Chương 29: Giáo huấn Thân ma ma
- Vèooo! Khuynh Nhã cúi xuống cầm lấy một hòn đá như hữu ý, vô ý ném về phía ngọn cây
- Ai da! Quân Khuynh Nhã, tỷ định ám sát đệ hả?
Một âm thanh thất thanh vang lên sau tán lá rậm rạp, một bóng người nhẹ phi xuống dừng chân trên mặt đất phong lưu tiêu sái không quên mở quạt gấp của bản thân.
Mọi người đồng loạt sửng sốt, than một tiếng:
- Tứ thiếu gia!
Quân Khuynh Nhã cũng chầm chậm lên tiếng ứng lại câu hỏi vị đệ này vừa trách móc.
- Không ai nói với đệ, nghe lén người khác nói chuyện không phải là hành vi của bậc quân tử sao?
- Ối.. Tim của ta! Sao tỷ có thể nói đệ đệ mình như vậy. Đệ là đường đường chính chính nghe đó, nơi nào là nghe lén. Với lại ban ngày mà đâu phải ban đêm.
Người nào đó hai mắt mở to, một tay đưa ra, biểu cảm như hàng ngàn hàng vạn ủy khuất đáng thương hề hề một tay ôm lấy ngực bên trái.
Một bộ đùa giỡn là vậy, thế nhưng ánh mắt liếc qua đám người Thân ma ma ánh mắt lạnh băng như xem vật chết.
- Những kẻ này làm tỷ giận sao? Thích trộm vặt như vậy, chặt một tay, đánh năm mươi gậy, đuổi ra khỏi phủ là được, hà cớ tức giân hư thân phải làm sao? Phụ thân còn đang đợi tỷ ở đại sảnh đó.
Thân ma ma nghe những lời phát ra biểu tình chết lặng, ngã ngồi trên mặt đất. Run lập cập lên tiếng.
- Bịch! Tứ công tử, người không thể đối lão nô như vậy, lão nô không có công lao cũng có khổ lao, lỡ mắc sai lầm, nể tình lão là người của ngài, chăm các tiểu thư, cùng ngài từ tấm bé..
Biểu tình mọi người quỷ dị, khi nghe tứ thiếu đột nhiên nhảy cẩn ra phía sau, tuôn ra câu:
- Ấy ấy, ta dù bụng đói cũng tuyệt không ăn quàng.
- Khụ!
Nàng quả thật không thể theo kịp ý nghĩ cổ quái, động kinh này, rõ ràng Thân ma ma đang kêu khổ tỏ rõ lòng trung thành, vậy mà vị đệ đệ này có thể mặt không đổi sắc nghĩ theo chiều hướng cắt câu lấy nghĩa như vậy. Thật sự không phải cũng xuyên qua giống nàng đấy chứ!
Nàng đi đến gõ nhẹ lên trán vị đệ đệ, không hiểu sao lý trí cảnh báo nàng nên tránh xa vị này, nhưng không tự giác đến gần, có lẽ kiếp trước không kịp biết người đệ đệ này bản năng sinh tò mò đi.
Cho Thư Bích đứng lên, nhìn xuống đám người Thân ma ma đang quỳ
- Được rồi, không nói nhảm nhiều vậy. Ta cho bà hai con đường để chọn, thứ nhất là nhả ra tất cả những thứ bà đã nuốt không ít của Quân phủ, nếu thiếu bất kì phân tiền nào cứ lóc một miếng da trên người của bà nha.
Thứ hai, nếu bà không thừa nhận vậy làm theo pháp chỉ, giao bà cho Thận Hình Ty điều tra, mà ngươi có chắc vào rồi có thể ra không. Người đứng đằng sau sẽ cứu bà sao? Hay là thần không biết quỷ không hay đem bà giết..
Bên cạnh đó, nếu có ai phát hiện ra Thân ma ma đã giấu nhẹm chuyện gì, hoặc làm bất cứ gì xấu xa suốt thời gian qua, đứng ra trình báo, thưởng 10 lượng bạc trắng.
Một mảnh im lặng, những hạ nhân khác vẫn một mực cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn Thân ma ma, như đang suy tư.
- Ta không có thời gian ta đếm từ một tới ba, Thân ma ma, và những người ở đây nếu không lên tiếng đều là đồng lõa, xử phạt như nhau.
- Một.. Hai..
- Tiểu thư tha mạng, bọn ta có việc thông cáo..
Thân ma ma trợn mắt, vẻ mặt trắng bệch không còn giọt máu. Những việc bà làm tưởng như không lọt chân tường, vậy mà bọn chúng lại giữ bằng chứng trình cấp.
Quân Khuynh Nhã nhìn bọn họ, người một câu ta một câu, chó cắn chó, kể ra những việc Thân ma ma sai khiến bọn họ.
Thế nhưng thật đáng tiếc vẫn chưa đủ bằng chứng lật ngã vị kế mẫu kia, vì cuối cùng Thân ma ma nhận tội, tự ôm hết vào người.
Nàng cũng thật bất ngờ, khi Hà Tịnh Nhu lại có một thuộc hạ trung thành sẵn sàng thay bà ta chịu tội. Đáng tiếc theo nhầm người.
- Những người đã đứng ra chỉ chứng số tiền các ngươi ăn được không nhiều cũng ít, có thể không bắt các ngươi nhả ra, nhưng từ nay không cần ở tướng phủ làm việc nữa.
- Không phải tiểu thư đã nói ai khai sẽ được mười lượng bạc trắng, sao bây giờ lại đuổi chúng ta?
- Ta chỉ nói, các ngươi cũng biết, ta làm gì có tiền, các ngươi muốn lấy thì đến trước mặt phụ thân ta đòi lấy.
Mọi người trực tiếp câm lặng, bị hố, nhưng chứng từ cũng đem ra rồi, cũng không ai dám đến trước mặt Tướng quân đòi tiền, bọn họ là phạm tội á.
Vị đệ đệ nào đó còn nghĩ tam tỷ thật cho bọn họ tiền. Không ngờ một câu hố người kia "ta không có tiền" khiến người hỗn độn trong gió mà.
Lúc này ở đại sảnh của Quân tướng phụ, ai nấy tâm trạng phức tạp.
Một nữ tỳ, lén lút, không ai để ý đến bên cạnh Hà Tịnh Nhu, không biết thì thầm gì sắc mặt bà ta trắng bệch, khẽ cúi đầu trầm ngâm, sau đó ngầng đầu lên lại là dáng vẻ ung dung cao quý, chỉ là ánh mắt phủ một tầng sương âm trầm.
- Ai da! Quân Khuynh Nhã, tỷ định ám sát đệ hả?
Một âm thanh thất thanh vang lên sau tán lá rậm rạp, một bóng người nhẹ phi xuống dừng chân trên mặt đất phong lưu tiêu sái không quên mở quạt gấp của bản thân.
Mọi người đồng loạt sửng sốt, than một tiếng:
- Tứ thiếu gia!
Quân Khuynh Nhã cũng chầm chậm lên tiếng ứng lại câu hỏi vị đệ này vừa trách móc.
- Không ai nói với đệ, nghe lén người khác nói chuyện không phải là hành vi của bậc quân tử sao?
- Ối.. Tim của ta! Sao tỷ có thể nói đệ đệ mình như vậy. Đệ là đường đường chính chính nghe đó, nơi nào là nghe lén. Với lại ban ngày mà đâu phải ban đêm.
Người nào đó hai mắt mở to, một tay đưa ra, biểu cảm như hàng ngàn hàng vạn ủy khuất đáng thương hề hề một tay ôm lấy ngực bên trái.
Một bộ đùa giỡn là vậy, thế nhưng ánh mắt liếc qua đám người Thân ma ma ánh mắt lạnh băng như xem vật chết.
- Những kẻ này làm tỷ giận sao? Thích trộm vặt như vậy, chặt một tay, đánh năm mươi gậy, đuổi ra khỏi phủ là được, hà cớ tức giân hư thân phải làm sao? Phụ thân còn đang đợi tỷ ở đại sảnh đó.
Thân ma ma nghe những lời phát ra biểu tình chết lặng, ngã ngồi trên mặt đất. Run lập cập lên tiếng.
- Bịch! Tứ công tử, người không thể đối lão nô như vậy, lão nô không có công lao cũng có khổ lao, lỡ mắc sai lầm, nể tình lão là người của ngài, chăm các tiểu thư, cùng ngài từ tấm bé..
Biểu tình mọi người quỷ dị, khi nghe tứ thiếu đột nhiên nhảy cẩn ra phía sau, tuôn ra câu:
- Ấy ấy, ta dù bụng đói cũng tuyệt không ăn quàng.
- Khụ!
Nàng quả thật không thể theo kịp ý nghĩ cổ quái, động kinh này, rõ ràng Thân ma ma đang kêu khổ tỏ rõ lòng trung thành, vậy mà vị đệ đệ này có thể mặt không đổi sắc nghĩ theo chiều hướng cắt câu lấy nghĩa như vậy. Thật sự không phải cũng xuyên qua giống nàng đấy chứ!
Nàng đi đến gõ nhẹ lên trán vị đệ đệ, không hiểu sao lý trí cảnh báo nàng nên tránh xa vị này, nhưng không tự giác đến gần, có lẽ kiếp trước không kịp biết người đệ đệ này bản năng sinh tò mò đi.
Cho Thư Bích đứng lên, nhìn xuống đám người Thân ma ma đang quỳ
- Được rồi, không nói nhảm nhiều vậy. Ta cho bà hai con đường để chọn, thứ nhất là nhả ra tất cả những thứ bà đã nuốt không ít của Quân phủ, nếu thiếu bất kì phân tiền nào cứ lóc một miếng da trên người của bà nha.
Thứ hai, nếu bà không thừa nhận vậy làm theo pháp chỉ, giao bà cho Thận Hình Ty điều tra, mà ngươi có chắc vào rồi có thể ra không. Người đứng đằng sau sẽ cứu bà sao? Hay là thần không biết quỷ không hay đem bà giết..
Bên cạnh đó, nếu có ai phát hiện ra Thân ma ma đã giấu nhẹm chuyện gì, hoặc làm bất cứ gì xấu xa suốt thời gian qua, đứng ra trình báo, thưởng 10 lượng bạc trắng.
Một mảnh im lặng, những hạ nhân khác vẫn một mực cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn Thân ma ma, như đang suy tư.
- Ta không có thời gian ta đếm từ một tới ba, Thân ma ma, và những người ở đây nếu không lên tiếng đều là đồng lõa, xử phạt như nhau.
- Một.. Hai..
- Tiểu thư tha mạng, bọn ta có việc thông cáo..
Thân ma ma trợn mắt, vẻ mặt trắng bệch không còn giọt máu. Những việc bà làm tưởng như không lọt chân tường, vậy mà bọn chúng lại giữ bằng chứng trình cấp.
Quân Khuynh Nhã nhìn bọn họ, người một câu ta một câu, chó cắn chó, kể ra những việc Thân ma ma sai khiến bọn họ.
Thế nhưng thật đáng tiếc vẫn chưa đủ bằng chứng lật ngã vị kế mẫu kia, vì cuối cùng Thân ma ma nhận tội, tự ôm hết vào người.
Nàng cũng thật bất ngờ, khi Hà Tịnh Nhu lại có một thuộc hạ trung thành sẵn sàng thay bà ta chịu tội. Đáng tiếc theo nhầm người.
- Những người đã đứng ra chỉ chứng số tiền các ngươi ăn được không nhiều cũng ít, có thể không bắt các ngươi nhả ra, nhưng từ nay không cần ở tướng phủ làm việc nữa.
- Không phải tiểu thư đã nói ai khai sẽ được mười lượng bạc trắng, sao bây giờ lại đuổi chúng ta?
- Ta chỉ nói, các ngươi cũng biết, ta làm gì có tiền, các ngươi muốn lấy thì đến trước mặt phụ thân ta đòi lấy.
Mọi người trực tiếp câm lặng, bị hố, nhưng chứng từ cũng đem ra rồi, cũng không ai dám đến trước mặt Tướng quân đòi tiền, bọn họ là phạm tội á.
Vị đệ đệ nào đó còn nghĩ tam tỷ thật cho bọn họ tiền. Không ngờ một câu hố người kia "ta không có tiền" khiến người hỗn độn trong gió mà.
Lúc này ở đại sảnh của Quân tướng phụ, ai nấy tâm trạng phức tạp.
Một nữ tỳ, lén lút, không ai để ý đến bên cạnh Hà Tịnh Nhu, không biết thì thầm gì sắc mặt bà ta trắng bệch, khẽ cúi đầu trầm ngâm, sau đó ngầng đầu lên lại là dáng vẻ ung dung cao quý, chỉ là ánh mắt phủ một tầng sương âm trầm.