nghĩ cô ngoan ngoãn chịu phạt, rồi đến giờ cơm tối tiểu Lạc dọn món cho cô, sau khi những người khác lui ra
Nàng nhìn tiểu Lạc, mỉm cười, nhẹ thanh nói:
- Tiểu Lạc, em cũng ngồi xuống ăn cùng ta đi, mọi người cũg lui ra ngoài hết rồi! Nếu không có ai em cứ xưng hô thoải mái như ở biệt viện.
- Dạ tiểu.. à Khuynh tỷ tỷ.
Tiểu Lạc lè lưỡi, hí hửng buông phòng bị, trở về dáng vẻ trẻ con ngồi xuống cùng nàng dùng bữa.
- Tiểu Lạc, lát em đi chuẩn bị một bộ nam trang. Tối đến ta phải ra ngoài!
Dù không rõ Khuynh Nhã muốn làm gì nhưng cô vẫn nghe theo phân phó vì với nàng lời tiểu thư luôn luôn đúng.
Sau khi đọc sách rồi lên giường đi ngủ như bình thường nàng vẫn làm, tiểu Lạc thổi nến cũng lui ra.
Trăng dần lên cao, tiếng xào xạc, các cành lá xen kẽ vào nhau tạo thành bản nhạc vi vu, cứ thế theo gió mà vang vọng khắp viện.
Một bóng dáng thanh mảnh, nhanh nhẹn khoác lên người hắc y sa gọn gàng, nhưng cũng huyền bí, mái tóc dài buộc cao, bay lên mái ngói cao tường rồi rời khỏi tướng phủ.
- Là muội đánh người của ta?
Quân Như Thủy dưới cái nhìn điềm tĩnh của Quân Khuynh Nhã có mấy phấn khiếp sợ, nhưng nghĩ đến trước giờ tính tình vị tam tỷ này luôn nhu nhược, nên càng tỏ ra ngạo mạn, kiêu căng, vênh mặt hất hàm:
- Chao ôi! Còn lớn tiếng như vậy! Ta đánh thì sao! Ngươi mới từ biệt viện về mà náo loạn khiến mẫu thân ta cũng vì ngươi đóng cửa suy ngẫm ba ngày. Ngay cả tiện nô này cũng dám giữ chân chúng ta..
- Chátttt! Tát thứ nhất muốn đánh người cũng nể mặt chủ. Nàng có vấn đề gì ta là người dạy chứ không đến phiên muội
Chưa kịp phản ứng thì một cái tát như trời giáng rớt vào khuôn mặt non mịn, trắng trẻo của ả.
- Ngươi dám.. - Quân Như Thủy chưa nói hết câu thì nhận thêm một cái tát choáng váng khác.
- Chát! Tát thứ hai, ta là tỷ của ngươi, ngươi phải dùng kính ngữ.
- Bốp..
Lúc này Quân Như Tuyết mới kịp phục hồi lại phản ứng tiến lên ngăn cản Quân Khuynh Nhã đánh típ cái thứ ba lên giọng hét
- Ngươi làm gì thế hả?
- Nhị tỷ không thấy sao, muội đang dạy Ngũ muội biết cách cư xử!
Sự nghiêm trang, bình tĩnh trả lời khiến Quân Như Tuyết mặt đỏ lên vì tức giận, giơ tay định thưởng Khuynh Nhã một cái tát thì nàng giữ chặt cái tay đang hạ xuống.
Đúng lúc này lại vang lên giọng nói uy nghiêm, to khỏe, tràn đầy tức giận đang từ từ bước đến.
- Hai đứa đang làm gì thế hả?
Câu thành ngữ kẻ xấu cáo trạng trước quả nhiên không sai, Quân Như Thủy ôm mặt khóc lóc chạy lại trước mặt Quân Mộ Trì.
- Phụ thân, người xem mặt con sưng thành gì rồi. Con và nhị tỷ lại thăm, tam tỷ không chào đón thì thôi lại còn chửi với đánh người nữa!
Quân Mộ Trì nghiêm mặt, lạnh lùng răn dạy, từng người.
- Hai đứa coi ta bị mù, là người để các con qua mặt dễ dàng vậy sao.
Như Tuyết, Như Thủy là hai con đến phòng tiểu Nhã, đến thăm vậy lễ vật gặp mặt lâu ngày gặp mặt đâu, nó cũng không chạy lại phòng khi dễ hai đứa. Dù Khuynh Nhã có đánh hai đứa, đã không đánh lại còn đi cáo trạng, đây là con của nhà võ tướng nên có, hử?
Con và Như Thủy cút về phòng chép một trăm lần nữ tắc không xong thì khỏi ra.
Cả hai hậm hực ra về, Như Thủy lóe lên ác liệt ghi hận hai cái tát vừa nãy.
Quân Mộ Trì cũng không quên quay lại nói đôi điều với Khuynh Nhã.
- Nhã Nhi con cũng sai, ta biết con người hiểu lý lẽ, tỷ muội trong nhà phải hòa thuận, yêu thương, giúp đỡ nhau, đánh cũng đánh rồi thì bỏ qua không nên để trong lòng. Con cũng đóng cửa hai ngày để suy nghĩ đi.
Xong rồi lão tướng quân cười hỏi thêm.
- Bài trí trong viện này con thích không?
Nếu không hợp ta cho người sửa lại.
Cô chợt nhớ đến cách bài trí này bèn hỏi:
- Thiền viện này tất cả là phụ thân sai người bài trí? Người thay con đặt một tên khác đi ạ! Nghe giống con ở am ni cô quá à.
- Cái con bé này! Vậy tên là.. Khuynh Sắc viện đi! Còn về trang hoàng nó ta vô tình thấy một bức họa thấy độc đáo nên sai người bài trí theo.. Thôi con nghỉ ngơi đi, mà đừng quên ta đang phạt con đóng cửa suy ngẫm đấy!
Ông vừa nói đôi mắt trừng giả bộ mặt lạnh rời đi.
- Dạ, đa tạ phụ thân tên này con rất thich! Sau khi suy ngẫm kết thúc con sẽ đi vấn an người.
Sau khi Quân Mộ Trì rời đi, nguyên ngày cô chỉ ở yên trong phòng, dù ở cùng viện nhưng Vô Ưu không bước qua phòng Khuynh Nhã để đánh lạc hướng cho mọi người nghĩ cô ngoan ngoãn chịu phạt, rồi đến giờ cơm tối tiểu Lạc dọn món cho cô, sau khi những người khác lui ra
Nàng nhìn tiểu Lạc, mỉm cười, nhẹ thanh nói:
- Tiểu Lạc, em cũng ngồi xuống ăn cùng ta đi, mọi người cũg lui ra ngoài hết rồi! Nếu không có ai em cứ xưng hô thoải mái như ở biệt viện.
- Dạ tiểu.. à Khuynh tỷ tỷ.
Tiểu Lạc lè lưỡi, hí hửng buông phòng bị, trở về dáng vẻ trẻ con ngồi xuống cùng nàng dùng bữa.
- Tiểu Lạc, lát em đi chuẩn bị một bộ nam trang. Tối đến ta phải ra ngoài!
Dù không rõ Khuynh Nhã muốn làm gì nhưng cô vẫn nghe theo phân phó vì với nàng lời tiểu thư luôn luôn đúng.
Sau khi đọc sách rồi lên giường đi ngủ như bình thường nàng vẫn làm, tiểu Lạc thổi nến cũng lui ra.
Trăng dần lên cao, tiếng xào xạc, các cành lá xen kẽ vào nhau tạo thành bản nhạc vi vu, cứ thế theo gió mà vang vọng khắp viện.
Một bóng dáng thanh mảnh, nhanh nhẹn khoác lên người hắc y sa gọn gàng, nhưng cũng huyền bí, mái tóc dài buộc cao, bay lên mái ngói cao tường rồi rời khỏi tướng phủ.