Chương 30: Hình Phạt
m mi mắt, một dạng hiểu chuyện, khuyên giải.
- Ngũ muội đừng nói vậy. Tam muội thân thể không khỏe, chậm trễ cũng hẳn là..
- Tỷ..
Không biết vì sao Hà Tịnh Nhu liếc mắt nhìn qua Như Tuyết nghiêm mặt răn dạy Như Thủy.
- Như Thủy, không phải mẫu thân đã dạy con, chúng ta là người một nhà.. đừng lúc nào cũng kiếm chuyện với tam tỷ của con.
- Hai người..
Quân Như Thủy, trợn mắt há hốc miệng, cắn môi biểu tình ủy khuất, khịt mũi không quan tâm.
Quân Mộ Trì, Quân Mộ Hiên lẳng lặng nhìn, bình thản cũng không xen vào.
Đúng lúc này tiếng bước chân nhịp nhàng vọng từ xa tiến vào, một thân ảnh lam sắc nhẹ nhàng, khoan thai sau đó hơi nhún người khi đến trước mặt Quân Mộ Trì.
- Nữ nhi thỉnh an cha. Vì một số chuyện trì hoãn không kịp cùng cha và mọi người dùng bữa.
- Dẫn bà ấy vào đây.
- Phu nhân cứu.. cứu lão nô!
Sau một hồi quan sát, nhận ra người phụ nữ gương mặt sưng đỏ, tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch, những người đang ở tiền sảnh sửng sốt.
- Tam tiểu thư, Thân ma ma là người của ta, con đây là ý gì? Hừ, bà ấy dù sao cũng lớn tuổi sao Tam tiểu thư có thể động thủ đả thương người như vậy?
Hà Tịnh Nhu khi nhận ra đó là tì nữ thân cận của mình từ kinh nghi dần chuyển sang tức giận, vỗ bàn hét lên.
Quân Khuynh Nhã cũng không còn là bộ dạng mềm mỏng trong quá khứ, từ đầu đến giờ không chút hoang mang, rối loạn, cử chỉ đúng mực, chỉ nhẹ liếc mắt nhìn qua bà rồi nhu thuận, hiểu chuyện cười khổ nhìn Quân Mộ Trì.
- Mọi người trong phủ đều biết, Thân ma ma là nha hoàn theo hầu từ khi gả vào phủ, là người của nhị nương. Không nghĩ tới hôm nay đúng lúc bị con phát giác ra.. Vậy mọi chuyện bà ta làm chắc nhị nương cũng nắm rõ ít nhiều? Con cũng không muốn làm lớn chuyện đến tai phụ thân, nhưng.. người có thể hỏi tứ đệ, đệ ấy cũng chứng kiến cả buổi, chuyện này con không tiện xử lý.
- Nói bậy bạ gì thế, sao ta có thể.. chuyện gì mà tứ nhi cũng liên quan..
Trước khi Hà Tịnh Nhu làm rộn khiến tình thế của bà đi vào ngõ cụt, nhị tiểu thư nãy giờ vẫn luôn im hơi lặng tiếng, khẽ giật lấy ống tay áo bà, nhẹ lắc đầu thầm thì hai tiếng, kéo sự xúc động của bà lại.
- Mẫu thân, bình tĩnh.
Quân Vô Trạch nhìn chằm chằm vị Tam tỷ lúc nãy còn hung dữ dọa người ta phải chủ động khai khẩu cung, hiện tại nhu thuận mềm mại như thỏ con, rồi lại không chút do dự ném củ khoai lang nóng bỏng* về phía mình.
(*) ý là ném những việc khó khăn để người khác xử lý.
Quân Vô Trạch lại một dạng không tim không phổi cà lơ phất phơ, đem mọi chuyện chứng kiến kể rõ một chín một mười nói rõ nhưng chỉ liên quan đến tội chứng của Thân ma ma và người liên quan đứng ra nhận tội, không hề đề cập đến khả năng dọa người của vị Tam tỷ.
Gần đến cuối cùng của câu chuyện nhân lúc không ai chú ý đánh mắt về phía Quân Khuynh Nhã như muốn được khen thưởng. Không ai biết lúc này, hắn đúng thật dùng nội công truyền mật âm ủy khuất nói chuyện với Khuynh Nhã.
- Tam tỷ thật quá đáng, phủi sạch tay đem củ khoai nóng như vậy cho đệ. Còn bản thân như người ngoài cuộc đứng nhìn. Tim đệ đau ghê. Tỷ đúng là không sợ đệ giúp mẫu thân mình à?
Nàng cũng thật bất ngờ khi tiếng của vị tứ đệ lại vang lên bên tai, nhưng nhìn biểu tình của mọi người rõ ràng không ai nghe thấy, đây là truyền âm trong truyền thuyết đi, nàng cũng khẽ liếc sang lại bình tĩnh như không có chuyện gì.
- Ai bảo đệ thích hóng chuyện nghe lén như vậy. Không phải ta vừa giúp đệ tạo ấn tượng cho phụ thân đó thôi. Trực giác.. đệ sẽ không!
- Eo, không nói chuyện với tỷ.
Đúng lúc bọn họ lén nói chuyện, âm thanh của vị nhị nương vang lên
- Chuyện này không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Có phải có hiểu lầm gì hay không?
- Rầm! Chứng cứ vật chứng cả nhân chứng đều đầy đủ không lẽ còn người vu oan được cho bà ta.
- Chuyện của Thân ma ma, rốt cuộc ngươi có biết gì không?
Ánh mắt sắc lạnh của Quân Mộ Trì phóng tới cùng giọng nói uy quyền của ông khiến nội tâm bà ta chấn động. Nhưng Thân ma ma cũng là người trung thành, đã nhận hết lỗi về mình vừa nói vừa dập đầu.
- Chuyện này là do lão nô, bị quỷ ám nhất thời nảy lòng tham lấy đi một ít không ngờ lại liên lụy phu nhân, xin tướng quân tha tội. Bụp.. Bụp..
Hà Tịnh Nhu cắn chặt răng, cố nén giận thầm mắng Thân ma ma vô dụng, một thân mồ hôi, ướt đẫm sau lưng, bà không ngờ tiện nhân kia lại phát hiện ra việc ăn chặn tiền trong phủ còn đi tố cáo. Hiện tại việc lại đến tai tướng quân, chuyện không lớn cũng không nhỏ, xử lý không khéo có thể mang tai ương đến bà chỉ đành lấy lui làm tiến.
Một cái tát như trời giáng xuống Thân ma ma.
- Cháttt! Sao bà có thể..
Hà Tịnh Nhu nước mắt từng dòng theo khóe mắt chảy xuống, trong tiếng nấc nghẹn nhu nhược giải bày khiến người ta thương cảm.
- Tướng quân, là ta quản giáo gia nhân không nghiêm, ta thật không ngờ bản thân lại đặt niềm tin sai chỗ, để bà ấy phạm phải chuyện hồ đồ này.
- Ta sẽ khuyên lão Thân lấy bao nhiêu sẽ nhả ra hết, không đủ ta sẽ đem của hồi môn bản thân bù vào. Từ nay sẽ cắt đứt quan hệ chủ tớ đuổi bà ta về quê. Tướng quân cứ trách phạt ta đi, ta thân chủ mẫu cũng nên có trách nhiệm, ta thật không có mặt mũi nào gặp Nhạc tỷ nơi chín suối.
Hay cho câu "lấy lui làm tiến" để Thân ma ma gánh trách nhiệm toàn thân trở ra, còn dám nhắc đến mẫu thân của Quân Khuynh Nhã, đúng thật là dám nói.
Quân Mộ Trì nghe đến nương tử quá cố không khỏi thẫn thờ, không suy nghĩ quá sâu xa, chỉ muốn chấm dứt mọi chuyện cho nhanh. Quân Như Thủy thấy nhị tỷ đánh mắt về phía mình, cũng thút thít mũi van nài.
- Phụ thân, nhũ mẫu cũng biết bản thân phạm phải sai lầm, nể tình bà ấy tuổi tác đã cao lại một thân một mình không con cái, làm việc tận tình chăm sóc con từ thuở nhỏ, bà ấy cũng sẽ trả lại hết số tiền đã cất riêng, người bỏ qua cho bà ấy lần này đi ạ.
Huhu.. Huhu!
Hàng nước mắt lăn dài theo khóe mắt của Quân Như Thủy, bộ dạng ủy khuất, khóc thương tâm khiến người nguôi lòng.
Nhận thấy tâm trạng phụ thân không ổn, muốn nương theo bậc thang của bọn họ, nàng làm sao có thể cứ vậy cho qua dễ dàng.
- Ngũ muội nói cũng phải, dù sao nữ nhi từ nhỏ lại ở trên núi, cũng chưa từng thân cận nhiều với người trong nhà. Nhưng Quân gia là nhà tướng, quân pháp mà không nghiêm.. Hoàng Thượng hiện tại coi trọng là thánh ân lỡ may.. không phải nữ nhi nói gỡ, thế nhưng lại thêm những chuyện này truyền ra khiến người khác lấy đó bắt chước học theo, cứ tưởng ăn chặn một ít dù có phát hiện, cứ vừa quỳ vừa khóc, trả lại mọi thứ coi như xong, ỷ vào công lao không ít. Trong nhà lấp liếm cũng không có gì, chẳng may binh sĩ ở quân doanh cũng.. khi đó e rằng không phải là chuyện nhỏ..
Giọng nói thong thả, đều đều nhưng mạnh mẽ đánh sâu vào khiến người thanh tỉnh, còn đám người Hà Tịnh Nhu sau một hồi ngơ ngác cũng hốt hoảng.
Quân Mộ Hiên nãy giờ yên tĩnh chăm chú quan sát biểu hiện của Tam muội ruột thịt của mình.
Ban đầu y cũng thiển cận nghĩ chuyện của Thân ma ma không có gì quá to tát, nhưng từng lời nói như tùy ý kia cho thấy nội tâm tầm nhìn xa trông rộng của một người, khiến y không khỏi xem kĩ nhìn bằng con mắt khác xưa.
Không nghĩ tới vị muội muội này có thể nói ra một đống đạo lý làm người ta không thể biện giải được.
Chỉ có Lão Tứ ánh mắt giảo hoạt nhìn vị tỷ tỷ trước mặt, lời nàng nói có thể xem là lửa cháy đổ thêm dầu.
- Tam muội nói phải, chuyện hôm nay, không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải xử phạt nghiêm minh, giết một răn trăm.
- Đại ca..
Quân Mộ Trì ông biết Tam nữ nhi là đứa trẻ quá hiểu chuyện, hiếu thảo luôn một mực nhường nhịn khiến bản thân uất ức, không ngờ từ lúc trở về phủ lần nữa, khí chất thay đổi còn thông tuệ sâu sắc khiến người ngỡ ngàng.
- Được rồi, không cần nói nữa, là ta suy nghĩ không chu toàn. Người đâu lôi lão Thân và người có liên quan trượng trách hai mươi đại bản. Sau đó xung quân là nô dịch, cả đời không về kinh.
Những người nghe hình phạt đưa ra không khỏi mềm nhũn cả người, bị đánh không biết có còn mạng hay không, xung quân nói trắng ra là đày ra biên cương làm nô, bọn họ mặc dù là hạ nhân nhưng trong Kinh thành, sống an nhàn đã quen đường dài ra nơi chim không thèm ỉa kia, lúc nào cũng có thể đầu rơi máu chảy, định sẵn một chân đã vào quỷ môn quan. Nhưng bọn họ còn có thể làm gì ai bảo bọn họ tham vì món hời nho nhỏ mà không còn đường đi.
Xử lý xong Thân ma ma Quân đại tướng quân lại nhìn về phía Hà Tịnh Nhu.
- Làm chủ mẫu bà cũng phải gánh trách nhiệm, xử phạt không nghiêm, dung túng để hạ nhân làm càn, tạm thời tước bỏ quyền quản lý nội phủ Quân gia.
- Ngũ muội đừng nói vậy. Tam muội thân thể không khỏe, chậm trễ cũng hẳn là..
- Tỷ..
Không biết vì sao Hà Tịnh Nhu liếc mắt nhìn qua Như Tuyết nghiêm mặt răn dạy Như Thủy.
- Như Thủy, không phải mẫu thân đã dạy con, chúng ta là người một nhà.. đừng lúc nào cũng kiếm chuyện với tam tỷ của con.
- Hai người..
Quân Như Thủy, trợn mắt há hốc miệng, cắn môi biểu tình ủy khuất, khịt mũi không quan tâm.
Quân Mộ Trì, Quân Mộ Hiên lẳng lặng nhìn, bình thản cũng không xen vào.
Đúng lúc này tiếng bước chân nhịp nhàng vọng từ xa tiến vào, một thân ảnh lam sắc nhẹ nhàng, khoan thai sau đó hơi nhún người khi đến trước mặt Quân Mộ Trì.
- Nữ nhi thỉnh an cha. Vì một số chuyện trì hoãn không kịp cùng cha và mọi người dùng bữa.
- Dẫn bà ấy vào đây.
- Phu nhân cứu.. cứu lão nô!
Sau một hồi quan sát, nhận ra người phụ nữ gương mặt sưng đỏ, tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch, những người đang ở tiền sảnh sửng sốt.
- Tam tiểu thư, Thân ma ma là người của ta, con đây là ý gì? Hừ, bà ấy dù sao cũng lớn tuổi sao Tam tiểu thư có thể động thủ đả thương người như vậy?
Hà Tịnh Nhu khi nhận ra đó là tì nữ thân cận của mình từ kinh nghi dần chuyển sang tức giận, vỗ bàn hét lên.
Quân Khuynh Nhã cũng không còn là bộ dạng mềm mỏng trong quá khứ, từ đầu đến giờ không chút hoang mang, rối loạn, cử chỉ đúng mực, chỉ nhẹ liếc mắt nhìn qua bà rồi nhu thuận, hiểu chuyện cười khổ nhìn Quân Mộ Trì.
- Mọi người trong phủ đều biết, Thân ma ma là nha hoàn theo hầu từ khi gả vào phủ, là người của nhị nương. Không nghĩ tới hôm nay đúng lúc bị con phát giác ra.. Vậy mọi chuyện bà ta làm chắc nhị nương cũng nắm rõ ít nhiều? Con cũng không muốn làm lớn chuyện đến tai phụ thân, nhưng.. người có thể hỏi tứ đệ, đệ ấy cũng chứng kiến cả buổi, chuyện này con không tiện xử lý.
- Nói bậy bạ gì thế, sao ta có thể.. chuyện gì mà tứ nhi cũng liên quan..
Trước khi Hà Tịnh Nhu làm rộn khiến tình thế của bà đi vào ngõ cụt, nhị tiểu thư nãy giờ vẫn luôn im hơi lặng tiếng, khẽ giật lấy ống tay áo bà, nhẹ lắc đầu thầm thì hai tiếng, kéo sự xúc động của bà lại.
- Mẫu thân, bình tĩnh.
Quân Vô Trạch nhìn chằm chằm vị Tam tỷ lúc nãy còn hung dữ dọa người ta phải chủ động khai khẩu cung, hiện tại nhu thuận mềm mại như thỏ con, rồi lại không chút do dự ném củ khoai lang nóng bỏng* về phía mình.
(*) ý là ném những việc khó khăn để người khác xử lý.
Quân Vô Trạch lại một dạng không tim không phổi cà lơ phất phơ, đem mọi chuyện chứng kiến kể rõ một chín một mười nói rõ nhưng chỉ liên quan đến tội chứng của Thân ma ma và người liên quan đứng ra nhận tội, không hề đề cập đến khả năng dọa người của vị Tam tỷ.
Gần đến cuối cùng của câu chuyện nhân lúc không ai chú ý đánh mắt về phía Quân Khuynh Nhã như muốn được khen thưởng. Không ai biết lúc này, hắn đúng thật dùng nội công truyền mật âm ủy khuất nói chuyện với Khuynh Nhã.
- Tam tỷ thật quá đáng, phủi sạch tay đem củ khoai nóng như vậy cho đệ. Còn bản thân như người ngoài cuộc đứng nhìn. Tim đệ đau ghê. Tỷ đúng là không sợ đệ giúp mẫu thân mình à?
Nàng cũng thật bất ngờ khi tiếng của vị tứ đệ lại vang lên bên tai, nhưng nhìn biểu tình của mọi người rõ ràng không ai nghe thấy, đây là truyền âm trong truyền thuyết đi, nàng cũng khẽ liếc sang lại bình tĩnh như không có chuyện gì.
- Ai bảo đệ thích hóng chuyện nghe lén như vậy. Không phải ta vừa giúp đệ tạo ấn tượng cho phụ thân đó thôi. Trực giác.. đệ sẽ không!
- Eo, không nói chuyện với tỷ.
Đúng lúc bọn họ lén nói chuyện, âm thanh của vị nhị nương vang lên
- Chuyện này không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Có phải có hiểu lầm gì hay không?
- Rầm! Chứng cứ vật chứng cả nhân chứng đều đầy đủ không lẽ còn người vu oan được cho bà ta.
- Chuyện của Thân ma ma, rốt cuộc ngươi có biết gì không?
Ánh mắt sắc lạnh của Quân Mộ Trì phóng tới cùng giọng nói uy quyền của ông khiến nội tâm bà ta chấn động. Nhưng Thân ma ma cũng là người trung thành, đã nhận hết lỗi về mình vừa nói vừa dập đầu.
- Chuyện này là do lão nô, bị quỷ ám nhất thời nảy lòng tham lấy đi một ít không ngờ lại liên lụy phu nhân, xin tướng quân tha tội. Bụp.. Bụp..
Hà Tịnh Nhu cắn chặt răng, cố nén giận thầm mắng Thân ma ma vô dụng, một thân mồ hôi, ướt đẫm sau lưng, bà không ngờ tiện nhân kia lại phát hiện ra việc ăn chặn tiền trong phủ còn đi tố cáo. Hiện tại việc lại đến tai tướng quân, chuyện không lớn cũng không nhỏ, xử lý không khéo có thể mang tai ương đến bà chỉ đành lấy lui làm tiến.
Một cái tát như trời giáng xuống Thân ma ma.
- Cháttt! Sao bà có thể..
Hà Tịnh Nhu nước mắt từng dòng theo khóe mắt chảy xuống, trong tiếng nấc nghẹn nhu nhược giải bày khiến người ta thương cảm.
- Tướng quân, là ta quản giáo gia nhân không nghiêm, ta thật không ngờ bản thân lại đặt niềm tin sai chỗ, để bà ấy phạm phải chuyện hồ đồ này.
- Ta sẽ khuyên lão Thân lấy bao nhiêu sẽ nhả ra hết, không đủ ta sẽ đem của hồi môn bản thân bù vào. Từ nay sẽ cắt đứt quan hệ chủ tớ đuổi bà ta về quê. Tướng quân cứ trách phạt ta đi, ta thân chủ mẫu cũng nên có trách nhiệm, ta thật không có mặt mũi nào gặp Nhạc tỷ nơi chín suối.
Hay cho câu "lấy lui làm tiến" để Thân ma ma gánh trách nhiệm toàn thân trở ra, còn dám nhắc đến mẫu thân của Quân Khuynh Nhã, đúng thật là dám nói.
Quân Mộ Trì nghe đến nương tử quá cố không khỏi thẫn thờ, không suy nghĩ quá sâu xa, chỉ muốn chấm dứt mọi chuyện cho nhanh. Quân Như Thủy thấy nhị tỷ đánh mắt về phía mình, cũng thút thít mũi van nài.
- Phụ thân, nhũ mẫu cũng biết bản thân phạm phải sai lầm, nể tình bà ấy tuổi tác đã cao lại một thân một mình không con cái, làm việc tận tình chăm sóc con từ thuở nhỏ, bà ấy cũng sẽ trả lại hết số tiền đã cất riêng, người bỏ qua cho bà ấy lần này đi ạ.
Huhu.. Huhu!
Hàng nước mắt lăn dài theo khóe mắt của Quân Như Thủy, bộ dạng ủy khuất, khóc thương tâm khiến người nguôi lòng.
Nhận thấy tâm trạng phụ thân không ổn, muốn nương theo bậc thang của bọn họ, nàng làm sao có thể cứ vậy cho qua dễ dàng.
- Ngũ muội nói cũng phải, dù sao nữ nhi từ nhỏ lại ở trên núi, cũng chưa từng thân cận nhiều với người trong nhà. Nhưng Quân gia là nhà tướng, quân pháp mà không nghiêm.. Hoàng Thượng hiện tại coi trọng là thánh ân lỡ may.. không phải nữ nhi nói gỡ, thế nhưng lại thêm những chuyện này truyền ra khiến người khác lấy đó bắt chước học theo, cứ tưởng ăn chặn một ít dù có phát hiện, cứ vừa quỳ vừa khóc, trả lại mọi thứ coi như xong, ỷ vào công lao không ít. Trong nhà lấp liếm cũng không có gì, chẳng may binh sĩ ở quân doanh cũng.. khi đó e rằng không phải là chuyện nhỏ..
Giọng nói thong thả, đều đều nhưng mạnh mẽ đánh sâu vào khiến người thanh tỉnh, còn đám người Hà Tịnh Nhu sau một hồi ngơ ngác cũng hốt hoảng.
Quân Mộ Hiên nãy giờ yên tĩnh chăm chú quan sát biểu hiện của Tam muội ruột thịt của mình.
Ban đầu y cũng thiển cận nghĩ chuyện của Thân ma ma không có gì quá to tát, nhưng từng lời nói như tùy ý kia cho thấy nội tâm tầm nhìn xa trông rộng của một người, khiến y không khỏi xem kĩ nhìn bằng con mắt khác xưa.
Không nghĩ tới vị muội muội này có thể nói ra một đống đạo lý làm người ta không thể biện giải được.
Chỉ có Lão Tứ ánh mắt giảo hoạt nhìn vị tỷ tỷ trước mặt, lời nàng nói có thể xem là lửa cháy đổ thêm dầu.
- Tam muội nói phải, chuyện hôm nay, không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải xử phạt nghiêm minh, giết một răn trăm.
- Đại ca..
Quân Mộ Trì ông biết Tam nữ nhi là đứa trẻ quá hiểu chuyện, hiếu thảo luôn một mực nhường nhịn khiến bản thân uất ức, không ngờ từ lúc trở về phủ lần nữa, khí chất thay đổi còn thông tuệ sâu sắc khiến người ngỡ ngàng.
- Được rồi, không cần nói nữa, là ta suy nghĩ không chu toàn. Người đâu lôi lão Thân và người có liên quan trượng trách hai mươi đại bản. Sau đó xung quân là nô dịch, cả đời không về kinh.
Những người nghe hình phạt đưa ra không khỏi mềm nhũn cả người, bị đánh không biết có còn mạng hay không, xung quân nói trắng ra là đày ra biên cương làm nô, bọn họ mặc dù là hạ nhân nhưng trong Kinh thành, sống an nhàn đã quen đường dài ra nơi chim không thèm ỉa kia, lúc nào cũng có thể đầu rơi máu chảy, định sẵn một chân đã vào quỷ môn quan. Nhưng bọn họ còn có thể làm gì ai bảo bọn họ tham vì món hời nho nhỏ mà không còn đường đi.
Xử lý xong Thân ma ma Quân đại tướng quân lại nhìn về phía Hà Tịnh Nhu.
- Làm chủ mẫu bà cũng phải gánh trách nhiệm, xử phạt không nghiêm, dung túng để hạ nhân làm càn, tạm thời tước bỏ quyền quản lý nội phủ Quân gia.